-
Chương 3: C3: Chương 3
<!-- vuông -->
Chương 3
Nghê Hướng Đông nhìn chằm chằm vào quả hồng trên chạc cây, rút ra điếu thuốc cuối cùng trong hộp.
Cuối năm đã cận kề, gió bắc gào thét, trên núi hoang cây nào trụi cứ trụi, quả nào rơi cứ rơi, cành khô lá úa vương vãi khắp nơi. Cuối cùng chỉ còn những cây tùng nho nhỏ và mấy quả hồng trên ngọn cây. <!-- vuông -->
Có lẽ cuộc đời anh cũng như những quả hồng trên cây, không sống qua nổi mùa đông này.
Anh không bắt được kẻ rình trộm kia, người đó quen đường núi này hơn anh. <!-- vuông -->
Không thể đuổi xuống dưới chân núi, còn chạy nữa anh sẽ rơi vào phạm vi theo dõi mất. Trước khi nghĩ ra được lối thoát, chắc chắn ngọn núi hoang trùng điệp này là nơi trú ẩn tốt nhất.
Trên đường quay về căn nhà bỏ hoang, anh hít sâu một hơi thuốc, muốn lấy nicotin đánh thức lý trí, tìm ra một con đường sống trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Người rình trộm ngoài cửa sổ là ai?
Hung thủ giết Tiểu Quân? Ông cụ dắt chó đi dạo? Nhân viên phòng hộ từng ở nơi này? Hay một kẻ xui xẻo nào đấy trùng hợp đi ngang qua?
Dù là ai cũng không thể thay đổi một sự thật: Anh lén lén lút lút nhìn chung quanh rồi bê một cái hộp lên núi. Nếu cảnh sát tra đến, chắc chắn anh sẽ bị nghi ngờ nặng, không tránh khỏi chuyện sẽ bị hỏi han.
Bây giờ nên làm gì đây?
Báo cảnh sát là cách tốt nhất, dù sao cũng không phải là anh giết người.
Nhưng có ai tin không? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Hơn nữa, anh không thể vào cục cảnh sát, cũng không thể liên quan gì đến cảnh sát cả.
Chuyện ngoài ý muốn năm xưa vẫn luôn tái hiện lại trong những đêm ác mộng, cứ như một vết rạn trên mặt hồ băng. Mười một năm qua, anh làm gì cũng phải cẩn thận từng chút như đi trên băng mỏng. Anh vẫn luôn nhớ những chuyện mình làm là vì điều gì, anh đã bò từng bước sang bờ bên kia của vận mệnh.
Anh thề sẽ không muốn quay lại những ngày tháng ấy.
Bỏ thi thể đó rồi chạy trốn?
Không, chắc chắn trên cái hộp đã có dấu vân tay của anh, chưa biết chừng trên người Tào Tiểu Quân cũng có dấu vết của anh.
Điều này cũng chẳng tránh được, dù sao trước kia hai người cũng làm dịch vụ chuyển nhà với nhau, cùng ra cùng vào, có một thời gian thậm chí còn cùng ăn cùng ở, chưa biết chừng đã để lại dấu vết gì đấy trên người Tào Tiểu Quân.
Anh không thể để lại bất kì chứng cứ nào gây bất lợi cho mình, anh không thể cho cảnh sát một lý do bắt mình.
Dứt khoát cho một mồi lửa thiêu rụi nơi này, tiêu hủy sạch sẽ toàn bộ chứng cứ?
Nhưng nếu như vậy thì hai vụ án quá nhiều điểm tương tự, nếu kinh động đến vị cảnh sát ở quê, mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm phức tạp khó khống chế.
Chuyện tới nước này, chỉ có một cách, đó chính là coi như chuyện mưu sát chưa từng xảy ra.
Ít nhất là trông có vẻ chưa từng xảy ra.
Đúng vậy, không có thi thể thì không có giết người.
Dù có người báo cảnh sát, thì cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý như mất tích tạm thời, ít nhiều sẽ cho anh tranh thủ thêm được chút thời gian làm rõ chân tướng.
Có lẽ mấy ngày này Ngô Tế Muội sẽ đau lòng lắm, điều này cũng không tránh được. Hơn nữa, anh cũng có thể chăm sóc cho cô cẩn thận, xuất phát từ sự thương hại, áy náy, hoặc một loại tình cảm không nói thành lời.
Nghĩ đến đây, Nghê Hướng Đông hạ quyết tâm.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là phải tìm được một chỗ, chôn sâu thi thể của Tào Tiểu Quân và cả những chứng cứ gây bất lợi cho mình.
Anh kéo cái hộp đi thật lâu, đổ mồ hôi đầm đìa trong đêm đông giá rét.
Cành khô trên núi không đủ để che khuất bóng người, may mà bóng đêm cũng sậm màu, giúp anh tránh được những phiền toái không cần thiết.
Anh bỗng vấp ngã một cái, đầu gối đập vào những cành cây và đá vụn. Đến khi nhìn rõ món đồ làm vướng chân mình, anh không khỏi bật cười thành tiếng.
Đến ông trời cũng đang giúp anh.
Trước mặt là một cái hố hình oval rộng hơn nửa mét, không biết là động vật hay người nào đào ra. Nghê Hướng Đông quỳ rạp trên mặt đất, xem xét bên trong. Cái hố vừa sâu vừa ngoằn ngoèo, sâu không thấy đáy, nối thẳng đến một đường ngầm đen nháy. Quanh hố chỉ toàn là những bụi cỏ và một cây hồng cổ thụ.
Anh vừa ý nhìn đám quả hồng nát xung quanh, có quả rụng là chuyện tốt, có quả rụng tức là ở đây không có ai tới, là một nơi thích hợp để vứt xác.
Nghê Hướng Đông thở phào một hơi, sau đó anh chọc một cành cây xuống, đào cái hố đó rộng thêm một chút, sâu hơn một chút.
Sâu đến mức đủ chôn một người chết.
Đối với chuyện này, anh có kinh nghiệm.
Giải quyết xong một mối lo âu, anh dựa vào cây hồng hưởng thụ điếu thuốc cuối cùng trong bao, nhìn từng đợt khói trắng lượn lờ bay lên, biến thành mây trên trời.
Hút điếu thuốc tới tận đầu lọc, anh biết đã đến lúc lên đường.
“Người anh em, đừng trách tôi tàn nhẫn.” Anh vừa kéo cái hộp vào hố vừa nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ai làm thì cậu tìm tới người đó mà đòi mạng.”
Đương nhiên, Tào Tiểu Quân trong rương không nói gì cả.
Đất cát và đá vụn đều được hất lên chiếc hộp, vang lên tiếng sột soạt, Nghê Hướng Đông vốc thêm một nắm đất, nhưng lại dừng trên không, chậm chạp không thả xuống.
Bỗng dưng anh thấy mình đúng là kẻ khốn nạn.
Sau khi chuyện xảy ra, anh vẫn cứ nghĩ xem làm thế nào để rửa sạch hiềm nghi, thoát thân êm đẹp chứ chưa từng đau lòng cho Tào Tiểu Quân mất mạng oan, đúng vậy, thậm chí anh còn chẳng nghĩ tới chuyện muốn buồn.
Tưởng tượng đến cảnh Tào Tiểu Quân sẽ nằm một mình trên ngọn núi hẻo lánh này, Nghê Hướng Đông không biết nên cảm thấy thế nào, anh bụm miệng khóc lớn.
Những kỷ niệm xưa thoắt ẩn thoắt hiện, nghĩ đêm nay là ngày cuối, anh bỗng muốn nhìn Tiểu Quân thêm một lần, nói tạm biệt một cách nghiêm túc với người anh em cùng quê.
Anh nhấc cái hộp gỗ lên lần nữa.
Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một người cuộn tròn dưới đáy hòm ;
Nhưng người đó không phải Tào Tiểu Quân.
Tiếng khóc của Nghê Hướng Đông bỗng im bặt, anh cảm giác dạ dày co rút lại, đồ ăn bên trong như đảo lộn hết lên.
Thi thể Tiểu Quân không cánh mà bay, rồi không hiểu sao lại có thêm một người chết.
Người xa lạ trước mặt mặc một bộ đồng phục, trông có vẻ là bảo vệ giữ núi.
Nhưng tại sao bảo vệ lại chết ở đây?
Người này còn cao hơn Tào Tiểu Quân, tay chân cong thành một độ cong quỷ dị, hẳn là hung thủ đã giết người rồi cố gắng nhét vào trong hộp, có vẻ xương cốt đã gãy vụn từ lâu.
Nghê Hướng Đông hoa mắt chóng mặt.
Vụ giết người thứ hai đã xảy ra từ lúc nào? Chẳng nhẽ là lúc mình đuổi theo ra ngoài kia? Chẳng nhẽ ngoài kẻ rình coi, hiện trường còn có một người sống thứ ba?
Nghĩ đến đây, anh đứng bật dậy, nhìn xung quanh một cách đầy đề phòng.
Vừa rồi nơi này còn cho anh một ch.ỗ kín đáo để giấu xác trong rừng cây, giờ đây không khí đã lạnh lẽo khó lường. Anh biết, có một đôi mắt đang mỉm cười đón nhìn vẻ chật vật của anh.
“Ai? Cút ra đây! Tao không thù không oán gì với mày, mắc gì hại tao!”
Nghê Hướng Đông gào ầm lên trong bóng đêm, có một thứ gì đó đang kéo góc áo anh.
Anh quay phắt đầu lại, theo cánh tay run run, anh nhìn thấy cậu bảo vệ trong hộp.
Hơi t.hở dốc mỏng manh, mang theo tiếng vang ồ ồ.
“Cứu em, anh ơi anh cứu em.” Gương mặt trẻ con bẩn thỉu vì nước mắt và máu: “Em không muốn chết, em xin anh, cứu em đi mà.”
Tiếng còi cảnh sát ngày càng gần chân núi, ánh sáng đèn pin của cảnh sát cắt ngang bóng đêm.
Nghê Hướng Đông bỗng nghe thấy chuyện cũ như ùa về. Đó là tiếng lớp băng vỡ vụn, là sự cẩn thận khi đi trên băng mỏng mười mấy năm trời đã thất bại trong gang tấc.
Anh biết, mọi chuyện đang dần ngóc đầu lại.
Dù có muốn hay không, anh lại phải bước lên con đường đó một lần nữa.
Giọng nói của cậu bảo vệ yếu dần đi, biểu cảm trên mặt biến từ cầu xin thành hoảng sợ. Cậu nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, thấy anh hờ hững quay người đi, lúc quay lại đã cầm một tảng đá trong tay trái.
Nghê Hướng Đông giơ cục đá qua đỉnh đầu, mặt không chút biểu cảm.
“A…”
Tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi làm đàn chim đang mơ màng hốt hoảng, chúng bay tứ tán, nhanh chóng bay sang một cành khô khác, lại tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Tiếng bước chân ồn ào dần tới gần.
Cuối cùng Nghê Hướng Đông cũng dừng tay, miệng thở hồng hộc đầy hơi nóng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng non phía chân trời, cái ngày trong trí nhớ ấy, ánh trăng trông cũng như này.
À, chắc đây là vận mệnh nhỉ.
Anh sửa sang lại quần áo, mang theo nụ cười giễu cợt, tập tễnh đi về phía tiếng bước chân.
Soạt, soạt, soạt.
Gió núi thổi qua, quả hồng lắc lư trên cành cây, quả chín rơi xuống trên chiếc hộp gỗ, nát bét. <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 3
Nghê Hướng Đông nhìn chằm chằm vào quả hồng trên chạc cây, rút ra điếu thuốc cuối cùng trong hộp.
Cuối năm đã cận kề, gió bắc gào thét, trên núi hoang cây nào trụi cứ trụi, quả nào rơi cứ rơi, cành khô lá úa vương vãi khắp nơi. Cuối cùng chỉ còn những cây tùng nho nhỏ và mấy quả hồng trên ngọn cây. <!-- vuông -->
Có lẽ cuộc đời anh cũng như những quả hồng trên cây, không sống qua nổi mùa đông này.
Anh không bắt được kẻ rình trộm kia, người đó quen đường núi này hơn anh. <!-- vuông -->
Không thể đuổi xuống dưới chân núi, còn chạy nữa anh sẽ rơi vào phạm vi theo dõi mất. Trước khi nghĩ ra được lối thoát, chắc chắn ngọn núi hoang trùng điệp này là nơi trú ẩn tốt nhất.
Trên đường quay về căn nhà bỏ hoang, anh hít sâu một hơi thuốc, muốn lấy nicotin đánh thức lý trí, tìm ra một con đường sống trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Người rình trộm ngoài cửa sổ là ai?
Hung thủ giết Tiểu Quân? Ông cụ dắt chó đi dạo? Nhân viên phòng hộ từng ở nơi này? Hay một kẻ xui xẻo nào đấy trùng hợp đi ngang qua?
Dù là ai cũng không thể thay đổi một sự thật: Anh lén lén lút lút nhìn chung quanh rồi bê một cái hộp lên núi. Nếu cảnh sát tra đến, chắc chắn anh sẽ bị nghi ngờ nặng, không tránh khỏi chuyện sẽ bị hỏi han.
Bây giờ nên làm gì đây?
Báo cảnh sát là cách tốt nhất, dù sao cũng không phải là anh giết người.
Nhưng có ai tin không? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Hơn nữa, anh không thể vào cục cảnh sát, cũng không thể liên quan gì đến cảnh sát cả.
Chuyện ngoài ý muốn năm xưa vẫn luôn tái hiện lại trong những đêm ác mộng, cứ như một vết rạn trên mặt hồ băng. Mười một năm qua, anh làm gì cũng phải cẩn thận từng chút như đi trên băng mỏng. Anh vẫn luôn nhớ những chuyện mình làm là vì điều gì, anh đã bò từng bước sang bờ bên kia của vận mệnh.
Anh thề sẽ không muốn quay lại những ngày tháng ấy.
Bỏ thi thể đó rồi chạy trốn?
Không, chắc chắn trên cái hộp đã có dấu vân tay của anh, chưa biết chừng trên người Tào Tiểu Quân cũng có dấu vết của anh.
Điều này cũng chẳng tránh được, dù sao trước kia hai người cũng làm dịch vụ chuyển nhà với nhau, cùng ra cùng vào, có một thời gian thậm chí còn cùng ăn cùng ở, chưa biết chừng đã để lại dấu vết gì đấy trên người Tào Tiểu Quân.
Anh không thể để lại bất kì chứng cứ nào gây bất lợi cho mình, anh không thể cho cảnh sát một lý do bắt mình.
Dứt khoát cho một mồi lửa thiêu rụi nơi này, tiêu hủy sạch sẽ toàn bộ chứng cứ?
Nhưng nếu như vậy thì hai vụ án quá nhiều điểm tương tự, nếu kinh động đến vị cảnh sát ở quê, mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm phức tạp khó khống chế.
Chuyện tới nước này, chỉ có một cách, đó chính là coi như chuyện mưu sát chưa từng xảy ra.
Ít nhất là trông có vẻ chưa từng xảy ra.
Đúng vậy, không có thi thể thì không có giết người.
Dù có người báo cảnh sát, thì cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý như mất tích tạm thời, ít nhiều sẽ cho anh tranh thủ thêm được chút thời gian làm rõ chân tướng.
Có lẽ mấy ngày này Ngô Tế Muội sẽ đau lòng lắm, điều này cũng không tránh được. Hơn nữa, anh cũng có thể chăm sóc cho cô cẩn thận, xuất phát từ sự thương hại, áy náy, hoặc một loại tình cảm không nói thành lời.
Nghĩ đến đây, Nghê Hướng Đông hạ quyết tâm.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là phải tìm được một chỗ, chôn sâu thi thể của Tào Tiểu Quân và cả những chứng cứ gây bất lợi cho mình.
Anh kéo cái hộp đi thật lâu, đổ mồ hôi đầm đìa trong đêm đông giá rét.
Cành khô trên núi không đủ để che khuất bóng người, may mà bóng đêm cũng sậm màu, giúp anh tránh được những phiền toái không cần thiết.
Anh bỗng vấp ngã một cái, đầu gối đập vào những cành cây và đá vụn. Đến khi nhìn rõ món đồ làm vướng chân mình, anh không khỏi bật cười thành tiếng.
Đến ông trời cũng đang giúp anh.
Trước mặt là một cái hố hình oval rộng hơn nửa mét, không biết là động vật hay người nào đào ra. Nghê Hướng Đông quỳ rạp trên mặt đất, xem xét bên trong. Cái hố vừa sâu vừa ngoằn ngoèo, sâu không thấy đáy, nối thẳng đến một đường ngầm đen nháy. Quanh hố chỉ toàn là những bụi cỏ và một cây hồng cổ thụ.
Anh vừa ý nhìn đám quả hồng nát xung quanh, có quả rụng là chuyện tốt, có quả rụng tức là ở đây không có ai tới, là một nơi thích hợp để vứt xác.
Nghê Hướng Đông thở phào một hơi, sau đó anh chọc một cành cây xuống, đào cái hố đó rộng thêm một chút, sâu hơn một chút.
Sâu đến mức đủ chôn một người chết.
Đối với chuyện này, anh có kinh nghiệm.
Giải quyết xong một mối lo âu, anh dựa vào cây hồng hưởng thụ điếu thuốc cuối cùng trong bao, nhìn từng đợt khói trắng lượn lờ bay lên, biến thành mây trên trời.
Hút điếu thuốc tới tận đầu lọc, anh biết đã đến lúc lên đường.
“Người anh em, đừng trách tôi tàn nhẫn.” Anh vừa kéo cái hộp vào hố vừa nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ai làm thì cậu tìm tới người đó mà đòi mạng.”
Đương nhiên, Tào Tiểu Quân trong rương không nói gì cả.
Đất cát và đá vụn đều được hất lên chiếc hộp, vang lên tiếng sột soạt, Nghê Hướng Đông vốc thêm một nắm đất, nhưng lại dừng trên không, chậm chạp không thả xuống.
Bỗng dưng anh thấy mình đúng là kẻ khốn nạn.
Sau khi chuyện xảy ra, anh vẫn cứ nghĩ xem làm thế nào để rửa sạch hiềm nghi, thoát thân êm đẹp chứ chưa từng đau lòng cho Tào Tiểu Quân mất mạng oan, đúng vậy, thậm chí anh còn chẳng nghĩ tới chuyện muốn buồn.
Tưởng tượng đến cảnh Tào Tiểu Quân sẽ nằm một mình trên ngọn núi hẻo lánh này, Nghê Hướng Đông không biết nên cảm thấy thế nào, anh bụm miệng khóc lớn.
Những kỷ niệm xưa thoắt ẩn thoắt hiện, nghĩ đêm nay là ngày cuối, anh bỗng muốn nhìn Tiểu Quân thêm một lần, nói tạm biệt một cách nghiêm túc với người anh em cùng quê.
Anh nhấc cái hộp gỗ lên lần nữa.
Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một người cuộn tròn dưới đáy hòm ;
Nhưng người đó không phải Tào Tiểu Quân.
Tiếng khóc của Nghê Hướng Đông bỗng im bặt, anh cảm giác dạ dày co rút lại, đồ ăn bên trong như đảo lộn hết lên.
Thi thể Tiểu Quân không cánh mà bay, rồi không hiểu sao lại có thêm một người chết.
Người xa lạ trước mặt mặc một bộ đồng phục, trông có vẻ là bảo vệ giữ núi.
Nhưng tại sao bảo vệ lại chết ở đây?
Người này còn cao hơn Tào Tiểu Quân, tay chân cong thành một độ cong quỷ dị, hẳn là hung thủ đã giết người rồi cố gắng nhét vào trong hộp, có vẻ xương cốt đã gãy vụn từ lâu.
Nghê Hướng Đông hoa mắt chóng mặt.
Vụ giết người thứ hai đã xảy ra từ lúc nào? Chẳng nhẽ là lúc mình đuổi theo ra ngoài kia? Chẳng nhẽ ngoài kẻ rình coi, hiện trường còn có một người sống thứ ba?
Nghĩ đến đây, anh đứng bật dậy, nhìn xung quanh một cách đầy đề phòng.
Vừa rồi nơi này còn cho anh một ch.ỗ kín đáo để giấu xác trong rừng cây, giờ đây không khí đã lạnh lẽo khó lường. Anh biết, có một đôi mắt đang mỉm cười đón nhìn vẻ chật vật của anh.
“Ai? Cút ra đây! Tao không thù không oán gì với mày, mắc gì hại tao!”
Nghê Hướng Đông gào ầm lên trong bóng đêm, có một thứ gì đó đang kéo góc áo anh.
Anh quay phắt đầu lại, theo cánh tay run run, anh nhìn thấy cậu bảo vệ trong hộp.
Hơi t.hở dốc mỏng manh, mang theo tiếng vang ồ ồ.
“Cứu em, anh ơi anh cứu em.” Gương mặt trẻ con bẩn thỉu vì nước mắt và máu: “Em không muốn chết, em xin anh, cứu em đi mà.”
Tiếng còi cảnh sát ngày càng gần chân núi, ánh sáng đèn pin của cảnh sát cắt ngang bóng đêm.
Nghê Hướng Đông bỗng nghe thấy chuyện cũ như ùa về. Đó là tiếng lớp băng vỡ vụn, là sự cẩn thận khi đi trên băng mỏng mười mấy năm trời đã thất bại trong gang tấc.
Anh biết, mọi chuyện đang dần ngóc đầu lại.
Dù có muốn hay không, anh lại phải bước lên con đường đó một lần nữa.
Giọng nói của cậu bảo vệ yếu dần đi, biểu cảm trên mặt biến từ cầu xin thành hoảng sợ. Cậu nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, thấy anh hờ hững quay người đi, lúc quay lại đã cầm một tảng đá trong tay trái.
Nghê Hướng Đông giơ cục đá qua đỉnh đầu, mặt không chút biểu cảm.
“A…”
Tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi làm đàn chim đang mơ màng hốt hoảng, chúng bay tứ tán, nhanh chóng bay sang một cành khô khác, lại tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Tiếng bước chân ồn ào dần tới gần.
Cuối cùng Nghê Hướng Đông cũng dừng tay, miệng thở hồng hộc đầy hơi nóng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng non phía chân trời, cái ngày trong trí nhớ ấy, ánh trăng trông cũng như này.
À, chắc đây là vận mệnh nhỉ.
Anh sửa sang lại quần áo, mang theo nụ cười giễu cợt, tập tễnh đi về phía tiếng bước chân.
Soạt, soạt, soạt.
Gió núi thổi qua, quả hồng lắc lư trên cành cây, quả chín rơi xuống trên chiếc hộp gỗ, nát bét. <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->