Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Xung quanh nghe gọi, thần trí mơ màng. Tay khẽ động, Hàn Nhược Giai thân mình đau nhức không cử động được. Cảm giác có một luồn khí lực từ cổ tay chạy đến toàn thân thể.
'Phò mã, Phò mã người tỉnh!'
Vẫn còn nhắm mắt, Hàn Nhược Giai cơ bản mở mắt ra sẽ là âm tàu địa phủ đi. Bình tĩnh một chút, không khỏi cảm thán! 'What?'. Giọng nói người kia thật êm tai, lại còn dùng ngôn ngữ phồn thể?. Hàn Nhược Giai là 3 năm theo học ngành ngôn ngữ học Trung quốc, chuyên ngành Tiếng hoa Phồn thể. Bây giờ có đất dụng võ rồi.
Cẩn thận mở mắt, cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Mái nhà lợp ngói sơn son, xung quanh vách là gỗ lim sáng bóng. Mình đang nằm trên giường đi, rộng lớn cả 4 người nằm, màn che là vải the mỏng màu vàng kim. Chất liệu gỗ giường dày nằm rất êm. Đây không phải là bệnh viện?
'Phò mã, Phò mã'
Nữ nhân kia vẫn kiên trì gọi 'Phò mã'. Nhìn nữ nhân trước mặt một thân y phục màu hồng. Dáng người phải gọi là chuẩn. Trên mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Mài, mắt, mũi, môi hài hòa. Tóc xỏa tự nhiên, được cột bằng một sợi dây màu hồng nhạt, trên đầu gài một cây trâm màu hồng. Trong rất trẻ trung. Kết luận cho rằng - Nàng xứng danh mỹ nữ.
Mà nữ nhân này phát hiện Phò mã từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn luôn quan sát xung quanh, còn nhìn nàng không chớp mắt. Có chút ngượng ngùng gọi một lần nữa:
'Phò mã gia người thấy thân thể không khỏe chỗ nào?'
'Ta muốn hỏi nơi này là...?'
'Phò mã người không nhớ gì sao?'
Hàn Nhược Giai thành thật lắc đầu: 'Đầu ta đau vô cùng, không nhớ'
Nữ nhân trước mắt nhíu mài, thái độ lại rất ôn hòa mà giải thích: 'Năm ngày trước phò mã bị sét đánh trúng hôn mê, ngã từ trên cao xuống trúng đầu. Thái y nói người nguy hiểm gần kề, làm ta lo lắng ngày đêm'
'Ta làm gì mà bị sét đánh?'
'Người thật không nhớ? Không biết mình là ai? Không biết ta là ai?'. Nữ nhân trước mặt hỏi ra rất nhiều câu hỏi. Chỉ mong phò mã là đang đùa nàng. Nhưng người trước mắt là thành thành thật thật gật gật; 'Nói lại một lần nữa toàn bộ sự việc đi'
'Ta là Lạc Hy, lớn hơn Phò mã 2 tuổi. Từ nhỏ ta đã được đưa vào Đường gia hầu hạ người. Không may Đường gia có biến, chúng ta phải lưu lạc đến Minh Triều'
'Ta tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?'
'Phò mã là Đường Nhược Ca, tôn tử duy nhất của nhà họ Đường. Năm nay 23 tuổi'
'Vậy khi nào chúng ta gặp lại gia đình? Sao ta lại ở đây?'
'Chính là lần đó chúng ta tới kinh thành, ở tầng cao một tưởu lâu. Phò mã vì can ngăn hai vị thiếu hiệp đánh nhau, dẫn đến họ tức giận một cước đá bay người ra khỏi nơi đó. Đúng lúc bên kia đài cao, Hoàng thượng vì Trưởng công chúa tổ chức tỉ võ chiêu thân. Ai có thể trèo lên để lấy được quả túc cầu sẽ trở thành phò mã'
'Nói vào vấn đề chính. Sao ta lại lấy được túc cầu?'
'Chính là lúc người người xô đẩy, túc cầu văng ra đúng lúc Phò mã người rơi xuống. Ôm trọn túc cầu a. Mà ta ra ngoài trở về cũng không kịp ngăn cản binh lính đưa người đi'
Hàn Nhược Giai cảm nhận rõ ràng thân thể của mình, không phải Nam nhân. Liền nhìn bản thân, lại nhìn Lạc Hy ánh mắt khó hiểu. Lạc Hy cho cung nữ lui xuống, ngồi bên cạnh Hàn Nhược Giai nói khẽ:
'Thân thế của người tuyệt đối phải giữ bí mật, có ta ở bên cạnh, người đừng quá lo lắng'
'Sao không lo lắng? Nếu công chúa gì đó mà phát hiện thì chúng ta rơi đầu a'
'Ta thấy Công chúa cũng không để ý phò mã lắm đâu, từ khi thành thân đến giờ chưa có đến phò mã phủ bao giờ?'
'Ta và cô ta có xảy ra chuyện gì không?'
'Tuyệt đối không có khả năng'
'Vì sao?'
'Phò mã a, người thật sự quên hết rồi sao?'
'Lạc Hy xinh đẹp, ta không có đùa'
Lạc Hy phải giải thích từng chút. Thì ra bây giờ là Minh Triều, Bắc Ngưng năm thứ 17 do Hoàng đế trẻ tuổi Bắc Ảnh Tịch trị vì. Mà trưởng công chúa Bắc Ảnh Trường Ngưng năm nay 25 tuổi nắm trong tay quyền lực. Nói thẳng ra là phía sau rèm quyết định chuyện quốc gia.
Hoàng đế Bắc Ảnh Tịch cùng Trưởng Công chúa Bắc Ảnh Trường Ngưng do cùng mẫu hậu sinh ra. Tình cảm thân thiết, Bắc Ảnh Tịch biết hoàng tỷ là vì hắn hy sinh bản thân. Nhưng hiện giờ tuổi của hoàng tỷ là khó gả ra ngoài. Hắn cần tìm phò mã cho hoàng tỷ, quyết định của hắn, Trưởng công chúa không nói gì, bởi thế gian này không ai có thể xứng đáng chạm vào người nàng. Cho nên nếu chọn được Phò mã, cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhắc mới nhớ, Hàn Nhược Giai vẫn không biết dung mạo mình thế nào. Liền ngồi dậy một mực muốn soi gương. Lạc Hy không khỏi trêu chọc: 'Phò mã từ bao giờ để ý đến nhan sắc như vậy?'
Nhưng vẫn lấy gương đưa cho Hàn Nhược Giai. Hàn Nhược Giai soi gương. Sờ sờ mặt, dung mạo không thay đổi. Vậy thì là mơ, xuyên không hay chỉ là hồn xuyên vào thân thể người này? Suy nghĩ một chút lại đau đầu. Đưa trả gương cho Lạc Hy. Lười biếng nằm xuống.
Lạc Hy sai người mang cháo đến, ép Hàn Nhược Giai ăn hết. Hàn Nhược Giai ăn vào một muỗng liền muốn phun ra, hoàng cung a, không thiếu gia vị sao lại nấu khó ăn thế này? Nhưng nhìn Lạc Hy xinh đẹp trước mặt, bản thân vẫn nên cấp chính mình một chút mặt mũi.
Đau khổ ăn hết chén cháo, lại nghe Lạc Hy nói một tin chấn động: 'Phò mã, nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe hồi phục chúng ta lại tìm cách chạy trốn'
'Tỷ nói sao?'. Hàn Nhược Giai nói lớn, Lạc Hy liền nhanh tay chặn miệng người trước mặt. Hàn Nhược Giai giờ phút này hiểu rõ, có thể lần đó tên Phò mã này chạy trốn giữa trời mưa lại bị sét đánh trúng. Bản thân mình cũng gặp trường hợp tương tự nên lại xuyên vào thân thể này.
Nhưng mình lại rất quen thuộc với thân thể này a. Dù sao nếu ta còn sống, ta hứa với ngươi. Ta sẽ hảo hảo sống tốt phần thân thể này, sẽ không bạc đãi nó. Từ nay về sau, ta không còn là Hàn Nhược Giai nữa. Mà chính là Trưởng Phò Mã Minh Triều - Đường Nhược Ca.
***
Thông tin:
1/ Phò mã Đường Nhược Ca:
2/ Trưởng Công chúa Minh triều: Bắc Ảnh Trường Ngưng.
3/ Lạc Hy tỷ tỷ:
4/ Hoàng đế: Bắc Ảnh Tịch
'Phò mã, Phò mã người tỉnh!'
Vẫn còn nhắm mắt, Hàn Nhược Giai cơ bản mở mắt ra sẽ là âm tàu địa phủ đi. Bình tĩnh một chút, không khỏi cảm thán! 'What?'. Giọng nói người kia thật êm tai, lại còn dùng ngôn ngữ phồn thể?. Hàn Nhược Giai là 3 năm theo học ngành ngôn ngữ học Trung quốc, chuyên ngành Tiếng hoa Phồn thể. Bây giờ có đất dụng võ rồi.
Cẩn thận mở mắt, cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Mái nhà lợp ngói sơn son, xung quanh vách là gỗ lim sáng bóng. Mình đang nằm trên giường đi, rộng lớn cả 4 người nằm, màn che là vải the mỏng màu vàng kim. Chất liệu gỗ giường dày nằm rất êm. Đây không phải là bệnh viện?
'Phò mã, Phò mã'
Nữ nhân kia vẫn kiên trì gọi 'Phò mã'. Nhìn nữ nhân trước mặt một thân y phục màu hồng. Dáng người phải gọi là chuẩn. Trên mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Mài, mắt, mũi, môi hài hòa. Tóc xỏa tự nhiên, được cột bằng một sợi dây màu hồng nhạt, trên đầu gài một cây trâm màu hồng. Trong rất trẻ trung. Kết luận cho rằng - Nàng xứng danh mỹ nữ.
Mà nữ nhân này phát hiện Phò mã từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn luôn quan sát xung quanh, còn nhìn nàng không chớp mắt. Có chút ngượng ngùng gọi một lần nữa:
'Phò mã gia người thấy thân thể không khỏe chỗ nào?'
'Ta muốn hỏi nơi này là...?'
'Phò mã người không nhớ gì sao?'
Hàn Nhược Giai thành thật lắc đầu: 'Đầu ta đau vô cùng, không nhớ'
Nữ nhân trước mắt nhíu mài, thái độ lại rất ôn hòa mà giải thích: 'Năm ngày trước phò mã bị sét đánh trúng hôn mê, ngã từ trên cao xuống trúng đầu. Thái y nói người nguy hiểm gần kề, làm ta lo lắng ngày đêm'
'Ta làm gì mà bị sét đánh?'
'Người thật không nhớ? Không biết mình là ai? Không biết ta là ai?'. Nữ nhân trước mặt hỏi ra rất nhiều câu hỏi. Chỉ mong phò mã là đang đùa nàng. Nhưng người trước mắt là thành thành thật thật gật gật; 'Nói lại một lần nữa toàn bộ sự việc đi'
'Ta là Lạc Hy, lớn hơn Phò mã 2 tuổi. Từ nhỏ ta đã được đưa vào Đường gia hầu hạ người. Không may Đường gia có biến, chúng ta phải lưu lạc đến Minh Triều'
'Ta tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?'
'Phò mã là Đường Nhược Ca, tôn tử duy nhất của nhà họ Đường. Năm nay 23 tuổi'
'Vậy khi nào chúng ta gặp lại gia đình? Sao ta lại ở đây?'
'Chính là lần đó chúng ta tới kinh thành, ở tầng cao một tưởu lâu. Phò mã vì can ngăn hai vị thiếu hiệp đánh nhau, dẫn đến họ tức giận một cước đá bay người ra khỏi nơi đó. Đúng lúc bên kia đài cao, Hoàng thượng vì Trưởng công chúa tổ chức tỉ võ chiêu thân. Ai có thể trèo lên để lấy được quả túc cầu sẽ trở thành phò mã'
'Nói vào vấn đề chính. Sao ta lại lấy được túc cầu?'
'Chính là lúc người người xô đẩy, túc cầu văng ra đúng lúc Phò mã người rơi xuống. Ôm trọn túc cầu a. Mà ta ra ngoài trở về cũng không kịp ngăn cản binh lính đưa người đi'
Hàn Nhược Giai cảm nhận rõ ràng thân thể của mình, không phải Nam nhân. Liền nhìn bản thân, lại nhìn Lạc Hy ánh mắt khó hiểu. Lạc Hy cho cung nữ lui xuống, ngồi bên cạnh Hàn Nhược Giai nói khẽ:
'Thân thế của người tuyệt đối phải giữ bí mật, có ta ở bên cạnh, người đừng quá lo lắng'
'Sao không lo lắng? Nếu công chúa gì đó mà phát hiện thì chúng ta rơi đầu a'
'Ta thấy Công chúa cũng không để ý phò mã lắm đâu, từ khi thành thân đến giờ chưa có đến phò mã phủ bao giờ?'
'Ta và cô ta có xảy ra chuyện gì không?'
'Tuyệt đối không có khả năng'
'Vì sao?'
'Phò mã a, người thật sự quên hết rồi sao?'
'Lạc Hy xinh đẹp, ta không có đùa'
Lạc Hy phải giải thích từng chút. Thì ra bây giờ là Minh Triều, Bắc Ngưng năm thứ 17 do Hoàng đế trẻ tuổi Bắc Ảnh Tịch trị vì. Mà trưởng công chúa Bắc Ảnh Trường Ngưng năm nay 25 tuổi nắm trong tay quyền lực. Nói thẳng ra là phía sau rèm quyết định chuyện quốc gia.
Hoàng đế Bắc Ảnh Tịch cùng Trưởng Công chúa Bắc Ảnh Trường Ngưng do cùng mẫu hậu sinh ra. Tình cảm thân thiết, Bắc Ảnh Tịch biết hoàng tỷ là vì hắn hy sinh bản thân. Nhưng hiện giờ tuổi của hoàng tỷ là khó gả ra ngoài. Hắn cần tìm phò mã cho hoàng tỷ, quyết định của hắn, Trưởng công chúa không nói gì, bởi thế gian này không ai có thể xứng đáng chạm vào người nàng. Cho nên nếu chọn được Phò mã, cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhắc mới nhớ, Hàn Nhược Giai vẫn không biết dung mạo mình thế nào. Liền ngồi dậy một mực muốn soi gương. Lạc Hy không khỏi trêu chọc: 'Phò mã từ bao giờ để ý đến nhan sắc như vậy?'
Nhưng vẫn lấy gương đưa cho Hàn Nhược Giai. Hàn Nhược Giai soi gương. Sờ sờ mặt, dung mạo không thay đổi. Vậy thì là mơ, xuyên không hay chỉ là hồn xuyên vào thân thể người này? Suy nghĩ một chút lại đau đầu. Đưa trả gương cho Lạc Hy. Lười biếng nằm xuống.
Lạc Hy sai người mang cháo đến, ép Hàn Nhược Giai ăn hết. Hàn Nhược Giai ăn vào một muỗng liền muốn phun ra, hoàng cung a, không thiếu gia vị sao lại nấu khó ăn thế này? Nhưng nhìn Lạc Hy xinh đẹp trước mặt, bản thân vẫn nên cấp chính mình một chút mặt mũi.
Đau khổ ăn hết chén cháo, lại nghe Lạc Hy nói một tin chấn động: 'Phò mã, nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe hồi phục chúng ta lại tìm cách chạy trốn'
'Tỷ nói sao?'. Hàn Nhược Giai nói lớn, Lạc Hy liền nhanh tay chặn miệng người trước mặt. Hàn Nhược Giai giờ phút này hiểu rõ, có thể lần đó tên Phò mã này chạy trốn giữa trời mưa lại bị sét đánh trúng. Bản thân mình cũng gặp trường hợp tương tự nên lại xuyên vào thân thể này.
Nhưng mình lại rất quen thuộc với thân thể này a. Dù sao nếu ta còn sống, ta hứa với ngươi. Ta sẽ hảo hảo sống tốt phần thân thể này, sẽ không bạc đãi nó. Từ nay về sau, ta không còn là Hàn Nhược Giai nữa. Mà chính là Trưởng Phò Mã Minh Triều - Đường Nhược Ca.
***
Thông tin:
1/ Phò mã Đường Nhược Ca:
2/ Trưởng Công chúa Minh triều: Bắc Ảnh Trường Ngưng.
3/ Lạc Hy tỷ tỷ:
4/ Hoàng đế: Bắc Ảnh Tịch