Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Tất cả mọi người đều không hy vọng gì ở Phò mã. Thái hậu nhìn Phò mã té hai lần trên đất rất lo lắng hỏi Hoàng thượng. 'Tịch nhi, Phò mã có ổn không? Hay là dừng lại đi'
Hoàng thượng mắt không rời khỏi khoảng sân phía trước. Đối với Thái hậu khẳng định. 'Mẫu hậu người yên tâm. Tịch nhi rất tin tưởng khả năng của Hoàng tỉ phu'.
Nhược Ca trấn định. Ngày xưa rất yêu thích nhân vật Đoàn Dự. Vì thế có tìm hiểu một chút tài liệu ghi chép về Lăng Ba Vi Bộ nghĩa là Nhẹ nhàng đáp sóng. Đây là môn võ học dựa trên phương vị 64 vẻ kinh dịch. Kinh Dịch biến ảo khôn lường. Một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt. Vì vậy Lăng Ba Vi Bộ được xem là môn khinh công đệ nhất trong thiên hạ.
Lăng Ba Vi Bộ được mô tả sơ bộ. Khi bước chân chạy hết 64 quẻ nghĩa là đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên. Vì vậy mỗi khi đi được một vòng thì nội lực lại có tiến triển. Nếu cơ thể Nhược Ca có nội lực, thì nội lực này sẽ tiến triển theo cấp số nhân.
Nhược Ca thử bước theo 64 vẻ kinh dịch cùng nhớ lại trên tivi lúc Đoàn Dự luyện tập. Rõ ràng cơ thể dịch chuyển nhanh hơn nhiều.
Lý Bân không chạm được Nhược Ca, liền xuất thủ liên hồi. Nhược Ca chỉ né trái né phải, ngã trước ngã sau. Đến lúc Lý Bân điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Nhược Ca thì Nhược Ca dùng khủy tay đánh vào nhượng chân Lý Bân. Nhẹ nhàng làm hắn ngã xuống nền đất.
'Mẫu hậu, nhi thần đã nói Hoàng tỉ phu không phải bình thường mà'. Hoàng thượng đắc thắng khoe chiến tích với Thái Hậu.
'Ân. Phò mã thật giỏi'. Thái hậu thật nở mài nở mặt đi.
'Công chúa, đó là võ công gì?'. Tuyết Nhi tròn mắt hỏi Trường Ngưng. Vì đối với nàng, Trưởng Công chúa là người nàng rất ngưỡng mộ. Trưởng Công chúa võ học cao thâm. Đọc nhiều sách cổ. Nàng chỉ còn biết hỏi Trưởng Công chúa thôi.
Nhưng Tuyết nhi không nghĩ rằng Trưởng công chúa chỉ lắc đầu suy tư nói. 'Ta chưa từng thấy qua'.
***
Tôn công công ghi nhận lượt này Phò mã thắng. Nhược Ca cảm thấy tốc độ dịch chuyển nhanh đến chóng mặt. Có thể trụ một chân, lướt thấp dưới đất. Thầm cảm tạ ông trời thương tình. Nếu có Lăng Ba Vi Bộ, mạng sống có thể bảo toàn.
Không đầy năm phút đồng hồ, Lý Bân đã ngã ba lần. Mà Nhược Ca lại đứng sừng sững nhìn Lý Bân. Vẻ mặt ái nái.
'Lý tướng quân. Thất lễ rồi. Có cần ta đỡ người dậy?'
'Không cần. Lý Bân tạ Phò mã quan tâm'. Lý Bân phẫn hận. Hắn đường đường là tướng quân trên tay giết bao nhiêu kẻ địch, lại thua trong tay tên Phò mã tay trói gà không chặt. Hắn quả thật kinh địch.
Chân dung gương mặt hiểm ác của Lý Bân. Không phải hắn ẻo lả nga.
Nhược Ca cùng Lý Bân hành lễ rồi lui xuống. Hoàng thượng, Thái hậu và các đại thần đồng ca ngợi.
'Hoàng tỉ phu! Công phu của ngươi quả thật lợi hại. Đây là loại võ công gì?'. Hoàng thượng phấn chấn hỏi han.
'Hồi Hoàng thượng. Đây gọi là Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng đáp sóng'
*****
Yến tiệc kết thúc trong vui vẻ. Chỉ có Lý Bân ôm hận trong lòng rời khỏi. Đêm nay đã khuya, Thái hậu luyến tiếc đề nghị Trường Ngưng và Phò mã hồi Trường Ngưng cung. Nhược Ca rất vui vẻ vì sẽ đến nơi ở của Trường Ngưng. Đích xác đối với Nhược Ca thì đây là lần đầu được đến.
Trường Ngưng cho Tuyết Nhi trở về trước, sau đó cùng Phò mã tản bộ. Ánh trăng soi sáng hai bóng người, họ như đôi tiên đồng ngọc nữ lạc giữa nhân gian. Mặc dòng đời trôi nổi, đoạn đường kia chỉ có hai người.
Đột nhiên Trường Ngưng dừng bước không đi tiếp. Nhược Ca thấy vậy cũng xoay người đối diện Trường Ngưng hỏi. 'Nàng thấy không khỏe chỗ nào sao?'
Trường Ngưng mặt rất lạnh, trong lòng Nhược Ca có vẻ sợ hãi. 'Trưởng công chúa a, ta cũng không có đắc tội với cô. Cô nghiêm mặt với ta làm chi'
Một lúc sau Trường Ngưng lên tiếng, tuy nhiên giọng nói không chút nhiệt độ. 'Phò mã không có chuyện gì muốn nói với ta sao?'
Nhược Ca phát hiện, dạo gần đây Trường Ngưng không còn xưng hô 'Bổn cung' với mình. Thái độ này cũng không tệ. Nên rất yên tâm chuyện này không liên quan đến mình.
'Trường Ngưng muốn hỏi chuyện gì? Ta đều không giấu nàng'. Câu hỏi vừa dứt. Nhược Ca phát hiện mình nằm dưới đất, cách Trường Ngưng ước chừng năm mét. Mắng thầm 'WTF. Lại gì nữa? Hôm nay là cái ngày gì? Không phải vừa rồi lão nương đánh tên Lý Bân đó. Giờ Trường Ngưng nàng công khai trả thù đi?'
Không nói chuyện, chờ xem phản ứng của Trường Ngưng. Không tệ như mình nghĩ. Trường Ngưng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, xoa vào ngực trái liền bị Nhược Ca tránh né.
'Sao Phò mã không tránh?'. Trường Ngưng hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Ánh mắt mang chút mất mát, chút lo lắng vì sao người kia lại tránh né mình. Có phải đã giận?
Nhược Ca nhìn ánh trăng, giờ phút này không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp kia. Thật sự bản thân đang rất tức giận. 'Ta vì sao phải tránh né? Không phải Trưởng công chúa là thê tử của ta sao? Ta không nghĩ thê tử lại muốn ra tay mưu sát tướng công mình'
'Phò mã là đang giận bổn cung đi?'
'Ta không có lí do gì để giận. Người là Trưởng Công chúa, tính mạng của mọi người. Nếu Trưởng công chúa muốn đều có thể lấy'
'Vì sao lúc nãy có thể hạ gục được Lý Bân?'
'May mắn. Ta nghĩ trời không còn sớm. Trưởng công chúa nên hồi cung nghỉ ngơi'. Nhược Ca không hiểu bản thân sao lại bực như vậy? Nghĩ tới Trường Ngưng vì tên Lý Bân kia mà đánh mình thì không nhịn được cơn tức.
Trường Ngưng muốn thử xem Phò mã có phải đang ẩn giấu bí mật nào không nên mới cố tình đánh một chưởng, không nghĩ hắn không né tránh. Trực tiếp hứng chịu, giờ lại còn hiểu lầm mình và Lý Bân muốn hờn dỗi mình. Rõ ràng những đòn của Lý Bân đều sát thương chí mạng, nhưng Phò mã đều không hề mang thương tích, tựa như một đứa trẻ bị xô ngã rồi đứng lên. Trên người lại mang tuyệt kĩ võ công mà ngay cả nàng đều chưa từng lĩnh hội qua.
Nàng cũng không dễ bị ức hiếp. Trong lòng tức giận 'Phò mã ngươi muốn bổn cung trở về. Hảo, bổn cung sẽ trở về. Để xem Phò mã giận đến bao giờ'. Vì vậy xoay lưng rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu. 'Phò mã chậm rãi ngắm trăng'.
Nhược Ca cứng rắng không níu kéo. Trường Ngưng đi rồi một mình ta ở nơi xa lạ này phải làm sao? Không phải trên tivi có nói dùng cả 4 ngày để đi dạo Tử Cấm Thành mới hết. Ta làm sao tìm được đường về. Nhưng không thể mặt dày mà kiu người ta ở lại. Chính mình đã xua đuổi Đại công chúa mà.
***
Trời đêm, sương xuống càng dày đặt. Y phục có chút mỏng manh. Thân thể đã bắt đầu lạnh.
Trò chuyện một chút.
Tác giả: Phò mã, ngươi tức giận cái gì a?
Phò mã: Bắc Ảnh Trường Ngưng nàng ra tay đánh ta.
Tác giả: Sao ngươi không né tránh.
Phò mã: Ta không biết né tránh thế nào.
Tác giả: '.............'
Hoàng thượng mắt không rời khỏi khoảng sân phía trước. Đối với Thái hậu khẳng định. 'Mẫu hậu người yên tâm. Tịch nhi rất tin tưởng khả năng của Hoàng tỉ phu'.
Nhược Ca trấn định. Ngày xưa rất yêu thích nhân vật Đoàn Dự. Vì thế có tìm hiểu một chút tài liệu ghi chép về Lăng Ba Vi Bộ nghĩa là Nhẹ nhàng đáp sóng. Đây là môn võ học dựa trên phương vị 64 vẻ kinh dịch. Kinh Dịch biến ảo khôn lường. Một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt. Vì vậy Lăng Ba Vi Bộ được xem là môn khinh công đệ nhất trong thiên hạ.
Lăng Ba Vi Bộ được mô tả sơ bộ. Khi bước chân chạy hết 64 quẻ nghĩa là đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên. Vì vậy mỗi khi đi được một vòng thì nội lực lại có tiến triển. Nếu cơ thể Nhược Ca có nội lực, thì nội lực này sẽ tiến triển theo cấp số nhân.
Nhược Ca thử bước theo 64 vẻ kinh dịch cùng nhớ lại trên tivi lúc Đoàn Dự luyện tập. Rõ ràng cơ thể dịch chuyển nhanh hơn nhiều.
Lý Bân không chạm được Nhược Ca, liền xuất thủ liên hồi. Nhược Ca chỉ né trái né phải, ngã trước ngã sau. Đến lúc Lý Bân điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Nhược Ca thì Nhược Ca dùng khủy tay đánh vào nhượng chân Lý Bân. Nhẹ nhàng làm hắn ngã xuống nền đất.
'Mẫu hậu, nhi thần đã nói Hoàng tỉ phu không phải bình thường mà'. Hoàng thượng đắc thắng khoe chiến tích với Thái Hậu.
'Ân. Phò mã thật giỏi'. Thái hậu thật nở mài nở mặt đi.
'Công chúa, đó là võ công gì?'. Tuyết Nhi tròn mắt hỏi Trường Ngưng. Vì đối với nàng, Trưởng Công chúa là người nàng rất ngưỡng mộ. Trưởng Công chúa võ học cao thâm. Đọc nhiều sách cổ. Nàng chỉ còn biết hỏi Trưởng Công chúa thôi.
Nhưng Tuyết nhi không nghĩ rằng Trưởng công chúa chỉ lắc đầu suy tư nói. 'Ta chưa từng thấy qua'.
***
Tôn công công ghi nhận lượt này Phò mã thắng. Nhược Ca cảm thấy tốc độ dịch chuyển nhanh đến chóng mặt. Có thể trụ một chân, lướt thấp dưới đất. Thầm cảm tạ ông trời thương tình. Nếu có Lăng Ba Vi Bộ, mạng sống có thể bảo toàn.
Không đầy năm phút đồng hồ, Lý Bân đã ngã ba lần. Mà Nhược Ca lại đứng sừng sững nhìn Lý Bân. Vẻ mặt ái nái.
'Lý tướng quân. Thất lễ rồi. Có cần ta đỡ người dậy?'
'Không cần. Lý Bân tạ Phò mã quan tâm'. Lý Bân phẫn hận. Hắn đường đường là tướng quân trên tay giết bao nhiêu kẻ địch, lại thua trong tay tên Phò mã tay trói gà không chặt. Hắn quả thật kinh địch.
Chân dung gương mặt hiểm ác của Lý Bân. Không phải hắn ẻo lả nga.
Nhược Ca cùng Lý Bân hành lễ rồi lui xuống. Hoàng thượng, Thái hậu và các đại thần đồng ca ngợi.
'Hoàng tỉ phu! Công phu của ngươi quả thật lợi hại. Đây là loại võ công gì?'. Hoàng thượng phấn chấn hỏi han.
'Hồi Hoàng thượng. Đây gọi là Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng đáp sóng'
*****
Yến tiệc kết thúc trong vui vẻ. Chỉ có Lý Bân ôm hận trong lòng rời khỏi. Đêm nay đã khuya, Thái hậu luyến tiếc đề nghị Trường Ngưng và Phò mã hồi Trường Ngưng cung. Nhược Ca rất vui vẻ vì sẽ đến nơi ở của Trường Ngưng. Đích xác đối với Nhược Ca thì đây là lần đầu được đến.
Trường Ngưng cho Tuyết Nhi trở về trước, sau đó cùng Phò mã tản bộ. Ánh trăng soi sáng hai bóng người, họ như đôi tiên đồng ngọc nữ lạc giữa nhân gian. Mặc dòng đời trôi nổi, đoạn đường kia chỉ có hai người.
Đột nhiên Trường Ngưng dừng bước không đi tiếp. Nhược Ca thấy vậy cũng xoay người đối diện Trường Ngưng hỏi. 'Nàng thấy không khỏe chỗ nào sao?'
Trường Ngưng mặt rất lạnh, trong lòng Nhược Ca có vẻ sợ hãi. 'Trưởng công chúa a, ta cũng không có đắc tội với cô. Cô nghiêm mặt với ta làm chi'
Một lúc sau Trường Ngưng lên tiếng, tuy nhiên giọng nói không chút nhiệt độ. 'Phò mã không có chuyện gì muốn nói với ta sao?'
Nhược Ca phát hiện, dạo gần đây Trường Ngưng không còn xưng hô 'Bổn cung' với mình. Thái độ này cũng không tệ. Nên rất yên tâm chuyện này không liên quan đến mình.
'Trường Ngưng muốn hỏi chuyện gì? Ta đều không giấu nàng'. Câu hỏi vừa dứt. Nhược Ca phát hiện mình nằm dưới đất, cách Trường Ngưng ước chừng năm mét. Mắng thầm 'WTF. Lại gì nữa? Hôm nay là cái ngày gì? Không phải vừa rồi lão nương đánh tên Lý Bân đó. Giờ Trường Ngưng nàng công khai trả thù đi?'
Không nói chuyện, chờ xem phản ứng của Trường Ngưng. Không tệ như mình nghĩ. Trường Ngưng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, xoa vào ngực trái liền bị Nhược Ca tránh né.
'Sao Phò mã không tránh?'. Trường Ngưng hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Ánh mắt mang chút mất mát, chút lo lắng vì sao người kia lại tránh né mình. Có phải đã giận?
Nhược Ca nhìn ánh trăng, giờ phút này không muốn nhìn gương mặt xinh đẹp kia. Thật sự bản thân đang rất tức giận. 'Ta vì sao phải tránh né? Không phải Trưởng công chúa là thê tử của ta sao? Ta không nghĩ thê tử lại muốn ra tay mưu sát tướng công mình'
'Phò mã là đang giận bổn cung đi?'
'Ta không có lí do gì để giận. Người là Trưởng Công chúa, tính mạng của mọi người. Nếu Trưởng công chúa muốn đều có thể lấy'
'Vì sao lúc nãy có thể hạ gục được Lý Bân?'
'May mắn. Ta nghĩ trời không còn sớm. Trưởng công chúa nên hồi cung nghỉ ngơi'. Nhược Ca không hiểu bản thân sao lại bực như vậy? Nghĩ tới Trường Ngưng vì tên Lý Bân kia mà đánh mình thì không nhịn được cơn tức.
Trường Ngưng muốn thử xem Phò mã có phải đang ẩn giấu bí mật nào không nên mới cố tình đánh một chưởng, không nghĩ hắn không né tránh. Trực tiếp hứng chịu, giờ lại còn hiểu lầm mình và Lý Bân muốn hờn dỗi mình. Rõ ràng những đòn của Lý Bân đều sát thương chí mạng, nhưng Phò mã đều không hề mang thương tích, tựa như một đứa trẻ bị xô ngã rồi đứng lên. Trên người lại mang tuyệt kĩ võ công mà ngay cả nàng đều chưa từng lĩnh hội qua.
Nàng cũng không dễ bị ức hiếp. Trong lòng tức giận 'Phò mã ngươi muốn bổn cung trở về. Hảo, bổn cung sẽ trở về. Để xem Phò mã giận đến bao giờ'. Vì vậy xoay lưng rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu. 'Phò mã chậm rãi ngắm trăng'.
Nhược Ca cứng rắng không níu kéo. Trường Ngưng đi rồi một mình ta ở nơi xa lạ này phải làm sao? Không phải trên tivi có nói dùng cả 4 ngày để đi dạo Tử Cấm Thành mới hết. Ta làm sao tìm được đường về. Nhưng không thể mặt dày mà kiu người ta ở lại. Chính mình đã xua đuổi Đại công chúa mà.
***
Trời đêm, sương xuống càng dày đặt. Y phục có chút mỏng manh. Thân thể đã bắt đầu lạnh.
Trò chuyện một chút.
Tác giả: Phò mã, ngươi tức giận cái gì a?
Phò mã: Bắc Ảnh Trường Ngưng nàng ra tay đánh ta.
Tác giả: Sao ngươi không né tránh.
Phò mã: Ta không biết né tránh thế nào.
Tác giả: '.............'