Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chẳng lẽ trên đời này, có hồn lìa khỏi xác thật sao?
Edit: Mẹ Bầu
Beta: reioan
"Chuyện Chu Phú khôi phục trí nhớ, trừ bỏ bốn chúng ta, đối những người khác nhất định không được biết, tạm thời giữ bí mật." Trì Nam từ bên giường đứng lên, đi đến bên hai người cao tuổi giống như Lão Ngoan Đồng dặn dò: "Trước mặt những người khác, các ngươi cần phải giả vờ diễn trò, hơn nữa phải diễn cho thích hợp, biết không?"
Chu phụ đưa ra thắc mắc đầu tiên: "Vậy thì phải giả trang tới khi nào đây? Người nào khác cũng đều không thể nói ư? Sẽ có lợi sao? Đối với những người tốt cũng không thể nói sao?"
Trì Nam lạnh nhạt gật gật đầu: "Không sai, ngay với thái hậu cũng không thể nói."
Bách Lý Thừa tướng đã trải qua sa trường nhiều năm, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt đã sớm nhìn quen lắm rồi, về những lời mà Trì Nam dặn dò, tất nhiên cũng có thể hiểu được, lão nghiêm mặt hướng Trì Nam hỏi: "Tiếp theo đây chúng ta nên làm như thế nào?"
Tuy Thừa tướng nóng nảy phách lối, nhưng đối với thủ đoạn cùng mưu kế của Trì Nam lại cực kỳ yên tâm, nha đầu này từ trước đến nay chính là một quân sư có tài, mọi việc cứ nghe theo nàng nhất định sẽ không sai. Trì Nam trầm ngâm một lát, sau đó lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."
Phần lớn mưu lược ở thế gian này đều là dĩ bất biến ứng vạn biến (dùng yên tĩnh để ứng phó với nhiều việc), có đôi khi một hành động thực sự không bằng yên tĩnh. Nên cứ lấy sự nhẫn nại kia để quan sát, đối phương càng thêm thiếu kiên nhẫn hơn mà thôi. Thừa tướng cùng Chu phụ liếc mắt nhìn nhau hài lòng, Trì Nam thấy bọn họ như vậy, xoay người nhìn Chu Phú, lại nói: "Vì Chu Phú còn chưa "hồi phục" ký ức ngày trước, nên hắn vẫn nên ở lại trong phủ Thừa Tướng, lấy thân phận của Bách Lý Kiệt mà xuất hiện trước mọi người..."
Chu Phú nghe xong, lập tức đưa ra kháng nghị: "Nương tử, nàng không cần ta về phủ công chúa sao?"
Trì Nam nhìn vẻ mặt Chu Phú chịu tổn thương, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ làm người ta đau lòng, cố gắng nhẹ giọng giải thích: "Không phải không cần chàng trở về, mà là phải tóm được kẻ bí mật ở đằng sau hậu trường trước, nên để chàng tạm thời ở lại phủ Thừa Tướng."
Chu Phú cái hiểu cái không nhìn Trì Nam. Sợ hắn không hiểu rõ chuyện sau, nàng lại kiên nhẫn giải thích sâu hơn một lần nữa: "Thời điểm trước khi mọi chuyện còn chưa điều tra ra manh mối, Chu Phú, chàng nhớ kỹ, chàng là cháu trai của Thừa tướng, là người thừa kế Bách Lý gia. Còn ta, Tiêu Trì Nam này, với chàng là người không quen biết, chàng không được nhớ tất cả những gì của bản thân mình, đối với ta cũng như với mọi chuyện đã xảy ra chung quanh ta, chàng đều phải thờ ơ, như vậy người ta mới không hoài nghi, chàng hiểu chưa?"
"..."
Chu Phú có chút khó xử, bảo hắn và nương tử không ở cùng một chỗ đã không so đo gì, lại còn phải giả vờ làm như không biết nương tử, đối với nương tử lẫn những chuyện bên cạnh nàng không được quan tâm tới... Cái này, bây giờ cũng quá là khó khăn.
Nhưng mà, nếu nương tử đã an bài như vậy, khẳng định nàng có lý do của mình. Chẳng qua, ngay cả chính Chu Phú cũng có chút hoài nghi, bản thân mình thật sự có thể làm được toàn bộ những yêu cầu của nương tử không? Cảm giác không nhớ rõ nương tử là gì? Biểu hiện của sự thờ ơ nên như thế nào đây? Cháu trai Thừa tướng, lại còn người thừa kế Bách Lý gia chắc hẳn là phải làm chút gì đó?
Tất cả toàn bộ mọi thứ, hắn đều không biết. Lúc Trì Nam nói xong những câu này, tiện tay cầm chén thuốc Chu Phú uống xong, cùng Thừa tướng và Chu phụ kêu to rồi liếc mắt về phía sau, dễ dàng đi ra ngoài. Cửa phòng đẩy ra, một khắc kia, phía chân trời dường như bay tới một đám mây, dưới trời xanh "vân đạm phong khinh", một hồi ám chiến sinh tử liều chết, làm tung cả màn che...
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cuộc đại tuyển chọn Võ khôi đã diễn ra nhiều ngày nay. Từ lúc bắt đầu vòng đấu loại, cho đến trận chung kết hôm nay, tổng cộng triều đình, dân gian tuyển ra mười lăm người trong số người được đề cử. Trong đó bảy người là công khanh đệ tử, tám người do dân gian đề cử. Năm nay đề cử từ dân gian sức mạnh vượt quá so trước đây, mà cuộc tranh đấu trong đám công khanh đệ tử cũng không kịch liệt như những năm qua. Mà tối lệnh của các vị Bình thẩm cũng cảm thấy toàn ngoài ý muốn.
Vốn dĩ người đứng đầu tham gia đề cử, niềm hi vọng cao nhất của mọi người là Định Viễn hầu phủ An Dung, An tướng quân, vậy mà lại không đến thi đấu. Không chỉ như vậy, lại còn một vài tướng môn đệ tử cũng tham gia lúc trước không hiểu sao lại rút lui, khiến cho cuộc đại tuyển chọn người đứng đầu võ thuật lần này có thêm một chút kỳ tích, ít đi một chút hy vọng chung, lẫn tình cảm mãnh liệt. Tôn tử của Bách Lý gia - Bách Lý Kiệt ra thi đấu, chắc chắn sóng to gió lớn sẽ dậy lên trong trường đấu. Một là vì thân phận của hắn, khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, vị Bách Lý Kiệt này không chỉ là tôn tử của Bách Lý phủ, hơn nữa trước kia cũng có địa vị cao quý ở kinh thành, chính là đại Phò mã Chu Phú, người khiến trong cung nổi sóng gió.
Bây giờ thân phận lại biến đổi, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi, từ trước tới giờ đều là âm mưu của Bách Lý gia. Nhưng vô luận trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, Bách Lý Kiệt cũng đã thành công tiến thân vào trường đấu - bởi vì, tiên hoàng khi còn sống đã quy định, mỗi một khóa tuyển chọn võ khôi đều cho phép có một vị "Nguyên soái tiến cử" trực tiếp tiến vào chung tuyển, mà Bách Lý Kiệt được tiến cử, có thể dễ dàng nghĩ ra, đó là do Bách Lý Tung Hoành. Lão đã từng là khai quốc Nguyên soái, vị trí tiến cử này lão hoàn toàn xứng đáng.
Bách Lý Kiệt ra trường đấu chắc chắn sẽ gây nên náo động, làm người khác phải chú ý. Hắn cưỡi trên lưng một con ngựa sung sức to lớn, uy vũ bất phàm, không nói cười tùy tiện. Vì vậy vẻ mặt hắn càng tăng thêm một vẻ cương nghị khôn xiết. Có lẽ là do dung mạo hao gầy, khiến cho hắn giống như một thanh đao lợi hại. Trước khi là đại phò mã - Chu Phú, lúc nào khóe miệng cũng mang một nét cười chân thật, gây ấn tượng về một con người thuần phác. Không nghĩ tới một khi thân phận biến đổi, ngay cả toàn bộ phong cách cũng trở nên thay đổi hoàn toàn.
Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đằng sau đeo một cây ngân thương, theo cửa trường đấu đi vào, trầm ổn lạnh lùng, ánh mắt như có như không, quét một vòng nhìn tất cả những người ngồi trên khán đài. Người nào từng bị ánh mắt của quét qua, đều cảm thấy sống lưng thẳng đứng, không chỗ nào không bị ánh mắt sắc bén khôn kể của hắn kia làm cho kinh sợ. Ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng ghế đầu của khu vực hoàng gia, Trì Nam mặt không chút thay đổi, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa.
Chiếc ghế công chúa phò mã được lấy ra, để cách ra ở phía sau. Lúc ánh mắt Bách Lý Kiệt quét về phía ghế đại biểu, có thể nói là gây ảnh hưởng rất lớn. Chỉ có khán giả là tam Phò mã cùng Tam công chúa nhìn nhau, lại đem ánh mắt tò mò khó hiểu chuyển hướng tới Trì Nam. Nhưng người ngồi sau lại dường như chẳng hề để mắt đến trường đấu lẫn người nọ, không chút động lòng đồng thời cũng không có phản ứng nào khác.
Công chúa Thanh Dao âm thầm xiết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt si mê, oán hận nhìn người trong cuộc nọ như hình với bóng, môi dưới cắn tựa như muốn chảy máu. Nam nhân kia, nhất định là của nàng, Tiêu Thanh Dao này, không thể là ai khác... Nàng đưa mắt nhìn sang Trì Nam bình tĩnh yên lặng, hừ, Tiêu Trì Nam, bị nam nhân của chính mình quên đi, loại tư vị này không dễ chịu chút nào nhé, ngươi cứ việc kiệt lực biểu hiện ra tư thái thường nhật, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi mà xem, bợt bạt vô lực, mắt đầy u oán, giống như kiểu bị chồng ruồng bỏ không chịu nổi một kích.
Bách Lý Kiệt ra trường đấu. Vòng chung tuyển được chia làm ba hạng mục, mục thứ nhất, đó là đấu thương trên ngựa. Bởi vì Chu Phú đã từng một lần cùng đi sứ với trưởng công chúa Tiêu Trì Nam sang Hồ quốc, đã từng thi triển thuật cưỡi ngựa thiên phú tại Hồ quốc. Bởi vậy, thi đấu thương trên ngựa với hắn mà nói, chẳng thể coi là việc xa lạ, trước mắt hãy nhìn công phu ra thương của hắn đã.
Cùng hắn đối chiến là Hiển Bình tước gia Nhị công tử Triệu Hằng, chồng của Vô Song quận chúa, đã từng cùng Chu Phú đến nhậm chức tại Luật cần quán, chẳng qua Chu Phú là tuần thành mã, còn hắn lại là cung đình vệ, đã từng gặp mặt nhau vài lần, ấn tượng đối với Chu Phú chỉ dừng lại ở cái danh hiệu Đại Phò mã này mà thôi. Nhưng bây giờ lại gặp nhau tại trường đấu, Triệu Hằng không thể không thừa nhận, vị đại Phò mã này thật sự phá vỡ hình tượng của hắn.
Vẻ thật thà chất phác cùng giản dị trước đây một loại, mà bây giờ lại giống như tan biến, không còn thấy trên người hắn, chỉ còn lại có trầm ổn cùng cương nghị... Cũng phải, chỉ có nam tử như vậy mới xứng đáng cùng hắn, Triệu Hằng này giao chiến. Hai người ở trên lưng ngựa chắp tay vái chào lẫn nhau rồi đi qua. Chiến mã hí lên đầy giận dữ rồi xông vào nhau, hai cây ngân thương giao chiến trận đầu, phát ra tiếng kêu rền rĩ, giòn tan.
Bách Lý Kiệt không nhường nhịn, lật tay mấy cái, ngân thương ở trong tay cũng xoay chuyển theo, hoặc gạt, hoặc đâm, hoặc chống, mỗi một thế đều đã ẩn chứa tích lũy một loại sức mạnh. Triệu Hằng lại đối thương lần nữa, hai chiếc thương tiếp tục va vào nhau. Triệu Hằng chỉ cảm thấy hổ khẩu bị chấn run lên, nhưng đã nhiều năm tập võ, nên thoáng cái thần kinh xuất hiện phản ứng, tay nắm chặt cán thương, đâm ngang sang. Bách Lý Kiệt xoay đầu ngựa, phản ứng lại ngay lập tức, thay đổi phương hướng tiến hành tấn công.
Trận đấu thương này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Bách Lý Kiệt nắm phần thắng, còn Triệu Hằng đương nhiên chưa từng mảy may chú ý đến đồng liêu, đang cảm thán tính tình đại Phò mã thay đổi lớn, thì ngay lúc đó từ trong miệng Bách Lý Kiệt phát ra một tiếng thét dài, Triệu Hằng bị phần đuôi thương quét trúng, ngã nhào xuống ngựa. Bách Lý Kiệt giơ cao ngân thương, trong miệng phát ra tiếng gầm thét thắng lợi, chấn động khắp đấu trường.
Người đầu tiên đứng lên vỗ tay, tất nhiên là khai quốc Nguyên soái Bách Lý Tung Hoành, tôn tử của lão cường thế trở về, hiện giờ dương uy thắng trận. Bách Lý gia này nổi tiếng thanh danh "nhất quyết bất chấn", từ nay về sau, coi như dễ dàng chiếm được tính quyết định ban chuyển rồi! Ai còn dám nói, Bách Lý gia không người kế tục?Ai còn dám nói, Bách Lý gia về sau đi xuống? Ai còn dám nói, lão Bách Lý Tung Hoành không con chăm sóc tuổi già? Con mẹ nó, đều đi gặp quỷ nhé! Bách Lý tướng gia trong lòng như gầm thét, cảm xúc đè nén nhiều năm nháy mắt vỡ òa. Bất chấp thân phận, do khán đài ngồi ở vị trí cao, nên lão chạy như điên xuống, cấp cho tôn tử Bách Lý Kiệt một cái ôm thật chặt, sau đó liền cùng hắn cùng chung giơ cao ngân thương, thị uy tất cả trường đấu đã từng xem nhẹ người nhà của lão.
"Hoàng thượng, Bách Lý Kiệt của Bách Lý gia thắng, cần người chính thức tuyên bố mới được." Quan nội thị ghé tai Tiểu Hoàng Đế nhắc nhở. Tiểu Hoàng Đế đang bóc quả cam ăn, trên long án tràn đầy vỏ, hột trái cây, nghe quan nội thị nhắc nhở như thế, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía trường đấu, không khỏi kinh hô: "Oa? Hắn, hắn không phải... Hoàng tỷ, hoàng tỷ, hắn không phải là đại Phò mã sao? Như thế nào liền biến thành người của Bách Lý gia?"
Tiểu Hoàng Đế vô tâm vô phế nói khiến cho trong chỗ ngồi của hoàng gia lại nổi gợn sóng lên một lần nữa. Từng người đều yên tĩnh đợi trưởng công chúa Trì Nam giải thích. Chỉ thấy Trì Nam yên lặng cười, hơi hơi nghiêng thân đối Tiểu Hoàng Đế, lạnh nhạt nói: "Phải cũng không phải, không phải cũng không phải, chỉ ba từ hai câu không thể nói rõ. Hoàng thượng chỉ cần biết, giờ phút này hắn là Bách Lý Kiệt, không phải... Đại Phò mã."
Câu nói của Trì Nam như thật như giả, khiến cho Tiểu Hoàng Đế càng khó hiểu hơn, nghĩ muốn hỏi tiếp, nhưng bị đôi mắt sáng thông minh của quan nội thị nhìn thấu sự xấu hổ bên trong, hắn liền khéo léo thì thầm vài câu bên tai Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Hoàng Đế mới bĩu môi, không nói không rằng tiêu sái hạ long ỷ, đi đến phía trước hai người tôn, gia nhà Thừa tướng, hướng về Bách Lý Kiệt tiếp nhận. Trước mặt mọi người, Tiểu Hoàng Đế tuyên bố Bách Lý Kiệt chiến thắng. Tiểu Hoàng Đế càng nhìn Chu Phú này, càng thấy không thoải mái. Nhân lúc xoay người, hắn chợt dơ tay túm tóc Bách Lý Kiệt. Bách Lý Kiệt quay đầu nhìn thấy người động thủ chính là hoàng đế, cũng không nói gì, lại nghe Tiểu Hoàng Đế ghé sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đại Phò mã... Có phải ngươi và hoàng tỷ cãi nhau hay không?"
Vì sao vẻ mặt của hai người cũng không thích hợp thế nhỉ? Bách Lý Kiệt lạnh nhạt đảo qua Trì Nam, mặt không chút thay đổi, giống như không phải hắn nhìn thê tử của hắn, mà tựa như nhìn một người xa lạ, không hề có quan hệ. Giọng nói lạnh lùng từ cổ họng phát ra miệng: "Hoàng thượng, thần... Không nhớ rõ chính mình từng là đại Phò mã, trưởng công chúa thiên nhân tư thế, không phải để cho hạng phàm phu tục tử chúng ta, chân có đủ sức để trèo cao."
"... A? Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy?"Cái gì mà bảo không nhớ rõ mình đã từng là đại Phò mã? Hắn đây rất rõ ràng a, vì cái gì muốn chống chế, còn nói chính mình quên rồi. Tiểu Hoàng Đế sau khi nghe Chu Phú nói như thế, lòng nghi ngờ nổi dậy, cảm thấy người trước mắt này thật xa lạ. Rõ ràng là khuôn mặt dài của Chu Phú, nhưng phương thức nói chuyện lẫn cả phong cách lại hoàn toàn bất đồng. Bách Lý Kiệt hành động nghiêm chỉnh, thi lễ lui ra phía sau, Tiểu Hoàng Đế không khỏi vừa đi bên cạnh, vừa nhìn Trì Nam, vừa âm thầm nghi hoặc: Chẳng lẽ... trên đời này, có hồn lìa khỏi xác thật sao?
Edit: Mẹ Bầu
Beta: reioan
"Chuyện Chu Phú khôi phục trí nhớ, trừ bỏ bốn chúng ta, đối những người khác nhất định không được biết, tạm thời giữ bí mật." Trì Nam từ bên giường đứng lên, đi đến bên hai người cao tuổi giống như Lão Ngoan Đồng dặn dò: "Trước mặt những người khác, các ngươi cần phải giả vờ diễn trò, hơn nữa phải diễn cho thích hợp, biết không?"
Chu phụ đưa ra thắc mắc đầu tiên: "Vậy thì phải giả trang tới khi nào đây? Người nào khác cũng đều không thể nói ư? Sẽ có lợi sao? Đối với những người tốt cũng không thể nói sao?"
Trì Nam lạnh nhạt gật gật đầu: "Không sai, ngay với thái hậu cũng không thể nói."
Bách Lý Thừa tướng đã trải qua sa trường nhiều năm, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt đã sớm nhìn quen lắm rồi, về những lời mà Trì Nam dặn dò, tất nhiên cũng có thể hiểu được, lão nghiêm mặt hướng Trì Nam hỏi: "Tiếp theo đây chúng ta nên làm như thế nào?"
Tuy Thừa tướng nóng nảy phách lối, nhưng đối với thủ đoạn cùng mưu kế của Trì Nam lại cực kỳ yên tâm, nha đầu này từ trước đến nay chính là một quân sư có tài, mọi việc cứ nghe theo nàng nhất định sẽ không sai. Trì Nam trầm ngâm một lát, sau đó lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."
Phần lớn mưu lược ở thế gian này đều là dĩ bất biến ứng vạn biến (dùng yên tĩnh để ứng phó với nhiều việc), có đôi khi một hành động thực sự không bằng yên tĩnh. Nên cứ lấy sự nhẫn nại kia để quan sát, đối phương càng thêm thiếu kiên nhẫn hơn mà thôi. Thừa tướng cùng Chu phụ liếc mắt nhìn nhau hài lòng, Trì Nam thấy bọn họ như vậy, xoay người nhìn Chu Phú, lại nói: "Vì Chu Phú còn chưa "hồi phục" ký ức ngày trước, nên hắn vẫn nên ở lại trong phủ Thừa Tướng, lấy thân phận của Bách Lý Kiệt mà xuất hiện trước mọi người..."
Chu Phú nghe xong, lập tức đưa ra kháng nghị: "Nương tử, nàng không cần ta về phủ công chúa sao?"
Trì Nam nhìn vẻ mặt Chu Phú chịu tổn thương, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ làm người ta đau lòng, cố gắng nhẹ giọng giải thích: "Không phải không cần chàng trở về, mà là phải tóm được kẻ bí mật ở đằng sau hậu trường trước, nên để chàng tạm thời ở lại phủ Thừa Tướng."
Chu Phú cái hiểu cái không nhìn Trì Nam. Sợ hắn không hiểu rõ chuyện sau, nàng lại kiên nhẫn giải thích sâu hơn một lần nữa: "Thời điểm trước khi mọi chuyện còn chưa điều tra ra manh mối, Chu Phú, chàng nhớ kỹ, chàng là cháu trai của Thừa tướng, là người thừa kế Bách Lý gia. Còn ta, Tiêu Trì Nam này, với chàng là người không quen biết, chàng không được nhớ tất cả những gì của bản thân mình, đối với ta cũng như với mọi chuyện đã xảy ra chung quanh ta, chàng đều phải thờ ơ, như vậy người ta mới không hoài nghi, chàng hiểu chưa?"
"..."
Chu Phú có chút khó xử, bảo hắn và nương tử không ở cùng một chỗ đã không so đo gì, lại còn phải giả vờ làm như không biết nương tử, đối với nương tử lẫn những chuyện bên cạnh nàng không được quan tâm tới... Cái này, bây giờ cũng quá là khó khăn.
Nhưng mà, nếu nương tử đã an bài như vậy, khẳng định nàng có lý do của mình. Chẳng qua, ngay cả chính Chu Phú cũng có chút hoài nghi, bản thân mình thật sự có thể làm được toàn bộ những yêu cầu của nương tử không? Cảm giác không nhớ rõ nương tử là gì? Biểu hiện của sự thờ ơ nên như thế nào đây? Cháu trai Thừa tướng, lại còn người thừa kế Bách Lý gia chắc hẳn là phải làm chút gì đó?
Tất cả toàn bộ mọi thứ, hắn đều không biết. Lúc Trì Nam nói xong những câu này, tiện tay cầm chén thuốc Chu Phú uống xong, cùng Thừa tướng và Chu phụ kêu to rồi liếc mắt về phía sau, dễ dàng đi ra ngoài. Cửa phòng đẩy ra, một khắc kia, phía chân trời dường như bay tới một đám mây, dưới trời xanh "vân đạm phong khinh", một hồi ám chiến sinh tử liều chết, làm tung cả màn che...
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cuộc đại tuyển chọn Võ khôi đã diễn ra nhiều ngày nay. Từ lúc bắt đầu vòng đấu loại, cho đến trận chung kết hôm nay, tổng cộng triều đình, dân gian tuyển ra mười lăm người trong số người được đề cử. Trong đó bảy người là công khanh đệ tử, tám người do dân gian đề cử. Năm nay đề cử từ dân gian sức mạnh vượt quá so trước đây, mà cuộc tranh đấu trong đám công khanh đệ tử cũng không kịch liệt như những năm qua. Mà tối lệnh của các vị Bình thẩm cũng cảm thấy toàn ngoài ý muốn.
Vốn dĩ người đứng đầu tham gia đề cử, niềm hi vọng cao nhất của mọi người là Định Viễn hầu phủ An Dung, An tướng quân, vậy mà lại không đến thi đấu. Không chỉ như vậy, lại còn một vài tướng môn đệ tử cũng tham gia lúc trước không hiểu sao lại rút lui, khiến cho cuộc đại tuyển chọn người đứng đầu võ thuật lần này có thêm một chút kỳ tích, ít đi một chút hy vọng chung, lẫn tình cảm mãnh liệt. Tôn tử của Bách Lý gia - Bách Lý Kiệt ra thi đấu, chắc chắn sóng to gió lớn sẽ dậy lên trong trường đấu. Một là vì thân phận của hắn, khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, vị Bách Lý Kiệt này không chỉ là tôn tử của Bách Lý phủ, hơn nữa trước kia cũng có địa vị cao quý ở kinh thành, chính là đại Phò mã Chu Phú, người khiến trong cung nổi sóng gió.
Bây giờ thân phận lại biến đổi, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi, từ trước tới giờ đều là âm mưu của Bách Lý gia. Nhưng vô luận trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, Bách Lý Kiệt cũng đã thành công tiến thân vào trường đấu - bởi vì, tiên hoàng khi còn sống đã quy định, mỗi một khóa tuyển chọn võ khôi đều cho phép có một vị "Nguyên soái tiến cử" trực tiếp tiến vào chung tuyển, mà Bách Lý Kiệt được tiến cử, có thể dễ dàng nghĩ ra, đó là do Bách Lý Tung Hoành. Lão đã từng là khai quốc Nguyên soái, vị trí tiến cử này lão hoàn toàn xứng đáng.
Bách Lý Kiệt ra trường đấu chắc chắn sẽ gây nên náo động, làm người khác phải chú ý. Hắn cưỡi trên lưng một con ngựa sung sức to lớn, uy vũ bất phàm, không nói cười tùy tiện. Vì vậy vẻ mặt hắn càng tăng thêm một vẻ cương nghị khôn xiết. Có lẽ là do dung mạo hao gầy, khiến cho hắn giống như một thanh đao lợi hại. Trước khi là đại phò mã - Chu Phú, lúc nào khóe miệng cũng mang một nét cười chân thật, gây ấn tượng về một con người thuần phác. Không nghĩ tới một khi thân phận biến đổi, ngay cả toàn bộ phong cách cũng trở nên thay đổi hoàn toàn.
Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đằng sau đeo một cây ngân thương, theo cửa trường đấu đi vào, trầm ổn lạnh lùng, ánh mắt như có như không, quét một vòng nhìn tất cả những người ngồi trên khán đài. Người nào từng bị ánh mắt của quét qua, đều cảm thấy sống lưng thẳng đứng, không chỗ nào không bị ánh mắt sắc bén khôn kể của hắn kia làm cho kinh sợ. Ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng ghế đầu của khu vực hoàng gia, Trì Nam mặt không chút thay đổi, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa.
Chiếc ghế công chúa phò mã được lấy ra, để cách ra ở phía sau. Lúc ánh mắt Bách Lý Kiệt quét về phía ghế đại biểu, có thể nói là gây ảnh hưởng rất lớn. Chỉ có khán giả là tam Phò mã cùng Tam công chúa nhìn nhau, lại đem ánh mắt tò mò khó hiểu chuyển hướng tới Trì Nam. Nhưng người ngồi sau lại dường như chẳng hề để mắt đến trường đấu lẫn người nọ, không chút động lòng đồng thời cũng không có phản ứng nào khác.
Công chúa Thanh Dao âm thầm xiết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt si mê, oán hận nhìn người trong cuộc nọ như hình với bóng, môi dưới cắn tựa như muốn chảy máu. Nam nhân kia, nhất định là của nàng, Tiêu Thanh Dao này, không thể là ai khác... Nàng đưa mắt nhìn sang Trì Nam bình tĩnh yên lặng, hừ, Tiêu Trì Nam, bị nam nhân của chính mình quên đi, loại tư vị này không dễ chịu chút nào nhé, ngươi cứ việc kiệt lực biểu hiện ra tư thái thường nhật, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi mà xem, bợt bạt vô lực, mắt đầy u oán, giống như kiểu bị chồng ruồng bỏ không chịu nổi một kích.
Bách Lý Kiệt ra trường đấu. Vòng chung tuyển được chia làm ba hạng mục, mục thứ nhất, đó là đấu thương trên ngựa. Bởi vì Chu Phú đã từng một lần cùng đi sứ với trưởng công chúa Tiêu Trì Nam sang Hồ quốc, đã từng thi triển thuật cưỡi ngựa thiên phú tại Hồ quốc. Bởi vậy, thi đấu thương trên ngựa với hắn mà nói, chẳng thể coi là việc xa lạ, trước mắt hãy nhìn công phu ra thương của hắn đã.
Cùng hắn đối chiến là Hiển Bình tước gia Nhị công tử Triệu Hằng, chồng của Vô Song quận chúa, đã từng cùng Chu Phú đến nhậm chức tại Luật cần quán, chẳng qua Chu Phú là tuần thành mã, còn hắn lại là cung đình vệ, đã từng gặp mặt nhau vài lần, ấn tượng đối với Chu Phú chỉ dừng lại ở cái danh hiệu Đại Phò mã này mà thôi. Nhưng bây giờ lại gặp nhau tại trường đấu, Triệu Hằng không thể không thừa nhận, vị đại Phò mã này thật sự phá vỡ hình tượng của hắn.
Vẻ thật thà chất phác cùng giản dị trước đây một loại, mà bây giờ lại giống như tan biến, không còn thấy trên người hắn, chỉ còn lại có trầm ổn cùng cương nghị... Cũng phải, chỉ có nam tử như vậy mới xứng đáng cùng hắn, Triệu Hằng này giao chiến. Hai người ở trên lưng ngựa chắp tay vái chào lẫn nhau rồi đi qua. Chiến mã hí lên đầy giận dữ rồi xông vào nhau, hai cây ngân thương giao chiến trận đầu, phát ra tiếng kêu rền rĩ, giòn tan.
Bách Lý Kiệt không nhường nhịn, lật tay mấy cái, ngân thương ở trong tay cũng xoay chuyển theo, hoặc gạt, hoặc đâm, hoặc chống, mỗi một thế đều đã ẩn chứa tích lũy một loại sức mạnh. Triệu Hằng lại đối thương lần nữa, hai chiếc thương tiếp tục va vào nhau. Triệu Hằng chỉ cảm thấy hổ khẩu bị chấn run lên, nhưng đã nhiều năm tập võ, nên thoáng cái thần kinh xuất hiện phản ứng, tay nắm chặt cán thương, đâm ngang sang. Bách Lý Kiệt xoay đầu ngựa, phản ứng lại ngay lập tức, thay đổi phương hướng tiến hành tấn công.
Trận đấu thương này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Bách Lý Kiệt nắm phần thắng, còn Triệu Hằng đương nhiên chưa từng mảy may chú ý đến đồng liêu, đang cảm thán tính tình đại Phò mã thay đổi lớn, thì ngay lúc đó từ trong miệng Bách Lý Kiệt phát ra một tiếng thét dài, Triệu Hằng bị phần đuôi thương quét trúng, ngã nhào xuống ngựa. Bách Lý Kiệt giơ cao ngân thương, trong miệng phát ra tiếng gầm thét thắng lợi, chấn động khắp đấu trường.
Người đầu tiên đứng lên vỗ tay, tất nhiên là khai quốc Nguyên soái Bách Lý Tung Hoành, tôn tử của lão cường thế trở về, hiện giờ dương uy thắng trận. Bách Lý gia này nổi tiếng thanh danh "nhất quyết bất chấn", từ nay về sau, coi như dễ dàng chiếm được tính quyết định ban chuyển rồi! Ai còn dám nói, Bách Lý gia không người kế tục?Ai còn dám nói, Bách Lý gia về sau đi xuống? Ai còn dám nói, lão Bách Lý Tung Hoành không con chăm sóc tuổi già? Con mẹ nó, đều đi gặp quỷ nhé! Bách Lý tướng gia trong lòng như gầm thét, cảm xúc đè nén nhiều năm nháy mắt vỡ òa. Bất chấp thân phận, do khán đài ngồi ở vị trí cao, nên lão chạy như điên xuống, cấp cho tôn tử Bách Lý Kiệt một cái ôm thật chặt, sau đó liền cùng hắn cùng chung giơ cao ngân thương, thị uy tất cả trường đấu đã từng xem nhẹ người nhà của lão.
"Hoàng thượng, Bách Lý Kiệt của Bách Lý gia thắng, cần người chính thức tuyên bố mới được." Quan nội thị ghé tai Tiểu Hoàng Đế nhắc nhở. Tiểu Hoàng Đế đang bóc quả cam ăn, trên long án tràn đầy vỏ, hột trái cây, nghe quan nội thị nhắc nhở như thế, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía trường đấu, không khỏi kinh hô: "Oa? Hắn, hắn không phải... Hoàng tỷ, hoàng tỷ, hắn không phải là đại Phò mã sao? Như thế nào liền biến thành người của Bách Lý gia?"
Tiểu Hoàng Đế vô tâm vô phế nói khiến cho trong chỗ ngồi của hoàng gia lại nổi gợn sóng lên một lần nữa. Từng người đều yên tĩnh đợi trưởng công chúa Trì Nam giải thích. Chỉ thấy Trì Nam yên lặng cười, hơi hơi nghiêng thân đối Tiểu Hoàng Đế, lạnh nhạt nói: "Phải cũng không phải, không phải cũng không phải, chỉ ba từ hai câu không thể nói rõ. Hoàng thượng chỉ cần biết, giờ phút này hắn là Bách Lý Kiệt, không phải... Đại Phò mã."
Câu nói của Trì Nam như thật như giả, khiến cho Tiểu Hoàng Đế càng khó hiểu hơn, nghĩ muốn hỏi tiếp, nhưng bị đôi mắt sáng thông minh của quan nội thị nhìn thấu sự xấu hổ bên trong, hắn liền khéo léo thì thầm vài câu bên tai Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Hoàng Đế mới bĩu môi, không nói không rằng tiêu sái hạ long ỷ, đi đến phía trước hai người tôn, gia nhà Thừa tướng, hướng về Bách Lý Kiệt tiếp nhận. Trước mặt mọi người, Tiểu Hoàng Đế tuyên bố Bách Lý Kiệt chiến thắng. Tiểu Hoàng Đế càng nhìn Chu Phú này, càng thấy không thoải mái. Nhân lúc xoay người, hắn chợt dơ tay túm tóc Bách Lý Kiệt. Bách Lý Kiệt quay đầu nhìn thấy người động thủ chính là hoàng đế, cũng không nói gì, lại nghe Tiểu Hoàng Đế ghé sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đại Phò mã... Có phải ngươi và hoàng tỷ cãi nhau hay không?"
Vì sao vẻ mặt của hai người cũng không thích hợp thế nhỉ? Bách Lý Kiệt lạnh nhạt đảo qua Trì Nam, mặt không chút thay đổi, giống như không phải hắn nhìn thê tử của hắn, mà tựa như nhìn một người xa lạ, không hề có quan hệ. Giọng nói lạnh lùng từ cổ họng phát ra miệng: "Hoàng thượng, thần... Không nhớ rõ chính mình từng là đại Phò mã, trưởng công chúa thiên nhân tư thế, không phải để cho hạng phàm phu tục tử chúng ta, chân có đủ sức để trèo cao."
"... A? Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy?"Cái gì mà bảo không nhớ rõ mình đã từng là đại Phò mã? Hắn đây rất rõ ràng a, vì cái gì muốn chống chế, còn nói chính mình quên rồi. Tiểu Hoàng Đế sau khi nghe Chu Phú nói như thế, lòng nghi ngờ nổi dậy, cảm thấy người trước mắt này thật xa lạ. Rõ ràng là khuôn mặt dài của Chu Phú, nhưng phương thức nói chuyện lẫn cả phong cách lại hoàn toàn bất đồng. Bách Lý Kiệt hành động nghiêm chỉnh, thi lễ lui ra phía sau, Tiểu Hoàng Đế không khỏi vừa đi bên cạnh, vừa nhìn Trì Nam, vừa âm thầm nghi hoặc: Chẳng lẽ... trên đời này, có hồn lìa khỏi xác thật sao?