Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-10
CHƯƠNG 1: CHẠY TRỐN
Dung thành, vào lúc nửa đêm.
Ở khu thứ ba của bệnh viên tâm thần đột nhiên có hỏa hoạn, lửa cháy liên tục, dưới sự hoạt động của gió mùa thu thì lửa cháy càng thêm mãnh liệt hơn.
“Chạy mất rồi! Thật sự chạy mất rồi!”
“Mẹ kiếp, làm sao mà chạy được vậy? Chuyện này phải giải thích với Đỗ tổng thế nào đây?”
“Còn gải thích con mẹ gì nữa! Hay là cứ nói cô ta chết rồi đi!”
Trong một tầng hầm âm u, sàn nhà thì bừa bộn, chỉ có một cái cửa sổ lớn cỡ lòng bàn tay, còn có một cái giường gỗ trông có vẻ lung lay sắp gãy, có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa tầng hầm, có năm sáu người trông như hộ lý đang đua nhau nói, vẻ mặt từng người lộ ra vẻ lo lắng, sắc mặt khó chịu vô cùng.
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi bịt kín miệng mũi liếc mắt nhìn vào bên trong, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chạy thì cũng đã chạy rồi! Đỗ Tổng đã hai năm không có ghé qua đây, rõ ràng là đã quên mất người này rồi.”
Những người khác nghe vậy cũng không có lên tiếng, tất cả đều ngầm thừa nhận quyết định này.
Lúc đó, ở đầu đường cách bệnh viện tâm thần không xa, có một chiếc Maybach màu đen đang đậu ở ngay ven đường, một người đàn ông mặc vest, mang giày da đứng ở bên ngoài cửa xe, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng còn phóng túng lười biếng liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Đã trốn ra được chưa?”
“Phó tổng, người tiếp ứng ở bên trong nói cô ấy đã trốn ra được rồi.”
Trợ lý vừa dứt lời, ở phía cuối đường cái liền xuất hiện một bóng dáng gầy gầy nhỏ thó, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối bời.
“Phó tổng, là Giản tiểu thư.” - Trợ lý vội vàng kêu lên.
“Đỡ người đi!” - Người đàn ông cau mày, liếc nhìn bóng người đang chạy trốn về phía trước, đem điếu thuốc đang ở trên miệng liền nhổ xuống đất.
Bóng người càng ngày càng gần, đỉnh lông mày của người đàn ông càng cau lại sâu hơn, trợ lý ở bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Phó tổng, Giản tiểu thư sao lại bị tra tấn thành bộ dạng như vậy chứ.”
“Câm miệng!” - Người đàn ông lớn tiếng, nghiến răng.
“Phó Cẩn Diễn!”
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như một chú mèo con đang cào nát lòng của người ta vậy.
Phó Cẩn Diễn bước nhanh về phía trước, vươn bàn tay to của mình ra đỡ lấy cánh tay của Giản Ninh.
Cánh tay bé nhỏ đến mức không thể nắm được, có vẻ như nếu anh dùng sức một chút nữa thì sẽ cầm gãy cánh tay của cô ấy.
“Cảm ơn.” - Giản Ninh nói lời cảm ơn, hai mắt ửng đỏ, sau đó liền rút tay mình ra khỏi bàn tay của Phó Cẩn Diễn mà không để lại dấu vết.
Giản Ninh không ngờ rằng kiếp này còn có thể chạy trốn ra khỏi nơi địa ngục đó, mãi cho đến khi vừa rồi nhìn thấy Phó Cẩn Diễn, cô vẫn luôn tưởng rằng đây là một cái bẫy.
Nhưng dù trong lòng cô nghĩ đó có thể là một cái bẫy, thì cô cũng vẫn muốn ra sức đánh cược một lần.
“Lên xe đi.” - Phó Cẩn Diễn quan sát bộ đồ Giản Ninh đang mặc ở trên người, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cô.
Giản Ninh bởi vì bỏ trốn nên trong lòng vẫn còn một nỗi sợ hãi dai dẳng, bỗng nhiên có một chiếc áo khoác rơi xuống trên người, nửa thân dưới của cô liền vô thức run lên.
Thấy thế, nhưng Phó Cẩn Diễn không có lên tiếng, lông mày nhíu lại sâu thêm mấy phần, chỉ im lặng mở cửa xe ở phía sau ra: “Đi thôi, mẹ của tôi giờ này chắc đang chờ đến sốt ruột rồi.”
“Được.” - Giản Ninh thấp giọng trả lời, xoay người bước lên xe.
Từ lúc bắt đầu lên xe, Giản Ninh cũng chẳng có mở miệng nói câu nào, cô thu mình lại gần cửa sổ xe, như thể đang cố gắng giảm thấp cảm giác sự tồn tại của bản thân vậy.
Những tòa nhà cao tầng sừng sững bên ngoài cửa sổ, trước khi cô vào bệnh viện tâm thần, bề ngoài cũng không tính là quá to lớn, ánh nắng mặt trời chói chang khiến cô muốn rơi nước mắt.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng lại ở bên ngoài một ngôi biệt thự, trợ lý liền bước xuống xe, mở cửa xe cho Giản Ninh.
“Cảm ơn.” - Giản Ninh nhỏ giọng nói cảm ơn, khóe miệng nhếch lên vài lần, như là đang cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng không thể thành công.
“Giản tiểu thư khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.” - Trợ lý lên tiếng, bước lên phía trước bấm chuông cửa cho Giản Ninh.
Sự tương tác giữa hai người đã bị Phó Cẩn Diễn ở trong xe nhìn thấy, ánh mắt rất sâu.
Sau khi bấm chuông vài giây thì có một người phụ nữ trung niên mặc đồ sang trọng từ bên trong đi ra, bà ấy mặc một chiếc sườn xám màu trắng, khi nhìn thấy Giản Ninh, hai mắt của bà ấy liền đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Ninh Ninh.”
Giản Ninh nghe thấy tiếng kêu, cả người liền cứng lại, nước mắt rơi lã chã.
CHƯƠNG 2: TÂM NGUYỆN KHÔNG THỂ BUÔNG BỎ
Ba năm trước.
Mọi người ở Dung Thành đều bàn tán sôi nổi về cuộc đám cưới linh đình của đại tiểu thư Giản gia.
Người ta đồn rằng, Giản Ninh - đại tiểu thư của Giản gia vốn dĩ thích thiếu gia Phó Cẩn Diễn của Phó gia, theo đuổi từ lúc tuổi trẻ còn non nớt đến lúc đủ tuổi mặc váy cưới, ngay khi mọi người cho rằng Phó Cẩn Diễn đã rung động, thì Phó Cẩn Diễn lại đẩy Giản Ninh cho người anh em tốt nhất của mình là Đỗ Hoành.
Mặc dù hành động này không có thành toàn cho tình cảm nhiều năm qua của Giản Ninh, nhưng cũng được đồn đại là giai thoại nổi tiếng tại thời điểm đó.
Điều mà mọi người không ngờ tới đó là Giản Ninh sau khi lấy chồng được hai tháng thì Giản gia bị Đỗ gia chiếm đoạt, Giản Ninh thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mới đó thôi mà đã là ba năm rồi.
Khi Phó gia dự định chuyển đến Kyoto thì mới phát hiện ra, nhưng lúc đó mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Khương Vận kéo tay Giản Ninh đi vào nhà, hai người ngồi trên sô pha không ngừng lau nước mắt.
Năm đó Khương Vận với mẹ của Giản Ninh là chị em bạn bè thân thiết, hai người đã ở chung kí túc xá với nhau bắt đầu từ lúc học cấp ba, cho tới đại học, cuối cùng khi bước vào đời thì cả hai đều được gả vào nhà giàu có, tình cảm rất sâu đậm, ở trong mắt của Khương Vận, đã xem Giản Ninh là con gái của mình rồi.
“Ninh Ninh à, con yên tâm, dì Khương nhất định sẽ không để con phải chịu khổ nạn này vô ích đâu.” - Khương Vận vừa nói, vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của Giản Ninh, nhìn làn da mịn màng bị tra tấn đến không nỗi thể căng bóng như trước nữa, trong lòng bà lại hiện lên một nỗi buồn man mác.
Khương Vận dứt lời, xoay người nhìn về phía người hầu đang canh giữ ở bên cạnh: “Đi chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư, bỏ lá bưởi vào nhiều một chút!”
Người hầu gật đầu trả lời rồi lui đi, Giản Ninh liền đứng dậy, thông minh hiểu chuyện mở miệng nói: “Dì Khương, cháu đi tắm trước đã nhé.”
Sau khi Giản Ninh rời đi, Khương Vận liền đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Phó Cẩn Diễn: “Đỗ gia bên kia, con định xử lý như thế nào?”
Phó Cẩn Diễn đứng dựa vào cầu thang, tay áo sơ mi hơi vén lên một chút, áo khoác đắp lên người Giản Ninh đang được vắt ngang trên cánh tay anh, toàn là mùi nấm mốc, nhưng dường như anh lại không ngửi thấy được gì, từ trong túi quần anh lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm lên miệng, sau đó châm lửa, hút vài ngụm, đôi mắt của anh trông như đang giấu kín chuyện gì đó: “Người cũng đã trở về rồi, không cần vội.”
Khương Vận nghe vậy, tiếp tục lải nhải nói, khói thuốc ở khóe miệng Phó Cẩn Diễn từ từ biến mất, một lúc lâu sau anh mới cười đùa nói: “Mẹ à, con đi lên xem thử con bé đó còn thiếu cái gì không.”
“Tắm rửa thì thiếu cái gì được chứ? Cứ coi như là thiếu cái gì cũng không tới phiên con giúp đỡ. Con tưởng hai đứa con lúc này còn như hồi nhỏ nữa sao? Chẳng lẽ con muốn lên xoa bóp lưng cho con bé sao?” - Sắc mặt Khương Vận khó chịu, vừa dứt lời, điều thuốc Phó Cẩn Diễn đang cắn ở khóe miệng liền run lên.
So với tiếng ồn ào ở trong phòng khách, Giản Ninh lặn cả người vào trong bồn tắm, cứ yên tĩnh như thế, thỉnh thoảng chỉ có vài bong bóng nổi lên ở trên mặt nước, cảnh tượng này nếu bị người khác nhìn thấy thì còn tưởng rằng cô đã chết chìm ở trong bồn tắm.
Cảm giác thật tuyệt khi có thể được sống lại!
Chỉ đáng tiếc, cảnh còn người mất, cửa nát nhà tan!
Giản Ninh khóc trong im lặng, nước mắt cùng nước trong bồn tắm hòa vào cùng một chỗ.
Khoảng chừng sau một tiếng, Giản Ninh từ bồn tắm đứng lên, đi đến dưới vòi sen dội rửa sạch sẽ bản thân, lúc lau người, cô nhìn thấy bản thân sắc mặt vàng vọt, thân thể gầy gò ở trong gương, liền nói không nên lời, không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.
Đối với chuyện năm đó, chẳng có mấy người biết rõ sự thật, tất cả mọi người đều cho rằng Giản Ninh đã rất hạnh phúc khi được gả cho Đỗ Hoành, ít có ai biết được, sở dĩ cô làm như thế đều là vì chút hèn mọn đáng thương và lòng tự trọng của bản thân.
Khi biết được Phó Cẩn Diễn chuẩn bị cưới nữ ngôi sao nổi tiếng đó, ý nghĩ đầu tiên mà Giản Ninh nghĩ đến đó chính là kết hôn, bất kỳ người nào cũng được, chỉ cần có thể nhanh chóng làm rõ mối quan hệ của cô và Phó Cẩn Diễn.
Cô không muốn đợi đến lúc Phó Cẩn Diễn kết hôn, tất cả mọi người ở Dung Thành đều dùng ánh mắt đồng cảm nhìn chằm chằm vào cô.
Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, một chút tâm tư của mình lại bị Đỗ Hoành lợi dụng, nói thẳng ra thì tất cả đều là đáng đời mà thôi!
Giản Ninh nhìn bản thân ở trong gương, từng cảnh tượng năm đó thay nhau hiện ra, đêm khuya cô say rượu, những trò đùa hay ho của Phó Cẩn Diễn, tình cảm nồng nàn không thay đổi giả tạo của Đỗ Hoành…
Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trực tiếp kéo cô ra khỏi dòng ký ức.
Giản Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa liền mặc quần áo ngay ngắn rồi đi ra mở cửa, Phó Cẩn Diễn đứng dựa ở ngoài cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau nhất thời không nói gì, đúng lúc này điện thoại của Phó Cẩn Diễn vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn xem, rồi đặt lên tai nghe, thờ ơ nói: “Anh đã nói mấy lần, sau khi anh về nhà thì không được gọi điện thoại cho anh, hử?”
Giọng của Phó Cẩn Diễn vừa trầm thấp vừa mê hoặc, giống như đang dạy dỗ mèo con chó con nào đó.
Giản Ninh vậy mà lại biết được, anh đang nói chuyện điện thoại cùng với một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ yêu anh sâu đậm, bởi vì năm đó, tiết mục như vậy cũng được hai người bọn họ diễn qua vô số lần.
CHƯƠNG 3: ĐI LÀM
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Gia Ninh trong lòng chế nhạo, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh.
Chờ Phó Cẩn Diễn cúp điện thoại, Giản Ninh cong môi mở miệng trước: “Chuyện ngày hôm nay còn chưa kịp nói cảm ơn anh nữa.”
“Chuyện nhỏ thôi, cô yên tâm đi, đứa cháu trai Đỗ Hoành kia, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta sống dễ chịu đâu.” - Phó Cẩn Diễn hé mở đôi môi mỏng, đưa tay bỏ vào túi mò lấy hộp thuốc lá.
“Cảm ơn, tôi thấy có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi.” - Giọng của Kiến Ninh rất nhẹ nhàng, nhưng những gì cô nói là đang ra lệnh đuổi khách đây.
Nghe thấy vậy, tay Phó Cẩn Diễn đang mò hộp thuốc lá ngừng lại một chút, không thèm để ý nữa, liền trực tiếp xoay người cất bước rời đi.
Trên hành lang, Khương Vận đang bưng một chén tổ yến trong tay, nhìn về phía Phó Cẩn Diễn bước ra khỏi phòng của Giản Ninh giống như đang xem cảnh tượng náo nhiệt vậy: “Bị đuổi ra ngoài rồi hả? Đúng như mẹ dự đoán, những lời Ninh Ninh nói vừa rồi, mẹ đều nghe hết cả rồi. Người ta là đang vạch rõ quan hệ với con, con phải biết thức thời, về sau thì tránh xa con người ta ra một chút.”
“Mẹ à, con có còn là con ruột mẹ không vậy?” - Phó Cẩn Diễn một tay chống trên tường, thấp mắt liếc nhìn Khương Vận, cười hỏi.
Khương Vận đẩy anh ra, rồi cất bước đi về phía phòng của Giản Ninh, vừa đi vừa lảm nhảm: “Mẹ ngược lại hi vọng con không phải!”
Phó Cẩn Diễn đành chịu đút tay vào túi rồi sải bước xuống lầu.
Trong phòng ngủ, đôi mắt đỏ hoe của Giản Ninh đã lâu không động đậy, cho đến khi Khương Vận bước vào, mới khẽ nhúc nhích khóe môi kêu lên: “Dì Khương.”
“Nhìn xem bây giờ con gầy như vậy, một lát nữa gì kêu bác sĩ của gia đình đến giúp con kiểm tra tổng quát, trong khoảng thời gian này con phải nghe theo lời dì nói, giúp con điều dưỡng thật tốt.” - Khương Vận đau lòng nhìn Giản Ninh, than thở nói.
Kể từ sau ngày đó, trong ba tháng liên tiếp, Phó Cẩn Diễn giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy, Giản Ninh không còn có gặp qua anh ta nữa.
Cho đến khi cô nói muốn ra ngoài làm việc, đêm đó Phó Cẩn Diễn cả người mệt mỏi xuất hiện ở Phó gia, vừa vào cửa, thì thấy cô nhíu, liền cau mày hỏi: “Mẹ của tôi nói, cô muốn đi ra ngoài làm việc?”
“Đúng vậy.” - Giản Ninh thành trả lời thật, theo bản năng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Ba năm không gặp, trên người của Phó Cẩn Diễn đã bớt đi mấy phần cà lơ phất phơ, bây giờ thì chín chắn bình tĩnh hơn mấy phần, có hào quang mạnh mẽ ngăn không cho người lạ đến gần, khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
Nhìn ra Giản Ninh đang mất tự nhiên, tay Phó Cẩn Diễn ngừng tháo cà vạt lại, xỉa cô một cái: “Đã nghĩ kỹ sẽ làm việc ở chỗ nào chưa?”
“Vẫn chưa.” - Giản Ninh nói, suy nghĩ vài giây rồi lại lên tiếng: “Muốn tùy tiện tìm một chỗ, nhân vân thu ngân ở cửa hàng tiện lợi cũng được, ít nhất cũng có thể kiếm được tiền.”
Giản Ninh nói xong, Phó Cẩn Diễn đã cởi cà vạt xuống, tùy tiện ném vào tay vịn ghế sô pha, đưa tay xoa xoa đôi lông mày đau nhức: “Dạo gần đây tôi bận quá nên sơ ý rồi, lát nữa tôi đưa cô một tấm thẻ, cô dùng nó đi trước đi, bây giờ thân thể cô mới bình phục lại được một chút, không cần vội đâu…”
“Phó Cẩn Diễn.” - Không đợi Phó Cẩn Diễn nói xong, Giản Ninh đột nhiên cắt ngang lời anh ta, gằng từng chữ nói: “Tôi muốn tự mình đi làm.”
Phó Cẩn Diễn liếc mắt, nhìn thấy sự nghiêm túc ở trong mắt Giản Ninh, trong nháy mắt anh có chút hoảng hốt, anh hình như cảm thấy cô đã khác trước kia rất nhiều, nhưng nhất thời lại không nói ra được.
Hai người đang nói chuyện ở phòng khách, đúng lúc Khương Vận từ trong phòng bếp mang theo đĩa hoa quả đi ra, cười nói chen vào: “Ninh Ninh muốn đi làm thì con cứ cho con bé đi làm đi! Công ty của các con có vị trí thích hợp nào không? Nếu như có thì giúp Ninh Ninh sắp xếp một chỗ.”
“Không có.” - Phó Cẩn Diễn sải bước tới ghế sô pha, cầm lấy cốc nước ở trước bàn trà uống một ngụm, thả người lên ghế sô pha, đưa tay cởi bỏ hai chiếc cúc trên áo sơ mi, đôi chân thon dài hơi hơi rộng mở, mặc sức uể oải.
“Dì thấy bộ phận hậu cần với bộ phận tài vụ cũng không tệ.” - Khương Vận tự mình nói, dùng cây tăm đâm một miếng thanh long rồi đưa tới bên miệng Giản Ninh nói: “Ninh Ninh, con thích cái nào?”
“Lương của cái nào cao hơn?” - Giản Ninh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cắn miếng thanh long, nhẹ nhàng nhai, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi tràn ra một chút, nhuộm lên đôi môi đỏ mọng ướt át, hơn nữa cô gần đây được nuôi béo lên một chút, làn da trắng nõn cùng với đôi môi đỏ hồng, nhìn mê hoặc lòng người đến lạ.
Cái cảnh tượng này khiến Khương Vận nhìn đến mất hồn, theo bản năng quay đầu lại nhìn Phó Cẩn Diễn, phát hiện phản ứng của con trai cũng không thua kém gì mình.
Khương Vận thấy thế liền ho nhẹ: “Tài vụ đi, dì cảm thấy tài vụ cao hơn một chút, đúng không Cẩn Diễn?”
Phó Cẩn Diễn chợt hoàn hồn, không lên tiếng, đứng dậy đi thẳng lên lầu về phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua Khương Vận, Khương Vận liền nhếch môi cười khẽ: “Con trai à, Ninh Ninh đã quyết định tới bộ phận tài vụ rồi! Thứ hai báo cáo đi đó!”
Nói xong, Khương Vận thần thần bí bí tới gần Phó Cẩn Diễn, nói với giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Thế nào? Ninh Ninh được mẹ nuôi ba tháng, có phải vô cùng xinh đẹp rồi không?”
Phó Cẩn Diễn nghe vậy, bước chân liền ngừng lại một chút, hình ảnh Giản Ninh đang ăn thanh long vừa nãy liền hiện lên trong đầu anh, đáy lòng khô nóng đến lạ.
CHƯƠNG 4: NHỚ NHUNG NGƯỜI CỦA ANH SAO?
“Mẹ, con khuyên mẹ vẫn nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, từ nhỏ đến lớn con chỉ luôn coi Giản Ninh là em gái mà thôi!”
“Con nói là em gái thì là em gái, mẹ cũng không nói gì cả!” - Khóe miệng Khương Vận cười châm biếm, thấy sắc mặt của Phó Cẩn Diễn khó coi, liền đổ thêm dầu vào lửa: “Ồ, đúng rồi, cháu gái dì Lý của anh vài ngày trước vừa mới đi du học về, lát nữa con không có việc gì thì đi gặp đi.”
Dưới sự sắp xếp của Khương Vận, ngày hôm sau Giản Ninh được làm thủ tục nhận chức, bước vào bộ phận tài vụ của Phó thị.
Đối với người mới như Giản Ninh, đồng nghiệp trong ngành chứa rất nhiều suy đoán, thứ nhất, bộ phận tài vụ này quá mức nhạy cảm, không có chút quan hệ căn bản không thể bước vào, thứ hai, khoảng thời gian ba năm, cảnh còn người mất, không ai nhớ rõ Dung Thành trước đây còn có Giản gia, càng khỏi phải bàn về việc cô từng là đại tiểu thư của Giản gia.
Vài ngày trước khi cô đến nhận chức, một đám đồng nghiệp còn kính trọng nhưng không gần gũi với cô, thế nhưng theo thời gian lâu dần, bọn họ phát hiện Giản Ninh không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt, cách đối nhân xử thế cực kỳ biết chừng mực.
"Giản Ninh, cô tài giỏi quá đi! Ngay cả trứng hấp sữa và bánh ngọt Tiramisu cũng đều biết làm, người nào sau này mà cưới được cô, coi như là tổ tiên tích đức tỏa ra khói xanh đó!”
Một nam đồng nghiệp trong miệng đang ăn điểm tâm Giản Ninh mang tới, không ngừng khen ngợi.
“Tiểu Bùi à, anh nói thẳng mình thích Giản Ninh vậy là được rồi, có cần phải khoa trương như vậy không?” - Những người khác cùng nhau trêu ghẹo.
Người đàn ông được gọi là Tiểu Bùi nghe vậy liền đỏ cả mặt: “Các người, các người đừng nói mò, Giản Ninh đoán chừng là đã có bạn trai rồi.”
“Vẫn chưa có.” - Giản Ninh nhẹ nhàng trả lời, nói xong, vài đồng nghiệp nam của bộ phận nhân sự liền sáng mắt lên, liếc mắt nhìn nhau. Chỉ là, không đợi cho bọn họ kích động được một giây, Giản Ninh vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: “Tôi bây giờ chỉ muốn làm việc kiếm tiền, mục tiêu là tự mua một căn nhà nhỏ cho mình.”
“Giản Ninh à, thân là con gái mà mua nhà làm gì? Chọn một người chồng ưu tú thì không phải là có tất cả rồi sao?” - Những đồng nghiệp nữ khác cũng nói đùa theo.
Mọi người huyên náo nói đùa, không ai chú ý tới một bóng người đang đứng ngoài cửa.
“Phó tổng, Giản tiểu thư hình như rất được mọi người hoan nghênh, nhất là đồng nghiệp nam, nghe nói Giản tiểu thư vừa mới nhận chức không đến một tuần lễ, đã nhận được vài bó hoa hồng rồi.”
“Kha Dĩ Danh, có phải anh dạo này rảnh rỗi quá rồi không?”
“Không có không có, thân là trợ lý của Phó tổng, làm sao tôi có thể rất rảnh rỗi được.”
Kha Dĩ Danh trả lời, Phó Cẩn Diễn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, rồi cất bước rời đi.
Không ai để ý đến tình tiết này, sau khi đùa giỡn với một vài đồng nghiệp, liền đi về phía bàn làm việc của mình. Vừa mở máy tính ra trên màn hình chợt hiện lên một tin tức giải trí...Tập đoàn Đỗ thị đám hỏi, kết hôn với thiên kim của tập đoàn cao cấp Bác Nhã!
Tập đoàn Bác Nhã?
Giản Ninh mất hồn một lát, siết chặt con chuột ở trong tay.
“Giản Ninh, đang xem tin tức sao!” Đồng nghiệp Lư Tiểu Tiểu tới gần, trong tay cầm một túi khoai tây chiên, đưa cho Giản Ninh: “Nếm thử đi, mùi vị tôi thích nhất đó.”
Giản Ninh khẽ cười, vươn tay lấy một miếng, cho vào miệng nhai hai lần, cười hỏi: “Đột nhiên hiện ra tin tức giải trí, nên thuận tay nhấn vào xem thử.”
“Ừ, vị Đỗ tổng này! Nghe nói trước đây có quan hệ cực kỳ tốt với Phó tổng, cuối cùng không biết cãi nhau vì chuyện gì mà tách ra rồi. Tất cả mọi người đều đồn rằng là vì một người phụ nữ.”- Lư Tiểu Tiểu nhiều chuyện, nói xong, liền sát lại gần lỗ tai Giản Ninh hạ giọng nói: “Giản Ninh à, ở công ty chúng ta không được đề cập đến Đỗ thị đâu, sẽ bị phạt tiền đấy, một lần hai trăm!”
Giản Ninh nghe vậy, cười gật đầu: “Cảm ơn nhé! Tiểu Tiểu à, tôi đều không biết gì cả.”
“Ây da, khách sáo cái gì chứ!” - Lư Tiểu Tiểu vẫy tay, vẻ mặt như si mê nhìn chằm chằm Giản Ninh: “Giản Ninh à, có người nào từng nói với cô là cô rất đẹp chưa! Hơn nữa, chủ yếu chính là, cô thật là dịu dàng! Mỗi lần nói chuyện với cô tôi cũng không dám quá lớn tiếng, cảm giác sẽ dọa làm cô sợ.”
Lư Tiểu Tiểu tán dương nói, Giản Ninh nhịn không được liền phì cười ra tiếng: “Sao cô lại khoa trương như vậy chứ, chỉ là tính cách của tôi không đủ sôi nổi, nhưng ngược lại tôi rất thích tính cách này của cô!”
Hai người thổi cho nhau một làn sóng cầu vồng, đang trò chuyện thì trưởng bộ phận tài vụ đột nhiên từ trong văn phòng đi ra, cầm trong tay một tập văn kiện, “bịch” ném xuống bàn làm việc ở gần đó.
“Tháng trước tôi công tác, liên tục cảnh cáo các người kiểm tra đối chiếu đàng hoàng bảng báo cáo tài vụ sau đó rồi mới đưa lên đề giao, cả đám các người đều xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai phải không?”
Trưởng bộ phận tài vụ tên là Lý Kiến Đức, đã ngoài 45 tuổi, là người cẩn thận dè dặt, lá gan rất nhỏ, ngày Giản Ninh nhận chức, ông ta vì đề phòng cô mà đã đích thân điều hành bộ phận nhân sự 3 lần để xác định cô là lính nhảy dù của một giám đốc điều hành nào đó.
Lý Kiến Đức dứt lời, cả đám ở đây ai cũng không dám mở miệng.
“Không nói lời nào đúng không? Các người tưởng rằng không nói lời nào thì chuyện này sẽ cho qua sao? Mỗi một người đều là dân kỳ cựu ở cái bộ phận tài vụ này rồi, mà lại có thể vi phạm lỗi sai đơn giản như vậy, quả thực đúng là buồn cười mà! Trợ lý Kha vừa rồi đã đích thân gọi điện thoại đến, nói Phó tổng kêu người làm báo cáo tài vụ thì tự mình lên văn phòng của anh ấy một chuyến, các người tự đi mà giải thích, người nào đi đây!” - Lý Kiến Đức rất tức giận, mở cái áo vest ra, bụng bia cũng tức giận theo ông ta mà nhô ra.
“Nói đi! Không phải mọi người đều rất giỏi nói chuyện sao? Thế nào? Đến lúc này đều là người câm rồi sao?” - Lý Kiến Đức hai tay chống nạnh, đảo mắt nhìn mọi người.
“Hay là để cho Giản Ninh đi đi! Cô ấy là người mới, gánh chịu loại sai lầm đơn giản này là thích hợp nhất.”
CHƯƠNG 5: CẢM ƠN Ý TỐT CỦA ANH TRAI
Trong đám người có một giọng nữ vang lên, người nói chuyện cố ý nói giọng gây khó dễ, tràn đầy giễu cợt ác ý.
Người nói tên là Lục Man, là dân kỳ cựu của bộ phận tài vụ, hiện nay là tổ tưởng tổ C của bộ phận tài vụ, nghe nói là một người có năng lực ở phương diện kết nối với ngân hàng.
Giản Ninh lạnh nhạt nhìn người nói, không nhớ bản thân mình đã đắc tội với cô ta khi nào.
“Lục Man, cô cố ý sao! Bảng báo cáo lần này tôi nhớ rõ là do tổ các cô làm mà, dựa vào cái gì mà để cho Giản Ninh đi chịu lỗi thay tổ các người chứ!” - Lư Tiểu Tiểu nhìn Giản Ninh, thấy cô không lên tiếng, tưởng rằng cô nhát gan, một tay túm lấy người lôi về phía sau bảo vệ.
“Lư Tiểu Tiểu, lúc này không phải là lúc để cho cô phá đâu, cô đừng có quên, cô cũng vừa mới chuyển đến đây không lâu, cô ta không đi, hay là cô đi đi?” - Lục Man mỉa mai.
Lục Man nói xong, liền ung dung đứng lên, nhìn về phía Lý Kiến Đức: “Trưởng bộ phận Lý à, không phải là tôi bắt nạt người mới, trong tường hợp này, rõ ràng là người mới đi sẽ thích hợp hơn, cái loại người không có bằng cấp kế toán như Giản Ninh thì lại càng thích hợp hơn nữa. Phó tổng nhìn thấy cô ta nhiều nhất cũng chỉ mắng vài câu, nếu để cho người có kinh nghiệm lâu năm đi, ngộ nhỡ Phó tổng tức giận lên rồi đuổi việc người đó đi…”
Hay là nói chỗ làm việc này lòng người nham hiểm đi!
Trong khoảng thời gian này, Giản Ninh cho rằng ở chung với người của bộ phận tài vụ cũng không tệ lắm, thế nhưng lúc này ngoài Lư Tiểu Tiểu ra thì không có một ai đứng ra lên tiếng bênh vực cô hết. Đặc biệt là sau lời bày tỏ ý kiến của Lục Man thì những người khác càng giữ yên lặng hơn, hết người này đến người khác dùng ánh mắt mong đợi giúp đỡ nhìn về phía Giản Ninh, hy vọng cô có thể gánh vác cái nỗi oan lần này.
Lý Kiến Đức trầm mặc một lúc, ánh mắt dừng lại ở trên người Giản Ninh, không đắn đo liền nói: “Giản Ninh, đợi chút nữa cô đi đến văn phòng của Phó tổng một chuyến đi, cứ nói bảng báo cáo tài vụ tháng trước, cô là người cuối cùng hạch toán!”
“Trưởng bộ phận Lý, Giản Ninh mới chuyển tới vào tháng này, bảng báo cáo tài vụ tháng trước…” - Lư Tiểu Tiểu siết chặt tay Giản Ninh, vẻ mặt không cam lòng thay cô.
“Cô ấy không đi thì cô đi! Hai người tự chọn một người đi!” - Lý Kiến Đức giận dữ trừng mắt nhìn Lư Tiểu Tiểu, căn bản không cho cô ấy cơ hội để nói ra toàn bộ, trực tiếp quay người rời đi.
Khi Lý Kiến Đức rời đi, trong phòng tài vụ liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình, sự hòa thuận của lúc sáng sớm, dường như chưa từng tồn tại.
Lư Tiểu Tiểu vẫn chặn ở phía trước Giản Ninh, cả người đều tức giận.
“Được rồi, tôi đi!” - Giản Ninh cười một tiếng, nói rồi vươn tay vỗ cánh tay của Lư Tiểu Tiểu.
“Giản Ninh, hay là để tôi đi đi! Cô vừa mới đến đây không lâu, cô không biết, tính khí của Phó tổng…” - Lư Tiểu Tiểu còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy Giản Ninh cong môi dịu dàng về phía cô ấy, trấn an nói: “Không có chuyện gì đâu, cô yên tâm đi!”
Giản Ninh vừa dứt lời, liền đi ra khỏi phòng tài vụ.
Sau khi rời khỏi phòng tài vụ, Giản Ninh cũng không có đi đến văn phòng của tổng giám đốc trước, mà là đi đến toilet, đi vào phòng vách ngăn rút ra một điếu thuốc
Sự dịu dàng và hào phóng của cô là giả vờ, sự nhẫn nhịn không lên tiếng của cô cũng là giả vờ, mục đích chỉ là vì một ngày nào đó có thể tìm Đỗ Hoành để báo thù.
Nói thật, cô từ nhỏ đã lớn lên trong cái thế giới này rồi, việc bợ đỡ nịnh nọt bề trên, uy hiếp hãm hại kẻ dưới nào mà cô chưa từng thấy qua, hôm nay trong phòng tài vụ xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì đáng kể.
Hút xong một điếu thuốc, Giản Ninh từ trong túi lấy ra nước súc miệng đã chuẩn bị từ sáng, súc miệng rồi bước ra khỏi phòng vách ngăn.
Giản Ninh đi thang máy thẳng tới tầng 23, đứng ngoài cửa văn phòng chủ tịch, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!” - Người ở bên trong lạnh lùng lên tiếng
Giản Ninh nghe thấy tiếng liền đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc của Phó Cẩn Diễn vẫn y hệt như trong kí ức của cô, trắng đen xen kẽ, màu sắc đơn điệu nhưng không mất đi sự chín chắn.
Từ lúc Giản Ninh bắt đầu bước vào, Phó Cẩn Diễn vẫn đang cúi đầu lật xem tài liệu, cho đến khi Kha Dĩ Danh đang đứng cách bàn làm việc, mở miệng ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, Phó tổng, là Giản tiểu thư.”
Nghe vậy, Phó Cẩn Diễn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Giản Ninh, liền nhướng mày bất ngờ: “Có việc gì sao?”
“Tài vụ bên kia làm sai bảng báo cáo tài vụ…” - Giản Ninh mới nói được nửa câu, nhưng hai người có mặt ở đây đều nghe hiểu rõ.
Sau khi phạm sai lầm liền để cho người mới ôm lấy, thực ra cũng được coi là quy luật ẩn của từng ngành, thường thì khi chuyện này xảy ra thì ai cũng mở một mắt nhắm một mắt, bị đánh cũng phải nguyện bị đánh, không muốn nghiến răng chịu đựng cũng phải chịu đựng.
Giản Ninh nói xong, Phó Cẩn Diễn cũng không nói lời nào, Kha Dĩ Danh đưa tay lên lúng túng ho nhẹ hai tiếng: “Phó tổng, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài trước.”
“Đi ra ngoài đi!” - Phó Cẩn Diễn lạnh lùng trả lời, Kha Dĩ Danh như được đại xá, liền xoay người rời đi.
Giữa Phó Cẩn Diễn và Giản Ninh có quan hệ gì thì Kha Dĩ Danh là người hiểu rõ nhất. Năm đó hắn học chung đại học với Phó Cẩn Diễn, lúc đó còn tưởng rành hai người trai tài gái sắc này sẽ về chung một nhà, hoàn toàn không nghĩ tới, cuối cùng hai người lại đi đến bước này.
Sau khi Kha Dĩ Danh rời đi, Phó Cẩn Diễn đứng dậy, đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước đưa cho Giản Ninh.
Giản Ninh đưa tay nhận lấy, cười yếu ớt một cái rồi khách sáo hỏi: “Phó tổng, có bị phạt tiền không? Hay là bị đuổi việc?”
Phó Cẩn Diễn nghe vậy nhưng không có trả lời, đi tới trước cửa sổ kiểu Pháp rồi đưa lưng về phía cô, cúi đầu lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, rồi đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu rồi nhả khói: “Giản Ninh, từ sau khi cô trốn ra ngoài cho tới bây giờ, cô chưa từng nói đến việc trả thù.”
CHƯƠNG 6: LỢI DỤNG CÔ.
Nghe vậy, Giản Ninh dừng lại một chút, tay cầm cốc nước liền siết chặt hơn.
“Tính cách này không giống cô chút nào, trước đây cô bụng dạ hẹp hòi.” - Phó Cẩn Diễn nhếch mép cười với điếu thuốc lủng lẳng ở trên đôi môi mỏng của mình, đầu điếu thuốc lá ở giữa môi anh bị cắn đến biến dạng.
“Anh cũng nói rồi đó, đó là trước đây.” - Giản Ninh cười lạnh nhạt, đi đến trước bàn làm việc đặt ly nước trong tay xuống.
“Không hận sao? Hận Đỗ Hoành! Hận tôi!” - Phó Cẩn Diễn lấy điếu thuốc ở trên khóe môi xuống, quay đầu lại.
Không hận sao? Nói không hận thì rất dối lòng, thế nhưng nói hận, với bộ dạng bây giờ của cô, thì có tư cách gì để nói hận chứ? Cô không phải là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, biết rõ là hận cái thứ này, nhưng nói ngoài miệng, cũng không thể giải quyết được bất kì vấn đề căn bản nào.
Phó Cẩn Diễn nói xong, Giản Ninh liền cúi mặt xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, đáy mắt cô nhuộm đầy sự chế nhạo: “Phó tổng, tôi rất biết ơn anh đã kéo tôi ra khỏi nơi đó, ba năm ở trong đó, tôi đã sống không bằng chết.”
“Sau đó thì sao?” - Phó Cẩn Diễn thấp mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục hỏi.
Hai người quen biết nhiều năm như vậy, hiếm thấy có lúc Phó Cẩn Diễn lại kiên nhẫn như vậy. Năm đó cô còn nhỏ tuổi, không hiểu những trói buộc bên trong, mãnh liệt theo đuổi anh. Lúc đó mặc dù ngoài miệng anh chưa nói gì cả, thế nhưng trong nét mặt đã tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Giản Ninh ngửa nửa đầu, nhìn chằm chằm Phó Cẩn Diễn mấy giây, khóe miệng cô nở ra một nụ cười sâu hơn: “Phó Cẩn Diễn, để tôi nhớ anh đã cứu tôi ra hố lửa là được rồi, hai chúng ta cứ mơ hồ, duy trì sự ôn hòa ở ngoài mặt, như vậy không tốt sao? Vì sao cần phải phá vỡ sự bình yên này?”
Nghe vậy, lông mày Phó Cẩn Diễn cau lại như một dòng sông cạn, bờ môi mỏng đẩy ra, đang chuẩn bị nói cái gì đó, thì Giản Ninh đã quay đầu, giọng nói dịu dàng trở lại như lúc mới vào phòng: “Phó tổng, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi trở về trước đây, vấn đề xử phạt, tôi quay về chờ thông báo.”
Nói xong, không chờ Phó Cẩn Diễn mở miệng, tự mình cất bước rời đi.
Giản Ninh mở cửa ra, Kha Dĩ Danh vẫn đang nghe lén ngoài cửa liền lảo đảo ngã vào trong!
“Hề hề, Giản tiểu thư.” - Kha Dĩ Danh do quán tính nên lao về phía trước vài bước, gượng gạo ổn định thân hình rồi đứng thẳng người, nhìn Giản Ninh cười bất chấp.
“Đã nhiều năm không gặp, không ngờ Trợ lý Kha vẫn… hoạt bát như vậy!” - Đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh cong lên, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ, cô chỉ cười cho có, nói xong, giẫm đôi giày cao gót rời đi.
Kha Dĩ Danh nghiêng đầu bóng lưng đang mờ dần của Giản Ninh, nuốt nước miếng, quay đầu lại nói: “Phó tổng, tôi cảm thấy Giản tiểu thư thực chất bên trong vẫn là cô ấy của trước kia, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, bây giờ cô ấy thực sự có thể ngấm ngầm chịu đựng được!”
“Cô ấy làm sao có thể chịu đựng được? Vừa rồi anh nghe lén lâu như vậy, lẽ nào không nghe thấy lời cô ấy nói với tôi rất sắc bén sao?” - Phó Cẩn Diễn cắn đầu điếu thuốc lá, giễu cợt, cúi đầu vén ống tay áo sơ mi lên một chút.
“Tình cảm đó của cô ấy đối với anh có thể không đổi, nếu như năm đó không phải vì anh, cô ấy cũng không thể nhảy vào hố lửa của Đỗ Hoành kia được.” - Kha Dĩ Danh lấy sự thật vì sự thật mà nói, nói xong, mấp máy môi, nói tiếp: “Nói đi, Phó tổng, năm đó không phải anh vẫn luôn tuyên bố sẽ cưới cô tiểu minh tinh đó sao? Sau đó tại sao lại không cưới nữa?”
Nghe vậy, động tác của Phó Cẩn Diễn liền dừng lại, ngón tay thon dài bóp cúc bạc chơi một lúc, sau đó liền mí mắt lên nhìn Kha Dĩ Danh, con mắt hẹp dài híp lại một nửa: “Kha Dĩ Danh, gần đây các cổ đông đề nghị Phó thị đi đầu tư dầu mỏ ở châu Phi, tôi thấy anh dạo này rất nhàn rỗi, hay là, phái anh đi khảo sát nhé!”
“Hì hì.” - Kha Dĩ Danh sờ lên chóp mũi của mình, lui ra ngoài về phía cửa: “Phó tổng, anh nói đùa rồi, tôi cảm thấy tôi vẫn là nên đi đến bộ phận tài vụ một chuyến, tập tục không lành mạnh đối với người mới này của bọn họ, phải nghiêm trị không tha!”
Kha Dĩ Danh nói xong liền lui ra khỏi văn phòng của Phó Cẩn Diễn.
Phó Cẩn Diễn cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa ổng tay áo của mình, anh rơi vào trầm tư: Năm đó sao?
CHƯƠNG 7: LẦN ĐẦU TIÊN KHÓ CHỊU
Giản Ninh vừa mới trở lại bộ phận tài vụ, lúc sau Kha Dĩ Danh cũng đi đi theo tới đây, toàn bộ người ở trong bộ phận tài vụ thấy thế, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, ngay cả trưởng bộ phận Lý Kiến Đức cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh ở trên trán.
“Kha, trợ lý Kha.” - Lý Kiến Đức khúm núm, nụ cười có chút nịnh hót.
Kha Dĩ Danh ở trước mặt Phó Cẩn Diễn cười đùa hí hửng, thế nhưng ở công ty hắn cũng có tiếng là nghiêm nghị, hơn nữa là người tin cậy ở bên cạnh Phó Cẩn Diễn, dù là người ở cấp bậc như Phó tổng thấy hắn cũng phải nể mặt vài phần.
“Trưởng bộ phận Lý, lời Phó tổng nói sáng nay, ông nghe không hiểu phải không?” - Kha Dĩ Danh lạnh giọng nói.
Lý Kiến Đức căng thẳng liền đan hai tay vào nhau để ở trước bụng, lòng bàn tay đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, lắp bắp nói: “Nghe, nghe hiểu, Phó tổng nói, kêu người làm sai bảng báo cáo tài vụ đi đến văn phòng của cậu ấy một chuyến.”
“Cô ấy là người làm sai bảng báo cáo sao?” - Kha Dĩ Danh lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng vậy…” - Lý Kiến Đức nói liên tục hai câu “đúng vậy”, nhìn thấy khuôn mặt càng lạnh lùng của Kha Dĩ Danh, liền cuống cuồng sửa lại: “Không đúng, Giản Ninh là người mới tới ở chỗ chúng tôi.”
Lý Kiến Đức vừa dứt lời, liền giả vờ hét vào mặt những người ở trong phòng tài chính: “Mới nãy là ai để Giản Ninh đi đến văn phòng của Phó tổng hả? Các người nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi nói là để người làm sai bảng báo cáo tài vụ của tháng trước đi đến văn phòng của Phó tổng!”
Lý Kiến Đức nói xong, vốn tưởng rằng Kha Dĩ Danh sẽ bỏ qua cho ông lần này, không ngờ rằng Kha Dĩ Danh lại nhàn hạ nhìn ông: “Trưởng bộ phận Lý, người làm sai bảng báo cáo đang ở đâu?”
Lý Kiến Đức nghe vậy, tự biết hôm nay nếu không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ không thể tránh thoát, vì vậy ông ta liền cho Lục Man một cái nhìn xấu xa: “Bảng báo cáo tài vụ tháng trước là do tổ các cô làm, là người nào làm vậy?”
“Đây ạ!” - Lục Man vừa mở miệng, tiện tay đẩy Lư Tiểu Tiểu đứng bên cạnh mình ra.
Vẻ mặt Lư Tiểu Tiểu bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra thì ánh mắt thiện cảm của mọi người trong phòng tài chính lại đổ dồn hết vào cô ấy.
Lư Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, cũng biết lúc này bản thân chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, ngay lúc cô ấy chuẩn bị gật đầu, thì Giản Ninh vẫn đang yên lặng đứng đó liền nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nói: “Tổ trưởng Lục, tôi nhớ là bảng báo cáo tài vụ mỗi tháng của bộ phận tài vụ không phải đều là do tổ trưởng của mỗi tổ làm sao?”
Cái câu nói đó của Giản Ninh giống như một tiếng sấm nổ trong phòng tài chính.
Lục Man vẻ mặt không thể tin được ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng.
Kha Dĩ Danh ở một bên nhìn thấy, cảm giác giống như mình có được một thu hoạch bất ngờ vậy, không nói lời nào, tựa như đang xem kịch.
Một lúc lâu sau, Lục Man hít sâu một hơi, oán giận lại: “Giản Ninh, cô là người mới tới, có một số việc còn chưa rõ ràng lắm. Bảng báo cáo tài vụ mỗi tháng của bộ phận tài vụ không đơn giản chỉ có tổ trưởng của mỗi tổ mới có thể làm…”
Lục Man cố gắng hết sức biện giải cho mình, cố gắng hết sức tìm lối thoát cho bản thân, ai ngờ, cô ta vừa nói được một nửa, đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh lại cong lên nụ cười dịu dàng: “Vậy thì kiểm tra máy giám sát đi! Máy giám sát của bộ phận tài vụ chúng ta là 365 độ không góc chết, hơn nữa còn hoạt động hai mươi bốn giờ nữa!”
CHƯƠNG 8: KHÔNG GỌI ANH TRAI NỮA RỒI SAO?
Lục Man: “…”
Mọi người trong bộ phận tài vụ: “!!!”
Ai nói người mới tới này là bánh bao mềm chứ? Mềm mại là có thể bắt nạt được sao?
Giản Ninh vừa dứt lời, đừng nói là Lục Man, ngay cả Lý Kiến Đức đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút không nhịn được, dù sao Lục Mạn cũng là dân kỳ cựu của bộ phận tài vụ, hơn nữa còn là một tay ông ta đề bạt đi lên, nói một cách khác, đánh vào mặt Lục Man thì chẳng phải là đánh vào mặt ông ta rồi sao?
“Giản Ninh!” - Lý Kiến Đức trách mắng một tiếng: “Cô mới đến đây được bao lâu? Cô biết được cái gì chứ!”
“Trưởng bộ phận Lý, ông và tổ trưởng Lục kia, bị phạt mỗi người một nghìn, ông không có ý kiến gì chứ?” - Kha Dĩ Danh căn bản không quan tâm đến việc Lý Kiến Đức đang nổi giận, lạnh lùng chen vào nói.
Lý Kiến Đức khẽ giật mình, vội vàng lên tiếng: “Không, không có ý kiến.”
Nói xong, Lý Kiến Đức mặt dày kéo Kha Dĩ Danh vào phòng làm việc của mình, vừa cười hề hề, vừa bưng nước dâng trà.
Lý Kiến Đức ở Phó thị nhiều năm như vậy, có thể đạt được vị trí trưởng bộ phận tài vụ, đương nhiên là có năng lực của riêng mình, sở trường giỏi nhất của ông ta là có mắt nhìn, mặc dù trong toàn bộ quá trình vừa rồi Kha Dĩ Danh không có thiên vị Giản Ninh một câu nào, thế nhưng rõ ràng, hắn chính là đang giúp đỡ Giản Ninh.
Một người đường đường là trợ lý của chủ tịch lại đi giúp một đứa thực tập viên nhỏ không có danh tiếng này sao?
Nói không có vấn đề gì hết, đánh chết ông ta cũng không tin!
Kha Dĩ Danh cũng không phải là kẻ ngu, nhìn thấy Lý Kiến Đức ân cần như vậy, liền đoán được ông ta đang muốn hỏi gì, hắn bưng ly trà lên nhấp một ngụm, rồi nhàn nhạt nói: “Trưởng bộ phận Lý, hai chúng ta làm việc chung với nhau đã lâu như vậy rồi, quan hệ cá nhân bình thường cũng coi như là không tồi, tôi nhắc nhở ông một câu, người mới kia ở bộ phận tài vụ của các người, ông không chọc vào được đâu.”
“Người kia là?” - Lý Kiến Đức liền thuận theo hỏi thêm.
“Người của Phó tổng đó.” - Kha Dĩ Danh cũng không có che giấu, trực tiếp phá vỡ tầng cửa sổ giấy bị ngăn cách.
Nghe vậy, Lý Kiến Đức trước tiên là kinh ngạc sau đó lại thấp giọng hỏi: “Người đó có kiểu quan hệ như vậy với Phó tổng sao? Mấy năm nay đâu có thấy người nào ở bên cạnh Phó tổng đâu!”
“Suỵt, không thể nói, không thể nói.” - Kha Dĩ Danh giấu đầu lòi đuôi, đứng dậy, đưa tay vỗ vai Lý Kiến Đức: “Đừng nói là tôi không có nhắc nhở ông, ông cũng không cần suy nghĩ đâu, một người không có bằng cấp kế toán, nếu như không có Phó tổng gật đầu thì sao có thể đi vào bộ phận tài vụ được chứ.”
Lý Kiến Đức vẻ mặt bỗng nhiên như thể được khai sáng vậy, không ngừng gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi, cám ơn trợ lý Kha, chút nữa tôi nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa cơm thịnh soạn!”
Kha Dĩ Danh không lên tiếng, chỉ giơ tay vẫy chào rồi cất bước rời đi.
Khi Kha Dĩ Danh rời đi, Lý Kiến Đức liền nhìn Giản Ninh đang ngồi trước bàn làm việc, dò xét từ trên xuống dưới…da dẻ trắng trẻo mịn màng, dáng người mỹ lệ, eo nhỏ đến nổi không thể nhẹ nhàng ôm chặt, quả thật là có điều kiện bẩm sinh để trở thành bà chủ Phó!
Lý Kiến Đức hít sâu một hơi, đi vài bước đến trước mặt Giản Ninh, ho nhẹ hai tiếng nói: “Giản Ninh! Lần này biểu hiện của cô không tồi, tôi quyết định cho cô trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn!”
Giản Ninh đang xem báo cáo tài chính của những năm trước, nghe vậy, liền sửng sốt nhìn Lý Kiến Đức.
Lý Kiến Đức vẻ mặt lạnh nhạt, đưa tay về phía cô: “Về sau cô chính là thành viên của bộ phận tài vụ chúng ta rồi, làm cho thật tốt, tiền đồ vô hạn!”
Giản Ninh nghi hoặc đứng dậy, lịch sự đưa tay ra nắm lại: “Trưởng bộ phận Lý, về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Lý Kiến Đức hai tay nắm lấy đôi tay ngọc ngà thon dài của Giản Ninh, ra sức lắc lên lắc xuống vài cái: “Về sau chiếu cố nhiều hơn!”
Bà chủ tương lai!
Chuyện này bởi vì có Kha Dĩ Danh nhúng tay vào, cứ như vậy bức màn hạ xuống một cách mơ hồ, có người phát hiện, từ cái ngày đó trở đi, Lý Kiến Đức đối với người mới Giản Ninh này, có thể nói là vô cùng quan tâm, chỉ thiếu lập bài vị tổ tông để cúng bái nữa thôi.
Khoảng nửa tháng sau, Lý Kiến Đức gọi Giản Ninh vào phòng tài vụ, trên mặt mang theo nụ cười, hai tay mười ngón đan lại với nhau đặt ở trên bàn làm việc, không ngừng cọ xát vào nhau: “Giản Ninh à, công việc gần đây cô có hài lòng không?”
“Hài lòng.” - Giản Ninh dịu dàng nhỏ nhẹ trả lời.
Nghe vậy, lưng của Lý Kiến Đức liền thẳng hơn một chút, xoa xoa hai tay thầm nghĩ, giọng nói này dáng vẻ này, cũng khó trách ông chủ không gần nữ sắc cũng rung động.
Lý Kiến Đức cũng không phải là người hèn mọn bỉ ổi, chỉ là tùy ý suy nghĩ một chút, nhận ra bản thân đã nghĩ quá nhiều, liền ho nhẹ hai tiếng, đi vào vấn đề chính: “Giản Ninh, công ty của chúng ta luôn luôn quý trọng nhân tài, cá nhân tôi cũng vậy, nhìn thấy những biểu hiện gần đây của cô, vô cùng xuất sắc, vì vậy tôi quyết định, phái cô đi công tác, đi đến chi nhánh của công ty ở thành phố Y để kiểm tra báo cáo tài vụ hàng năm.”
Đến thành phố Y để kiểm tra báo cáo tài vụ hàng năm?
Chuyện này bình thường không phải đều là việc làm của tổ trưởng tài vụ sao?
Lý Kiến Đức nói xong, thấy Giản Ninh không có tỏ thái độ, ngay sau đó lại nói lời thành khẩn: “Giản Ninh à, thực hành nhiều một chút, không có hại cho cô đâu.”
“Được.” - Giản Ninh mỉm cười, đồng ý.
Nghe thấy câu trả lời của Giản Ninh, Lý Kiến Đức liền vui mừng khôn xiết, giơ tay vẫy vẫy, cực kỳ hào hứng nói: “Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nay cô tan ca sớm chuẩn bị chút, ngày mai cùng Phó tổng đi công tác.”
CHƯƠNG 9: VẠCH RÕ MỐI QUAN HỆ
Vào ngày đi công tác, Giản Ninh dậy rất sớm, Khương Vận cảm thấy không nỡ, chẳng qua chỉ là đi công tác có một tuần, vậy mà đã chuẩn bị cho cô hai cái vali lớn đựng đồ.
“Dì Khương à, con chẳng qua chỉ là đi công tác có một tuần, không cần phải mang nhiều đồ vật như vậy đâu.” - Giản Ninh hai tay cầm cốc sữa, nhìn Khương Vận bất lực nói.
Khương Vận hai tay chống nạnh, tiếp tục sai người hầu bỏ quần áo vào trong va li: “Ninh Ninh, chuyện đi công tác lớn như vậy, mà tối hôm qua con mới nói cho dì biết, con thật không dễ dàng gì mới được dì nuôi béo lên một chút, giờ lại phải đi công tác một tuần, nếu gầy đi thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Vận là thật lòng yêu thương cô, Giản Ninh biết rõ, liền dịu dàng cười đáp: “Dì Khương à, chiều hôm qua con cũng là mới biết được thôi.”
Hai người ở phòng khách lưu luyến không rời, Phó Cẩn Diễn vừa đi xuống lầu vừa vén ống tay áo sơ mi, sau khi nhìn thấy hai cái va li lớn thì hơi cau mày.
“Thằng nhóc con, ánh mắt đó của con là có ý gì vậy?” - Khương Vận nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của con trai, liền tức giận nói.
“Không có gì cả.” - Phó Cẩn Diễn giọng nói lạnh nhạt đồng ý, đi vài bước đến trước bàn ăn, bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, Phó Cẩn Diễn rút tờ khăn giấy lau khóe miệng, ánh mắt dừng lại ở trên người Giản Ninh: “Nghe nói bên bộ phận tài vụ phái cô đi hả? Đợi chút nữa Kha Dĩ Danh lái xe qua đón tôi, cùng đi đi.”
“Không cần, tôi tự bắt taxi đi.” - Giản Ninh một ngụm uống cạn sữa bò, giọng điệu dịu dàng nhưng lại có chút xa lạ.
Nghe vậy, tay của Phó Cẩn Diễn đang lau khóe miệng liền tạm dừng lại mấy giây, sau đó bỏ khăn giấy ở trên tay xuống: “Được thôi.”
Đối với bầu không khí giữa hai người, Khương Vận vẫn luôn là tuân theo thái độ của người ngoài cuộc, đợi Phó Cẩn Diễn đứng dậy rời đi, bà liền đến gần Giản Ninh, nhỏ giọng trách: “Nó cho con đi xe của nó, con cứ đi đi, còn bắt taxi làm gì chứ? Mang theo hai cái va li lớn này, bắt taxi đi không phải là bất tiện lắm sao?”
“Dì Khương à, nếu dì thật lòng thương con, cũng đừng để cho con xách nhiều đồ vật như vậy chứ.” - Giản Ninh nịnh nọt làm nũng.
Khương Vận suy cho cùng vì quá thương Giản Ninh, nên cuối cùng cũng để cho cô đem theo một cái va li đi thôi.
Giản Ninh bắt taxi đến sân bay, trong lúc chờ chuyến bay, cô lấy điện thoại ra xem qua dự án đấu thầu gần đây của Đỗ thị.
Lướt xem vài trang, sau khi nhìn thấy mấy cái tiêu đề bắt mắt đều khen ngợi tài năng trẻ của Đỗ Hoành, một tia mỉa mai liền thoáng qua trong mắt cô.
Giản Ninh với Phó Cẩn Diễn đi cùng một chiếc máy bay đến Thành phố Y, chẳng qua một người thì ở khoang thương gia, người còn lại thì ở khoang phổ thông.
Trước khi lên máy bay, Kha Dĩ Danh đã thấp giọng hỏi Phó Cẩn Diễn: “Phó tổng, chỗ ngồi của Giản tiểu thư là ở khoang phổ thông, có cần cho cô ấy lên khoang thương gia không?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” - Đáy mắt Phó Cẩn Diễn liền hiện lên sự lạnh nhạt.
Kha Dĩ Danh: “…”
Ông chủ à, tôi không muốn tôi cảm thấy như thế nào, mà tôi muốn anh cảm thấy điều đó.
Máy bay cất cánh, toàn bộ hành trình mất hai tiếng, trước khi hạ cánh, Phó Cẩn Diễn khều Kha Dĩ Danh: “Cậu đi thông báo cho cô ấy, đợi chút nữa cùng nhau bắt xe đến khách sạn.”
“Cô ấy? Người nào cơ?” - Kha Dĩ Danh biết rõ còn cố hỏi.
Phó Cẩn Diễn nheo mắt lại: “Kha Dĩ Danh…”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cô ấy là Giản tiểu thư.” - Kha Dĩ Danh vừa nói, vừa cởi bỏ dây an toàn ở trên người ra rồi đi về phía khoang phổ thông ở phía trước, lúc đi đến trước mặt Giản Ninh, hắn liền cúi người đánh thức Giản Ninh đang nghỉ ngơi, thấp giọng nói: “Giản tiểu thư, đợi lát nữa sau khi đến thành phố Y, chúng ta cùng nhau bắt xe đến khách sạn.”
Giản Ninh mở to mắt, mới ngủ dậy nên vẫn còn có chút mơ hồ, thấy rõ người trước mắt là Kha Dĩ Danh, liền cau mày: “Không cần đâu, tôi đã sớm gọi xe ở trên mạng rồi.”
Kha Dĩ Danh: “…”
Giản Ninh nói xong, thấy Kha Dĩ Danh vẫn khom người bất động, lại mở miệng nói: “Trợ lý Kha, cám ơn nhé.”
Nghe vậy, Kha Dĩ Danh liền ngại ngùng cười: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hì hì.”
Hắn nào dám nhận câu “Cám ơn” này chứ! Cho hắn mười tám cái lá gan, hắn cũng không dám.
CHƯƠNG 10: CẬU ĐOÁN CÔ ẤY CÓ THÍCH TÔI KHÔNG?
Khi máy bay hạ xuống, không khí bị nhiễu loạn, Kha Dĩ Danh ở trên đường quay người trở về khoang thương gia thì lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã xuống đất.
“Cô ấy nói như thế nào?” - Kha Dĩ Danh mới vừa vào chỗ ngồi, Phó Cẩn Diễn liền lạnh giọng nói.
“Phó tổng, tôi cảm thấy anh biết rõ rồi mà còn hỏi.” - Kha Dĩ Danh vẻ mặt than thở nhìn Phó Cẩn Diễn.
Phó Cẩn Diễn thu lại ánh mắt, đưa tay kéo cà vạt mấy cái: “Đỗ thị bên kia, điều tra như thế nào rồi?”
“Đỗ thị nửa năm gần đây lỗ vốn rất nghiêm trọng, hình như là bởi vì Đỗ Hoành mới nhậm chức không nghe các cổ đông khuyên bảo, đầu tư vào hạng mục không nên đầu tư.” - Nhắc tới Đỗ thị, Kha Dĩ Danh liền trở nên nghiêm túc.
"Phái người để mắt chặt chẽ đến Đỗ thị, có bất kỳ biến động nhỏ nào thì liền lập tức cho tôi biết.” - Phó Cẩn Diễn đẩy bờ môi mỏng ra nói.
“Vâng, Phó tổng.” - Kha Dĩ Danh nhận lời.
Sau khi máy bay đến thành phố Y, Phó Cẩn Diễn với Kha Dĩ Danh ngồi lên xe công ty phái tới đi về khách sạn trước, còn Giản Ninh thì xách hành lý lên chiếc xe mà mình đặt trước ở trên mạng.
Xe đến khách sạn, sau khi Giản Ninh nhận phòng, cô liền gọi điện thoại cho Khương Vận để báo bình an.
Trong điện thoại, Khương Vận lải nhải nói: “Ninh Ninh, con đừng sợ làm phiền thằng nhóc thối kia, có nhu cầu gì thì cứ nói với nó.”
“Dạ được.” - Giản Ninh dịu dàng trả lời.
Nghe vậy, Khương Vận khẽ thở dài: “Dì biết trong lòng con có khúc mắc với thằng nhóc thối Cẩn Diễn, chuyện trước kia đều là lỗi của nó, con coi như là nể mặt dì Khương, tha thứ cho nó, có được không? Không tha thứ cũng được, ít nhất, ít nhất con hãy cho nó một cơ hội đi.”
“Dì Khương, con biết rồi.” - Giọng của Giản Ninh vẫn dịu dàng như trước.
Trong lòng Khương Vận biết tính khí của Giản Ninh, bà biết cô có tính toán của riêng mình nên cũng không có nói thêm nữa.
Cúp điện thoại, Giản Ninh từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc, sau đó châm điếu thuốc ở trên bờ môi đỏ mọng, hút cạn một hơi, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi phả khói ra bên ngoài.
Thuốc này là vừa nãy cô mua ở trên đường khi đến khách sạn, không phải là thuốc lá bình thường cô hay hút, nên khi hút sẽ có chút sặc cuống họng.
Hút xong một điếu thuốc, Giản Ninh liền đưa tay đóng cửa sổ lại, đang chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt, đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Giản Ninh nghe thấy tiếng động liền đi ra mở cửa, Kha Dĩ Danh theo quy tắc liền cười chào hỏi: “Giản tiểu thư, đêm nay bên công ty chi nhánh có một bữa tiệc tối.”
“Phải tham gia sao?” - Giản Ninh nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” - Kha Dĩ Danh trả lời.
“Được, tôi biết rồi, làm phiền trợ lý Kha rồi.” - Giản Ninh mỉm cười đáp lại.
Đến giờ của bữa tiệc, Giản Ninh liền bắt xe đi tới khách sạn tổ chức tiệc tối, vừa xuống xe, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc và đầy phấn khích: “Giản Ninh!”
Giản Ninh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thì thấy Lư Tiểu Tiểu và Lý Kiến Đức cũng vừa mới bước xuống từ một chiếc taxi khác.
Lư Tiểu Tiểu thấy Giản Ninh thì vui mừng hết sức, liền chạy đến trước mặt Giản Ninh, cho cô một cái ôm thật lớn.
“Sao cô lại tới đây?” - Giản Ninh mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng Lư Tiểu Tiêu.
Lư Tiểu Tiểu buông tay đang ôm cô ra, đứng thẳng người, nhỏ giọng thầm thì: “Nghe nói tài vụ bên công ty này xuất hiện vấn đề, trợ lý Kha gọi điện thoại cho trưởng bộ phận Lý phải chạy tới đây ngay trong đêm, những người khác đều có công việc riêng, nên trưởng bộ phận Lý liền dẫn tôi theo đến đây để giúp đỡ.”
Lư Tiểu Tiểu dứt lời, đột nhiên nhận ra cô đang đi cùng với trưởng bộ phận Lý, trong lòng liền kinh sợ, chợt quay đầu lại.
Lý Kiến Đức thấy hai cô gái nhỏ đồng thời nhìn về phía mình, ông ta liền ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng thân phận trưởng bộ phận của mình nói: “Khụ khụ, thời gian không còn sớm, buổi tiệc cũng đã bắt đầu rồi, vào đi thôi!”
Ba người một trước hai sau đi vào khách sạn, mới vừa vào tới cửa, Giản Ninh liền phát hiện trong đám người có cái gì đó rất thân thuộc.