-
Phần 4
Về đến kí túc xá, tôi lấy một lá bùa trong ba lá mà Kim Tử Hoa đã đưa ra, chuẩn bị châm lửa. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ dập lửa, ngồi cạnh nhau, tay trong tay.
“Xin lỗi Điền Thượng, tôi không nên cướp bạn trai của cậu.”
“Xin lỗi Tây Tây, tôi không nên cướp học bổng của cậu.”
Tôi nhắm mắt lại, niệm những lời đó trong đầu. Tiểu Tĩnh bật que diêm, châm lửa vào lá bùa.
Tia lửa bùng lên, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, rất kì lạ.
Lát sau, ánh lửa yếu dần, tôi thò đầu ra nhìn. Lá bùa vẫn còn nguyên vẹn, đang nằm lặng lẽ trong chậu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tôi và Tiểu Tĩnh đều thở phào nhẹ nhõm, cơn ác mộng mấy ngày qua cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Đúng ngay lúc này, lá bùa đặt trên bàn đột nhiên bốc cháy. Vẫn là ánh lửa màu xanh nhạt đó.
Chuyện gì thế? Tiểu Tĩnh kinh ngạc hét lên, tôi lấy quần áo đập vào đó liên tục, muốn dập tắt đám lửa, nhưng vô ích.
Khi lửa đã tắt, hai lá bùa trên bàn chỉ còn lại một, còn lá bùa trong chậu lúc này cũng đã cháy mất một nửa.
Tình hình gì vậy?
“Có phải các cậu nói hai lý do cùng một lúc không?” Kim Tử Hoa ở đầu dây bên kia uể oải nói. “Một trong hai có một cái là đúng, cái kia là sai, cho nên lá bùa chỉ còn lại một nửa.”
Cho nên chỉ nói trước một lý do mới là đúng? Như vậy có thể có câu trả lời chính xác.
Kim Tử Hoa chết tiệt, tại sao từ đầu lại không nói rõ?
Nếu như lúc này cậu ta đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đấm vào khuôn mặt đẹp trai của cậu ta.
---------
Ngày thứ tư, chúng tôi ở kí túc xá mệt mỏi nằm trên giường, động não suy nghĩ cả một đêm, lại mất ngủ cả một đêm.
“Không thể lại như vậy.” Tôi nói, “Chúng ta đi ăn cơm thôi, sau đó quay về ngủ một giấc.”
Vừa ra khỏi cửa kí túc xá, chúng tôi đã đụng phải một dáng người cao lớn, là hot boy của trường tên Vương Quý An.
Cậu ta dừng trước mặt chúng tôi, ân cần hỏi: “Tiểu Tĩnh, mấy ngày rồi không gặp cậu, cậu vẫn khoẻ chứ? Sao ủ rũ vậy?”
Tôi thầm cười lạnh trong lòng, Tiểu Tĩnh thật sự rất nổi tiếng, có thể được hot boy trường để tâm như vậy.
Lúc này, Tiểu Tĩnh đột nhiên như nhớ ra gì đó, kích động kéo tôi sang một bên. Tôi còn đang nghĩ rằng cô ấy định kể cho tôi nghe lần gặp gỡ lãng mạn của hai người bọn họ, nào ngờ trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang Tây Tây, “Người này là bạn thân từ nhỏ của Tây Tây, hai người họ cùng nhau lớn lên! Sao tớ lại có thể quên mất chuyện quan trọng này chứ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông trời cũng giúp tôi. Tôi vội kéo cậu ta đến quán cà phê gần nhất để hỏi rõ.
Nói chuyện cả một buổi sáng, thông tin tôi nhận được là: Hai người họ là bạn cùng quê, từ nhỏ đã chơi rất thân với nhau. Vừa lên cấp hai Vương Quý An đã chuyển lên thành phố học, Tây Tây lại lao đầu vào học hành, vậy nên khoảng thời gian này hai người rất ít liên lạc. Mãi cho đến khi lên đại học, biết được cả hai đều học cùng trường, họ mới dần dần thân thiết trở lại.
Vương Quý An vừa vào đại học đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng toàn trường. Số lần cậu ta bị hỏi xin wechat nhiều không đếm xuể, mỗi cô gái vô tình gặp cậu ta trên đường đều sẽ lén chụp ảnh lại gửi cho bạn thân của mình. Nhưng trước nay lại chưa từng nghe Tây Tây nhắc đến việc họ đã quen biết nhau từ lâu.
Ở trong nhà vệ sinh, Tiểu Tĩnh ngượng ngùng nói cô ấy được Vương Quý An gửi lời mời kết bạn qua wechat thế nên mới quen biết nhau, nhưng họ rất ít khi nói chuyện.
Bình thường thôi, hot boy mà, những cô gái đẹp vây quanh nhiều vô số, cũng không thiếu một mình Tiểu Tĩnh.
Lúc hỏi đến tình hình gần đây của Tây Tây, tôi đã nhận được một kết quả khá đáng tiếc, mặc dù đã chủ động gợi chuyện về Tây Tây nhưng cuộc đối thoại lại bị Vương Quý An vội vàng kết thúc. Có điều, tôi cũng đã nhận được thời khoá biểu kì này của cô ấy.
Về đến kí túc xá, chúng tôi bắt đầu cẩn thận nghiên cứu lại một chút, ngoại trừ môn học bắt buộc ra, chiều thứ năm mỗi tuần đều có thêm một môn tự chọn, nội dung là về thần học. Chiều hôm đó chúng tôi liền đến dự thính, tôi biết vị trí quen thuộc mà Tây Tây hay ngồi, là chỗ ngoài cùng ở hàng thứ hai bên phải, thói quen này đã có từ khi cô ấy học năm nhất.
Những giáo viên trẻ mặt mày rạng rỡ như hoa khi họ được dạy nhưng môn học buồn tẻ, chán ngắt như này, cơ bản đều là kiến thức chuyên môn và lý thuyết. Đám sinh viên ngoại trừ môn chuyên ngành, còn lại đều là nghịch điện thoại, so với những môn tự chọn khác không có gì khác biệt.
Ngay khi tôi cho rằng không có chút tiến triển gì, Tiểu Tĩnh đưa qua cho tôi một cuốn sách. Tựa sách rất khó nắm bắt, vừa nhìn đã thấy giống những món đồ lừa tiền được bán trên các sạp ngoài vỉa hè.
Không hiểu sao Tiểu Tĩnh lại đặc biệt chú ý đến nó, cô ấy nghiêm túc nói: “Con dấu trên quyển sách này, giống hệt thứ trên nắp hộp của Tây Tây.”
Tôi vội cầm lấy quyển sách sau đó lấy bức ảnh chụp chiếc hộp trong điện thoại ra đối chiếu. Hoàn toàn giống hệt, tôi vui mừng hỏi về nguồn gốc của quyển sách. Nó được bán ra từ một cửa hiệu sách ở khu B trong thành phố. Mà một tháng trước, Tây Tây cũng từng hỏi một người bạn về nguồn gốc của quyển sách này.
Có lẽ, chuyện này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
----------
Ngày thứ năm. Hiệu sách ở khu B.
Hôm qua lúc chúng tôi gọi điện thoại sang, hiệu sách đã đóng cửa rồi. Sáng nay, tôi và Tiểu Tĩnh vội dậy thật sớm để đi đến đó, hi vọng có thể nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho câu chuyện khủng khiếp này.
“Chào chị, không biết chị có chìa khoá của chiếc hộp này không ạ? Lúc trước em mua nó ở đây.” Tôi đi thẳng đến quầy và vào thẳng vấn đề. Diễn đàn Vietwriter.vn
Người bán ngẩng lên nhìn tôi, mang theo nụ cười sâu xa: “Dưới hộp có một cái nút nhỏ.” Cô ấy lật chiếc hộp lại chỉ cho chúng tôi, “Ấn vào đây là có thể mở, không có chìa khoá đâu.”
Tôi làm theo lời cô ấy nói, quả nhiên chiếc hộp đã được mở ra.
Sau khi mở ra, nội dung bên trong đó khiến tôi kinh ngạc.
Chị gái đứng trước quầy thanh toán vẫn còn giữ nguyên nụ cười ban nãy, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy có gì đó thật đáng sợ và kì dị.
Bên trong chiếc hộp đầy những mảnh giấy, mỗi mảnh giấy đều là dùng máu để viết tên tôi.
Tây Tây, cô ấy rất hận tôi.
Không phải tôi đã làm ra chuyện gì.
Mà chỉ vì cô ấy không thích con người tôi.
Trên những mảnh giấy bên trong hộp viết đầy những lời nguyền rủa tôi. Cô ấy đố kị tôi học giỏi, đố kị tôi có một gia đình tốt. Cô ấy không hiểu tại sao tôi không nỗ lực như cô ấy, mỗi ngày đều nhàn rỗi, nhưng cứ đến kì thi lúc nào tôi cũng thong thả mà đuổi kịp cô ấy. Cô ấy nghi ngờ tại sao thành tích của cô ấy không đủ nhận được học bổng nghiên cứu.
Cho nên, cô ấy oán hận tôi, nguyền rủa tôi.
Tôi không biết nên làm thế nào, cầm lấy lá bùa cuối cùng trong tay, đầu óc rối bời.
“Tây Tây, xin lỗi, tôi không biết cậu lại bất mãn với tôi nhiều như vậy. Tôi thật hi vọng hai người chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện với nhau.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Xin lỗi, tôi đã quá vô tâm với cậu.”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Lá bùa toả ra tia lửa xanh nhạt, bùng cháy dữ dội.
Ánh lửa dần tàn, để lại một nửa lá bùa. Hợp với một nửa của lá bùa trước vừa vặn thành một lá bùa hoàn chỉnh.
Kết thúc rồi, kết thúc rồi.
Đêm đó, tôi cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Có lẽ ghét một người, không phải bởi vì họ đã làm gì mình, mà là bởi vì bản thân mình không thể làm được như họ, giống Tây Tây vậy.
Trải qua sự việc lần này, tâm lý của tôi dường như đã xảy ra chút vấn đề.
Một tháng qua đi, tôi vẫn thường hay nghĩ về nó. Ngay cả khi lên lớp, hoặc khi nằm trên giường.
Năm ngày đó giống như một cơn ác mộng kéo dài không hồi kết, nó ám ảnh tôi, quấy nhiễu tâm hồn tôi.
Tôi quyết định rời khỏi kí túc xá, chuyển ra ngoài sống cùng chị họ mình.
(Còn tiếp)