Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Là Đỗ Hoành!
Cho dù hắn ta có biến thành tro, cô cũng có thể nhận ra trong chớp mắt.
Sau ba năm vắng bóng, người đàn ông này ngày càng có thần thái, đứng giữa một đám doanh nhân, nâng ly rượu chậm rãi nói chuyện, áo mũ chỉnh tề, trông ôn nhuận như ngọc.
Bước chân Giản Ninh nhất thời dừng lại, ký ức ba năm trong bệnh viện tâm thần tràn về trong cô, hai tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt, móng tay ấn vào lòng bàn tay.
"Giản Ninh, cô không sao chứ?”
Lư Tiểu Tiểu đứng bên cạnh Giản Ninh, đem toàn bộ biểu tình của cô thu hết vào mắt, theo tầm mắt của cô nhìn thấy Đỗ Hoành, nhỏ giọng nói thầm: "Đó là Đỗ Hoành, tổng tài của Đỗ thị, sao ngài ấy cũng ở đây?
Không phải Phó thị và Đô thị cả đời cũng không qua lại với nhau à?”
Lư Tiểu Tiểu nói nhỏ, Giản Ninh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở một nụ cười nhạt: "Đằng kia hình như có món tráng miệng.
”
Lư Tiểu Tiểu là tín đồ ăn uống chính hiệu, vừa nghe có món tráng miệng, khuôn mặt lập tức cười tươi, nhanh như chớp chạy đến bàn tráng miệng.
Sau khi Lý Kiến Đức bước vào sảnh, giám đốc chi nhánh tiến lên bắt chuyện chuyện với ông ta, không chú ý đến những gì đã xảy ra với Giản Ninh.
Tuy nói là tiệc tối, nhưng thật ra là hoạt động liên hoan cỡ lớn, Giản Ninh không quen biết hết người ở công ty, cô đi theo Lư Tiểu Tiểu kết bạn với vài nhân viên nhỏ trong phòng tài chính, nói chuyện xã giao một hồi.
Gặp lại Đỗ Hoành, tâm trạng của Giản Ninh thật lâu không thể bình tĩnh lại được, tuy rằng ngoài mặt cô đã rất kiềm chế, nhưng hận ý đã khắc tận sâu đáy lòng khiến cô muốn xông tới lột da rút gân hắn ta.
Sau khi bước vào toilet, cô bật vòi, hai tay lấy nước lạnh dội lên mặt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Ninh Ninh, thật sự là em sao?”
Giọng nói quen thuộc sau lưng khiến cơ thể hơi cúi xuống của Giản Ninh giật cứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Đỗ Hoành phản chiếu trong gương.
"Đỗ tổng, đã lâu không gặp.
”
- Giản Ninh đứng thẳng người, vẫy vẫy nước trên tay, quay đầu lại, nhìn Đỗ Hoành cười nói.
Ba năm ở bệnh viện tâm thần, Giản Ninh đã tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại Đỗ Hoành, nghĩ ra vô số cách để đưa hắn ta vào chỗ chết.
Ngày đêm suy nghĩ khiến cô suýt chút nữa tưởng rằng mình thật sự điên rồi.
Nhưng mà, thật may là trong ba năm đó cô đã suy nghĩ đủ, cho nên hôm nay cô mới có thể bình tĩnh như thường mà đối mặt với hắn.
Nhìn thấy nụ cười trong trẻo trên khuôn mặt của Giản Ninh, sự kinh ngạc liên thoáng qua mắt Đỗ Hoành, đôi môi mỏng của hắn cong lên: "Lâu rồi không gặp, anh cứ nghĩ mình đã nhận nhầm người.
”
"Đỗ tổng, đồng nghiệp của tôi vẫn đang đợi bên ngoài.
Xin lỗi tôi đi trước đây.
”
Giản Ninh cười cười, xoay người rời đi.
Giản Ninh chân trước vừa bước, Đỗ Hoành chân sau sải bước tiến lên, đưa tay nắm chặt cổ tay cô: "Ninh Ninh, mấy năm nay em sống tốt không?”
Sống tốt không?
Câu này từ trong miệng Đỗ Hoành hỏi ra, sao nghe mà chói tai!
Cô sống tốt hay không?
Hắn không phải là người rõ ràng nhất sao?
Giản Ninh cười cười quay đầu lại, đang chuẩn bị trả lời thì phía sau truyền đến một giọng nói băng lãnh: "Đỗ tổng, sao ngài lại đứng ở cửa toilet nữ vậy?”
"Phó tổng.
”
Đỗ Hoành đáp lời, bàn tay nắm chặt Giản Ninh vẫn không chịu buông ra.
Phó Cẩn Diễn cắn điếu thuốc đã cháy dở, đưa mắt nhìn bàn tay của hai người bọn họ, ánh mắt liền trầm xuống, anh đi về phía trước, siết chặt cổ tay còn lại của Giản Ninh, giật mạnh, kéo người đó vào lòng, vòng tay dày rộng khoác lên đôi vai gầy của cô, che chở, hướng Đỗ Hoành, giọng nói mang theo sự giễu cợt: "Đỗ tổng, ngài nhớ thương người của tôi à?”
Sau khi Phó Cẩn Diễn dứt lời, hành lang trở nên yên tĩnh.
Khóe miệng Đỗ Hoành cong lên, một lúc lâu sau, hắn đưa tay đỡ lấy cặp kính gọng vàng của mình: "Cẩn Diễn, lúc trước! ”
Câu "lúc trước của Đỗ Hoành chưa nói xong, Phó Cẩn Diễn đột nhiên nới lỏng vòng tay ôm Giản Ninh, anh động thủ, giáng một quyền thật mạnh vào xương gò má của Đỗ Hoành, bởi vì quán tính, khiến cho hắn ta loạng choạng lùi lại mấy bước.
"Phó tổng, chúng ta đều là bạn cũ, thật vất vả mới gặp lại nhau.
Anh đang làm cái gì vậy?”
Phó Cẩn Diễn phun điếu thuốc xuống đất, anh cười, không chút để ý nói: "Đỗ Hoành, mày đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tạo rồi.
”
Lúc Phó Cẩn Diễn nói những lời này, anh vẫn luôn mỉm cười, giống như cùng bạn cũ nói về việc nhà vậy.
Rõ ràng là một khách sạn vô cùng náo nhiệt, nhưng hành lang trống trải lúc này như chỉ còn lại ba người bọn họ.
(*) Bàng quang: là cơ quan chứa nước tiểu do thận tiết ra trước khi ra ngoài cơ thể qua niệu đạo Khoảng mười phút sau, Kha Dĩ Danh nghe tin tức liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên gương mặt của Đỗ Hoành, trong lòng liền biết rõ mọi chuyện, hắn đến gần Phó Cẩn Diễn, nhỏ giọng nói: "Phó tổng, bên ngoài có phóng viên.
”
"Biết rồi.
”
- Phó Cẩn Diễn lạnh giọng nói, dời tầm mắt khỏi Đỗ Hoành, không nói tiếng nào, nắm chặt cổ tay Giản Ninh, đi về phía đại sảnh.
(*) Bàng quang: là cơ quan chứa nước tiểu do thận tiết ra trước khi ra ngoài cơ thể qua niệu đạo Khoảng mười phút sau, Kha Dĩ Danh nghe tin tức liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên gương mặt của Đỗ Hoành, trong lòng liền biết rõ mọi chuyện, hắn đến gần Phó Cẩn Diễn, nhỏ giọng nói: "Phó tổng, bên ngoài có phóng viên.
”
“Biết rồi.
”
- Phó Cẩn Diễn lạnh giọng nói, dời tầm mắt khỏi Đỗ Hoành, không nói tiếng nào, nắm chặt cổ tay Giản Ninh, đi về phía đại sảnh.
Về điều này, Phó Cẩn Diễn cảm thấy lồng ngực của mình bị nghẹn mà không rõ lý do.
Hai người bước nhanh đến đại sảnh, Giản Ninh đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: "Phó tổng, ngài buông ra đi.
Nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm.
”
Lời của Giản Ninh vừa dứt, Phó Cẩn Diễn liền dừng lại, nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Về sau gặp hắn ta, có thể tránh thì tránh đi, tránh cho thật xa.
”
Giản Ninh ngẩn đầu, lại cúi xuống, không từ chối, cũng không lên tiếng trả lời.
Thấy thế, Phó Cẩn Diễn cau mày, nặng nề kêu tên cô: "Giản Ninh.
”
"Phó tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh.
”
- Giản Ninh nhếch khóe môi, không dấu vết rút tay ra khỏi Phó Cẩn Diễn, dưới ánh đèn rực rỡ của khách sạn, đôi môi đỏ mọng phá lệ mê hoặc lòng người.
Phó Cẩn Diễn nhìn cô một lúc, muốn nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi giọng nói hấp tấp của Lý Kiến Đức: "Giản Ninh, tôi có nghe nói cô ! ”
Tối nay, Lý Kiến Đức đã uống rất nhiều rượu, có chút đầu váng mắt hoa, ban đầu nghe nói Giản Ninh gặp chuyện, muốn lại đây nhìn xem, ai ngờ lại thấy cảnh này.
Lý Kiến Đức chấn động, cảm giác say rượu liền tan biến đi một nửa, đầu tiên là nuốt nước miếng, sau đó giả vờ bị mù, quay đầu nhìn vách tường bên cạnh, tự lẩm bẩm nói: "Đêm nay rượu ngon.
Rượu ngon.
Uống đi.
Phải uống hai chén.
”
Lý Kiến Đức vừa nói vừa bước xuống bậc thềm, xoay người vịn tường bước ra ngoài.
Chờ Lý Kiến Đức rời đi, Giản Ninh khách sáo lại lễ phép nhìn Phó Cẩn Diễn nở nụ cười: "Phó tổng, muộn rồi.
Đồng nghiệp của tôi có thể đang tìm tôi.
Nếu không có việc gì, tôi rời đi trước đây.
”
Lời nói của Giản Ninh lễ phép có thừa nhưng sau khi dứt lời cũng không đợi Phó Cẩn Diễn đáp mà trực tiếp xoay người bước đi.
Sau khi trở lại hội trường, Giản Ninh vừa vặn gặp phải Lý Kiến Đức.
Lý Kiến Đức lúng túng cười, "Phó tổng vẫn ổn chứ?”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, một giây sau ông ta hận không thể tát mình hai phát.
Đây là lời mà ông ta nên hỏi sao?
Ngay khi Lý Kiến Đức nghĩ rằng mình sẽ không nghe thấy câu trả lời của Giản Ninh, Giản Ninh đã cười nói:"Trông khá ổn.
”
Giản Ninh nói xong, Lý Kiến Đức âm thầm lau mồ hôi lạnh cho chính bản thân mình.
Tiệc tàn, Giản Ninh đỡ Lư Tiểu Tiểu say rượu rời đi, Lý Kiến Đức theo sát họ, vừa bước ra khỏi khách sạn thì đụng phải Kha Dĩ Danh đang lái xe.
Kha DĨ Danh nhìn Phó Cẩn Diễn qua gương chiếu hậu, người đang nhắm mắt, nhỏ giọng nói:"Phó tổng, là Giản tiểu thư.
”
"Ừm.
”
- Phó Cẩn Diễn hờ hững đáp lại.
Um?
"Ừm" rốt cuộc là kêu cô ấy dừng hay là vẫn đi thẳng đây?
Kha DĨ Danh nhất thời không chắc, ngay khi hắn đang rối rắm, Lư Tiểu Tiểu đang say rượu đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Giản Ninh, lao tới trước xe của hắn ta, VỖ qua cửa kính: "Trợ lý Kha, cho chúng tôi đi nhờ một chuyển với.
”
Giản Ninh và Lý Kiến Đức đứng phía sau Lư Tiểu Tiểu: "! ”
Ngay khi Kha DĨ Danh không biết phải làm gì, Lư Tiểu Tiểu giống như cho hắn một cái bậc thang, hắn liền thuận thể hạ cửa kính xe xuống, mở miệng: "Trưởng bộ phận Lý, cần đi nhờ không?”
Lý Kiến Đức: Tôi rốt cuộc là cần hay không cần đây?
"Trưởng bộ phận Lý?”
- Thấy Lý Kiến Đức một lúc lâu không lên tiếng, Kha DĨ Danh liền mở cửa bước xuống xe.
Thấy thế, Lý Kiến Đức liên hiểu rõ, ông ta liếc nhìn Giản Ninh đang đứng bên cạnh mình, nở nụ cười đáp:"Vậy làm phiền trợ lý Kha rồi.
”
Lý Kiến Đức nói xong, liếc nhìn chỗ ngồi trong xe, tự giác leo lên ghế phó lái, trước khi lên xe, ông nhìn về phía Giản Ninh: "Giản Ninh, cô ngồi ở giữa đi, Lư Tiểu Tiểu uống rượu, đừng để cô ấy làm phiền Phó tổng" Mấy người lên xe, Lý Kiến Đức quay đầu lại ân cần chào hỏi Phó Cẩn Diễn, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy ở hành lang, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ của chính mình.
Mối quan hệ của Giản Ninh và Phó tổng chắc chắn không tầm thường!
Xe chậm rãi chạy, sau khi lên xe, Lư Tiểu Tiểu say một hồi, tựa đầu lên người Giản Ninh ngủ, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
”E hèm, trưởng bộ phận Lý, ông đã sắp xếp chỗ ở chưa?”
- Kha DĨ Danh mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
"Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tất cả đều dựa trên quy định của công ty.
Tôi một phòng, Lư Tiểu Tiểu và Giản Ninh một phòng.
”
- Lý Kiến Đức đáp.
Khi Lý Kiến Đức nói xong, Kha DĨ Danh đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng sếp nhà mình nói: "Từ khi nào thì nhân viên công ty chúng ta đi công tác phải ở hai người một phòng?”
Lý Kiến Đức: Sếp, chúng ta cho đến bây giờ đều tốt như vậy sao?
Kha DỮ Danh đúng lúc ngắt lời: "Lư Tiểu Tiểu có vẻ rất say.
Để cô ấy ở một phòng đi.
Ngày mai mọi người còn cần đến công ty kiểm tra.
Nếu không nghỉ ngơi tốt, sợ là ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
”
"Vâng.
Trợ lý Kha nói phải.
”
- Lý Kiến Đức liên tục trả lời, đưa tay lên lau cái trán đã thấm mồ hôi của mình.
Trong suốt quá trình, Giản Ninh vẫn giữ im lặng, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, như thể những vấn đề mà mọi người thảo luận không liên quan gì đến cô.
Khi xe đến khách sạn, Giản Ninh đưa Lư Tiểu Tiểu lên phòng, đi giày cao gót bước ra khỏi khách sạn, đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua một bao thuốc lá.
Cả đêm chịu đựng khiến cho cô vô cùng phiền lòng.
Sau khi mua thuốc lá từ siêu thị, Giản Ninh lấy một điếu từ trong hộp thuốc ra, đôi môi đỏ mọng cắn lấy, rồi châm lửa, động tác thuần thục.
Cô vừa mới hút được một nửa, điếu thuốc còn chưa kịp phun ra, đột nhiên một đôi chân dài dừng lại ở trước mặt cô: "Từ khi nào đã học hút thuốc rồi?”
Nghe thấy âm thanh, không cần ngẩng đầu Giản Ninh cũng có thể đoán được ai đang ở trước mặt mình, cô cắn điếu thuốc lá ở giữa đôi môi đỏ mọng, nhếch mí mắt lên: "Rất lâu rồi.
”
Rất lâu, cô đã quên rốt cục là ba năm hay là hai năm.
Dù sao ở đó mấy năm, cô vô cùng áp lực, sợ mình thật sự phát điên, liền mua chuộc người trông coi, nhờ họ mua giùm cô thuốc Những người đó đều là những kẻ tiểu nhân hám lợi, tuy không dám thả cô, nhưng vì tham lam tiền tài, việc nhỏ như mua thuốc lá, vẫn sẽ không từ chối.
Giản Ninh nói xong, Phó Cẩn Diễn vẫn không nói lời nào, từ trên cao chăm chú nhìn cô.
"Phó tổng, nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm.
”
Giản Ninh lấy lý do rời đi không chê vào đâu được, dứt lời, không đợi Phó Cẩn Diễn trả lời đã trực tiếp cất bước đi.
Cô vừa mới bước chân đi về phía trước, Phó Cẩn Diễn ở phía sau liền xoay người nhìn về phía cô, giọng nói điềm đạm: "Giản Ninh, chúng ta nói chuyện đi.
”
Nghe vậy, Giản Ninh đang đưa lưng về phía Phó Cẩn Diễn, khóe môi liền giương lên giễu cột.
Nói chuyện?
Nói chuyện gì đây?
Hai người bọn họ thì có gì để nói đây?
Mặc dù trong lòng Giản Ninh nghĩ vậy, nhưng bước chân lại cô dừng lại, quay đầu lại cười: "Phó tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”
"Tôi muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
- Phó Cẩn Diễn sải bước tiến lên.
Dưới ánh đèn đường, đôi giày da được đánh bóng kỹ lưỡng bị chiếu nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Giản Ninh liếc nhìn đôi giày da trên chân, nghĩ thầm, đôi giày này hẳn là được nhập khẩu, được chuyên gia khéo léo làm ra.
Chẳng trách, một người lạnh nhạt như anh ta lại có thói quen mãi mãi không thay đổi.
Kể từ khi bước ra nơi đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi tên anh trang trọng như vậy.
Nghe những lời nói của Giản Ninh, trong nháy mắt sắc mặt của Phó Cẩn Diễn trầm xuống, mắt thường có thể thấy được vẻ khó xử trên gương mặt của anh.
Giản Ninh cụp mắt nhìn mặt đất, nhìn bóng của hai người giữ khoảng cách ở dưới ngọn đèn đường hơn mười giây, sau đó ngâng đầu lên: "Phó tổng, ý tốt của anh, tôi xin nhận.
”
"Giản Ninh.
”
- Phó Cẩn Diễn nhìn nét bất cần trên khuông mặt của Giản Ninh, bỗng cảm giác lồng ngực như chứa đầy muộn phiên, giơ tay kéo cà vạt ở giữa cổ mình vài cái, đôi môi mỏng mấp máy: "Từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi em như em gái của mình.
Anh luôn hy vọng em có thể sống tốt.
”
Phó Cẩn Diễn vừa dứt lời, Giản Ninh ngửa nửa đầu nhìn anh, ánh mắt đầy châm biếm.
Giản Ninh cảm thấy tối nay mình có chút thất lễ, nhưng nghĩ lại, thất lễ thì có làm sao, dù sao ở trước mặt anh, cho tới bây giờ, cô vẫn luôn thất lễ như vậy.
Hai người nhìn nhau ước chừng khoảng một phút, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh liền nhếch lên, giọng nói quyến rũ mê người: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh.
”
Nghe cô nói, hô hấp của Phó Cẩn Diễn liền cứng lại, cảm giác trong người như có một ngọn lửa đang bùng cháy, cháy từ đỉnh đầu, cháy lan đến bụng.
Sau khi Giản Ninh nói xong, không đợi Phó Cẩn Diễn trả lời, cô liền tiếp tục nói: "Thời gian thật sự không còn sớm lắm, tôi phải về trước đây.
”
Cô vừa dứt lời, liền xoay người, đi về phía trước, đi được vài bước lại quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Phó Cẩn Diễn, cười: "Anh trai, ngủ ngon nha.
”
Thực sự đêm nay Giản Ninh không uống nhiều, nhưng giờ phút này cô cảm thấy hơi say, lời nói ra đều có chút giống như mê sảng: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cho dù biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có thể thay đổi được sao?
Ah, Phó Cẩn Diễn, chẳng lẽ anh còn có năng lực xuyên không trở lại năm đó cứu con thiêu thân lao đầu vào lửa này?”
Giản Ninh nói xong, liền cười giễu cợt, cười để trào phúng Phó Cẩn Diễn hay là trào phúng bản thân ngu xuẩn của năm đó, ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ.
Phó Cẩn Diễn.
Kể từ khi bước ra nơi đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi tên anh trang trọng như vậy.
Nghe những lời nói của Giản Ninh, trong nháy mắt sắc mặt của Phó Cẩn Diễn trầm xuống, mắt thường có thể thấy được vẻ khó xử trên gương mặt của anh.
Giản Ninh cụp mắt nhìn mặt đất, nhìn bóng của hai người giữ khoảng cách ở dưới ngọn đèn đường hơn mười giây, sau đó ngâng đầu lên: "Phó tổng, ý tốt của anh, tôi xin nhận.
”
"Giản Ninh.
”
- Phó Cẩn Diễn nhìn nét bất cần trên khuông mặt của Giản Ninh, bỗng cảm giác lồng ngực như chứa đầy muộn phiên, giơ tay kéo cà vạt ở giữa cổ mình vài cái, đôi môi mỏng mấp máy: "Từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi em như em gái của mình.
Anh luôn hy vọng em có thể sống tốt.
”
Phó Cẩn Diễn vừa dứt lời, Giản Ninh ngửa nửa đầu nhìn anh, ánh mắt đầy châm biếm.
Giản Ninh cảm thấy tối nay mình có chút thất lễ, nhưng nghĩ lại, thất lễ thì có làm sao dù sao ở trước mặt anh, cho tới bây giờ, cô vẫn luôn thất lễ như vậy.
Hai người nhìn nhau ước chừng khoảng một phút, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh liền nhếch lên, giọng nói quyến rũ mê người: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh.
”
Nghe cô nói, hô hấp của Phó Cẩn Diển liền cứng lại.
Cảm giác trong người như có một ngon lữa đang bùng cháy, cháy từ đỉnh đầu, cháy lan đến bụng.
Sau khi Giản Ninh nói xong, không đợi Phó Cẩn Diễn Trả lời, cô liền tiếp tục nói: “thời gian thật sự không còn sớm lắm, tôi phải về trước đây.
”
Cô vừa dứt lời, liền xoay người, đi về phía trước đi được vài bước lại quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Phó Cẩn Diễn, cười: “Anh trai, Ngủ ngon nha.
Giản Ninh nói xong, liền giẫm đôi giày cao gót cất bước rời đi.
Eo nhỏ như cành liễu, dưới ánh đèn mờ càng nhìn càng có cảm giác thân thể mềm mại yêu kiều.
Đêm hôm đó, Phó Cẩn Diễn mất ngủ, đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, nhưng lại mở một giấc mơ hoang đường.
Trong giấc mơ, anh lái xe đưa Giản Ninh vào một con hẻm ở góc phố, đòi hỏi đủ điều, chiếc cổ trắng ngần của Giản Ninh hơi nhếch lên, cắn chặt môi dưới, gọi anh là "anh trai".
Năm giờ sáng, Phó Cẩn Diễn thức dậy từ trong giấc mơ, bước vào phòng tắm với vẻ mặt u ám.
Giản Ninh có đồng hồ sinh học của riêng mình, sáng nào cũng dậy lúc 6 giờ, sáng nay cũng không ngoại lệ, sau khi rửa mặt đơn giản và trang điểm nhẹ, cô liền đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng.
Bởi vì hôm nay công ty chi nhánh có sổ sách cần kiểm tra, Lý Kiến Đức và Lư Tiểu Tiểu cũng dậy sớm.
Lư Tiểu Tiểu là được Lý Kiến Đức gọi dậy từ trong giấc ngủ, lúc này, mặc dù đang ngồi trong nhà hàng ăn sáng, nhưng cô ấy vẫn chưa hết say rượu hoàn toàn, bộ dáng có vẻ uể oải, tinh thần không phấn chấn.
Cả ba gặp nhau trong phòng ăn, khi Lư Tiểu Tiểu nhìn thấy Giản Ninh thì mắt sáng lên, liền giơ tay gọi: “Giản Ninh, ở đây!”
Giản Ninh mỉm cười, đem đĩa ăn đi qua, đầu tiên là Lý Kiến Đức chào hỏi, sau đó, ngồi xuống nói chuyện với Lư Tiểu Tiểu: "Đã tỉnh rượu chưa?”
"Vẫn chưa.
”
- Lư Tiểu Tiểu lè lưỡi: "Tối qua tôi thực sự không có uống nhiều, tôi uống toàn là rượu hoa quả, ai mà biết được tác dụng chậm nhưng lại mạnh như vậy chứ.
”
"Cạnh khách sạn có một hiệu thuốc.
Lát nữa tôi sẽ mua cho cô một ít thuốc giải rượu.
”
- Giản Ninh ôn nhu cười.
Thấy đầu tóc của Lý Tiểu Tiểu hơi rối, liền vươn tay giúp cô ấy sửa sang lại, thì thầm: "Ăn sáng xong.
Để tôi giúp cô chải lại đầu tóc, nó bù xù như vậy đến công ty chi nhánh sẽ khiến người ta chê cười mất.
”
Lư Tiểu Tiểu được Lý Kiến Đức gọi dậy sáng nay, căn bản là chưa kịp chuẩn bị gì hết, tóc cũng là tùy tiện lấy dây thun buộc lại.
Lúc này nghe Giản Ninh nói, có thể nói là cảm động vô cùng, nước mắt nước mũi một phen chảy ra.
Trong miệng nhai một miếng bánh mì, sau đó không rõ ràng trả lời: "Giản Ninh à, cô thật sự rất dịu dàng, nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ cưới cô về nhà.
”
Nghe vậy, Giản Ninh chỉ mỉm cười, không nói tiếp.
Ăn sáng xong, Lý Kiến Đức trở về phòng lấy tài liệu cần thiết cho cuộc họp, Giản Ninh giúp Lư Tiểu Tiểu buộc tóc rồi đưa cô ấy đến hiệu thuốc mua thuốc giải rượu.
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, ba người lên xe do công ty chi nhánh phái tới, lên đường đến công ty.
Khi xe đến công ty chi nhánh, ba người xuống xe, Lý Kiến Đức đi trước dẫn hai người đi vào công ty.
Ngay khi ba người bước vào đại sảnh, một người đàn ông mập mạp tiến lên chào hỏi, ông ấy ước chừng khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lý Kiến Đức, ông ta liền cúi đầu khom lưng: "Trưởng bộ phận Lý, đã làm phiền ngài phải đích thân tới tận đây thị sát rồi.
Hổ thẹn, thật sự là hổ thẹn quá.
”
Lý Kiến Đức vẻ mặt lạnh lùng, không như mọi khi, giọng nói hờ hững đáp lại: “Đây là phạm trù công việc của tôi, thuốc bổn phận tôi nên làm.
”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, người đàn ông liền biết rằng sự nhiệt tình đối với ông ấy là vô dụng, vì vậy ông ta chỉ cười gượng hai tiếng, rồi làm động tác tay mời: "Trương tổng và mọi người đang đợi ở trong phòng họp, Trưởng bộ phận Lý, mời.
”
Sau khi ông ta nói xong, Lý Kiến Đức liền cất bước, theo sau là Giản Ninh và Lư Tiểu Tiểu.
Dưới sự dẫn dắt, mọi người liền đã đến phòng họp, đẩy cửa bước vào, mọi người trong phòng họp lần lượt đứng dậy.
"Trương tổng, trưởng bộ phận Lý đến rồi.
”
- Người đàn ông dẫn đường nói.
“Tốt, tốt, đến là tốt.
”
- Người đàn ông ngồi ở giữa phòng họp đứng dậy, đi tới chỗ Lý Kiến Đức, cười như không cười nói: “Lão Lý, tôi toàn bộ đều dựa vào anh giúp tôi rửa sạch oan khuất!"
Thân phận của người đàn ông rất rõ ràng - Trương tổng.
Phóng tầm mắt nhìn chi nhánh công ty khổng lồ này, người duy nhất có đủ khả năng đảm nhận chức danh này chỉ có Trương Minh Hoa, Giám đốc tài chính.
Trương Minh Hoa năm nay hơn năm mươi tuổi, nghe nói trước đây đi theo cụ Phó tổng từ lúc bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hiện tại cũng sắp đến tuổi về hưu, nhưng ngay thời điểm mấu chốt này, lại xảy ra chuyện.
“Trương tổng, ngài coi trọng rồi.
”
- Khóe miệng Lý Kiến Đức giật giật hai lần, trên mặt mang theo một chút ý cười.
Rốt cuộc cao hơn một chức là có thể chèn ép chết người ta rồi, Lý Kiến Đức cũng không phải là kẻ khờ, chuyện này còn chưa tra rõ, lỡ như thật sự không có liên quan gì đến Trương Minh Hoa, ông đắc tội với người ta, sau này thật sự cũng sẽ rất khó sống.
Nhìn thấy Lý Kiến Đức bị lời nói làm cho mềm lòng, Trương Minh Hoa cũng không khó xử nữa, lướt qua bờ vai của ông ta liếc nhìn Giản Ninh đang đứng ở phía sau: "Cô gái này nhìn lạ quá, là người mới sao?”
"Người mới, còn chưa có bằng kế toán.
Chỉ là đến đây để tìm hiểu học hỏi thôi.
”
- Lý Kiến Đức bênh vực Giản Ninh, sau khi lên tiếng liền đem người cô che chắn ở sau lưng mình.
Trương Minh Hoa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Lý Kiến Đức: "Kiến Đức à!
Hiểu rồi nha!”
Lý Kiến Đức không trả lời, lảnh tránh vấn đề, mỉm cười một cách khô khan: "Trương tổng, bắt đầu kiểm tra sổ sách đi!”
Hôm nay Lý Kiến Đức đến đây để kiểm tra sổ sách.
Hơn nữa, mọi người đã biết ngày hôm qua Phó Cẩn Diễn cũng đến thành phố Y, vì vậy Trương Minh Hoa cũng không làm khó ông ta, liền nghiêng người bước sang một bên.
“Giản Ninh, cô và Tiểu Tiểu đi kiểm tra đối chiếu sổ sách công ty một năm nay với các công ty khác trong năm qua.
”
“Vâng, Trưởng bộ phận Lý.
”
Mặc dù Giản Ninh làm việc trong bộ phận tài chính chưa lâu nhưng cô bắt tay vào làm cũng rất nhanh chóng, hiện giờ việc thẩm tra đối chiếu sổ sách này nọ, cô đã là người nổi bật nhất của bộ phận rồi.
Người trong nghề nói chuyện, người thường chỉ đứng xem náo nhiệt.
Lư Tiểu Tiểu xê dịch cái ghế, vùi đầu vào công việc.
Giản Ninh sau khi lấy ra một cuốn sách lật vài trang, liền đóng lại, nhìn Lý Kiến Đức.
Lý Kiến Đức nhận thấy ánh mắt của Giản Ninh, liền nhíu mày: “Sao vậy?”
“Sổ sách là giả.
”
- Giản Ninh trả lời rất nhẹ nhàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
”Giả sao?”
- Sắc mặt Lý Kiến Đức trầm xuống, ông sải bước đi tới, cầm lấy sổ sách trong tay cô, sau khi lật hơn chục trang, ông liền trực tiếp ném sổ sách lên bàn hội nghị.
Khi cuốn sổ trong tay Lý Kiến Đức rơi xuống bàn, người đàn ông lúc đầu tiếp đón bọn họ đang đứng ở phía sau Trương Minh Hoa liền mở miệng: "Trưởng bộ phận Lý, ngài chính là cán bộ kỳ cựu của Phó thị.
Ngài nên chịu trách nhiệm với những gì mình nói.
Tục ngữ nói rất đúng, ăn có thể ăn bậy chứ nói I không thể nói bậy được.
”
"Xin hỏi, sổ sách này là ai nộp lên?”
- Không đợi Lý Kiến Đức nói, Giản Ninh liền trực tiếp hỏi về nguồn gốc của sổ sách.
Nghe vậy, người đàn ông liền sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Trương Minh Hoa.
Trương Minh Hoa nói điều này, rõ ràng là cố ý làm khó Giản Ninh.
Giản Ninh nghe thấy, không gấp cũng không vội, mím đôi môi đỏ mọng cười.
"Ông nói lời này là có ý gì?
Nhân tài của công ty chúng tôi là bình hoa à?”
Lư Tiểu Tiểu tính tình nóng nảy, Giản Ninh ngày thường chăm sóc cô rất tốt, khi nghe thấy lời nói của Trương Minh Hoa, liền nóng mặt đứng lên phản bác lại.
Lư Tiểu Tiểu không nói thì thôi, ngược lại, khi cô nói, cả ba người đều rơi vào tình thế bất lợi.
Trương Minh Hoa dựa lưng vào ghế, giễu cợt nói: "Lão Lý, gần đây trụ sở thiếu người sao?
Tại sao đi công tác dạng người gì cũng mang theo vậy?”
Trương Minh Hoa buông lời châm biếm, Lư Tiểu Tiểu nghe vậy sắc mặt càng đỏ hơn, cô muốn phản bác nhưng bị Lý Kiến Đức trừng mắt nên lời nói chỉ có thể nghẹn lại ở CỒ.
"Trương tổng, sổ sách này thật sự có vấn đề.
Ngài xem đi, bây giờ ngài gọi nhân viên làm sổ sách đến đây kiểm tra đối chiếu, hay là?”
- Lý Kiến Đức nhìn về phía Trương Minh Hoa, thái độ khác hoàn toàn so với cung kính lúc ban đầu khi bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Kiến Đức thay đổi, Trương Minh Hoa liền dừng lại, sự kiêu ngạo cũng giảm đi đôi chút, ông ta không nói tiếp nữa, liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu nói: "Lão Lý, giờ cơm đến rồi, ăn cơm trước đi, chuyện kiểm toán để buổi chiều nói sau.
”
"Trương tổng, bây giờ vẫn còn sớm, ngài như vậy! ”
Không đợi Lý Kiến Đức nói xong, Trương Minh Hoa đã đứng dậy rời đi, phòng họp to lớn bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Đây rõ ràng muốn làm cho chúng ta khó xử mà!”
- Lư Tiểu Tiểu nhìn đoàn người chậm rãi rời đi, nói thầm.
"Câm miệng.
”
- Lý Kiến Đức quát lớn, sắc mặt xanh mét.
Lúc này vừa mới qua thời gian ăn sáng một chút, khoảng cách thời gian ăn trưa vẫn còn rất sớm.
Cứ như vậy, ba người ở trong phòng hội nghị bị bỏ rơi khoảng hơn ba tiếng đồng hồ, tới gần giữa trưa mới có nhân viên nữ nhẹ nhàng bước đến:"Trưởng bộ phận Lý, Trương tổng đã đặt chỗ ở khách sạn Duyệt Đạt rồi, ngài ấy mời ba vị sang bên đó.
”
Nữ nhân viên nói xon, Lý Kiến Đức ngồi trên ghế hội nghị cũng không nói lời nào.
Lư Tiểu Tiểu đã rút ra bài học từ hai lần trước, lần này cô không vội vã mở miệng.
Thấy bọn họ không nói, Giản Ninh liền nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười: "Được rồi, cám ơn.
”
Nữ nhân viên vừa nghe xong liền cong môi, đánh giá Giản Ninh từ trên xuống dưới, không đáp lại, xoay người lắc lắc eo nhỏ rời Sau khi nữ nhân viên rời đi, Lý Kiến Đức nhìn về phía Giản Ninh: "Bữa cơm này, cô đừng đi, tôi mang Tiểu Tiểu đi được rồi.
”
Rõ ràng, bữa cơm này nhất định là Hồng Môn Yến, sở dĩ Lý Kiến Đức không để Giản Ninh đi một mặt là vì lo lắng Trương Minh Hoa sẽ làm ngáng chân lúc trở về báo cáo kết quả không công việc không tốt với Phó Cẩn Diễn, mặt khác, ông cũng thật sự muốn bảo vệ Giản Ninh, từ lúc bắt đầu nhận chức, bất kể là học cái gì, Giản Ninh cũng đều học rất nhanh, hơn nữa cũng chưa bao giờ ỷ mình có sếp lớn nuông chiều mà kiêu căng làm dáng.
Giản Ninh từ nhỏ đã lớn lên trong cái vòng này, có loại chuyện gì mà chưa từng thấy qua, trước tiên liền đoán được ý nghĩ muốn bảo vệ mình của Lý Kiến Đức, liền cong môi cười: "Trưởng bộ phận Lý, tôi không sao.
Nếu ông không để tôi đi, có lẽ mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
”
Lý Kiến Đức quay đầu nhìn Giản Ninh, suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.
Ba người ngồi ô tô đến khách sạn, vừa vào đại sảnh, lễ tân liền tiến lên chào hỏi, họ nói tên Trương Minh Hoa, lễ tân liền dẫn ba người đi tới trước cửa ghế lô.
”Sau khi đi vào, hai người ít nói chuyện thôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
”
- Lý Kiến Đức đứng ngoài cửa dặn dò hai người bọn họ.
Giản Ninh mỉm cười, Lư Tiểu Tiểu thì gật đầu như giã tỏi.
Lý Kiến Đức đẩy cửa đi vào, cảnh tượng bên trong ngay lập tức khiến ông ta choáng váng đứng yên tại chỗ.
Trên bàn ăn đặt khoảng mười chai rượu, trên sàn có hơn hai mươi thùng bia.
Đây nào phải Hồng Môn Yến, đây rõ ràng là ván cờ sinh tử!
Lý Kiến Đức đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, Trương Minh Hoa ngồitrên ghế lô chủ động lên tiếng: "Lão Lý!
Sao lại bất động đứng ở cửa vậy?”
Lý Kiến Đức nghe tiếng, đâm lao phải theo lao, ra vẻ bình tĩnh sau đó xoay người vỗ vai Giản Ninh: "Cô cùng Lư Tiểu Tiểu vào trước, tôi đi toilet một chút.
”
Lý Kiến Đức nói xong liền gật đầu với Trương Minh Hoa, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, liền bước nhanh vào toilet, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi điện cho Kha Dĩ Danh: "Trợ lý Kha, Giản Ninh kiểm toán chọc giận Trương tổng rồi, mọi người đang ở khách sạn Duyệt Đạt phòng 308.
”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại cũng không có ai đáp lại, sau một lúc lâu, ngay khi Lý Kiến Đức thiếu kiên nhẫn đang định nói tiếp thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Biết rồi.
”
Nghe vậy, trong nháy mắt cái trán của Lý Kiến Đức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người trả lời cuộc gọi hóa ra là Phó Cẩn Diễn!
Sau khi cúp điện thoại, Lý Kiến Đức mặc dù hoảng hốt nhưng ông thực sự rất tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi trở về phòng.
Lý Kiến Đức dù sao cũng không nghĩ đến mình rời đi ngắn ngủi chưa đầy mười phút Giản Ninh đã bị bắt ở trên bàn uống rượu.
Trên bàn cơm ngay cả một món cũng chưa ăn, trước mặt Giản Ninh đặt một chai rượu trắng đã cạn đáy, Lư Tiểu Tiểu ở bên cạnh trố mắt đứng nhìn, giận mà không dám nói "Trương tổng, để tôi uống với ngài.
”
- Lý Kiến Đức vừa nói vừa cởi cúc áo khoác.
"Trương tổng, ngài đang làm gì vậy?”
- Lý Kiến Đức đỏ mặt quay đầu lại.
Trương Minh Hoa không để ý đến Lý Kiến Đức, thay vào đó, ông ta nhìn Giản Ninh, cười cười, duỗi một ngón tay gõ gõ trước mặt cô: "Cô gái, còn có thể uống được không?”
"Trương tổng sẽ giữ lời chứ?”
- Giản Ninh nhếch khóe môi, tay cầm chai rượu trắng, mở ra, nhìn về phía Trương Minh Hoa.
Sau khi Lý Kiến Đức rời đi, Trương Minh Hoa đã cho Giản Ninh một lời hứa hẹn, chỉ cần uống hơn mười chai rượu trắng trên bàn, chuyện xảy ra ở công ty hôm nay, ông ta sẽ bỏ qua.
Nghe được câu hỏi của Giản Ninh, Trương Minh Hoa ngả người ra phía ghế, nở nụ cười dâm đãng: "Giữ lời, con người của tôi, có thể nói dối với người khác, nhưng đối với mỹ nữ, tuyệt đối sẽ không nói dối nửa câu.
”
"Được thôi, nếu tôi uống hơn mười chai rượu này, xin ngài để trưởng bộ phận Lý và đồng nghiệp của tôi rời đi trước.
”
- Giản Ninh nhếch môi, nở một nụ cười.
”Cái này! ”
- Trương Minh Hoa giống như có chút khó xử, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến đánh giá trên người Giản Ninh.
Nhìn vào đôi mắt của Trương Minh Hoa, Giản Ninh dù có ngu ngốc đến đâu cũng đoán được suy nghĩ xấu xa của gã, thấy rõ nhưng không vạch trần, Giản Ninh lại mỉm cười: "Trương tổng, chuyện của công ty quả thật là lỗi của tôi, ngài là đại nhân, đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, một mình tôi ở đây bồi tội với ngài.
”
Tửu lượng của Giản Ninh thực sự khá kém, lúc này, cô hoàn toàn đang ép bản thân mình chống đỡ, cô cố nén sự ghê tởm đặt tay lên mu bàn tay của Trương Minh Hoa, giả vờ ngoan ngoãn: "Trương tổng.
”
Giản Ninh nhẹ nói, cái miệng nói duyên dáng quyến rũ, Trương Minh Hoa bị kêu tên, tâm trạng nhất thời phơi phới, ông ta nắm lại bàn tay của Giản Ninh: "Cô gái nhỏ như mấy em, đúng là tinh nghịch, ỷ mình có vài phần nhan sắc là tùy ý làm bậy! ”
Trương Minh Hoa dứt lời, di chuyển chiếc ghế dưới chân, tới gần Giản Ninh hơn một chút: "Lát nữa, tôi sẽ giúp em làm đơn để ở lại đây, phòng Tài vụ có gì tốt đâu, phòng Tiêu thụ mới là công việc béo bở.
”
Trương Minh Hoa vừa mới nói xong, liền chuẩn bị tới gần vành tai trắng nõn phiếm hồng của Giản Ninh, muốn chiếm tiện của cô, đột nhiên, cửa phòng "âm" một tiếng, cánh cửa bị bên ngoài đấy ra.
Động tác rất lớn, mọi người ở trong ghế lô đều giật mình, sau khi thấy rõ những người đang đứng ngoài cửa, Trương Minh Hoa liền nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Phó, Phó tổng.
”
Giản Ninh lúc này đã bắt đầu ẩm rượu, đầu óc mê man, nhìn mọi người đều ra mấy cái bóng chồng chéo lên nhau.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Cẩn Diễn, đôi môi đỏ cong lên, ngón tay chỉ vào Trương Minh Hoa ở bên cạnh, mang theo hơi say mở miệng nói: “Tay của ông ta chiếm tiện nghi của tôi.
Giản Ninh vừa dứt lời, đồng tử của Trương Minh Hoa liền trừng lớn: "Không phải, Giản tiểu thư, cô không thể nói lung tung, tôi !
Trương Minh Hoạ chưa kịp nói hết, Phó Cẩn Diễn đã sải bước tới, nhấc chân lên đá thắng người ông ta vào trong gốc tường.
Cú đá này của Phó Cần Diễn thật sự rất tàn nhẫn, Trương Minh Hoa ôm lấy đầu gối quỳ rạp trên đất thật lâu sau cũng không thể đứng dậy được.
Bầu không khí trong ghế lộ vốn dĩ đã đông thành băng kể từ khi Phó Cẫn Diễn bước vào, bây giờ đã đồng đặc lại thành cặn băng.
”Phó, Phó tổng.
”
Trương Minh Hoa quỳ rạp trên đất lắp bắp nói.
Phó Cẩn Diễn lạnh lùng nhìn ông ta chằm chặp: "Tay nào chiếm tiện nghi?”
"Không, không, Phó tổng, tôi thật sự không chiếm tiền nghi của Giản tieur thư, thật sự không có.
”
Toàn thân Trương Minh Hoa run rẩy, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Diễn tràn ngập sợ hãi.
Cho dù Trương Minh Hoa có ngốc đến đâu, ông ta cũng có thể nhìn rõ tình hình lúc này, Giản Ninh sao có thể là tình nhân nhỏ của Lý Kiến Đức, rõ ràng là tình nhân của Phó Cẩn Diễn, nếu ông ta biết đó là người của Phó Cẩn Diễn, dù cho ông một trăm lá gan ông ta cũng không dám chạm vào.
Nghe câu trả lời của Trương Minh Hoa, Phó Cần Diễn hiên nhiên không hài lòng, lây trong túi ra một điều thuốc rồi châm lửa, hút một hơi rồi phun khói thuốc vào không khí, ngồi xổm xuống dùng tàn thuốc đang cháy đến gần hai bàn tay của Trương Minh Hoa: "Cải nào?
Tôi niệm tình ông đã vì công ty làm việc chăm chỉ nhiều năm, tôi sẽ cho ông tự mình chọn lựa.
”
Nghe vậy, đầu óc Trương Minh Hoa liền ong ong, ông ta hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phó Cần Diễn nói xong khoảng vài giây, thấy Trương Minh Hoa vẫn im lặng, anh khể cười nhạt, trực tiếp đi thuốc lá xuống mu bắn tay của ông ta.
Trương Minh Hoa cuồng loạn thảm thiết hét lên một tiếng, nhìn thấy con người lạnh lùng của Phó Cần Diễn, liền nhịn đau nghẹn lại.
Đợi thuốc lá ở dưới tay tắt đi, Phó Cẩn Diễn mới đứng dậy, không nói một lời, liền bước đến chỗ Giản Ninh: "Có thể đi được không?”
"Có thể.
”
Giản Ninh mấp máy đôi môi đỏ mọng, chống tay lên bàn ăn, cố gắng đứng dậy, nhưng thử nhiều lần đều không thành công, cuối cùng, ngẩng đầu lên, tủi thân nhìn Phó Cần Diễn, ứa nước mắt: "Hình như tôi không thể đi được.
”
Giản Ninh say không hề nhẹ, những gì cô nói hoàn toàn xuất phát từ trái tim của mình, cô không biết rằng bộ dáng của cô bây giờ trông rất quyến rũ trong mắt người khác.
Phó Cẩn Diễn nheo mắt, yết hầu chuyển động, anh cúi người, bế cô lên, rồi cất bước ra khỏi phòng.
Những người còn lại trong ghế lô nhìn thấy điều này, tất cả đều hít một hơi, trong lòng thổn thức không thôi.
Bước ra khỏi khách sạn, xe đã dừng ở cửa, Phó Cần Diễn cẩn thận đặt người vào trong xe, rồi cúi người ngồi xuống, giơ tay kéo cà vạt ở trên cổ: "Quay về khách sạn.
Giản Ninh là thật sự say, say không hề nhẹ, men say ngấm vào, cả người rã rời nằm trên cửa sổ ô tô nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, ngắm nghía một hồi, con buồn ngủ kéo đến, trực tiếp ngã vào người Phó Cẩn Diễn mà ngủ thiếp đi.
Xe đến khách sạn, Phó Cẩn Diễn bế cô ra ngoài, đi lên bậc thang được hai bước, liền quay đầu lại nhìn Kha Dĩ Danh vẫn đang giữ của xe: "fám giờ ngày mai, tôi muốn thấy đơn từ chức của Trương Minh Hoa.
”
"Vâng, Phó tổng.
”
Kha Dĩ Danh gật đầu trả lời, nói xong, hắn liền liếc nhìn Giản Ninh đang ở trong vòng tay của Phó Cần Diễn: "Giản tiểu thư như vậy, buổi tối ngủ một mình có ổn hay không?
Hay là đêm nay bảo Lữ Tiểu Tiểu! ”
Không đợi Kha Dĩ Danh nói xong, Phó Cẩn Diễn đã ôm người bước vào khách sạn.
Kha Dĩ Danh giơ tay lên sờ chóp mũi, ý thức được mình đã nói nhiều rồi.
Những gì Kha Dĩ Danh nói, Phó Cẩn Diễn đều nghe thấy hết, nhưng cảm thấy ồn ào quá, nên lười đáp lại.
Sau khi vào khách sạn, Phó Cẩn Diễn đưa cô trở về phòng trước, sau đó đứng ở bên giường nhìn chằm chăm cô một lúc, nghĩ đến lời nói của Kha Dĩ Danh, sau đó đem người về phòng của mình.
Phó Cẩn Diễn sống gần ba mươi năm trời, lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu.
Sau khi cần thận đặt người ở trong lòng ngục xuống giường, liền nâng tay kéo cà vạt, lông mày nhăn lại, sắc mặt khó xử.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì uống rượu, đêm đó Giản Ninh ngủ vô cùng yên ổn, trở mình một cái, chợt ngửi thấy mũi hoa lan quen thuộc.
Giản Ninh giật mình, nhanh chóng mở mắt ra, sau khi nhìn rõ đồ đạc ở trong phòng, bàn tay buông thống ở dưới lớp chắn bông mỏng liền khẽ nắm chặt lại.
Đây không phải là phòng của cô!
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng uổng rượu ở ghế lộ hôm qua, cô có bình tĩnh lại, những lại nghe thấy tiếng tí tích của vòi hoa sen từ trong phòng tắm vọng ra, liền mím môi đứng dậy.
Kết hợp vali và đồ đạc trong phòng, không khó đoán đây là phòng của ai, Giản Ninh hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài cửa sổ.
Các dãy phòng tổng thống của khách sạn đều được thiết kế với cửa kính sát đất nên tầm nhìn và ánh sáng ban ngày đều rất tốt.
Giản Ninh ngợ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, cô nghe thấy tiếng động liền nhìn lại, thấy Phó Cần Diễn mặc áo choàng xuất hiện ở cửa phòng tắm.
”Chào buổi sáng.
”
Giản Ninh lên tiếng trước.
Phó Cẩn Diễn nghe thấy tiếng, đầu tiên là dừng lại, sau đó nhanh chóng lau tóc tai, giọng nói trầm thấp đáp lại: "Chào buổi sáng”
“Chuyện tối hôm qua, thật sự cám ơn anh.
”
Giản Ninh nói lời cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng.
Phó Cần Diễn nắm chặt khăn tắm, nhưởng mi nhìn Giản Ninh: "Không gọi anh trai nữa sao?”
Phó Cẩn Diễn nói ra khỏi miệng, không chỉ Giản Ninh, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt, đỉnh lông mày nhắn đến xiên vẹo.
Bầu không khí nhất thời cứng đờ, Giản Ninh khôi phục đầu tiên, cười yếu ớt: "Anh trai" Đối với Giản Ninh mà nói, gọi "Phó Cần Diễn" hay "Phó tổng" hay là "anh trai đều không có gì khác nhau, ý nghĩa không lớn, dù sao ở trong lòng cô cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.
Sắc mặt Phó Cần Diễn bình tĩnh trở lại, không trả lời, quay mặt về phía tủ rượu, đi về phía trước, từ trong đó lấy ra một chai rượu đỏ, rót một nửa lý, lắc lắc, quay đầu nhìn Giản Ninh: "Tôi nghe bọn họ nói, ngày hôm qua cô vừa mới liếc mắt nhìn số sách một cái, liền thấy được có điều bất thường.
”
"Đúng vậy.
”
Giản Ninh thành thật trả lời.
Về vấn đề này, hôm qua Giản Ninh khi mở miệng nói cũng đã nghĩ đến, dù sao giấy cũng không gói được lua.
Có điều, chuyện cô thông thạo kế toán cũng không phải việc gì quá mức ghế gớm, chỉ có thể thấy rằng trước kia anh không đủ quan tâm cô.
Ngày xưa cô học kế toán, cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh, quay đi quay lại, không nghĩ rằng cuối cùng là để làm việc cho ảnh.
Giản Ninh nói xong, Phó Cần Diễn liền dựa người vào tủ rượu, thấp mắt nhìn cô: "Cô thông thạo kế toán sao?”
"Tôi có chứng chỉ kế toán, tôi cũng đã thi rồi.
”
Giản Ninh mỉm cưỡi đáp lại, nhìn về phía Phó Cẩn Diễn.
Vẻ mặt của Phó Cần Diễn tái đi khi nghe thấy những lời đồ, không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của Giản Ninh tràn đẩy vẻ trào phúng.
Giản Ninh nói xong, thấy Phó Cần Diễn im lặng, lời nói nhẹ nhàng: "Lúc trước tôi cứ nghĩ anh biết tôi có chứng chỉ kế toán nên mới sắp xếp tôi vào bộ Tài vụ, không nghĩ rằng anh lại không biết.
”
Giản Ninh nói xong, liền mỉm cười với Phó Cần Diễn lần nữa, cố tình bày tỏ sự tiếc nuối.
Lời này của Giản Ninh thật sự là đang giết chết trái tim, trong lòng cô biết rõ Phó Cẩn Diễn vốn dĩ không biết chuyện cổ có chứng chỉ kế toán.
Nghe Giản Ninh nói, tay đang cầm rượu của Phó Cẩn Diễn càng siết chặt hơn: "Thi từ khi nào ?”
Giản Ninh nhếch đội môi đỏ mọng lên, đang định trả lời thì điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, cô mỉm cười rồi đi tới lấy điện thoại, nhấn trả lời: "Alo, xin chào, ai vậy?”
Cho dù hắn ta có biến thành tro, cô cũng có thể nhận ra trong chớp mắt.
Sau ba năm vắng bóng, người đàn ông này ngày càng có thần thái, đứng giữa một đám doanh nhân, nâng ly rượu chậm rãi nói chuyện, áo mũ chỉnh tề, trông ôn nhuận như ngọc.
Bước chân Giản Ninh nhất thời dừng lại, ký ức ba năm trong bệnh viện tâm thần tràn về trong cô, hai tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt, móng tay ấn vào lòng bàn tay.
"Giản Ninh, cô không sao chứ?”
Lư Tiểu Tiểu đứng bên cạnh Giản Ninh, đem toàn bộ biểu tình của cô thu hết vào mắt, theo tầm mắt của cô nhìn thấy Đỗ Hoành, nhỏ giọng nói thầm: "Đó là Đỗ Hoành, tổng tài của Đỗ thị, sao ngài ấy cũng ở đây?
Không phải Phó thị và Đô thị cả đời cũng không qua lại với nhau à?”
Lư Tiểu Tiểu nói nhỏ, Giản Ninh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở một nụ cười nhạt: "Đằng kia hình như có món tráng miệng.
”
Lư Tiểu Tiểu là tín đồ ăn uống chính hiệu, vừa nghe có món tráng miệng, khuôn mặt lập tức cười tươi, nhanh như chớp chạy đến bàn tráng miệng.
Sau khi Lý Kiến Đức bước vào sảnh, giám đốc chi nhánh tiến lên bắt chuyện chuyện với ông ta, không chú ý đến những gì đã xảy ra với Giản Ninh.
Tuy nói là tiệc tối, nhưng thật ra là hoạt động liên hoan cỡ lớn, Giản Ninh không quen biết hết người ở công ty, cô đi theo Lư Tiểu Tiểu kết bạn với vài nhân viên nhỏ trong phòng tài chính, nói chuyện xã giao một hồi.
Gặp lại Đỗ Hoành, tâm trạng của Giản Ninh thật lâu không thể bình tĩnh lại được, tuy rằng ngoài mặt cô đã rất kiềm chế, nhưng hận ý đã khắc tận sâu đáy lòng khiến cô muốn xông tới lột da rút gân hắn ta.
Sau khi bước vào toilet, cô bật vòi, hai tay lấy nước lạnh dội lên mặt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Ninh Ninh, thật sự là em sao?”
Giọng nói quen thuộc sau lưng khiến cơ thể hơi cúi xuống của Giản Ninh giật cứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Đỗ Hoành phản chiếu trong gương.
"Đỗ tổng, đã lâu không gặp.
”
- Giản Ninh đứng thẳng người, vẫy vẫy nước trên tay, quay đầu lại, nhìn Đỗ Hoành cười nói.
Ba năm ở bệnh viện tâm thần, Giản Ninh đã tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại Đỗ Hoành, nghĩ ra vô số cách để đưa hắn ta vào chỗ chết.
Ngày đêm suy nghĩ khiến cô suýt chút nữa tưởng rằng mình thật sự điên rồi.
Nhưng mà, thật may là trong ba năm đó cô đã suy nghĩ đủ, cho nên hôm nay cô mới có thể bình tĩnh như thường mà đối mặt với hắn.
Nhìn thấy nụ cười trong trẻo trên khuôn mặt của Giản Ninh, sự kinh ngạc liên thoáng qua mắt Đỗ Hoành, đôi môi mỏng của hắn cong lên: "Lâu rồi không gặp, anh cứ nghĩ mình đã nhận nhầm người.
”
"Đỗ tổng, đồng nghiệp của tôi vẫn đang đợi bên ngoài.
Xin lỗi tôi đi trước đây.
”
Giản Ninh cười cười, xoay người rời đi.
Giản Ninh chân trước vừa bước, Đỗ Hoành chân sau sải bước tiến lên, đưa tay nắm chặt cổ tay cô: "Ninh Ninh, mấy năm nay em sống tốt không?”
Sống tốt không?
Câu này từ trong miệng Đỗ Hoành hỏi ra, sao nghe mà chói tai!
Cô sống tốt hay không?
Hắn không phải là người rõ ràng nhất sao?
Giản Ninh cười cười quay đầu lại, đang chuẩn bị trả lời thì phía sau truyền đến một giọng nói băng lãnh: "Đỗ tổng, sao ngài lại đứng ở cửa toilet nữ vậy?”
"Phó tổng.
”
Đỗ Hoành đáp lời, bàn tay nắm chặt Giản Ninh vẫn không chịu buông ra.
Phó Cẩn Diễn cắn điếu thuốc đã cháy dở, đưa mắt nhìn bàn tay của hai người bọn họ, ánh mắt liền trầm xuống, anh đi về phía trước, siết chặt cổ tay còn lại của Giản Ninh, giật mạnh, kéo người đó vào lòng, vòng tay dày rộng khoác lên đôi vai gầy của cô, che chở, hướng Đỗ Hoành, giọng nói mang theo sự giễu cợt: "Đỗ tổng, ngài nhớ thương người của tôi à?”
Sau khi Phó Cẩn Diễn dứt lời, hành lang trở nên yên tĩnh.
Khóe miệng Đỗ Hoành cong lên, một lúc lâu sau, hắn đưa tay đỡ lấy cặp kính gọng vàng của mình: "Cẩn Diễn, lúc trước! ”
Câu "lúc trước của Đỗ Hoành chưa nói xong, Phó Cẩn Diễn đột nhiên nới lỏng vòng tay ôm Giản Ninh, anh động thủ, giáng một quyền thật mạnh vào xương gò má của Đỗ Hoành, bởi vì quán tính, khiến cho hắn ta loạng choạng lùi lại mấy bước.
"Phó tổng, chúng ta đều là bạn cũ, thật vất vả mới gặp lại nhau.
Anh đang làm cái gì vậy?”
Phó Cẩn Diễn phun điếu thuốc xuống đất, anh cười, không chút để ý nói: "Đỗ Hoành, mày đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tạo rồi.
”
Lúc Phó Cẩn Diễn nói những lời này, anh vẫn luôn mỉm cười, giống như cùng bạn cũ nói về việc nhà vậy.
Rõ ràng là một khách sạn vô cùng náo nhiệt, nhưng hành lang trống trải lúc này như chỉ còn lại ba người bọn họ.
(*) Bàng quang: là cơ quan chứa nước tiểu do thận tiết ra trước khi ra ngoài cơ thể qua niệu đạo Khoảng mười phút sau, Kha Dĩ Danh nghe tin tức liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên gương mặt của Đỗ Hoành, trong lòng liền biết rõ mọi chuyện, hắn đến gần Phó Cẩn Diễn, nhỏ giọng nói: "Phó tổng, bên ngoài có phóng viên.
”
"Biết rồi.
”
- Phó Cẩn Diễn lạnh giọng nói, dời tầm mắt khỏi Đỗ Hoành, không nói tiếng nào, nắm chặt cổ tay Giản Ninh, đi về phía đại sảnh.
(*) Bàng quang: là cơ quan chứa nước tiểu do thận tiết ra trước khi ra ngoài cơ thể qua niệu đạo Khoảng mười phút sau, Kha Dĩ Danh nghe tin tức liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết thương trên gương mặt của Đỗ Hoành, trong lòng liền biết rõ mọi chuyện, hắn đến gần Phó Cẩn Diễn, nhỏ giọng nói: "Phó tổng, bên ngoài có phóng viên.
”
“Biết rồi.
”
- Phó Cẩn Diễn lạnh giọng nói, dời tầm mắt khỏi Đỗ Hoành, không nói tiếng nào, nắm chặt cổ tay Giản Ninh, đi về phía đại sảnh.
Về điều này, Phó Cẩn Diễn cảm thấy lồng ngực của mình bị nghẹn mà không rõ lý do.
Hai người bước nhanh đến đại sảnh, Giản Ninh đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: "Phó tổng, ngài buông ra đi.
Nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm.
”
Lời của Giản Ninh vừa dứt, Phó Cẩn Diễn liền dừng lại, nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Về sau gặp hắn ta, có thể tránh thì tránh đi, tránh cho thật xa.
”
Giản Ninh ngẩn đầu, lại cúi xuống, không từ chối, cũng không lên tiếng trả lời.
Thấy thế, Phó Cẩn Diễn cau mày, nặng nề kêu tên cô: "Giản Ninh.
”
"Phó tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh.
”
- Giản Ninh nhếch khóe môi, không dấu vết rút tay ra khỏi Phó Cẩn Diễn, dưới ánh đèn rực rỡ của khách sạn, đôi môi đỏ mọng phá lệ mê hoặc lòng người.
Phó Cẩn Diễn nhìn cô một lúc, muốn nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi giọng nói hấp tấp của Lý Kiến Đức: "Giản Ninh, tôi có nghe nói cô ! ”
Tối nay, Lý Kiến Đức đã uống rất nhiều rượu, có chút đầu váng mắt hoa, ban đầu nghe nói Giản Ninh gặp chuyện, muốn lại đây nhìn xem, ai ngờ lại thấy cảnh này.
Lý Kiến Đức chấn động, cảm giác say rượu liền tan biến đi một nửa, đầu tiên là nuốt nước miếng, sau đó giả vờ bị mù, quay đầu nhìn vách tường bên cạnh, tự lẩm bẩm nói: "Đêm nay rượu ngon.
Rượu ngon.
Uống đi.
Phải uống hai chén.
”
Lý Kiến Đức vừa nói vừa bước xuống bậc thềm, xoay người vịn tường bước ra ngoài.
Chờ Lý Kiến Đức rời đi, Giản Ninh khách sáo lại lễ phép nhìn Phó Cẩn Diễn nở nụ cười: "Phó tổng, muộn rồi.
Đồng nghiệp của tôi có thể đang tìm tôi.
Nếu không có việc gì, tôi rời đi trước đây.
”
Lời nói của Giản Ninh lễ phép có thừa nhưng sau khi dứt lời cũng không đợi Phó Cẩn Diễn đáp mà trực tiếp xoay người bước đi.
Sau khi trở lại hội trường, Giản Ninh vừa vặn gặp phải Lý Kiến Đức.
Lý Kiến Đức lúng túng cười, "Phó tổng vẫn ổn chứ?”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, một giây sau ông ta hận không thể tát mình hai phát.
Đây là lời mà ông ta nên hỏi sao?
Ngay khi Lý Kiến Đức nghĩ rằng mình sẽ không nghe thấy câu trả lời của Giản Ninh, Giản Ninh đã cười nói:"Trông khá ổn.
”
Giản Ninh nói xong, Lý Kiến Đức âm thầm lau mồ hôi lạnh cho chính bản thân mình.
Tiệc tàn, Giản Ninh đỡ Lư Tiểu Tiểu say rượu rời đi, Lý Kiến Đức theo sát họ, vừa bước ra khỏi khách sạn thì đụng phải Kha Dĩ Danh đang lái xe.
Kha DĨ Danh nhìn Phó Cẩn Diễn qua gương chiếu hậu, người đang nhắm mắt, nhỏ giọng nói:"Phó tổng, là Giản tiểu thư.
”
"Ừm.
”
- Phó Cẩn Diễn hờ hững đáp lại.
Um?
"Ừm" rốt cuộc là kêu cô ấy dừng hay là vẫn đi thẳng đây?
Kha DĨ Danh nhất thời không chắc, ngay khi hắn đang rối rắm, Lư Tiểu Tiểu đang say rượu đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Giản Ninh, lao tới trước xe của hắn ta, VỖ qua cửa kính: "Trợ lý Kha, cho chúng tôi đi nhờ một chuyển với.
”
Giản Ninh và Lý Kiến Đức đứng phía sau Lư Tiểu Tiểu: "! ”
Ngay khi Kha DĨ Danh không biết phải làm gì, Lư Tiểu Tiểu giống như cho hắn một cái bậc thang, hắn liền thuận thể hạ cửa kính xe xuống, mở miệng: "Trưởng bộ phận Lý, cần đi nhờ không?”
Lý Kiến Đức: Tôi rốt cuộc là cần hay không cần đây?
"Trưởng bộ phận Lý?”
- Thấy Lý Kiến Đức một lúc lâu không lên tiếng, Kha DĨ Danh liền mở cửa bước xuống xe.
Thấy thế, Lý Kiến Đức liên hiểu rõ, ông ta liếc nhìn Giản Ninh đang đứng bên cạnh mình, nở nụ cười đáp:"Vậy làm phiền trợ lý Kha rồi.
”
Lý Kiến Đức nói xong, liếc nhìn chỗ ngồi trong xe, tự giác leo lên ghế phó lái, trước khi lên xe, ông nhìn về phía Giản Ninh: "Giản Ninh, cô ngồi ở giữa đi, Lư Tiểu Tiểu uống rượu, đừng để cô ấy làm phiền Phó tổng" Mấy người lên xe, Lý Kiến Đức quay đầu lại ân cần chào hỏi Phó Cẩn Diễn, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy ở hành lang, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ của chính mình.
Mối quan hệ của Giản Ninh và Phó tổng chắc chắn không tầm thường!
Xe chậm rãi chạy, sau khi lên xe, Lư Tiểu Tiểu say một hồi, tựa đầu lên người Giản Ninh ngủ, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
”E hèm, trưởng bộ phận Lý, ông đã sắp xếp chỗ ở chưa?”
- Kha DĨ Danh mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
"Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tất cả đều dựa trên quy định của công ty.
Tôi một phòng, Lư Tiểu Tiểu và Giản Ninh một phòng.
”
- Lý Kiến Đức đáp.
Khi Lý Kiến Đức nói xong, Kha DĨ Danh đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng sếp nhà mình nói: "Từ khi nào thì nhân viên công ty chúng ta đi công tác phải ở hai người một phòng?”
Lý Kiến Đức: Sếp, chúng ta cho đến bây giờ đều tốt như vậy sao?
Kha DỮ Danh đúng lúc ngắt lời: "Lư Tiểu Tiểu có vẻ rất say.
Để cô ấy ở một phòng đi.
Ngày mai mọi người còn cần đến công ty kiểm tra.
Nếu không nghỉ ngơi tốt, sợ là ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
”
"Vâng.
Trợ lý Kha nói phải.
”
- Lý Kiến Đức liên tục trả lời, đưa tay lên lau cái trán đã thấm mồ hôi của mình.
Trong suốt quá trình, Giản Ninh vẫn giữ im lặng, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, như thể những vấn đề mà mọi người thảo luận không liên quan gì đến cô.
Khi xe đến khách sạn, Giản Ninh đưa Lư Tiểu Tiểu lên phòng, đi giày cao gót bước ra khỏi khách sạn, đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua một bao thuốc lá.
Cả đêm chịu đựng khiến cho cô vô cùng phiền lòng.
Sau khi mua thuốc lá từ siêu thị, Giản Ninh lấy một điếu từ trong hộp thuốc ra, đôi môi đỏ mọng cắn lấy, rồi châm lửa, động tác thuần thục.
Cô vừa mới hút được một nửa, điếu thuốc còn chưa kịp phun ra, đột nhiên một đôi chân dài dừng lại ở trước mặt cô: "Từ khi nào đã học hút thuốc rồi?”
Nghe thấy âm thanh, không cần ngẩng đầu Giản Ninh cũng có thể đoán được ai đang ở trước mặt mình, cô cắn điếu thuốc lá ở giữa đôi môi đỏ mọng, nhếch mí mắt lên: "Rất lâu rồi.
”
Rất lâu, cô đã quên rốt cục là ba năm hay là hai năm.
Dù sao ở đó mấy năm, cô vô cùng áp lực, sợ mình thật sự phát điên, liền mua chuộc người trông coi, nhờ họ mua giùm cô thuốc Những người đó đều là những kẻ tiểu nhân hám lợi, tuy không dám thả cô, nhưng vì tham lam tiền tài, việc nhỏ như mua thuốc lá, vẫn sẽ không từ chối.
Giản Ninh nói xong, Phó Cẩn Diễn vẫn không nói lời nào, từ trên cao chăm chú nhìn cô.
"Phó tổng, nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm.
”
Giản Ninh lấy lý do rời đi không chê vào đâu được, dứt lời, không đợi Phó Cẩn Diễn trả lời đã trực tiếp cất bước đi.
Cô vừa mới bước chân đi về phía trước, Phó Cẩn Diễn ở phía sau liền xoay người nhìn về phía cô, giọng nói điềm đạm: "Giản Ninh, chúng ta nói chuyện đi.
”
Nghe vậy, Giản Ninh đang đưa lưng về phía Phó Cẩn Diễn, khóe môi liền giương lên giễu cột.
Nói chuyện?
Nói chuyện gì đây?
Hai người bọn họ thì có gì để nói đây?
Mặc dù trong lòng Giản Ninh nghĩ vậy, nhưng bước chân lại cô dừng lại, quay đầu lại cười: "Phó tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”
"Tôi muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
- Phó Cẩn Diễn sải bước tiến lên.
Dưới ánh đèn đường, đôi giày da được đánh bóng kỹ lưỡng bị chiếu nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Giản Ninh liếc nhìn đôi giày da trên chân, nghĩ thầm, đôi giày này hẳn là được nhập khẩu, được chuyên gia khéo léo làm ra.
Chẳng trách, một người lạnh nhạt như anh ta lại có thói quen mãi mãi không thay đổi.
Kể từ khi bước ra nơi đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi tên anh trang trọng như vậy.
Nghe những lời nói của Giản Ninh, trong nháy mắt sắc mặt của Phó Cẩn Diễn trầm xuống, mắt thường có thể thấy được vẻ khó xử trên gương mặt của anh.
Giản Ninh cụp mắt nhìn mặt đất, nhìn bóng của hai người giữ khoảng cách ở dưới ngọn đèn đường hơn mười giây, sau đó ngâng đầu lên: "Phó tổng, ý tốt của anh, tôi xin nhận.
”
"Giản Ninh.
”
- Phó Cẩn Diễn nhìn nét bất cần trên khuông mặt của Giản Ninh, bỗng cảm giác lồng ngực như chứa đầy muộn phiên, giơ tay kéo cà vạt ở giữa cổ mình vài cái, đôi môi mỏng mấp máy: "Từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi em như em gái của mình.
Anh luôn hy vọng em có thể sống tốt.
”
Phó Cẩn Diễn vừa dứt lời, Giản Ninh ngửa nửa đầu nhìn anh, ánh mắt đầy châm biếm.
Giản Ninh cảm thấy tối nay mình có chút thất lễ, nhưng nghĩ lại, thất lễ thì có làm sao, dù sao ở trước mặt anh, cho tới bây giờ, cô vẫn luôn thất lễ như vậy.
Hai người nhìn nhau ước chừng khoảng một phút, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh liền nhếch lên, giọng nói quyến rũ mê người: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh.
”
Nghe cô nói, hô hấp của Phó Cẩn Diễn liền cứng lại, cảm giác trong người như có một ngọn lửa đang bùng cháy, cháy từ đỉnh đầu, cháy lan đến bụng.
Sau khi Giản Ninh nói xong, không đợi Phó Cẩn Diễn trả lời, cô liền tiếp tục nói: "Thời gian thật sự không còn sớm lắm, tôi phải về trước đây.
”
Cô vừa dứt lời, liền xoay người, đi về phía trước, đi được vài bước lại quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Phó Cẩn Diễn, cười: "Anh trai, ngủ ngon nha.
”
Thực sự đêm nay Giản Ninh không uống nhiều, nhưng giờ phút này cô cảm thấy hơi say, lời nói ra đều có chút giống như mê sảng: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cho dù biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có thể thay đổi được sao?
Ah, Phó Cẩn Diễn, chẳng lẽ anh còn có năng lực xuyên không trở lại năm đó cứu con thiêu thân lao đầu vào lửa này?”
Giản Ninh nói xong, liền cười giễu cợt, cười để trào phúng Phó Cẩn Diễn hay là trào phúng bản thân ngu xuẩn của năm đó, ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ.
Phó Cẩn Diễn.
Kể từ khi bước ra nơi đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi tên anh trang trọng như vậy.
Nghe những lời nói của Giản Ninh, trong nháy mắt sắc mặt của Phó Cẩn Diễn trầm xuống, mắt thường có thể thấy được vẻ khó xử trên gương mặt của anh.
Giản Ninh cụp mắt nhìn mặt đất, nhìn bóng của hai người giữ khoảng cách ở dưới ngọn đèn đường hơn mười giây, sau đó ngâng đầu lên: "Phó tổng, ý tốt của anh, tôi xin nhận.
”
"Giản Ninh.
”
- Phó Cẩn Diễn nhìn nét bất cần trên khuông mặt của Giản Ninh, bỗng cảm giác lồng ngực như chứa đầy muộn phiên, giơ tay kéo cà vạt ở giữa cổ mình vài cái, đôi môi mỏng mấp máy: "Từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi em như em gái của mình.
Anh luôn hy vọng em có thể sống tốt.
”
Phó Cẩn Diễn vừa dứt lời, Giản Ninh ngửa nửa đầu nhìn anh, ánh mắt đầy châm biếm.
Giản Ninh cảm thấy tối nay mình có chút thất lễ, nhưng nghĩ lại, thất lễ thì có làm sao dù sao ở trước mặt anh, cho tới bây giờ, cô vẫn luôn thất lễ như vậy.
Hai người nhìn nhau ước chừng khoảng một phút, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh liền nhếch lên, giọng nói quyến rũ mê người: "Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh.
”
Nghe cô nói, hô hấp của Phó Cẩn Diển liền cứng lại.
Cảm giác trong người như có một ngon lữa đang bùng cháy, cháy từ đỉnh đầu, cháy lan đến bụng.
Sau khi Giản Ninh nói xong, không đợi Phó Cẩn Diễn Trả lời, cô liền tiếp tục nói: “thời gian thật sự không còn sớm lắm, tôi phải về trước đây.
”
Cô vừa dứt lời, liền xoay người, đi về phía trước đi được vài bước lại quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Phó Cẩn Diễn, cười: “Anh trai, Ngủ ngon nha.
Giản Ninh nói xong, liền giẫm đôi giày cao gót cất bước rời đi.
Eo nhỏ như cành liễu, dưới ánh đèn mờ càng nhìn càng có cảm giác thân thể mềm mại yêu kiều.
Đêm hôm đó, Phó Cẩn Diễn mất ngủ, đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, nhưng lại mở một giấc mơ hoang đường.
Trong giấc mơ, anh lái xe đưa Giản Ninh vào một con hẻm ở góc phố, đòi hỏi đủ điều, chiếc cổ trắng ngần của Giản Ninh hơi nhếch lên, cắn chặt môi dưới, gọi anh là "anh trai".
Năm giờ sáng, Phó Cẩn Diễn thức dậy từ trong giấc mơ, bước vào phòng tắm với vẻ mặt u ám.
Giản Ninh có đồng hồ sinh học của riêng mình, sáng nào cũng dậy lúc 6 giờ, sáng nay cũng không ngoại lệ, sau khi rửa mặt đơn giản và trang điểm nhẹ, cô liền đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng.
Bởi vì hôm nay công ty chi nhánh có sổ sách cần kiểm tra, Lý Kiến Đức và Lư Tiểu Tiểu cũng dậy sớm.
Lư Tiểu Tiểu là được Lý Kiến Đức gọi dậy từ trong giấc ngủ, lúc này, mặc dù đang ngồi trong nhà hàng ăn sáng, nhưng cô ấy vẫn chưa hết say rượu hoàn toàn, bộ dáng có vẻ uể oải, tinh thần không phấn chấn.
Cả ba gặp nhau trong phòng ăn, khi Lư Tiểu Tiểu nhìn thấy Giản Ninh thì mắt sáng lên, liền giơ tay gọi: “Giản Ninh, ở đây!”
Giản Ninh mỉm cười, đem đĩa ăn đi qua, đầu tiên là Lý Kiến Đức chào hỏi, sau đó, ngồi xuống nói chuyện với Lư Tiểu Tiểu: "Đã tỉnh rượu chưa?”
"Vẫn chưa.
”
- Lư Tiểu Tiểu lè lưỡi: "Tối qua tôi thực sự không có uống nhiều, tôi uống toàn là rượu hoa quả, ai mà biết được tác dụng chậm nhưng lại mạnh như vậy chứ.
”
"Cạnh khách sạn có một hiệu thuốc.
Lát nữa tôi sẽ mua cho cô một ít thuốc giải rượu.
”
- Giản Ninh ôn nhu cười.
Thấy đầu tóc của Lý Tiểu Tiểu hơi rối, liền vươn tay giúp cô ấy sửa sang lại, thì thầm: "Ăn sáng xong.
Để tôi giúp cô chải lại đầu tóc, nó bù xù như vậy đến công ty chi nhánh sẽ khiến người ta chê cười mất.
”
Lư Tiểu Tiểu được Lý Kiến Đức gọi dậy sáng nay, căn bản là chưa kịp chuẩn bị gì hết, tóc cũng là tùy tiện lấy dây thun buộc lại.
Lúc này nghe Giản Ninh nói, có thể nói là cảm động vô cùng, nước mắt nước mũi một phen chảy ra.
Trong miệng nhai một miếng bánh mì, sau đó không rõ ràng trả lời: "Giản Ninh à, cô thật sự rất dịu dàng, nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ cưới cô về nhà.
”
Nghe vậy, Giản Ninh chỉ mỉm cười, không nói tiếp.
Ăn sáng xong, Lý Kiến Đức trở về phòng lấy tài liệu cần thiết cho cuộc họp, Giản Ninh giúp Lư Tiểu Tiểu buộc tóc rồi đưa cô ấy đến hiệu thuốc mua thuốc giải rượu.
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, ba người lên xe do công ty chi nhánh phái tới, lên đường đến công ty.
Khi xe đến công ty chi nhánh, ba người xuống xe, Lý Kiến Đức đi trước dẫn hai người đi vào công ty.
Ngay khi ba người bước vào đại sảnh, một người đàn ông mập mạp tiến lên chào hỏi, ông ấy ước chừng khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lý Kiến Đức, ông ta liền cúi đầu khom lưng: "Trưởng bộ phận Lý, đã làm phiền ngài phải đích thân tới tận đây thị sát rồi.
Hổ thẹn, thật sự là hổ thẹn quá.
”
Lý Kiến Đức vẻ mặt lạnh lùng, không như mọi khi, giọng nói hờ hững đáp lại: “Đây là phạm trù công việc của tôi, thuốc bổn phận tôi nên làm.
”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, người đàn ông liền biết rằng sự nhiệt tình đối với ông ấy là vô dụng, vì vậy ông ta chỉ cười gượng hai tiếng, rồi làm động tác tay mời: "Trương tổng và mọi người đang đợi ở trong phòng họp, Trưởng bộ phận Lý, mời.
”
Sau khi ông ta nói xong, Lý Kiến Đức liền cất bước, theo sau là Giản Ninh và Lư Tiểu Tiểu.
Dưới sự dẫn dắt, mọi người liền đã đến phòng họp, đẩy cửa bước vào, mọi người trong phòng họp lần lượt đứng dậy.
"Trương tổng, trưởng bộ phận Lý đến rồi.
”
- Người đàn ông dẫn đường nói.
“Tốt, tốt, đến là tốt.
”
- Người đàn ông ngồi ở giữa phòng họp đứng dậy, đi tới chỗ Lý Kiến Đức, cười như không cười nói: “Lão Lý, tôi toàn bộ đều dựa vào anh giúp tôi rửa sạch oan khuất!"
Thân phận của người đàn ông rất rõ ràng - Trương tổng.
Phóng tầm mắt nhìn chi nhánh công ty khổng lồ này, người duy nhất có đủ khả năng đảm nhận chức danh này chỉ có Trương Minh Hoa, Giám đốc tài chính.
Trương Minh Hoa năm nay hơn năm mươi tuổi, nghe nói trước đây đi theo cụ Phó tổng từ lúc bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hiện tại cũng sắp đến tuổi về hưu, nhưng ngay thời điểm mấu chốt này, lại xảy ra chuyện.
“Trương tổng, ngài coi trọng rồi.
”
- Khóe miệng Lý Kiến Đức giật giật hai lần, trên mặt mang theo một chút ý cười.
Rốt cuộc cao hơn một chức là có thể chèn ép chết người ta rồi, Lý Kiến Đức cũng không phải là kẻ khờ, chuyện này còn chưa tra rõ, lỡ như thật sự không có liên quan gì đến Trương Minh Hoa, ông đắc tội với người ta, sau này thật sự cũng sẽ rất khó sống.
Nhìn thấy Lý Kiến Đức bị lời nói làm cho mềm lòng, Trương Minh Hoa cũng không khó xử nữa, lướt qua bờ vai của ông ta liếc nhìn Giản Ninh đang đứng ở phía sau: "Cô gái này nhìn lạ quá, là người mới sao?”
"Người mới, còn chưa có bằng kế toán.
Chỉ là đến đây để tìm hiểu học hỏi thôi.
”
- Lý Kiến Đức bênh vực Giản Ninh, sau khi lên tiếng liền đem người cô che chắn ở sau lưng mình.
Trương Minh Hoa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Lý Kiến Đức: "Kiến Đức à!
Hiểu rồi nha!”
Lý Kiến Đức không trả lời, lảnh tránh vấn đề, mỉm cười một cách khô khan: "Trương tổng, bắt đầu kiểm tra sổ sách đi!”
Hôm nay Lý Kiến Đức đến đây để kiểm tra sổ sách.
Hơn nữa, mọi người đã biết ngày hôm qua Phó Cẩn Diễn cũng đến thành phố Y, vì vậy Trương Minh Hoa cũng không làm khó ông ta, liền nghiêng người bước sang một bên.
“Giản Ninh, cô và Tiểu Tiểu đi kiểm tra đối chiếu sổ sách công ty một năm nay với các công ty khác trong năm qua.
”
“Vâng, Trưởng bộ phận Lý.
”
Mặc dù Giản Ninh làm việc trong bộ phận tài chính chưa lâu nhưng cô bắt tay vào làm cũng rất nhanh chóng, hiện giờ việc thẩm tra đối chiếu sổ sách này nọ, cô đã là người nổi bật nhất của bộ phận rồi.
Người trong nghề nói chuyện, người thường chỉ đứng xem náo nhiệt.
Lư Tiểu Tiểu xê dịch cái ghế, vùi đầu vào công việc.
Giản Ninh sau khi lấy ra một cuốn sách lật vài trang, liền đóng lại, nhìn Lý Kiến Đức.
Lý Kiến Đức nhận thấy ánh mắt của Giản Ninh, liền nhíu mày: “Sao vậy?”
“Sổ sách là giả.
”
- Giản Ninh trả lời rất nhẹ nhàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
”Giả sao?”
- Sắc mặt Lý Kiến Đức trầm xuống, ông sải bước đi tới, cầm lấy sổ sách trong tay cô, sau khi lật hơn chục trang, ông liền trực tiếp ném sổ sách lên bàn hội nghị.
Khi cuốn sổ trong tay Lý Kiến Đức rơi xuống bàn, người đàn ông lúc đầu tiếp đón bọn họ đang đứng ở phía sau Trương Minh Hoa liền mở miệng: "Trưởng bộ phận Lý, ngài chính là cán bộ kỳ cựu của Phó thị.
Ngài nên chịu trách nhiệm với những gì mình nói.
Tục ngữ nói rất đúng, ăn có thể ăn bậy chứ nói I không thể nói bậy được.
”
"Xin hỏi, sổ sách này là ai nộp lên?”
- Không đợi Lý Kiến Đức nói, Giản Ninh liền trực tiếp hỏi về nguồn gốc của sổ sách.
Nghe vậy, người đàn ông liền sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Trương Minh Hoa.
Trương Minh Hoa nói điều này, rõ ràng là cố ý làm khó Giản Ninh.
Giản Ninh nghe thấy, không gấp cũng không vội, mím đôi môi đỏ mọng cười.
"Ông nói lời này là có ý gì?
Nhân tài của công ty chúng tôi là bình hoa à?”
Lư Tiểu Tiểu tính tình nóng nảy, Giản Ninh ngày thường chăm sóc cô rất tốt, khi nghe thấy lời nói của Trương Minh Hoa, liền nóng mặt đứng lên phản bác lại.
Lư Tiểu Tiểu không nói thì thôi, ngược lại, khi cô nói, cả ba người đều rơi vào tình thế bất lợi.
Trương Minh Hoa dựa lưng vào ghế, giễu cợt nói: "Lão Lý, gần đây trụ sở thiếu người sao?
Tại sao đi công tác dạng người gì cũng mang theo vậy?”
Trương Minh Hoa buông lời châm biếm, Lư Tiểu Tiểu nghe vậy sắc mặt càng đỏ hơn, cô muốn phản bác nhưng bị Lý Kiến Đức trừng mắt nên lời nói chỉ có thể nghẹn lại ở CỒ.
"Trương tổng, sổ sách này thật sự có vấn đề.
Ngài xem đi, bây giờ ngài gọi nhân viên làm sổ sách đến đây kiểm tra đối chiếu, hay là?”
- Lý Kiến Đức nhìn về phía Trương Minh Hoa, thái độ khác hoàn toàn so với cung kính lúc ban đầu khi bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Kiến Đức thay đổi, Trương Minh Hoa liền dừng lại, sự kiêu ngạo cũng giảm đi đôi chút, ông ta không nói tiếp nữa, liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu nói: "Lão Lý, giờ cơm đến rồi, ăn cơm trước đi, chuyện kiểm toán để buổi chiều nói sau.
”
"Trương tổng, bây giờ vẫn còn sớm, ngài như vậy! ”
Không đợi Lý Kiến Đức nói xong, Trương Minh Hoa đã đứng dậy rời đi, phòng họp to lớn bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Đây rõ ràng muốn làm cho chúng ta khó xử mà!”
- Lư Tiểu Tiểu nhìn đoàn người chậm rãi rời đi, nói thầm.
"Câm miệng.
”
- Lý Kiến Đức quát lớn, sắc mặt xanh mét.
Lúc này vừa mới qua thời gian ăn sáng một chút, khoảng cách thời gian ăn trưa vẫn còn rất sớm.
Cứ như vậy, ba người ở trong phòng hội nghị bị bỏ rơi khoảng hơn ba tiếng đồng hồ, tới gần giữa trưa mới có nhân viên nữ nhẹ nhàng bước đến:"Trưởng bộ phận Lý, Trương tổng đã đặt chỗ ở khách sạn Duyệt Đạt rồi, ngài ấy mời ba vị sang bên đó.
”
Nữ nhân viên nói xon, Lý Kiến Đức ngồi trên ghế hội nghị cũng không nói lời nào.
Lư Tiểu Tiểu đã rút ra bài học từ hai lần trước, lần này cô không vội vã mở miệng.
Thấy bọn họ không nói, Giản Ninh liền nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười: "Được rồi, cám ơn.
”
Nữ nhân viên vừa nghe xong liền cong môi, đánh giá Giản Ninh từ trên xuống dưới, không đáp lại, xoay người lắc lắc eo nhỏ rời Sau khi nữ nhân viên rời đi, Lý Kiến Đức nhìn về phía Giản Ninh: "Bữa cơm này, cô đừng đi, tôi mang Tiểu Tiểu đi được rồi.
”
Rõ ràng, bữa cơm này nhất định là Hồng Môn Yến, sở dĩ Lý Kiến Đức không để Giản Ninh đi một mặt là vì lo lắng Trương Minh Hoa sẽ làm ngáng chân lúc trở về báo cáo kết quả không công việc không tốt với Phó Cẩn Diễn, mặt khác, ông cũng thật sự muốn bảo vệ Giản Ninh, từ lúc bắt đầu nhận chức, bất kể là học cái gì, Giản Ninh cũng đều học rất nhanh, hơn nữa cũng chưa bao giờ ỷ mình có sếp lớn nuông chiều mà kiêu căng làm dáng.
Giản Ninh từ nhỏ đã lớn lên trong cái vòng này, có loại chuyện gì mà chưa từng thấy qua, trước tiên liền đoán được ý nghĩ muốn bảo vệ mình của Lý Kiến Đức, liền cong môi cười: "Trưởng bộ phận Lý, tôi không sao.
Nếu ông không để tôi đi, có lẽ mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
”
Lý Kiến Đức quay đầu nhìn Giản Ninh, suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.
Ba người ngồi ô tô đến khách sạn, vừa vào đại sảnh, lễ tân liền tiến lên chào hỏi, họ nói tên Trương Minh Hoa, lễ tân liền dẫn ba người đi tới trước cửa ghế lô.
”Sau khi đi vào, hai người ít nói chuyện thôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
”
- Lý Kiến Đức đứng ngoài cửa dặn dò hai người bọn họ.
Giản Ninh mỉm cười, Lư Tiểu Tiểu thì gật đầu như giã tỏi.
Lý Kiến Đức đẩy cửa đi vào, cảnh tượng bên trong ngay lập tức khiến ông ta choáng váng đứng yên tại chỗ.
Trên bàn ăn đặt khoảng mười chai rượu, trên sàn có hơn hai mươi thùng bia.
Đây nào phải Hồng Môn Yến, đây rõ ràng là ván cờ sinh tử!
Lý Kiến Đức đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, Trương Minh Hoa ngồitrên ghế lô chủ động lên tiếng: "Lão Lý!
Sao lại bất động đứng ở cửa vậy?”
Lý Kiến Đức nghe tiếng, đâm lao phải theo lao, ra vẻ bình tĩnh sau đó xoay người vỗ vai Giản Ninh: "Cô cùng Lư Tiểu Tiểu vào trước, tôi đi toilet một chút.
”
Lý Kiến Đức nói xong liền gật đầu với Trương Minh Hoa, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, liền bước nhanh vào toilet, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi điện cho Kha Dĩ Danh: "Trợ lý Kha, Giản Ninh kiểm toán chọc giận Trương tổng rồi, mọi người đang ở khách sạn Duyệt Đạt phòng 308.
”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại cũng không có ai đáp lại, sau một lúc lâu, ngay khi Lý Kiến Đức thiếu kiên nhẫn đang định nói tiếp thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Biết rồi.
”
Nghe vậy, trong nháy mắt cái trán của Lý Kiến Đức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người trả lời cuộc gọi hóa ra là Phó Cẩn Diễn!
Sau khi cúp điện thoại, Lý Kiến Đức mặc dù hoảng hốt nhưng ông thực sự rất tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, ông lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi trở về phòng.
Lý Kiến Đức dù sao cũng không nghĩ đến mình rời đi ngắn ngủi chưa đầy mười phút Giản Ninh đã bị bắt ở trên bàn uống rượu.
Trên bàn cơm ngay cả một món cũng chưa ăn, trước mặt Giản Ninh đặt một chai rượu trắng đã cạn đáy, Lư Tiểu Tiểu ở bên cạnh trố mắt đứng nhìn, giận mà không dám nói "Trương tổng, để tôi uống với ngài.
”
- Lý Kiến Đức vừa nói vừa cởi cúc áo khoác.
"Trương tổng, ngài đang làm gì vậy?”
- Lý Kiến Đức đỏ mặt quay đầu lại.
Trương Minh Hoa không để ý đến Lý Kiến Đức, thay vào đó, ông ta nhìn Giản Ninh, cười cười, duỗi một ngón tay gõ gõ trước mặt cô: "Cô gái, còn có thể uống được không?”
"Trương tổng sẽ giữ lời chứ?”
- Giản Ninh nhếch khóe môi, tay cầm chai rượu trắng, mở ra, nhìn về phía Trương Minh Hoa.
Sau khi Lý Kiến Đức rời đi, Trương Minh Hoa đã cho Giản Ninh một lời hứa hẹn, chỉ cần uống hơn mười chai rượu trắng trên bàn, chuyện xảy ra ở công ty hôm nay, ông ta sẽ bỏ qua.
Nghe được câu hỏi của Giản Ninh, Trương Minh Hoa ngả người ra phía ghế, nở nụ cười dâm đãng: "Giữ lời, con người của tôi, có thể nói dối với người khác, nhưng đối với mỹ nữ, tuyệt đối sẽ không nói dối nửa câu.
”
"Được thôi, nếu tôi uống hơn mười chai rượu này, xin ngài để trưởng bộ phận Lý và đồng nghiệp của tôi rời đi trước.
”
- Giản Ninh nhếch môi, nở một nụ cười.
”Cái này! ”
- Trương Minh Hoa giống như có chút khó xử, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến đánh giá trên người Giản Ninh.
Nhìn vào đôi mắt của Trương Minh Hoa, Giản Ninh dù có ngu ngốc đến đâu cũng đoán được suy nghĩ xấu xa của gã, thấy rõ nhưng không vạch trần, Giản Ninh lại mỉm cười: "Trương tổng, chuyện của công ty quả thật là lỗi của tôi, ngài là đại nhân, đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, một mình tôi ở đây bồi tội với ngài.
”
Tửu lượng của Giản Ninh thực sự khá kém, lúc này, cô hoàn toàn đang ép bản thân mình chống đỡ, cô cố nén sự ghê tởm đặt tay lên mu bàn tay của Trương Minh Hoa, giả vờ ngoan ngoãn: "Trương tổng.
”
Giản Ninh nhẹ nói, cái miệng nói duyên dáng quyến rũ, Trương Minh Hoa bị kêu tên, tâm trạng nhất thời phơi phới, ông ta nắm lại bàn tay của Giản Ninh: "Cô gái nhỏ như mấy em, đúng là tinh nghịch, ỷ mình có vài phần nhan sắc là tùy ý làm bậy! ”
Trương Minh Hoa dứt lời, di chuyển chiếc ghế dưới chân, tới gần Giản Ninh hơn một chút: "Lát nữa, tôi sẽ giúp em làm đơn để ở lại đây, phòng Tài vụ có gì tốt đâu, phòng Tiêu thụ mới là công việc béo bở.
”
Trương Minh Hoa vừa mới nói xong, liền chuẩn bị tới gần vành tai trắng nõn phiếm hồng của Giản Ninh, muốn chiếm tiện của cô, đột nhiên, cửa phòng "âm" một tiếng, cánh cửa bị bên ngoài đấy ra.
Động tác rất lớn, mọi người ở trong ghế lô đều giật mình, sau khi thấy rõ những người đang đứng ngoài cửa, Trương Minh Hoa liền nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Phó, Phó tổng.
”
Giản Ninh lúc này đã bắt đầu ẩm rượu, đầu óc mê man, nhìn mọi người đều ra mấy cái bóng chồng chéo lên nhau.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Cẩn Diễn, đôi môi đỏ cong lên, ngón tay chỉ vào Trương Minh Hoa ở bên cạnh, mang theo hơi say mở miệng nói: “Tay của ông ta chiếm tiện nghi của tôi.
Giản Ninh vừa dứt lời, đồng tử của Trương Minh Hoa liền trừng lớn: "Không phải, Giản tiểu thư, cô không thể nói lung tung, tôi !
Trương Minh Hoạ chưa kịp nói hết, Phó Cẩn Diễn đã sải bước tới, nhấc chân lên đá thắng người ông ta vào trong gốc tường.
Cú đá này của Phó Cần Diễn thật sự rất tàn nhẫn, Trương Minh Hoa ôm lấy đầu gối quỳ rạp trên đất thật lâu sau cũng không thể đứng dậy được.
Bầu không khí trong ghế lộ vốn dĩ đã đông thành băng kể từ khi Phó Cẫn Diễn bước vào, bây giờ đã đồng đặc lại thành cặn băng.
”Phó, Phó tổng.
”
Trương Minh Hoa quỳ rạp trên đất lắp bắp nói.
Phó Cẩn Diễn lạnh lùng nhìn ông ta chằm chặp: "Tay nào chiếm tiện nghi?”
"Không, không, Phó tổng, tôi thật sự không chiếm tiền nghi của Giản tieur thư, thật sự không có.
”
Toàn thân Trương Minh Hoa run rẩy, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Diễn tràn ngập sợ hãi.
Cho dù Trương Minh Hoa có ngốc đến đâu, ông ta cũng có thể nhìn rõ tình hình lúc này, Giản Ninh sao có thể là tình nhân nhỏ của Lý Kiến Đức, rõ ràng là tình nhân của Phó Cẩn Diễn, nếu ông ta biết đó là người của Phó Cẩn Diễn, dù cho ông một trăm lá gan ông ta cũng không dám chạm vào.
Nghe câu trả lời của Trương Minh Hoa, Phó Cần Diễn hiên nhiên không hài lòng, lây trong túi ra một điều thuốc rồi châm lửa, hút một hơi rồi phun khói thuốc vào không khí, ngồi xổm xuống dùng tàn thuốc đang cháy đến gần hai bàn tay của Trương Minh Hoa: "Cải nào?
Tôi niệm tình ông đã vì công ty làm việc chăm chỉ nhiều năm, tôi sẽ cho ông tự mình chọn lựa.
”
Nghe vậy, đầu óc Trương Minh Hoa liền ong ong, ông ta hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phó Cần Diễn nói xong khoảng vài giây, thấy Trương Minh Hoa vẫn im lặng, anh khể cười nhạt, trực tiếp đi thuốc lá xuống mu bắn tay của ông ta.
Trương Minh Hoa cuồng loạn thảm thiết hét lên một tiếng, nhìn thấy con người lạnh lùng của Phó Cần Diễn, liền nhịn đau nghẹn lại.
Đợi thuốc lá ở dưới tay tắt đi, Phó Cẩn Diễn mới đứng dậy, không nói một lời, liền bước đến chỗ Giản Ninh: "Có thể đi được không?”
"Có thể.
”
Giản Ninh mấp máy đôi môi đỏ mọng, chống tay lên bàn ăn, cố gắng đứng dậy, nhưng thử nhiều lần đều không thành công, cuối cùng, ngẩng đầu lên, tủi thân nhìn Phó Cần Diễn, ứa nước mắt: "Hình như tôi không thể đi được.
”
Giản Ninh say không hề nhẹ, những gì cô nói hoàn toàn xuất phát từ trái tim của mình, cô không biết rằng bộ dáng của cô bây giờ trông rất quyến rũ trong mắt người khác.
Phó Cẩn Diễn nheo mắt, yết hầu chuyển động, anh cúi người, bế cô lên, rồi cất bước ra khỏi phòng.
Những người còn lại trong ghế lô nhìn thấy điều này, tất cả đều hít một hơi, trong lòng thổn thức không thôi.
Bước ra khỏi khách sạn, xe đã dừng ở cửa, Phó Cần Diễn cẩn thận đặt người vào trong xe, rồi cúi người ngồi xuống, giơ tay kéo cà vạt ở trên cổ: "Quay về khách sạn.
Giản Ninh là thật sự say, say không hề nhẹ, men say ngấm vào, cả người rã rời nằm trên cửa sổ ô tô nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, ngắm nghía một hồi, con buồn ngủ kéo đến, trực tiếp ngã vào người Phó Cẩn Diễn mà ngủ thiếp đi.
Xe đến khách sạn, Phó Cẩn Diễn bế cô ra ngoài, đi lên bậc thang được hai bước, liền quay đầu lại nhìn Kha Dĩ Danh vẫn đang giữ của xe: "fám giờ ngày mai, tôi muốn thấy đơn từ chức của Trương Minh Hoa.
”
"Vâng, Phó tổng.
”
Kha Dĩ Danh gật đầu trả lời, nói xong, hắn liền liếc nhìn Giản Ninh đang ở trong vòng tay của Phó Cần Diễn: "Giản tiểu thư như vậy, buổi tối ngủ một mình có ổn hay không?
Hay là đêm nay bảo Lữ Tiểu Tiểu! ”
Không đợi Kha Dĩ Danh nói xong, Phó Cẩn Diễn đã ôm người bước vào khách sạn.
Kha Dĩ Danh giơ tay lên sờ chóp mũi, ý thức được mình đã nói nhiều rồi.
Những gì Kha Dĩ Danh nói, Phó Cẩn Diễn đều nghe thấy hết, nhưng cảm thấy ồn ào quá, nên lười đáp lại.
Sau khi vào khách sạn, Phó Cẩn Diễn đưa cô trở về phòng trước, sau đó đứng ở bên giường nhìn chằm chăm cô một lúc, nghĩ đến lời nói của Kha Dĩ Danh, sau đó đem người về phòng của mình.
Phó Cẩn Diễn sống gần ba mươi năm trời, lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu.
Sau khi cần thận đặt người ở trong lòng ngục xuống giường, liền nâng tay kéo cà vạt, lông mày nhăn lại, sắc mặt khó xử.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì uống rượu, đêm đó Giản Ninh ngủ vô cùng yên ổn, trở mình một cái, chợt ngửi thấy mũi hoa lan quen thuộc.
Giản Ninh giật mình, nhanh chóng mở mắt ra, sau khi nhìn rõ đồ đạc ở trong phòng, bàn tay buông thống ở dưới lớp chắn bông mỏng liền khẽ nắm chặt lại.
Đây không phải là phòng của cô!
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng uổng rượu ở ghế lộ hôm qua, cô có bình tĩnh lại, những lại nghe thấy tiếng tí tích của vòi hoa sen từ trong phòng tắm vọng ra, liền mím môi đứng dậy.
Kết hợp vali và đồ đạc trong phòng, không khó đoán đây là phòng của ai, Giản Ninh hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài cửa sổ.
Các dãy phòng tổng thống của khách sạn đều được thiết kế với cửa kính sát đất nên tầm nhìn và ánh sáng ban ngày đều rất tốt.
Giản Ninh ngợ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, cô nghe thấy tiếng động liền nhìn lại, thấy Phó Cần Diễn mặc áo choàng xuất hiện ở cửa phòng tắm.
”Chào buổi sáng.
”
Giản Ninh lên tiếng trước.
Phó Cẩn Diễn nghe thấy tiếng, đầu tiên là dừng lại, sau đó nhanh chóng lau tóc tai, giọng nói trầm thấp đáp lại: "Chào buổi sáng”
“Chuyện tối hôm qua, thật sự cám ơn anh.
”
Giản Ninh nói lời cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng.
Phó Cần Diễn nắm chặt khăn tắm, nhưởng mi nhìn Giản Ninh: "Không gọi anh trai nữa sao?”
Phó Cẩn Diễn nói ra khỏi miệng, không chỉ Giản Ninh, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt, đỉnh lông mày nhắn đến xiên vẹo.
Bầu không khí nhất thời cứng đờ, Giản Ninh khôi phục đầu tiên, cười yếu ớt: "Anh trai" Đối với Giản Ninh mà nói, gọi "Phó Cần Diễn" hay "Phó tổng" hay là "anh trai đều không có gì khác nhau, ý nghĩa không lớn, dù sao ở trong lòng cô cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.
Sắc mặt Phó Cần Diễn bình tĩnh trở lại, không trả lời, quay mặt về phía tủ rượu, đi về phía trước, từ trong đó lấy ra một chai rượu đỏ, rót một nửa lý, lắc lắc, quay đầu nhìn Giản Ninh: "Tôi nghe bọn họ nói, ngày hôm qua cô vừa mới liếc mắt nhìn số sách một cái, liền thấy được có điều bất thường.
”
"Đúng vậy.
”
Giản Ninh thành thật trả lời.
Về vấn đề này, hôm qua Giản Ninh khi mở miệng nói cũng đã nghĩ đến, dù sao giấy cũng không gói được lua.
Có điều, chuyện cô thông thạo kế toán cũng không phải việc gì quá mức ghế gớm, chỉ có thể thấy rằng trước kia anh không đủ quan tâm cô.
Ngày xưa cô học kế toán, cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh, quay đi quay lại, không nghĩ rằng cuối cùng là để làm việc cho ảnh.
Giản Ninh nói xong, Phó Cần Diễn liền dựa người vào tủ rượu, thấp mắt nhìn cô: "Cô thông thạo kế toán sao?”
"Tôi có chứng chỉ kế toán, tôi cũng đã thi rồi.
”
Giản Ninh mỉm cưỡi đáp lại, nhìn về phía Phó Cẩn Diễn.
Vẻ mặt của Phó Cần Diễn tái đi khi nghe thấy những lời đồ, không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của Giản Ninh tràn đẩy vẻ trào phúng.
Giản Ninh nói xong, thấy Phó Cần Diễn im lặng, lời nói nhẹ nhàng: "Lúc trước tôi cứ nghĩ anh biết tôi có chứng chỉ kế toán nên mới sắp xếp tôi vào bộ Tài vụ, không nghĩ rằng anh lại không biết.
”
Giản Ninh nói xong, liền mỉm cười với Phó Cần Diễn lần nữa, cố tình bày tỏ sự tiếc nuối.
Lời này của Giản Ninh thật sự là đang giết chết trái tim, trong lòng cô biết rõ Phó Cẩn Diễn vốn dĩ không biết chuyện cổ có chứng chỉ kế toán.
Nghe Giản Ninh nói, tay đang cầm rượu của Phó Cẩn Diễn càng siết chặt hơn: "Thi từ khi nào ?”
Giản Ninh nhếch đội môi đỏ mọng lên, đang định trả lời thì điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, cô mỉm cười rồi đi tới lấy điện thoại, nhấn trả lời: "Alo, xin chào, ai vậy?”