Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
"Di nương của phò mã. . . . gả cho Lục Phẩm Lang Trung Lệnh Lưu Xương ở thành Tây làm thê tử, mười ngày trước đã bị hưu."
A Thu nhận nhiệm vụ trở thành ‘thám tử’ lúc lâm nguy tận hết chức trách hồi báo tình báo hắn ta nghe được.
Chu Phú ngồi trong quán trà, nhìn người đến người đi trên đường, trong lòng cực kỳ phiền muộn, nương tử đã hai ngày chưa trở về phủ, mà hắn. . . . . Khó được nghỉ phép, lại có nhà không dám trở về.
"Tại sao bà ta bị hưu?"
Chu Phú thở dài một cái, hỏi. Theo cá tính của Lan di, năm xưa từng có ân lớn với Lưu đại nhân, hiện tại sao bà ta có thể dễ dàng chịu cho người khác hưu? Dù la lối om sòm lằng nhằng, ôm nhau chết chung cũng sẽ không nhận lấy tờ hưu thư này.
"Ách. . . . . Tiểu nhân không dám nói, đây chính là di nương của phò mã ngài, ta sợ nói. . . . ." A Thu len lén nhìn nét mặt Chu Phú, trong lòng cũng hết sức buồn bực, một phò mã thật thà đàng hoàng như vậy, tại sao có thể có di nương thân thích cực phẩm thế chứ.
"Ngươi nói đi." Lan di là hạng người gì, hắn còn không rõ sao?
"Vậy ta sẽ kể." A Thu hít sâu một hơi, bắt đầu miệng lưỡi lưu loát: "Nếu như ta là nam nhân của bà ta, ta cũng sẽ chịu không nổi hưu bà ta. Xa xỉ thành tánh, ganh đua so sánh thành phong trào, cay nghiệt xảo trá, lòng dạ ác độc, miệng tiện bụng kiếm, phò mã biết không? Vị di nương này của ngài hoành hành vô kị, một tay che trời ở Lưu phủ. Một bữa cơm ba trăm lượng bạc ròng suốt ngày so vàng, so bạc, so ăn, so mặc, so đồ dùng với người khác. Vậy còn chưa tính, tật xấu của nữ nhân bà ta đều có hết, ngài biết sao không? Gần đây bà ta đã bán một nha hoàn mà Lưu lão gia coi trọng vào thanh lâu, ban ngày ban mặt, bức người lương thiện làm kỹ nữ. Nha hoàn đó mới vừa vào phủ hai ngày, mười sáu tuổi, trẻ trung xinh đẹp, tiền đồ vô lượng, trong một đêm lại trở thành kỹ nữ, ngài nói xem nàng ta làm sao làm người? Cha mẹ thân thích của nha hoàn đó mới tới cửa làm ầm ĩ, di nương của ngài thật quá hay, thái độ phách lối ác liệt, còn mướn người ngoài về nhà, đánh cha mẹ nha hoàn đó sưng mặt sưng mũi, hai cụ thiếu chút nữa tắt thở, người ta dưới cơn nóng giận, nên cáo lên quan phủ."
Chu Phú nghe mà âu sầu trong lòng, đây chính là Lan di trong lòng hắn: "Sau đó thì sao?"
Chu Phú lắp bắp hỏi. Nếu như hành động việc làm của Lan di bị quan phủ định tội, thì dù bà ta có ân cứu mạng với cha, hắn cũng không thể bảo vệ, Chu Phú tự thấy mình còn phân rõ nặng nhẹ. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
"Sau đó. . . . . Sau đó vị di nương của ngài cũng quá cực phẩm. Ở trên đại sảnh mắng Kinh Triệu Duẫn thẩm tra vụ án này cẩu huyết lâm đầu, cái gì cũng sai. Kinh Triệu Duẫn giận dữ, liền quyết định điều tra kỹ đức hạnh của Lưu đại nhân, khi điều tra, lại phát hiện Lưu đại nhân tham ô thu hối lộ vài chục vạn lượng bạc, cuối cùng, Lưu đại nhân bị Kinh Triệu Duẫn cách chức điều tra, tội danh là hành động không kiểm điểm, dung túng thê tử hành hung."
". . . . . ." Chu Phú thấy hơi khó hiểu: "Lan di thì sao?" Rõ ràng người phạm tội là bà ta, vì sao chỉ có Lưu đại nhân tham ô nhận hối lộ bị bắt?
A Thu liền lộ ra vẻ mặt ta biết ngài sẽ hỏi mà, bèn chắc chắn trả lời: "Vốn theo tội danh của Lưu đại nhân, thì đâu chỉ cách chức điều tra, nhiều người còn bị lưu đày đó, bây giờ chỉ bị cách chức cũng là nhờ một hôn sự!"
Sự tiến triển của tình hình càng ngày càng ly kỳ quanh co, Chu Phú nghe như rơi vào trong sương mù: "Hôn sự?"
A Thu gật đầu: "Không sai, một hôn sự. Nữ nhi của Lan di —— cũng chính là vị biểu muội tiên thiên của phò mã, nửa năm trước có hôn ước với con của Điện Tiền Tư. Vụ án của Lưu đại nhân, cũng nhờ Điện Tiền Tư Lâm đại nhân tự mình ra mặt bảo đảm, mới chỉ cách chức điều tra."
". . . . . ." Chu Phú nghe đến đó, vẫn còn có chút không hiểu, liền hỏi "Nếu Lưu đại nhân bị cách chức điều tra rồi, sao lại còn hưu Lan di?"
"Hàaa...!" A Thu liếc phò mã một cái, bĩu môi nói: "Loại nữ nhân này sớm nên hưu! Nghe nghe nói lúc Lưu đại nhân ở trong ngục, đã đưa một tờ hưu thư ra ngoài."
Giờ Chu Phú mới hiểu ra rồi gật đầu. Lan di bị hưu xác thực trừng phạt đúng tội, nhưng như vậy không phải hại biểu muội Điệp Chi à? Một nhi nữ chưa gả, lại có một mẫu thân bị phu quân bỏ, như vậy cho dù có hôn ước với phu gia trước, gả qua sợ cũng sẽ bị người ta lạnh nhạt.
Khi A Thu vẫn chưa thỏa mãn, nói tiếp việc xấu loang lổ của di nương thì tam phò mã Sài Thiều đúng lúc xuất hiện, hắn ta và Chu Phú đều là tuần thành mã, nhưng bình thường chỉ gánh cái danh tiếng rất ít đi làm, từ khi Chu Phú và Trì Nam từ Hồ Quốc trở lại, đây là lần đầu tiên gặp phải hắn ta.
Tam phò mã Sài Thiều vốn thân thiện, liền phất phất tay với A Thu đang lảm nhảm, A Thu lập tức thức thời lui ra, tam phò mã ngồi xuống ở bên cạnh Chu Phú, tự châm trà cho mình.
"Huynh đệ lần này thật uy phong quá." Tam phò mã mặc trang phục đẹp đẽ, anh tuấn thì đủ anh tuấn, nhưng lại rất du côn, vừa lên liền nói một câu khiến Chu Phú khó hiểu.
"Uy phong gì?" Chu Phú không hiểu hỏi.
Tam phò mã Sài Thiều liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ hết cách: "Đương nhiên là đi sứ Hồ Quốc, d Đ l Q đ vô cùng anh dũng cứu tứ phò mã thông kim bác cổ của chúng ta."
"À. . . . ." Gật đầu một cái, so với tứ phò mã, Chu Phú lo lắng tình cảnh của mình bây giờ hơn.
Tam phò mã thấy Chu Phú không yên lòng, móc thiệp mời màu vàng từ trong lòng ngực ra, quơ quơ ở trước mặt Chu Phú, nói: "Nhìn thấy chưa? Vị gia này vừa trở về, liền cổ động tuyên dương cảm tạ ngươi, còn muốn bày rượu thiết yến, mời đến nữa đấy."
Chu Phú nháy nháy, nhận lấy thiệp mời xem, quả thật là tên của tứ phò mã Hồ Ngọc Hiên, Chu Phú tiện tay để thiệp mời ở một bên, hoàn toàn không có vui vẻ gì nói: "Còn có ai nữa? Không phải mời mình ta chứ."
Chu Phú phờ phạc rã rượi khiến tam phò mã cảm thấy rất có cái gì không đúng, liền ôm lấy đầu vai Chu Phú, tỏ vẻ thân thiết nói: "Còn có ta nè! Trong vòng phò mã chúng ta ai không biết Sài Thiều ta quan hệ với đại phò mã tốt nhất chứ."
Chu Phú có chút mê mang, quan hệ tốt nhất? Có sao?
Thấy Chu Phú có phần ngạc nhiên, tam phò mã ngượng ngùng sờ chóp mũi một cái, lại nói: "Ha ha, còn có lục phò mã và mấy vị quận mã công tử giao hảo với tứ phò mã, tổng cộng mười mấy người, trường hợp không lớn, yên tâm."
Chu Phú hồi tưởng lại mấy người mà tam phò mã kể, nhưng cũng chỉ biết vài người, nhất thời càng thêm không hào hứng. Trải qua tam phò mã không ngừng nỗ lực giựt giây, hắn mới miễn cưỡng đồng ý đến.
Thôi, dù sao nương tử cũng không ở nhà, trong phủ lại bị Lan di chiếm lĩnh, hắn không chọc nổi, liền tránh thôi.
Trời mới biết, là ai cho Lan di dũng khí, biến phủ công chúa thành của bà ta, cả ngày phát hiệu lệnh trong phủ, dùng bộ dáng đương gia chủ mẫu áp đảo mọi người.
Hi vọng trước khi nương tử về, hắn có thể nghĩ ra biện pháp khiến Lan di dọn đi, nếu không y theo tính khí của nương tử. . . . . Ai. . . . . .
——— —————— —————— ———————–
Nếu là tứ phò mã mời khách, thì địa điểm tất nhiên sẽ chọn nơi lịch sự tao nhã.
Hắn ta chọn quán trà Vận Âm nổi danh trong thành làm địa điểm tụ hội cho các phò mã, khi Chu Phú và tam phò mã chạy đến, bên trong phòng đã nói chuyện vui vẻ, khí thế ngất trời rồi.
D Đ L Q Đ Tứ phò mã đi lên phía trước, đầu tiên liền vái chào Chu Phú, cử chỉ văn nhã thế này khiến Chu Phú thật khẩn trương, vội vàng nhìn trái nhìn phải, rồi cũng chắp tay khom lưng với tứ phò mã.
"Ngọc Hiên biết nên sớm nói tạ rồi, nhưng mấy ngày trước đây triền miên giường bệnh, mong rằng đại phò mã bao dung." Tứ phò mã là một người có văn hóa, lời nói ra cũng có vẻ nho nhã.
Chu Phú thẹn thùng sờ sờ cái ót, cười ngây ngô nói: "Đâu có đâu có. Lúc mấu chốt, vẫn là Tứ muội kịp thời chạy tới, ta chưa làm gì cả, cho nên không cần cám ơn ta, ha ha."
Tứ phò mã còn muốn nói gì, lại nghe thấy một âm thanh hào sảng chen vào: "Ta bội phục nhất chính là lòng dạ rộng lớn của đại phò mã, rất có phong thái hiệp nghĩa, chúng ta uống một ly."
Nói chuyện là lục phò mã Mạc Kinh Hồng, hắn ta vẫn hào phóng như cũ, cũng vẫn si mê rượu như cũ, chỉ thấy tay hắn cầm hai ly rượu, đưa cho Chu Phú một ly.
Nhớ tới lúc trước bởi vì uống rượu nên gây chuyện, Chu Phú liền cuống quít khoát tay: "Không không không, rượu không được, nương tử. . . . Công chúa không cho ta uống rượu."
Chu Phú cự tuyệt khiến cho cả quán trà Vận Âm tràn đầy tiếng cười vui, có một quận mã gia lạ mặt đi lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Công chúa không cho uống, phò mã lại thật sự không uống sao?"
Chu Phú không hề nghĩ ngợi, kiên định gật đầu. Sau đó, lại là một hồi tiếng cười.
Mấy vị phò mã đều biết con người Chu Phú, cho nên cũng không có cười rất khoa trương, ngược lại mấy vị văn nhân kia, cất cao tiếng cười, hiển nhiên rất là coi thường hành động sợ thê của Chu Phú.
Tứ phò mã thiết yến vì đáp tạ Chu Phú, nhưng thật ra cũng là vì để cả đám bạn tốt họp gặp, lúc mới bắt đầu, uống chút trà, hàn huyên một vài câu thơ, cũng không bị gì, đợi đến thức ăn lên bàn, qua ba vòng rượu, bản tính của mọi người cũng liền lộ ra rồi di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Trong lúc nói chuyện, các phò mã và quận mã nói phần lớn đều là việc bị công chúa, quận chúa vô lý lấn áp, cuộc sống của mình trôi qua bi thống khổ sở cỡ nào, trong đó lại lấy tam phò mã kiêu căng nhất, chỉ thấy hắn cầm ly rượu, dứt khoát đứng ở trên ghế, vung cánh tay hô lên: "Ngươi nói, tại sao chúng ta lại bị đám nữ nhân kia đàn áp? Hả? Nói không cho làm gì thì không được làm, nói bao lâu về nhà thì phải bấy lâu về nhà, tại sao chứ?" Hai gò má tam phò mã ửng hồng, hiển nhiên hơi say: "Hôm nay, gia không về nhà! Một lát, bao một đêm trong Hạnh Hoa lâu, mỗi người bao một mỹ nữ, chi phí lão tử bao!"
Chu Phú im lặng nhìn tam phò mã Sài Thiều. . . . . . Nghĩ đến trong túi hắn ta có bao nhiêu tiền, dù sao việc tam muội từng ra tay với tam phò mã, Chu Phú vẫn biết rõ một chút.
Một đám người đều uống hơi nhiều, tam phò mã dứt lời, liền có người tranh nhau hưởng ứng. . . . . Ở đây thanh tỉnh cũng chỉ có Chu Phú và tứ phò mã, hai người lắc đầu bày tỏ bó tay.
Chu Phú có chuyện trong lòng, không muốn hồ đồ với tam phò mã, một mình bưng ly trà ngồi dựa vào lan can, thi xã Vận Âm là một tòa lầu độc lập ở khu vực náo nhiệt nhất ngõ Trường An, nhưng trong náo nhiệt lại có thanh tĩnh, Chu Phú nhìn người qua lại như dệt cửi ở ngõ Trường An, chợt một người đi ra từ trong lầu đối diện hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Biểu muội Điệp Chi của hắn bị một vị công tử áo gấm ôm sóng vai ra, thần thái thân mật, không biết còn tưởng rằng là phu thê vừa thành thân, khó khăn chia lìa.
Tứ phò mã thấy Chu Phú ngồi một mình dựa vào lan can, liền đi tới xem, miệng kinh hoảng nói: "Ah? Đó không phải là nhị công tử Trấn Quốc Công Phủ sao? Đại phò mã cũng biết?"
"Trấn Quốc Công Phủ? Vậy hắn và vị cô nương kia. . . . . ." Chu Phú có chút ngoài ý muốn, biểu muội làm sao lại thân mật với công tử Trấn Quốc Công Phủ như vậy? Không phải muội ấy đính hôn rồi sao?
"Vị cô nương kia. . . . . Có lẽ là người tình mới của nhị công tử. Nhị công tử trước giờ phong lưu, nữ tử bên cạnh bị thay đổi như nước, không có gì ly kỳ."
". . . . . ."
Một Lan di liền khiến người ta ứng đối không kịp, còn thêm một biểu muội trêu hoa ghẹo nguyệt, Chu Phú cảm thấy đầu mình càng lúc càng lớn rồi.
A Thu nhận nhiệm vụ trở thành ‘thám tử’ lúc lâm nguy tận hết chức trách hồi báo tình báo hắn ta nghe được.
Chu Phú ngồi trong quán trà, nhìn người đến người đi trên đường, trong lòng cực kỳ phiền muộn, nương tử đã hai ngày chưa trở về phủ, mà hắn. . . . . Khó được nghỉ phép, lại có nhà không dám trở về.
"Tại sao bà ta bị hưu?"
Chu Phú thở dài một cái, hỏi. Theo cá tính của Lan di, năm xưa từng có ân lớn với Lưu đại nhân, hiện tại sao bà ta có thể dễ dàng chịu cho người khác hưu? Dù la lối om sòm lằng nhằng, ôm nhau chết chung cũng sẽ không nhận lấy tờ hưu thư này.
"Ách. . . . . Tiểu nhân không dám nói, đây chính là di nương của phò mã ngài, ta sợ nói. . . . ." A Thu len lén nhìn nét mặt Chu Phú, trong lòng cũng hết sức buồn bực, một phò mã thật thà đàng hoàng như vậy, tại sao có thể có di nương thân thích cực phẩm thế chứ.
"Ngươi nói đi." Lan di là hạng người gì, hắn còn không rõ sao?
"Vậy ta sẽ kể." A Thu hít sâu một hơi, bắt đầu miệng lưỡi lưu loát: "Nếu như ta là nam nhân của bà ta, ta cũng sẽ chịu không nổi hưu bà ta. Xa xỉ thành tánh, ganh đua so sánh thành phong trào, cay nghiệt xảo trá, lòng dạ ác độc, miệng tiện bụng kiếm, phò mã biết không? Vị di nương này của ngài hoành hành vô kị, một tay che trời ở Lưu phủ. Một bữa cơm ba trăm lượng bạc ròng suốt ngày so vàng, so bạc, so ăn, so mặc, so đồ dùng với người khác. Vậy còn chưa tính, tật xấu của nữ nhân bà ta đều có hết, ngài biết sao không? Gần đây bà ta đã bán một nha hoàn mà Lưu lão gia coi trọng vào thanh lâu, ban ngày ban mặt, bức người lương thiện làm kỹ nữ. Nha hoàn đó mới vừa vào phủ hai ngày, mười sáu tuổi, trẻ trung xinh đẹp, tiền đồ vô lượng, trong một đêm lại trở thành kỹ nữ, ngài nói xem nàng ta làm sao làm người? Cha mẹ thân thích của nha hoàn đó mới tới cửa làm ầm ĩ, di nương của ngài thật quá hay, thái độ phách lối ác liệt, còn mướn người ngoài về nhà, đánh cha mẹ nha hoàn đó sưng mặt sưng mũi, hai cụ thiếu chút nữa tắt thở, người ta dưới cơn nóng giận, nên cáo lên quan phủ."
Chu Phú nghe mà âu sầu trong lòng, đây chính là Lan di trong lòng hắn: "Sau đó thì sao?"
Chu Phú lắp bắp hỏi. Nếu như hành động việc làm của Lan di bị quan phủ định tội, thì dù bà ta có ân cứu mạng với cha, hắn cũng không thể bảo vệ, Chu Phú tự thấy mình còn phân rõ nặng nhẹ. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
"Sau đó. . . . . Sau đó vị di nương của ngài cũng quá cực phẩm. Ở trên đại sảnh mắng Kinh Triệu Duẫn thẩm tra vụ án này cẩu huyết lâm đầu, cái gì cũng sai. Kinh Triệu Duẫn giận dữ, liền quyết định điều tra kỹ đức hạnh của Lưu đại nhân, khi điều tra, lại phát hiện Lưu đại nhân tham ô thu hối lộ vài chục vạn lượng bạc, cuối cùng, Lưu đại nhân bị Kinh Triệu Duẫn cách chức điều tra, tội danh là hành động không kiểm điểm, dung túng thê tử hành hung."
". . . . . ." Chu Phú thấy hơi khó hiểu: "Lan di thì sao?" Rõ ràng người phạm tội là bà ta, vì sao chỉ có Lưu đại nhân tham ô nhận hối lộ bị bắt?
A Thu liền lộ ra vẻ mặt ta biết ngài sẽ hỏi mà, bèn chắc chắn trả lời: "Vốn theo tội danh của Lưu đại nhân, thì đâu chỉ cách chức điều tra, nhiều người còn bị lưu đày đó, bây giờ chỉ bị cách chức cũng là nhờ một hôn sự!"
Sự tiến triển của tình hình càng ngày càng ly kỳ quanh co, Chu Phú nghe như rơi vào trong sương mù: "Hôn sự?"
A Thu gật đầu: "Không sai, một hôn sự. Nữ nhi của Lan di —— cũng chính là vị biểu muội tiên thiên của phò mã, nửa năm trước có hôn ước với con của Điện Tiền Tư. Vụ án của Lưu đại nhân, cũng nhờ Điện Tiền Tư Lâm đại nhân tự mình ra mặt bảo đảm, mới chỉ cách chức điều tra."
". . . . . ." Chu Phú nghe đến đó, vẫn còn có chút không hiểu, liền hỏi "Nếu Lưu đại nhân bị cách chức điều tra rồi, sao lại còn hưu Lan di?"
"Hàaa...!" A Thu liếc phò mã một cái, bĩu môi nói: "Loại nữ nhân này sớm nên hưu! Nghe nghe nói lúc Lưu đại nhân ở trong ngục, đã đưa một tờ hưu thư ra ngoài."
Giờ Chu Phú mới hiểu ra rồi gật đầu. Lan di bị hưu xác thực trừng phạt đúng tội, nhưng như vậy không phải hại biểu muội Điệp Chi à? Một nhi nữ chưa gả, lại có một mẫu thân bị phu quân bỏ, như vậy cho dù có hôn ước với phu gia trước, gả qua sợ cũng sẽ bị người ta lạnh nhạt.
Khi A Thu vẫn chưa thỏa mãn, nói tiếp việc xấu loang lổ của di nương thì tam phò mã Sài Thiều đúng lúc xuất hiện, hắn ta và Chu Phú đều là tuần thành mã, nhưng bình thường chỉ gánh cái danh tiếng rất ít đi làm, từ khi Chu Phú và Trì Nam từ Hồ Quốc trở lại, đây là lần đầu tiên gặp phải hắn ta.
Tam phò mã Sài Thiều vốn thân thiện, liền phất phất tay với A Thu đang lảm nhảm, A Thu lập tức thức thời lui ra, tam phò mã ngồi xuống ở bên cạnh Chu Phú, tự châm trà cho mình.
"Huynh đệ lần này thật uy phong quá." Tam phò mã mặc trang phục đẹp đẽ, anh tuấn thì đủ anh tuấn, nhưng lại rất du côn, vừa lên liền nói một câu khiến Chu Phú khó hiểu.
"Uy phong gì?" Chu Phú không hiểu hỏi.
Tam phò mã Sài Thiều liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ hết cách: "Đương nhiên là đi sứ Hồ Quốc, d Đ l Q đ vô cùng anh dũng cứu tứ phò mã thông kim bác cổ của chúng ta."
"À. . . . ." Gật đầu một cái, so với tứ phò mã, Chu Phú lo lắng tình cảnh của mình bây giờ hơn.
Tam phò mã thấy Chu Phú không yên lòng, móc thiệp mời màu vàng từ trong lòng ngực ra, quơ quơ ở trước mặt Chu Phú, nói: "Nhìn thấy chưa? Vị gia này vừa trở về, liền cổ động tuyên dương cảm tạ ngươi, còn muốn bày rượu thiết yến, mời đến nữa đấy."
Chu Phú nháy nháy, nhận lấy thiệp mời xem, quả thật là tên của tứ phò mã Hồ Ngọc Hiên, Chu Phú tiện tay để thiệp mời ở một bên, hoàn toàn không có vui vẻ gì nói: "Còn có ai nữa? Không phải mời mình ta chứ."
Chu Phú phờ phạc rã rượi khiến tam phò mã cảm thấy rất có cái gì không đúng, liền ôm lấy đầu vai Chu Phú, tỏ vẻ thân thiết nói: "Còn có ta nè! Trong vòng phò mã chúng ta ai không biết Sài Thiều ta quan hệ với đại phò mã tốt nhất chứ."
Chu Phú có chút mê mang, quan hệ tốt nhất? Có sao?
Thấy Chu Phú có phần ngạc nhiên, tam phò mã ngượng ngùng sờ chóp mũi một cái, lại nói: "Ha ha, còn có lục phò mã và mấy vị quận mã công tử giao hảo với tứ phò mã, tổng cộng mười mấy người, trường hợp không lớn, yên tâm."
Chu Phú hồi tưởng lại mấy người mà tam phò mã kể, nhưng cũng chỉ biết vài người, nhất thời càng thêm không hào hứng. Trải qua tam phò mã không ngừng nỗ lực giựt giây, hắn mới miễn cưỡng đồng ý đến.
Thôi, dù sao nương tử cũng không ở nhà, trong phủ lại bị Lan di chiếm lĩnh, hắn không chọc nổi, liền tránh thôi.
Trời mới biết, là ai cho Lan di dũng khí, biến phủ công chúa thành của bà ta, cả ngày phát hiệu lệnh trong phủ, dùng bộ dáng đương gia chủ mẫu áp đảo mọi người.
Hi vọng trước khi nương tử về, hắn có thể nghĩ ra biện pháp khiến Lan di dọn đi, nếu không y theo tính khí của nương tử. . . . . Ai. . . . . .
——— —————— —————— ———————–
Nếu là tứ phò mã mời khách, thì địa điểm tất nhiên sẽ chọn nơi lịch sự tao nhã.
Hắn ta chọn quán trà Vận Âm nổi danh trong thành làm địa điểm tụ hội cho các phò mã, khi Chu Phú và tam phò mã chạy đến, bên trong phòng đã nói chuyện vui vẻ, khí thế ngất trời rồi.
D Đ L Q Đ Tứ phò mã đi lên phía trước, đầu tiên liền vái chào Chu Phú, cử chỉ văn nhã thế này khiến Chu Phú thật khẩn trương, vội vàng nhìn trái nhìn phải, rồi cũng chắp tay khom lưng với tứ phò mã.
"Ngọc Hiên biết nên sớm nói tạ rồi, nhưng mấy ngày trước đây triền miên giường bệnh, mong rằng đại phò mã bao dung." Tứ phò mã là một người có văn hóa, lời nói ra cũng có vẻ nho nhã.
Chu Phú thẹn thùng sờ sờ cái ót, cười ngây ngô nói: "Đâu có đâu có. Lúc mấu chốt, vẫn là Tứ muội kịp thời chạy tới, ta chưa làm gì cả, cho nên không cần cám ơn ta, ha ha."
Tứ phò mã còn muốn nói gì, lại nghe thấy một âm thanh hào sảng chen vào: "Ta bội phục nhất chính là lòng dạ rộng lớn của đại phò mã, rất có phong thái hiệp nghĩa, chúng ta uống một ly."
Nói chuyện là lục phò mã Mạc Kinh Hồng, hắn ta vẫn hào phóng như cũ, cũng vẫn si mê rượu như cũ, chỉ thấy tay hắn cầm hai ly rượu, đưa cho Chu Phú một ly.
Nhớ tới lúc trước bởi vì uống rượu nên gây chuyện, Chu Phú liền cuống quít khoát tay: "Không không không, rượu không được, nương tử. . . . Công chúa không cho ta uống rượu."
Chu Phú cự tuyệt khiến cho cả quán trà Vận Âm tràn đầy tiếng cười vui, có một quận mã gia lạ mặt đi lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Công chúa không cho uống, phò mã lại thật sự không uống sao?"
Chu Phú không hề nghĩ ngợi, kiên định gật đầu. Sau đó, lại là một hồi tiếng cười.
Mấy vị phò mã đều biết con người Chu Phú, cho nên cũng không có cười rất khoa trương, ngược lại mấy vị văn nhân kia, cất cao tiếng cười, hiển nhiên rất là coi thường hành động sợ thê của Chu Phú.
Tứ phò mã thiết yến vì đáp tạ Chu Phú, nhưng thật ra cũng là vì để cả đám bạn tốt họp gặp, lúc mới bắt đầu, uống chút trà, hàn huyên một vài câu thơ, cũng không bị gì, đợi đến thức ăn lên bàn, qua ba vòng rượu, bản tính của mọi người cũng liền lộ ra rồi di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Trong lúc nói chuyện, các phò mã và quận mã nói phần lớn đều là việc bị công chúa, quận chúa vô lý lấn áp, cuộc sống của mình trôi qua bi thống khổ sở cỡ nào, trong đó lại lấy tam phò mã kiêu căng nhất, chỉ thấy hắn cầm ly rượu, dứt khoát đứng ở trên ghế, vung cánh tay hô lên: "Ngươi nói, tại sao chúng ta lại bị đám nữ nhân kia đàn áp? Hả? Nói không cho làm gì thì không được làm, nói bao lâu về nhà thì phải bấy lâu về nhà, tại sao chứ?" Hai gò má tam phò mã ửng hồng, hiển nhiên hơi say: "Hôm nay, gia không về nhà! Một lát, bao một đêm trong Hạnh Hoa lâu, mỗi người bao một mỹ nữ, chi phí lão tử bao!"
Chu Phú im lặng nhìn tam phò mã Sài Thiều. . . . . . Nghĩ đến trong túi hắn ta có bao nhiêu tiền, dù sao việc tam muội từng ra tay với tam phò mã, Chu Phú vẫn biết rõ một chút.
Một đám người đều uống hơi nhiều, tam phò mã dứt lời, liền có người tranh nhau hưởng ứng. . . . . Ở đây thanh tỉnh cũng chỉ có Chu Phú và tứ phò mã, hai người lắc đầu bày tỏ bó tay.
Chu Phú có chuyện trong lòng, không muốn hồ đồ với tam phò mã, một mình bưng ly trà ngồi dựa vào lan can, thi xã Vận Âm là một tòa lầu độc lập ở khu vực náo nhiệt nhất ngõ Trường An, nhưng trong náo nhiệt lại có thanh tĩnh, Chu Phú nhìn người qua lại như dệt cửi ở ngõ Trường An, chợt một người đi ra từ trong lầu đối diện hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Biểu muội Điệp Chi của hắn bị một vị công tử áo gấm ôm sóng vai ra, thần thái thân mật, không biết còn tưởng rằng là phu thê vừa thành thân, khó khăn chia lìa.
Tứ phò mã thấy Chu Phú ngồi một mình dựa vào lan can, liền đi tới xem, miệng kinh hoảng nói: "Ah? Đó không phải là nhị công tử Trấn Quốc Công Phủ sao? Đại phò mã cũng biết?"
"Trấn Quốc Công Phủ? Vậy hắn và vị cô nương kia. . . . . ." Chu Phú có chút ngoài ý muốn, biểu muội làm sao lại thân mật với công tử Trấn Quốc Công Phủ như vậy? Không phải muội ấy đính hôn rồi sao?
"Vị cô nương kia. . . . . Có lẽ là người tình mới của nhị công tử. Nhị công tử trước giờ phong lưu, nữ tử bên cạnh bị thay đổi như nước, không có gì ly kỳ."
". . . . . ."
Một Lan di liền khiến người ta ứng đối không kịp, còn thêm một biểu muội trêu hoa ghẹo nguyệt, Chu Phú cảm thấy đầu mình càng lúc càng lớn rồi.