-
Phần 3
Có lẽ, do tôi giành được học bổng nghiên cứu của Tây Tây nên cô ấy mới để bụng như vậy.
Tây Tây học hành rất chăm chỉ, là người siêng năng chịu khó nhất phòng chúng tôi, thậm chí mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ có bốn tiếng.
Vô số đêm tôi nằm trên giường lướt điện thoại, Tây Tây vẫn cặm cụi học. Mỗi sáng thức dậy tôi đã không thấy cô ấy đâu rồi.
Trường tôi có rất nhiều sinh viên ưu tú, ai cũng tranh đến sứt đầu mẻ trán để giành được một trong ba suất học bổng nghiên cứu.
Tây Tây từng nói, trường mà cô ấy muốn vào chỉ có bảo đảm được học bổng mới có cơ hội, bởi vì xác suất thi đậu vào là rất thấp.
Nhưng khi năm ba kết thúc, danh sách ba người đứng đầu không có cô ấy. Cô ấy đứng thứ tư, chỉ cách vị trí thứ ba 0,1 điểm.
Mà người đứng ở vị trí thứ ba lại là tôi.
Kể từ lúc đó, Tây Tây không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi, có điều trước giờ chúng tôi rất ít khi trò chuyện với nhau, cho nên tôi cũng không quá để ý.
Tây Tây bị mất ngủ một thời gian, tâm lý bắt đầu có vấn đề. Hơn nữa do ngồi lâu không vận động, sức khoẻ rất kém.
Cho nên tâm tình kích động muốn giết tôi cũng không phải là không có khả năng.
Điền Thượng giống như một con chó của Tây Tây, Tây Tây đi đâu cô ấy đi đó. Hơn nữa tôi sớm đã cảm thấy cô ấy có chút không bình thường, cho nên trở thành đồng phạm cũng không có gì kì lạ.
Ngay lúc này, số điểm trên bảng thành tích đã thu hút tôi.
Môn chuyên ngành của Tây Tây đạt được 60 điểm.
Tôi nhớ môn này rất đơn giản, thi bừa cũng có thể được trên 80.
Điền Thượng cũng vậy, chỉ có hơn 60 điểm.
Tại sao?
Tôi nhìn Tiểu Tĩnh, cô ấy né tránh ánh mắt tôi, nét mặt căng thẳng.
“Tiểu Tĩnh?”
Tiểu Tĩnh không dám nhìn tôi, cắn môi lẩm bẩm: “Tớ nhớ, đêm trước tớ tổ chức sinh nhật, đã ăn bánh kem cà phê.”
Cho nên, đêm đó Tây Tây và Điền Thượng đều không thể ngủ ngon.
Tôi thật sự là xui xẻo tám đời, mới gặp phải một người đần độn như Tiểu Tĩnh.
--------
Ba lần cơ hội, không thể lãng phí. Cần phải suy nghĩ thấu đáo.
Ngày hôm sau, chúng tôi đi tìm giáo viên hướng dẫn và lớp trưởng, nói bóng gió về tình hình của họ.
Đương nhiên, không thu được kết quả gì.
Tôi và Tiểu Tĩnh mỗi người ôm một cái điện thoại chán nản ngồi trên ghế, là điện thoại của hai người họ.
Chúng tôi đã thử các dãy số kết hợp từ số điện thoại và chứng minh thư của họ, nhưng vẫn không mở khoá được.
Với tâm lý muốn thử bừa tôi đã nhập ngày sinh của Tây Tây lên điện thoại Điền Thượng.
Mở được rồi.
Một con cá đã cắn câu, tôi hào hứng gọi Tiểu Tĩnh lại vội vàng kiểm tra tin nhắn trong wechat.
Tôi sững người. Tây Tây là người đầu tiên nằm trong danh sách trò chuyện của Điền Thượng.
Tin nhắn gần nhất là cô ấy đã chuyển một ngàn tệ vào tài khoản của Điền Thượng.
Kéo lên phía trên, mỗi tháng đều chuyển.
Hơn nữa, trong tài khoản của Điền Thượng, cũng chỉ có một ngàn tệ này.
Vậy nên, Tây Tây vẫn luôn cho Điền Thượng tiền sinh hoạt.
Kéo lên chút nữa, chúng tôi phát hiện ra, nhà của Điền Thượng thuộc hộ nghèo khó.
Trong thông tin ghi chép không có bố mẹ, chỉ có ông bà nội.
Ông bà nội Điền Thượng không biết đánh chữ cho lắm, vậy nên hầu hết chỉ có tin nhắn thoại.
Bạn bè của Điền Thượng rất ít, ngoại trừ Tây Tây, cô ấy chỉ nói chuyện với một nhóm bạn trong lớp, hầu như không giao tiếp nhiều với người khác.
Bỗng, wechat lại xuất hiện một tin nhắn mới, đó là ảnh đại diện của một chàng trai.
Anh ta hẹn Điền Thượng đi ăn ở một nhà hàng cao cấp nào đó.
Mà ảnh đại diện và tên của chàng trai đó, tôi đã từng thấy qua rồi.
Chính là người quen cũ, giáo viên hướng dẫn của chúng tôi.
Có một lần tôi đến tìm giáo viên hướng dẫn, anh ta liền hoảng hốt tắt điện thoại, tôi đã loáng thoáng nhìn thấy tấm ảnh đại diện đó.
Nghe những đàn chị trong trường đồn rằng, người này từng có quan hệ mờ ám với một nữ sinh nên đã bị trách phạt.
Chỉ là bởi vì gia cảnh của anh ta rất tốt, nên không bị xử phạt gì nhiều.
Điền Thượng và người này vẫn luôn bí mật liên hệ với nhau, thậm chí có thể nói quan hệ của họ rất thân thiết.
Mỗi tháng bọn họ đều sẽ hẹn gặp nhau hai lần.
Hơn nữa Điền Thượng còn thường xuyên nhận được tiền tiêu vặt từ anh ta.
Cô ấy gọi anh ta là “Vũ ca ca”, anh ta gọi cô ấy là “Thượng muội muội.”
Trong tin nhắn bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện không đứng đắn, so với Điền Thượng ít nói ngày thường thật sự không giống là cùng một người.
Tôi suýt thì làm rơi điện thoại trong tay.
Bởi vì, có một lần trong kí túc xá, tôi đã từng bày tỏ thiện cảm của mình với người hướng dẫn này.
Hơn nữa, anh ta còn từng tỏ tình với tôi.
------------
Giáo viên hướng dẫn này tên Quách Vũ, là một người vừa đẹp trai lại giàu có, cao một mét tám.
Bố mẹ tôi và bố mẹ anh ta trước đây từng hợp tác làm việc, cho nên hai chúng tôi sớm đã quen biết nhau.
Cũng như tất cả những cô gái khác, một cô gái tuổi trẻ vô tri như tôi đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh ta.
Mặc dù tôi biết anh ta là một tên tra nam chính hiệu.
Sau khi biết được anh ta sẽ là giáo viên hướng dẫn của mình, tôi đã vui đến phát điên.
Lấy cớ làm bài tập tôi vẫn luôn tìm cơ hội để được gặp mặt anh ta.
Một ngày cuối năm ba, tôi đã nhận được lời tỏ tình.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy anh ta rất bẩn thỉu, rất khốn nạn.
----------
Ngày thứ ba, tôi hẹn Quách Vũ cùng đi ăn cơm trưa. Ở chính nhà hàng mà anh ta đã hẹn Điền Thượng.
Tôi ăn vận đẹp đẽ, tết tóc cầu kì và trang điểm đậm.
Anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh. Đứng dậy kéo ghế cho tôi.
“Tiểu Dương, bộ váy này rất thích hợp với em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: “Thầy Quách, thầy vẫn đẹp trai như vậy.”
“Đừng gọi anh là thầy Quách, nghe xa lạ lắm.”
Tôi bật cười nói: “Vậy nên gọi là gì, Vũ ca ca sao?”
Nụ cười hèn hạ của anh ta lập tức đông cứng lại.
“Làm sao em biết được?” Quách Vũ lạnh lùng nói, nhìn tôi bằng ánh mắt hung tợn.
“Chuyện của Điền Thượng, anh biết được bao nhiêu?” Tôi cũng thu lại nụ cười, hiện giờ tôi chỉ muốn mau chóng biết được sự thật. “Có phải anh từng nhắc về em với cô ấy không?”
Quách Vũ trợn mắt nhìn tôi, nâng ly rượu lên ra vẻ thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là một cô gái nhỏ thích anh mà thôi.”
“Chỉ thích anh mà thôi? Anh không có lừa gạt cô ấy? Cũng chưa từng nhắc về em với cô ấy?”
Đột nhiên, anh ta đưa tay ra tóm chặt lấy tay tôi, tôi đau đớn nói: “Tôi khuyên anh nên thật thà một chút, nếu không anh cũng sẽ không có kết cục tốt đâu. Hai người chúng ta bây giờ đã là hai con châu chấu bị treo trên cùng một sợi dây rồi.”
Xem ra, tôi đoán trúng rồi. Tên khốn này sau khi thích tôi đã trở nên lạnh nhạt với Điền Thượng, Điền Thượng không có nguồn thu nhập, lại mất đi một người bạn trai. Cho nên mới suy sụp tinh thần, trở nên tuyệt vọng như vậy.
Tôi muốn rút tay ra nhưng người đàn ông trước mặt tôi đã không còn giống như bình thường nữa. Càng lúc anh ta càng nắm càng chặt lấy tay tôi, tôi đau đến chảy nước mắt, giống như chỉ giây tiếp theo thôi cánh tay này sẽ bị đứt lìa ra vậy.
Lúc bầu không khí đang căng thẳng, tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ồ, thầy Quách, thầy ở đây làm gì thế?”
Một chàng trai tóc hồng phấn, đeo kính râm, đang cười hì hì đứng trước mặt tôi.
Kim Tử Hoa ngồi ở chỗ của Quách Vũ, một mình ăn hết hai phần đồ ăn mà tôi và Quách Vũ đã gọi.
Vừa nhìn thấy mặt của Kim Tử Hoa, Quách Vũ giống như nhìn thấy ôn thần vậy, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Tôi thở phào một hơi, vẫn còn chưa định thần lại được.
Rốt cuộc lai lịch của người này là gì?
“Nhớ kỹ, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, chỉ còn hai ngày.” Kim Tử Hoa bên trái gắp một miếng thịt, bên phải lại gắp đồ tráng miệng cho vào đĩa, ăn rất vui vẻ.
Tôi trợn trừng mắt, xách túi quay người rời đi.