Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Edit + beta: Legi (Giang Phong)
Ánh trăng chiếu rọi vào sơn cốc u tối tĩnh mịch, những cánh hoa rụng xuống trải đầy thảm cỏ, khung cảnh gợi lên một sự tĩnh mịch đến cô độc.
Sáng sớm Trương Tấn đã rời giường, nguyên nhân là vì hắn dự định xuống núi bán dược thảo quý hôm qua vừa đào được trên núi. Nhưng chưa kịp bước chân xuống giường thì lại truyền đến một hồi vó ngựa từ ngoài Minh Nguyệt cốc.
"Trương đại phu... Trương đại phu..." Một đại thẩm trong thôn với sắc mặt hoảng hốt lỗ mãng đẩy cánh cửa, bước vào phòng thuốc của hắn.
Trương Tấn nhanh chóng bước ra, trấn tĩnh vị đại thẩm, hắn vốn tưởng rằng vết thương của trượng phu nàng lại tái phát, đang quay lưng chuẩn bị hòm thuốc cùng nàng về nhà chẩn bệnh, nhưng không ngờ vị đại thẩm đó lại nắm lấy cánh tay hắn, luống cuống nói: "Bên ngoài có rất nhiều quan binh cưỡi ngựa tới, bảo là muốn... muốn tìm Trương đại phu... ngài chạy mau..."
Trương Tấn cau mày: "Quan binh? Tìm ta?"
Vừa dứt lời đã nhìn thấy mười mấy con tuấn mã chạy tới từ hướng trong thôn. Bọn họ thấy hắn, một nam nhân đứng ở Minh Nguyệt cốc, vội hét lên từ bên ngoài rào tre: "Chính là hắn... Mau vào dẫn đi!" Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, bọn binh lính nhanh chóng xuống ngựa, nhao nhao nhảy hàng rào vào cửa giống như thổ phỉ vùng núi.
Mặt Trương Tấn không biến sắc, mặc cho bọn họ trói chặt, cuối cùng mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Không biết tại hạ phạm vào tội gì mà mấy vị quan gia lại làm vậy?"
Thái độ người cầm đầu kia phách lối nói: "Ta mặc kệ ngươi phạm vào tội gì, quan trên muốn bắt ngươi, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc thôi. Mang đi."
Nói xong, Trương Tấn liền bị mấy quan binh áp giải ra khỏi Minh Nguyệt cốc. Người dân làng vội vàng tiến lên ngăn cản, có người kéo cánh tay Trương Tấn, có người dùng đòn gánh cùng bội đao trực tiếp chống lại quan binh. Trương Tấn lo lắng dân làng bị thương, liền nhẹ nhàng khuyên bảo dọc đường để bọn họ quay về nhà, sau đó không hề phản kháng, đi theo quan binh.
Hắn không phải là không có khả năng trốn thoát, chỉ là muốn xem một chút, người mà tên cầm đầu này gọi là quan trên, tại sao muốn bắt hắn mà thôi.
Sau năm ngày ròng rã ngày bị áp giải bôn ba trên đường, tối ngủ lại các nha huyện, Trương Tấn bị dẫn vào Hoàng cung nguy nga lộng lẫy.
Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu tại sao trong cung lại sai người bắt hắn tới đây.
Trương Tấn được an bài ở tại một gian phòng nhỏ bậc trung đợi truyền lệnh. Hôm sau, một thái giám đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: "Ngươi chính là Trương Tấn? Đệ nhất danh y đất Thục?"
Trương Tấn nhìn bộ dạng bất nam bất nữ của hắn, không khỏi lộ vẻ khinh thường, gật đầu một cái, nhướng mày nói: "Đúng vậy."
Thái giám quản sự dùng ánh mắt quét qua quét lại mấy vòng trên người hắn, sau đó cất giọng the thé nói: "Đi theo ta."
Khóe miệng Trương Tấn nhếch lên, chứa ý cười, đi theo sau lưng hắn, lại hỏi: "Công công, không biết chúng ta đang đi đâu?"
"Đến Thanh Dương điện."
"Thanh Dương điện là cung điện của vị phi tử nào?" Trương Tấn nhớ tới lời thoại trong hí kịch thường nói phi tử luôn là ở tại điện gì đó... Chắc có lẽ Thanh Dương điện này là nơi ở của một phi tử nào đó đi?
Sau khi suy nghĩ một chút, lại tự lẩm bẩm: "Sẽ không phải cho ta đi đỡ đẻ đấy chứ! Ta không làm được đâu."
Tên thái giám chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhưng không mở miệng thêm một lần nào nữa.
Trương Tấn sờ sờ chóp mũi, trong lòng đã có tính toán, nếu như tốn công tốn sức như vậy, áp giải hắn từ xa xôi về đây chỉ để đỡ đẻ cho một nữ nhân, hắn nhất định quay đầu bước đi, bất kể Hoàng cung nội điện cái gì, trên đời này vốn không có chỗ nào có thể giam cầm được Trương Tấn hắn.
Đến gần Thanh Dương điện, Trương Tấn liền nghe thấy mấy tiếng ho khan, âm thanh trầm thấp khàn khan... Có thể khẳng định tuyệt đối âm thanh này không phải của nữ nhân.
Sau khi tên thái giám quản sự bẩm báo liễn dẫn theo Trương Tấn bước vào điện. Đập vào mắt hắn là một nam nhân gầy gò tuấn tú đang ngồi sau long án.
Dáng người cao gầy, mặc một cái áo trong màu vàng nhạt, trên bả vai khoác hờ một bộ cẩm tú long bào, búi tóc tùy ý thả sau ót, cả người tỏa ra một khí thế sắc bén như dao.
Hắn đưa mắt nhìn thái giám quản sự và Trương Tấn đứng đó, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến người đứng ở cửa là Trương Tấn cảm thấy cổ họng căng thẳng, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác bị người nọ nhìn thấu.
"Còn nghĩ ngợi gì nữa? Nhìn thấy Hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống?" Thái giám quản sự quỳ gối, quắc mắt trách mắng Trương Tấn.
Khi đó Trương Tấn mới thoát khỏi trạng thái thất thần, đứng ở nơi đó không biết làm sao. Sau này, mỗi khi nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Trương Tấn cảm thấy thật là quá mất mặt rồi, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên luống cuống như vậy, lại bị người kia nhìn thấy.
"Không cần, ngươi cũng đứng lên đi." Bóng dáng màu vàng tiện tay quơ quơ, miễn đại lễ cho Trương Tấn.
Không biết có phải lần đầu tiên được đối mặt với nam nhân nắm cả thiên hạ trong tay hay không, Trương Tấn chỉ cảm thấy nhìn hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp bức, làm cho hô hấp của mình có chút không ổn.
"Hoàng thượng, vị này là đệ nhất thần y đất Thục mà Tư đại nhân dâng lên, người xem có muốn thử một chút hay không?"
Trương Tấn trố mắt nhìn, thì ra không phải đem hắn đến đỡ đẻ cho phi tử mà là trực tiếp xem bệnh cho Hoàng đế... Tư đại nhân... Dâng lên? Ha, từ lúc nào hắn đã trở thành vật phẩm của tên Tư đại nhân nào đó tùy ý có thể dùng để hiến tặng cho Hoàng đế đây?
Nghe nói Trương Tấn là thần y, Hoàng đế lại ngẩng mặt lên từ trong đống tấu chương cao như núi. Con ngươi sắc bén như thể xuyên thấu mọi thứ quét qua mặt Trương Tấn hai vòng sau đó đặt ngự bút xuống, ngồi nghiêm nghị trên long ỷ, đưa tay phải ra, tùy ý đặt lên nệm.
Trương Tấn không biết phải làm gì, lại bị thái giám quản sự kéo lên trước, đứng ở bên long án, ngẩn người nhìn một khoảng da tay nhẵn nhụi lộ ra khỏi ống áo.
"Trương thần y, mau chẩn mạch cho Hoàng thượng, ngươi phải quỳ xuống, đó là quy tắc trong cung đình, thể hiện sự kính trọng Thiên tử." Thái giám thân cận của Hoàng đế nói với Trương Tấn.
Trương Tấn không hiểu, nhìn Hoàng đế thật lâu không nói. Hoàng đế lắc đầu, nói với âm thanh trong trẻo: "Thôi khỏi, đứng cũng không sao."
Trương Tấn đưa ngón tay ra, chậm rãi đặt lên cổ tay Hoàng đế. Đã từng chẩn mạch cho vô số người, nhưng chưa bao giờ Trương Tấn cảm thấy khẩn trương như thời khắc này, không phải là vì không tin tưởng vào y thuật của mình, mà là vì đầu ngón tay phải đặt vào một cổ tay trơn bóng và lành lạnh kia.
Sau nửa nén hương, Trương Tấn thu hồi ngón tay đang bắt mạch, Hoàng đế hất áo che đi cổ tay, lại cầm ngự bút lúc nãy đã đặt xuống, ung dung hỏi: "Như thế nào?"
Trương Tấn nhìn vào gò má nhô cao của hắn bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài như ngọc của hắn một lúc lâu mới đáp: "Mang bệnh từ khi còn nằm trong bụng mẹ, không có cách nào trị tận gốc."
Loại bệnh trên người Hoàng đế này, hắn đã từng từng thấy trong lúc xem bệnh cho dân chúng, bình thường đều là sau khi trưởng thành mới phát bệnh, có khi là hai mươi tuổi cũng có khi ba mươi tuổi mới phát bệnh. Nhưng người mang bệnh này còn có thể sống lâu như Hoàng đế cũng thật hiếm thấy, đoán chừng Thái y trong cung đã dùng đủ loại kì tiên dược thảo mới có thể chống đỡ tính mạng của hắn chừng ấy năm.
Nghe Trương Tấn nói như vậy, Hoàng đế chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái, không nói gì, có nghĩa là hắn cũng hiểu khá rõ về bệnh tình của mình.
Ngược lại thái giám thân cận đứng bên cạnh hắn hống hách quát một tiếng: "Điêu dân to gan, nói lời xằng bậy. Người đâu, áp giải vào ngục chờ xét xử."
Hắn vừa dứt lời, lập tức có thị vệ bước vào, Trương Tấn nhìn bọn họ một chút, lại quay mặt nhìn Hoàng đế vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không sợ, nói một cách dứt khoát: "Mặc dù trong thời gian ngắn không cách nào trị tận gốc, nhưng nếu nghe theo sự sắp đặt của tiểu nhân, bệ hạ chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi."
Hoàng đế quay đầu nhìn Trương Tấn, phất tay bảo hai tên thị vệ lui xuống, sau đó nhìn khuôn mặt non nớt của Trương Tấn, đột nhiên bật cười.
Nụ cười này, đối với Trương Tấn mà nói, thật giống như khung cảnh rực rỡ tươi đẹp của mùa xuân, hắn thực sự chưa bao giờ thấy một nụ cười rung động lòng người nào như vậy trước đây, cặp mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng cũng nhếch lên theo nụ cười của hắn, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp!
Ngày hôm sau đến chẩn mạch, Trương Tấn vốn chỉ nói vu vơ với Hoàng thượng một câu, nếu như muốn hắn chữa trị thì phải tuyệt đối tin tưởng một người duy nhất là Trương Tấn và phải dừng việc dùng thuốc của tất cả những Thái y trong Thái y viện. Đây là Trương Tấn đang tự mở ra một cánh cửa cho mình, bởi vì nếu như Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu này của hắn, như vậy thì hắn sẽ có đầy đủ lý do cự tuyệt chữa bệnh cho Hoàng thượng rồi.
Nhưng là, Hoàng đế nhìn hắn một lúc lâu, sau đó làm một hành động trước nay chưa từng ai nghĩ tới được đó là gật đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Từ đó, Trương Tấn liền ở lại trong cung, làm thầy thuốc duy nhất của Hoàng đế.
Mỗi ngày sáng trưa tối một lần chẩn mạch, một lần dùng thuốc, một lần châm cứu... Sau đó một thời gian, việc chẩn bệnh và nghỉ ngơi để được chẩn bệnh đã trở thành một quy luật giữa Trương Tấn và Hoàng đế.
Vào sáng sớm hôm đó, Trương Tấn chắc hẳn là Hoàng đế đã bãi triều, liền ôm hòm thuốc đi tới Cần Chính điện. Hoàng đế đã đặc biệt phê chuẩn, hắn có thể tùy ý vào điện, không phải báo cáo hay bị chặn lại.
Sau khi Trương Tấn vào cửa, liền thấy Hoàng đế đang ngồi phê duyệt tấu chương trước long án, còn có một tiểu cô nương đang nằm trên đầu gối hắn.
Diện mạo của tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan có nét tương tự Hoàng đế, hơn nữa cũng giống như Hoàng đế, vị tiểu cô nương đó có một loại khí chất khó có thể làm cho người khác kháng cự hay xa cách. Một khắc kia, Trương Tấn ngây ngẩn cả người.
Người nọ ngẩng đầu lên, sau khi thấy Trương Tấn, liền vẫy vẫy tay với hắn, Trương Tấn đi lên trước, Hoàng đế ôm tiểu cô nương lên, nói với hắn: "Đây là Trì Nam, trưởng công chúa của trẫm."
Nói xong liền ôm Trì Nam vào trong ngực, nhìn thấy sắc mặt Trương Tấn có chút đờ đẫn, Hoàng đế lại nói: "Tên của Trì Nam vốn xuất xứ từ đất Thục, mà ngươi cũng đến từ đất Thục, hy vọng hai người có thể có mối quan hệ tốt."
Nói xong, tiểu cô nương đó liền lạnh nhạt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế, không nói gì, ngược lại Trương Tấn hình như hơi kích động, đột nhiên lúng túng nở nụ cười: "Ha ha... Đúng vậy! Thần và công chúa nhất định có thể có mối quan hệ tốt đẹp, ha ha."
Không biết mình tại sao lại đột nhiên luống cuống, Trương Tấn liếm liếm cánh môi khô khốc, gần như đã dùng hết sức mới miễn cưỡng làm cho bản thân khôi phục lý trí.
Cho tới bây giờ Trương Tấn chỉ biết hắn là Hoàng đế, Hoàng đế tất phải có tam cung lục viện. Trương Tấn cũng biết, hắn có mấy nữ nhi, nhưng biết là một chuyện thấy lại là một chuyện khác. Trương Tấn không nghĩ rằng sau khi thấy lại có cảm giác đau lòng khó chịu như vậy.
Thời điểm hắn chẩn mạch cho Hoàng đế, công chúa Trì Nam nhảy xuống khỏi người Hoàng đế, ngồi bên cạnh tự mình chơi đùa, Trương Tấn vẫn cẩn thận bắt mạch cho hắn như trước đây, mà một tay hắn cũng giơ tấu chương ra đọc như bình thường.
Sau khi chẩn mạch như thường lệ, hắn bắt đầu thất thần, hồn phách bắt đầu bay ra khỏi cung điện này, dường như là muốn ngay lập tức trở lại phòng mình, ngủ một giấc, nhưng trong lúc đó lại có một bàn tay nhỏ nhắn kéo hắn lại, cúi xuống thì thấy Trì Nam trưởng công chúa đang giương mắt nhìn mình, con ngươi lóe sáng như sao, giọng nói có chút non nớt hỏi hắn: "Bệnh của phụ hoàng sẽ sớm khỏi chứ?"
Trương Tấn thấy được sự quan tâm chân thành từ đáy mắt đứa nhỏ này, nhất thời cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cắn môi dưới gật đầu một cái: "Chắc chắn sẽ khỏi, công chúa yên tâm."
Trì Nam nhìn hắn một lúc lâu, liền không nói gì nữa mà xoay người, trong nháy mắt xoay người kia, giọng nói non nớt lại như búa nện một cú vào đầu hắn: "Phụ hoàng là Hoàng đế, cho dù có nam sủng cũng không có gì lạ."
"......"
Phụ hoàng là Hoàng đế, cho dù có... Nam sủng!???
Đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy? Nam sủng với lại không nam sủng cái gì? Chẳng lẽ nàng cho là hắn muốn làm nam sủng của phụ hoàng nó sao? Ha, quả thật điên rồi!
Nam sủng!
Nam sủng...?
Buổi tối hôm đó, Trương Tấn nhiễm phong hàn, phát sốt vài ngày cũng không khỏi hẳn.
Trong lúc hắn ngã bệnh, Hoàng đế phái người tới gọi hắn mấy lần, cũng bị hắn lấy lí do cơ thể mình không khỏe, sợ ảnh hưởng đến long thể mà cự tuyệt.
Hắn chui cả người trong chăn ngồi ở mép giường, cửa sổ phía tây mở rộng để hắn có thể nhìn thấy mặt trời từ từ lặn xuống dãy núi phía xa. Ngắm nhìn cảnh tượng này, trong lòng Trương Tấn sinh ra một loại cảm giác đìu hiu khó có thể dùng lời diễn tả được.
Có lẽ... đứa bé kia nói đúng... có lẽ.... Đã đến lúc hắn phải rời đi.
Cửa phòng "ken két" một tiếng mở ra, Trương Tấn cho là Tiểu Đức Tử mỗi ngày đưa cơm cho hắn nên không quay đầu lại, chỉ dùng giọng nói yếu ớt nói: "Cứ để đó đi... Lát nữa ta sẽ ăn."
Một lúc lâu cũng không có nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm với bàn, Trương Tấn quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người cao gầy đang bên trong phòng, hai tay thả lỏng sau lưng, nhìn bốn phía, quan sát sự bài trí trong phòng hắn.
"Hoàng... Hoàng thượng!"
Cả người Trương Tấn giống như gắn phải lò xo, ngay lập tức bò dậy từ trên giường, bả vai khoác chiếc chăn vừa dầy vừa nặng, cứ ngây ngốc quỳ gối trước giường như vậy.
Thân ảnh màu vàng kia đi về phía hắn, khóe miệng ẩn chứa ý cười, chậm rãi đi tới chỗ Trương Tấn đang quỳ, rồi sau đó đứng thẳng trước giường, nói: " Mấy ngày nay Trương thần y đã không bắt mạch cho trẫm, nghe Phương Trì nói ngươi bị bệnh, trẫm không yên lòng, liền tới thăm ngươi."
Phương Trì là thái giám thân cận của hắn.
Trương Tấn sững sờ nhìn bóng dáng gần ngay trước mắt này, cũng không thể đè nén nội tâm nổi nữa, trong nháy mắt đó hắn không thể nhớ cái gì lễ giáo quân thần, cũng không thể nhớ nổi thân phận của nhau, cứ như vậy trực tiếp bổ nhào vào lòng người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Ôm chặt lấy hông của hắn, tham luyến hương thơm ấm áp quen thuộc trên người hắn, hai mắt Trương Tấn nhắm chặt, buộc mình nhất định phải nhớ kĩ cảm giác vào giờ phút này, bởi vì đây rất có thể là lần duy nhất trong đời hắn được làm như vậy. Chắc chỉ một lúc nữa thôi, hắn sẽ bị thị vệ kéo ra, sau đó, người này sẽ dùng vẻ mặt vô cùng giận dữ của người bị mạo phạm mà trách tội hắn.
Những hậu quả này hắn đều nghĩ tới, nhưng vẫn không khống chế được mình mà làm như vậy.
Một lúc sau vẫn không thấy mình bị đẩy ra như dự đoán, ngược lại hắn cảm nhận được sau lưng truyền tới một hồi vỗ nhẹ.
Hắn dùng cách vỗ vỗ sau lưng giống như đang vỗ về một đứa trẻ đối với Trương Tấn.
Trương Tấn ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, đôi mắt long lanh thấm đầy nước mắt, một khắc kia, Trương Tấn biết, thời điểm này chắc chắn là khoảnh khắc nhếch nhác nhất từ trước tới nay.
Môi mỏng mát lạnh như ngọc êm ái đặt lên môi hắn, so với dự đoán còn ngọt hơn gấp trăm lần. Môi lưỡi triền miên, tứ chi quấn quít, trong nháy mắt cơ thể hắn như bốc hỏa, hắn liều mạng leo lên trên người nam nhân gầy gò kia, khéo léo phục vụ, liều chết triền miên.
Bởi vì phải lấy tay xé rách y phục bằng gấm thượng hạng nên bàn tay hắn đau rát, nhưng mà, hắn vui vẻ chịu đựng, vì người đó, hắn nguyện ý dâng hiến tất cả những gì chính mình có.
Một ngày mười hai canh giờ, hai người ở chung một chỗ đến mười canh giờ, dưới sự chăm sóc của Trương Tấn, Hoàng đế ngày càng có tinh thần, nhanh chóng hạ chỉ, phong Trương Tấn là Quốc thủ thần y, luôn luôn theo hầu thánh giá.
Một ngày đi qua rồi một ngày, năm ngày, mười ngày trôi qua, tin đồn trong cung càng ngày càng nhiều, hơn nửa tháng nay Hoàng đế đã không đặt chân tới Hậu cung nửa bước, mặc dù Hoàng đế trời sinh tính tình đạm bạc đối với chuyện nam nữ, nhưng trước đó cũng chưa từng có chuyện không đặt chân đến hậu cung thị tẩm mỹ nhân trong thời gian dài như vậy.
Phi tử trong hậu cung đã dùng hết cách để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế trong Thanh Dương điện, nhưng kết quả cuối cùng là không ai không bị chặn lại ngoài cửa điện.
Giấy không gói được lửa, chuyện của Trương Tấn và Hoàng đế rất nhanh liền bị truyền ra ngoài, ở trên triều tạo nên sóng to gió lớn, một đám cựu thần lấy cái chết ra để can gián, coi Trương Tấn như yêu tinh mị hoặc quân vương, buộc Hoàng đế đuổi hắn.
Sau khi hậu cung phi tần biết tin, cũng tìm mọi cách làm khó Trương Tấn, đủ chiêu đủ trò. Mặc dù Trương Tấn hết sức cẩn thận nhưng cũng khó tránh khỏi gặp một chút ám hại, thật may hắn là thần y, đối với các loại ám hại bằng cách dùng độc có thể giải quyết một cách gọn gàng, về phần có một số người, vụng trộm nói xấu châm chọc, hắn đều cười trừ, không rảnh để ý.
Trên triều đình, quan lại càng đưa ra những lời can gián mạnh bạo hơn, Hoàng đế cả ngày ưu sầu, Trương Tấn thấy vậy bèn không đành lòng, liền đề xuất việc dẫn hắn xuất cung giải sầu, Hoàng đế từ trước đến nay luôn nghiêm túc ở trong Hoàng cung, chưa bao giờ phóng túng, nghe Trương Tấn nói vậy liền động lòng.
Hai người lợi dụng lúc trời tối, Trương Tấn dùng khinh công tuyệt thế của mình đem Hoàng đế bay ra khỏi cung. Sau khi hai người dắt díu nhau đi chơi khắp kinh thành, Hoàng đế muốn đến thăm quê hương của Trương Tấn.
Mặc dù biết nước không thể một ngày không có vua, thân là Đế Vương quyết không thể rời khỏi kinh thành lâu như vậy, nhưng mà trong lòng Trương Tấn lại hết sức muốn mang người mình yêu đến nơi mà mình sinh ra và lớn lên, để cho hắn có thể hiểu hơn về cuộc sống của mình.
Hai người gấp rút lên đường mấy ngày liên tiếp, cưỡi ngựa hết tốc lực tới đất Thục, Trương Tấn dẫn Hoàng đế tới Minh Nguyệt cốc, Hoàng đế thường thấy những thứ xa hoa cao quý, nhưng lại chưa từng thấy cảnh tượng hoa nở rực rỡ khắp núi đồi như vậy, nhất thời không nhịn được mà yêu thích nơi này, còn cười cười nói rằng nếu hai người bọn họ có thể ẩn cư ở đây thì đúng là thần tiên quyến lữ, vui đến quên cả trời đất.
Mặc dù biết hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, Trương Tấn cũng không cho rằng hắn thật sự có thể vì mình mà buông tha giang sơn, nhưng nghe những lời này vẫn vô cùng vui vẻ.
Hai người ở trong sơn cốc hai ngày, sau đó cưỡi ngựa gấp gáp trở lại Hoàng cung. Không ngoài dự liệu, trong và ngoài cung đã loạn hết cả lên, thật may là có trưởng công chúa Trì Nam đứng ra chủ trì đại cục, dùng hết trí lực ổn định cục diện chính trị loạn lạc đó.
Năm đó, công chúa mới mười tuổi, nhưng đã biểu hiện một trí thông minh và sự tỉnh táo không thể tưởng tượng, Trương Tấn nhất thời hiểu ra, vì sao Hoàng đế có tất cả mấy vị công chúa, nhưng vị công chúa này lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn như vậy.
Ngày ngày cùng với những áp lực nặng nề chầm chậm trôi qua, cho đến một ngày, tin tức kì lạ truyền đến tai Trương Tấn... Phi tử của Hoàng đế mang thai...
Hoàng đế đã một tháng không đặt chân đến hậu cung, nhưng hậu cung phi tử lại mang thai.
Trương Tấn bị vị phi tử họ Lưu này gọi đi chẩn mạch, rất nhiều tiếng cười nhạo cùng sự khinh thường rõ ràng trên mỗi khuôn mặt của những nữ nhân hậu cung không thể lọt nổi vào mắt hắn lúc này nữa, hắn chỉ máy móc xác nhận hỉ mạch cho Lưu phi sau đó như người mất hồn rời khỏi cung điện.
Buổi tối hôm đó, hắn không đến chỗ của Hoàng đế như thường lệ, mà một mình xuất cung, đi thẫn thờ khắp con đường trong kinh thành, thấy một nhà quán rượu, liền bước vào.
Uống đến khi say mèm, vẫn không chịu rời quán khiến lão bản và tiểu nhị thay nhau mắng chửi cũng không cách nào làm cho hắn thu hồi nụ cười ngây ngốc.
Trong thoáng chốc, hắn giống như thấy được một bóng dáng, nàng là... Tống Thúy Yên... Lúc trước trên một con đường vắng của thành Dương Châu, hắn thuận tay cứu một tiểu thư khuê các. Bởi vì dáng dấp của nàng thật sự xinh đẹp, nên đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ tên của nàng.
Tống Thúy Yên...
Sau khi chân lảo đảo một cái, Trương Tấn liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Hôm sau tỉnh lại, vẫn là gian phòng của hắn trong cung... Chỉ là trên giường chẳng biết lúc nào lại có thêm một mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ....
Đúng lúc Trương Tấn đang ngẩn người nhìn nữ nhân đang ngủ say không biết từ nơi nào mọc ra thì Phương công công thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế lại đến cầu kiến: "Thần y ơi là thần y... rốt cuộc ngài cũng đã trở lại. Tối hôm qua, Hoàng thượng phát bệnh, nô tài tìm khắp hoàng cung cũng không thấy ngài, chuyện này..."
Phương công công nói được nửa câu, ngay sau đó im bặt, sững sờ đứng tại chỗ.
Hắn nhìn thấy thân thể Trương Tấn trần truồng nằm trên giường với một nữ nhân... Quan hệ của Hoàng đế và Trương Tấn, Phương công công là người biết rõ nhất, bây giờ lại thấy một cảnh tượng như vậy một, sao hắn có thể không khiếp sợ cho nổi?
Bỗng dưng quay người, nhanh chóng quay về báo cáo.
Đầu Trương Tấn đau như muốn nứt, phải ngồi dậy ôm đầu một lát mới đỡ, đối với lời nói của Phương công công không nghe rõ ràng, chỉ là mơ hồ nghe được hắn nói cái gì như phát bệnh...
Phát bệnh....
Trương Tấn giật mình, từ trên giường nhảy xuống, mặc kệ quần áo xốc xếch, nhanh chóng chạy tới Thanh Dương điện.
Còn chưa bước vào cửa, liền bị một bình bằng ngọc phỉ thúy bay tới chặn ngay hắn tại cửa, Trương Tấn ngây người đứng đó, chỉ nghe trong điện truyền đến một hồi ho sặc sụa, sau đó là tiếng gầm lên giận dữ: "Cút! Trẫm không bao giờ muốn thấy mặt ngươi nữa!Cút..."
Trương Tấn không để ý thị vệ ngăn trở, cường ngạnh tiến vào, chỉ thấy trong một đêm Hoàng đế đã tiều tụy hơn nhiều, ánh mắt trong trẻo mọi ngày cũng dần mất đi ánh sáng.
"Tại sao lại như vậy?" Trương Tấn không nhịn được hỏi.
Hoàng đế dùng ánh mắt bi thương xen lẫn phẫn nộ nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan ngươi! Trẫm bảo ngươi cút!"
"Không, ngươi phải nói! Bệnh của ngươi là bệnh mãn tính, nếu kéo dài mà không chữa trị kịp thời sẽ để lại di chứng, ngươi cho ta chẩn mạch, có được hay không?" Trương Tấn đã dùng cả giọng điệu giống như cầu xin mà nói.
Đã là người của hắn thì cái gì tự ái đã chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là thân thể của hắn, chỉ cần hắn có thể bình an, cho dù mình phải làm bất cứ điều gì cũng cam tâm tình nguyện.
"Cút... Trẫm không cần ngươi chẩn mạch! Người đâu, ngự tiền thị vệ ở chỗ nào? Cấm quân doanh ở chỗ nào? Mau đuổi tên không biết liêm sỉ này ra ngoài! Đuổi ra ngoài..."
"......"
Trương Tấn bị tầng tầng lớp lớp thị vệ bao vây, hắn dùng toàn lực phá vòng vây, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người đang nằm trên long sàng, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt.
Bị thị vệ đánh đuổi ra khỏi Thanh Dương điện, Trương Tấn vẫn gan lì, đứng ngoài Thanh Dương điện không chịu rời đi, bọn thị vệ đánh cũng đã đánh, đuổi cũng đã đuổi nhưng Hoàng thượng không có hạ lệnh giết chết Trương Tấn, bọn họ cũng không dám tự tiện động thủ, dù sao quan hệ giữa người này và Hoàng đế cũng không ai trên đất nước này không biết.
Một ngày một đêm trôi qua, thị vệ vẫn canh giữ trước Thanh Dương điện còn Trương Tấn vẫn cố chấp đứng ngoài điện, nghe tiếng ho khan trong điện ngày càng mãnh liệt mà lòng như lửa đốt.
Sẩm tối ngày thứ hai, Thừa tướng Bách Lý Tung Hoành mang theo một nữ tử giống hệt Như Yên cô nương mà lúc Trương Tấn say mơ màng có nhìn thấy mặt ở quán rượu ngày hôm đó vào cung cầu kiến Thánh thượng, Trương Tấn thấy thị vệ nhường đường cho Thừa tướng cùng nữ tử kia đi vào, hắn thừa lúc đó cũng chui vào.
Thừa tướng vừa thấy Hoàng đế, liền quỳ xuống yêu cầu chỉ hôn, hắn nói: "Hoàng thượng, thần có một chất nữ, dung mạo xinh đẹp đoan trang, đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, tâm đầu ý hợp cùng Quốc thủ thần y Trương Tấn, khẩn xin ân điển của Hoàng thượng, hạ chỉ ban hôn cho hai người. Thần xin bái tạ long ân!"
"......"
Trương Tấn nhìn nữ tử đang quỳ sau lưng Bách Lý Tung, nhăn mày suy nghĩ. Nữ tử đó... chính là nữ tử nằm trên giường hắn vào hôm trước...Tống Thúy Yên... Đây... Đây... Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Hoàng đế tiều tụy, cố ngồi dậy tựa vào long sàng, giương mắt nhìn vẻ mặt chột dạ của Trương Tấn, liền phất tay, yếu ớt nói:
"Chuẩn tấu."
Trương Tấn giật mình từ trong suy nghĩ tỉnh lại, khó có thể tin nhìn nam nhân mà dường như mình dùng cả tính mạng để yêu thương, hắn, hắn lại đồng ý.
"Thần nữ tạ chủ long ân."
Tống Thúy Yên nở một nụ cười cực kì xinh đẹp, dập đầu tạ ơn Hoàng đế, sau đó giống như thiếu nữ đang say đắm trong tình yêu đi tới bên cạnh Trương Tấn, mạnh dạn khoác tay vào cánh tay hắn.
Trương Tấn nhìn nụ cười khiến muôn hoa e thẹn của nàng ta, chợt giống như nổi điên, chạy tới trước mặt Hoàng đế, chỉ vào Tống Thúy Yên nói: "Nếu như ta nói ta và nàng không có bất cứ quan hệ gì, ngươi có tin không?"
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát.
"Ta và nàng không có bất cứ quan hệ gì, mặc dù tối hôm trước ta uống say, nhưng nếu có loại chuyện quan hệ nam nữ xảy ra, sao ta lại không có nửa điểm ấn tượng nào?"
Hoàng đế tiếp tục trầm mặc, thân thể run run như sắp sụp đổ, tâm tình càng tệ.
"Ngươi đừng giận dỗi vô lí như vậy có được không? Được, giả sử như ta và nàng ta có cái gì, như vậy ngươi thì sao? Không phải ngươi cũng có tam cung lục viện, thê thiếp thành đoàn sao? Tại sao ngươi có thể, ta thì không thể?" Vành mắt Trương Tấn đỏ lên, không thèm quan tâm gì nữa mà nói ra tâm sự chất chứa tận đáy lòng mình, thấy con ngươi băng lãnh của Hoàng đế khẽ co rút, lại cảm thấy không đành lòng nên chầm chậm nhưng chắc chắn khẳng định: "Huống chi, ta và nàng ta thật sự không có chuyện gì."
Tống Thúy Yên nghe Trương Tấn nói như vậy, ra sức cắn môi dưới sau đó thút thít khóc, Bách Lý thừa tướng trợn mắt nhìn về phía Trương Tấn, nhưng ở trước mặt Hoàng đế cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.
"Trương thần y, tại sao ngươi có thể đối xử bạc bẽo với Thúy Yên như vậy? Hôm đó là ngươi một mực dẫn ta vào cung, nếu không ta... ta chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có thể nhẹ nhàng tiến vào phòng của ngươi ở trong cung cấm như vậy?"
Bách Lý thừa tướng tức giận nói: "Đúng, từ trước đến nay Thúy Yên luôn ở trong khuê phòng, không có ngươi mang nàng vào cung, thì đến cửa cung nàng cũng còn không thể nhìn thấy, bằng chứng xác đáng như vậy, ngươi còn có lí gì để chối cãi?"
Trương Tấn á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn hiểu biết rõ, lời nói của Tống Thúy Yên đều là lời nói thật. Người... chính xác là hắn mang vào, nhưng mà hắn chắc chắn chưa xảy ra quan hệ với nàng, điểm này hắn có thể khẳng định tuyệt đối!
Vẻ mặt Hoàng đế chán nản, xoay người về phía trong giường, vung tay, vô lực nói một câu: "Tất cả lui xuống... Trẫm mệt rồi..." Rồi sau đó, không nói gì thêm.
Trương Tấn ngây ngốc nhìn bả vai gầy gò của hắn, trong lòng tràn đầy cảm giác vừa căm phẫn vừa không cam lòng, nếu như tất cả những người trong thiên hạ này hiểu nhầm hắn, hắn đều có thể không quan tâm, duy chỉ có sự nghi ngờ của người kia khiến hắn khó có thể chịu được.
Lúc này liền rút thanh đao bên hông một thị vệ ra, vung đao chém tới....
"A...!!!!" Tống Thúy Yên lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Trương Tấn đang chảy máu ròng ròng, khiếp đảm nhắm mắt lại.
Mồ hôi lạnh giăng đầy trên trán Trương Tấn, dùng tay kia ôm lấy cánh tay đang chảy máu, từng bước đi tới trước giường Hoàng đế, cánh tay tràn đầy máu tươi đè chặt bờ vai của hắn, quay mặt hắn lại đối diện với nhau, run rẩy nói: "Như vậy... Ngươi sẽ tin ta chứ?"
Hai mắt Hoàng đế nhắm chặt, giống như không thèm quan tâm đến lời nói và hành động của Trương Tấn.
Hai chân Trương Tấn mềm nhũn, ngã xuống trước long sàng, con ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoàng đế, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt dưới môi, nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, cố gắng kiềm chế nhưng tiếng khóc thút thít vẫn bật ra khỏi môi. Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng không thể kìm lòng.
"Hoàng thượng băng hà...!"
Cùng với câu nói lặp đi lặp lại và vang dội này của Phương công công, ở phía chân trời vang lên tiếng chuông báo hiệu Quốc tang... Tất cả mọi chuyện dường như sắp kết thúc!
Ánh trăng chiếu rọi vào sơn cốc u tối tĩnh mịch, những cánh hoa rụng xuống trải đầy thảm cỏ, khung cảnh gợi lên một sự tĩnh mịch đến cô độc.
Sáng sớm Trương Tấn đã rời giường, nguyên nhân là vì hắn dự định xuống núi bán dược thảo quý hôm qua vừa đào được trên núi. Nhưng chưa kịp bước chân xuống giường thì lại truyền đến một hồi vó ngựa từ ngoài Minh Nguyệt cốc.
"Trương đại phu... Trương đại phu..." Một đại thẩm trong thôn với sắc mặt hoảng hốt lỗ mãng đẩy cánh cửa, bước vào phòng thuốc của hắn.
Trương Tấn nhanh chóng bước ra, trấn tĩnh vị đại thẩm, hắn vốn tưởng rằng vết thương của trượng phu nàng lại tái phát, đang quay lưng chuẩn bị hòm thuốc cùng nàng về nhà chẩn bệnh, nhưng không ngờ vị đại thẩm đó lại nắm lấy cánh tay hắn, luống cuống nói: "Bên ngoài có rất nhiều quan binh cưỡi ngựa tới, bảo là muốn... muốn tìm Trương đại phu... ngài chạy mau..."
Trương Tấn cau mày: "Quan binh? Tìm ta?"
Vừa dứt lời đã nhìn thấy mười mấy con tuấn mã chạy tới từ hướng trong thôn. Bọn họ thấy hắn, một nam nhân đứng ở Minh Nguyệt cốc, vội hét lên từ bên ngoài rào tre: "Chính là hắn... Mau vào dẫn đi!" Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, bọn binh lính nhanh chóng xuống ngựa, nhao nhao nhảy hàng rào vào cửa giống như thổ phỉ vùng núi.
Mặt Trương Tấn không biến sắc, mặc cho bọn họ trói chặt, cuối cùng mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Không biết tại hạ phạm vào tội gì mà mấy vị quan gia lại làm vậy?"
Thái độ người cầm đầu kia phách lối nói: "Ta mặc kệ ngươi phạm vào tội gì, quan trên muốn bắt ngươi, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc thôi. Mang đi."
Nói xong, Trương Tấn liền bị mấy quan binh áp giải ra khỏi Minh Nguyệt cốc. Người dân làng vội vàng tiến lên ngăn cản, có người kéo cánh tay Trương Tấn, có người dùng đòn gánh cùng bội đao trực tiếp chống lại quan binh. Trương Tấn lo lắng dân làng bị thương, liền nhẹ nhàng khuyên bảo dọc đường để bọn họ quay về nhà, sau đó không hề phản kháng, đi theo quan binh.
Hắn không phải là không có khả năng trốn thoát, chỉ là muốn xem một chút, người mà tên cầm đầu này gọi là quan trên, tại sao muốn bắt hắn mà thôi.
Sau năm ngày ròng rã ngày bị áp giải bôn ba trên đường, tối ngủ lại các nha huyện, Trương Tấn bị dẫn vào Hoàng cung nguy nga lộng lẫy.
Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu tại sao trong cung lại sai người bắt hắn tới đây.
Trương Tấn được an bài ở tại một gian phòng nhỏ bậc trung đợi truyền lệnh. Hôm sau, một thái giám đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: "Ngươi chính là Trương Tấn? Đệ nhất danh y đất Thục?"
Trương Tấn nhìn bộ dạng bất nam bất nữ của hắn, không khỏi lộ vẻ khinh thường, gật đầu một cái, nhướng mày nói: "Đúng vậy."
Thái giám quản sự dùng ánh mắt quét qua quét lại mấy vòng trên người hắn, sau đó cất giọng the thé nói: "Đi theo ta."
Khóe miệng Trương Tấn nhếch lên, chứa ý cười, đi theo sau lưng hắn, lại hỏi: "Công công, không biết chúng ta đang đi đâu?"
"Đến Thanh Dương điện."
"Thanh Dương điện là cung điện của vị phi tử nào?" Trương Tấn nhớ tới lời thoại trong hí kịch thường nói phi tử luôn là ở tại điện gì đó... Chắc có lẽ Thanh Dương điện này là nơi ở của một phi tử nào đó đi?
Sau khi suy nghĩ một chút, lại tự lẩm bẩm: "Sẽ không phải cho ta đi đỡ đẻ đấy chứ! Ta không làm được đâu."
Tên thái giám chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhưng không mở miệng thêm một lần nào nữa.
Trương Tấn sờ sờ chóp mũi, trong lòng đã có tính toán, nếu như tốn công tốn sức như vậy, áp giải hắn từ xa xôi về đây chỉ để đỡ đẻ cho một nữ nhân, hắn nhất định quay đầu bước đi, bất kể Hoàng cung nội điện cái gì, trên đời này vốn không có chỗ nào có thể giam cầm được Trương Tấn hắn.
Đến gần Thanh Dương điện, Trương Tấn liền nghe thấy mấy tiếng ho khan, âm thanh trầm thấp khàn khan... Có thể khẳng định tuyệt đối âm thanh này không phải của nữ nhân.
Sau khi tên thái giám quản sự bẩm báo liễn dẫn theo Trương Tấn bước vào điện. Đập vào mắt hắn là một nam nhân gầy gò tuấn tú đang ngồi sau long án.
Dáng người cao gầy, mặc một cái áo trong màu vàng nhạt, trên bả vai khoác hờ một bộ cẩm tú long bào, búi tóc tùy ý thả sau ót, cả người tỏa ra một khí thế sắc bén như dao.
Hắn đưa mắt nhìn thái giám quản sự và Trương Tấn đứng đó, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến người đứng ở cửa là Trương Tấn cảm thấy cổ họng căng thẳng, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác bị người nọ nhìn thấu.
"Còn nghĩ ngợi gì nữa? Nhìn thấy Hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống?" Thái giám quản sự quỳ gối, quắc mắt trách mắng Trương Tấn.
Khi đó Trương Tấn mới thoát khỏi trạng thái thất thần, đứng ở nơi đó không biết làm sao. Sau này, mỗi khi nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Trương Tấn cảm thấy thật là quá mất mặt rồi, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên luống cuống như vậy, lại bị người kia nhìn thấy.
"Không cần, ngươi cũng đứng lên đi." Bóng dáng màu vàng tiện tay quơ quơ, miễn đại lễ cho Trương Tấn.
Không biết có phải lần đầu tiên được đối mặt với nam nhân nắm cả thiên hạ trong tay hay không, Trương Tấn chỉ cảm thấy nhìn hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp bức, làm cho hô hấp của mình có chút không ổn.
"Hoàng thượng, vị này là đệ nhất thần y đất Thục mà Tư đại nhân dâng lên, người xem có muốn thử một chút hay không?"
Trương Tấn trố mắt nhìn, thì ra không phải đem hắn đến đỡ đẻ cho phi tử mà là trực tiếp xem bệnh cho Hoàng đế... Tư đại nhân... Dâng lên? Ha, từ lúc nào hắn đã trở thành vật phẩm của tên Tư đại nhân nào đó tùy ý có thể dùng để hiến tặng cho Hoàng đế đây?
Nghe nói Trương Tấn là thần y, Hoàng đế lại ngẩng mặt lên từ trong đống tấu chương cao như núi. Con ngươi sắc bén như thể xuyên thấu mọi thứ quét qua mặt Trương Tấn hai vòng sau đó đặt ngự bút xuống, ngồi nghiêm nghị trên long ỷ, đưa tay phải ra, tùy ý đặt lên nệm.
Trương Tấn không biết phải làm gì, lại bị thái giám quản sự kéo lên trước, đứng ở bên long án, ngẩn người nhìn một khoảng da tay nhẵn nhụi lộ ra khỏi ống áo.
"Trương thần y, mau chẩn mạch cho Hoàng thượng, ngươi phải quỳ xuống, đó là quy tắc trong cung đình, thể hiện sự kính trọng Thiên tử." Thái giám thân cận của Hoàng đế nói với Trương Tấn.
Trương Tấn không hiểu, nhìn Hoàng đế thật lâu không nói. Hoàng đế lắc đầu, nói với âm thanh trong trẻo: "Thôi khỏi, đứng cũng không sao."
Trương Tấn đưa ngón tay ra, chậm rãi đặt lên cổ tay Hoàng đế. Đã từng chẩn mạch cho vô số người, nhưng chưa bao giờ Trương Tấn cảm thấy khẩn trương như thời khắc này, không phải là vì không tin tưởng vào y thuật của mình, mà là vì đầu ngón tay phải đặt vào một cổ tay trơn bóng và lành lạnh kia.
Sau nửa nén hương, Trương Tấn thu hồi ngón tay đang bắt mạch, Hoàng đế hất áo che đi cổ tay, lại cầm ngự bút lúc nãy đã đặt xuống, ung dung hỏi: "Như thế nào?"
Trương Tấn nhìn vào gò má nhô cao của hắn bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài như ngọc của hắn một lúc lâu mới đáp: "Mang bệnh từ khi còn nằm trong bụng mẹ, không có cách nào trị tận gốc."
Loại bệnh trên người Hoàng đế này, hắn đã từng từng thấy trong lúc xem bệnh cho dân chúng, bình thường đều là sau khi trưởng thành mới phát bệnh, có khi là hai mươi tuổi cũng có khi ba mươi tuổi mới phát bệnh. Nhưng người mang bệnh này còn có thể sống lâu như Hoàng đế cũng thật hiếm thấy, đoán chừng Thái y trong cung đã dùng đủ loại kì tiên dược thảo mới có thể chống đỡ tính mạng của hắn chừng ấy năm.
Nghe Trương Tấn nói như vậy, Hoàng đế chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái, không nói gì, có nghĩa là hắn cũng hiểu khá rõ về bệnh tình của mình.
Ngược lại thái giám thân cận đứng bên cạnh hắn hống hách quát một tiếng: "Điêu dân to gan, nói lời xằng bậy. Người đâu, áp giải vào ngục chờ xét xử."
Hắn vừa dứt lời, lập tức có thị vệ bước vào, Trương Tấn nhìn bọn họ một chút, lại quay mặt nhìn Hoàng đế vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không sợ, nói một cách dứt khoát: "Mặc dù trong thời gian ngắn không cách nào trị tận gốc, nhưng nếu nghe theo sự sắp đặt của tiểu nhân, bệ hạ chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi."
Hoàng đế quay đầu nhìn Trương Tấn, phất tay bảo hai tên thị vệ lui xuống, sau đó nhìn khuôn mặt non nớt của Trương Tấn, đột nhiên bật cười.
Nụ cười này, đối với Trương Tấn mà nói, thật giống như khung cảnh rực rỡ tươi đẹp của mùa xuân, hắn thực sự chưa bao giờ thấy một nụ cười rung động lòng người nào như vậy trước đây, cặp mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng cũng nhếch lên theo nụ cười của hắn, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp!
Ngày hôm sau đến chẩn mạch, Trương Tấn vốn chỉ nói vu vơ với Hoàng thượng một câu, nếu như muốn hắn chữa trị thì phải tuyệt đối tin tưởng một người duy nhất là Trương Tấn và phải dừng việc dùng thuốc của tất cả những Thái y trong Thái y viện. Đây là Trương Tấn đang tự mở ra một cánh cửa cho mình, bởi vì nếu như Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu này của hắn, như vậy thì hắn sẽ có đầy đủ lý do cự tuyệt chữa bệnh cho Hoàng thượng rồi.
Nhưng là, Hoàng đế nhìn hắn một lúc lâu, sau đó làm một hành động trước nay chưa từng ai nghĩ tới được đó là gật đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Từ đó, Trương Tấn liền ở lại trong cung, làm thầy thuốc duy nhất của Hoàng đế.
Mỗi ngày sáng trưa tối một lần chẩn mạch, một lần dùng thuốc, một lần châm cứu... Sau đó một thời gian, việc chẩn bệnh và nghỉ ngơi để được chẩn bệnh đã trở thành một quy luật giữa Trương Tấn và Hoàng đế.
Vào sáng sớm hôm đó, Trương Tấn chắc hẳn là Hoàng đế đã bãi triều, liền ôm hòm thuốc đi tới Cần Chính điện. Hoàng đế đã đặc biệt phê chuẩn, hắn có thể tùy ý vào điện, không phải báo cáo hay bị chặn lại.
Sau khi Trương Tấn vào cửa, liền thấy Hoàng đế đang ngồi phê duyệt tấu chương trước long án, còn có một tiểu cô nương đang nằm trên đầu gối hắn.
Diện mạo của tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan có nét tương tự Hoàng đế, hơn nữa cũng giống như Hoàng đế, vị tiểu cô nương đó có một loại khí chất khó có thể làm cho người khác kháng cự hay xa cách. Một khắc kia, Trương Tấn ngây ngẩn cả người.
Người nọ ngẩng đầu lên, sau khi thấy Trương Tấn, liền vẫy vẫy tay với hắn, Trương Tấn đi lên trước, Hoàng đế ôm tiểu cô nương lên, nói với hắn: "Đây là Trì Nam, trưởng công chúa của trẫm."
Nói xong liền ôm Trì Nam vào trong ngực, nhìn thấy sắc mặt Trương Tấn có chút đờ đẫn, Hoàng đế lại nói: "Tên của Trì Nam vốn xuất xứ từ đất Thục, mà ngươi cũng đến từ đất Thục, hy vọng hai người có thể có mối quan hệ tốt."
Nói xong, tiểu cô nương đó liền lạnh nhạt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế, không nói gì, ngược lại Trương Tấn hình như hơi kích động, đột nhiên lúng túng nở nụ cười: "Ha ha... Đúng vậy! Thần và công chúa nhất định có thể có mối quan hệ tốt đẹp, ha ha."
Không biết mình tại sao lại đột nhiên luống cuống, Trương Tấn liếm liếm cánh môi khô khốc, gần như đã dùng hết sức mới miễn cưỡng làm cho bản thân khôi phục lý trí.
Cho tới bây giờ Trương Tấn chỉ biết hắn là Hoàng đế, Hoàng đế tất phải có tam cung lục viện. Trương Tấn cũng biết, hắn có mấy nữ nhi, nhưng biết là một chuyện thấy lại là một chuyện khác. Trương Tấn không nghĩ rằng sau khi thấy lại có cảm giác đau lòng khó chịu như vậy.
Thời điểm hắn chẩn mạch cho Hoàng đế, công chúa Trì Nam nhảy xuống khỏi người Hoàng đế, ngồi bên cạnh tự mình chơi đùa, Trương Tấn vẫn cẩn thận bắt mạch cho hắn như trước đây, mà một tay hắn cũng giơ tấu chương ra đọc như bình thường.
Sau khi chẩn mạch như thường lệ, hắn bắt đầu thất thần, hồn phách bắt đầu bay ra khỏi cung điện này, dường như là muốn ngay lập tức trở lại phòng mình, ngủ một giấc, nhưng trong lúc đó lại có một bàn tay nhỏ nhắn kéo hắn lại, cúi xuống thì thấy Trì Nam trưởng công chúa đang giương mắt nhìn mình, con ngươi lóe sáng như sao, giọng nói có chút non nớt hỏi hắn: "Bệnh của phụ hoàng sẽ sớm khỏi chứ?"
Trương Tấn thấy được sự quan tâm chân thành từ đáy mắt đứa nhỏ này, nhất thời cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cắn môi dưới gật đầu một cái: "Chắc chắn sẽ khỏi, công chúa yên tâm."
Trì Nam nhìn hắn một lúc lâu, liền không nói gì nữa mà xoay người, trong nháy mắt xoay người kia, giọng nói non nớt lại như búa nện một cú vào đầu hắn: "Phụ hoàng là Hoàng đế, cho dù có nam sủng cũng không có gì lạ."
"......"
Phụ hoàng là Hoàng đế, cho dù có... Nam sủng!???
Đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy? Nam sủng với lại không nam sủng cái gì? Chẳng lẽ nàng cho là hắn muốn làm nam sủng của phụ hoàng nó sao? Ha, quả thật điên rồi!
Nam sủng!
Nam sủng...?
Buổi tối hôm đó, Trương Tấn nhiễm phong hàn, phát sốt vài ngày cũng không khỏi hẳn.
Trong lúc hắn ngã bệnh, Hoàng đế phái người tới gọi hắn mấy lần, cũng bị hắn lấy lí do cơ thể mình không khỏe, sợ ảnh hưởng đến long thể mà cự tuyệt.
Hắn chui cả người trong chăn ngồi ở mép giường, cửa sổ phía tây mở rộng để hắn có thể nhìn thấy mặt trời từ từ lặn xuống dãy núi phía xa. Ngắm nhìn cảnh tượng này, trong lòng Trương Tấn sinh ra một loại cảm giác đìu hiu khó có thể dùng lời diễn tả được.
Có lẽ... đứa bé kia nói đúng... có lẽ.... Đã đến lúc hắn phải rời đi.
Cửa phòng "ken két" một tiếng mở ra, Trương Tấn cho là Tiểu Đức Tử mỗi ngày đưa cơm cho hắn nên không quay đầu lại, chỉ dùng giọng nói yếu ớt nói: "Cứ để đó đi... Lát nữa ta sẽ ăn."
Một lúc lâu cũng không có nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm với bàn, Trương Tấn quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người cao gầy đang bên trong phòng, hai tay thả lỏng sau lưng, nhìn bốn phía, quan sát sự bài trí trong phòng hắn.
"Hoàng... Hoàng thượng!"
Cả người Trương Tấn giống như gắn phải lò xo, ngay lập tức bò dậy từ trên giường, bả vai khoác chiếc chăn vừa dầy vừa nặng, cứ ngây ngốc quỳ gối trước giường như vậy.
Thân ảnh màu vàng kia đi về phía hắn, khóe miệng ẩn chứa ý cười, chậm rãi đi tới chỗ Trương Tấn đang quỳ, rồi sau đó đứng thẳng trước giường, nói: " Mấy ngày nay Trương thần y đã không bắt mạch cho trẫm, nghe Phương Trì nói ngươi bị bệnh, trẫm không yên lòng, liền tới thăm ngươi."
Phương Trì là thái giám thân cận của hắn.
Trương Tấn sững sờ nhìn bóng dáng gần ngay trước mắt này, cũng không thể đè nén nội tâm nổi nữa, trong nháy mắt đó hắn không thể nhớ cái gì lễ giáo quân thần, cũng không thể nhớ nổi thân phận của nhau, cứ như vậy trực tiếp bổ nhào vào lòng người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Ôm chặt lấy hông của hắn, tham luyến hương thơm ấm áp quen thuộc trên người hắn, hai mắt Trương Tấn nhắm chặt, buộc mình nhất định phải nhớ kĩ cảm giác vào giờ phút này, bởi vì đây rất có thể là lần duy nhất trong đời hắn được làm như vậy. Chắc chỉ một lúc nữa thôi, hắn sẽ bị thị vệ kéo ra, sau đó, người này sẽ dùng vẻ mặt vô cùng giận dữ của người bị mạo phạm mà trách tội hắn.
Những hậu quả này hắn đều nghĩ tới, nhưng vẫn không khống chế được mình mà làm như vậy.
Một lúc sau vẫn không thấy mình bị đẩy ra như dự đoán, ngược lại hắn cảm nhận được sau lưng truyền tới một hồi vỗ nhẹ.
Hắn dùng cách vỗ vỗ sau lưng giống như đang vỗ về một đứa trẻ đối với Trương Tấn.
Trương Tấn ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, đôi mắt long lanh thấm đầy nước mắt, một khắc kia, Trương Tấn biết, thời điểm này chắc chắn là khoảnh khắc nhếch nhác nhất từ trước tới nay.
Môi mỏng mát lạnh như ngọc êm ái đặt lên môi hắn, so với dự đoán còn ngọt hơn gấp trăm lần. Môi lưỡi triền miên, tứ chi quấn quít, trong nháy mắt cơ thể hắn như bốc hỏa, hắn liều mạng leo lên trên người nam nhân gầy gò kia, khéo léo phục vụ, liều chết triền miên.
Bởi vì phải lấy tay xé rách y phục bằng gấm thượng hạng nên bàn tay hắn đau rát, nhưng mà, hắn vui vẻ chịu đựng, vì người đó, hắn nguyện ý dâng hiến tất cả những gì chính mình có.
Một ngày mười hai canh giờ, hai người ở chung một chỗ đến mười canh giờ, dưới sự chăm sóc của Trương Tấn, Hoàng đế ngày càng có tinh thần, nhanh chóng hạ chỉ, phong Trương Tấn là Quốc thủ thần y, luôn luôn theo hầu thánh giá.
Một ngày đi qua rồi một ngày, năm ngày, mười ngày trôi qua, tin đồn trong cung càng ngày càng nhiều, hơn nửa tháng nay Hoàng đế đã không đặt chân tới Hậu cung nửa bước, mặc dù Hoàng đế trời sinh tính tình đạm bạc đối với chuyện nam nữ, nhưng trước đó cũng chưa từng có chuyện không đặt chân đến hậu cung thị tẩm mỹ nhân trong thời gian dài như vậy.
Phi tử trong hậu cung đã dùng hết cách để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế trong Thanh Dương điện, nhưng kết quả cuối cùng là không ai không bị chặn lại ngoài cửa điện.
Giấy không gói được lửa, chuyện của Trương Tấn và Hoàng đế rất nhanh liền bị truyền ra ngoài, ở trên triều tạo nên sóng to gió lớn, một đám cựu thần lấy cái chết ra để can gián, coi Trương Tấn như yêu tinh mị hoặc quân vương, buộc Hoàng đế đuổi hắn.
Sau khi hậu cung phi tần biết tin, cũng tìm mọi cách làm khó Trương Tấn, đủ chiêu đủ trò. Mặc dù Trương Tấn hết sức cẩn thận nhưng cũng khó tránh khỏi gặp một chút ám hại, thật may hắn là thần y, đối với các loại ám hại bằng cách dùng độc có thể giải quyết một cách gọn gàng, về phần có một số người, vụng trộm nói xấu châm chọc, hắn đều cười trừ, không rảnh để ý.
Trên triều đình, quan lại càng đưa ra những lời can gián mạnh bạo hơn, Hoàng đế cả ngày ưu sầu, Trương Tấn thấy vậy bèn không đành lòng, liền đề xuất việc dẫn hắn xuất cung giải sầu, Hoàng đế từ trước đến nay luôn nghiêm túc ở trong Hoàng cung, chưa bao giờ phóng túng, nghe Trương Tấn nói vậy liền động lòng.
Hai người lợi dụng lúc trời tối, Trương Tấn dùng khinh công tuyệt thế của mình đem Hoàng đế bay ra khỏi cung. Sau khi hai người dắt díu nhau đi chơi khắp kinh thành, Hoàng đế muốn đến thăm quê hương của Trương Tấn.
Mặc dù biết nước không thể một ngày không có vua, thân là Đế Vương quyết không thể rời khỏi kinh thành lâu như vậy, nhưng mà trong lòng Trương Tấn lại hết sức muốn mang người mình yêu đến nơi mà mình sinh ra và lớn lên, để cho hắn có thể hiểu hơn về cuộc sống của mình.
Hai người gấp rút lên đường mấy ngày liên tiếp, cưỡi ngựa hết tốc lực tới đất Thục, Trương Tấn dẫn Hoàng đế tới Minh Nguyệt cốc, Hoàng đế thường thấy những thứ xa hoa cao quý, nhưng lại chưa từng thấy cảnh tượng hoa nở rực rỡ khắp núi đồi như vậy, nhất thời không nhịn được mà yêu thích nơi này, còn cười cười nói rằng nếu hai người bọn họ có thể ẩn cư ở đây thì đúng là thần tiên quyến lữ, vui đến quên cả trời đất.
Mặc dù biết hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, Trương Tấn cũng không cho rằng hắn thật sự có thể vì mình mà buông tha giang sơn, nhưng nghe những lời này vẫn vô cùng vui vẻ.
Hai người ở trong sơn cốc hai ngày, sau đó cưỡi ngựa gấp gáp trở lại Hoàng cung. Không ngoài dự liệu, trong và ngoài cung đã loạn hết cả lên, thật may là có trưởng công chúa Trì Nam đứng ra chủ trì đại cục, dùng hết trí lực ổn định cục diện chính trị loạn lạc đó.
Năm đó, công chúa mới mười tuổi, nhưng đã biểu hiện một trí thông minh và sự tỉnh táo không thể tưởng tượng, Trương Tấn nhất thời hiểu ra, vì sao Hoàng đế có tất cả mấy vị công chúa, nhưng vị công chúa này lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn như vậy.
Ngày ngày cùng với những áp lực nặng nề chầm chậm trôi qua, cho đến một ngày, tin tức kì lạ truyền đến tai Trương Tấn... Phi tử của Hoàng đế mang thai...
Hoàng đế đã một tháng không đặt chân đến hậu cung, nhưng hậu cung phi tử lại mang thai.
Trương Tấn bị vị phi tử họ Lưu này gọi đi chẩn mạch, rất nhiều tiếng cười nhạo cùng sự khinh thường rõ ràng trên mỗi khuôn mặt của những nữ nhân hậu cung không thể lọt nổi vào mắt hắn lúc này nữa, hắn chỉ máy móc xác nhận hỉ mạch cho Lưu phi sau đó như người mất hồn rời khỏi cung điện.
Buổi tối hôm đó, hắn không đến chỗ của Hoàng đế như thường lệ, mà một mình xuất cung, đi thẫn thờ khắp con đường trong kinh thành, thấy một nhà quán rượu, liền bước vào.
Uống đến khi say mèm, vẫn không chịu rời quán khiến lão bản và tiểu nhị thay nhau mắng chửi cũng không cách nào làm cho hắn thu hồi nụ cười ngây ngốc.
Trong thoáng chốc, hắn giống như thấy được một bóng dáng, nàng là... Tống Thúy Yên... Lúc trước trên một con đường vắng của thành Dương Châu, hắn thuận tay cứu một tiểu thư khuê các. Bởi vì dáng dấp của nàng thật sự xinh đẹp, nên đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ tên của nàng.
Tống Thúy Yên...
Sau khi chân lảo đảo một cái, Trương Tấn liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Hôm sau tỉnh lại, vẫn là gian phòng của hắn trong cung... Chỉ là trên giường chẳng biết lúc nào lại có thêm một mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ....
Đúng lúc Trương Tấn đang ngẩn người nhìn nữ nhân đang ngủ say không biết từ nơi nào mọc ra thì Phương công công thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế lại đến cầu kiến: "Thần y ơi là thần y... rốt cuộc ngài cũng đã trở lại. Tối hôm qua, Hoàng thượng phát bệnh, nô tài tìm khắp hoàng cung cũng không thấy ngài, chuyện này..."
Phương công công nói được nửa câu, ngay sau đó im bặt, sững sờ đứng tại chỗ.
Hắn nhìn thấy thân thể Trương Tấn trần truồng nằm trên giường với một nữ nhân... Quan hệ của Hoàng đế và Trương Tấn, Phương công công là người biết rõ nhất, bây giờ lại thấy một cảnh tượng như vậy một, sao hắn có thể không khiếp sợ cho nổi?
Bỗng dưng quay người, nhanh chóng quay về báo cáo.
Đầu Trương Tấn đau như muốn nứt, phải ngồi dậy ôm đầu một lát mới đỡ, đối với lời nói của Phương công công không nghe rõ ràng, chỉ là mơ hồ nghe được hắn nói cái gì như phát bệnh...
Phát bệnh....
Trương Tấn giật mình, từ trên giường nhảy xuống, mặc kệ quần áo xốc xếch, nhanh chóng chạy tới Thanh Dương điện.
Còn chưa bước vào cửa, liền bị một bình bằng ngọc phỉ thúy bay tới chặn ngay hắn tại cửa, Trương Tấn ngây người đứng đó, chỉ nghe trong điện truyền đến một hồi ho sặc sụa, sau đó là tiếng gầm lên giận dữ: "Cút! Trẫm không bao giờ muốn thấy mặt ngươi nữa!Cút..."
Trương Tấn không để ý thị vệ ngăn trở, cường ngạnh tiến vào, chỉ thấy trong một đêm Hoàng đế đã tiều tụy hơn nhiều, ánh mắt trong trẻo mọi ngày cũng dần mất đi ánh sáng.
"Tại sao lại như vậy?" Trương Tấn không nhịn được hỏi.
Hoàng đế dùng ánh mắt bi thương xen lẫn phẫn nộ nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan ngươi! Trẫm bảo ngươi cút!"
"Không, ngươi phải nói! Bệnh của ngươi là bệnh mãn tính, nếu kéo dài mà không chữa trị kịp thời sẽ để lại di chứng, ngươi cho ta chẩn mạch, có được hay không?" Trương Tấn đã dùng cả giọng điệu giống như cầu xin mà nói.
Đã là người của hắn thì cái gì tự ái đã chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là thân thể của hắn, chỉ cần hắn có thể bình an, cho dù mình phải làm bất cứ điều gì cũng cam tâm tình nguyện.
"Cút... Trẫm không cần ngươi chẩn mạch! Người đâu, ngự tiền thị vệ ở chỗ nào? Cấm quân doanh ở chỗ nào? Mau đuổi tên không biết liêm sỉ này ra ngoài! Đuổi ra ngoài..."
"......"
Trương Tấn bị tầng tầng lớp lớp thị vệ bao vây, hắn dùng toàn lực phá vòng vây, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người đang nằm trên long sàng, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt.
Bị thị vệ đánh đuổi ra khỏi Thanh Dương điện, Trương Tấn vẫn gan lì, đứng ngoài Thanh Dương điện không chịu rời đi, bọn thị vệ đánh cũng đã đánh, đuổi cũng đã đuổi nhưng Hoàng thượng không có hạ lệnh giết chết Trương Tấn, bọn họ cũng không dám tự tiện động thủ, dù sao quan hệ giữa người này và Hoàng đế cũng không ai trên đất nước này không biết.
Một ngày một đêm trôi qua, thị vệ vẫn canh giữ trước Thanh Dương điện còn Trương Tấn vẫn cố chấp đứng ngoài điện, nghe tiếng ho khan trong điện ngày càng mãnh liệt mà lòng như lửa đốt.
Sẩm tối ngày thứ hai, Thừa tướng Bách Lý Tung Hoành mang theo một nữ tử giống hệt Như Yên cô nương mà lúc Trương Tấn say mơ màng có nhìn thấy mặt ở quán rượu ngày hôm đó vào cung cầu kiến Thánh thượng, Trương Tấn thấy thị vệ nhường đường cho Thừa tướng cùng nữ tử kia đi vào, hắn thừa lúc đó cũng chui vào.
Thừa tướng vừa thấy Hoàng đế, liền quỳ xuống yêu cầu chỉ hôn, hắn nói: "Hoàng thượng, thần có một chất nữ, dung mạo xinh đẹp đoan trang, đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, tâm đầu ý hợp cùng Quốc thủ thần y Trương Tấn, khẩn xin ân điển của Hoàng thượng, hạ chỉ ban hôn cho hai người. Thần xin bái tạ long ân!"
"......"
Trương Tấn nhìn nữ tử đang quỳ sau lưng Bách Lý Tung, nhăn mày suy nghĩ. Nữ tử đó... chính là nữ tử nằm trên giường hắn vào hôm trước...Tống Thúy Yên... Đây... Đây... Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Hoàng đế tiều tụy, cố ngồi dậy tựa vào long sàng, giương mắt nhìn vẻ mặt chột dạ của Trương Tấn, liền phất tay, yếu ớt nói:
"Chuẩn tấu."
Trương Tấn giật mình từ trong suy nghĩ tỉnh lại, khó có thể tin nhìn nam nhân mà dường như mình dùng cả tính mạng để yêu thương, hắn, hắn lại đồng ý.
"Thần nữ tạ chủ long ân."
Tống Thúy Yên nở một nụ cười cực kì xinh đẹp, dập đầu tạ ơn Hoàng đế, sau đó giống như thiếu nữ đang say đắm trong tình yêu đi tới bên cạnh Trương Tấn, mạnh dạn khoác tay vào cánh tay hắn.
Trương Tấn nhìn nụ cười khiến muôn hoa e thẹn của nàng ta, chợt giống như nổi điên, chạy tới trước mặt Hoàng đế, chỉ vào Tống Thúy Yên nói: "Nếu như ta nói ta và nàng không có bất cứ quan hệ gì, ngươi có tin không?"
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát.
"Ta và nàng không có bất cứ quan hệ gì, mặc dù tối hôm trước ta uống say, nhưng nếu có loại chuyện quan hệ nam nữ xảy ra, sao ta lại không có nửa điểm ấn tượng nào?"
Hoàng đế tiếp tục trầm mặc, thân thể run run như sắp sụp đổ, tâm tình càng tệ.
"Ngươi đừng giận dỗi vô lí như vậy có được không? Được, giả sử như ta và nàng ta có cái gì, như vậy ngươi thì sao? Không phải ngươi cũng có tam cung lục viện, thê thiếp thành đoàn sao? Tại sao ngươi có thể, ta thì không thể?" Vành mắt Trương Tấn đỏ lên, không thèm quan tâm gì nữa mà nói ra tâm sự chất chứa tận đáy lòng mình, thấy con ngươi băng lãnh của Hoàng đế khẽ co rút, lại cảm thấy không đành lòng nên chầm chậm nhưng chắc chắn khẳng định: "Huống chi, ta và nàng ta thật sự không có chuyện gì."
Tống Thúy Yên nghe Trương Tấn nói như vậy, ra sức cắn môi dưới sau đó thút thít khóc, Bách Lý thừa tướng trợn mắt nhìn về phía Trương Tấn, nhưng ở trước mặt Hoàng đế cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.
"Trương thần y, tại sao ngươi có thể đối xử bạc bẽo với Thúy Yên như vậy? Hôm đó là ngươi một mực dẫn ta vào cung, nếu không ta... ta chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có thể nhẹ nhàng tiến vào phòng của ngươi ở trong cung cấm như vậy?"
Bách Lý thừa tướng tức giận nói: "Đúng, từ trước đến nay Thúy Yên luôn ở trong khuê phòng, không có ngươi mang nàng vào cung, thì đến cửa cung nàng cũng còn không thể nhìn thấy, bằng chứng xác đáng như vậy, ngươi còn có lí gì để chối cãi?"
Trương Tấn á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn hiểu biết rõ, lời nói của Tống Thúy Yên đều là lời nói thật. Người... chính xác là hắn mang vào, nhưng mà hắn chắc chắn chưa xảy ra quan hệ với nàng, điểm này hắn có thể khẳng định tuyệt đối!
Vẻ mặt Hoàng đế chán nản, xoay người về phía trong giường, vung tay, vô lực nói một câu: "Tất cả lui xuống... Trẫm mệt rồi..." Rồi sau đó, không nói gì thêm.
Trương Tấn ngây ngốc nhìn bả vai gầy gò của hắn, trong lòng tràn đầy cảm giác vừa căm phẫn vừa không cam lòng, nếu như tất cả những người trong thiên hạ này hiểu nhầm hắn, hắn đều có thể không quan tâm, duy chỉ có sự nghi ngờ của người kia khiến hắn khó có thể chịu được.
Lúc này liền rút thanh đao bên hông một thị vệ ra, vung đao chém tới....
"A...!!!!" Tống Thúy Yên lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Trương Tấn đang chảy máu ròng ròng, khiếp đảm nhắm mắt lại.
Mồ hôi lạnh giăng đầy trên trán Trương Tấn, dùng tay kia ôm lấy cánh tay đang chảy máu, từng bước đi tới trước giường Hoàng đế, cánh tay tràn đầy máu tươi đè chặt bờ vai của hắn, quay mặt hắn lại đối diện với nhau, run rẩy nói: "Như vậy... Ngươi sẽ tin ta chứ?"
Hai mắt Hoàng đế nhắm chặt, giống như không thèm quan tâm đến lời nói và hành động của Trương Tấn.
Hai chân Trương Tấn mềm nhũn, ngã xuống trước long sàng, con ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoàng đế, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt dưới môi, nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, cố gắng kiềm chế nhưng tiếng khóc thút thít vẫn bật ra khỏi môi. Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng không thể kìm lòng.
"Hoàng thượng băng hà...!"
Cùng với câu nói lặp đi lặp lại và vang dội này của Phương công công, ở phía chân trời vang lên tiếng chuông báo hiệu Quốc tang... Tất cả mọi chuyện dường như sắp kết thúc!