Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Quân Triệu Vân bên này nghênh đón viện quân của Trương Huân. Binh mã như nước thủy triều, tiếng chém giết vang trời, đầy khắp núi đồi, xung phong liều chết mà đến. Triệu Vân một mình dẫn một vạn quân Từ Châu mặc dù đẫm màu nhưng vẫn chiến đấu hăng hái không lùi. Nhưng dần dần vẫn ngăn cản không nổi. Binh lính Từ Châu trang bị hoàn hảo, huấn luyện nghiêm chỉnh, tinh thần ngẩng cao nhưng đối phương người đông thế mạnh, tình hình giằng co không ngớt khiến song phương thương vong hết sức trầm trọng. Hôm nay hy vọng quân đội của Trương Lãng và một vạn binh lính của Điển Vi có thể sớm một chút giết chết ba vạn nhân mã của Tuân Chính để cùng nhau đối phó với Trương Huân.
Triệu Vân tung hoành chém giết trong đám quân. Ngân thương bạch mã nhuộm đầy màu đỏ của máu. Phàm là quân Trương Huân, khi nhìn thấy một nho tướng xông tới thì không khỏi chạy tứ tán. Trương Huân từ xa nhìn tới cũng lấy làm khiếp sợ. Từ Châu có thể có được hạng người vạn phu chi dũng như thế này thật làm cho người ta kinh sợ.
Nhớ năm đó, dưới ngòi bút của Thường Sơn Tử Long, Triệu Vân đã trở nên gan góc phi thường. Năm 208, Tào Tháo mang quân chiếm lấy Kinh Châu. Lưu Bị giao tranh với Tào Tháo ở Đương Dương, Trảng Bàn bị thua lớn, bị quân Tào đuổi theo đánh cho tan tác, bỏ lại vợ con. Triệu Vân trong đám loạn quân vào sanh ra tử, bảy vào bảy ra, xung phong liều chết, giết chết năm mươi tên tướng Tào. Cuối cùng một mình ôm lấy A Đẩu thoát ra. Mặc dù có chút thần bí hóa, nhưng sự anh dũng của hắn vẫn ghi đậm vào lòng người.
Chẳng qua nghĩ rằng với chiến lực của một mình Triệu Vân thì có thể phá vòng vây dễ dàng, nhưng muốn thay đổi càn khôn thì hết sức khó khăn.
Trên núi Hoài Sơn, Yến Minh đứng nhìn cuộc chiến, có chút kích động, nói với Hàn Cử:
- Tử Long duy trì không được lâu đâu. Chúng ta nhanh chóng đến Hu Dị đi.
Hàn Cử nét mặt có chút lo lắng, gật đầu. Hai người dẫn theo năm trăm binh sĩ, nhanh chóng và thần bí biến mất ở dưới chân núi Hoài Sơn.
Hàn Cử và Yến Minh thừa dịp ban đêm mà hành quân.
Nửa đường bỗng nhiên có một đại đội nhân mã vọt ra, giống như quân Trương Huân. Hai người trong lòng cảm thấy mừng rỡ. Đối với bọn họ mà nói, binh mã Hu Dị càng dọn sạch thì mới thuận lợi chiếm lấy Hu Dị.
Thì ra là Đỗ Phong do Trương Lãng phái đi. Người này cao lớn, mày rậm mắt to, ánh mắt chính trực. Đối mặt với Viên quân xong rồi sau đó một mình một ngựa chạy thẳng đến Hu Dị. Sau khi đến dưới chân thành thì kêu to mở cửa. Thủ thành thấy một người đầu tóc rối bù, quần áo có vết máu thì không hề nghi ngờ. Vừa lúc Trần Lan, Lôi Bạc bước đến thì Đỗ Phong làm bộ thất kinh, lớn tiếng nói rằng Tuân Chính đã chết trận, còn Trương Huân thì đang bị vây.
Trần Lan và Lôi Bạc đã biết Tuân Chính chết trận, cộng thêm Đỗ Phong chứng thật thì trong lòng cảm thấy ảm đảm. Vừa nghe Trương Huân bị quân Từ Châu bủa vây tại Hoài Sơn thì bắt đầu sợ hãi, tiếp theo có chút do dự, cẩn thận đưa ra những chi tiết nghi vấn Đỗ Phong. Đỗ Phong không một chút kinh hoảng, trầm ổn tự nhiên, đối ứng lưu loát, đạo lý rõ ràng, không có gì sơ hở nên hai người lại càng tin tưởng.
Vết sẹo trên mặt Lôi Bạc lay động, sắc mặt bất an nói với Trần Lan:- Tuân Chính đã chết. Nếu như Trương tướng quân có sơ hở gì thì chúng ta khó mà cứu thoát. Hãy toàn lực trợ giúp thôi.
Trần Lan vốn là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không có ý kiến gì, dẫn theo binh mã trợ giúp, chỉ chừa lại một số nhân mã ở lại phòng thủ Hu Dị.
Yến Minh và Hàn Cử tranh thủ thời gian, tận dụng bóng đêm. Bởi vì năm trăm Hắc ưng vệ đều mặc trang phục màu đen bó sát người, hành động nhẹ như mèo, chỉnh tề mà mau lẹ. Vì vậy mà binh lính thủ thành cũng không phát hiện được. Bọn họ rất nhanh tiến đến, cách thành Hu Dị cỡ ngàn bước thì dừng lại.
Yến Minh cau mày, tự nhiên biết chuyện này trách nhiệm trọng yếu. Năm trăm hắc ưng vệ lần đầu ứng dụng tham gia vào cuộc chiến đấu. Trước kia cũng đã từng làm ra những chiến công anh dũng cho Trương Lãng, nhưng sau khi bình định Từ Châu thì nhiệm vụ của bọn họ dần dần khác đi, không còn là vật lộn đọ sức nữa mà là ứng dụng đến sự bí ẩn, có có tính nhiệm vụ khiêu chiến bên trong.
Trên thành dưới thành đều là một mảnh hắc ám.
Một, hai, ba! Hàn Cử thấp giọng từng bước đếm qua.
- Không tính đang nghỉ ngơi bên trong, tổng cộng có bảy mươi hai thủ binh.
Hàn Cử trầm giọng nói.
Kể từ khi Hàn Cử đi theo Trương Lãng, ban đầu thì y không có thật sự thần phục như vậy. Chẳng qua là do điều ước tỷ võ không thể không tuân thủ. Bản thân y cũng là một người rất có chữ tín, cộng thêm hai muội muội của mình đã trở thành tiểu thiếp của Trương Lãng, nên không còn biện pháp nào nữa. Nhưng kể từ khi cùng Trương Lãng đến Từ Châu, cùng nhau chiến Tào thì càng lúc càng thấy hắn lợi hại. Mình ở dưới tay Trương Lãng lại càng như cá gặp nước, vượt qua cuộc sống tưởng chừng như không thoải mái của mình trước kia. Hơn nữa, hắn đối với mình giống như tâm phúc, lại càng yêu cầu mình cùng với Yến Minh bí mật huấn luyện đội quân tư gia, khiến cho thực lực của mình càng tăng mạnh. Đặc biệt đối với hai muội tử của mình cũng là ân sủng có thêm.
Yến Minh gật đầu, vung cánh tay tráng kiện, ý bảo mọi người chuẩn bị. Sau đó hạ giọng nói với Hàn Cử:
- Ngươi hãy dẫn một nửa Ưng vệ quân dùng cung nỏ cường lực bắn người trên thành, che chở cho ta dẫn một nửa Ưng vệ quân còn lại leo lên thành. Sau khi lên đến nơi thì các người hỏa tốc đi lên trợ giúp.
Hàn Cử sắc mặt quyết đoán, tiện tay ra lệnh cho một nửa Ưng vệ quân cởi cung tên cường lực từ trên lưng xuống. Bản thân mình cũng cầm lấy một tên. Cường nỏ này là do Trương Lãng đặc biệt chế tạo, dùng da trâu cộng thêm hai cái lò xo lớn. Khi kéo phải cần dùng một ít khí lực. Dĩ nhiên, đây đối với Hắc ưng vệ mà nói thì chẳng khác nào một bữa ăn sáng. Mà hiệu quả sau khi cải tiến chính là vốn cung nỏ chỉ có thể bắn ra được tám trăm bước, nhưng bây giờ cơ hồ tăng gấp đôi.
Hàn Cử chuẩn bị, một tiếng quát nhẹ. Hai trăm mũi tên bay lên, thủ binh trên thành kêu lên thảm thiết, té xuống mười phần. Những thứ này vốn là một trong những phương pháp tập luyện của Hắc ưng vệ. Cho nên khi sử dụng trở nên rất quen thuộc.
Cùng một thời gian bên trong, Yến Minh dẫn một nửa Ưng vệ quân khác, thân thể như mèo, nhanh chóng mò tới con sông bảo vệ thành.
Bên trong thành vang lên tiếng kêu thảm thiết của các binh sĩ, hồn phi phách tán, dường như vô cùng lo sợ, thét to:
- Quân Từ Châu đến công thành.
Thanh âm vang lên trong màn đêm yên tĩnh, hết sức chói tai.
Triệu Vân tung hoành chém giết trong đám quân. Ngân thương bạch mã nhuộm đầy màu đỏ của máu. Phàm là quân Trương Huân, khi nhìn thấy một nho tướng xông tới thì không khỏi chạy tứ tán. Trương Huân từ xa nhìn tới cũng lấy làm khiếp sợ. Từ Châu có thể có được hạng người vạn phu chi dũng như thế này thật làm cho người ta kinh sợ.
Nhớ năm đó, dưới ngòi bút của Thường Sơn Tử Long, Triệu Vân đã trở nên gan góc phi thường. Năm 208, Tào Tháo mang quân chiếm lấy Kinh Châu. Lưu Bị giao tranh với Tào Tháo ở Đương Dương, Trảng Bàn bị thua lớn, bị quân Tào đuổi theo đánh cho tan tác, bỏ lại vợ con. Triệu Vân trong đám loạn quân vào sanh ra tử, bảy vào bảy ra, xung phong liều chết, giết chết năm mươi tên tướng Tào. Cuối cùng một mình ôm lấy A Đẩu thoát ra. Mặc dù có chút thần bí hóa, nhưng sự anh dũng của hắn vẫn ghi đậm vào lòng người.
Chẳng qua nghĩ rằng với chiến lực của một mình Triệu Vân thì có thể phá vòng vây dễ dàng, nhưng muốn thay đổi càn khôn thì hết sức khó khăn.
Trên núi Hoài Sơn, Yến Minh đứng nhìn cuộc chiến, có chút kích động, nói với Hàn Cử:
- Tử Long duy trì không được lâu đâu. Chúng ta nhanh chóng đến Hu Dị đi.
Hàn Cử nét mặt có chút lo lắng, gật đầu. Hai người dẫn theo năm trăm binh sĩ, nhanh chóng và thần bí biến mất ở dưới chân núi Hoài Sơn.
Hàn Cử và Yến Minh thừa dịp ban đêm mà hành quân.
Nửa đường bỗng nhiên có một đại đội nhân mã vọt ra, giống như quân Trương Huân. Hai người trong lòng cảm thấy mừng rỡ. Đối với bọn họ mà nói, binh mã Hu Dị càng dọn sạch thì mới thuận lợi chiếm lấy Hu Dị.
Thì ra là Đỗ Phong do Trương Lãng phái đi. Người này cao lớn, mày rậm mắt to, ánh mắt chính trực. Đối mặt với Viên quân xong rồi sau đó một mình một ngựa chạy thẳng đến Hu Dị. Sau khi đến dưới chân thành thì kêu to mở cửa. Thủ thành thấy một người đầu tóc rối bù, quần áo có vết máu thì không hề nghi ngờ. Vừa lúc Trần Lan, Lôi Bạc bước đến thì Đỗ Phong làm bộ thất kinh, lớn tiếng nói rằng Tuân Chính đã chết trận, còn Trương Huân thì đang bị vây.
Trần Lan và Lôi Bạc đã biết Tuân Chính chết trận, cộng thêm Đỗ Phong chứng thật thì trong lòng cảm thấy ảm đảm. Vừa nghe Trương Huân bị quân Từ Châu bủa vây tại Hoài Sơn thì bắt đầu sợ hãi, tiếp theo có chút do dự, cẩn thận đưa ra những chi tiết nghi vấn Đỗ Phong. Đỗ Phong không một chút kinh hoảng, trầm ổn tự nhiên, đối ứng lưu loát, đạo lý rõ ràng, không có gì sơ hở nên hai người lại càng tin tưởng.
Vết sẹo trên mặt Lôi Bạc lay động, sắc mặt bất an nói với Trần Lan:- Tuân Chính đã chết. Nếu như Trương tướng quân có sơ hở gì thì chúng ta khó mà cứu thoát. Hãy toàn lực trợ giúp thôi.
Trần Lan vốn là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không có ý kiến gì, dẫn theo binh mã trợ giúp, chỉ chừa lại một số nhân mã ở lại phòng thủ Hu Dị.
Yến Minh và Hàn Cử tranh thủ thời gian, tận dụng bóng đêm. Bởi vì năm trăm Hắc ưng vệ đều mặc trang phục màu đen bó sát người, hành động nhẹ như mèo, chỉnh tề mà mau lẹ. Vì vậy mà binh lính thủ thành cũng không phát hiện được. Bọn họ rất nhanh tiến đến, cách thành Hu Dị cỡ ngàn bước thì dừng lại.
Yến Minh cau mày, tự nhiên biết chuyện này trách nhiệm trọng yếu. Năm trăm hắc ưng vệ lần đầu ứng dụng tham gia vào cuộc chiến đấu. Trước kia cũng đã từng làm ra những chiến công anh dũng cho Trương Lãng, nhưng sau khi bình định Từ Châu thì nhiệm vụ của bọn họ dần dần khác đi, không còn là vật lộn đọ sức nữa mà là ứng dụng đến sự bí ẩn, có có tính nhiệm vụ khiêu chiến bên trong.
Trên thành dưới thành đều là một mảnh hắc ám.
Một, hai, ba! Hàn Cử thấp giọng từng bước đếm qua.
- Không tính đang nghỉ ngơi bên trong, tổng cộng có bảy mươi hai thủ binh.
Hàn Cử trầm giọng nói.
Kể từ khi Hàn Cử đi theo Trương Lãng, ban đầu thì y không có thật sự thần phục như vậy. Chẳng qua là do điều ước tỷ võ không thể không tuân thủ. Bản thân y cũng là một người rất có chữ tín, cộng thêm hai muội muội của mình đã trở thành tiểu thiếp của Trương Lãng, nên không còn biện pháp nào nữa. Nhưng kể từ khi cùng Trương Lãng đến Từ Châu, cùng nhau chiến Tào thì càng lúc càng thấy hắn lợi hại. Mình ở dưới tay Trương Lãng lại càng như cá gặp nước, vượt qua cuộc sống tưởng chừng như không thoải mái của mình trước kia. Hơn nữa, hắn đối với mình giống như tâm phúc, lại càng yêu cầu mình cùng với Yến Minh bí mật huấn luyện đội quân tư gia, khiến cho thực lực của mình càng tăng mạnh. Đặc biệt đối với hai muội tử của mình cũng là ân sủng có thêm.
Yến Minh gật đầu, vung cánh tay tráng kiện, ý bảo mọi người chuẩn bị. Sau đó hạ giọng nói với Hàn Cử:
- Ngươi hãy dẫn một nửa Ưng vệ quân dùng cung nỏ cường lực bắn người trên thành, che chở cho ta dẫn một nửa Ưng vệ quân còn lại leo lên thành. Sau khi lên đến nơi thì các người hỏa tốc đi lên trợ giúp.
Hàn Cử sắc mặt quyết đoán, tiện tay ra lệnh cho một nửa Ưng vệ quân cởi cung tên cường lực từ trên lưng xuống. Bản thân mình cũng cầm lấy một tên. Cường nỏ này là do Trương Lãng đặc biệt chế tạo, dùng da trâu cộng thêm hai cái lò xo lớn. Khi kéo phải cần dùng một ít khí lực. Dĩ nhiên, đây đối với Hắc ưng vệ mà nói thì chẳng khác nào một bữa ăn sáng. Mà hiệu quả sau khi cải tiến chính là vốn cung nỏ chỉ có thể bắn ra được tám trăm bước, nhưng bây giờ cơ hồ tăng gấp đôi.
Hàn Cử chuẩn bị, một tiếng quát nhẹ. Hai trăm mũi tên bay lên, thủ binh trên thành kêu lên thảm thiết, té xuống mười phần. Những thứ này vốn là một trong những phương pháp tập luyện của Hắc ưng vệ. Cho nên khi sử dụng trở nên rất quen thuộc.
Cùng một thời gian bên trong, Yến Minh dẫn một nửa Ưng vệ quân khác, thân thể như mèo, nhanh chóng mò tới con sông bảo vệ thành.
Bên trong thành vang lên tiếng kêu thảm thiết của các binh sĩ, hồn phi phách tán, dường như vô cùng lo sợ, thét to:
- Quân Từ Châu đến công thành.
Thanh âm vang lên trong màn đêm yên tĩnh, hết sức chói tai.