Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
CHƯƠNG 31
Trái tim của tôi đập nhanh hơn, tay chân lạnh lẽo, thân thể giống như bị ném vào trong hầm băng, cứng nhắc, không có cách nào động đậy.
Tôi không dám quay người, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán, âm thanh cầu cứu bị kẹt trong cổ họng.
“Ai đang ở phía sau mình, ai đang ở phía sau mình.” Cảnh tượng trong giấc mộng như tái hiện lại, nhưng tôi lại bất lực giãy dụa: “Đây chính là quỷ áp giường à?”
Một luồng hơi lạnh thổi qua, cách một lớp quần áo cũng có thể nghe thấy được hơi lạnh, giống như một con dao lạnh để ở bên hông, lại giống như có một đôi tay vô hình đang chạm vào lưng của tôi, chậm rãi trượt xuống cổ.
“Cái gì? Rốt cuộc là cái gì?” Tôi rất tỉnh táo, tôi xác định mình không phải là đang nằm mơ, những gì bây giờ đang xảy ra đều nằm trong thế giới hiện thực, là trong thế giới mà tôi đã sinh sống trọn vẹn 25 năm.
Hai mắt trợn lên, con ngươi đảo qua đảo lại, trong tầm mắt hạn hẹp xuất hiện một sợi tóc đen.
Vô cùng lộn xộn, trong đó còn xen lẫn cả cát và vết máu, đây không phải là tóc mà người bình thường nên có.
Cái cổ bị một sức lực vô danh bóp lấy, tóc đen kinh người bò lên trên thân thể, đầu tôi lắc lắc, từ từ xoay người ra phía sau.
Tầm nhìn buộc di chuyển, đôi mắt tôi đỏ ngầu, giống như một con rối sắp nổ.
Lực đạo ở trên cổ càng ngày càng mạnh hơn, còn tiếp tục như vậy, chắc là tôi chết mất.
“Lá bùa! Đúng rồi, lá bùa đó.” Cổ họng treo một hơi, tôi nhanh chóng cắn đầu lưỡi, cơn đau kích thích thân thể, ngón tay gãy gãy, nhanh chóng gỡ lá bùa để trong ngực.
Dòng nước ấm rót vào thân thể, tôi lập tức bật dậy từ trên giường, giống như một đám lửa cháy hừng hừng, dán vào sau lưng.
Trong một cái chớp mắt, tôi chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt mơ hồ phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngầu của tôi, chờ sau khi vung lá bùa lên, sau lưng lại trống không không còn cái gì nữa.
“Không thể nào…” Cơn đau ở trên cổ đang nhắc nhở tôi tất cả những việc xảy ra hồi lúc nãy tuyệt đối không phải là ảo giác.
Đứng ở bên giường, tôi chưa hoàn hồn lại: “Thật sự có quỷ à?”
Cầm lấy camera và điện thoại, nếu như thiết bị của Underworld Show có thể chụp được quỷ, vậy thì chắc tất cả những thứ lúc nãy có thể được quay lại.
Nói cách khác, chắc là những người còn trong phòng livestream đều có thể nhìn thấy được con quỷ chân chính.
“Có ai ở đây không? Ai có thể nói cho tôi biết sau khi tôi ngủ thì đã xảy ra chuyện gì?” Trong phòng livestream vô cùng yên tĩnh, bây giờ đã sắp ba giờ sáng, đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi.
“Bùa thiên đô.” Qua nửa ngày, 1 bình luận lẻ loi trơ trọi xuất hiện trong buổi livestream, người gửi chính là Lưu bán tiên Thanh Thành Sơn Hạ.
Nhìn thấy id này, tôi giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Bán tiên, cứu tôi với.”
“Cái tên nhóc này, không biết là kiếp trước cậu tu phải phúc phận gì mới có thể có được lá bùa này, nếu như không phải có quý nhân tương trợ, vậy thì là ông trời chú định, mệnh của cậu vẫn còn chưa tới đường cùng.”
“Bán tiên, đều đã đến lúc này rồi, anh có thể nói những lời mà tôi hiểu được không, tôi đang online, đang rất gấp.” Nắm chặt lá bùa, tôi đứng bên cạnh giường, nhìn về phương hướng nào cũng đều cảm thấy không an toàn.
“Anh là người thường, trong lòng có tạp niệm, vào giờ tý vào nhà ma thấy thiên ách, nhưng mà lại thiếu thiên đạo, tự có một chút hi vọng sống, hi vọng sống này của anh nên ký thác vào lá bùa đó.”
Trái tim của tôi đập nhanh hơn, tay chân lạnh lẽo, thân thể giống như bị ném vào trong hầm băng, cứng nhắc, không có cách nào động đậy.
Tôi không dám quay người, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán, âm thanh cầu cứu bị kẹt trong cổ họng.
“Ai đang ở phía sau mình, ai đang ở phía sau mình.” Cảnh tượng trong giấc mộng như tái hiện lại, nhưng tôi lại bất lực giãy dụa: “Đây chính là quỷ áp giường à?”
Một luồng hơi lạnh thổi qua, cách một lớp quần áo cũng có thể nghe thấy được hơi lạnh, giống như một con dao lạnh để ở bên hông, lại giống như có một đôi tay vô hình đang chạm vào lưng của tôi, chậm rãi trượt xuống cổ.
“Cái gì? Rốt cuộc là cái gì?” Tôi rất tỉnh táo, tôi xác định mình không phải là đang nằm mơ, những gì bây giờ đang xảy ra đều nằm trong thế giới hiện thực, là trong thế giới mà tôi đã sinh sống trọn vẹn 25 năm.
Hai mắt trợn lên, con ngươi đảo qua đảo lại, trong tầm mắt hạn hẹp xuất hiện một sợi tóc đen.
Vô cùng lộn xộn, trong đó còn xen lẫn cả cát và vết máu, đây không phải là tóc mà người bình thường nên có.
Cái cổ bị một sức lực vô danh bóp lấy, tóc đen kinh người bò lên trên thân thể, đầu tôi lắc lắc, từ từ xoay người ra phía sau.
Tầm nhìn buộc di chuyển, đôi mắt tôi đỏ ngầu, giống như một con rối sắp nổ.
Lực đạo ở trên cổ càng ngày càng mạnh hơn, còn tiếp tục như vậy, chắc là tôi chết mất.
“Lá bùa! Đúng rồi, lá bùa đó.” Cổ họng treo một hơi, tôi nhanh chóng cắn đầu lưỡi, cơn đau kích thích thân thể, ngón tay gãy gãy, nhanh chóng gỡ lá bùa để trong ngực.
Dòng nước ấm rót vào thân thể, tôi lập tức bật dậy từ trên giường, giống như một đám lửa cháy hừng hừng, dán vào sau lưng.
Trong một cái chớp mắt, tôi chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt mơ hồ phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngầu của tôi, chờ sau khi vung lá bùa lên, sau lưng lại trống không không còn cái gì nữa.
“Không thể nào…” Cơn đau ở trên cổ đang nhắc nhở tôi tất cả những việc xảy ra hồi lúc nãy tuyệt đối không phải là ảo giác.
Đứng ở bên giường, tôi chưa hoàn hồn lại: “Thật sự có quỷ à?”
Cầm lấy camera và điện thoại, nếu như thiết bị của Underworld Show có thể chụp được quỷ, vậy thì chắc tất cả những thứ lúc nãy có thể được quay lại.
Nói cách khác, chắc là những người còn trong phòng livestream đều có thể nhìn thấy được con quỷ chân chính.
“Có ai ở đây không? Ai có thể nói cho tôi biết sau khi tôi ngủ thì đã xảy ra chuyện gì?” Trong phòng livestream vô cùng yên tĩnh, bây giờ đã sắp ba giờ sáng, đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi.
“Bùa thiên đô.” Qua nửa ngày, 1 bình luận lẻ loi trơ trọi xuất hiện trong buổi livestream, người gửi chính là Lưu bán tiên Thanh Thành Sơn Hạ.
Nhìn thấy id này, tôi giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Bán tiên, cứu tôi với.”
“Cái tên nhóc này, không biết là kiếp trước cậu tu phải phúc phận gì mới có thể có được lá bùa này, nếu như không phải có quý nhân tương trợ, vậy thì là ông trời chú định, mệnh của cậu vẫn còn chưa tới đường cùng.”
“Bán tiên, đều đã đến lúc này rồi, anh có thể nói những lời mà tôi hiểu được không, tôi đang online, đang rất gấp.” Nắm chặt lá bùa, tôi đứng bên cạnh giường, nhìn về phương hướng nào cũng đều cảm thấy không an toàn.
“Anh là người thường, trong lòng có tạp niệm, vào giờ tý vào nhà ma thấy thiên ách, nhưng mà lại thiếu thiên đạo, tự có một chút hi vọng sống, hi vọng sống này của anh nên ký thác vào lá bùa đó.”