Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
CHƯƠNG 118
Năm người đứng dậy xếp hàng đi xuống từ cửa sau, khi bọn họ xoay người tôi mới nhìn thấy, thì ra sau gáy của mấy người khoác áo quan này đều dính một lá bùa giấy vàng đỏ chữ.
“Dán bùa sau đầu?” Tôi đứng dậy muốn dùng điện thoại quay lại hình dạng của lá bùa, vô ý lại nhìn thấy lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh đứng ở bên dưới xe.
Ông ta một tay lắc chuông đồng, một tay rung cành liễu, trong miệng lẩm bẩm.
“Lẽ nào là đuổi thi trong truyền thuyết?” Tôi lấy điện thoại đi đến cửa sau xe, lão đạo sĩ đang niệm chú cơ thể chợt rung lên, khó tin nhìn sang tôi.
“Cậu là…” Tôi vừa muốn lên tiếng, lại bị lão đạo sĩ ngăn lại, ông ta ra hiệu im miệng, dắt cành liễu ở thắt lưng, rút ra một tờ giấy vàng viết xoẹt xoẹt mấy chữ, cầm trong lòng bàn tay.
Chuông đầu rung động, ông ta nhắm hai mắt lại, nhét tờ giấy vàng vào trong tay tôi, sau đó lại nhắm mắt xuống xe.
Trong cả quá trình không có nói một câu, cũng không có liếc nhìn người trong xe.
Tôi không có trực tiếp mở tờ giấy vàng ra, mà dõi theo lão đại sĩ và mấy người làm tang đó đi xa.
“Xe xuất phát, xin hãy ngồi vững, chào mừng quý khách ngồi trên chiến xe số 14 không có người bán vé, lên xe chuẩn bị sẵn tiền lẻ, 3000 nghìn, khách lên xe xin hãy di chuyển về phía cửa sau, trạm kế tiếp tiểu khu Hoa Viên.”
Vang lên cùng lúc với tiếng radio còn có chuông điện thoại của người phụ nữ tóc uốn, cô ta nhìn số hiển thị, trên mặt nở nụ cười khó coi: “Alo? Lý Tử Kiện cô vợ bảo bối của anh vẫn ổn chứ?”
“Dung Dung, em đang nói cái gì? Em mới là tâm can bảo bối của anh, mụ vợ đó không thể ngăn cản được chúng ta nữa rồi.”
Giọng nói trong điện thoại rõ ràng, giọng điệu, âm thanh hoàn toàn khác với giọng nói trong cuộc gọi trước đó, nhưng nội dung nói ra, giọng nói chuyện lại không giống.
“Anh, anh là ai?”
“Anh là Tử Kiện? Anh gọi điện cho em muộn như vậy là muốn nói cho em một tin tốt, chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!”
“Anh ly hôn rồi?”
“Không, còn dứt khoát hơn ly hôn, mụ vợ đó mang đứa con hoang đó xảy ra tai nạn xe chết rồi! Anh không cần chia tài sản, còn có thể từ công ty bảo hiểm kiếm được một khoản lớn! Ý trời! Là ông trời cho chúng ta ở bên nhau!” Đầu dây bên kia là giọng nói phấn khích của một người đàn ông, nghe thì thấy giống như đứa trẻ làm chuyện tốt sốt ruột muốn thầy cô khen.
“Đừng diễn nữa! Anh tưởng tôi sẽ tin anh nữa sao?” Người phụ nữ tóc uốn cười lạnh: “Anh nửa đêm gọi điện cho tôi, còn kêu tôi đi phá đứa trẻ, cái đồ không có lương tâm!”
“Phá bỏ đứa trẻ? Dung Dung em có phải là mơ thấy ác mộng rồi không? Anh chưa từng gọi điện cho em! Lại nói đó là cốt nhục của anh, anh sao nỡ bắt em phá chứ?” Người đàn ông trong điện thoại cảm thấy nghi hoặc: “Dung Dung, anh không lừa em, không tin em tự mình đọc tin tức!”
Tôi luôn chú ý tình hình ở bên này, phát hiện sự việc chuyển biến vượt ngoài dự liệu, quay lại chỗ ngồi, lập tức lấy điện thoại của mình lên mạng tra.
“5 giờ chiều hôm nay, ở cửa tiểu khu Hoa Viên của Giang Thành xảy ra một sự cố giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe hơi riêng và chiếc xe bus số 14 va chạm với nhau, có hai người chết một người bị thương trong sự cố này, một người chết trong đó là sản phụ lớn tuổi, qua xác nhận thân phận, họ tên Dương Nhu…” Trong tin tức còn kèm theo vài hình ảnh, một trong những bức ảnh có một người phụ nữ mặc váy bầu màu đỏ.
Người phụ nữ tóc uốn chắc cũng đọc được tin tức này, tay cầm điện thoại của cô ta đang không ngừng run rẩy.
“Alo, Dung Dung, em xem chưa, anh không có lừa em.”
“Tử Kiện.” Giống như bị người ta bóp cổ, người phụ nữ tóc uốn hô hấp có hơi khó nhọc: “Xin lỗi, thật ra là em lừa anh, vợ của anh căn bản không có lén qua lại với người khác, đứa trẻ trong bụng của cô ta chính là con của anh…”
Đầu bị cưỡng ép cử động, phụ nữ tóc uốn nhìn sang không biết từ khi nào đưa trẻ sơ sinh bò ra từ trong chiếc giỏ, cô ta nhìn gương mặt của đứa trẻ sơ sinh: “Anh xem, nó và anh rất giống nhau!”
Năm người đứng dậy xếp hàng đi xuống từ cửa sau, khi bọn họ xoay người tôi mới nhìn thấy, thì ra sau gáy của mấy người khoác áo quan này đều dính một lá bùa giấy vàng đỏ chữ.
“Dán bùa sau đầu?” Tôi đứng dậy muốn dùng điện thoại quay lại hình dạng của lá bùa, vô ý lại nhìn thấy lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh đứng ở bên dưới xe.
Ông ta một tay lắc chuông đồng, một tay rung cành liễu, trong miệng lẩm bẩm.
“Lẽ nào là đuổi thi trong truyền thuyết?” Tôi lấy điện thoại đi đến cửa sau xe, lão đạo sĩ đang niệm chú cơ thể chợt rung lên, khó tin nhìn sang tôi.
“Cậu là…” Tôi vừa muốn lên tiếng, lại bị lão đạo sĩ ngăn lại, ông ta ra hiệu im miệng, dắt cành liễu ở thắt lưng, rút ra một tờ giấy vàng viết xoẹt xoẹt mấy chữ, cầm trong lòng bàn tay.
Chuông đầu rung động, ông ta nhắm hai mắt lại, nhét tờ giấy vàng vào trong tay tôi, sau đó lại nhắm mắt xuống xe.
Trong cả quá trình không có nói một câu, cũng không có liếc nhìn người trong xe.
Tôi không có trực tiếp mở tờ giấy vàng ra, mà dõi theo lão đại sĩ và mấy người làm tang đó đi xa.
“Xe xuất phát, xin hãy ngồi vững, chào mừng quý khách ngồi trên chiến xe số 14 không có người bán vé, lên xe chuẩn bị sẵn tiền lẻ, 3000 nghìn, khách lên xe xin hãy di chuyển về phía cửa sau, trạm kế tiếp tiểu khu Hoa Viên.”
Vang lên cùng lúc với tiếng radio còn có chuông điện thoại của người phụ nữ tóc uốn, cô ta nhìn số hiển thị, trên mặt nở nụ cười khó coi: “Alo? Lý Tử Kiện cô vợ bảo bối của anh vẫn ổn chứ?”
“Dung Dung, em đang nói cái gì? Em mới là tâm can bảo bối của anh, mụ vợ đó không thể ngăn cản được chúng ta nữa rồi.”
Giọng nói trong điện thoại rõ ràng, giọng điệu, âm thanh hoàn toàn khác với giọng nói trong cuộc gọi trước đó, nhưng nội dung nói ra, giọng nói chuyện lại không giống.
“Anh, anh là ai?”
“Anh là Tử Kiện? Anh gọi điện cho em muộn như vậy là muốn nói cho em một tin tốt, chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!”
“Anh ly hôn rồi?”
“Không, còn dứt khoát hơn ly hôn, mụ vợ đó mang đứa con hoang đó xảy ra tai nạn xe chết rồi! Anh không cần chia tài sản, còn có thể từ công ty bảo hiểm kiếm được một khoản lớn! Ý trời! Là ông trời cho chúng ta ở bên nhau!” Đầu dây bên kia là giọng nói phấn khích của một người đàn ông, nghe thì thấy giống như đứa trẻ làm chuyện tốt sốt ruột muốn thầy cô khen.
“Đừng diễn nữa! Anh tưởng tôi sẽ tin anh nữa sao?” Người phụ nữ tóc uốn cười lạnh: “Anh nửa đêm gọi điện cho tôi, còn kêu tôi đi phá đứa trẻ, cái đồ không có lương tâm!”
“Phá bỏ đứa trẻ? Dung Dung em có phải là mơ thấy ác mộng rồi không? Anh chưa từng gọi điện cho em! Lại nói đó là cốt nhục của anh, anh sao nỡ bắt em phá chứ?” Người đàn ông trong điện thoại cảm thấy nghi hoặc: “Dung Dung, anh không lừa em, không tin em tự mình đọc tin tức!”
Tôi luôn chú ý tình hình ở bên này, phát hiện sự việc chuyển biến vượt ngoài dự liệu, quay lại chỗ ngồi, lập tức lấy điện thoại của mình lên mạng tra.
“5 giờ chiều hôm nay, ở cửa tiểu khu Hoa Viên của Giang Thành xảy ra một sự cố giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe hơi riêng và chiếc xe bus số 14 va chạm với nhau, có hai người chết một người bị thương trong sự cố này, một người chết trong đó là sản phụ lớn tuổi, qua xác nhận thân phận, họ tên Dương Nhu…” Trong tin tức còn kèm theo vài hình ảnh, một trong những bức ảnh có một người phụ nữ mặc váy bầu màu đỏ.
Người phụ nữ tóc uốn chắc cũng đọc được tin tức này, tay cầm điện thoại của cô ta đang không ngừng run rẩy.
“Alo, Dung Dung, em xem chưa, anh không có lừa em.”
“Tử Kiện.” Giống như bị người ta bóp cổ, người phụ nữ tóc uốn hô hấp có hơi khó nhọc: “Xin lỗi, thật ra là em lừa anh, vợ của anh căn bản không có lén qua lại với người khác, đứa trẻ trong bụng của cô ta chính là con của anh…”
Đầu bị cưỡng ép cử động, phụ nữ tóc uốn nhìn sang không biết từ khi nào đưa trẻ sơ sinh bò ra từ trong chiếc giỏ, cô ta nhìn gương mặt của đứa trẻ sơ sinh: “Anh xem, nó và anh rất giống nhau!”