Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Mộng đẹp có còn không?
“Ngươi--- Hoàn Nhan Nhược Cẩm, đời này kiếp này đều là vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta, không được trốn, bằng không bất luận chân trời góc biển, ta cũng sẽ đem bắt ngươi trở về!”.
Nhược Cẩm lạnh run đứng một mình trong góc, cười thê lãnh, Mộ Thanh, ngươi thực sự phụ ta sao?. Ta là vợ đời này kiếp này của ngươi, còn ngươi thì sao?. Thật sự là Thanh lang suốt đời suốt kiếp của ta ư?. Xem ra không phải là ngươi đem bắt ta trở lại, mà là ta đi buộc ngươi về.
Buồn bã xoay người, Nhược Cẩm hít một hơi thật sâu, vô luận như thế nào, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết sự thật, người khác nói ta không nghe!.
Một người một ngựa lặng lẽ rời khỏi Tuyệt Trần sơn trang. Sơn đạo, sương mù bao trùm rừng cây khô héo.
“Sưu! Sưu!”.
Đột nhiên lưỡng đạo ám tiễn bắn trúng ngựa của Nhược Cẩm, ngựa bị đau, bốn vó náo loạn không ngớt hất Nhược Cẩm xuống, phi thẳng vào rừng.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại”. Sa Lý Cổ Chân nhẹ nhàng khoát tay ý bảo hai gã cung thủ phía sau dừng bắn: “Ván cờ ngươi với ta đánh vừa mới bắt đầu, ngươi đây là muốn đi đâu?”.
Xoay người đứng lên, Nhược Cẩm hơi kinh ngạc, vì sao Sa Lý Cổ Chân lại xuất hiện ở chỗ này: “Là ngươi? Lẽ nào tât cả mọi chuyện đều do ngươi sắp đặt?”.
Sa Lý Cổ Chân lạnh lùng cười: “Ngươi rất thông minh, thế nhưng dù ta có lợi hại thế nào cũng không quản được chuyện nhà của hoàng thất Đại Tống. Việc Duyên Lăng Mộ Thanh nhận lời cưới công chúa không hề liên quan tới ta… Kỳ thật, ta còn hy vọng việc đó là do ta sắp đặt, như vậy ngươi mới thua không còn một mảnh!”.
Bình tĩnh nhìn vào mắt Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm lắc đầu: “Ta thật không hiểu, Hoàn Nhan Lượng đã chết, vì sao ngươi không ngoan ngoãn tìm một nơi ẩn cư mà sống, cớ sao lại như âm hồn không tiêu tan đến đánh cờ cùng ta, thắng thua thật sự quan trọng như vậy sao?”.
Sa Lý Cổ Chân cười nhạt: “Đúng. Rất quan trọng. Thế gian nay rất bất công với ta, hiện nay đại thù đã báo, tâm nguyện cuối cùng này của ta đương nhiên phải dốc toàn lực thực hiện, đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi”.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?. Nếu là so đo thắng thua, được, Nhược Cẩm ta hôm nay cam chịu nhận thua!”. Nói xong Nhược Cẩm vội vã xoay người: “Ta không muốn dây dưa với ngươi thêm nữa, ta có chuyện quan trọng cần phải làm!”.
“Ngươi muốn đi tìm Duyên Lăng Mộ Thanh?”. Sa Lý Cổ Chân cười tràn đầy thâm ý: “Khéo thật, ta cũng muốn đi tìm nàng”.
“Ngươi hại nàng vẫn chưa đủ sao?”. Nhược Cẩm kinh hãi quay người, có chút hốt hoảng: “Lẽ nào tâm nguyện cuối cùng của ngươi là nàng?”.
Sa Lý Cổ Chân nghiêm túc gật đầu: “Thế gian này có bao nhiêu hư tình giả ý, chỉ có một mình nàng khiến cho ta cảm thấy chân thực, cho nên ta sẽ không đem nàng cho người, ta muốn nàng cùng ta ẩn cư nơi rừng núi, tiêu dao suốt đời”.
“Ha ha, ngươi quá tự phụ rồi, Mộ Thanh sẽ đồng ý sao?”. Nhược Cẩm lạnh lùng cười: “Cho dù ta không cần nàng, nàng cũng sẽ không trở thành người của ngươi, Sa Lý Cổ Chân, người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không phải ngươi muốn lấy là lấy”.
“Ta thích ánh mắt này của ngươi…”. Sa Lý Cổ Chân nhẹ nhàng vỗ tay: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi vốn là như vậy mới đúng vì sao lại cố quên đi dáng dấp của chính mình? Đôi khi muốn đạt được thứ mình muốn cần dùng chút thủ đoạn, ván cờ này, ta muốn ngươi dốc toàn lực”.
“Tình đạt được bởi tâm kế, Nhược Cẩm ta không cần!”. Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi có biết cái gì là tình không? Có biết cái gì là phu thê đồng tâm không?. Có lẽ ngươi cũng không biết cái gì gọi là chấp tử tay, cùng nhau bạc đầu phải không?”. Cười trào phúng, Nhược Cẩm lại đột nhiên kiên định mở miệng; “Cứ cho là Duyên Lăng Mộ Thanh muốn kết hôn với Tống công chúa, ta cũng muốn chính miệng nàng nói cho ta nghe, từng câu từng chữ, người khác nói ta không nghe, không tin”.
“Ngươi tin nàng đến vậy ư?”. Sa Lý Cổ Chân lẳng lặng nhìn Nhược Cẩm: “Nếu tất cả đều là thật, ngươi còn cần Duyên Lăng Mộ Thanh nữa không?”.
Nhược Cẩm cười khổ: “Nếu người Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta nhìn trúng dĩ nhiên lại là người lạnh bạc vô tình, vậy sinh tử của người đó đương nhiên cũng do ta quyết định, tuyệt đối không để cho nàng tiêu dao chốn nhân gian!”.
“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không nỡ xuống tay”. Sa Lý Cổ Chân cười nhạt: “Hoặc nói là ngươi căn bản không giết nổi nàng, nếu nàng thực sự trở thành phò mã Đại Tống, lấy ngươi đôi quân một người, giết nàng thế nào đây?”.
“Ngươi cũng đừng quá xem thường ta”. Băng lãnh nhìn Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm đột nhiên cười đến thê lương: “Ngươi cho rằng thế gian này có mỗi mình ngươi dùng thân thể đổi lấy tất cả?”.
“Cái này ta đương nhiên hiểu, chỉ là còn có ta ngày nào, cho dù Duyên Lăng Mộ Thanh thàng phò mã, ta cũng sẽ không để ngươi giết nàng”. Sa Lý Cổ Chân nghiêm túc nhìn Nhược Cẩm: “Thứ ta muốn tất nhiên cũng là không tiếc tất cả đi đoạt lấy, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ván cờ này ngươi có dám đánh tiếp không?”.
Lẳng lặng nhìn Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Ngươi chặn ta lại chỉ để nói những lời này thôi ư?”.
“Ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục, tất nhiên không thể để ván này ngươi chưa đánh đã thua, hôm nay ta muốn ngươi gặp một người”.
“Lúc này ta chỉ muốn gặp Duyên Lăng Mộ Thanh”. Cố hít một hơi, Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ta biết đời này, ngươi với ta không phân thắng bại, sẽ vĩnh viễn dây dưa, cho nên ta dám cùng ngươi đánh tới cùng!. Hơn nữa ta tin rằng ván này cho dù ngươi dùng hết tâm kế cũng không thể thắng được Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta!”.
“Ta thích khẩu khí như vậy của ngươi”. Sa Lý Cổ Chân đột nhiên cười như đã dự đoán được trước: “Thế nhưng hiện tại gặp hay không, ngươi không có quyền quyết định”.
Vừa dứt lời, phía sau Nhược Cẩm đã xuất hiện mấy tên cung thủ, tên đã lên dây, chỉ cần Sa Lý Cổ Chân ra lệnh một tiếng, nàng tuyệt đối không thể chạy khỏi đây ba bước.
“Ngươi yên tâm, gặp xong người này, không những ta tặng ngươi ngựa tốt, còn âm thầm phái người bảo hộ ngươi tới Lâm An gặp Duyên Lăng Mộ Thanh”. Sa Lý Cổ Chân trong mắt dường như nhìn thấu tâm Nhược Cẩm: “Kỳ thật ngươi rất giống ta, không bao giờ hết hy vọng, vĩnh viễn không chịu thua”.
“Xem ra Nhược Cẩm là không có đường lui”. Nhược Cẩm khẽ thở dài.
“Thật ra cũng không phải là không có đường lui, mà là chúng ta chưa từng lùi, thà rằng ngọc vỡ ngói nát cũng không khiến đối phương dễ chịu một phần, không phải sao?”. Sa Lý Cổ Chân hờ hững cười.
Có chút kinh ngạc, liếc mắt tỉ mỉ quan sát Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm không khỏi âm thầm thở dài, hóa ra ngươi hiểu ta đến như vậy. Thế biết người biết ta đã mất, Mộ Thanh, cơ hội thắng duy nhất của ta bây giờ chỉ có tấm lòng của ngươi thôi….
Lam sắc áo lông từ xa xa lọt vào mắt Nhược Cẩm, nam tử chắp tay sau lưng đứng trong sơn đình nhìn nàng mỉm cười, người hầu bên cạnh lục đục bày rượu và thức ăn lên bàn đá trong đình.
“Ngưỡng mộ đại danh của Hoàn Nhan Nhược Cẩm đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả thật là giai nhân, vinh hạnh, vinh hạnh”. Lý Thuần Sinh cười chắp tay: “Bản vương hữu lễ”.
“Vương?”. Nhược Cẩm hơi kinh hãi.
Sa Lý Cổ Chân gật đầu: “Vị này là Trấn Quốc vương Tây Hạ, hoàng thái tử. Lý Thuần Sinh”.
“Thì ra là thế”. Đột nhiên hiểu được ý tứ thực sự của Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm cười lạnh: “Tranh giành thiên hạ không phải là chí nguyện của Nhược Cẩm, người hôm nay muốn gặp, Nhược Cẩm đã gặp, giờ ta đi được chưa?”.
“Ngươi…”. Lý Thuần Sinh quýnh lên, nhìn Sa Lý Cổ Chân.
Sa Lý Cổ Chân vỗ vỗ tay: “Tất nhiên có thể, đương nhiên nếu sau này ngươi hồi tâm chuyển ý, có thể tới đây, nói không chừng đại vương sẽ giúp đỡ ngươi”.
“Nhược Cẩm tin ngày đó sẽ không đến”.
Thấy người hầu dắt ngựa tiến tới, Nhược Cẩm xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương, bình tĩnh nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Sa Lý Cổ Chân, đến lúc nào ngươi mới có thể buông hết tâm kế trù mưu? Ngươi thật sự không mệt mỏi sao?”.
“Ngày ta thắng ngươi là lúc ta buông tất cả”. Sa Lý Cổ Chân đứng lên, cười đến sáng lạn: “Điều ngươi nên lo lắng lúc này là lần này nói không chừng Duyên Lăng Mộ Thanh trước buông ngươi, đó là lúc ta ra tay đoạt nàng”.
“Vậy Nhược Cẩm mỏi mắt mong chờ”. Nói xong Nhược Cẩm thúc ngựa, chạy đi xa. Mộ Thanh ngươi nhất định là có nỗi khổ riêng, mặc kệ ngươi có bao nhiêu khó khăn, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, giúp ngươi cởi bỏ kết cục này…
“Cứ để nàng ta đi như vậy ư?”. Lý Thuần Sinh hắng giọng: “Hoàn Nhan Nhược Cầm này cũng quá ngông cuồng, chưa có ai dám không nể mặt bản vương như vậy”.
Sa Lý Cổ Chân cười khẽ: “Đây cũng là chỗ khác người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nàng ta sẽ trở lại…”. Nhìn Lý Thuần Sinh: “Ngày nàng ta trở lại cũng là lúc đại vương đưa quân đánh Đại Tống. Nếu ngài có sự hỗ trợ của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, bất chấp Duyên Lăng Mộ Thanh có bao nhiêu dũng mãnh gan dạ cũng đỡ không nổi một ngày đại quân tấn công”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm thật sự lợi hại như vậy sao?”. Lý Thuần Sinh hơi kinh hãi.
“Một nữ tử tâm đã chết, chỉ còn có hận, đương nhiên sẽ đoạn tuyệt quyến luyến, nàng ta sẽ trở thành quân sư tốt nhất của Tây Hạ”. Sa Lý Cổ Chân cười dự đoán trước: “Thế nhưng, để tránh thêm rắc rối, loại bỏ hết chướng ngại, đại vương còn phải âm thầm tiến hành một việc”.
“Việc gì?”.
“Mấy ngày nay bọn chúng ẩn cư trong rừng sâu, ta tạm thời chưa tìm ra chỗ đó, cho nên có múa máy chút tay chân lên ngựa, đại vương chỉ cần lần theo dấu vết dọc đường tự nhiên sẽ phát hiện được chỗ ẩn thân của bọn chúng. Đến lúc đó, nếu Hoàn Nhan Nhược Cẩm đột nhiên đổi ý, đại vương chỉ cần bắt bọn chúng làm con tin, ta tin nàng sẽ ngoan ngoãn một lòng bán mạng cho đại vương”.
“Nương nương bản vương phát hiện, tâm kế của ngươi quả là thiên hạ vô song”. Lý Thuần Sinh không khỏi có chút khen quá: “Bản vương có chút luyến tiếc ngày ngươi cùng Duyên Lăng Mộ Thanh quy ẩn sơn lâm”.
“Ta quy ẩn không phải vẫn còn Hoàn Nhan Nhược Cẩm bên người đại vương sao?”. Sa Lý Cổ Chân nhìn Lý Thuần Sinh thật sâu: “Có nàng ta, đại vương có thể kê cao gối mà ngủ”.
Lý Thuần Sinh ra hiệu cho người hầu rót rượu, mỉm cười dâng: “Vậy… bản vương trước kính nương nương một chén”.
“Ha ha, đại vương, mời”. Sa Lý Cổ Chân tiếp nhận chén rượu, uống cùng một lúc với Lý Thuần Sinh. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, muốn ngươi tin Duyên Lăng Mộ Thanh thay lòng đổi dạ, đương nhiên chỉ nhìn thôi không đủ, cần có cả đổ máu nữa mới được.
Nhược Cẩm lạnh run đứng một mình trong góc, cười thê lãnh, Mộ Thanh, ngươi thực sự phụ ta sao?. Ta là vợ đời này kiếp này của ngươi, còn ngươi thì sao?. Thật sự là Thanh lang suốt đời suốt kiếp của ta ư?. Xem ra không phải là ngươi đem bắt ta trở lại, mà là ta đi buộc ngươi về.
Buồn bã xoay người, Nhược Cẩm hít một hơi thật sâu, vô luận như thế nào, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết sự thật, người khác nói ta không nghe!.
Một người một ngựa lặng lẽ rời khỏi Tuyệt Trần sơn trang. Sơn đạo, sương mù bao trùm rừng cây khô héo.
“Sưu! Sưu!”.
Đột nhiên lưỡng đạo ám tiễn bắn trúng ngựa của Nhược Cẩm, ngựa bị đau, bốn vó náo loạn không ngớt hất Nhược Cẩm xuống, phi thẳng vào rừng.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại”. Sa Lý Cổ Chân nhẹ nhàng khoát tay ý bảo hai gã cung thủ phía sau dừng bắn: “Ván cờ ngươi với ta đánh vừa mới bắt đầu, ngươi đây là muốn đi đâu?”.
Xoay người đứng lên, Nhược Cẩm hơi kinh ngạc, vì sao Sa Lý Cổ Chân lại xuất hiện ở chỗ này: “Là ngươi? Lẽ nào tât cả mọi chuyện đều do ngươi sắp đặt?”.
Sa Lý Cổ Chân lạnh lùng cười: “Ngươi rất thông minh, thế nhưng dù ta có lợi hại thế nào cũng không quản được chuyện nhà của hoàng thất Đại Tống. Việc Duyên Lăng Mộ Thanh nhận lời cưới công chúa không hề liên quan tới ta… Kỳ thật, ta còn hy vọng việc đó là do ta sắp đặt, như vậy ngươi mới thua không còn một mảnh!”.
Bình tĩnh nhìn vào mắt Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm lắc đầu: “Ta thật không hiểu, Hoàn Nhan Lượng đã chết, vì sao ngươi không ngoan ngoãn tìm một nơi ẩn cư mà sống, cớ sao lại như âm hồn không tiêu tan đến đánh cờ cùng ta, thắng thua thật sự quan trọng như vậy sao?”.
Sa Lý Cổ Chân cười nhạt: “Đúng. Rất quan trọng. Thế gian nay rất bất công với ta, hiện nay đại thù đã báo, tâm nguyện cuối cùng này của ta đương nhiên phải dốc toàn lực thực hiện, đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi”.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?. Nếu là so đo thắng thua, được, Nhược Cẩm ta hôm nay cam chịu nhận thua!”. Nói xong Nhược Cẩm vội vã xoay người: “Ta không muốn dây dưa với ngươi thêm nữa, ta có chuyện quan trọng cần phải làm!”.
“Ngươi muốn đi tìm Duyên Lăng Mộ Thanh?”. Sa Lý Cổ Chân cười tràn đầy thâm ý: “Khéo thật, ta cũng muốn đi tìm nàng”.
“Ngươi hại nàng vẫn chưa đủ sao?”. Nhược Cẩm kinh hãi quay người, có chút hốt hoảng: “Lẽ nào tâm nguyện cuối cùng của ngươi là nàng?”.
Sa Lý Cổ Chân nghiêm túc gật đầu: “Thế gian này có bao nhiêu hư tình giả ý, chỉ có một mình nàng khiến cho ta cảm thấy chân thực, cho nên ta sẽ không đem nàng cho người, ta muốn nàng cùng ta ẩn cư nơi rừng núi, tiêu dao suốt đời”.
“Ha ha, ngươi quá tự phụ rồi, Mộ Thanh sẽ đồng ý sao?”. Nhược Cẩm lạnh lùng cười: “Cho dù ta không cần nàng, nàng cũng sẽ không trở thành người của ngươi, Sa Lý Cổ Chân, người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không phải ngươi muốn lấy là lấy”.
“Ta thích ánh mắt này của ngươi…”. Sa Lý Cổ Chân nhẹ nhàng vỗ tay: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi vốn là như vậy mới đúng vì sao lại cố quên đi dáng dấp của chính mình? Đôi khi muốn đạt được thứ mình muốn cần dùng chút thủ đoạn, ván cờ này, ta muốn ngươi dốc toàn lực”.
“Tình đạt được bởi tâm kế, Nhược Cẩm ta không cần!”. Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi có biết cái gì là tình không? Có biết cái gì là phu thê đồng tâm không?. Có lẽ ngươi cũng không biết cái gì gọi là chấp tử tay, cùng nhau bạc đầu phải không?”. Cười trào phúng, Nhược Cẩm lại đột nhiên kiên định mở miệng; “Cứ cho là Duyên Lăng Mộ Thanh muốn kết hôn với Tống công chúa, ta cũng muốn chính miệng nàng nói cho ta nghe, từng câu từng chữ, người khác nói ta không nghe, không tin”.
“Ngươi tin nàng đến vậy ư?”. Sa Lý Cổ Chân lẳng lặng nhìn Nhược Cẩm: “Nếu tất cả đều là thật, ngươi còn cần Duyên Lăng Mộ Thanh nữa không?”.
Nhược Cẩm cười khổ: “Nếu người Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta nhìn trúng dĩ nhiên lại là người lạnh bạc vô tình, vậy sinh tử của người đó đương nhiên cũng do ta quyết định, tuyệt đối không để cho nàng tiêu dao chốn nhân gian!”.
“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không nỡ xuống tay”. Sa Lý Cổ Chân cười nhạt: “Hoặc nói là ngươi căn bản không giết nổi nàng, nếu nàng thực sự trở thành phò mã Đại Tống, lấy ngươi đôi quân một người, giết nàng thế nào đây?”.
“Ngươi cũng đừng quá xem thường ta”. Băng lãnh nhìn Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm đột nhiên cười đến thê lương: “Ngươi cho rằng thế gian này có mỗi mình ngươi dùng thân thể đổi lấy tất cả?”.
“Cái này ta đương nhiên hiểu, chỉ là còn có ta ngày nào, cho dù Duyên Lăng Mộ Thanh thàng phò mã, ta cũng sẽ không để ngươi giết nàng”. Sa Lý Cổ Chân nghiêm túc nhìn Nhược Cẩm: “Thứ ta muốn tất nhiên cũng là không tiếc tất cả đi đoạt lấy, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ván cờ này ngươi có dám đánh tiếp không?”.
Lẳng lặng nhìn Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Ngươi chặn ta lại chỉ để nói những lời này thôi ư?”.
“Ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục, tất nhiên không thể để ván này ngươi chưa đánh đã thua, hôm nay ta muốn ngươi gặp một người”.
“Lúc này ta chỉ muốn gặp Duyên Lăng Mộ Thanh”. Cố hít một hơi, Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ta biết đời này, ngươi với ta không phân thắng bại, sẽ vĩnh viễn dây dưa, cho nên ta dám cùng ngươi đánh tới cùng!. Hơn nữa ta tin rằng ván này cho dù ngươi dùng hết tâm kế cũng không thể thắng được Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta!”.
“Ta thích khẩu khí như vậy của ngươi”. Sa Lý Cổ Chân đột nhiên cười như đã dự đoán được trước: “Thế nhưng hiện tại gặp hay không, ngươi không có quyền quyết định”.
Vừa dứt lời, phía sau Nhược Cẩm đã xuất hiện mấy tên cung thủ, tên đã lên dây, chỉ cần Sa Lý Cổ Chân ra lệnh một tiếng, nàng tuyệt đối không thể chạy khỏi đây ba bước.
“Ngươi yên tâm, gặp xong người này, không những ta tặng ngươi ngựa tốt, còn âm thầm phái người bảo hộ ngươi tới Lâm An gặp Duyên Lăng Mộ Thanh”. Sa Lý Cổ Chân trong mắt dường như nhìn thấu tâm Nhược Cẩm: “Kỳ thật ngươi rất giống ta, không bao giờ hết hy vọng, vĩnh viễn không chịu thua”.
“Xem ra Nhược Cẩm là không có đường lui”. Nhược Cẩm khẽ thở dài.
“Thật ra cũng không phải là không có đường lui, mà là chúng ta chưa từng lùi, thà rằng ngọc vỡ ngói nát cũng không khiến đối phương dễ chịu một phần, không phải sao?”. Sa Lý Cổ Chân hờ hững cười.
Có chút kinh ngạc, liếc mắt tỉ mỉ quan sát Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm không khỏi âm thầm thở dài, hóa ra ngươi hiểu ta đến như vậy. Thế biết người biết ta đã mất, Mộ Thanh, cơ hội thắng duy nhất của ta bây giờ chỉ có tấm lòng của ngươi thôi….
Lam sắc áo lông từ xa xa lọt vào mắt Nhược Cẩm, nam tử chắp tay sau lưng đứng trong sơn đình nhìn nàng mỉm cười, người hầu bên cạnh lục đục bày rượu và thức ăn lên bàn đá trong đình.
“Ngưỡng mộ đại danh của Hoàn Nhan Nhược Cẩm đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả thật là giai nhân, vinh hạnh, vinh hạnh”. Lý Thuần Sinh cười chắp tay: “Bản vương hữu lễ”.
“Vương?”. Nhược Cẩm hơi kinh hãi.
Sa Lý Cổ Chân gật đầu: “Vị này là Trấn Quốc vương Tây Hạ, hoàng thái tử. Lý Thuần Sinh”.
“Thì ra là thế”. Đột nhiên hiểu được ý tứ thực sự của Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm cười lạnh: “Tranh giành thiên hạ không phải là chí nguyện của Nhược Cẩm, người hôm nay muốn gặp, Nhược Cẩm đã gặp, giờ ta đi được chưa?”.
“Ngươi…”. Lý Thuần Sinh quýnh lên, nhìn Sa Lý Cổ Chân.
Sa Lý Cổ Chân vỗ vỗ tay: “Tất nhiên có thể, đương nhiên nếu sau này ngươi hồi tâm chuyển ý, có thể tới đây, nói không chừng đại vương sẽ giúp đỡ ngươi”.
“Nhược Cẩm tin ngày đó sẽ không đến”.
Thấy người hầu dắt ngựa tiến tới, Nhược Cẩm xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương, bình tĩnh nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Sa Lý Cổ Chân, đến lúc nào ngươi mới có thể buông hết tâm kế trù mưu? Ngươi thật sự không mệt mỏi sao?”.
“Ngày ta thắng ngươi là lúc ta buông tất cả”. Sa Lý Cổ Chân đứng lên, cười đến sáng lạn: “Điều ngươi nên lo lắng lúc này là lần này nói không chừng Duyên Lăng Mộ Thanh trước buông ngươi, đó là lúc ta ra tay đoạt nàng”.
“Vậy Nhược Cẩm mỏi mắt mong chờ”. Nói xong Nhược Cẩm thúc ngựa, chạy đi xa. Mộ Thanh ngươi nhất định là có nỗi khổ riêng, mặc kệ ngươi có bao nhiêu khó khăn, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, giúp ngươi cởi bỏ kết cục này…
“Cứ để nàng ta đi như vậy ư?”. Lý Thuần Sinh hắng giọng: “Hoàn Nhan Nhược Cầm này cũng quá ngông cuồng, chưa có ai dám không nể mặt bản vương như vậy”.
Sa Lý Cổ Chân cười khẽ: “Đây cũng là chỗ khác người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nàng ta sẽ trở lại…”. Nhìn Lý Thuần Sinh: “Ngày nàng ta trở lại cũng là lúc đại vương đưa quân đánh Đại Tống. Nếu ngài có sự hỗ trợ của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, bất chấp Duyên Lăng Mộ Thanh có bao nhiêu dũng mãnh gan dạ cũng đỡ không nổi một ngày đại quân tấn công”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm thật sự lợi hại như vậy sao?”. Lý Thuần Sinh hơi kinh hãi.
“Một nữ tử tâm đã chết, chỉ còn có hận, đương nhiên sẽ đoạn tuyệt quyến luyến, nàng ta sẽ trở thành quân sư tốt nhất của Tây Hạ”. Sa Lý Cổ Chân cười dự đoán trước: “Thế nhưng, để tránh thêm rắc rối, loại bỏ hết chướng ngại, đại vương còn phải âm thầm tiến hành một việc”.
“Việc gì?”.
“Mấy ngày nay bọn chúng ẩn cư trong rừng sâu, ta tạm thời chưa tìm ra chỗ đó, cho nên có múa máy chút tay chân lên ngựa, đại vương chỉ cần lần theo dấu vết dọc đường tự nhiên sẽ phát hiện được chỗ ẩn thân của bọn chúng. Đến lúc đó, nếu Hoàn Nhan Nhược Cẩm đột nhiên đổi ý, đại vương chỉ cần bắt bọn chúng làm con tin, ta tin nàng sẽ ngoan ngoãn một lòng bán mạng cho đại vương”.
“Nương nương bản vương phát hiện, tâm kế của ngươi quả là thiên hạ vô song”. Lý Thuần Sinh không khỏi có chút khen quá: “Bản vương có chút luyến tiếc ngày ngươi cùng Duyên Lăng Mộ Thanh quy ẩn sơn lâm”.
“Ta quy ẩn không phải vẫn còn Hoàn Nhan Nhược Cẩm bên người đại vương sao?”. Sa Lý Cổ Chân nhìn Lý Thuần Sinh thật sâu: “Có nàng ta, đại vương có thể kê cao gối mà ngủ”.
Lý Thuần Sinh ra hiệu cho người hầu rót rượu, mỉm cười dâng: “Vậy… bản vương trước kính nương nương một chén”.
“Ha ha, đại vương, mời”. Sa Lý Cổ Chân tiếp nhận chén rượu, uống cùng một lúc với Lý Thuần Sinh. Hoàn Nhan Nhược Cẩm, muốn ngươi tin Duyên Lăng Mộ Thanh thay lòng đổi dạ, đương nhiên chỉ nhìn thôi không đủ, cần có cả đổ máu nữa mới được.