-
Chương 41
Sau năm mới, đội phòng cháy chữa cháy vẫn bận rộn như trước. Tết âm lịch Lục Phồn đã được nghỉ phép nên suốt tháng hai anh đều ở trong đội đến cuối tháng mới được nghỉ. Giống như năm ngoái, nghỉ là nghỉ phép tháng, từ đầu đến cuối có chín ngày.
Chín giờ tối, Lục Phồn thu dọn xong quần áo, xách túi chạy xe đến chỗ Nghê Giản.
Sau bữa cơm tối, thím Dư về nhà, Nghê Giản ở nhà một mình. Tĩnh dưỡng gần một tháng, chân cô đã ổn nhưng tay vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Vết thương động gân động cốt nghỉ trăm ngày, cô bình phục khá tốt, không còn cảm thấy đau, thanh nẹp đã được dỡ nhưng cánh tay không đủ lực, không thể cầm bút vẽ truyện hàng ngày nên không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì. Nghê Giản vốn lười biếng, cô không cảm thấy khó chịu khi phải trải qua cuộc sống như vậy. Hàng ngày đọc sách, xem truyện tranh, buổi tối thi thoảng nhắn tin cho Lục Phồn, rất có quy luật.
Giữa tháng, Trình Hồng đến, đương nhiên Nghê Giản không tránh được bị mắng một trận. Cô ngoan ngoãn chịu đựng, không cãi, không chống đối. Đây đều là việc nhỏ, không quan trọng.
Nhận được tin nhắn của Lục Phồn, Nghê Giản bắt đầu chờ. Anh xuất phát lúc 9 giờ, lái xe đến mất một tiếng, cho nên phải đợi mất hai tiếng.
Nhưng hai tiếng này trôi qua hết sức chậm chạp.
9h30’, Nghê Giản ra ban công thu quần áo chuẩn bị tắm rửa, một cơn gió thổi tới, tạt nước vào người cô. Nghê Giản ló đầu, đưa tay ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng trời đang mưa.
Nghê Giản hơi lo lắng, Không biết cơn mưa bắt đầu từ lúc nào, Lục Phồn đi xe máy, không hiểu có mang theo áo mưa không.
Cô cầm điện thoại, định gửi tin hỏi anh, suy nghĩ một lúc lại thôi. Anh đang lái xe trên đường, nhìn điện thoại không tiện.
Nghê Giản buông di động, rồi lại cầm lên nhìn giờ, vẫn còn 20’ nữa, nếu đường ngập nước, sẽ chậm hơn một chút.
Cô đứng dậy đi ra sân thượng, xem mưa đã ngớt hay chưa.
Đợi hơn 10’, mưa vẫn chưa có chiều hướng tạnh, ngược lại trút xuống dữ dội hơn. Nghê Giản đóng cửa sổ, cầm ô xuống dưới lầu.
Từ xa, Lục Phồn đã nhìn thấy một người đang cầm ô đứng dưới đèn đường ở cổng tiểu khu. Anh chạy xe lại gần, mới phát hiện người dưới màn mưa đó là Nghê Giản.
Anh vừa dừng xe, Nghê Giản đã đi tới. Cô giương chiếc ô lên che, ngăn cách làn mưa lạnh buốt. Lục Phồn lau mắt, cầm chiếc ô trong tay Nghê Giản, nghiêng sang phía cô.
“ Em ra ngoài làm gì?”.
Chiếc ô ngăn ánh sáng, Nghê Giản không nhìn rõ anh nói, đưa tay sờ người anh, ướt đẫm. Cô cầm chặt chuôi ô, lớn tiếng nói: “ Dắt xe đi, chúng ta về thôi”.
Lục Phồn buông tay, đẩy chiếc ô sang phía cô. Bước vào hành lang, Lục Phồn cất xe cẩn thận, lôi trong cốp sau ra một túi quần áo, quay người thấy vai trái của Nghê Giản ướt một mảng.
Anh nhíu mày: “ Nhanh đi lên thay quần áo”.
Nghê Giản nhìn anh, gật đầu: “ Vâng, nhanh đi thay thôi, anh cũng ướt sũng rồi”.
Lục Phồn không trả lời, cầm chiếc ô trong tay cô, dắt cô vào thang máy.
Sau khi vào nhà, Lục Phồn vào nhà tắm, lấy chiếc khăn khô quấn mặt và cổ Nghê Giản lau một hồi rồi vất sang bên, tiếp đó cởi áo khoác của mình, đi ra sân thượng, thu quần áo, đẩy cô vào nhà tắm: “ Đi tắm đi”.
Nói xong, anh buông tay định đóng cửa.
Nghê Giản chặn anh lại, kéo mạnh một cái: “ Cùng tắm đi”.
Nghê Giản mở nước ấm, khói trắng bay khắp phòng. Lục Phồn cởi quần áo của cô, cũng cởi cả của mình, dòng nước ấm xối xuống, khiến anh nheo mắt thoải mái. Tay phải của Nghê Giản vẫn chưa linh hoạt, chỉ có thể dùng một tay để ôm lấy eo Lục Phồn.
Hương vị da thịt kề sát khó nói nên lời.
Lục Phồn khẽ vuốt tóc Nghê Giản, hôn lên gương mặt cô dưới dòng nước, bàn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể cô.
Nước lăn trên mặt cô, thấm ướt mắt.
“ Lục Phồn…”. Cô khẽ gọi.
Lục Phồn mở mắt ra, cúi xuống nhìn cô. Khóe miệng Nghê Giản vểnh lên: “ Muốn em không?”.
Lục Phồn gật đầu: “ Muốn”. Nghê Giản cười lớn, gương mặt xinh xắn bị sương mù bao phủ.
Anh thành thật như vậy, thật khiến người ta hứng thú.
Không ban thưởng, sẽ áy náy.
Cô rủ mắt, cúi đầu, hôn lên vai anh, xuống chút nữa, đến ngực trái anh, đặt môi lên, đầu lưỡi vòng quanh một điểm, liếm láp mút vào, không biết mệt mỏi.
Lục Phồn nhếch môi, cổ họng nóng rát, khó chịu hừ một tiếng. Cô giỏi trêu người nhất, anh biết từ lâu. Lục Phồn rủ mắt, con ngươi đen nhánh nồng nàn. Nghê Giản ngẩng đầu, nhìn anh, liếm đôi môi ửng đỏ, vùi đầu lần nữa.
Thắt lưng Lục Phồn căng cứng. Đầu Nghê Giản dần trượt xuống, tay di chuyển sau lưng anh, lướt qua mông, đến đùi. Cô quỳ trên mặt đất, ôm chân anh, miệng hôn men theo cơ bụng.
Chỗ của anh đã sớm vểnh lên. Nghê Giản ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt giống như lửa của anh, gương mặt không khỏi ửng hồng. Cô không phải cô gái nhỏ không biết xấu hổ, làm kiểu chuyện này, vẫn căng thẳng như lần đầu tiên.
Gặp quỷ rồi.
Nghê Giản chớp mắt mấy cái, không kịp nghĩ lung tung, miệng đã mút lên. Lục Phồn giật mình, da đầu đột nhiên tê rần, đôi chân thon dài căng cứng run rẩy. Nghê Giản vẫn không buông tha anh. Lục Phồn bị cô trêu chọc đến phát điên, lý trí sụp đổ, vươn tay ôm lấy mông cô.
Nghê Giản vòng tay quanh cổ anh.
Lục Phồn cắn miệng cô.
Một phần cơ thể anh tiến vào trong cô, kín kẽ. Sự gần gũi này khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn. Lục Phồn ôm Nghê Giản. Thân thể Nghê Giản mềm mại quấn quít cùng anh.
Bọn họ hôn môi chậm rãi cẩn thận. Anh đâm từng phát từng phát vào người cô, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Đã lâu không gặp, giờ phút này chỉ có sự đồng cảm chân thực, tan chảy như dòng nước.
Nhưng, trong lúc nguy cấp, cơ thể Lục Phồn bỗng run rẩy, bất ngờ rút lui.
“ Anh làm gì…”. Cổ họng Nghê Giản khàn khàn.
Cô chịu không nổi, giận dữ lườm anh: “ Bắt chước chòng ghẹo gì nữa? Tiến vào đi”.
Lục Phồn không tiến vào. Anh thở gấp thả cô xuống, tắt vòi nước, cầm khăn lau tóc lau người cho cô. Nghê Giản bất mãn, nắm chỗ đó của anh. Lục Phồn run rẩy mãnh liệt. Cứ như vậy giao phó trong tay cô.
Nơi ấy vẫn đang vểnh lên.
Nghê Giản buồn cười, ra sức vuốt ve vật trong tay: “ Đã như vậy rồi, anh chịu đựng cái gì chứ? Tự làm khổ mình à?”.
Lục Phồn túm tay cô, kéo ra, cầm khăn tắm bọc cô vào, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Nghê Giản bị ôm lên trên giường. Lục Phồn giữ chặt chăn đắp lên người cô, cơ thể để trần đi ra ngoài. Nghê Giản giận dữ, ngồi dậy: “ Anh chạy đi đâu? Anh thỏa mãn rồi nhưng em thì chưa “ Lục Phồn quay đầu, khuôn mặt ướt sũng hơi nghiêm túc.
Anh nhìn cô, nói: “ Anh ra ngoài một lúc”.
Nghê Giản bực mình, trong mắt bốc hỏa: “ Đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài làm kẻ trộm à?”.
Lục Phồn không nhúc nhích, một lúc sau, đáp: “ Không có mũ”.
Nghê Giản nghẹn họng.
“ Em chờ một lát”. Lục Phồn mím môi: “ Chỉ một lát thôi”.
Nghê Giản không lên tiếng, dõi mắt nhìn anh: “ Anh lại đây”.
Lục Phồn không lại, Nghê Giản hít hai hơi, nheo mắt hỏi: “ Sợ em ăn anh à?”.
Lục Phồn: “…”.
Nghê Giản tiếp tục: “ Anh lại đây, em không chạm vào anh đâu”.
Anh đi tới.
Nghê Giản vẫy tay về phía anh: “ Lại gần nữa đi”.
Lục Phồn dừng một chút, ngồi xuống mép giường: “ Làm gì?”.
Nghê Giản không trả lời, khóe môi kéo ra, để lộ nụ cười thâm hiểm quyến rũ. Thái dương Lục Phồn giật giật, chưa kịp phản ứng, Nghê Giản đã nhào đầu về phía trước, như kỵ binh cưỡi lên người anh.
Lục Phồn giãy dụa. Nghê Giản phủ tay phải lên: “ Tay em đau, anh cứ cử động thử xem”.
Lục Phồn lập tức nằm im. Nghê Giản bật cười. Lục Phồn đen mặt: “ Sao bảo không đụng vào anh cơ mà?”.
Nghê Giản cau mày, cười xảo trá: “ Em là người thế nào anh còn không biết à? Đồ ngốc”.
“…”
Lục Phồn không phản đối. Nghê Giản rất đắc ý. Da mặt cô dày như vậy, anh đâu phải đối thủ của cô.
Cô chậm rãi mơn man người anh, chỗ đó của Lục Phồn vẫn chưa mềm xuống, chỉ một động tác như vậy, lại lập tức dồi dào sinh khí.
Anh không còn cách nào khác, đành khuyên nhủ: “ Đừng làm rộn, đứng dậy trước đã”.
Nghê Giản dõi theo lồng ngực trần của anh, vươn tay khẽ vuốt, ngước mắt nói: “ Anh hấp dẫn thế này, em dậy không nổi”.
Lục Phồn nắm tay cô: “ Tiểu Giản, nghe lời”.
Nghê Giản dừng động tác, ngạc nhiên nhìn anh. Rõ ràng anh gọi cô là Tiểu Giản. Giống như khi còn bé.
Nghê Giản sững sờ nhìn anh hồi lâu, nhíu mày: “ Anh vẫn gọi em là Tiểu Giản à?”.
Xem ra cô đối với anh, vẫn giống như một đứa trẻ.
Hừm, quả là lạ.
Lục Phồn im lặng.
Nghê Giản thu móng vuốt về, nhưng vẫn không thối lui, ngồi trên lưng anh, rủ mắt hỏi: “ Sao phải nhất định có mũ?”.
“ Cho an toàn”. Lục Phồn đáp.
Nghê Giản cười nhạo: “ Đây là ghét bỏ em mà”. Cô cố ý xuyên tạc ý của anh.
Quả nhiên, trông thấy sắc mặt anh thay đổi.
“ Không phải”. Anh nghiêm túc nói: “ Không ghét bỏ em”.
Nghê Giản hầm hừ, hỏi: “ Sợ em mang thai à?”.
Lục Phồn sau khi im lặng nhìn cô hồi lâu, anh gật đầu.
Nghê Giản khẽ cười, chầm chậm gọi: “ Lục Phồn”. Lục Phồn nhìn cô. Nghê Giản: “ Nếu em có thai, anh định làm thế nào?”.
Lục Phồn hơi ngạc nhiên. Nghê Giản hỏi: “ Bắt em phá thai à?”. Lục Phồn giật mình, lắc mạnh đầu: “ Sẽ không”.
“ Vậy phải làm sao?”. Cô được đà, hỏi cho bằng ra đáp án.
Lục Phồn mấp máy môi, đôi mắt đen kịt thu lấy cô, nửa phút sau, khàn giọng trả lời: “ Em có muốn sinh không?”.
Nghê Giản thè lưỡi liếm môi: “ Em muốn thì sao? Không muốn thì sao?”.
“ Em muốn, thì để sinh. Em không muốn, thì không sinh nữa”.
Anh nói xong, im lặng nhìn cô, thẳng thắn thành thật, không chút né tránh. Nghê Giản ngậm miệng nhìn anh, cúi đầu, hôn lên trán anh.
Lục Phồn thở gấp. Nhưng lần này, Nghê Giản rất thành thật.
Cô chỉ hôn một cái rồi lui, xong nhìn chằm chằm vào mắt anh, thấp giọng nói: “ Không phải ra ngoài nữa”.
Lục Phồn không nói gì.
Nghê Giản khẽ thở dài, sau đó mỉm cười: “ Không có bao coi như xong, nếu có, em sẽ bắt anh sinh”.
Con ngươi đen nhánh của Lục Phồn hơi mở to. Nghê Giản nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Ánh mắt Lục Phồn thêm nóng bỏng. Nghê Giản bị anh nhìn đến phát sốt.
“ Anh đang nhìn gì vậy?”. Cô hỏi.
“ Nhìn em”.
Nghê Giản cười: “ Lục Phồn, anh muốn em sinh con, đúng không?”.
Anh không đáp. Nghê Giản cũng không đợi đáp án của anh, cúi đầu hôn anh.
Cô hôn lên bộ ngực ấm áp của anh, nói: “ Không cần cố kỵ nữa, chúng ta cứ làm đi, Lục Phồn”.
Chín giờ tối, Lục Phồn thu dọn xong quần áo, xách túi chạy xe đến chỗ Nghê Giản.
Sau bữa cơm tối, thím Dư về nhà, Nghê Giản ở nhà một mình. Tĩnh dưỡng gần một tháng, chân cô đã ổn nhưng tay vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Vết thương động gân động cốt nghỉ trăm ngày, cô bình phục khá tốt, không còn cảm thấy đau, thanh nẹp đã được dỡ nhưng cánh tay không đủ lực, không thể cầm bút vẽ truyện hàng ngày nên không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì. Nghê Giản vốn lười biếng, cô không cảm thấy khó chịu khi phải trải qua cuộc sống như vậy. Hàng ngày đọc sách, xem truyện tranh, buổi tối thi thoảng nhắn tin cho Lục Phồn, rất có quy luật.
Giữa tháng, Trình Hồng đến, đương nhiên Nghê Giản không tránh được bị mắng một trận. Cô ngoan ngoãn chịu đựng, không cãi, không chống đối. Đây đều là việc nhỏ, không quan trọng.
Nhận được tin nhắn của Lục Phồn, Nghê Giản bắt đầu chờ. Anh xuất phát lúc 9 giờ, lái xe đến mất một tiếng, cho nên phải đợi mất hai tiếng.
Nhưng hai tiếng này trôi qua hết sức chậm chạp.
9h30’, Nghê Giản ra ban công thu quần áo chuẩn bị tắm rửa, một cơn gió thổi tới, tạt nước vào người cô. Nghê Giản ló đầu, đưa tay ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng trời đang mưa.
Nghê Giản hơi lo lắng, Không biết cơn mưa bắt đầu từ lúc nào, Lục Phồn đi xe máy, không hiểu có mang theo áo mưa không.
Cô cầm điện thoại, định gửi tin hỏi anh, suy nghĩ một lúc lại thôi. Anh đang lái xe trên đường, nhìn điện thoại không tiện.
Nghê Giản buông di động, rồi lại cầm lên nhìn giờ, vẫn còn 20’ nữa, nếu đường ngập nước, sẽ chậm hơn một chút.
Cô đứng dậy đi ra sân thượng, xem mưa đã ngớt hay chưa.
Đợi hơn 10’, mưa vẫn chưa có chiều hướng tạnh, ngược lại trút xuống dữ dội hơn. Nghê Giản đóng cửa sổ, cầm ô xuống dưới lầu.
Từ xa, Lục Phồn đã nhìn thấy một người đang cầm ô đứng dưới đèn đường ở cổng tiểu khu. Anh chạy xe lại gần, mới phát hiện người dưới màn mưa đó là Nghê Giản.
Anh vừa dừng xe, Nghê Giản đã đi tới. Cô giương chiếc ô lên che, ngăn cách làn mưa lạnh buốt. Lục Phồn lau mắt, cầm chiếc ô trong tay Nghê Giản, nghiêng sang phía cô.
“ Em ra ngoài làm gì?”.
Chiếc ô ngăn ánh sáng, Nghê Giản không nhìn rõ anh nói, đưa tay sờ người anh, ướt đẫm. Cô cầm chặt chuôi ô, lớn tiếng nói: “ Dắt xe đi, chúng ta về thôi”.
Lục Phồn buông tay, đẩy chiếc ô sang phía cô. Bước vào hành lang, Lục Phồn cất xe cẩn thận, lôi trong cốp sau ra một túi quần áo, quay người thấy vai trái của Nghê Giản ướt một mảng.
Anh nhíu mày: “ Nhanh đi lên thay quần áo”.
Nghê Giản nhìn anh, gật đầu: “ Vâng, nhanh đi thay thôi, anh cũng ướt sũng rồi”.
Lục Phồn không trả lời, cầm chiếc ô trong tay cô, dắt cô vào thang máy.
Sau khi vào nhà, Lục Phồn vào nhà tắm, lấy chiếc khăn khô quấn mặt và cổ Nghê Giản lau một hồi rồi vất sang bên, tiếp đó cởi áo khoác của mình, đi ra sân thượng, thu quần áo, đẩy cô vào nhà tắm: “ Đi tắm đi”.
Nói xong, anh buông tay định đóng cửa.
Nghê Giản chặn anh lại, kéo mạnh một cái: “ Cùng tắm đi”.
Nghê Giản mở nước ấm, khói trắng bay khắp phòng. Lục Phồn cởi quần áo của cô, cũng cởi cả của mình, dòng nước ấm xối xuống, khiến anh nheo mắt thoải mái. Tay phải của Nghê Giản vẫn chưa linh hoạt, chỉ có thể dùng một tay để ôm lấy eo Lục Phồn.
Hương vị da thịt kề sát khó nói nên lời.
Lục Phồn khẽ vuốt tóc Nghê Giản, hôn lên gương mặt cô dưới dòng nước, bàn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể cô.
Nước lăn trên mặt cô, thấm ướt mắt.
“ Lục Phồn…”. Cô khẽ gọi.
Lục Phồn mở mắt ra, cúi xuống nhìn cô. Khóe miệng Nghê Giản vểnh lên: “ Muốn em không?”.
Lục Phồn gật đầu: “ Muốn”. Nghê Giản cười lớn, gương mặt xinh xắn bị sương mù bao phủ.
Anh thành thật như vậy, thật khiến người ta hứng thú.
Không ban thưởng, sẽ áy náy.
Cô rủ mắt, cúi đầu, hôn lên vai anh, xuống chút nữa, đến ngực trái anh, đặt môi lên, đầu lưỡi vòng quanh một điểm, liếm láp mút vào, không biết mệt mỏi.
Lục Phồn nhếch môi, cổ họng nóng rát, khó chịu hừ một tiếng. Cô giỏi trêu người nhất, anh biết từ lâu. Lục Phồn rủ mắt, con ngươi đen nhánh nồng nàn. Nghê Giản ngẩng đầu, nhìn anh, liếm đôi môi ửng đỏ, vùi đầu lần nữa.
Thắt lưng Lục Phồn căng cứng. Đầu Nghê Giản dần trượt xuống, tay di chuyển sau lưng anh, lướt qua mông, đến đùi. Cô quỳ trên mặt đất, ôm chân anh, miệng hôn men theo cơ bụng.
Chỗ của anh đã sớm vểnh lên. Nghê Giản ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt giống như lửa của anh, gương mặt không khỏi ửng hồng. Cô không phải cô gái nhỏ không biết xấu hổ, làm kiểu chuyện này, vẫn căng thẳng như lần đầu tiên.
Gặp quỷ rồi.
Nghê Giản chớp mắt mấy cái, không kịp nghĩ lung tung, miệng đã mút lên. Lục Phồn giật mình, da đầu đột nhiên tê rần, đôi chân thon dài căng cứng run rẩy. Nghê Giản vẫn không buông tha anh. Lục Phồn bị cô trêu chọc đến phát điên, lý trí sụp đổ, vươn tay ôm lấy mông cô.
Nghê Giản vòng tay quanh cổ anh.
Lục Phồn cắn miệng cô.
Một phần cơ thể anh tiến vào trong cô, kín kẽ. Sự gần gũi này khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn. Lục Phồn ôm Nghê Giản. Thân thể Nghê Giản mềm mại quấn quít cùng anh.
Bọn họ hôn môi chậm rãi cẩn thận. Anh đâm từng phát từng phát vào người cô, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Đã lâu không gặp, giờ phút này chỉ có sự đồng cảm chân thực, tan chảy như dòng nước.
Nhưng, trong lúc nguy cấp, cơ thể Lục Phồn bỗng run rẩy, bất ngờ rút lui.
“ Anh làm gì…”. Cổ họng Nghê Giản khàn khàn.
Cô chịu không nổi, giận dữ lườm anh: “ Bắt chước chòng ghẹo gì nữa? Tiến vào đi”.
Lục Phồn không tiến vào. Anh thở gấp thả cô xuống, tắt vòi nước, cầm khăn lau tóc lau người cho cô. Nghê Giản bất mãn, nắm chỗ đó của anh. Lục Phồn run rẩy mãnh liệt. Cứ như vậy giao phó trong tay cô.
Nơi ấy vẫn đang vểnh lên.
Nghê Giản buồn cười, ra sức vuốt ve vật trong tay: “ Đã như vậy rồi, anh chịu đựng cái gì chứ? Tự làm khổ mình à?”.
Lục Phồn túm tay cô, kéo ra, cầm khăn tắm bọc cô vào, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Nghê Giản bị ôm lên trên giường. Lục Phồn giữ chặt chăn đắp lên người cô, cơ thể để trần đi ra ngoài. Nghê Giản giận dữ, ngồi dậy: “ Anh chạy đi đâu? Anh thỏa mãn rồi nhưng em thì chưa “ Lục Phồn quay đầu, khuôn mặt ướt sũng hơi nghiêm túc.
Anh nhìn cô, nói: “ Anh ra ngoài một lúc”.
Nghê Giản bực mình, trong mắt bốc hỏa: “ Đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài làm kẻ trộm à?”.
Lục Phồn không nhúc nhích, một lúc sau, đáp: “ Không có mũ”.
Nghê Giản nghẹn họng.
“ Em chờ một lát”. Lục Phồn mím môi: “ Chỉ một lát thôi”.
Nghê Giản không lên tiếng, dõi mắt nhìn anh: “ Anh lại đây”.
Lục Phồn không lại, Nghê Giản hít hai hơi, nheo mắt hỏi: “ Sợ em ăn anh à?”.
Lục Phồn: “…”.
Nghê Giản tiếp tục: “ Anh lại đây, em không chạm vào anh đâu”.
Anh đi tới.
Nghê Giản vẫy tay về phía anh: “ Lại gần nữa đi”.
Lục Phồn dừng một chút, ngồi xuống mép giường: “ Làm gì?”.
Nghê Giản không trả lời, khóe môi kéo ra, để lộ nụ cười thâm hiểm quyến rũ. Thái dương Lục Phồn giật giật, chưa kịp phản ứng, Nghê Giản đã nhào đầu về phía trước, như kỵ binh cưỡi lên người anh.
Lục Phồn giãy dụa. Nghê Giản phủ tay phải lên: “ Tay em đau, anh cứ cử động thử xem”.
Lục Phồn lập tức nằm im. Nghê Giản bật cười. Lục Phồn đen mặt: “ Sao bảo không đụng vào anh cơ mà?”.
Nghê Giản cau mày, cười xảo trá: “ Em là người thế nào anh còn không biết à? Đồ ngốc”.
“…”
Lục Phồn không phản đối. Nghê Giản rất đắc ý. Da mặt cô dày như vậy, anh đâu phải đối thủ của cô.
Cô chậm rãi mơn man người anh, chỗ đó của Lục Phồn vẫn chưa mềm xuống, chỉ một động tác như vậy, lại lập tức dồi dào sinh khí.
Anh không còn cách nào khác, đành khuyên nhủ: “ Đừng làm rộn, đứng dậy trước đã”.
Nghê Giản dõi theo lồng ngực trần của anh, vươn tay khẽ vuốt, ngước mắt nói: “ Anh hấp dẫn thế này, em dậy không nổi”.
Lục Phồn nắm tay cô: “ Tiểu Giản, nghe lời”.
Nghê Giản dừng động tác, ngạc nhiên nhìn anh. Rõ ràng anh gọi cô là Tiểu Giản. Giống như khi còn bé.
Nghê Giản sững sờ nhìn anh hồi lâu, nhíu mày: “ Anh vẫn gọi em là Tiểu Giản à?”.
Xem ra cô đối với anh, vẫn giống như một đứa trẻ.
Hừm, quả là lạ.
Lục Phồn im lặng.
Nghê Giản thu móng vuốt về, nhưng vẫn không thối lui, ngồi trên lưng anh, rủ mắt hỏi: “ Sao phải nhất định có mũ?”.
“ Cho an toàn”. Lục Phồn đáp.
Nghê Giản cười nhạo: “ Đây là ghét bỏ em mà”. Cô cố ý xuyên tạc ý của anh.
Quả nhiên, trông thấy sắc mặt anh thay đổi.
“ Không phải”. Anh nghiêm túc nói: “ Không ghét bỏ em”.
Nghê Giản hầm hừ, hỏi: “ Sợ em mang thai à?”.
Lục Phồn sau khi im lặng nhìn cô hồi lâu, anh gật đầu.
Nghê Giản khẽ cười, chầm chậm gọi: “ Lục Phồn”. Lục Phồn nhìn cô. Nghê Giản: “ Nếu em có thai, anh định làm thế nào?”.
Lục Phồn hơi ngạc nhiên. Nghê Giản hỏi: “ Bắt em phá thai à?”. Lục Phồn giật mình, lắc mạnh đầu: “ Sẽ không”.
“ Vậy phải làm sao?”. Cô được đà, hỏi cho bằng ra đáp án.
Lục Phồn mấp máy môi, đôi mắt đen kịt thu lấy cô, nửa phút sau, khàn giọng trả lời: “ Em có muốn sinh không?”.
Nghê Giản thè lưỡi liếm môi: “ Em muốn thì sao? Không muốn thì sao?”.
“ Em muốn, thì để sinh. Em không muốn, thì không sinh nữa”.
Anh nói xong, im lặng nhìn cô, thẳng thắn thành thật, không chút né tránh. Nghê Giản ngậm miệng nhìn anh, cúi đầu, hôn lên trán anh.
Lục Phồn thở gấp. Nhưng lần này, Nghê Giản rất thành thật.
Cô chỉ hôn một cái rồi lui, xong nhìn chằm chằm vào mắt anh, thấp giọng nói: “ Không phải ra ngoài nữa”.
Lục Phồn không nói gì.
Nghê Giản khẽ thở dài, sau đó mỉm cười: “ Không có bao coi như xong, nếu có, em sẽ bắt anh sinh”.
Con ngươi đen nhánh của Lục Phồn hơi mở to. Nghê Giản nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Ánh mắt Lục Phồn thêm nóng bỏng. Nghê Giản bị anh nhìn đến phát sốt.
“ Anh đang nhìn gì vậy?”. Cô hỏi.
“ Nhìn em”.
Nghê Giản cười: “ Lục Phồn, anh muốn em sinh con, đúng không?”.
Anh không đáp. Nghê Giản cũng không đợi đáp án của anh, cúi đầu hôn anh.
Cô hôn lên bộ ngực ấm áp của anh, nói: “ Không cần cố kỵ nữa, chúng ta cứ làm đi, Lục Phồn”.