-
Chương 46
Quản lý của Nghê Giản rất xem trọng chuyến đi Thượng Hải lần này. Anh ta xuất phát trước một ngày, đi theo Nghê Giản cả buổi, nói cho cô biết hôm họp báo phải mặc kiểu quần áo như thế nào, làm kiểu tóc ra làm sao...
Nghê Giản không nghĩ tới trang phục, kiểu tóc nên đồ đạc chuẩn bị đi xa không khác gì ngày thường.
Vừa mở tủ ra nhìn, anh ta đã tự đi đến để chọn lựa. Nhưng quần áo treo trong tủ không có nổi một bộ lễ phục, ngay cả mấy chiếc váy cũng bị bỏ qua không thương tiếc.
Anh ta vô cùng lo lắng kéo Nghê Giản đến cửa hàng mua quần áo. Nghê Giản không thích mua sắm cho lắm, nhưng anh ta là một người cầu toàn, đòi hỏi thái quá. Một khi thấy món đồ không hợp ý, mỗi phút mở lời, anh ta sẽ dùng những lời lẽ gay gắt để nhận xét, khiến không ai nỡ nhìn thẳng vào bộ váy đẹp đẽ.
Nghê Giản đành đầu hàng.
Bọn họ đi dạo cả ngày mới tìm được một bộ lễ phục hài lòng.
Nghê Giản từ phòng thử đi ra, ánh mắt nhìn thẳng. Anh ta đứng dậy xoay Nghê Giản một vòng, nói: “ Jane, đây mới là bộ váy cô nên mặc“.
Nghê Giản giơ tay phải lên, cho anh ta nhìn chiếc nẹp trên cổ tay: “ Anh chắc chắn chứ?“.
” Tất nhiên“. Anh ta trịnh trọng trả lời: “ Venus dù bị gãy tay cũng vẫn là nữ thần, đây không phải là khuyết điểm nhỏ nhặt, mà là cái đẹp chưa trọn vẹn“.
Nghê Giản liếc nhìn anh ta: “ Cảm ơn anh“.
Cô nhìn mình trong gương: “ Tôi không hiểu lắm“.
Anh ta hỏi: “ Không hiểu gì?“.
Nghê Giản: “ Tiêu điểm của giới truyền thông là nữ diễn viên chính, tôi chỉ là một họa sĩ truyện tranh, đứng đơn độc mà thôi, có nhất định phải như vậy không?“.
” Có cần, tất nhiên là cần phải như vậy“.
Anh ta là người làm ăn, có dòng máu kinh doanh trong mình. Anh ta nói hết điều này đến điều kia, Nghê Giản nghe cả buổi mới nắm được một vài ý, cô cau mày: “ Tôi chỉ là họa sĩ vẽ truyện tranh, anh nói quá khoa trương rồi“.
Anh ta đáp: “ Tôi không bảo cô ngay lập tức phải bước vào giới này, tôi chỉ muốn cô đừng bỏ lỡ cơ hội, dùng cả hai tay tóm chặt lấy nó, giới giải trí hoạt động thế nào cô đã quá rõ. Với một số người cả đời có cố cũng không chen vào được, nhưng bây giờ cô đang đứng ngay cạnh cánh cửa, chỉ còn thiếu ánh hào quang nữa thôi, tính trời sinh của con người là tìm đẹp tránh xấu, bất cứ nghề nào chỉ cần thêm hai chữ “Người đẹp” phía trước đã khác nhau rồi. Cô có nền móng ở đây, đừng phung phí của trời. Cô nhìn Tiểu Thiên đi, cô ấy vốn là người hay gây lộn, không phải hiện giờ tốt cả rồi sao, tác phẩm đầu tiên một phát nổi luôn, fan nhiều vô số, bao nhiêu người ngưỡng mộ không kịp“.
Nghê Giản nghe tới nghe lui, cuối cùng cũng hiểu hoàn toàn chủ ý của anh ta. Sắc mặt cô nhìn không tốt lắm. “ Tôi và Tiểu Thiên không giống nhau, cô ấy là người trời sinh đứng trên sân khấu, còn tôi thì không“.
Nghê Giản tiếp tục: “ Tôi chỉ biết vẽ truyện tranh, cũng chỉ thích làm công việc này, thi thoảng phối hợp tuyên truyền thì có thể, những thứ khác, anh đừng hy vọng“.
Anh ta nhướng mày, bộ dạng như đã tính trước: “ Hiện tại cô không được từ chối. Đợi “ Chạy Trốn” công chiếu, cô hãy nói lại với tôi“.
Nghê Giản không quan tâm đến anh ta, gọi nhân viên bán hàng tới giúp cô cởi váy.
+++
Xe dừng trước cổng tiểu khu, Nghê Giản xuống xe, quản lý của cô ló đầu ra khỏi cửa sổ, xác định giờ khởi hành của cô vào ngày mai. Sau đó, anh ta lái xe rời đi.
Nghê Giản vừa tiến vào cổng tiểu khu liền nhìn thấy Tôn Linh Thục.
Tôn Linh Thục đứng ở cửa phòng bảo vệ. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, Nghê Giản liếc một cái nhận ra ngay.
Bộ quần áo cô ta mặc lần trước cũng là màu trắng. Màu trắng, khiến người ta có cảm giác thuần khiết không tì vết.
Nghê Giản nhếch môi, đi đến.
Tôn Linh Thục cũng nhìn thấy Nghê Giản, cô ta nhấc chiếc túi xách trên vai xuống, đi về phía Nghê Giản.
Hai người đứng cách nhau khoảng hai mét thì dừng lại.
Tôn Linh Thục lên tiếng trước. “ Cô Nghê, cuối cùng cô cũng đã về“.
Nghê Giản nhìn cô ta, hỏi: “ Phóng viên Tôn chờ lâu lắm à?“.
Tôn Linh Thục đáp: “ Đợi cũng lâu rồi, giúp việc nhà cô tính cảnh giác cao đấy, thấy người lạ không cho vào, cô quản lý rất tốt“.
Nghê Giản: “ À” một tiếng.
Tôn Linh Thục mấp máy môi, nhìn cô lạnh nhạt. Nghê Giản hỏi: “ Cô nhìn gì vậy?“.
Tôn Linh Thục đáp: “ Nhìn cô“.
Nghê Giản bật cười: “ Cô đến đây chỉ để nhìn tôi ư?“.
Tôn Linh Thục nói: “ Không đến mức ấy“. Dừng một lát, cô ta tiếp: “ Tìm chỗ nào đó nói vài câu đi“.
Nghê Giản không từ chối.
Hai người một trước một sau bước vào quán trà trong tiểu khu.
Tôn Linh Thục chọn một bình trà, châm một chén cho Nghê Giản. Nghê Giản không khách khí, bưng lên uống liền. Ai ngờ uống vội bị bỏng.
Tôn Linh Thục cười thành tiếng. Nghê Giản che miệng, không nghe thấy, lúc ngẩng lên thấy ánh mắt của Tôn Linh Thục.
” Cô cười cái gì?“.
” Tôi cười à?“. Khóe môi Tôn Linh Thục hờ hững nhếch lên: “ Cô nghe thấy tôi cười sao?“.
Nghê Giản không đáp.
Tôn Linh Thục nói: “ Cô không nghe được“.
Nghê Giản gật đầu: “ Đúng, tôi không nghe được“.
Tôn Linh Thục thoáng im lặng, cô ta nhìn Nghê Giản, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Nghê Giản bị bỏng nước trà, cô không còn tâm trạng uống nữa, cô nói với Tôn Linh Thục: “ Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi phải về sớm“.
Tôn Linh Thục im lặng vài giây, nói: “ Tôi vừa nghĩ, tại sao anh ấy lại thích cô?“.
Nghê Giản hỏi: “ Nghĩ ra chưa?“.
Tôn Linh Thục lắc đầu. Nghê Giản cong môi, mỉm cười: “ Tôi cũng không biết“.
Tôn Linh Thục cười theo: “ Không nghĩ ra đáp án, rất có thể là đã đặt sai câu hỏi“.
” Có ý gì?“.
” Ý là, rất có thể anh ấy không thích cô“.
” Là sao?“.
” Không biết, có lẽ là thương tiếc, có lẽ là đồng cảm, hoặc là vì điều gì khác nữa. Anh ấy là như vậy, trước kia đối với tôi cũng thế“.
Tôn Linh Thục nói xong câu này, chăm chú nhìn Nghê Giản, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó trên mặt Nghê Giản, nhưng cô ta không thấy bất kỳ thứ gì.
Không tức giận, không bối rối, cũng không đau lòng thất vọng. Nghê Giản ngồi kia vẻ mặt không cảm xúc, bình tĩnh như thường.
Tôn Linh Thục biết, đây là dáng vẻ không quan tâm. Bởi vì không quan tâm, cho nên không thừa nhận, không so đo, thậm chí không có hứng thú nhắc đến.
Không sai, người phụ nữ kia từ đầu tới cuối không hề nhiệt tình, cô ta chẳng qua chỉ lợi dụng Lục Phồn, lợi dụng người đàn ông dịu dàng, chân thành, tha thiết gần như ngốc nghếch, bổ sung trái tim rỗng tuếch của cô ta, đền bù tổn thất của cô ta với người khác, những cuộc gặp gỡ thất bại của cô ta với người khác mà thôi.
Cô ta là kẻ điếc, cô ta từng theo đuổi một nghệ sĩ piano. Người cô ta hâm mộ chính là người đàn ông có đẳng cấp kia, chứ không phải kiểu người như Lục Phồn.
Lục Phồn chỉ là sản phẩm hoán đổi đáng thương.
Tôn Linh Thục hít một hơi, vẻ mặt chăm chú.
Nghê Giản không mở miệng, để cô ta độc thoại.
” Cô Nghê“. Tôn Linh Thục nói: “ Tôi nghĩ tốt nhất cô vẫn nên rời bỏ Lục Phồn đi. Thậm chí, tôi còn muốn đề nghị cô rời khỏi Trung Quốc“.
Nghê Giản ồ một tiếng, thản nhiên đáp: “ Được, đề nghị của cô tôi nhận“.
Gương mặt Tôn Linh Thục cứng đờ, thoáng chốc, trầm giọng nói: “ Nghê Giản, tôi nói thật đấy, không chỉ đứng ở lập trường là tình địch“.
Dừng một giây, cô ta tiếp tục: “ Cô nghe tôi, đó sẽ là điều tốt nhất. Nếu cô không nghe, tôi sẽ chờ ở đây xem cô hối hận. Không chỉ cô, mà cả Lục Phồn cũng sẽ hối hận“.
Nghê Giản: “ Ồ” một tiếng.
+++
Sáng sớm, Nghê Giản tỉnh giấc. Lấy di động để cạnh gối ra nhìn, có một tin nhắn, là của Lục Phồn. Nghê Giản nhìn giờ, gửi tới lúc 10 giờ tối qua, khi đó cô đã đi ngủ. Nghê Giản dụi mắt, ngồi dậy, nhắn cho Lục Phồn: Tối qua đi ngủ, hôm nay đi Thượng Hải.
Nghê Giản sau khi ăn sáng, ngồi tàu cao tốc nửa tiếng, đến Thượng Hải.
Mười giờ sáng, buổi gặp gỡ người mê sách được tiến hành tại Trung tâm triển lãm Thượng Hải. Những hoạt động như thế này, trước kia ở nước ngoài Nghê Giản đã từng tham gia, nhưng ở trong nước thì đây là lần đầu tiên.
Cô không biết ở trong nước cũng có nhiều người hâm mộ sách như vậy. Đông nhất vẫn là nam thanh niên trẻ, ngoài ra còn có cả chú bác trung niên ba bốn mươi tuổi, các cô gái đọc truyện trinh thám lại không nhiều lắm.
Rất đông người mang theo sách để xin chữ ký nhưng tay phải của Nghê Giản chưa hồi phục nên không cầm được bút. Điều đó khiến người hâm mộ khá tiếc nuối. Thậm chí, trên sân khấu, có cậu thanh niên còn tỏ ra lo lắng: Tay chị bị gãy, có phải rất lâu nữa mới có tác phẩm mới ra đời không?
Vấn đề này đã đâm trúng tim, quản lý của Nghê Giản lúc trở về khách sạn nhìn tay của Nghê Giản thở dài ngao ngán. Ngược lại, Nghê Giản không thèm để ý.
Hoạt động kế tiếp là “ Chạy Trốn” ra mắt giới truyền thông vào thứ sáu, trong lúc đó, cô có ba ngày nhàn rỗi. Gần như ngày nào Nghê Giản cũng biến mất tăm mất tích không thấy bóng ở khách sạn đâu.
Chiều thứ năm, Nghê Giản nhận được một tin nhắn. Xem hết tin nhắn, cô đứng lặng hồi lâu, cuối cùng, chỉ trả lời một câu: Biết rồi, chú ý đến an toàn của bố tôi, những người khác thì tùy.
+++
Mấy ngày nay, thời tiết Thượng Hải khá đẹp, nhưng đến thứ sáu, trời đột nhiên đổ cơn mưa nhỏ. “ Chạy Trốn” ra mắt giới truyền thông theo đúng thời hạn, thời gian xác định là từ 13h đến16h chiều.
Mới mười hai rưỡi Nghê Giản đã đến, cô gặp đạo diễn, biên kịch và các diễn viên trước. Sau màn gặp gỡ, Nghê Giản có chút ấn tượng với đạo diễn.
Cái tên Thời Tuấn này, Nghê Giản đã từng nghe đến nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, dáng dấp khoảng ba mươi tuổi, cắt đầu đinh, mặc chiếc áo gió thể thao màu đỏ, không giống đạo diễn mà giống với vận động viên leo núi hoặc một tay đua xe hơn. Tuy còn trẻ nhưng nói chuyện rất kinh nghiệm.
Nghê Giản và mấy diễn viên kia không có gì để nói nên lúc hàn huyên với Thời Tuấn cô đều nhắc đến chủ đề kịch bản.
Một giờ chiều, mọi người đến đúng giờ, các phương tiện truyền thông cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hội trường chật ních người hâm mộ, còn lại là những người mê sách.
Dàn diễn viên bước vào, người hâm mộ lập tức nhốn nháo, trật tự hội trường một lúc sau mới ổn định được. Vị trí của Nghê Giản ở bên cạnh Thời Tuấn. Lúc người dẫn chương trình giới thiệu đến cô, phía dưới một đám người hét to: “ Jane, Jane..“. Độ nổi tiếng không kém gì mấy diễn viên chính.
Phần đầu đã tiến hành được nửa tiếng, Nghê Giản yên tâm làm nhân vật phông nền. Cô cầm mic trước mặt nói vài câu, cảm giác rất nhẹ nhõm.
Sau đó là câu hỏi tại chỗ.
Mới đầu, toàn bộ câu hỏi đều chĩa về phía dàn diễn viên. Sau đó, gió bắt đầu đổi hướng, mấy câu hỏi liên tiếp đều chỉ đích danh Nghê Giản trả lời.
Nghê Giản trả lời xong câu hỏi của một nữ phóng viên, cô đang định ngồi xuống, lại có một nam phóng viên đứng lên.
” Xin chào, tôi rất muốn biết, trong nguyên tác “ Chạy Trốn”, cô là nữ nhân vật quan trọng số hai Tô San, nhân vật ấy là lesbian. Hơn nữa, cô tốn không ít giấy bút để miêu tả tình cảm sâu đậm giữa cô ấy và Mạc Ly. Xin hỏi, nguồn gốc cảm hứng về nhân vật này có phải chính là cô không? Vẫn nghe dân ngoại giới đồn thổi, bạn gái của cô là Mai Ánh Thiên, xin hỏi, nhân vật Mạc Ly có phải là Mai Ánh Thiên không?“.
Vừa nói xong, đám khán giả dưới hội trường lập tức xôn xao. Trên sân khấu, mấy diễn viên chính cũng quay đầu nhìn về phía Nghê Giản.
Nghê Giản thật sự không lường trước vấn đề. Cô không phải minh tinh, không phải nghệ sĩ, cô chỉ là một tác giả vẽ truyện tranh, thật không ngờ cũng sẽ bị hỏi chuyện đời tư.
Nghê Giản cầm mic, hơi run.
Ngay sau đó, các phóng viên khác đứng lên: “ Jane, cô không trả lời là thừa nhận đúng không? Tôi cũng có một câu hỏi, có người mê sách nói, cô từng theo đuổi nghệ sĩ piano Daniel Tô năm năm, còn bị chụp hình từ nhà anh ấy đi ra. Cô có thể tiết lộ một chút nguyên nhân chia tay được không? Là vì Mai Ánh Thiên chen chân ư? Hay là vì Daniel Tô không chấp nhận một người điếc làm bạn đời?“.
Câu nói này tựa như một quả địa lôi ném xuống, phía dưới hội trường xôn xao.
Người ngạc nhiên vì Nghê Giản hóa ra là một kẻ điếc.
Không ít người ngạc nhiên về mối quan hệ của giữa cô và Tô Khâm.
Có rất nhiều người trong số họ là fan của Tô Khâm, chưa biết tới tin đồn này của bọn cô.
Đám người bắt đầu ồn ào.
Có người thốt lên: “ Trời ơi“.
Có người cao giọng hỏi: “ Có thật như vậy không?“.
” Cô ấy là người đồng tính ư?“.
” Chuyện này... loạn quá rồi“.
Nhưng vẫn chưa xong. Phía dưới hội trường liên tục có người đứng lên, có phóng viên đeo thẻ tác nghiệp, có người không. Bọn họ cao giọng hô to:
” Jane, tỷ phú Tiêu Kính hình như là bố dượng của cô, cô có thể nhanh chóng xâm nhập thị trường trong nước là do ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu vạn vậy?“.
” Có tin đồn hai năm trước cô đã kết hôn, xin hỏi, người đó là nam hay là nữ?“.
” Có người đã chụp cô và một nhân viên cứu hỏa sống chung với nhau. Xin hỏi, anh ta là tình nhân hay là chồng của cô?“.
+++
Màn rối loạn tựa như một chiếc nồi cháy bùng không ngớt. Người dẫn chương trình cảm thấy bất thường, Thời Tuấn cũng nhận ra, đám người kia có chủ ý, sắp xếp lên kế hoạch, bọn họ đến không phải vì bộ phim.
Bọn họ chĩa mũi dùi vào Nghê Giản.
Người dẫn chương trình cố gắng cứu trận, lấy chiếc mic trong tay Nghê Giản, tiến lên phía trước.
” Thưa quý vị, hôm nay là buổi họp báo ra mắt “ Chạy Trốn”, đề nghị quý vị tôn trọng đoàn làm phim, tôn trọng ban tổ chức, cũng xin mọi người tôn trọng họa sĩ Jane người đã vẽ ra câu chuyện này. Hôm nay chúng tôi chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến bộ phim“.
Cùng lúc đó, ban tổ chức bố trí vệ sĩ đi đến, lôi đám người hung hăng lớn tiếng ra ngoài. Đồng thời, nhanh chóng đưa Nghê Giản vào phòng nghỉ.
Buổi họp báo đột ngột chấm dứt.
Lúc Thời Tuấn đi vào phòng nghỉ, Nghê Giản đang ngồi trên ghế, vẻ mặt không cảm xúc. Ngược lại, quản lý của Nghê Giản hết sức tức giận, anh ta liên tục gọi điện thoại, yêu cầu cho người điều tra vụ việc.
Thấy Thời Tuấn, anh ta cúp điện thoại, chào: “ Đạo diễn“. Nghê Giản cũng nhìn thấy anh ta. Thời Tuấn lại gần, nhìn cô, im lặng. Nghê Giản cười cười: “ Xin lỗi, đã phá hỏng buổi họp báo“.
Thời Tuấn cũng cười, sau đó lên tiếng: “ Chuyện nhỏ, đừng nghĩ nhiều“.
Nghê Giản gật đầu, một câu cũng không muốn nói.
Tuy buổi họp báo đã kết thúc, nhưng những người kia vẫn chưa dừng lại. Đến đêm, tin tức trên mạng ùn ùn kéo đến, đề cập hay không đề cập đến buổi họp báo đều bị đào bởi sạch sẽ. Ngay cả ảnh Nghê Giản đứng ở cổng tiểu khu cũng bị tung lên trang web.
Nghê Giản nhắn tin cho Mai Ánh Thiên xong, dựa người vào ghế sofa.
Quản lý của Nghê Giản vừa xem trang web vừa nhịn không được phun ra một đống lời lẽ bẩn thỉu, anh ta không ngừng quay sang bàn luận với Nghê Giản.
” Quan hệ giữa cô và mẹ cô thì sao nào? Đào bới ra Tiểu Thiên và Tô Khâm là đủ rồi. Sao còn nhắc đến tình sử của mẹ cô và bố dượng chứ? Đúng là đủ rồi đấy“.
” Bố dượng của cô tài trợ cho sự nghiệp của cô lúc nào thế? Bọn họ nói như thật vậy, mẹ nó, chỉ có thẻ là bịa mà thôi“.
” Lính cứu hỏa, lính cứu hỏa thì sao nào? Bố anh ấy ngồi tù thì đã sao? Rốt cuộc liên quan gì đến họ? Cô lấy anh ta ảnh hưởng đếch gì đến họ chứ?“.
Anh ta gào thét nước bọt bay tứ tung. Nghê Giản đọc xong muốn cười, khóe môi khẽ giương lên, nhưng cười không nổi. Cô hít một hơi, nói:“ Xem ra, anh cũng không hiểu lắm về giới giải trí, bây giờ còn mong tôi chen chân vào nữa không?“.
Anh ta ấp úng, hạ giọng trả lời: “ Tốt nhất là yên ổn vẽ tranh thôi, bọn họ quá đáng quá“.
Lúc này, Nghê Giản thực sự muốn cười. Anh ta gãi đầu, có phần áy náy: “ Thực xin lỗi, hoạt động này nếu như tôi không nhận ngay từ đầu thì đã không sao“.
Nghê Giản lắc đầu: “ Không sao, không là chuyện này, sẽ là chuyện khác thôi, người ta mưu tính hết rồi, bỏ qua sao được“.
Anh ta ngẫm nghĩ, tức giận nói: “ Để tôi tra xem ai mà âm hiểm như vậy. Tôi nhất định sẽ giết chết hắn“.
Nghê Giản không lên tiếng.
Anh ta cũng im lặng. Sau đó, hỏi cô: “ Làm sao bây giờ? Có muốn họp báo làm sáng tỏ mọi việc không? Chỉ sợ mẹ cô bên kia nói không hay, còn...“.
” Còn chồng cô nữa, trên mạng đã bới ra rồi. Có một bài viết đặc biệt moi ra hai người, chất vấn bối cảnh như vậy sao có thể làm lính cứu hỏa. Tôi xem bọn họ nói, nghề này trong nước kiểm tra rất nghiêm, nếu trong dòng họ có lý lịch phạm tội thì sẽ không được làm nghề đó“.
Nghê Giản thoáng im lặng. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “ Tôi cũng không biết, hiện tại tôi không nghĩ đến những chuyện ấy“.
Cô xoa mặt, nói: “ Mua cho tôi một tấm vé đi“.
Quản lý sững sờ, hỏi: “ Cô định đi đâu?“.
” Nghiễm Châu“.
Nghê Giản không nghĩ tới trang phục, kiểu tóc nên đồ đạc chuẩn bị đi xa không khác gì ngày thường.
Vừa mở tủ ra nhìn, anh ta đã tự đi đến để chọn lựa. Nhưng quần áo treo trong tủ không có nổi một bộ lễ phục, ngay cả mấy chiếc váy cũng bị bỏ qua không thương tiếc.
Anh ta vô cùng lo lắng kéo Nghê Giản đến cửa hàng mua quần áo. Nghê Giản không thích mua sắm cho lắm, nhưng anh ta là một người cầu toàn, đòi hỏi thái quá. Một khi thấy món đồ không hợp ý, mỗi phút mở lời, anh ta sẽ dùng những lời lẽ gay gắt để nhận xét, khiến không ai nỡ nhìn thẳng vào bộ váy đẹp đẽ.
Nghê Giản đành đầu hàng.
Bọn họ đi dạo cả ngày mới tìm được một bộ lễ phục hài lòng.
Nghê Giản từ phòng thử đi ra, ánh mắt nhìn thẳng. Anh ta đứng dậy xoay Nghê Giản một vòng, nói: “ Jane, đây mới là bộ váy cô nên mặc“.
Nghê Giản giơ tay phải lên, cho anh ta nhìn chiếc nẹp trên cổ tay: “ Anh chắc chắn chứ?“.
” Tất nhiên“. Anh ta trịnh trọng trả lời: “ Venus dù bị gãy tay cũng vẫn là nữ thần, đây không phải là khuyết điểm nhỏ nhặt, mà là cái đẹp chưa trọn vẹn“.
Nghê Giản liếc nhìn anh ta: “ Cảm ơn anh“.
Cô nhìn mình trong gương: “ Tôi không hiểu lắm“.
Anh ta hỏi: “ Không hiểu gì?“.
Nghê Giản: “ Tiêu điểm của giới truyền thông là nữ diễn viên chính, tôi chỉ là một họa sĩ truyện tranh, đứng đơn độc mà thôi, có nhất định phải như vậy không?“.
” Có cần, tất nhiên là cần phải như vậy“.
Anh ta là người làm ăn, có dòng máu kinh doanh trong mình. Anh ta nói hết điều này đến điều kia, Nghê Giản nghe cả buổi mới nắm được một vài ý, cô cau mày: “ Tôi chỉ là họa sĩ vẽ truyện tranh, anh nói quá khoa trương rồi“.
Anh ta đáp: “ Tôi không bảo cô ngay lập tức phải bước vào giới này, tôi chỉ muốn cô đừng bỏ lỡ cơ hội, dùng cả hai tay tóm chặt lấy nó, giới giải trí hoạt động thế nào cô đã quá rõ. Với một số người cả đời có cố cũng không chen vào được, nhưng bây giờ cô đang đứng ngay cạnh cánh cửa, chỉ còn thiếu ánh hào quang nữa thôi, tính trời sinh của con người là tìm đẹp tránh xấu, bất cứ nghề nào chỉ cần thêm hai chữ “Người đẹp” phía trước đã khác nhau rồi. Cô có nền móng ở đây, đừng phung phí của trời. Cô nhìn Tiểu Thiên đi, cô ấy vốn là người hay gây lộn, không phải hiện giờ tốt cả rồi sao, tác phẩm đầu tiên một phát nổi luôn, fan nhiều vô số, bao nhiêu người ngưỡng mộ không kịp“.
Nghê Giản nghe tới nghe lui, cuối cùng cũng hiểu hoàn toàn chủ ý của anh ta. Sắc mặt cô nhìn không tốt lắm. “ Tôi và Tiểu Thiên không giống nhau, cô ấy là người trời sinh đứng trên sân khấu, còn tôi thì không“.
Nghê Giản tiếp tục: “ Tôi chỉ biết vẽ truyện tranh, cũng chỉ thích làm công việc này, thi thoảng phối hợp tuyên truyền thì có thể, những thứ khác, anh đừng hy vọng“.
Anh ta nhướng mày, bộ dạng như đã tính trước: “ Hiện tại cô không được từ chối. Đợi “ Chạy Trốn” công chiếu, cô hãy nói lại với tôi“.
Nghê Giản không quan tâm đến anh ta, gọi nhân viên bán hàng tới giúp cô cởi váy.
+++
Xe dừng trước cổng tiểu khu, Nghê Giản xuống xe, quản lý của cô ló đầu ra khỏi cửa sổ, xác định giờ khởi hành của cô vào ngày mai. Sau đó, anh ta lái xe rời đi.
Nghê Giản vừa tiến vào cổng tiểu khu liền nhìn thấy Tôn Linh Thục.
Tôn Linh Thục đứng ở cửa phòng bảo vệ. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, Nghê Giản liếc một cái nhận ra ngay.
Bộ quần áo cô ta mặc lần trước cũng là màu trắng. Màu trắng, khiến người ta có cảm giác thuần khiết không tì vết.
Nghê Giản nhếch môi, đi đến.
Tôn Linh Thục cũng nhìn thấy Nghê Giản, cô ta nhấc chiếc túi xách trên vai xuống, đi về phía Nghê Giản.
Hai người đứng cách nhau khoảng hai mét thì dừng lại.
Tôn Linh Thục lên tiếng trước. “ Cô Nghê, cuối cùng cô cũng đã về“.
Nghê Giản nhìn cô ta, hỏi: “ Phóng viên Tôn chờ lâu lắm à?“.
Tôn Linh Thục đáp: “ Đợi cũng lâu rồi, giúp việc nhà cô tính cảnh giác cao đấy, thấy người lạ không cho vào, cô quản lý rất tốt“.
Nghê Giản: “ À” một tiếng.
Tôn Linh Thục mấp máy môi, nhìn cô lạnh nhạt. Nghê Giản hỏi: “ Cô nhìn gì vậy?“.
Tôn Linh Thục đáp: “ Nhìn cô“.
Nghê Giản bật cười: “ Cô đến đây chỉ để nhìn tôi ư?“.
Tôn Linh Thục nói: “ Không đến mức ấy“. Dừng một lát, cô ta tiếp: “ Tìm chỗ nào đó nói vài câu đi“.
Nghê Giản không từ chối.
Hai người một trước một sau bước vào quán trà trong tiểu khu.
Tôn Linh Thục chọn một bình trà, châm một chén cho Nghê Giản. Nghê Giản không khách khí, bưng lên uống liền. Ai ngờ uống vội bị bỏng.
Tôn Linh Thục cười thành tiếng. Nghê Giản che miệng, không nghe thấy, lúc ngẩng lên thấy ánh mắt của Tôn Linh Thục.
” Cô cười cái gì?“.
” Tôi cười à?“. Khóe môi Tôn Linh Thục hờ hững nhếch lên: “ Cô nghe thấy tôi cười sao?“.
Nghê Giản không đáp.
Tôn Linh Thục nói: “ Cô không nghe được“.
Nghê Giản gật đầu: “ Đúng, tôi không nghe được“.
Tôn Linh Thục thoáng im lặng, cô ta nhìn Nghê Giản, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Nghê Giản bị bỏng nước trà, cô không còn tâm trạng uống nữa, cô nói với Tôn Linh Thục: “ Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi phải về sớm“.
Tôn Linh Thục im lặng vài giây, nói: “ Tôi vừa nghĩ, tại sao anh ấy lại thích cô?“.
Nghê Giản hỏi: “ Nghĩ ra chưa?“.
Tôn Linh Thục lắc đầu. Nghê Giản cong môi, mỉm cười: “ Tôi cũng không biết“.
Tôn Linh Thục cười theo: “ Không nghĩ ra đáp án, rất có thể là đã đặt sai câu hỏi“.
” Có ý gì?“.
” Ý là, rất có thể anh ấy không thích cô“.
” Là sao?“.
” Không biết, có lẽ là thương tiếc, có lẽ là đồng cảm, hoặc là vì điều gì khác nữa. Anh ấy là như vậy, trước kia đối với tôi cũng thế“.
Tôn Linh Thục nói xong câu này, chăm chú nhìn Nghê Giản, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó trên mặt Nghê Giản, nhưng cô ta không thấy bất kỳ thứ gì.
Không tức giận, không bối rối, cũng không đau lòng thất vọng. Nghê Giản ngồi kia vẻ mặt không cảm xúc, bình tĩnh như thường.
Tôn Linh Thục biết, đây là dáng vẻ không quan tâm. Bởi vì không quan tâm, cho nên không thừa nhận, không so đo, thậm chí không có hứng thú nhắc đến.
Không sai, người phụ nữ kia từ đầu tới cuối không hề nhiệt tình, cô ta chẳng qua chỉ lợi dụng Lục Phồn, lợi dụng người đàn ông dịu dàng, chân thành, tha thiết gần như ngốc nghếch, bổ sung trái tim rỗng tuếch của cô ta, đền bù tổn thất của cô ta với người khác, những cuộc gặp gỡ thất bại của cô ta với người khác mà thôi.
Cô ta là kẻ điếc, cô ta từng theo đuổi một nghệ sĩ piano. Người cô ta hâm mộ chính là người đàn ông có đẳng cấp kia, chứ không phải kiểu người như Lục Phồn.
Lục Phồn chỉ là sản phẩm hoán đổi đáng thương.
Tôn Linh Thục hít một hơi, vẻ mặt chăm chú.
Nghê Giản không mở miệng, để cô ta độc thoại.
” Cô Nghê“. Tôn Linh Thục nói: “ Tôi nghĩ tốt nhất cô vẫn nên rời bỏ Lục Phồn đi. Thậm chí, tôi còn muốn đề nghị cô rời khỏi Trung Quốc“.
Nghê Giản ồ một tiếng, thản nhiên đáp: “ Được, đề nghị của cô tôi nhận“.
Gương mặt Tôn Linh Thục cứng đờ, thoáng chốc, trầm giọng nói: “ Nghê Giản, tôi nói thật đấy, không chỉ đứng ở lập trường là tình địch“.
Dừng một giây, cô ta tiếp tục: “ Cô nghe tôi, đó sẽ là điều tốt nhất. Nếu cô không nghe, tôi sẽ chờ ở đây xem cô hối hận. Không chỉ cô, mà cả Lục Phồn cũng sẽ hối hận“.
Nghê Giản: “ Ồ” một tiếng.
+++
Sáng sớm, Nghê Giản tỉnh giấc. Lấy di động để cạnh gối ra nhìn, có một tin nhắn, là của Lục Phồn. Nghê Giản nhìn giờ, gửi tới lúc 10 giờ tối qua, khi đó cô đã đi ngủ. Nghê Giản dụi mắt, ngồi dậy, nhắn cho Lục Phồn: Tối qua đi ngủ, hôm nay đi Thượng Hải.
Nghê Giản sau khi ăn sáng, ngồi tàu cao tốc nửa tiếng, đến Thượng Hải.
Mười giờ sáng, buổi gặp gỡ người mê sách được tiến hành tại Trung tâm triển lãm Thượng Hải. Những hoạt động như thế này, trước kia ở nước ngoài Nghê Giản đã từng tham gia, nhưng ở trong nước thì đây là lần đầu tiên.
Cô không biết ở trong nước cũng có nhiều người hâm mộ sách như vậy. Đông nhất vẫn là nam thanh niên trẻ, ngoài ra còn có cả chú bác trung niên ba bốn mươi tuổi, các cô gái đọc truyện trinh thám lại không nhiều lắm.
Rất đông người mang theo sách để xin chữ ký nhưng tay phải của Nghê Giản chưa hồi phục nên không cầm được bút. Điều đó khiến người hâm mộ khá tiếc nuối. Thậm chí, trên sân khấu, có cậu thanh niên còn tỏ ra lo lắng: Tay chị bị gãy, có phải rất lâu nữa mới có tác phẩm mới ra đời không?
Vấn đề này đã đâm trúng tim, quản lý của Nghê Giản lúc trở về khách sạn nhìn tay của Nghê Giản thở dài ngao ngán. Ngược lại, Nghê Giản không thèm để ý.
Hoạt động kế tiếp là “ Chạy Trốn” ra mắt giới truyền thông vào thứ sáu, trong lúc đó, cô có ba ngày nhàn rỗi. Gần như ngày nào Nghê Giản cũng biến mất tăm mất tích không thấy bóng ở khách sạn đâu.
Chiều thứ năm, Nghê Giản nhận được một tin nhắn. Xem hết tin nhắn, cô đứng lặng hồi lâu, cuối cùng, chỉ trả lời một câu: Biết rồi, chú ý đến an toàn của bố tôi, những người khác thì tùy.
+++
Mấy ngày nay, thời tiết Thượng Hải khá đẹp, nhưng đến thứ sáu, trời đột nhiên đổ cơn mưa nhỏ. “ Chạy Trốn” ra mắt giới truyền thông theo đúng thời hạn, thời gian xác định là từ 13h đến16h chiều.
Mới mười hai rưỡi Nghê Giản đã đến, cô gặp đạo diễn, biên kịch và các diễn viên trước. Sau màn gặp gỡ, Nghê Giản có chút ấn tượng với đạo diễn.
Cái tên Thời Tuấn này, Nghê Giản đã từng nghe đến nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, dáng dấp khoảng ba mươi tuổi, cắt đầu đinh, mặc chiếc áo gió thể thao màu đỏ, không giống đạo diễn mà giống với vận động viên leo núi hoặc một tay đua xe hơn. Tuy còn trẻ nhưng nói chuyện rất kinh nghiệm.
Nghê Giản và mấy diễn viên kia không có gì để nói nên lúc hàn huyên với Thời Tuấn cô đều nhắc đến chủ đề kịch bản.
Một giờ chiều, mọi người đến đúng giờ, các phương tiện truyền thông cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hội trường chật ních người hâm mộ, còn lại là những người mê sách.
Dàn diễn viên bước vào, người hâm mộ lập tức nhốn nháo, trật tự hội trường một lúc sau mới ổn định được. Vị trí của Nghê Giản ở bên cạnh Thời Tuấn. Lúc người dẫn chương trình giới thiệu đến cô, phía dưới một đám người hét to: “ Jane, Jane..“. Độ nổi tiếng không kém gì mấy diễn viên chính.
Phần đầu đã tiến hành được nửa tiếng, Nghê Giản yên tâm làm nhân vật phông nền. Cô cầm mic trước mặt nói vài câu, cảm giác rất nhẹ nhõm.
Sau đó là câu hỏi tại chỗ.
Mới đầu, toàn bộ câu hỏi đều chĩa về phía dàn diễn viên. Sau đó, gió bắt đầu đổi hướng, mấy câu hỏi liên tiếp đều chỉ đích danh Nghê Giản trả lời.
Nghê Giản trả lời xong câu hỏi của một nữ phóng viên, cô đang định ngồi xuống, lại có một nam phóng viên đứng lên.
” Xin chào, tôi rất muốn biết, trong nguyên tác “ Chạy Trốn”, cô là nữ nhân vật quan trọng số hai Tô San, nhân vật ấy là lesbian. Hơn nữa, cô tốn không ít giấy bút để miêu tả tình cảm sâu đậm giữa cô ấy và Mạc Ly. Xin hỏi, nguồn gốc cảm hứng về nhân vật này có phải chính là cô không? Vẫn nghe dân ngoại giới đồn thổi, bạn gái của cô là Mai Ánh Thiên, xin hỏi, nhân vật Mạc Ly có phải là Mai Ánh Thiên không?“.
Vừa nói xong, đám khán giả dưới hội trường lập tức xôn xao. Trên sân khấu, mấy diễn viên chính cũng quay đầu nhìn về phía Nghê Giản.
Nghê Giản thật sự không lường trước vấn đề. Cô không phải minh tinh, không phải nghệ sĩ, cô chỉ là một tác giả vẽ truyện tranh, thật không ngờ cũng sẽ bị hỏi chuyện đời tư.
Nghê Giản cầm mic, hơi run.
Ngay sau đó, các phóng viên khác đứng lên: “ Jane, cô không trả lời là thừa nhận đúng không? Tôi cũng có một câu hỏi, có người mê sách nói, cô từng theo đuổi nghệ sĩ piano Daniel Tô năm năm, còn bị chụp hình từ nhà anh ấy đi ra. Cô có thể tiết lộ một chút nguyên nhân chia tay được không? Là vì Mai Ánh Thiên chen chân ư? Hay là vì Daniel Tô không chấp nhận một người điếc làm bạn đời?“.
Câu nói này tựa như một quả địa lôi ném xuống, phía dưới hội trường xôn xao.
Người ngạc nhiên vì Nghê Giản hóa ra là một kẻ điếc.
Không ít người ngạc nhiên về mối quan hệ của giữa cô và Tô Khâm.
Có rất nhiều người trong số họ là fan của Tô Khâm, chưa biết tới tin đồn này của bọn cô.
Đám người bắt đầu ồn ào.
Có người thốt lên: “ Trời ơi“.
Có người cao giọng hỏi: “ Có thật như vậy không?“.
” Cô ấy là người đồng tính ư?“.
” Chuyện này... loạn quá rồi“.
Nhưng vẫn chưa xong. Phía dưới hội trường liên tục có người đứng lên, có phóng viên đeo thẻ tác nghiệp, có người không. Bọn họ cao giọng hô to:
” Jane, tỷ phú Tiêu Kính hình như là bố dượng của cô, cô có thể nhanh chóng xâm nhập thị trường trong nước là do ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu vạn vậy?“.
” Có tin đồn hai năm trước cô đã kết hôn, xin hỏi, người đó là nam hay là nữ?“.
” Có người đã chụp cô và một nhân viên cứu hỏa sống chung với nhau. Xin hỏi, anh ta là tình nhân hay là chồng của cô?“.
+++
Màn rối loạn tựa như một chiếc nồi cháy bùng không ngớt. Người dẫn chương trình cảm thấy bất thường, Thời Tuấn cũng nhận ra, đám người kia có chủ ý, sắp xếp lên kế hoạch, bọn họ đến không phải vì bộ phim.
Bọn họ chĩa mũi dùi vào Nghê Giản.
Người dẫn chương trình cố gắng cứu trận, lấy chiếc mic trong tay Nghê Giản, tiến lên phía trước.
” Thưa quý vị, hôm nay là buổi họp báo ra mắt “ Chạy Trốn”, đề nghị quý vị tôn trọng đoàn làm phim, tôn trọng ban tổ chức, cũng xin mọi người tôn trọng họa sĩ Jane người đã vẽ ra câu chuyện này. Hôm nay chúng tôi chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến bộ phim“.
Cùng lúc đó, ban tổ chức bố trí vệ sĩ đi đến, lôi đám người hung hăng lớn tiếng ra ngoài. Đồng thời, nhanh chóng đưa Nghê Giản vào phòng nghỉ.
Buổi họp báo đột ngột chấm dứt.
Lúc Thời Tuấn đi vào phòng nghỉ, Nghê Giản đang ngồi trên ghế, vẻ mặt không cảm xúc. Ngược lại, quản lý của Nghê Giản hết sức tức giận, anh ta liên tục gọi điện thoại, yêu cầu cho người điều tra vụ việc.
Thấy Thời Tuấn, anh ta cúp điện thoại, chào: “ Đạo diễn“. Nghê Giản cũng nhìn thấy anh ta. Thời Tuấn lại gần, nhìn cô, im lặng. Nghê Giản cười cười: “ Xin lỗi, đã phá hỏng buổi họp báo“.
Thời Tuấn cũng cười, sau đó lên tiếng: “ Chuyện nhỏ, đừng nghĩ nhiều“.
Nghê Giản gật đầu, một câu cũng không muốn nói.
Tuy buổi họp báo đã kết thúc, nhưng những người kia vẫn chưa dừng lại. Đến đêm, tin tức trên mạng ùn ùn kéo đến, đề cập hay không đề cập đến buổi họp báo đều bị đào bởi sạch sẽ. Ngay cả ảnh Nghê Giản đứng ở cổng tiểu khu cũng bị tung lên trang web.
Nghê Giản nhắn tin cho Mai Ánh Thiên xong, dựa người vào ghế sofa.
Quản lý của Nghê Giản vừa xem trang web vừa nhịn không được phun ra một đống lời lẽ bẩn thỉu, anh ta không ngừng quay sang bàn luận với Nghê Giản.
” Quan hệ giữa cô và mẹ cô thì sao nào? Đào bới ra Tiểu Thiên và Tô Khâm là đủ rồi. Sao còn nhắc đến tình sử của mẹ cô và bố dượng chứ? Đúng là đủ rồi đấy“.
” Bố dượng của cô tài trợ cho sự nghiệp của cô lúc nào thế? Bọn họ nói như thật vậy, mẹ nó, chỉ có thẻ là bịa mà thôi“.
” Lính cứu hỏa, lính cứu hỏa thì sao nào? Bố anh ấy ngồi tù thì đã sao? Rốt cuộc liên quan gì đến họ? Cô lấy anh ta ảnh hưởng đếch gì đến họ chứ?“.
Anh ta gào thét nước bọt bay tứ tung. Nghê Giản đọc xong muốn cười, khóe môi khẽ giương lên, nhưng cười không nổi. Cô hít một hơi, nói:“ Xem ra, anh cũng không hiểu lắm về giới giải trí, bây giờ còn mong tôi chen chân vào nữa không?“.
Anh ta ấp úng, hạ giọng trả lời: “ Tốt nhất là yên ổn vẽ tranh thôi, bọn họ quá đáng quá“.
Lúc này, Nghê Giản thực sự muốn cười. Anh ta gãi đầu, có phần áy náy: “ Thực xin lỗi, hoạt động này nếu như tôi không nhận ngay từ đầu thì đã không sao“.
Nghê Giản lắc đầu: “ Không sao, không là chuyện này, sẽ là chuyện khác thôi, người ta mưu tính hết rồi, bỏ qua sao được“.
Anh ta ngẫm nghĩ, tức giận nói: “ Để tôi tra xem ai mà âm hiểm như vậy. Tôi nhất định sẽ giết chết hắn“.
Nghê Giản không lên tiếng.
Anh ta cũng im lặng. Sau đó, hỏi cô: “ Làm sao bây giờ? Có muốn họp báo làm sáng tỏ mọi việc không? Chỉ sợ mẹ cô bên kia nói không hay, còn...“.
” Còn chồng cô nữa, trên mạng đã bới ra rồi. Có một bài viết đặc biệt moi ra hai người, chất vấn bối cảnh như vậy sao có thể làm lính cứu hỏa. Tôi xem bọn họ nói, nghề này trong nước kiểm tra rất nghiêm, nếu trong dòng họ có lý lịch phạm tội thì sẽ không được làm nghề đó“.
Nghê Giản thoáng im lặng. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “ Tôi cũng không biết, hiện tại tôi không nghĩ đến những chuyện ấy“.
Cô xoa mặt, nói: “ Mua cho tôi một tấm vé đi“.
Quản lý sững sờ, hỏi: “ Cô định đi đâu?“.
” Nghiễm Châu“.