Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24-28
Kỷ Trạch đi đến trước mặt Giản Ninh, giọng hắn có chút khàn khàn: "Ninh nhi, anh có thể ôm em một cái không?"
Kỷ Trạch nói xong, không đợi Giản Ninh đáp lại, đã vươn tay ra, ôm cô vào lòng: "Anh thành thật xin lỗi, anh thực sự không biết bọn họ sẽ làm vậy.
Giản Ninh sống đã 27 năm, chưa từng nói chuyện yêu đương đường đường chính chính bao giờ, cũng không có bất kỳ hành vi quá trớn với người khác phái nào.
Trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, hai tay
buông thõng bên hông hơi nắm chặt: "Em thực sự không sao.
"
Kỷ Trạch ôm lấy Giản Ninh một lát, ròi buông ra, không nói chuyện, cúi đầu mang theo mấy phần bướng bỉnh, nắm tay Giản Ninh lên xe.
Trên đường trở về nội thành, Kỷ Trạch không nói một lời nào, Giản Ninh ngồi im lặng một lúc, sau đó nói: "Kỷ Trạch, nếu anh để ý đêm qua Phó Cẩn Diễn! "
"Anh không để ý.
" - Kỷ Trạch quay đầu nhìn Giản Ninh, hai mắt đỏ bừng.
Giản Ninh:"!
Khi xe đến nội thành, Kỷ Trạch lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó cẩn Diễn.
Sau khi điện thoại được kết nối, Kỷ Trạch nói: "Anh cẩn Diễn, cảm ơn anh vì đêm qua đã chăm sóc Giản Ninh giúp em.
Tối nay anh có thời gian không? Hai chúng tôi muốn mời anh một bữa cơm.
"
Kỷ Trạch nói xong, Phó cẩn Diễn ở đầu dây bên kia liền trầm giọng trả lời:
Được!
Phó Cẩn Diễn nghe điện thoại trong khi đang họp, sau khi cúp máy, toàn thân liền toát ra vẻ lạnh lùng khiến mọi người xung quanh sợ hãi.
Phó giám đốc bộ phận tiêu thụ đang báo cáo thấy thế, nghĩ rằng bản báo cáo của mình có vấn đề, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện lắp bắp: "Phó, Phó tổng, báo cáo tiêu thụ đợt này! "
"Làm lại!" - Phó cẩn Diễn ném điện thoại trong tay lên bàn họp theo một hình parabol, "bịch" một tiếng, trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Tan họp, Phó cẩn Diễn quay trở lại văn phòng, Liêu Thâm đang ngòi trên
ghế nhai kẹo cao su, khi thấy anh bước vào, hắn liền đứng dậy, đút tay vào túi, cà lơ phất phơ cười: "Đúng ròi, miếng đất ở Thành Tây bên kia, muốn cùng tôi hợp tác không?"
"Cậu làm truyền thông, lại muốn đầu tư đất sao?" - Phó cẩn Diễn cười lạnh.
Nghe vậy, Liêu Thâm mắng một câu thô tục, sau đó lại cười: "Lão Phó, vẻ mặt này của cậu không đúng lắm nha! Trước khi đi họp còn tốt lắm mà.
"
Phó Cẩn Diễn không trả lời, cất bước đến bàn trà rót một ly nước, uống một ngụm, rồi quay đầu nhìn Liêu Thâm:
"Bắt đầu từ lúc nào mà Kỷ Trạch lại thích Giản Ninh vậy? Sao tôi lại không biết gì cả?"
"Mười tám năm? Tôi cũng không rõ lắm.
" - Liêu Thâm đáp lại.
Nói xong, Liêu Thâm lấy điện thoại trong túi ra, thấy một tin nhắn trong nhóm do Kỷ Trạch gửi tới, một bức ảnh chụp từ phía sau, bối cảnh là ở trong phòng bếp, Giản Ninh đang mặc đồ ở nhà, cái cổ trắng nõn thon dài ở dưới ánh mặt trời như đang phát sáng lên.
"Kỷ Trạch, thằng nhóc này thực sự là mê Giản Ninh rồi.
" - Liêu Thâm trêu tức.
Phó Cẩn Diễn liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn, rồi thu hồi tầm mắt, cười lạnh: "Ha!"
Bữa tối mời khách được làm tại nhà Giản Ninh, bởi vì Kỷ Trạch nói rằng những món ăn do chính mình làm sẽ có thành ý hơn.
Giản Ninh năm nay hai mươi bảy tuổi, không phải mười bảy, về suy nghĩ cẩn thận này của Kỷ Trạch, cô đều biết rõ.
Khi Phó Cẩn Diễn gõ cửa phòng,
Giản Ninh đang nấu món cuối cùng ở trong bếp, còn Kỷ Trạch thì cố ý cởi
hai cúc ở giữa cổ áo ra, rồi bước ra mở cửa.
Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, như thể âm thầm phân cao thấp với nhau, cuối cùng, Phó Cẩn Diễn châm biếm: "Không mời tôi vào sao?"
"Anh Cẩn Diễn.
" - Kỷ Trạch mỉm cười, nghiêng người nhường lối đi.
Đây là lần đầu tiên Phó cẩn Diễn bước vào căn nhà do Giản Ninh thuê, sau khi vào cửa, anh liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Giản Ninh từ
trong bếp bưng đồ ăn đi ra, Phó cần Diễn ngẩng đầu liếc nhìn quần áo mặc ở nhà của cô, ánh mắt rơi vào cổ áo, rõ rang là kiểu dáng ôm giữ, nhưng khi cúi đầu, xương quai xanh ở cổ áo lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng hấp dẫn.
Phó Cẩn Diễn ngắm nghĩa điện thoại ở trên tay, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng của Giản Ninh dựa đầu vào vai anh đêm qua, yết hầu liền chuyển động.
Một bữa cơm, ba người ngồi ăn, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Trong lúc ăn, Kỷ Trạch không ngừng gắp thức ăn cho Giản Ninh, vì để tỏ
ra vô cùng thân thiết, hắn thậm chí còn nhẹ xê dịch ghế bên dưới của mình lại gần Giản Ninh.
Giản Ninh ngồi im bất động, xem như không phát hiện, Phó cẩn Diễn gắp lấy một bông cải xanh mà mình không thích ăn, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Kỷ Trạch, nếu cậu cảm thấy chỗ bên đó nhỏ, thì cậu có thể qua bên chỗ tôi ngòi.
"
Kỷ Trạch:"! "
Sau bữa ăn, Giản Ninh dọn dẹp bát đũa, Kỷ Trạch theo cô vào bếp giúp đõ’.
Diện tích nhà bếp vổn dĩ nhỏ, chỉ có
một mình Giản Ninh thì không sao, thêm Kỷ Trạch, thì nhìn thế nào cũng trông rất chật chội.
Phó Cẩn Diễn đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra ở trong bếp.
Kỷ Trạch ghé sát tai Giản Ninh không biết đang nói gì, còn Giản Ninh thì cười cười, lúm đồng tiền như hoa.
Phó Cẩn Diễn lạnh lùng nhìn một cái, sau đó đứng lên: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.
"
Nghe thế, Giản Ninh không có đáp lại, Kỷ Trạch bước ra khỏi nhà bếp,
khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Anh Cẩn Diễn, anh phải đi à? Em tiễn anh.
"
Phó Cẩn Diễn cười nhạt một cái, rồi sải bước rời đi.
Sau khi xuống lầu, Phó cẩn Diễn không rời đi ngay mà lái xe đến một nơi khuất sáng ở trong tiểu khu, ngồi trong xe hút một điếu thuốc.
Làn khói lượn lờ ở trên ngón tay, Phó Cẩn Diễn nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn trên lầu, miên man suy nghĩ
Lúc đó, Kỷ Trạch đứng ở cửa phòng bếp, như một đứa trẻ mắc lỗi, lo lắng nhìn Giản Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Sau khi rửa bát đũa ở trong bếp xong, Giản Ninh thuận tay lấy một ít hoa quả trong tủ lạnh ra làm món tráng miệng, vừa làm vừa dịu dàng nói: "Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.
"
"Thật xin lỗi.
" - Kỷ Trạch xấu hổ.
Giản Ninh bật cười: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Vừa rôi anh không nên làm như vậy.
- Kỷ Trạch nói, đi về phía trước vài
bước, cúi gầm mặt xuống: “Ninh Nhi, em mắng anh đi, em mắng anh mấy câu đi, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giản Ninh xoay người, đưa đĩa hoa quả đã làm xong cho Kỷ Trạch, ròi lấy khăn giấy ở bên cạnh lau tay, sau đó ngẩng đầu mỉm cười:" Kỷ Trạch, em hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua cái tuổi bồng bột chỉ nghĩ đến yêu đương, em cũng không còn thích Phó cẩn Diễn nữa.
"
Hai tay Kỷ Trạch đang cầm đĩa hoa quả, trên mặt vừa vui vừa xấu hổ:"Anh, anh chỉ là! "
Em hiểu.
" - Giản Ninh an ủi, khóe
miệng mỉm cười: "Nhưng Kỷ Trạch, anh như vậy sẽ khiển em cảm thấy có chút mệt mỏi.
"
"Anh sẽ không bao giờ làm em mệt mỏi, anh hứa, sau này tuyệt đối sẽ không còn như vậy nữa.
” - Kỷ Trạch giơ bàn tay lên thề.
Giản Ninh im lặng cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Được rồi.
”
Khi Kỷ Trạch rời đi, đã là mười giờ ba mươi tối, Giản Ninh tiễn hắn xuống lầu, nhìn hắn rời đi.
Đêm nay ánh trăng trong như nước, sau khi tiễn Kỷ Trạch đi, Giản Ninh không trực tiếp về nhà mà ngồi bên
bòn hoa trong tiểu khu thưởng thức cảnh đêm một lát.
Sau khi ngồi yên lặng một lúc, Giản Ninh liền đứng dậy chuẩn bị về nhà thì điện thoại trong túi vang lên.
Lúc đầu, Giản Ninh nghĩ rằng Kỷ Trạch gọi, nên lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, thì phát hiện người đang gọi là Đỗ Hoành.
Giản Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhấn trả lời, giọng điệu lạnh nhạt: “Đỗ tổng.
"
"Ninh Ninh.
" - Đỗ Hoành ở đầu dây bên kia mở miệng.
Giản Ninh hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước: "Đỗ tổng gọi cho tôi muộn như vậy là có việc gì sao?"
"Ninh Ninh, bây giờ em có tiện không? Anh muốn gặp em.
" - Đỗ Hoành nói tiếp, giọng nói đè thấp:
"Em biết không, nhiều năm như vậy, anh vẫn rất nhớ em.
"
Đỗ Hoành nói xong, Giản Ninh liền mím môi, cảm giác dạ dày không khống chế được sự ghê tởm đang dâng lên.
Từ nhỏ Giản Ninh đã lớn lên trong cái vòng này, đều là người kinh doanh
cả, đạo đức giả gặp qua cũng không ít.
Nhưng người giống như Đỗ Hoành, có thể đạo đức giả đến mức độ này, lại còn vô cùng vô liêm sỉ, hắn ta xem như là người duy nhất.
Đỗ Hoành sau khi nói xong, không nghe thấy Giản Ninh đáp lại, thở dài nói: "Không phải em vẫn còn đang trách anh đấy chứ? Tại sao mấy năm đó anh lại đưa em đến bệnh viện tâm thần chẳng lẽ em thật sự không biết sao? Còn không phải bởi vì trong lòng em vẫn còn nhớ thương Phó Cẩn Diễn?"
“Thế còn ba mẹ tôi?” - Giản Ninh cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà thốt ra: "Tai sao lai hãm hai Giản thi phá sản? Tại sao muốn đưa ba mẹ tôi vào chỗ chết?"
"Ninh Ninh.
" - Đỗ Hoành thì thào tên của Giản Ninh.
Giản Ninh cười giễu cợt: "Đỗ tổng, quên nói với ngài, tân hôn vui vẻ.
"
Đỗ Hoành:"! "
Giản Ninh nói xong liền cúp điện thoại, khép điện thoại lại chuẩn bị bỏ vào túi, Đỗ Hoành lại gửi tin nhắn qua: "Nếu hận anh như vậy, hay là trở lại bên cạnh anh, trừng phạt anh đi.
"
Giản Ninh sau khi đọc xong tin nhắn, liền không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn hơn.
Phó Cẩn Diễn ngồi trong xe, nghe lén cuộc trò chuyện của Giản Ninh, xuyên qua cửa xe nhìn phản ứng của cô, đôi môi bạc khẽ cắn đầu thuốc lá.
Ngay khi anh tính nhìn Giản Ninh lên lầu rồi sẽ rời đi, thì Giản Ninh ở đầu kia lại cầm điện thoại gọi điện cho Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch: "Ninh nhi.
"
Giản Ninh: “Về đến nhà an toàn không?”
Kỷ Trạch: “Vừa đến nơi, đang định gọi cho em, nhớ anh à?”
Giản Ninh: “ừm.
Sắc mặt Phó Cẩn Diễn phút chốc trở nên ảm đạm, nổ máy, xoay vô-lăng rời đi.
Tối nay Phó cẩn Diễn lái một chiếc xe thể thao, trong đêm tối tạo ra tiếng động rất lớn, Giản Ninh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thì chỉ thấy đuôi xe lướt qua.
Giản Ninh: "
Phó Cẩn Diễn lái xe về nhà, mới vừa lái xe vào tầng hầm ga ra, liền nhận được cuộc gọi từ Kỷ Kham.
Trong điện thoại, Kỷ Kham cười nói: "Đang ở đâu vậy? Mời cậu uống rượu.
"
"Không uống.
" - Phó cẩn Diễn lạnh lùng trả lời, xuống xe đóng cửa.
"Đến đây đi, đừng có không nể mặt mũi như vậy chứ.
” - Kỷ Kham nói xong, liền hạ giọng: “Thiếu gia nhỏ của Triệu gia cũng ở đây, còn đem người của hắn đến nhận lỗi với cậu này.
"
Chờ đó!” - Phó Cẩn Diễn cười lạnh.
Lái xe đến quán bar, mọi người đã ngồi một vòng quanh trong ghế lô, thấy Phó Cẩn Diễn, mọi người đều đứng dậy chào hỏi, đặc biệt là Triệu tiểu thiếu gia, khuôn mặt đỏ bừng, bước tới châm thuốc cho anh, lôi kéo làm quen hỏi han.
"Anh Cẩn Diễn, người của em không hiểu chuyện, anh đừng nóng giận.
”
"Anh Liêu Thâm nói với em, bảo em tự mình xử lý, ả kia em đã xử lý rồi nhưng Tiểu Như là bạn gái của em, anh xem có thể cho em một chút mặt mũi được không?"
Triệu tiểu thiếu gia nói xong, liền đứng dậy bóp lưng cho anh, Phó cẩn
Diễn liếc hắn một cái, giọng nói như một tảng băng: "Mày cảm thấy bản thân ở trong mắt tao lúc này có mặt mũi lớn chừng nào?"
Triệu tiểu thiếu gia:
Mọi người:
Mọi người ở trong cái vòng này đều thành tinh cả ròi, lời này của Phó cẩn Diễn, ý là sẽ không cho chút mặt mũi nào.
Triệu tiểu thiếu gia thật sự xấu hổ, đang chuẩn bị tìm cho bản thân cái bậc thang bước xuống thì cô gái đi theo sau hắn lại đi lên, ôm lấy tay hắn, nũng nịu nói: "Triệu thiếu, anh sẽ
không thật sự nhẫn tâm mà trừng phạt người ta đấy chứ, người ta! "
Câu "người ta" của cô ta còn chưa nói xong, Triệu tiểu thiếu gia đã tát cô ta một cái, liền đem mọi chuyện đều biến thành quá khứ.
Cô ta ngã xuống đất, Triệu tiểu thiếu gia vẻ mặt ghét bỏ mắng: "Mày nghĩ mày là ai? Ai sẽ thương xót mày đây? Đó là bạn gái của Kỷ nhị thiếu, là em gái của Phó tổng, còn mày là cái cọng hành gì chứ! ?
Cô gái không ngờ Triệu tiểu thiếu gia lại ra tay đánh mình, liền dùng một tay che mặt, không thể tin nhìn hắn.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, cô ta cuối cùng bị người ta ném ra khỏi ghế lô.
Sau khi cô ta rời đi, Liêu Thâm và Kỷ Kham đứng lên nói vài câu hòa giải, bầu không khí trong ghế lô lại sôi động trở lại.
Phó Cẩn Diễn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trong suốt quá trình, không nói một lời.
Vài chén rượu lót bụng, Kỷ Kham cầm bình rượu đụng đụng bình rượu trong tay Phó cẩn Diễn, cười nói: "Mẹ tôi bảo tôi nói với cậu, hồi dẫn cậu về nhà ăn cơm.
"
"Thế nào? Dì ghét bỏ cậu lớn tuổi không tìm được bạn gái, nên đã đồng ý cho cậu làm đồng tính nam rồi à?" -Phó Cẩn Diễn nheo mắt nhìn hắn.
Kỷ Kham "chậc" một tiếng: "Yên tâm, anh em dù cho ngày nào đó tính hướng thay đổi, tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người cậu đâu, mẹ tôi là muốn cảm ơn cậu đã nối tơ hồng giúp Kỷ Trạch.
"
Phó Cẩn Diễn nói: "Không có thời gian.
"
"Tôi biết gần đây cậu không có thời gian, khi nào cậu có thời gian thì nói sau.
" - Kỷ Kham không cho anh từ chối, cười nói.
Uống rượu đến khoảng hai giờ sáng, mọi người liền lắc lư rời khỏi quán bar.
Liêu Thâm và Kỷ Kham trực tiếp đến khách sạn, Phó cẩn Diễn thì đút hai tay vào túi quần, rồi đi ra đường cái, bắt taxi.
“Lão Phó, đi khách sạn sao!”
“Không đi!”
Lên xe, tài xế hỏi Phó cẩn Diễn đi đâu, Phó Cẩn Diễn liền nói địa chỉ tiểu khu của Giản Ninh.
Khi xe đến tiểu khu, Phó cẩn Diễn trả tiền xuống xe, đứng ở dưới lầu tiểu
khu một lúc, miệng chửi rủa một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Tiểu khu của Giản Ninh thuê là một nơi khá cũ, có cửa rào, nhưng sớm hỏng tám trăm năm ròi.
Phó Cẩn Diễn đẩy cửa rào, rồi đi lên lầu, đến trước cửa phòng của Giản Ninh, liền nâng tay lên gõ cửa.
Sau khi gõ cửa vài lần, giọng nói mềm mại của Giản Ninh liền vang lên: “Ai đó?”
“Tôi.
” - Phó Cẩn Diễn đáp, cổ họng nóng rát khó chịu.
Phó Cẩn Diễn nói xong, người bên trong cũng không có trả lời, một lúc sau, cửa phòng được mở ra.
Giản Ninh vốn đã ngủ say, hiện tại đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím hai dây, đôi mắt ngái ngủ mơ hò, con mắt ngấn nước có chút khó chịu: “Có việc gì sao?”
Phó Cẩn Diễn liếm đôi môi mỏng: “Khát nước.
”
Giản Ninh: "?"
Nửa đêm gõ cửa phòng cô, chỉ để nói khát nước sao?
Giản Ninh dậm chân, xoay người bước vào trong: “Vào đi!”
Giản Ninh giẫm đôi dép lê đi đến bình lọc nước để rót nước, ngón chân trắng nõn của cô không ngừng bất an nhích tới nhích lui, trong lòng nhớ đến chiếc xe thể thao mà mình nhìn thấy trong tiểu khu trước khi đi ngủ, đoán tám phần mười là của Phó cẩn Diễn.
Giản Ninh đưa nước ấm cho Phó cẩn Diễn đang dựa vào ghế sô pha, người bên kia cầm lấy cái cốc, uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu lên:
"Vẫn còn khát.
"
Giản Ninh:"! "
Cứ như vậy, Phó cẩn Diễn uống liên tiếp ba cốc nước, khi Giản Ninh cầm cốc thứ tư đi đến, cô liền nhướng mày: "Phó cẩn Diễn, hơn nửa đêm anh chạy đến nhà tôi chỉ vì muốn uống nước thôi sao?"
Giản Ninh dứt lời, Phó cẩn Diễn giơ tay kéo chiếc cà vạt ở giữa cổ, sau đó lại cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi, bực bội ngẩng đầu lên: “Vừa nãy khi tôi rời đi cô liền thay bộ này sao?"
Giản Ninh: “Cái gì?”
“Mặc cho Kỷ Trạch ngắm?” - Phó cẩn Diễn nóng nảy.
Giản Ninh:".
Phó Cẩn Diễn cảm nhận được đêm nay bản thân có chút không bình thường, anh không nói rõ được rốt cuộc mình đây là đang bị cái gì kích thích.
Là bộ dạng quyến rũ của Giản Ninh đêm trước? Hay là do cô đã thừa nhận nhớ Kỷ Trạch ở trong điện thoại?
Kỷ Trạch nói xong, không đợi Giản Ninh đáp lại, đã vươn tay ra, ôm cô vào lòng: "Anh thành thật xin lỗi, anh thực sự không biết bọn họ sẽ làm vậy.
Giản Ninh sống đã 27 năm, chưa từng nói chuyện yêu đương đường đường chính chính bao giờ, cũng không có bất kỳ hành vi quá trớn với người khác phái nào.
Trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, hai tay
buông thõng bên hông hơi nắm chặt: "Em thực sự không sao.
"
Kỷ Trạch ôm lấy Giản Ninh một lát, ròi buông ra, không nói chuyện, cúi đầu mang theo mấy phần bướng bỉnh, nắm tay Giản Ninh lên xe.
Trên đường trở về nội thành, Kỷ Trạch không nói một lời nào, Giản Ninh ngồi im lặng một lúc, sau đó nói: "Kỷ Trạch, nếu anh để ý đêm qua Phó Cẩn Diễn! "
"Anh không để ý.
" - Kỷ Trạch quay đầu nhìn Giản Ninh, hai mắt đỏ bừng.
Giản Ninh:"!
Khi xe đến nội thành, Kỷ Trạch lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó cẩn Diễn.
Sau khi điện thoại được kết nối, Kỷ Trạch nói: "Anh cẩn Diễn, cảm ơn anh vì đêm qua đã chăm sóc Giản Ninh giúp em.
Tối nay anh có thời gian không? Hai chúng tôi muốn mời anh một bữa cơm.
"
Kỷ Trạch nói xong, Phó cẩn Diễn ở đầu dây bên kia liền trầm giọng trả lời:
Được!
Phó Cẩn Diễn nghe điện thoại trong khi đang họp, sau khi cúp máy, toàn thân liền toát ra vẻ lạnh lùng khiến mọi người xung quanh sợ hãi.
Phó giám đốc bộ phận tiêu thụ đang báo cáo thấy thế, nghĩ rằng bản báo cáo của mình có vấn đề, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện lắp bắp: "Phó, Phó tổng, báo cáo tiêu thụ đợt này! "
"Làm lại!" - Phó cẩn Diễn ném điện thoại trong tay lên bàn họp theo một hình parabol, "bịch" một tiếng, trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Tan họp, Phó cẩn Diễn quay trở lại văn phòng, Liêu Thâm đang ngòi trên
ghế nhai kẹo cao su, khi thấy anh bước vào, hắn liền đứng dậy, đút tay vào túi, cà lơ phất phơ cười: "Đúng ròi, miếng đất ở Thành Tây bên kia, muốn cùng tôi hợp tác không?"
"Cậu làm truyền thông, lại muốn đầu tư đất sao?" - Phó cẩn Diễn cười lạnh.
Nghe vậy, Liêu Thâm mắng một câu thô tục, sau đó lại cười: "Lão Phó, vẻ mặt này của cậu không đúng lắm nha! Trước khi đi họp còn tốt lắm mà.
"
Phó Cẩn Diễn không trả lời, cất bước đến bàn trà rót một ly nước, uống một ngụm, rồi quay đầu nhìn Liêu Thâm:
"Bắt đầu từ lúc nào mà Kỷ Trạch lại thích Giản Ninh vậy? Sao tôi lại không biết gì cả?"
"Mười tám năm? Tôi cũng không rõ lắm.
" - Liêu Thâm đáp lại.
Nói xong, Liêu Thâm lấy điện thoại trong túi ra, thấy một tin nhắn trong nhóm do Kỷ Trạch gửi tới, một bức ảnh chụp từ phía sau, bối cảnh là ở trong phòng bếp, Giản Ninh đang mặc đồ ở nhà, cái cổ trắng nõn thon dài ở dưới ánh mặt trời như đang phát sáng lên.
"Kỷ Trạch, thằng nhóc này thực sự là mê Giản Ninh rồi.
" - Liêu Thâm trêu tức.
Phó Cẩn Diễn liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn, rồi thu hồi tầm mắt, cười lạnh: "Ha!"
Bữa tối mời khách được làm tại nhà Giản Ninh, bởi vì Kỷ Trạch nói rằng những món ăn do chính mình làm sẽ có thành ý hơn.
Giản Ninh năm nay hai mươi bảy tuổi, không phải mười bảy, về suy nghĩ cẩn thận này của Kỷ Trạch, cô đều biết rõ.
Khi Phó Cẩn Diễn gõ cửa phòng,
Giản Ninh đang nấu món cuối cùng ở trong bếp, còn Kỷ Trạch thì cố ý cởi
hai cúc ở giữa cổ áo ra, rồi bước ra mở cửa.
Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, như thể âm thầm phân cao thấp với nhau, cuối cùng, Phó Cẩn Diễn châm biếm: "Không mời tôi vào sao?"
"Anh Cẩn Diễn.
" - Kỷ Trạch mỉm cười, nghiêng người nhường lối đi.
Đây là lần đầu tiên Phó cẩn Diễn bước vào căn nhà do Giản Ninh thuê, sau khi vào cửa, anh liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Giản Ninh từ
trong bếp bưng đồ ăn đi ra, Phó cần Diễn ngẩng đầu liếc nhìn quần áo mặc ở nhà của cô, ánh mắt rơi vào cổ áo, rõ rang là kiểu dáng ôm giữ, nhưng khi cúi đầu, xương quai xanh ở cổ áo lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng hấp dẫn.
Phó Cẩn Diễn ngắm nghĩa điện thoại ở trên tay, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng của Giản Ninh dựa đầu vào vai anh đêm qua, yết hầu liền chuyển động.
Một bữa cơm, ba người ngồi ăn, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Trong lúc ăn, Kỷ Trạch không ngừng gắp thức ăn cho Giản Ninh, vì để tỏ
ra vô cùng thân thiết, hắn thậm chí còn nhẹ xê dịch ghế bên dưới của mình lại gần Giản Ninh.
Giản Ninh ngồi im bất động, xem như không phát hiện, Phó cẩn Diễn gắp lấy một bông cải xanh mà mình không thích ăn, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Kỷ Trạch, nếu cậu cảm thấy chỗ bên đó nhỏ, thì cậu có thể qua bên chỗ tôi ngòi.
"
Kỷ Trạch:"! "
Sau bữa ăn, Giản Ninh dọn dẹp bát đũa, Kỷ Trạch theo cô vào bếp giúp đõ’.
Diện tích nhà bếp vổn dĩ nhỏ, chỉ có
một mình Giản Ninh thì không sao, thêm Kỷ Trạch, thì nhìn thế nào cũng trông rất chật chội.
Phó Cẩn Diễn đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra ở trong bếp.
Kỷ Trạch ghé sát tai Giản Ninh không biết đang nói gì, còn Giản Ninh thì cười cười, lúm đồng tiền như hoa.
Phó Cẩn Diễn lạnh lùng nhìn một cái, sau đó đứng lên: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.
"
Nghe thế, Giản Ninh không có đáp lại, Kỷ Trạch bước ra khỏi nhà bếp,
khuôn mặt tràn đầy tươi cười: "Anh Cẩn Diễn, anh phải đi à? Em tiễn anh.
"
Phó Cẩn Diễn cười nhạt một cái, rồi sải bước rời đi.
Sau khi xuống lầu, Phó cẩn Diễn không rời đi ngay mà lái xe đến một nơi khuất sáng ở trong tiểu khu, ngồi trong xe hút một điếu thuốc.
Làn khói lượn lờ ở trên ngón tay, Phó Cẩn Diễn nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn trên lầu, miên man suy nghĩ
Lúc đó, Kỷ Trạch đứng ở cửa phòng bếp, như một đứa trẻ mắc lỗi, lo lắng nhìn Giản Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Sau khi rửa bát đũa ở trong bếp xong, Giản Ninh thuận tay lấy một ít hoa quả trong tủ lạnh ra làm món tráng miệng, vừa làm vừa dịu dàng nói: "Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.
"
"Thật xin lỗi.
" - Kỷ Trạch xấu hổ.
Giản Ninh bật cười: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Vừa rôi anh không nên làm như vậy.
- Kỷ Trạch nói, đi về phía trước vài
bước, cúi gầm mặt xuống: “Ninh Nhi, em mắng anh đi, em mắng anh mấy câu đi, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giản Ninh xoay người, đưa đĩa hoa quả đã làm xong cho Kỷ Trạch, ròi lấy khăn giấy ở bên cạnh lau tay, sau đó ngẩng đầu mỉm cười:" Kỷ Trạch, em hai mươi bảy tuổi rồi, đã qua cái tuổi bồng bột chỉ nghĩ đến yêu đương, em cũng không còn thích Phó cẩn Diễn nữa.
"
Hai tay Kỷ Trạch đang cầm đĩa hoa quả, trên mặt vừa vui vừa xấu hổ:"Anh, anh chỉ là! "
Em hiểu.
" - Giản Ninh an ủi, khóe
miệng mỉm cười: "Nhưng Kỷ Trạch, anh như vậy sẽ khiển em cảm thấy có chút mệt mỏi.
"
"Anh sẽ không bao giờ làm em mệt mỏi, anh hứa, sau này tuyệt đối sẽ không còn như vậy nữa.
” - Kỷ Trạch giơ bàn tay lên thề.
Giản Ninh im lặng cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Được rồi.
”
Khi Kỷ Trạch rời đi, đã là mười giờ ba mươi tối, Giản Ninh tiễn hắn xuống lầu, nhìn hắn rời đi.
Đêm nay ánh trăng trong như nước, sau khi tiễn Kỷ Trạch đi, Giản Ninh không trực tiếp về nhà mà ngồi bên
bòn hoa trong tiểu khu thưởng thức cảnh đêm một lát.
Sau khi ngồi yên lặng một lúc, Giản Ninh liền đứng dậy chuẩn bị về nhà thì điện thoại trong túi vang lên.
Lúc đầu, Giản Ninh nghĩ rằng Kỷ Trạch gọi, nên lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, thì phát hiện người đang gọi là Đỗ Hoành.
Giản Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhấn trả lời, giọng điệu lạnh nhạt: “Đỗ tổng.
"
"Ninh Ninh.
" - Đỗ Hoành ở đầu dây bên kia mở miệng.
Giản Ninh hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước: "Đỗ tổng gọi cho tôi muộn như vậy là có việc gì sao?"
"Ninh Ninh, bây giờ em có tiện không? Anh muốn gặp em.
" - Đỗ Hoành nói tiếp, giọng nói đè thấp:
"Em biết không, nhiều năm như vậy, anh vẫn rất nhớ em.
"
Đỗ Hoành nói xong, Giản Ninh liền mím môi, cảm giác dạ dày không khống chế được sự ghê tởm đang dâng lên.
Từ nhỏ Giản Ninh đã lớn lên trong cái vòng này, đều là người kinh doanh
cả, đạo đức giả gặp qua cũng không ít.
Nhưng người giống như Đỗ Hoành, có thể đạo đức giả đến mức độ này, lại còn vô cùng vô liêm sỉ, hắn ta xem như là người duy nhất.
Đỗ Hoành sau khi nói xong, không nghe thấy Giản Ninh đáp lại, thở dài nói: "Không phải em vẫn còn đang trách anh đấy chứ? Tại sao mấy năm đó anh lại đưa em đến bệnh viện tâm thần chẳng lẽ em thật sự không biết sao? Còn không phải bởi vì trong lòng em vẫn còn nhớ thương Phó Cẩn Diễn?"
“Thế còn ba mẹ tôi?” - Giản Ninh cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà thốt ra: "Tai sao lai hãm hai Giản thi phá sản? Tại sao muốn đưa ba mẹ tôi vào chỗ chết?"
"Ninh Ninh.
" - Đỗ Hoành thì thào tên của Giản Ninh.
Giản Ninh cười giễu cợt: "Đỗ tổng, quên nói với ngài, tân hôn vui vẻ.
"
Đỗ Hoành:"! "
Giản Ninh nói xong liền cúp điện thoại, khép điện thoại lại chuẩn bị bỏ vào túi, Đỗ Hoành lại gửi tin nhắn qua: "Nếu hận anh như vậy, hay là trở lại bên cạnh anh, trừng phạt anh đi.
"
Giản Ninh sau khi đọc xong tin nhắn, liền không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn hơn.
Phó Cẩn Diễn ngồi trong xe, nghe lén cuộc trò chuyện của Giản Ninh, xuyên qua cửa xe nhìn phản ứng của cô, đôi môi bạc khẽ cắn đầu thuốc lá.
Ngay khi anh tính nhìn Giản Ninh lên lầu rồi sẽ rời đi, thì Giản Ninh ở đầu kia lại cầm điện thoại gọi điện cho Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch: "Ninh nhi.
"
Giản Ninh: “Về đến nhà an toàn không?”
Kỷ Trạch: “Vừa đến nơi, đang định gọi cho em, nhớ anh à?”
Giản Ninh: “ừm.
Sắc mặt Phó Cẩn Diễn phút chốc trở nên ảm đạm, nổ máy, xoay vô-lăng rời đi.
Tối nay Phó cẩn Diễn lái một chiếc xe thể thao, trong đêm tối tạo ra tiếng động rất lớn, Giản Ninh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thì chỉ thấy đuôi xe lướt qua.
Giản Ninh: "
Phó Cẩn Diễn lái xe về nhà, mới vừa lái xe vào tầng hầm ga ra, liền nhận được cuộc gọi từ Kỷ Kham.
Trong điện thoại, Kỷ Kham cười nói: "Đang ở đâu vậy? Mời cậu uống rượu.
"
"Không uống.
" - Phó cẩn Diễn lạnh lùng trả lời, xuống xe đóng cửa.
"Đến đây đi, đừng có không nể mặt mũi như vậy chứ.
” - Kỷ Kham nói xong, liền hạ giọng: “Thiếu gia nhỏ của Triệu gia cũng ở đây, còn đem người của hắn đến nhận lỗi với cậu này.
"
Chờ đó!” - Phó Cẩn Diễn cười lạnh.
Lái xe đến quán bar, mọi người đã ngồi một vòng quanh trong ghế lô, thấy Phó Cẩn Diễn, mọi người đều đứng dậy chào hỏi, đặc biệt là Triệu tiểu thiếu gia, khuôn mặt đỏ bừng, bước tới châm thuốc cho anh, lôi kéo làm quen hỏi han.
"Anh Cẩn Diễn, người của em không hiểu chuyện, anh đừng nóng giận.
”
"Anh Liêu Thâm nói với em, bảo em tự mình xử lý, ả kia em đã xử lý rồi nhưng Tiểu Như là bạn gái của em, anh xem có thể cho em một chút mặt mũi được không?"
Triệu tiểu thiếu gia nói xong, liền đứng dậy bóp lưng cho anh, Phó cẩn
Diễn liếc hắn một cái, giọng nói như một tảng băng: "Mày cảm thấy bản thân ở trong mắt tao lúc này có mặt mũi lớn chừng nào?"
Triệu tiểu thiếu gia:
Mọi người:
Mọi người ở trong cái vòng này đều thành tinh cả ròi, lời này của Phó cẩn Diễn, ý là sẽ không cho chút mặt mũi nào.
Triệu tiểu thiếu gia thật sự xấu hổ, đang chuẩn bị tìm cho bản thân cái bậc thang bước xuống thì cô gái đi theo sau hắn lại đi lên, ôm lấy tay hắn, nũng nịu nói: "Triệu thiếu, anh sẽ
không thật sự nhẫn tâm mà trừng phạt người ta đấy chứ, người ta! "
Câu "người ta" của cô ta còn chưa nói xong, Triệu tiểu thiếu gia đã tát cô ta một cái, liền đem mọi chuyện đều biến thành quá khứ.
Cô ta ngã xuống đất, Triệu tiểu thiếu gia vẻ mặt ghét bỏ mắng: "Mày nghĩ mày là ai? Ai sẽ thương xót mày đây? Đó là bạn gái của Kỷ nhị thiếu, là em gái của Phó tổng, còn mày là cái cọng hành gì chứ! ?
Cô gái không ngờ Triệu tiểu thiếu gia lại ra tay đánh mình, liền dùng một tay che mặt, không thể tin nhìn hắn.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, cô ta cuối cùng bị người ta ném ra khỏi ghế lô.
Sau khi cô ta rời đi, Liêu Thâm và Kỷ Kham đứng lên nói vài câu hòa giải, bầu không khí trong ghế lô lại sôi động trở lại.
Phó Cẩn Diễn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trong suốt quá trình, không nói một lời.
Vài chén rượu lót bụng, Kỷ Kham cầm bình rượu đụng đụng bình rượu trong tay Phó cẩn Diễn, cười nói: "Mẹ tôi bảo tôi nói với cậu, hồi dẫn cậu về nhà ăn cơm.
"
"Thế nào? Dì ghét bỏ cậu lớn tuổi không tìm được bạn gái, nên đã đồng ý cho cậu làm đồng tính nam rồi à?" -Phó Cẩn Diễn nheo mắt nhìn hắn.
Kỷ Kham "chậc" một tiếng: "Yên tâm, anh em dù cho ngày nào đó tính hướng thay đổi, tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên người cậu đâu, mẹ tôi là muốn cảm ơn cậu đã nối tơ hồng giúp Kỷ Trạch.
"
Phó Cẩn Diễn nói: "Không có thời gian.
"
"Tôi biết gần đây cậu không có thời gian, khi nào cậu có thời gian thì nói sau.
" - Kỷ Kham không cho anh từ chối, cười nói.
Uống rượu đến khoảng hai giờ sáng, mọi người liền lắc lư rời khỏi quán bar.
Liêu Thâm và Kỷ Kham trực tiếp đến khách sạn, Phó cẩn Diễn thì đút hai tay vào túi quần, rồi đi ra đường cái, bắt taxi.
“Lão Phó, đi khách sạn sao!”
“Không đi!”
Lên xe, tài xế hỏi Phó cẩn Diễn đi đâu, Phó Cẩn Diễn liền nói địa chỉ tiểu khu của Giản Ninh.
Khi xe đến tiểu khu, Phó cẩn Diễn trả tiền xuống xe, đứng ở dưới lầu tiểu
khu một lúc, miệng chửi rủa một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Tiểu khu của Giản Ninh thuê là một nơi khá cũ, có cửa rào, nhưng sớm hỏng tám trăm năm ròi.
Phó Cẩn Diễn đẩy cửa rào, rồi đi lên lầu, đến trước cửa phòng của Giản Ninh, liền nâng tay lên gõ cửa.
Sau khi gõ cửa vài lần, giọng nói mềm mại của Giản Ninh liền vang lên: “Ai đó?”
“Tôi.
” - Phó Cẩn Diễn đáp, cổ họng nóng rát khó chịu.
Phó Cẩn Diễn nói xong, người bên trong cũng không có trả lời, một lúc sau, cửa phòng được mở ra.
Giản Ninh vốn đã ngủ say, hiện tại đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím hai dây, đôi mắt ngái ngủ mơ hò, con mắt ngấn nước có chút khó chịu: “Có việc gì sao?”
Phó Cẩn Diễn liếm đôi môi mỏng: “Khát nước.
”
Giản Ninh: "?"
Nửa đêm gõ cửa phòng cô, chỉ để nói khát nước sao?
Giản Ninh dậm chân, xoay người bước vào trong: “Vào đi!”
Giản Ninh giẫm đôi dép lê đi đến bình lọc nước để rót nước, ngón chân trắng nõn của cô không ngừng bất an nhích tới nhích lui, trong lòng nhớ đến chiếc xe thể thao mà mình nhìn thấy trong tiểu khu trước khi đi ngủ, đoán tám phần mười là của Phó cẩn Diễn.
Giản Ninh đưa nước ấm cho Phó cẩn Diễn đang dựa vào ghế sô pha, người bên kia cầm lấy cái cốc, uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu lên:
"Vẫn còn khát.
"
Giản Ninh:"! "
Cứ như vậy, Phó cẩn Diễn uống liên tiếp ba cốc nước, khi Giản Ninh cầm cốc thứ tư đi đến, cô liền nhướng mày: "Phó cẩn Diễn, hơn nửa đêm anh chạy đến nhà tôi chỉ vì muốn uống nước thôi sao?"
Giản Ninh dứt lời, Phó cẩn Diễn giơ tay kéo chiếc cà vạt ở giữa cổ, sau đó lại cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi, bực bội ngẩng đầu lên: “Vừa nãy khi tôi rời đi cô liền thay bộ này sao?"
Giản Ninh: “Cái gì?”
“Mặc cho Kỷ Trạch ngắm?” - Phó cẩn Diễn nóng nảy.
Giản Ninh:".
Phó Cẩn Diễn cảm nhận được đêm nay bản thân có chút không bình thường, anh không nói rõ được rốt cuộc mình đây là đang bị cái gì kích thích.
Là bộ dạng quyến rũ của Giản Ninh đêm trước? Hay là do cô đã thừa nhận nhớ Kỷ Trạch ở trong điện thoại?