Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Editor: Tịnh Yên, Ngon gio nho, Trangthao, Chuongnhobe
Beta: Ngon gio nho
Bên này, trong Bảo Nguyệt lâu, Ngũ phò mã đang thiết yến mời khách vô cùng náo nhiệt, mà bên kia, trong phủ Ngũ công chúa, cũng là y hương tấn ảnh(*), một tốp các công chúa, quận chúa được mời đang nhộn nhịp tiến vào.
(*) Y hương tấn ảnh: Hình dung những người con gái ăn mặc rất xinh đẹp lộng lẫy.
Trì Nam đứng trong viện dưới tán cây Nguyệt quế, nhìn cành lá sum suê vẻ mặt có chút cô đơn. Hương thơm ngọt ngào xông vào mũi nàng, thấm vào ruột gan.
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm vốn yêu Nguyệt quế giống như Trì Nam yêu hoa đào, nên trong viện phủ Ngũ công chúa trồng đầy Nguyệt quế. Thu vàng tháng tám, hoa quế đầu mùa bám đầy cành, phóng tầm mắt nhìn ra là một mảng ánh vàng rực rỡ, thi thoảng có cơn gió nhẹ lạc đường quét qua, khiến cho hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Rừng Nguyệt quế rộng lớn như vậy, cho dù là bên trong hoàng cung cũng không thấy nhiều. Nhóm tiểu quận chúa nhỏ tuổi mải miết vui đùa, lệnh cho bọn hạ nhân mang chén tới, lay cành cây để thu nhặt hoa quế, rồi lấy khăn tay tùy thân buộc những cành hoa sum suê lại, khiến cho hương hoa hòa quyện thấm đượm. Lúc này trong phủ Ngũ công chúa vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều có một trò chơi riêng.
Mấy vị thân thích ruột thịt của công chúa ngồi dài ở hành lang ngoài trời. Tam công chúa thấy dáng vẻ cô đơn của Trì Nam, trong lòng cũng cảm thấy đầy áp lực.
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đi đến sau lưng Trì Nam, giọng nói sâu lắng, nhẹ nhàng, mềm mỏng từ phía sau vang lên: "Mời các tỷ tới đây thưởng quế là để giao lưu, gắn kết tình cảm tỷ muội, sao tỷ lại ở đây một mình, thật khiến cho bọn tỷ muội không được tự nhiên."
Trì Nam không quay đầu lại, giơ tay ngắt một cành hoa rực rỡ, chi chít bông đưa lên mũi hít nhẹ, lạnh nhạt nói:
"Nếu ta đi qua, các nàng ấy mới không được tự nhiên."
Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói như vậy, cũng không hề tức giận, trên mặt nàng mang theo nụ cười đứng bên cạnh Trì Nam, thấy nàng ấy mãi không quay mặt lại, liền đưa tay đoạt lấy cành Nguyệt quế nàng ấy vừa ngắt. Trì Nam quay đầu nhìn nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói đắc ý hả hê của Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm: "Tỷ lại tự biết mình là được rồi, cũng không uổng cho ta ở Điền Nam mỗi ngày đều lo lắng cho tỷ."
Trì Nam hơi cong khóe môi lên: "Ngươi lo ta thế nào? Lo ta có bị người ta hại chết hay không hả?"
Ngũ công chúa nhướng nhướng mày miễn cho ý kiến, nhìn nụ cười trên khóe môi nàng lúc nào cũng mang theo vẻ lanh lợi. Trì Nam phủi nhẹ những cánh hoa nhỏ bám trên vai Hiếu Nhiễm, lại vén một lọn tóc đang rũ xuống vai cho nàng, lúc này mới nói thêm: "Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta tự nhiên sẽ làm việc cẩn thận." Sau khi hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Suy cho cùng, nếu như ta lại đi sai một bước, có thể sẽ chẳng còn ai gánh vác hậu quả thay ta, bị buộc đến Điền Nam xa xôi nữa."
Năm đó, Trì Nam với danh phận trưởng nữ, lại độc chiếm tất cả sự sủng ái của Tiên Hoàng dành cho nữ nhân khác, nên có người sinh lòng ghen tỵ, liền đem cái chết của Lưu Quý Phi cố tình làm ra vẻ huyền bí, vu oan giá họa. Trì Nam bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả chứng cứ đều chĩa về phía nàng, với tội danh vừa lớn vừa nhỏ - mưu sát Quý Phi. Nhưng Trì Nam cũng là người mà Tiên Đế thương yêu nhất, hiệu quả của loại bắn ngược này có thể sẽ phá hủy đi tất cả sự ân sủng dành cho nàng. Chính vào lúc đó, Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đã đứng ra nhận tội thay cho Trì Nam, bởi vì từ trước đến nay, nàng đều yêu thích và am hiểu về thuật Vu Cổ (Thuật phù thủy). Mặc dù Tiên hoàng cảm thấy tình huống không bình thường, đối với sự hiểu biết của mình về hai nữ nhi này, ông không thừa nhận chuyện giết người là do chính các nàng làm. Để cho sự việc giảm xuống mức thấp nhất, ông liền xử trí tượng trưng một người.
Người đó chính là Hiếu Nhiễm. Từ lúc đó, Tiên Hoàng đã hạ lệnh ra ngoài, lưu đày Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đến Điền Nam, nếu không có việc gì thì không được hồi triều.
Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Nếu để cho ta chọn lại một lần nữa, ta sẽ vẫn làm như vậy."
Trì Nam vỗ vỗ vai nàng cảm kích. Hiếu Nhiễm bắt lấy bàn tay Trì Nam giữ lại trong tay mình: "Lúc Mẫu phi sắp mất, đã dặn dò ta nhất định phải chung sống hòa thuận và đối xử tốt với tỷ.... Tỷ không biết đâu, so với nữ nhi ruột thịt là ta đây, nàng ấy còn thích tỷ nhiều hơn đấy."
Nghe thấy câu nói có phần chua chát của Hiếu Nhiễm, Trì Nam không nhịn được bật cười. Nghĩ đến mẫu thân Trương Mỹ Nhân của Hiếu Nhiễm, nàng không khỏi cảm thán trước sự độ lượng của nàng ấy.
"Đúng rồi, ta nghe nói tỷ đã thành thân, gần đây lại gặp phải không ít vấn đề, có muốn ta xem cho tỷ một quẻ không?" công chúa Hiếu Nhiễm hỏi đùa Trì Nam.
Trì Nam im lặng thở dài một cái, xoay người định rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
"Xem một quẻ thì không cần, ngược lại, đúng là ta đang có chuyện cần thỉnh giáo ngươi."
"..."
Hai vị công chúa sánh vai nhau, dạo bước dưới gốc cây Nguyệt Quế.
______________________________________________
Trăng đã lên cao, quá giờ Tý, một tiếng kêu thảm thiết, thê lương chọc thủng màn đêm yên tĩnh...........
Sáng sớm ngày hôm sau, phủ thừa tướng lập tức nghênh đón đội quân phòng thủ kinh thành, quan Vệ Sở, cùng tất cả những người đứng đầu các nha môn. Bọn họ chưa được lệnh truyền, nhưng tất cả không hẹn mà đều tới, bởi vì cùng một sự kiện — tối qua, đã có tám vụ án mạng giống nhau xảy ra trong thành, mà sau lưng mỗi vụ án đều có can hệ đến một vị đại thần trong triều. Những người chết đều là nữ quyến, trạng thái bị giết vô cùng ghê sợ, nghe rợn cả người.
Mới đầu sáng sớm, mỗi một chỗ trong đại nha môn đều bị bao vây bởi những thành viên trong gia đình đại thần gặp phải án mạng. Hoặc chỉ trích, hoặc chửi rủa, hoặc khóc lóc, hoặc đánh đấm,.... Một mớ hỗn loạn. Bách Lý thừa tướng là người đứng đầu cấm vệ quân trong kinh thành, đương nhiên phải đứng ra xử lý tình huống đột phát này.
Bách Lý thừa tướng bảo quản gia gọi Chu Phú lên. Tốp người liền đi vào thư phòng thảo luận.
"Người chết đều là nữ quyến, người nhiều tuổi nhất trên 30, người nhỏ tuổi nhất chưa đến 14, nhưng tất cả đều là khuê nữ, chưa có gia đình." Quan Vệ Sở Quản đại nhân giành nói trước.
Quan thống lĩnh phòng thủ thành doanh Công Giác Vương gia tiếp lời ngay sau đó: "Đúng vậy, thật là kỳ quái. Chưa tính đến việc người chết đều là nữ, Bách Lý huynh, huynh không nhìn thấy tình trạng khi chết của các nàng đâu, ta.... ta chỉ liếc một cái thôi, đã hận không thể đem tất cả chỗ cơm đã ăn từ hôm qua, hôm kia phun ra cho rồi..."
Xem ra Công Giác Vương gia thật sự sợ hãi. Mặt hắn trông xanh mét, bộ dáng rõ ràng sắp nôn ra, nhưng đã nói suốt cả buổi rồi mà vẫn chưa đến được trọng điểm.
Cố đại nhân – nha môn thành Nam nuốt xuống ngụm nước miếng, dè dặt nói: "Người chết đều bị mổ bụng phanh ngực, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị móc ra hết, thậm chí ruột còn tràn cả xuống đất.... Có hai người, con ngươi đều bị móc hết, chỉ còn lại lỗ thủng đen ngòm, quá ghê người à."
"Thế..." Cố đại nhân nói xong, Chu Phú vẫn luôn ngồi nghe ở một bên, nghĩ đến điều gì đó, đang muốn lên tiếng lại bị Trương đại nhân - nha môn thành Bắc cướp lời.
"Đúng, đúng, đúng, qua khám nghiệm tử thi và xem xét hiện trường đã chỉ ra, thời điểm người bị móc mắt vẫn đang còn sống. Huynh nói xem, rốt cuộc ai lại có thể biến thái đến như vậy? Quá đáng sợ!"
Bách Lý thừa tướng ngồi ở sau án thư, trầm ngâm một lát, quay đầu liếc nhìn tôn tử của mình, nhướng nhướng mày hỏi hắn: "Ngươi định nói gì?"
Chu Phú sau khi nghĩ nghĩ, nhìn mấy vị đại nhân nha môn vẫn chưa hết hoảng hồn, hỏi: "Tám người chết đều là người nhà của những vị đại nhân nào?"
Cố đại nhân nghĩ một lúc, vừa thở hổn hển, vừa bắt đầu vạch các ngón tay về phía Chu Phú, nói tường tận: "Ngự sử - Vương đại nhân, Hình bộ - Lâm đại nhân, Nội các - Tiết đại nhân, Đình Úy Lưu Đào, Thượng khanh - Vi đại nhân.... Ừmh, còn có, còn có..."
"Còn có Tông Chính - Vệ Mông, Thiếu phủ - Hàn đại nhân, Quan lộc - Trương đại nhân. Tất cả đều là quan nhất phẩm, cũng không phải là những kẻ đại gian đại ác. Không ngờ bây giờ trong nhà lại gặp phải cảnh này, thật khiến cho người ta đau xót." Quản đại nhân lập tức nói bổ sung cho Cố đại nhân.
Chu Phú ghi từng cái tên như lời của hai đại nhân kia vào giấy, nói với Bách Lý thừa tướng: "Ta không có gì muốn nói nữa."
Mấy người ở lại trong thư phòng tiếp tục nghiền ngẫm, bàn luận. Chu Phú cất mảnh giấy vừa ghi đầy những tên vào trong ống tay áo, sau đó ra khỏi thư phòng.
Dạo một vòng trong thành, Chu Phú dựa theo tên ghi trên giấy, tìm được các phủ trạch tương ứng. Không ngờ, tới cửa lại gặp ngay Ngũ phò mã vừa mới hồi triều hôm trước. Chỉ thấy hắn vẫn sáng rực như ánh trăng, phóng khoáng như gió mát, một tay cầm tiêu, thả lỏng ra phía sau. Quả nhiên là tiêu sái, lỗi lạc.
Ngũ phò mã cũng không ngờ lại gặp được Chu Phú ở đây. Tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không nói nhiều lời. Sau khi hai người gật đầu chào nhau, liền cùng đi vào bên trong.
Trong nhà ngự Sử - Vương đại nhân đang làm tang sự, lụa trắng treo cao, tiền giấy tung bay, tiếng khóc lóc, kêu la không dứt bên tai. Chu Phú và Ngũ phò mã đi qua cửa lớn vào trong, sau khi báo thân phận liền đi thẳng tới linh đường. Hỏi thăm một chút mới biết được, người chết nhà Vương đại nhân chính là nữ nhân mới vừa đính hôn đầu năm nay, dự định tháng sau sẽ xuất giá, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Quan tài vẫn còn chưa đóng nắp. Nhân lúc này Chu Phú và Ngũ phò mã đi lên phía trên nhìn nhìn. Trên mặt nàng được che bởi tấm lụa trắng sạch sẽ, mơ hồ vẫn nhìn ra được vết máu. Y phục trên người nàng đã được người nhà đổi thành áo liệm. Bởi vì người chết là khuê nữ đợi gả nên bọn Chu Phú không tiện kéo y phục lên quan sát, bèn kéo tấm lụa trắng trên mặt ra, liền thấy hai lỗ thủng tối om. Thế mới biết, nàng chính là một trong hai người bị hung thủ móc mắt lúc còn sống.
Vì người trong nhà đang làm tang sự nên Chu Phú và Ngũ phò mã cũng không tiện quấy rầy quá lâu. Sau khi quan sát vài lần thì rời đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh kinh hãi như vậy, trong lòng hai người đều cảm thấy có chút buồn nôn. Cố nén lại một lát, vẫn là Ngũ phò mã lên tiếng trước: "Xem ra tròng mắt là bị dùng tay móc chứ không phải dùng công cụ gì khác."
Chu Phú gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói: "Lại đến nhà tiếp theo xem sao."
Ngũ phò mã cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Chu Phú, nói bằng giọng khó tin: "Lại xem tiếp? Dù sao cũng đều là một kiểu chết như nhau, không cần đi nữa đâu."
Thật ra là hắn lo sợ, nếu nhìn một hồi nữa thì tự hắn sẽ không thể khống chế nổi mà nôn ra ngoài.
Chu Phú gật đầu không chút thay đổi, ý chí kiên quyết.
Suốt một buổi sáng, đã đến được phủ trạch của năm vị đại nhân, Ngũ phò mã Giang Nhạc Thanh thật sự chịu không nổi nữa, đến gần giờ ngọ liền kéo Chu Phú vào một quán trà có hương thơm đang xông vào mũi. Hắn hi vọng mùi hương thơm ngát của nước trà có thể đè nén, áp chế dạ dày đang cuồn cuộn của hắn xuống một chút.
"Đến giờ cơm thì vẫn nên ăn cơm thôi."
Ngồi trong quán trà được một lúc, Chu Phú nói với Ngũ phò mã như vậy, làm cho Ngũ phò mã không thể tin nổi, liếc xéo hắn: "Huynh còn có thể nuốt trôi cơm?"
Hắn tin rằng, không có người bình thường nào sau khi nhìn thấy nhiều xác chết với máu me be bét cùng hình ảnh biến thái như vậy, lại còn có thể nuốt trôi cơm.
Chu Phú khó hiểu nói: "Tại sao không ăn được? Người chết thì đã chết rồi, nếu ta không ăn cơm, bọn họ cũng không sống lại được."
Ngũ phò mã sững người, này, đại ca, sự việc căn bản không phải như thế có được không? Ăn không ngon không phải do đau lòng vì người chết, mà là phản ứng sinh lý của chính mình.
Hắn đang định gào lên với Chu Phú như vậy, nhưng rốt cuộc lại nhớ lại hình ảnh lúc trước mà một ngụm nước chua đã được đè nén lại trào lên. Hắn đang hơi do dự liền bị Chu Phú kéo ra khỏi quán trà.
Sau khi nhìn Chu Phú ăn hết hai chén cơm tẻ cùng một chén thịt kho tàu, Ngũ phò mã Giang Nhạc Thanh thật sự không nhịn được, gục đầu vào lan can cửa sổ bên cạnh, bắt đầu nôn lên nôn xuống, khiến cho những vị khách đang ăn cơm trong quán vô cùng bất mãn.
Nếu như ngày thường, Giang Nhạc Thanh quyết duy trì phong độ của mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện mất phong độ như vậy. Nhưng ngày hôm nay, vào thời khắc này, hắn xem như đã thất bại hoàn toàn. Hắn bị bại bởi người nam nhân trong truyền thuyết kia.
Beta: Ngon gio nho
Bên này, trong Bảo Nguyệt lâu, Ngũ phò mã đang thiết yến mời khách vô cùng náo nhiệt, mà bên kia, trong phủ Ngũ công chúa, cũng là y hương tấn ảnh(*), một tốp các công chúa, quận chúa được mời đang nhộn nhịp tiến vào.
(*) Y hương tấn ảnh: Hình dung những người con gái ăn mặc rất xinh đẹp lộng lẫy.
Trì Nam đứng trong viện dưới tán cây Nguyệt quế, nhìn cành lá sum suê vẻ mặt có chút cô đơn. Hương thơm ngọt ngào xông vào mũi nàng, thấm vào ruột gan.
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm vốn yêu Nguyệt quế giống như Trì Nam yêu hoa đào, nên trong viện phủ Ngũ công chúa trồng đầy Nguyệt quế. Thu vàng tháng tám, hoa quế đầu mùa bám đầy cành, phóng tầm mắt nhìn ra là một mảng ánh vàng rực rỡ, thi thoảng có cơn gió nhẹ lạc đường quét qua, khiến cho hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Rừng Nguyệt quế rộng lớn như vậy, cho dù là bên trong hoàng cung cũng không thấy nhiều. Nhóm tiểu quận chúa nhỏ tuổi mải miết vui đùa, lệnh cho bọn hạ nhân mang chén tới, lay cành cây để thu nhặt hoa quế, rồi lấy khăn tay tùy thân buộc những cành hoa sum suê lại, khiến cho hương hoa hòa quyện thấm đượm. Lúc này trong phủ Ngũ công chúa vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều có một trò chơi riêng.
Mấy vị thân thích ruột thịt của công chúa ngồi dài ở hành lang ngoài trời. Tam công chúa thấy dáng vẻ cô đơn của Trì Nam, trong lòng cũng cảm thấy đầy áp lực.
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đi đến sau lưng Trì Nam, giọng nói sâu lắng, nhẹ nhàng, mềm mỏng từ phía sau vang lên: "Mời các tỷ tới đây thưởng quế là để giao lưu, gắn kết tình cảm tỷ muội, sao tỷ lại ở đây một mình, thật khiến cho bọn tỷ muội không được tự nhiên."
Trì Nam không quay đầu lại, giơ tay ngắt một cành hoa rực rỡ, chi chít bông đưa lên mũi hít nhẹ, lạnh nhạt nói:
"Nếu ta đi qua, các nàng ấy mới không được tự nhiên."
Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói như vậy, cũng không hề tức giận, trên mặt nàng mang theo nụ cười đứng bên cạnh Trì Nam, thấy nàng ấy mãi không quay mặt lại, liền đưa tay đoạt lấy cành Nguyệt quế nàng ấy vừa ngắt. Trì Nam quay đầu nhìn nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói đắc ý hả hê của Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm: "Tỷ lại tự biết mình là được rồi, cũng không uổng cho ta ở Điền Nam mỗi ngày đều lo lắng cho tỷ."
Trì Nam hơi cong khóe môi lên: "Ngươi lo ta thế nào? Lo ta có bị người ta hại chết hay không hả?"
Ngũ công chúa nhướng nhướng mày miễn cho ý kiến, nhìn nụ cười trên khóe môi nàng lúc nào cũng mang theo vẻ lanh lợi. Trì Nam phủi nhẹ những cánh hoa nhỏ bám trên vai Hiếu Nhiễm, lại vén một lọn tóc đang rũ xuống vai cho nàng, lúc này mới nói thêm: "Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta tự nhiên sẽ làm việc cẩn thận." Sau khi hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Suy cho cùng, nếu như ta lại đi sai một bước, có thể sẽ chẳng còn ai gánh vác hậu quả thay ta, bị buộc đến Điền Nam xa xôi nữa."
Năm đó, Trì Nam với danh phận trưởng nữ, lại độc chiếm tất cả sự sủng ái của Tiên Hoàng dành cho nữ nhân khác, nên có người sinh lòng ghen tỵ, liền đem cái chết của Lưu Quý Phi cố tình làm ra vẻ huyền bí, vu oan giá họa. Trì Nam bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả chứng cứ đều chĩa về phía nàng, với tội danh vừa lớn vừa nhỏ - mưu sát Quý Phi. Nhưng Trì Nam cũng là người mà Tiên Đế thương yêu nhất, hiệu quả của loại bắn ngược này có thể sẽ phá hủy đi tất cả sự ân sủng dành cho nàng. Chính vào lúc đó, Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đã đứng ra nhận tội thay cho Trì Nam, bởi vì từ trước đến nay, nàng đều yêu thích và am hiểu về thuật Vu Cổ (Thuật phù thủy). Mặc dù Tiên hoàng cảm thấy tình huống không bình thường, đối với sự hiểu biết của mình về hai nữ nhi này, ông không thừa nhận chuyện giết người là do chính các nàng làm. Để cho sự việc giảm xuống mức thấp nhất, ông liền xử trí tượng trưng một người.
Người đó chính là Hiếu Nhiễm. Từ lúc đó, Tiên Hoàng đã hạ lệnh ra ngoài, lưu đày Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm đến Điền Nam, nếu không có việc gì thì không được hồi triều.
Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Nếu để cho ta chọn lại một lần nữa, ta sẽ vẫn làm như vậy."
Trì Nam vỗ vỗ vai nàng cảm kích. Hiếu Nhiễm bắt lấy bàn tay Trì Nam giữ lại trong tay mình: "Lúc Mẫu phi sắp mất, đã dặn dò ta nhất định phải chung sống hòa thuận và đối xử tốt với tỷ.... Tỷ không biết đâu, so với nữ nhi ruột thịt là ta đây, nàng ấy còn thích tỷ nhiều hơn đấy."
Nghe thấy câu nói có phần chua chát của Hiếu Nhiễm, Trì Nam không nhịn được bật cười. Nghĩ đến mẫu thân Trương Mỹ Nhân của Hiếu Nhiễm, nàng không khỏi cảm thán trước sự độ lượng của nàng ấy.
"Đúng rồi, ta nghe nói tỷ đã thành thân, gần đây lại gặp phải không ít vấn đề, có muốn ta xem cho tỷ một quẻ không?" công chúa Hiếu Nhiễm hỏi đùa Trì Nam.
Trì Nam im lặng thở dài một cái, xoay người định rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
"Xem một quẻ thì không cần, ngược lại, đúng là ta đang có chuyện cần thỉnh giáo ngươi."
"..."
Hai vị công chúa sánh vai nhau, dạo bước dưới gốc cây Nguyệt Quế.
______________________________________________
Trăng đã lên cao, quá giờ Tý, một tiếng kêu thảm thiết, thê lương chọc thủng màn đêm yên tĩnh...........
Sáng sớm ngày hôm sau, phủ thừa tướng lập tức nghênh đón đội quân phòng thủ kinh thành, quan Vệ Sở, cùng tất cả những người đứng đầu các nha môn. Bọn họ chưa được lệnh truyền, nhưng tất cả không hẹn mà đều tới, bởi vì cùng một sự kiện — tối qua, đã có tám vụ án mạng giống nhau xảy ra trong thành, mà sau lưng mỗi vụ án đều có can hệ đến một vị đại thần trong triều. Những người chết đều là nữ quyến, trạng thái bị giết vô cùng ghê sợ, nghe rợn cả người.
Mới đầu sáng sớm, mỗi một chỗ trong đại nha môn đều bị bao vây bởi những thành viên trong gia đình đại thần gặp phải án mạng. Hoặc chỉ trích, hoặc chửi rủa, hoặc khóc lóc, hoặc đánh đấm,.... Một mớ hỗn loạn. Bách Lý thừa tướng là người đứng đầu cấm vệ quân trong kinh thành, đương nhiên phải đứng ra xử lý tình huống đột phát này.
Bách Lý thừa tướng bảo quản gia gọi Chu Phú lên. Tốp người liền đi vào thư phòng thảo luận.
"Người chết đều là nữ quyến, người nhiều tuổi nhất trên 30, người nhỏ tuổi nhất chưa đến 14, nhưng tất cả đều là khuê nữ, chưa có gia đình." Quan Vệ Sở Quản đại nhân giành nói trước.
Quan thống lĩnh phòng thủ thành doanh Công Giác Vương gia tiếp lời ngay sau đó: "Đúng vậy, thật là kỳ quái. Chưa tính đến việc người chết đều là nữ, Bách Lý huynh, huynh không nhìn thấy tình trạng khi chết của các nàng đâu, ta.... ta chỉ liếc một cái thôi, đã hận không thể đem tất cả chỗ cơm đã ăn từ hôm qua, hôm kia phun ra cho rồi..."
Xem ra Công Giác Vương gia thật sự sợ hãi. Mặt hắn trông xanh mét, bộ dáng rõ ràng sắp nôn ra, nhưng đã nói suốt cả buổi rồi mà vẫn chưa đến được trọng điểm.
Cố đại nhân – nha môn thành Nam nuốt xuống ngụm nước miếng, dè dặt nói: "Người chết đều bị mổ bụng phanh ngực, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị móc ra hết, thậm chí ruột còn tràn cả xuống đất.... Có hai người, con ngươi đều bị móc hết, chỉ còn lại lỗ thủng đen ngòm, quá ghê người à."
"Thế..." Cố đại nhân nói xong, Chu Phú vẫn luôn ngồi nghe ở một bên, nghĩ đến điều gì đó, đang muốn lên tiếng lại bị Trương đại nhân - nha môn thành Bắc cướp lời.
"Đúng, đúng, đúng, qua khám nghiệm tử thi và xem xét hiện trường đã chỉ ra, thời điểm người bị móc mắt vẫn đang còn sống. Huynh nói xem, rốt cuộc ai lại có thể biến thái đến như vậy? Quá đáng sợ!"
Bách Lý thừa tướng ngồi ở sau án thư, trầm ngâm một lát, quay đầu liếc nhìn tôn tử của mình, nhướng nhướng mày hỏi hắn: "Ngươi định nói gì?"
Chu Phú sau khi nghĩ nghĩ, nhìn mấy vị đại nhân nha môn vẫn chưa hết hoảng hồn, hỏi: "Tám người chết đều là người nhà của những vị đại nhân nào?"
Cố đại nhân nghĩ một lúc, vừa thở hổn hển, vừa bắt đầu vạch các ngón tay về phía Chu Phú, nói tường tận: "Ngự sử - Vương đại nhân, Hình bộ - Lâm đại nhân, Nội các - Tiết đại nhân, Đình Úy Lưu Đào, Thượng khanh - Vi đại nhân.... Ừmh, còn có, còn có..."
"Còn có Tông Chính - Vệ Mông, Thiếu phủ - Hàn đại nhân, Quan lộc - Trương đại nhân. Tất cả đều là quan nhất phẩm, cũng không phải là những kẻ đại gian đại ác. Không ngờ bây giờ trong nhà lại gặp phải cảnh này, thật khiến cho người ta đau xót." Quản đại nhân lập tức nói bổ sung cho Cố đại nhân.
Chu Phú ghi từng cái tên như lời của hai đại nhân kia vào giấy, nói với Bách Lý thừa tướng: "Ta không có gì muốn nói nữa."
Mấy người ở lại trong thư phòng tiếp tục nghiền ngẫm, bàn luận. Chu Phú cất mảnh giấy vừa ghi đầy những tên vào trong ống tay áo, sau đó ra khỏi thư phòng.
Dạo một vòng trong thành, Chu Phú dựa theo tên ghi trên giấy, tìm được các phủ trạch tương ứng. Không ngờ, tới cửa lại gặp ngay Ngũ phò mã vừa mới hồi triều hôm trước. Chỉ thấy hắn vẫn sáng rực như ánh trăng, phóng khoáng như gió mát, một tay cầm tiêu, thả lỏng ra phía sau. Quả nhiên là tiêu sái, lỗi lạc.
Ngũ phò mã cũng không ngờ lại gặp được Chu Phú ở đây. Tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không nói nhiều lời. Sau khi hai người gật đầu chào nhau, liền cùng đi vào bên trong.
Trong nhà ngự Sử - Vương đại nhân đang làm tang sự, lụa trắng treo cao, tiền giấy tung bay, tiếng khóc lóc, kêu la không dứt bên tai. Chu Phú và Ngũ phò mã đi qua cửa lớn vào trong, sau khi báo thân phận liền đi thẳng tới linh đường. Hỏi thăm một chút mới biết được, người chết nhà Vương đại nhân chính là nữ nhân mới vừa đính hôn đầu năm nay, dự định tháng sau sẽ xuất giá, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Quan tài vẫn còn chưa đóng nắp. Nhân lúc này Chu Phú và Ngũ phò mã đi lên phía trên nhìn nhìn. Trên mặt nàng được che bởi tấm lụa trắng sạch sẽ, mơ hồ vẫn nhìn ra được vết máu. Y phục trên người nàng đã được người nhà đổi thành áo liệm. Bởi vì người chết là khuê nữ đợi gả nên bọn Chu Phú không tiện kéo y phục lên quan sát, bèn kéo tấm lụa trắng trên mặt ra, liền thấy hai lỗ thủng tối om. Thế mới biết, nàng chính là một trong hai người bị hung thủ móc mắt lúc còn sống.
Vì người trong nhà đang làm tang sự nên Chu Phú và Ngũ phò mã cũng không tiện quấy rầy quá lâu. Sau khi quan sát vài lần thì rời đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh kinh hãi như vậy, trong lòng hai người đều cảm thấy có chút buồn nôn. Cố nén lại một lát, vẫn là Ngũ phò mã lên tiếng trước: "Xem ra tròng mắt là bị dùng tay móc chứ không phải dùng công cụ gì khác."
Chu Phú gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói: "Lại đến nhà tiếp theo xem sao."
Ngũ phò mã cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Chu Phú, nói bằng giọng khó tin: "Lại xem tiếp? Dù sao cũng đều là một kiểu chết như nhau, không cần đi nữa đâu."
Thật ra là hắn lo sợ, nếu nhìn một hồi nữa thì tự hắn sẽ không thể khống chế nổi mà nôn ra ngoài.
Chu Phú gật đầu không chút thay đổi, ý chí kiên quyết.
Suốt một buổi sáng, đã đến được phủ trạch của năm vị đại nhân, Ngũ phò mã Giang Nhạc Thanh thật sự chịu không nổi nữa, đến gần giờ ngọ liền kéo Chu Phú vào một quán trà có hương thơm đang xông vào mũi. Hắn hi vọng mùi hương thơm ngát của nước trà có thể đè nén, áp chế dạ dày đang cuồn cuộn của hắn xuống một chút.
"Đến giờ cơm thì vẫn nên ăn cơm thôi."
Ngồi trong quán trà được một lúc, Chu Phú nói với Ngũ phò mã như vậy, làm cho Ngũ phò mã không thể tin nổi, liếc xéo hắn: "Huynh còn có thể nuốt trôi cơm?"
Hắn tin rằng, không có người bình thường nào sau khi nhìn thấy nhiều xác chết với máu me be bét cùng hình ảnh biến thái như vậy, lại còn có thể nuốt trôi cơm.
Chu Phú khó hiểu nói: "Tại sao không ăn được? Người chết thì đã chết rồi, nếu ta không ăn cơm, bọn họ cũng không sống lại được."
Ngũ phò mã sững người, này, đại ca, sự việc căn bản không phải như thế có được không? Ăn không ngon không phải do đau lòng vì người chết, mà là phản ứng sinh lý của chính mình.
Hắn đang định gào lên với Chu Phú như vậy, nhưng rốt cuộc lại nhớ lại hình ảnh lúc trước mà một ngụm nước chua đã được đè nén lại trào lên. Hắn đang hơi do dự liền bị Chu Phú kéo ra khỏi quán trà.
Sau khi nhìn Chu Phú ăn hết hai chén cơm tẻ cùng một chén thịt kho tàu, Ngũ phò mã Giang Nhạc Thanh thật sự không nhịn được, gục đầu vào lan can cửa sổ bên cạnh, bắt đầu nôn lên nôn xuống, khiến cho những vị khách đang ăn cơm trong quán vô cùng bất mãn.
Nếu như ngày thường, Giang Nhạc Thanh quyết duy trì phong độ của mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện mất phong độ như vậy. Nhưng ngày hôm nay, vào thời khắc này, hắn xem như đã thất bại hoàn toàn. Hắn bị bại bởi người nam nhân trong truyền thuyết kia.