-
Chương 47: 47: Ngoại Truyện 2 Những Tình Yêu Đong Đầy Theo Năm Tháng
Năm nay Cận Phù Bạch 35 tuổi, lại trải qua một vụ tai nạn xe cộ, nhưng anh giống như người được thời gian đối đãi đặc biệt, so với năm anh rời đi thì cũng không có khác biệt gì mấy.
Ngược lại, tính tình còn càng thêm dịu dàng.
Sau khi Hướng Dụ chuyển đến, họ dường như lại quay về những tháng ngày sống chung trong tòa nhà cao tầng năm ấy.
Hai chiếc bàn chải đánh răng điện đặt sát cạnh nhau, một cái màu đỏ rượu, một cái màu xanh lam đậm.
Quần áo trong tủ, bên trái là của Cận Phù Bạch, bên phải là của Hướng Dụ.
Để thể hiện rõ địa vị của mình mà bên phía Hướng Dụ còn chiếm nhiều diện tích hơn.
Khi nghỉ ngơi vào buổi tối, luôn có hai chiếc đồng hồ đeo tay được tháo xuống rồi để cạnh nhau trên tủ đầu giường.
Dép lê giống nhau, dụng cụ ăn uống giống nhau, đến cả quần áo ngủ cũng giống nhau nốt.
Nhưng chỉ có một cốc nước được đặt trên đầu giường, Cận Phù Bạch hầu như không thức dậy giữa đêm, cốc nước này là chuẩn bị cho Hướng Dụ.
Nếu như đêm đến khát nước, cô sẽ co rúm vào trong lòng anh, nhắm mắt lẩm bẩm, nói muốn uống nước.
Cận Phù Bạch thức dậy khỏi giấc ngủ say, phản ứng đầu tiên là dùng tay che mắt của cô lại, sau đó mới bật đèn rồi đưa nước cho cô uống.
Anh cũng có những lúc xấu xa.
Nhìn người trong lòng nhắm mắt, cánh môi khẽ mở, một dáng vẻ không hề phòng bị đang đợi uống nước.
Cận Phù Bạch cho dù cầm cốc nước cũng sẽ cố ý không đưa, anh nhào tới hôn cô.
Có lúc Hướng Dụ ngủ quá say, ý thức không được tỉnh táo hoàn toàn, cũng theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh, còn chủ động ôm anh, cực kỳ dễ bắt nạt.
Có lúc thì, cô gái này đã khát đến mức tỉnh queo nên không còn dễ chọc nữa.
Cô sẽ cắn lên môi Cận Phù Bạch, mở mắt, chất vấn một cách hung dữ, Cận Phù Bạch! Sao anh lưu manh vậy hả! Nước của em đâu!
Có một lần, Hướng Dụ không khống chế được lực, cắn hơi mạnh.
Sáng sớm ngày thứ hai Cận Phù Bạch đi ra khỏi phòng ngủ, Hướng Dụ vẫn chưa dậy, nghe thấy anh và Lạc Dương nói chuyện ở trong sân.
"Anh Cận, môi của anh sao lại sưng thế kia? Có phải bị nhiệt không?"
Người được hỏi đáp lại một câu dửng dưng: "Không phải, đây là..."
Anh ngập ngừng: "...trừng phạt đúng tội."
Nghe đến đây, Hướng Dụ ở trong chăn cười đến mức nội thương.
Vẻ hả hê vẫn còn chưa thu lại thì người bên ngoài đã đi vào, anh vén chăn, lôi cô đang cười đến mức co rúm thành một đống ra ngoài, véo vào eo cô: "Còn cười hả? Dậy thôi."
Cuối tuần của nhân viên văn phòng là điều mà thần thánh cũng không thể xâm phạm.
Hướng Dụ lại vùi người vào trong chăn, giống như một con cua ở nhờ, lời lẽ hùng hồn: "Không dậy đâu! Hôm nay em được nghỉ, em phải ngủ cả ngày!"
Đúng lúc này, Cận Phù Bạch tặng cho cô một ánh mắt khó lường, ngữ khí trầm thấp mà mờ ám: "Vậy anh cũng ngủ cùng em cả ngày nhé?"
Lời này không phải Hướng Dụ chưa từng nghe, khi anh vẫn còn đang dưỡng thương, cô cũng từng có lúc ngây thơ ngốc nghếch.
Thực sự tin lời nói dối của anh, tưởng rằng cái chữ "ngủ" này biểu thị cho cách nghỉ ngơi đơn thuần.
Kết quả, tới ngày làm việc thứ Hai, eo của cô vẫn còn đau nhức.
Lúc đầu bác sĩ nói Cận Phù Bạch phải nghỉ ngơi nhiều hơn, còn nói thể lực của anh chắc chắn sẽ không được như trước kia, Hướng Dụ còn tưởng người đàn ông của cô có lẽ sắp không ổn rồi, vì dù sao cũng từng xảy ra tai nạn, tuổi tác cũng lớn hơn so với năm đó.
Bây giờ ngẫm nghĩ, cô quả thật đã đánh giá quá thấp năng lực của người đàn ông 35 tuổi.
Nghĩ tới đây, Hướng Dụ cũng không nằm ườn nữa, lăn một vòng rồi bò dậy, bắt đầu nhanh nhẹn gấp chăn.
Cận Phù Bạch còn rất kinh ngạc, hỏi cô: "Sao em không ngủ nữa? Bữa sáng vẫn chưa xong, có thể ngủ thêm một lát."
Hướng Dụ gấp chăn xong xuôi, bắt đầu duỗi tay duỗi chân, tìm bừa lý do: "Không thể phụ lòng thời gian tốt lành, em phải rèn luyện cơ thể! Không rèn luyện là cơ thể sẽ rất dễ già đi đó."
Cận Phù Bạch liếc cô một cái, nở nụ cười không vạch trần: "Ồ."
Kết quả, thời gian tốt lành quả nhiên không hề bị phụ lòng.
Buổi chiều Chu Liệt gọi điện thoại đến, nói mấy người nhân viên tăng ca cuối tuần đánh bài hút thuốc ở phòng làm việc.
Tàn thuốc đốt cháy rèm cửa sổ, còn cháy cả mấy trang tạp chí vẫn chưa đóng bọc.
Cũng may kịp thời dùng bình chữa cháy dập lửa, mọi người không sao, nhưng mấy người nhân viên này phải đối mặt với vấn đề bồi thường tổn thất và sa thải, nên phạt thì vẫn phải phạt.
Điều này nằm trong phạm vị của bộ phận nhân sự, Hướng Dụ không thể không đến công ty một chuyến.
Cô ngắt điện thoại, thu dọn đồ đạc một cách cam chịu, sau đó khoác túi xách chuẩn bị xuất phát.
Cận Phù Bạch cầm chìa khóa xe: "Anh đưa em đi."
Đến dưới công ty, chức vụ hiện giờ của Hướng Dụ đã có được vị trí đậu xe riêng.
Cận Phù Bạch cho xe dừng lại trong chỗ đậu xe, cởi dây an toàn cho mình trước rồi lại cởi giúp Hướng Dụ, anh cúi người hôn cô: "Mất khoảng bao lâu?"
"Em cũng không biết nữa, nếu không thì anh về trước đi, xong việc em tự bắt taxi về."
"Anh đợi em." Cận Phù Bạch lời ít ý nhiều.
Ba người tăng ca đều là người mới, thường ngày có biểu hiện gì đều rơi hết vào trong mắt Hướng Dụ, cô cũng đã xem lại CCTV, dứt khoát đưa ra quyết định sa thải tất cả.
Cô lại trao đổi qua với Chu Liệt, cuối cùng chuyện này cũng coi như đã được giải quyết xong.
Hướng Dụ cầm máy tính xách tay làm việc, Wechat cũng đăng nhập trong máy tính.
Chu Liệt cúi người bên cạnh cô, đang đọc lời xin lỗi của một nhân viên cũ dẫn dắt nhân viên mới gửi cho Hướng Dụ.
Bất thình lình, máy tính phát ra một âm thanh nhắc nhở.
Di động đặt trên mặt bàn của Hướng Dụ cũng rung theo, là một tệp tài liệu do Cận Phù Bạch chia sẻ: [56 tư thế, HD không che.docx]
"Khụ!" Hướng Dụ gập máy tính lại.
Chu Liệt ở bên cạnh cũng nghiêng đầu, dùng tiếng ho che đậy sự ngượng ngập, sau đó xoay người đi về bàn làm việc của mình một cách nhanh chóng.
Chu Liệt đi khỏi, Hướng Dụ mới mở máy tính lên, dùng một thái độ dửng dưng thản nhiên ngoài mặt ngõ bàn phím kêu "lạch cạch".
Cô hỏi Cận Phù Bạch, anh đang ở đâu?!!!
Cận Phù Bạch trả lời lại rất nhanh, nói đang ở phía đối diện.
Khi Chu Liệt ngước mắt lần nữa, anh ta nhìn thấy Hướng Dụ đột ngột quay đầu, "con mắt lộ tia hung dữ" hướng về phía cửa sổ sát sàn của phòng làm việc.
Sau đó cô giơ tay, làm một động tác cứa cổ, dùng khẩu hình miệng nói: Anh, chết, chắc, rồi!
Năm nay Hướng Dụ đã 28 tuổi rồi, bình thường khi ở trong công ty rất kiệm lời.
Ngoài thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với cô gái có đôi mắt hạnh ở quầy lễ tân, thì phần lớn đều là làm việc hoặc chơi game.
Rất hiếm khi thấy cô có thời khắc thiếu nữ như này.
Thì ra khi yêu đương cô lại giống một đứa trẻ lớn 18 tuổi đến vậy.
Chu Liệt thu lại ánh mắt, mỉm cười, tiếp tục công việc của mình.
Xử lý xong tất cả mọi việc, Hướng Dụ kẹp túi xách, hùng hùng hổ hổ chạy vào trong tòa nhà văn phòng đối diện.
Cận Phù Bạch đang ngồi cạnh chiếc bàn làm việc duy nhất trong khu vực làm việc của cả tầng trống trải, cầm một cành hoa Cát tường mới được thay trong bình hoa, cười hỏi: "Bận xong rồi à?"
Hướng Dụ nhào vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, hai tay chặn ở cổ anh, còn ra vẻ muốn bóp chặt: "Sao anh lưu manh vậy chứ, đã thấy em đang làm việc rồi mà còn gửi cái đó cho em!"
"Cái nào?" Người bị hỏi không nhanh không chậm nhét hoa vào trong tay cô.
"Là cái đó đó, gì mà 56 tư thế!"
Cận Phù Bạch bật cười, một tay đỡ mông cô, tay còn lại lấy di động từ trong túi quần cô ra ngoài.
Anh tìm thấy tệp tài liệu đó, giúp cô mở ra: "Không phải sáng sớm em nói muốn rèn luyện cơ thể sao? Ban nãy anh nhìn thấy một bài chia sẻ về các tư thế yoga cũng không tệ, giảng rất chi tiết, vậy nên gửi cho em xem, em nghĩ đi đâu vậy?"
Hướng Dụ đầy một bụng tức không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn anh.
Cận Phù Bạch biến vết cắn thành nụ hôn sâu, sau khi kết thúc anh mới chỉ chỉ cửa sổ sát sàn ở đằng sau, hỏi một cách vô tội: "Ông chủ của bọn em chắc không rảnh đến mức dùng kính viễn vọng nhìn sang bên này đâu nhỉ?"
Hướng Dụ: "..."
Anh cố ý! Chắc chắn là thế!
Vậy nên nếu như có người hỏi Hướng Dụ, Cận Phù Bạch năm 35 tuổi với Cận Phù Bạch năm 28 tuổi có gì khác biệt.
Cô sẽ trả lời rằng, cảm ơn vì đã hỏi, khác biệt chính là, da mặt của đàn ông nhiều tuổi càng dày hơn!
Nhưng suy nghĩ nghiêm túc thì khác biệt của Cận Phù Bạch với khi đó cũng vẫn còn một điểm nữa...!
Đó là anh đã cai thuốc lá rồi.
Sự vui mừng hạnh phúc của cửu biệt trùng phùng khi đó đã che lấp hết tất thảy, đợi tới khi cô phản ứng lại mới nhớ ra đã rất lâu không còn nhìn thấy Cận Phù Bạch hút thuốc nữa.
Mới đầu còn tưởng do tai nạn xe cộ nên phải nghiêm túc nghe lời căn dặn của bác sĩ.
Về sau thấy anh cứ thức trắng đêm, bác sĩ nói không cho anh làm việc quá sức, anh cũng lo lắng để ý hơn một chút.
Hướng Dụ hỏi Cận Phù Bạch: "Anh cai thuốc lá rồi sao?"
"Em hít nhiều khói thuốc sẽ không tốt." Anh chỉ nói như vậy.
Khi hỏi anh câu này, Hướng Dụ, Cận Phù Bạch còn có Lạc Dương đang ở trong sân làm một ghế băng dài bằng gỗ.
Trên phố Tú Xuân có một vài thợ thủ công tay nghề lão luyện của thành phố Đế Đô cũ.
Khi rảnh rỗi Lạc Dương rất hay đi tới nhà của một cụ già, giúp ông ấy làm chút việc, cũng nghe ông cụ dạy một vài kỹ thuật nhỏ.
Nghe anh ấy nói ông cụ rất hiền lành phúc hậu, giống như ông nội đã qua đời của anh ấy vậy.
Hướng Dụ nghe nói Lạc Dương muốn đích thân làm một ghế băng dài gỗ thì cực kỳ phấn khích, cô cầm đống đinh thép lấy được trong người Cận Phù Bạch từ trong phòng ngủ ra ngoài, hỏi, những thứ này có dùng được không?
Nhìn biểu cảm một lời khó nói của Lạc Dương, Cận Phù Bạch bật cười thành tiếng: "Dùng được thì dùng đi, tận dụng lần nữa luôn."
Có điều tay nghề của Lạc Dương không khéo, cầm bùa đóng chưa được mấy cái đã đập ngay lên ngón tay, đau đến mức nhảy thẳng chân lên.
Trong tủ lạnh có đá viên, Cận Phù Bạch cũng là lúc đi lấy giúp đá mới phát hiện ra bí mật của Hướng Dụ.
Chẳng trách tối nào cô gái này cũng đều muốn tự ra ngoài ngồi một lúc.
Cũng may tay của Lạc Dương không bị thương quá nghiêm trọng, chườm đá một lúc là đã bớt sưng rồi.
Xịt một ít nước thuốc giảm đau, thu dọn đồ nghề, quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhiệt độ giữa hè oi bức, Hướng Dụ tắm xong, lại giống như mọi ngày, nói muốn một mình đi ra sân ngắm trăng.
Cô lén lún lướt vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh, còn chưa đợi chọn được cái nào thì đằng sau chợt truyền đến thanh âm của Cận Phù Bạch, vừa khéo trùng với tiếng nói trong lòng: "Chọn cái nào thì tốt nhỉ?"
Hướng Dụ lập tức quay đầu, thử dùng cơ thể nhỏ bé của bản thân che đậy tủ lạnh.
Nhưng mà thất bại rồi.
Cận Phù Bạch đi tới, đứng vững trước mặt cô.
Anh thò tay qua eo cô, sau đó kéo cô ôm vào lòng: "Đừng dựa sát tủ lạnh, em mặc mỏng như vậy, lát nữa lại bị lạnh bây giờ."
Trong tủ lạnh chất đầy những hộp kem khác nhau, còn có rất nhiều kem ốc quế.
Cận Phù Bạch cụp mắt, nhìn người con gái ở trong lòng đã chột dạ đến mức mắt liếc điên đảo: "Là anh sợ em đến ngày không thoải mái, chứ không phải không cho em ăn."
Thật ra những năm Cận Phù Bạch rời đi, Hướng Dụ thực sự không hề ăn kem lần nào nữa.
Thậm chí còn chưa từng chủ động đi mua.
Nhưng anh vừa quay lại, không biết phải nói sao, cơn thèm ăn và tình yêu của cô đồng thời thức tỉnh.
Biết Cận Phù Bạch lo lắng cho mình, Hướng Dụ lấy một hộp kem nhỏ rồi nói: "Em không ăn nhiều đâu, em chỉ ăn có chút xíu này thôi."
Vốn dĩ sức chứa trong hộp kem chỉ bằng một quả bóng nhỏ, bây giờ còn lại một nửa, là tối qua cô ăn thừa.
Cận Phù Bạch hôn chóp mũi cô, có phần bất lực: "Em ăn đi, nhưng qua mấy hôm nữa thì đừng ăn nữa, kỳ đèn đỏ của em sắp đến rồi, anh thực sự không thể nhìn được dáng vẻ đau đến mức túa đầy mồ hôi khắp đầu của em, khiến người ta quá đau lòng."
Cửa sổ phòng ngủ được mở, gió đêm tràn vào.
Trong không khí tràn ngập sự ấm áp của mùa hè, và hương hoa thơm thơm trong đình viện.
Cô đã đưa ra quyết định, hôm nay sẽ là lần cuối cùng cô ăn kem.
Sau này tiền tiết kiệm được cô muốn mua kẹo cai thuốc lá cho Cận Phù Bạch ăn.
Kỳ thực anh cai thuốc không hề dễ dàng gì, Lạc Dương từng nói, trước khi về nước anh nghiện thuốc lá rất nặng, hút thuốc toàn để bị ho.
Cơn nghiện thuốc nặng như vậy, bởi vì cô nên nói cai là cai, chắc chắn không thể thích ứng.
"Cận Phù Bạch." Cô gọi một tiếng.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, thanh âm của anh như nhuốm một tầng hơi nước: "Gọi anh à?"
"Anh thích vị kẹo cai thuốc lá nào? Bạc hà? Hay là mứt lê?"
Cô mặc một chiếc váy mỏng, chân giơ lên lắc lư, vạt váy xếp chồng lên mông theo chuyển động, để lộ cả đôi chân, lớp vải ren như ẩn như hiện.
Cận Phù Bạch tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
Động tác đang cầm khăn lau tóc ở trong tay dừng lại, sau đó lau bừa mấy cái rồi ném khăn mặt sang một bên, anh chống lên giường sát qua đó.
"Em hỏi anh thích vị nào, ưm..."
Hướng Dụ cảm giác giường lún xuống, xoay người, đúng lúc bị anh phủ người đè xuống hôn.
Quai váy trên vai bị tuột xuống, trong nụ hôn say đắm cô ngước cổ, giữ lại chút lý trí nhắc nhở Cận Phù Bạch đừng đụng đổ kem ra giường.
Môi của Cận Phù Bạch dính lên trên xương quai xanh của cô, "Ừm" một tiếng không nặng không nhẹ.
Sau đó tiện tay nhấc cao hộp kem, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Hộp kem được anh nhấc một lúc, khi chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, cuối cùng nó cũng được đặt lên đầu giường.
Anh hất váy cô lên, thò tay vào bên trong, ngón tay vì vừa mới cầm hộp kem nên lành lạnh, vuốt ve xoa nắn nhẹ nhàng ở nơi đó.
Trong chuyện này, Cận Phù Bạch luôn có sự dịu dàng và lòng nhẫn nại của riêng anh.
Anh vĩnh viễn ngắm nhìn Hướng Dụ một cách trìu mến như thế, ngón tay liên tục khuấy đảo.
Nhìn cô hô hấp rối loạn, khó khăn chống đỡ, rồi lại nhìn cô cuối cùng cũng không nhịn được phải cắn chặt môi dưới mới có thể nuốt hết những thanh âm của mình ngược vào trong.
Cảm nhận được sự sung sướng và sự tiếp nhận trên thân thể cô, khi ấy anh mới rút tay ra, cúi người hôn cô, sau đó tiến thật sâu vào nơi bí mật.
Hộp kem trên đầu giường sớm đã đổ lênh láng, Hướng Dụ mệt mỏi vùi người vào trong lòng Cận Phù Bạch, lắng nghe nhịp tim của anh.
Cô có một loại phản ứng sinh lý rất thần kỳ, sau khi làm xong cổ họng lúc nào cũng khàn khàn, thanh âm khe khẽ hỏi anh, có phải anh là người luôn luôn nhẫn nại như vậy không? Cũng hỏi anh, hồi còn đi học theo đuổi con gái có phải cũng rất nhẫn nại không?
Cận Phù Bạch vuốt tóc cô mấy cái, cười hỏi: "Em hy vọng anh cũng nhẫn nại với người phụ nữ khác à?"
"Đương nhiên không phải!"
Hướng Dụ đánh anh một cái, chỉ có điều không có sức lực nào, đổ sụp lên người anh, thuận theo đó ôm chặt lấy anh.
Nhìn cô làm nũng dính người như thế này, tâm trạng của Cận Phù Bạch rất tốt, anh hôn lên trán cô, sau đó kể cho cô nghe, nói thật ra anh không phải là một người có lòng nhẫn nại, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Từ năm 7 tuổi Cận Phù Bạch đã biết gia đình mình với gia đình của những người bên cạnh không hề giống nhau.
Bố mẹ anh sẽ ở trên bàn ăn ăn bữa sáng bàn bạc về cổ phiếu, bàn bạc về hoạch định chiến lược kinh doanh và một vài kế hoạch của những hoạt động khác.
Nhưng từ trước đến giờ họ đều nói chuyện lý trí như thế, đôi khi Cận Phù Bạch cảm thấy, nếu như cởi bỏ quần áo ngủ, rồi mặc lên bộ đồ đường hoàng nghiêm chỉnh cho họ, thì kỳ thực nhìn họ chẳng khác nào những đối tác làm ăn ngồi trong phòng làm việc với suy nghĩ "mọi người đều vì lợi ích mà đến".
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy thời khắc mặt mũi tươi cười của bố mẹ.
Khi bố anh khoác vai người phụ nữ khác, tay luồn vào trong chiếc váy công sở của người ta, trên mặt ông cũng nở một nụ cười đắc ý như gió mùa xuân.
Khi mẹ anh ngả vào lòng người đàn ông khác, trông bà cũng giống như chú chim nhỏ nép mình, ngập tràn hạnh phúc.
Còn khi về đến nhà, họ lại khôi phục bộ mặt lạnh tanh, sau khi bàn xong chuyện công việc, mỗi người lại quay trở về phòng ngủ của riêng mình.
Cái gọi là hôn nhân trên hình thức, có lẽ chính là như vậy.
Vậy nên phần lớn thời gian Cận Phù Bạch đối với quan hệ giữa nam và nữ không chỉ không có lòng nhẫn nại mà còn cực kỳ căm ghét.
Cho dù là ngày dẫn em trai họ Cận Tử Ngung đến làm quen Chử Lâm Lang, thì sự nhẫn nại của Cận Phù Bạch cũng chỉ duy trì được 10 phút.
Sau 10 phút, anh đứng dậy khỏi bàn rồi rời đi, sự nhẫn nại gần như tan biến hết.
Kể đến việc anh rời khỏi bàn ăn trước, Hướng Dụ bĩu môi: "Thực sự chỉ có 10 phút mà phóng viên đã chụp được ảnh sao? Liệu có phải anh trò chuyện vui vẻ quá nên quên mất thời gian, tưởng rằng bản thân chỉ nói có 10 phút?"
Cận Phù Bạch dứt khoát thò tay xuống phía dưới: "Anh cảm thấy, em vẫn chưa buồn ngủ mấy nhỉ?"
Hướng Dụ hét lên né anh, nhưng cũng vì ban nãy thời gian quả thực có hơi lâu, Cận Phù Bạch sợ cô không chịu đựng được nên không hề có ý muốn làm gì, anh chỉ trêu ghẹo cô một chút rồi thôi.
Nhưng không ngờ Hướng Dụ đột nhiên ngước mắt, con ngươi to tròn long lanh: "Cận Phù Bạch, em hỏi anh cái này."
"Ừ."
"Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy, đàn ông cực thích được phụ nữ dùng miệng ấy ấy, anh biết em nói gì mà nhỉ? Anh có muốn thử không?"
"..."
Cận Phù Bạch nheo mắt: "Hướng Dụ."
Anh kéo tay cô, để cô cảm nhận hậu quả của câu nói này.
Đầu ngón tay chạm phải đường gân nhô lên, Hướng Dụ sợ đến mức rụt ngón tay lại: "Em sai rồi, em sai rồi, em chỉ tò mò nên hỏi một chút thôi mà..."
Dáng vẻ gây chuyện nhưng không dám chịu trách nhiệm của cô khiến Cận Phù Bạch thích thú cười không ngớt, anh kéo cô vào lòng, đắp chăn mùa hè lại hẳn hoi cho cô: "Vậy thì ngoan ngoãn đi ngủ cho anh."
Chưa tới một phút, Hướng Dụ lại lộ ra nửa chiếc đầu: "Thực sự phản ứng to vậy sao? Tại sao chứ?"
Cận Phù Bạch: "..."
...!
Có lẽ vì rêu xanh trên phố Tú Xuân càng nuôi càng tốt, vậy nên bên ngoài dần dần có tin đồn, nói rằng con phố này có phong thủy tốt từ tận thời cổ xa xưa.
Cũng có người nói, những con phố ngày xưa từng được bậc Đế Vương ghé qua quả nhiên không giống nhau.
Hướng Dụ ôm bụng, dán miếng dán nhiệt trên áo, ngồi co ro trên ghế xích đu trong sân.
Thỉnh thoảng nghe được người bên ngoài đàm luận như vậy, cô nghĩ trong lòng, cũng chẳng có gì không giống cả, nếu không phải Cận Phù Bạch chi số tiền lớn để làm sông nhân tạo, thì cho dù thời cổ đại Hoàng Đế có đến san bằng con đường này đi chăng nữa thì những đám rêu xanh đó cũng chẳng thể sống được.
Kết luận cuối cùng, vẫn là Cận Phù Bạch "phá của" mới làm ra được như thế.
Hai hôm nay cô bị đau bụng kinh, uống thuốc xong cũng đã dịu đi một chút, nhưng toàn thân vẫn không có sức lực, eo rất đau, luôn muốn dựa vào một nơi nào đó để ngồi.
Cận Phù Bạch dẫn theo Lạc Dương ra ngoài có việc, đúng lúc vào cuối tuần, chỉ có một mình cô ở nhà.
Hướng Dụ muốn lười biếng vùi mình vào trong chăn chơi game, xem phim truyền hình, trải qua một ngày giống như con cá muối.
Nhưng Cận Phù Bạch ra ngoài cũng không quên lo lắng, ban nãy gọi điện thoại về căn dặn cô, bảo cô không có chuyện gì thì dậy ra ngoài sân đi dạo mấy vòng, anh nói kỳ đèn đỏ ngồi nhiều sẽ không tốt.
Hướng Dụ muốn lười biếng, nhưng lại cảm thấy Cận Phù Bạch nói rất đúng, âm thầm bĩu môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Không thể không bội phục mắt nhìn của Cận Phù Bạch, căn nhà này thực sự không tệ chút nào.
Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có mấy bụi hoa ly, hễ hoa nở là tỏa hương thơm ngào ngạt khắp sân.
Hướng Dụ theo thói quen ôm chặt miếng dán nhiệt trên bụng, thong thả chậm rãi đi ra bên ngoài, muốn ngắm nhìn sự náo nhiệt của phố Tú Xuân.
Cô đứng bên cửa nhìn về phía xa xa, một trận cười giòn tan thu hút sự chú ý.
Quay đầu lại nhìn, là một cậu bé đang xem nòng nọc bên bờ sông nhân tạo.
Cậu bé cũng không để ý xem có bẩn hay không, gần như nằm bò ra bờ sông, cánh tay nhỏ bé trắng muốt như ngó sen mò vào trong nước.
Làm kinh động đến đám nòng nọc ở dưới sông.
Cậu bé là con lai, trắng nõn, mái tóc màu sáng.
Gương mặt là kiểu rất được người ta yêu thích.
Có lẽ với người đẹp thì bất luận là tuổi tác hay giới thính đều sẽ thưởng thức cảnh đẹp ý vui như nhau.
Hướng Dụ cũng không vội rời đi, đằng nào cũng rảnh, cô muốn xem xem người nhà của cậu bé là người như thế nào.
Khi người mẹ của cậu bé xách một chiếc túi đồ ngọt xuất hiện, Hướng Dụ lập tức sững người.
Những ký ức liên quan đến chuyện cũ chen lấn trong đầu thi nhau ùa ra ngoài.
Nếu cô nhớ không nhầm thì người phụ nữ lai có con mắt như màu hổ phách này tên là Jenny.
Người xung quanh đều nói cô ấy là nhân tình của Trác Tiêu lúc còn sống.
Hoặc có lòng tốt hơn một chút thì sẽ nói cô ấy là mối tình đầu của Trác Tiêu trước khi kết hôn, nhưng thường thường ở đằng sau sẽ luôn chêm thêm một câu "tiểu tam sau khi cưới".
Nhưng Hướng Dụ càng bằng lòng gọi cô ấy là, người phụ nữ mà Trác Tiêu từng yêu thật lòng.
Jenny ăn mặc rất giản dị, mái tóc dài màu nâu được buộc lên tùy ý, không hề có một chút khí chất của "chim Hoàng Yến" từng được bao nuôi giống như lời bọn họ nói.
Cô ấy ngồi xổm bên cạnh cậu bé, vừa cười vừa nhìn nó dùng tay đùa nghịch nước sông.
Mặt trời giữa trưa chói chang, mặt nước bị cậu bé quậy đến mức sóng gợn lăn tăn.
Hướng Dụ nghĩ, làn nước trong veo đó có lẽ rất ấm, mang theo nhiệt độ của ánh mặt trời.
Nhưng những điều này phản chiếu vào trong mắt của Jenny, đôi mắt trong sáng màu hổ phách đó luôn có một loại hoài niệm cùng đượm buồn.
Bụng Hướng Dụ không thoải mái, chầm chậm ngồi xuống, ngồi trên bậc cửa.
Trong cơn gió thoảng qua, trong những tiếng ồn ào huyên náo thỉnh thoảng xuất hiện trên con phố, cô nghe thấy cậu bé hỏi Jenny: "Mẹ ơi, con phố này rất đẹp, đúng không ạ?"
"Ừ, rất đẹp rất đẹp."
"Con biết ngay mẹ cũng sẽ thích mà, mẹ thích những loại cây thực vật ẩm ướt trơn nhẵn." Cậu bé nhăn mặt, sờ vào rêu xanh, sau đó co rúm bả vai lại giống như không chịu được.
"Con không thích à?"
"Đương nhiên con không thích, cái cây thực vật này sờ vào, ừm...!giống như chiếc giẻ lau vẫn chưa được vắt sạch vậy mẹ ạ.
Với cả con còn từng bị ngã khi giẫm lên nó, con ghét nó lắm."
Cậu bé nghĩ ngợi, lại cười nói: "Con ghét nó, con thích những chú cá nhỏ và nòng nọc trong nước, con phố này thật tuyệt đẹp."
Jenny cụp mắt, gió thổi qua, lông mi của cô ấy khẽ lay động trong chốc lát.
Hoặc cũng có thể, cô ấy nghĩ tới điều gì đó, nên lông mi mới khẽ lay động như vậy.
Hướng Dụ ngồi trên bậu cửa chơi game, vẫn luôn loáng thoáng nghe được Jenny và con của cô ấy nói chuyện với nhau.
Đột nhiên nghĩ ra, rất nhiều năm về trước nhưng đã quên mất là ở đâu, rất có khả năng là Lý Xỉ cái tên hóng hớt nhiều chuyện này cho cô xem một bức ảnh.
Cô nhớ Trác Tiêu có một gương mặt thanh tú, nụ cười cũng khá ôn hòa.
Hướng Dụ chơi mấy ván game, đang chuẩn bị cất di động để quay vào trong nhà thì đáy mắt liếc được một đôi giày da.
Cô nghĩ, toi rồi.
Quả nhiên nghe thấy thanh âm của Cận Phù Bạch: "Em giỏi nhỉ, bụng đau mà còn ngồi trên bậu cửa."
Anh cúi người, bế cô dậy: "Không lạnh à?"
Hướng Dụ ôm cổ Cận Phù Bạch như một thói quen, dùng một ngữ khí "em rất nghe lời, em rất ngoan" nói: "Không lạnh, bấy giờ ánh mặt trời đẹp như vậy, em nghe lời anh nên ra khỏi nhà đi dạo mà."
Cận Phù Bạch nhướng mày, buồn cười hỏi: "Ra khỏi nhà, đi tới cổng, sau đó mệt quá nên ngồi xuống dưới suốt buổi chiều à?"
"...Đâu có."
Hướng Dụ được Cận Phù Bạch bế vào trong phòng ngủ, căn phòng quay mặt về hướng ánh mặt trời, đệm giường được sưởi đến mức nóng hầm hập, nước giặt quần áo mùi chanh mát tản ra thoang thoảng.
Cô ngồi trên giường, nhắc đến chuyện lúc chiều nhìn thấy Jenny với anh.
Nói nửa ngày, Cận Phù Bạch đều luôn giữ một biểu cảm yên tĩnh trầm tư.
Hướng Dụ nhíu mày: "Không lẽ anh không biết người em nói đến là ai à?"
"Ừm, anh đang nghĩ."
Dường như đàn ông bẩm sinh đã chẳng thể nhớ được gì lâu, Hướng Dụ chỉ đành giải thích nói, Jenny chính là người yêu của Trác Tiêu lúc còn sống, là cái cô nghệ sĩ có dòng máu lai, chúng ta còn từng nhìn thấy người ta làm đàn dương cầm và cây dương xỉ, anh có nhớ không?
Cô nói, không ngờ con của cô ấy đã lớn đến thế rồi.
Cận Phù Bạch ôm cô vào lòng, tay phủ lên trên bụng dưới của cô, xoa bóp nhẹ nhàng.
Kể cho cô nghe một câu chuyện xưa.
Trước kia Trác Tiêu và Lý Xỉ từng là bạn học, biết được rất nhiều chuyện của Trác Tiêu, cũng từng nói lại với Cận Phù Bạch một vài điều.
Nói sự gặp gỡ của Trác Tiêu và Jenny là bởi vì rêu xanh.
Trên con đường nhỏ nào đó ở nước Pháp, rêu phong phủ đầy đất, Jenny ôm kẹp vẽ tranh, không cẩn thận giẫm lên trên đó, suýt chút nữa đã bị ngã nhào.
Đúng lúc đó Trác Tiêu đi ngang qua, ra tay giúp đỡ, đỡ cô ấy đứng vững, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau này, tất cả những sáng tác của Jenny đều có yếu tố của rêu xanh.
Vì vậy nói cô ấy yêu rêu xanh, có lẽ ít nhiều đều có liên quan đến hình bóng của người mà cô ấy từng yêu.
Nghĩ nhẹ nhàng hơn một chút thì những người đã lên thiên đường đó, thật ra trong nhân gian vẫn luôn sống trong những nỗi nhớ nhung không một tiếng động của rất nhiều người.
Hướng Dụ ngẩn người một lúc, cảm thấy Cận Phù Bạch còn dịu dàng hơn cả lập luận này.
Ở quá khứ, anh bắt gặp những mối quan hệ muôn hình muôn vẻ trong thế giới của mình nhiều như vậy, nhưng lại không bao giờ nói ra một lời.
Đây là lần đầu tiên Hướng Dụ nghe Cận Phù Bạch nhắc đến chuyện của Trác Tiêu, không hề giống với dáng vẻ khịt mũi coi thường của Lý Mạo năm đó.
Ngay từ lúc ban đầu anh đã không giống với bọn họ rồi.
Cũng xuôi theo chủ đề này, Hướng Dụ đột nhiên hỏi: "Cận Phù Bạch, anh có từng cực kỳ cực kỳ hối hận chuyện gì không?"
Cô nghĩ, người giống như anh phần lớn đều kiêu ngạo, chắc có lẽ sẽ không vì chuyện gì mà hối hận đâu nhỉ?
Nhưng không ngờ rằng, Cận Phù Bạch lại nói, có.
Hướng Dụ nhớ Cận Phù Bạch từng nhắc đến cậu em họ đã cưới cô con gái của nhà họ Chử đó, anh nói em trai họ có rất nhiều nghi hoặc với Cận Phù Bạch, luôn cảm thấy rồi có một ngày anh sẽ vì mất đi mà cảm thấy hối hận.
Nhưng Cận Phù Bạch cũng từng nói, con người đều sẽ mất đi, kết cục cuối cùng của tất cả mọi người chẳng qua chỉ là mất đi sinh mạng để rồi trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Mất đi là lẽ thường.
Có thể có được lâu dài thật ra là một loại may mắn cần phải được cảm ơn.
Một người nhìn cuộc đời thoáng như anh, cũng sẽ vì chuyện gì đó mà cảm thấy hối hận ư?
Hướng Dụ dựa vào lòng anh, ngước đầu nhìn khuôn mặt thon gọn của anh, cố ý trêu chọc: "Không lẽ là hối hận vì không cưới được cô Chử đó hả?"
Cận Phù Bạch giơ tay véo má cô, hỏi cô, rốt cuộc muốn ghen đến khi nào?
Hướng Dụ đảo mắt: "Đến khi có đối tượng tiếp theo để ghen."
Vốn dĩ tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ nói, sẽ không có đối tượng tiếp theo để ghen đâu.
Kết quả anh lại nói: "Ừ, vậy cũng sắp rồi đấy."
Hướng Dụ không vui, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng anh: "Cận Phù Bạch, không ngờ anh lại còn để em có được đối tượng tiếp theo để ghen!"
"Sẽ có mà..."
Lồng ngực anh hứng chịu hai cú đấm của Hướng Dụ xong mới cười rồi nói tiếp: "...Nếu như em là một người mẹ sẽ ghen tuông với con gái mình."
Phản ứng lại được anh đang nói gì, Hướng Dụ lại đấm cho anh thêm một cú nữa: "Ai muốn sinh con gái cho anh chứ."
"Không sinh à? Không sao, không có con anh cũng có thể chấp nhận."
Ngón tay cái của Cận Phù Bạch vuốt ve nhẹ nhàng cổ tay cô: "Em thích lối sống như thế nào cũng được hết."
Hối hận mà anh nói thật ra chỉ đến từ lúc suy nghĩ trong chốc lát.
Đó là khi gặp phải tai nạn xe cộ ở nước ngoài, khoảnh khắc Cận Phù Bạch đánh tay lái, đột nhiên hối hận vì mình đã để lại cho Hướng Dụ một chiếc nhẫn kim cương.
Xe ô tô giống như con mãnh thú phát cuồng, lao như bay về phía anh, tiếng va chạm và sự đau đớn đều chớp mắt tan biến, nhưng anh lại nhớ rõ những lo lắng của mình...!
Nếu như sau khi anh chết đi Hướng Dụ mới phát hiện ra chiếc nhẫn đó thì phải làm sao đây?
Cô bé ngốc của anh nhất định sẽ khóc cho mà xem.
Đó là lần hối hận duy nhất của anh trong suốt 35 năm qua.
...!
Cận Phù Bạch người này đích thực là một tên phá gia chi tử.
Lạc Dương từng nói một lần "Bây giờ anh Cận chẳng còn đồng nào nữa đâu", kể từ sau đó, Hướng Dụ luôn cảm thấy người đàn ông tiêu xài hoang phí này sắp sửa phải rơi vào cảnh sa sút khố rách áo ôm rồi.
Còn tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ bớt tiêu hoang, nhưng kết quả anh lại là người một mực theo chủ nghĩa lãng mạn, tiêu tiền như nước.
Đến đón Hướng Dụ tan làm cũng không quên mua một bó hoa tươi.
Hôm đó Hướng Dụ mặc một bộ đồ công sở đi ra khỏi công ty, ráng chiều nhuộm đỏ cả một góc trời, tòa nhà văn phòng bằng kính phản chiếu ánh hào quang, tỏa ra một thứ màu cam cam hồng hồng đầy ngọt ngào.
Xe của Cận Phù Bạch đậu bên dưới công ty, gương mặt anh vốn đã vô cùng bảnh bao, vậy nên mặc gì cũng đều có dáng vẻ rất cao quý.
Anh chỉ cần dựa vào cạnh xe đợi cô thôi là đã bắt mắt lắm rồi, bấy giờ còn ôm cả một bó hoa tươi được bọc trong giấy bọc tông màu ấm, nhìn anh giống như một người chuẩn bị tỏ tình bước ra từ trong ánh chiều tà nơi chân trời.
Người đi đường không ai không dừng lại liếc mắt quan sát.
Hướng Dụ chạy một mạch tới trước mặt Cận Phù Bạch, đón lấy bó hoa, không quá để ý đến những tiếng trầm trồ của đồng nghiệp cùng đi ra khỏi công ty, cô chỉ cảm thấy khó hiểu.
Cô ngửi được mùi hoa hồng thơm ngào ngạt: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
"Không phải."
Cận Phù Bạch giúp cô mở cửa ghế lái phụ: "Vẫn chưa từng tặng em cả một bó hoa, anh muốn tặng, vậy nên đã mua."
Hướng Dụ ngồi vào trong xe, ngẫm nghĩ: "Rõ ràng từng tặng rồi mà, có một năm Valentine, không phải anh đã từng tặng em sao? Anh quên rồi à?"
Tất nhiên anh không quên.
Chỉ có điều bó hoa khi đó không phải anh đích thân đi mua.
Không giống với bó hoa này, mỗi một cành đều là anh tự chọn, luôn cảm thấy như vậy sẽ có ý nghĩa hơn một chút.
Hướng Dụ ôm bó hoa, mặc dù cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng không tránh khỏi suy nghĩ:
Hỏng bét rồi, trông chờ người đàn ông này tiết kiệm chi tiêu quả thực là điều không thể nào.
Ăn xong bữa tối, cô gom góp đồ trang sức và vàng bạc lại, ôm một chiếc túi to tướng đi tìm Lạc Dương: "Đây là tất cả những thứ có giá trị của tôi, A Dương cậu tìm chỗ nào đó mang bán nó đi, có lẽ có thể đổi được ít tiền..."
Lạc Dương nhìn đống trang sức mờ mịt chẳng hiểu gì.
Nguyên bông tai kim cương đã có tận mười chiếc, còn có dây chuyền bạch kim, vòng tay vàng, dây chuyền kim cương, lắc chân bạch kim, một đống thứ đồ sộ.
Thứ chói mắt nhất là một chiếc nhẫn kim cương hồng, nhìn kiểu gì cũng phải tận mấy carat, lấp lánh lóa mắt dưới ánh đèn.
"...Cô Hướng, cô thiếu tiền hả?"
Hướng Dụ hạ thấp giọng nói: "Tôi thì thiếu gì tiền, không phải tôi đang sợ Cận Phù Bạch không đủ tiền tiêu sao!"
Lạc Dương phút chốc mỉm cười, còn chưa đợi anh ấy nói gì, Cận Phù Bạch đúng lúc bước vào cửa, liếc nhìn trang sức trên bàn, thuận miệng cười hỏi: "Mở hội triển lãm à?"
"Anh Cận, cô Hướng nói muốn bán những thứ đồ này đi để tài trợ cho anh."
Cận Phù Bạch kinh ngạc nhướng chân mày: "Tài trợ cho anh?"
"Là một thời gian trước Lạc Dương nói, cậu ấy nói anh hết tiền rồi..."
Người bị nói hết tiền đột nhiên bật cười, gật gật đầu, thừa nhận một cách phóng khoáng: "Đúng là không có tiền như trước kia nữa, nhưng đồ anh tặng cho em cũng không đến mức phải bán đi."
Vừa nói, anh vừa cầm một đôi vòng vàng lên quan sát tỉ mỉ, sau đó trêu cô, "Bạn trai cũ tặng à?"
"Bạn trai cũ cái gì chứ!"
Hướng Dụ giơ cổ tay ra, "Đó là đồ mà người già trong nhà tặng khi em đầy tháng, kích thước của chiếc vòng này là bao nhiêu hả anh, bây giờ em còn có thể đeo vừa không?"
Cô rõ ràng là một người tỉnh táo như thế, vậy mà khi vùi đầu vào trong tình yêu, vì người đàn ông của mình mà đến cả vòng vàng lúc đầy tháng hay chiếc khóa nhỏ vàng cũng đều mang ra chuẩn bị bán đi hết để hỗ trợ cho anh.
Sao lại khiến người ta yêu thương đến thế cơ chứ?
Cận Phù Bạch nắm nắm lấy cổ tay Hướng Dụ: "Anh thấy bây giờ vẫn còn nhỏ lắm, em phải ăn nhiều vào."
Buổi tối trước khi ngủ, Hướng Dụ sát lại trước mặt Cận Phù Bạch, chọc chọc vào bả vai anh: "Cận Phù Bạch, em có câu hỏi muốn hỏi anh."
Ánh đèn lờ mờ, mái tóc cô mềm mượt kẹp sau tai, lông mi phản chiếu chút bóng mờ xuống dưới mí mắt.
Mười năm trước khi còn trong trường học, Cận Phù Bạch nghe giáo sư Đại học giảng bài, khi đó giáo sư từng nói, ánh mắt của một vài người phụ nữ sẽ rất dịu dàng lấp lánh.
Hướng Dụ vào lúc này đây, chắc chắn chính là như vậy.
Có lẽ vì lần trước cô ở trên giường nghiêm túc gọi tên anh như thế là để hỏi những câu hỏi kiểu phụ nữ dùng miệng làm cái đó cho đàn ông...!
Thế là Cận Phù Bạch không khỏi tự chủ động suy nghĩ về hướng không đứng đắn.
Nhưng Hướng Dụ không hề nghĩ tới mấy thứ đó, cô nhíu mày, vẫn đang lo lắng cho tình hình tài chính của Cận Phù Bạch.
Vốn dĩ cô không muốn nhắc đến, nhưng hôm nay đống trang sức đó đã bị Cận Phù Bạch nhìn thấy, thôi thì cứ nói toạc ra đi.
Hướng Dụ đằng hắng cổ họng: "Em có mấy chục vạn tiền tiết kiệm.
Còn có, hôm đó em hỏi Chu Liệt rồi, tiền thuê của tòa nhà văn phòng đối diện công ty em hình như còn cao hơn, diện tích của bên đó hình như cũng to hơn bọn em, chắc phải hơn 1700 mét vuông ấy nhỉ? Cho bên ngoài thuê cũng có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.
Mấy đống trang sức gì đó của em, bán đi cũng không vấn đề gì, vì dù sao em cũng đã có nhẫn rồi..."
Cùi chỏ của cô chống trên giường, nét mặt nghiêm túc, bẻ đầu ngón tay muốn giúp anh tính tiền.
Cô gái này, cô rõ ràng là người tỉnh táo nhất, cũng là người biết cách tránh hại tìm lợi nhất.
Cô thông minh như vậy, lúc đầu nghe thấy Lý Mạo nói về Trác Tiêu là cô đã đoán ra được tương lai.
Thế mà đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn không hề nghĩ tới việc đi yêu một người khác.
Cho dù trong lòng cô nghĩ rằng anh sắp sửa phá sản, sắp nghèo đến mức phải đi ăn xin tới nơi.
Trong mắt Cận Phù Bạch tràn ngập tất cả mọi sự dịu dàng mà anh có, anh sát lại bên tai Hướng Dụ, nhẹ giọng nói ra một con số.
Hướng Dụ giật nảy mình, run lẩy bẩy hỏi: "Mắc...!mắc nợ? Nhiều vậy sao?"
"Ngốc à? Là tiền tiết kiệm."
Cô không hiểu: "Nhưng không phải Lạc Dương nói anh hết tiền rồi ư?
Cận Phù Bạch bị cô chọc cười: "Cậu ấy chỉ nói cậu ấy đã tiêu hết sạch số tiền anh để ở chỗ cậu ấy thôi.
Lạc Dương cũng chẳng phải vợ anh, lẽ nào anh lại có thể để tất cả tiền bạc ở chỗ cậu ấy?"
Ngừng một lát, anh giống như nhớ ra gì đó, lại nói, để anh chuyển hết tiền sang chỗ em cho rồi.
Hướng Dụ sợ chết khiếp: "Chuyển gì mà chuyển! Thẻ ngân hàng của em cũng chẳng biết có bỏ được nhiều tiền thế không, tự anh giữ cho kỹ đi!"
"Thẻ ngân hàng bình thường bỏ tiền tiết kiệm cũng không có giới hạn đâu."
Cận Phù Bạch hôn cô, cười nói, "Em đừng lo lắng linh tinh, biết không?"
"Nhưng em từng đọc tin tức, bọn họ đều nói tập đoàn đó của anh xảy ra vấn đề, không phải sắp phá sản sao?"
"Rắn chết vẫn còn nọc." Anh nói.
Lời này đã an ủi được Hướng Dụ phần nào, sự tính toán lanh lẹ vượt trội hơn thường ngày đó của cô lập tức biến đi hết, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy mà anh không nói sớm với em, em vẫn còn đang nghĩ tan làm xong liệu có nên đi tìm một công việc làm thêm nữa không đấy."
Sao có thể lo lắng đến mức đấy chứ?
Chẳng phải chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi anh mới dám quay về tìm cô sao?
Thực sự không nhìn nổi dáng vẻ cô cau mày nhăn nhó dù chỉ một chút.
Cận Phù Bạch nhìn Hướng Dụ say đắm, cuối cùng kéo người vào trong lòng hôn sâu.
Hôn mãi hôn mãi, anh cười đến mức bị sặc trước, cười xong mới nói, cuộc đời này em sẽ không có cơ hội lo lắng về tiền bạc đâu, nhưng nếu như em thực sự muốn làm một người vợ của người nghèo, vậy thì kiếp sau khi anh phó thác sinh mạng, thì anh sẽ thác sinh nghèo một chút.
Nhưng cô gái này, đối với bên ngoài thì là một con cá muối chẳng bận tâm điều gì, đối với anh thì hình như luôn có những chuyện lo lắng mãi không hết.
Cô nằm xuống chưa được mấy phút đã lại ngồi thẳng dậy, nhìn Cận Phù Bạch: "Cận Phù Bạch, đột nhiên em phát hiện, anh chắc là một người đàn ông rất được săn đón nhỉ?"
Không biết cô nghĩ sao, lẽ nào trong quá khứ anh không được săn đón bằng hiện tại? Khi đó cũng không thấy Hướng Dụ khẩn trương chút nào.
Có lúc anh đi tham dự một bữa tiệc, cố ý trêu cô, nói trong bữa tiệc sẽ có phụ nữ, khi đó cô chỉ mải chơi Rắn tham ăn, đầu cũng chẳng ngẩng lên, không kiên nhẫn giục anh, đi nhanh đi nhanh, vậy anh đi nhanh đi, đừng có nói chuyện mãi với em, làm phiền em chơi game rồi đấy.
Cận Phù Bạch cười hỏi: "Bây giờ mới nhớ ra khẩn trương à?"
Hướng Dụ nghiêng đầu, suy nghĩ giây lát, bỗng dưng kéo tay Cận Phù Bạch: "Em đưa cho anh một tín vật đính ước nhé."
Dáng vẻ trên dưới trần trụi đó của cô kỳ thực không giống như có thể biến được ở đâu ra vật đính ước.
Cận Phù Bạch uể oải dựa lên gối, nghe Hướng Dụ bịa đặt lý do, cô nói anh dù gì cũng là một ông chủ của Viện dưỡng lão, ngộ nhỡ bị bà lão nào đó nhìn trúng thì phải làm sao?
Vừa nói, cô vừa giơ tay trái của Cận Phù Bạch lên, sau đó cắn một miếng thật mạnh vào sau ngón áp úp của anh, cắn xong còn vô cùng đắc ý: "Được rồi, đây chính là tín vật đính ước!"
Người con gái vẫn còn lảm nhảm, nói trên ngón áp út có một mạch máu dẫn đến tim, cô như này là đã tương đương với việc cắn vào trong tim anh một miếng.
Còn nói đây là phong ấn, người khác không thể cướp đi được.
Cận Phù Bạch trước lúc tắt đèn còn giơ tay lên nhìn, dấu răng in hằn trên tay anh, cũng đẹp lắm.
Anh tắt đèn ngủ: "Vậy được, đây chính là phong ấn, sau này chuyển kiếp anh sẽ dùng nó để tìm em?"
Hướng Dụ hoảng sợ tột độ, vô cùng bất mãn lẩm bẩm: "Hả? Anh còn muốn bên em đời đời kiếp kiếp nữa à? Đợi em đầu thai lần nữa, em không thể đổi thử kiểu khác sao? Kiếp nào cũng là anh vậy thì phải vô vị đến mức nào chứ?"
Dày vò cả đêm, Cận Phù Bạch cũng đã buồn ngủ, trong thanh âm tuy xen lẫn vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn nuông chiều theo ý cô.
Anh nói: "Em thích kiểu nào anh sẽ biến thành kiểu đó, không phải được rồi sao?"
Hướng Dụ cũng buồn ngủ rồi, cô co lại trong lòng anh: "Vậy anh nói lời phải giữ lấy lời đấy."
"Ừ, nói lời giữ lời."
~Hết ngoại truyện 2~.
Ngược lại, tính tình còn càng thêm dịu dàng.
Sau khi Hướng Dụ chuyển đến, họ dường như lại quay về những tháng ngày sống chung trong tòa nhà cao tầng năm ấy.
Hai chiếc bàn chải đánh răng điện đặt sát cạnh nhau, một cái màu đỏ rượu, một cái màu xanh lam đậm.
Quần áo trong tủ, bên trái là của Cận Phù Bạch, bên phải là của Hướng Dụ.
Để thể hiện rõ địa vị của mình mà bên phía Hướng Dụ còn chiếm nhiều diện tích hơn.
Khi nghỉ ngơi vào buổi tối, luôn có hai chiếc đồng hồ đeo tay được tháo xuống rồi để cạnh nhau trên tủ đầu giường.
Dép lê giống nhau, dụng cụ ăn uống giống nhau, đến cả quần áo ngủ cũng giống nhau nốt.
Nhưng chỉ có một cốc nước được đặt trên đầu giường, Cận Phù Bạch hầu như không thức dậy giữa đêm, cốc nước này là chuẩn bị cho Hướng Dụ.
Nếu như đêm đến khát nước, cô sẽ co rúm vào trong lòng anh, nhắm mắt lẩm bẩm, nói muốn uống nước.
Cận Phù Bạch thức dậy khỏi giấc ngủ say, phản ứng đầu tiên là dùng tay che mắt của cô lại, sau đó mới bật đèn rồi đưa nước cho cô uống.
Anh cũng có những lúc xấu xa.
Nhìn người trong lòng nhắm mắt, cánh môi khẽ mở, một dáng vẻ không hề phòng bị đang đợi uống nước.
Cận Phù Bạch cho dù cầm cốc nước cũng sẽ cố ý không đưa, anh nhào tới hôn cô.
Có lúc Hướng Dụ ngủ quá say, ý thức không được tỉnh táo hoàn toàn, cũng theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh, còn chủ động ôm anh, cực kỳ dễ bắt nạt.
Có lúc thì, cô gái này đã khát đến mức tỉnh queo nên không còn dễ chọc nữa.
Cô sẽ cắn lên môi Cận Phù Bạch, mở mắt, chất vấn một cách hung dữ, Cận Phù Bạch! Sao anh lưu manh vậy hả! Nước của em đâu!
Có một lần, Hướng Dụ không khống chế được lực, cắn hơi mạnh.
Sáng sớm ngày thứ hai Cận Phù Bạch đi ra khỏi phòng ngủ, Hướng Dụ vẫn chưa dậy, nghe thấy anh và Lạc Dương nói chuyện ở trong sân.
"Anh Cận, môi của anh sao lại sưng thế kia? Có phải bị nhiệt không?"
Người được hỏi đáp lại một câu dửng dưng: "Không phải, đây là..."
Anh ngập ngừng: "...trừng phạt đúng tội."
Nghe đến đây, Hướng Dụ ở trong chăn cười đến mức nội thương.
Vẻ hả hê vẫn còn chưa thu lại thì người bên ngoài đã đi vào, anh vén chăn, lôi cô đang cười đến mức co rúm thành một đống ra ngoài, véo vào eo cô: "Còn cười hả? Dậy thôi."
Cuối tuần của nhân viên văn phòng là điều mà thần thánh cũng không thể xâm phạm.
Hướng Dụ lại vùi người vào trong chăn, giống như một con cua ở nhờ, lời lẽ hùng hồn: "Không dậy đâu! Hôm nay em được nghỉ, em phải ngủ cả ngày!"
Đúng lúc này, Cận Phù Bạch tặng cho cô một ánh mắt khó lường, ngữ khí trầm thấp mà mờ ám: "Vậy anh cũng ngủ cùng em cả ngày nhé?"
Lời này không phải Hướng Dụ chưa từng nghe, khi anh vẫn còn đang dưỡng thương, cô cũng từng có lúc ngây thơ ngốc nghếch.
Thực sự tin lời nói dối của anh, tưởng rằng cái chữ "ngủ" này biểu thị cho cách nghỉ ngơi đơn thuần.
Kết quả, tới ngày làm việc thứ Hai, eo của cô vẫn còn đau nhức.
Lúc đầu bác sĩ nói Cận Phù Bạch phải nghỉ ngơi nhiều hơn, còn nói thể lực của anh chắc chắn sẽ không được như trước kia, Hướng Dụ còn tưởng người đàn ông của cô có lẽ sắp không ổn rồi, vì dù sao cũng từng xảy ra tai nạn, tuổi tác cũng lớn hơn so với năm đó.
Bây giờ ngẫm nghĩ, cô quả thật đã đánh giá quá thấp năng lực của người đàn ông 35 tuổi.
Nghĩ tới đây, Hướng Dụ cũng không nằm ườn nữa, lăn một vòng rồi bò dậy, bắt đầu nhanh nhẹn gấp chăn.
Cận Phù Bạch còn rất kinh ngạc, hỏi cô: "Sao em không ngủ nữa? Bữa sáng vẫn chưa xong, có thể ngủ thêm một lát."
Hướng Dụ gấp chăn xong xuôi, bắt đầu duỗi tay duỗi chân, tìm bừa lý do: "Không thể phụ lòng thời gian tốt lành, em phải rèn luyện cơ thể! Không rèn luyện là cơ thể sẽ rất dễ già đi đó."
Cận Phù Bạch liếc cô một cái, nở nụ cười không vạch trần: "Ồ."
Kết quả, thời gian tốt lành quả nhiên không hề bị phụ lòng.
Buổi chiều Chu Liệt gọi điện thoại đến, nói mấy người nhân viên tăng ca cuối tuần đánh bài hút thuốc ở phòng làm việc.
Tàn thuốc đốt cháy rèm cửa sổ, còn cháy cả mấy trang tạp chí vẫn chưa đóng bọc.
Cũng may kịp thời dùng bình chữa cháy dập lửa, mọi người không sao, nhưng mấy người nhân viên này phải đối mặt với vấn đề bồi thường tổn thất và sa thải, nên phạt thì vẫn phải phạt.
Điều này nằm trong phạm vị của bộ phận nhân sự, Hướng Dụ không thể không đến công ty một chuyến.
Cô ngắt điện thoại, thu dọn đồ đạc một cách cam chịu, sau đó khoác túi xách chuẩn bị xuất phát.
Cận Phù Bạch cầm chìa khóa xe: "Anh đưa em đi."
Đến dưới công ty, chức vụ hiện giờ của Hướng Dụ đã có được vị trí đậu xe riêng.
Cận Phù Bạch cho xe dừng lại trong chỗ đậu xe, cởi dây an toàn cho mình trước rồi lại cởi giúp Hướng Dụ, anh cúi người hôn cô: "Mất khoảng bao lâu?"
"Em cũng không biết nữa, nếu không thì anh về trước đi, xong việc em tự bắt taxi về."
"Anh đợi em." Cận Phù Bạch lời ít ý nhiều.
Ba người tăng ca đều là người mới, thường ngày có biểu hiện gì đều rơi hết vào trong mắt Hướng Dụ, cô cũng đã xem lại CCTV, dứt khoát đưa ra quyết định sa thải tất cả.
Cô lại trao đổi qua với Chu Liệt, cuối cùng chuyện này cũng coi như đã được giải quyết xong.
Hướng Dụ cầm máy tính xách tay làm việc, Wechat cũng đăng nhập trong máy tính.
Chu Liệt cúi người bên cạnh cô, đang đọc lời xin lỗi của một nhân viên cũ dẫn dắt nhân viên mới gửi cho Hướng Dụ.
Bất thình lình, máy tính phát ra một âm thanh nhắc nhở.
Di động đặt trên mặt bàn của Hướng Dụ cũng rung theo, là một tệp tài liệu do Cận Phù Bạch chia sẻ: [56 tư thế, HD không che.docx]
"Khụ!" Hướng Dụ gập máy tính lại.
Chu Liệt ở bên cạnh cũng nghiêng đầu, dùng tiếng ho che đậy sự ngượng ngập, sau đó xoay người đi về bàn làm việc của mình một cách nhanh chóng.
Chu Liệt đi khỏi, Hướng Dụ mới mở máy tính lên, dùng một thái độ dửng dưng thản nhiên ngoài mặt ngõ bàn phím kêu "lạch cạch".
Cô hỏi Cận Phù Bạch, anh đang ở đâu?!!!
Cận Phù Bạch trả lời lại rất nhanh, nói đang ở phía đối diện.
Khi Chu Liệt ngước mắt lần nữa, anh ta nhìn thấy Hướng Dụ đột ngột quay đầu, "con mắt lộ tia hung dữ" hướng về phía cửa sổ sát sàn của phòng làm việc.
Sau đó cô giơ tay, làm một động tác cứa cổ, dùng khẩu hình miệng nói: Anh, chết, chắc, rồi!
Năm nay Hướng Dụ đã 28 tuổi rồi, bình thường khi ở trong công ty rất kiệm lời.
Ngoài thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với cô gái có đôi mắt hạnh ở quầy lễ tân, thì phần lớn đều là làm việc hoặc chơi game.
Rất hiếm khi thấy cô có thời khắc thiếu nữ như này.
Thì ra khi yêu đương cô lại giống một đứa trẻ lớn 18 tuổi đến vậy.
Chu Liệt thu lại ánh mắt, mỉm cười, tiếp tục công việc của mình.
Xử lý xong tất cả mọi việc, Hướng Dụ kẹp túi xách, hùng hùng hổ hổ chạy vào trong tòa nhà văn phòng đối diện.
Cận Phù Bạch đang ngồi cạnh chiếc bàn làm việc duy nhất trong khu vực làm việc của cả tầng trống trải, cầm một cành hoa Cát tường mới được thay trong bình hoa, cười hỏi: "Bận xong rồi à?"
Hướng Dụ nhào vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, hai tay chặn ở cổ anh, còn ra vẻ muốn bóp chặt: "Sao anh lưu manh vậy chứ, đã thấy em đang làm việc rồi mà còn gửi cái đó cho em!"
"Cái nào?" Người bị hỏi không nhanh không chậm nhét hoa vào trong tay cô.
"Là cái đó đó, gì mà 56 tư thế!"
Cận Phù Bạch bật cười, một tay đỡ mông cô, tay còn lại lấy di động từ trong túi quần cô ra ngoài.
Anh tìm thấy tệp tài liệu đó, giúp cô mở ra: "Không phải sáng sớm em nói muốn rèn luyện cơ thể sao? Ban nãy anh nhìn thấy một bài chia sẻ về các tư thế yoga cũng không tệ, giảng rất chi tiết, vậy nên gửi cho em xem, em nghĩ đi đâu vậy?"
Hướng Dụ đầy một bụng tức không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn anh.
Cận Phù Bạch biến vết cắn thành nụ hôn sâu, sau khi kết thúc anh mới chỉ chỉ cửa sổ sát sàn ở đằng sau, hỏi một cách vô tội: "Ông chủ của bọn em chắc không rảnh đến mức dùng kính viễn vọng nhìn sang bên này đâu nhỉ?"
Hướng Dụ: "..."
Anh cố ý! Chắc chắn là thế!
Vậy nên nếu như có người hỏi Hướng Dụ, Cận Phù Bạch năm 35 tuổi với Cận Phù Bạch năm 28 tuổi có gì khác biệt.
Cô sẽ trả lời rằng, cảm ơn vì đã hỏi, khác biệt chính là, da mặt của đàn ông nhiều tuổi càng dày hơn!
Nhưng suy nghĩ nghiêm túc thì khác biệt của Cận Phù Bạch với khi đó cũng vẫn còn một điểm nữa...!
Đó là anh đã cai thuốc lá rồi.
Sự vui mừng hạnh phúc của cửu biệt trùng phùng khi đó đã che lấp hết tất thảy, đợi tới khi cô phản ứng lại mới nhớ ra đã rất lâu không còn nhìn thấy Cận Phù Bạch hút thuốc nữa.
Mới đầu còn tưởng do tai nạn xe cộ nên phải nghiêm túc nghe lời căn dặn của bác sĩ.
Về sau thấy anh cứ thức trắng đêm, bác sĩ nói không cho anh làm việc quá sức, anh cũng lo lắng để ý hơn một chút.
Hướng Dụ hỏi Cận Phù Bạch: "Anh cai thuốc lá rồi sao?"
"Em hít nhiều khói thuốc sẽ không tốt." Anh chỉ nói như vậy.
Khi hỏi anh câu này, Hướng Dụ, Cận Phù Bạch còn có Lạc Dương đang ở trong sân làm một ghế băng dài bằng gỗ.
Trên phố Tú Xuân có một vài thợ thủ công tay nghề lão luyện của thành phố Đế Đô cũ.
Khi rảnh rỗi Lạc Dương rất hay đi tới nhà của một cụ già, giúp ông ấy làm chút việc, cũng nghe ông cụ dạy một vài kỹ thuật nhỏ.
Nghe anh ấy nói ông cụ rất hiền lành phúc hậu, giống như ông nội đã qua đời của anh ấy vậy.
Hướng Dụ nghe nói Lạc Dương muốn đích thân làm một ghế băng dài gỗ thì cực kỳ phấn khích, cô cầm đống đinh thép lấy được trong người Cận Phù Bạch từ trong phòng ngủ ra ngoài, hỏi, những thứ này có dùng được không?
Nhìn biểu cảm một lời khó nói của Lạc Dương, Cận Phù Bạch bật cười thành tiếng: "Dùng được thì dùng đi, tận dụng lần nữa luôn."
Có điều tay nghề của Lạc Dương không khéo, cầm bùa đóng chưa được mấy cái đã đập ngay lên ngón tay, đau đến mức nhảy thẳng chân lên.
Trong tủ lạnh có đá viên, Cận Phù Bạch cũng là lúc đi lấy giúp đá mới phát hiện ra bí mật của Hướng Dụ.
Chẳng trách tối nào cô gái này cũng đều muốn tự ra ngoài ngồi một lúc.
Cũng may tay của Lạc Dương không bị thương quá nghiêm trọng, chườm đá một lúc là đã bớt sưng rồi.
Xịt một ít nước thuốc giảm đau, thu dọn đồ nghề, quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhiệt độ giữa hè oi bức, Hướng Dụ tắm xong, lại giống như mọi ngày, nói muốn một mình đi ra sân ngắm trăng.
Cô lén lún lướt vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh, còn chưa đợi chọn được cái nào thì đằng sau chợt truyền đến thanh âm của Cận Phù Bạch, vừa khéo trùng với tiếng nói trong lòng: "Chọn cái nào thì tốt nhỉ?"
Hướng Dụ lập tức quay đầu, thử dùng cơ thể nhỏ bé của bản thân che đậy tủ lạnh.
Nhưng mà thất bại rồi.
Cận Phù Bạch đi tới, đứng vững trước mặt cô.
Anh thò tay qua eo cô, sau đó kéo cô ôm vào lòng: "Đừng dựa sát tủ lạnh, em mặc mỏng như vậy, lát nữa lại bị lạnh bây giờ."
Trong tủ lạnh chất đầy những hộp kem khác nhau, còn có rất nhiều kem ốc quế.
Cận Phù Bạch cụp mắt, nhìn người con gái ở trong lòng đã chột dạ đến mức mắt liếc điên đảo: "Là anh sợ em đến ngày không thoải mái, chứ không phải không cho em ăn."
Thật ra những năm Cận Phù Bạch rời đi, Hướng Dụ thực sự không hề ăn kem lần nào nữa.
Thậm chí còn chưa từng chủ động đi mua.
Nhưng anh vừa quay lại, không biết phải nói sao, cơn thèm ăn và tình yêu của cô đồng thời thức tỉnh.
Biết Cận Phù Bạch lo lắng cho mình, Hướng Dụ lấy một hộp kem nhỏ rồi nói: "Em không ăn nhiều đâu, em chỉ ăn có chút xíu này thôi."
Vốn dĩ sức chứa trong hộp kem chỉ bằng một quả bóng nhỏ, bây giờ còn lại một nửa, là tối qua cô ăn thừa.
Cận Phù Bạch hôn chóp mũi cô, có phần bất lực: "Em ăn đi, nhưng qua mấy hôm nữa thì đừng ăn nữa, kỳ đèn đỏ của em sắp đến rồi, anh thực sự không thể nhìn được dáng vẻ đau đến mức túa đầy mồ hôi khắp đầu của em, khiến người ta quá đau lòng."
Cửa sổ phòng ngủ được mở, gió đêm tràn vào.
Trong không khí tràn ngập sự ấm áp của mùa hè, và hương hoa thơm thơm trong đình viện.
Cô đã đưa ra quyết định, hôm nay sẽ là lần cuối cùng cô ăn kem.
Sau này tiền tiết kiệm được cô muốn mua kẹo cai thuốc lá cho Cận Phù Bạch ăn.
Kỳ thực anh cai thuốc không hề dễ dàng gì, Lạc Dương từng nói, trước khi về nước anh nghiện thuốc lá rất nặng, hút thuốc toàn để bị ho.
Cơn nghiện thuốc nặng như vậy, bởi vì cô nên nói cai là cai, chắc chắn không thể thích ứng.
"Cận Phù Bạch." Cô gọi một tiếng.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, thanh âm của anh như nhuốm một tầng hơi nước: "Gọi anh à?"
"Anh thích vị kẹo cai thuốc lá nào? Bạc hà? Hay là mứt lê?"
Cô mặc một chiếc váy mỏng, chân giơ lên lắc lư, vạt váy xếp chồng lên mông theo chuyển động, để lộ cả đôi chân, lớp vải ren như ẩn như hiện.
Cận Phù Bạch tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
Động tác đang cầm khăn lau tóc ở trong tay dừng lại, sau đó lau bừa mấy cái rồi ném khăn mặt sang một bên, anh chống lên giường sát qua đó.
"Em hỏi anh thích vị nào, ưm..."
Hướng Dụ cảm giác giường lún xuống, xoay người, đúng lúc bị anh phủ người đè xuống hôn.
Quai váy trên vai bị tuột xuống, trong nụ hôn say đắm cô ngước cổ, giữ lại chút lý trí nhắc nhở Cận Phù Bạch đừng đụng đổ kem ra giường.
Môi của Cận Phù Bạch dính lên trên xương quai xanh của cô, "Ừm" một tiếng không nặng không nhẹ.
Sau đó tiện tay nhấc cao hộp kem, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Hộp kem được anh nhấc một lúc, khi chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, cuối cùng nó cũng được đặt lên đầu giường.
Anh hất váy cô lên, thò tay vào bên trong, ngón tay vì vừa mới cầm hộp kem nên lành lạnh, vuốt ve xoa nắn nhẹ nhàng ở nơi đó.
Trong chuyện này, Cận Phù Bạch luôn có sự dịu dàng và lòng nhẫn nại của riêng anh.
Anh vĩnh viễn ngắm nhìn Hướng Dụ một cách trìu mến như thế, ngón tay liên tục khuấy đảo.
Nhìn cô hô hấp rối loạn, khó khăn chống đỡ, rồi lại nhìn cô cuối cùng cũng không nhịn được phải cắn chặt môi dưới mới có thể nuốt hết những thanh âm của mình ngược vào trong.
Cảm nhận được sự sung sướng và sự tiếp nhận trên thân thể cô, khi ấy anh mới rút tay ra, cúi người hôn cô, sau đó tiến thật sâu vào nơi bí mật.
Hộp kem trên đầu giường sớm đã đổ lênh láng, Hướng Dụ mệt mỏi vùi người vào trong lòng Cận Phù Bạch, lắng nghe nhịp tim của anh.
Cô có một loại phản ứng sinh lý rất thần kỳ, sau khi làm xong cổ họng lúc nào cũng khàn khàn, thanh âm khe khẽ hỏi anh, có phải anh là người luôn luôn nhẫn nại như vậy không? Cũng hỏi anh, hồi còn đi học theo đuổi con gái có phải cũng rất nhẫn nại không?
Cận Phù Bạch vuốt tóc cô mấy cái, cười hỏi: "Em hy vọng anh cũng nhẫn nại với người phụ nữ khác à?"
"Đương nhiên không phải!"
Hướng Dụ đánh anh một cái, chỉ có điều không có sức lực nào, đổ sụp lên người anh, thuận theo đó ôm chặt lấy anh.
Nhìn cô làm nũng dính người như thế này, tâm trạng của Cận Phù Bạch rất tốt, anh hôn lên trán cô, sau đó kể cho cô nghe, nói thật ra anh không phải là một người có lòng nhẫn nại, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Từ năm 7 tuổi Cận Phù Bạch đã biết gia đình mình với gia đình của những người bên cạnh không hề giống nhau.
Bố mẹ anh sẽ ở trên bàn ăn ăn bữa sáng bàn bạc về cổ phiếu, bàn bạc về hoạch định chiến lược kinh doanh và một vài kế hoạch của những hoạt động khác.
Nhưng từ trước đến giờ họ đều nói chuyện lý trí như thế, đôi khi Cận Phù Bạch cảm thấy, nếu như cởi bỏ quần áo ngủ, rồi mặc lên bộ đồ đường hoàng nghiêm chỉnh cho họ, thì kỳ thực nhìn họ chẳng khác nào những đối tác làm ăn ngồi trong phòng làm việc với suy nghĩ "mọi người đều vì lợi ích mà đến".
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy thời khắc mặt mũi tươi cười của bố mẹ.
Khi bố anh khoác vai người phụ nữ khác, tay luồn vào trong chiếc váy công sở của người ta, trên mặt ông cũng nở một nụ cười đắc ý như gió mùa xuân.
Khi mẹ anh ngả vào lòng người đàn ông khác, trông bà cũng giống như chú chim nhỏ nép mình, ngập tràn hạnh phúc.
Còn khi về đến nhà, họ lại khôi phục bộ mặt lạnh tanh, sau khi bàn xong chuyện công việc, mỗi người lại quay trở về phòng ngủ của riêng mình.
Cái gọi là hôn nhân trên hình thức, có lẽ chính là như vậy.
Vậy nên phần lớn thời gian Cận Phù Bạch đối với quan hệ giữa nam và nữ không chỉ không có lòng nhẫn nại mà còn cực kỳ căm ghét.
Cho dù là ngày dẫn em trai họ Cận Tử Ngung đến làm quen Chử Lâm Lang, thì sự nhẫn nại của Cận Phù Bạch cũng chỉ duy trì được 10 phút.
Sau 10 phút, anh đứng dậy khỏi bàn rồi rời đi, sự nhẫn nại gần như tan biến hết.
Kể đến việc anh rời khỏi bàn ăn trước, Hướng Dụ bĩu môi: "Thực sự chỉ có 10 phút mà phóng viên đã chụp được ảnh sao? Liệu có phải anh trò chuyện vui vẻ quá nên quên mất thời gian, tưởng rằng bản thân chỉ nói có 10 phút?"
Cận Phù Bạch dứt khoát thò tay xuống phía dưới: "Anh cảm thấy, em vẫn chưa buồn ngủ mấy nhỉ?"
Hướng Dụ hét lên né anh, nhưng cũng vì ban nãy thời gian quả thực có hơi lâu, Cận Phù Bạch sợ cô không chịu đựng được nên không hề có ý muốn làm gì, anh chỉ trêu ghẹo cô một chút rồi thôi.
Nhưng không ngờ Hướng Dụ đột nhiên ngước mắt, con ngươi to tròn long lanh: "Cận Phù Bạch, em hỏi anh cái này."
"Ừ."
"Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy, đàn ông cực thích được phụ nữ dùng miệng ấy ấy, anh biết em nói gì mà nhỉ? Anh có muốn thử không?"
"..."
Cận Phù Bạch nheo mắt: "Hướng Dụ."
Anh kéo tay cô, để cô cảm nhận hậu quả của câu nói này.
Đầu ngón tay chạm phải đường gân nhô lên, Hướng Dụ sợ đến mức rụt ngón tay lại: "Em sai rồi, em sai rồi, em chỉ tò mò nên hỏi một chút thôi mà..."
Dáng vẻ gây chuyện nhưng không dám chịu trách nhiệm của cô khiến Cận Phù Bạch thích thú cười không ngớt, anh kéo cô vào lòng, đắp chăn mùa hè lại hẳn hoi cho cô: "Vậy thì ngoan ngoãn đi ngủ cho anh."
Chưa tới một phút, Hướng Dụ lại lộ ra nửa chiếc đầu: "Thực sự phản ứng to vậy sao? Tại sao chứ?"
Cận Phù Bạch: "..."
...!
Có lẽ vì rêu xanh trên phố Tú Xuân càng nuôi càng tốt, vậy nên bên ngoài dần dần có tin đồn, nói rằng con phố này có phong thủy tốt từ tận thời cổ xa xưa.
Cũng có người nói, những con phố ngày xưa từng được bậc Đế Vương ghé qua quả nhiên không giống nhau.
Hướng Dụ ôm bụng, dán miếng dán nhiệt trên áo, ngồi co ro trên ghế xích đu trong sân.
Thỉnh thoảng nghe được người bên ngoài đàm luận như vậy, cô nghĩ trong lòng, cũng chẳng có gì không giống cả, nếu không phải Cận Phù Bạch chi số tiền lớn để làm sông nhân tạo, thì cho dù thời cổ đại Hoàng Đế có đến san bằng con đường này đi chăng nữa thì những đám rêu xanh đó cũng chẳng thể sống được.
Kết luận cuối cùng, vẫn là Cận Phù Bạch "phá của" mới làm ra được như thế.
Hai hôm nay cô bị đau bụng kinh, uống thuốc xong cũng đã dịu đi một chút, nhưng toàn thân vẫn không có sức lực, eo rất đau, luôn muốn dựa vào một nơi nào đó để ngồi.
Cận Phù Bạch dẫn theo Lạc Dương ra ngoài có việc, đúng lúc vào cuối tuần, chỉ có một mình cô ở nhà.
Hướng Dụ muốn lười biếng vùi mình vào trong chăn chơi game, xem phim truyền hình, trải qua một ngày giống như con cá muối.
Nhưng Cận Phù Bạch ra ngoài cũng không quên lo lắng, ban nãy gọi điện thoại về căn dặn cô, bảo cô không có chuyện gì thì dậy ra ngoài sân đi dạo mấy vòng, anh nói kỳ đèn đỏ ngồi nhiều sẽ không tốt.
Hướng Dụ muốn lười biếng, nhưng lại cảm thấy Cận Phù Bạch nói rất đúng, âm thầm bĩu môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Không thể không bội phục mắt nhìn của Cận Phù Bạch, căn nhà này thực sự không tệ chút nào.
Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có mấy bụi hoa ly, hễ hoa nở là tỏa hương thơm ngào ngạt khắp sân.
Hướng Dụ theo thói quen ôm chặt miếng dán nhiệt trên bụng, thong thả chậm rãi đi ra bên ngoài, muốn ngắm nhìn sự náo nhiệt của phố Tú Xuân.
Cô đứng bên cửa nhìn về phía xa xa, một trận cười giòn tan thu hút sự chú ý.
Quay đầu lại nhìn, là một cậu bé đang xem nòng nọc bên bờ sông nhân tạo.
Cậu bé cũng không để ý xem có bẩn hay không, gần như nằm bò ra bờ sông, cánh tay nhỏ bé trắng muốt như ngó sen mò vào trong nước.
Làm kinh động đến đám nòng nọc ở dưới sông.
Cậu bé là con lai, trắng nõn, mái tóc màu sáng.
Gương mặt là kiểu rất được người ta yêu thích.
Có lẽ với người đẹp thì bất luận là tuổi tác hay giới thính đều sẽ thưởng thức cảnh đẹp ý vui như nhau.
Hướng Dụ cũng không vội rời đi, đằng nào cũng rảnh, cô muốn xem xem người nhà của cậu bé là người như thế nào.
Khi người mẹ của cậu bé xách một chiếc túi đồ ngọt xuất hiện, Hướng Dụ lập tức sững người.
Những ký ức liên quan đến chuyện cũ chen lấn trong đầu thi nhau ùa ra ngoài.
Nếu cô nhớ không nhầm thì người phụ nữ lai có con mắt như màu hổ phách này tên là Jenny.
Người xung quanh đều nói cô ấy là nhân tình của Trác Tiêu lúc còn sống.
Hoặc có lòng tốt hơn một chút thì sẽ nói cô ấy là mối tình đầu của Trác Tiêu trước khi kết hôn, nhưng thường thường ở đằng sau sẽ luôn chêm thêm một câu "tiểu tam sau khi cưới".
Nhưng Hướng Dụ càng bằng lòng gọi cô ấy là, người phụ nữ mà Trác Tiêu từng yêu thật lòng.
Jenny ăn mặc rất giản dị, mái tóc dài màu nâu được buộc lên tùy ý, không hề có một chút khí chất của "chim Hoàng Yến" từng được bao nuôi giống như lời bọn họ nói.
Cô ấy ngồi xổm bên cạnh cậu bé, vừa cười vừa nhìn nó dùng tay đùa nghịch nước sông.
Mặt trời giữa trưa chói chang, mặt nước bị cậu bé quậy đến mức sóng gợn lăn tăn.
Hướng Dụ nghĩ, làn nước trong veo đó có lẽ rất ấm, mang theo nhiệt độ của ánh mặt trời.
Nhưng những điều này phản chiếu vào trong mắt của Jenny, đôi mắt trong sáng màu hổ phách đó luôn có một loại hoài niệm cùng đượm buồn.
Bụng Hướng Dụ không thoải mái, chầm chậm ngồi xuống, ngồi trên bậc cửa.
Trong cơn gió thoảng qua, trong những tiếng ồn ào huyên náo thỉnh thoảng xuất hiện trên con phố, cô nghe thấy cậu bé hỏi Jenny: "Mẹ ơi, con phố này rất đẹp, đúng không ạ?"
"Ừ, rất đẹp rất đẹp."
"Con biết ngay mẹ cũng sẽ thích mà, mẹ thích những loại cây thực vật ẩm ướt trơn nhẵn." Cậu bé nhăn mặt, sờ vào rêu xanh, sau đó co rúm bả vai lại giống như không chịu được.
"Con không thích à?"
"Đương nhiên con không thích, cái cây thực vật này sờ vào, ừm...!giống như chiếc giẻ lau vẫn chưa được vắt sạch vậy mẹ ạ.
Với cả con còn từng bị ngã khi giẫm lên nó, con ghét nó lắm."
Cậu bé nghĩ ngợi, lại cười nói: "Con ghét nó, con thích những chú cá nhỏ và nòng nọc trong nước, con phố này thật tuyệt đẹp."
Jenny cụp mắt, gió thổi qua, lông mi của cô ấy khẽ lay động trong chốc lát.
Hoặc cũng có thể, cô ấy nghĩ tới điều gì đó, nên lông mi mới khẽ lay động như vậy.
Hướng Dụ ngồi trên bậu cửa chơi game, vẫn luôn loáng thoáng nghe được Jenny và con của cô ấy nói chuyện với nhau.
Đột nhiên nghĩ ra, rất nhiều năm về trước nhưng đã quên mất là ở đâu, rất có khả năng là Lý Xỉ cái tên hóng hớt nhiều chuyện này cho cô xem một bức ảnh.
Cô nhớ Trác Tiêu có một gương mặt thanh tú, nụ cười cũng khá ôn hòa.
Hướng Dụ chơi mấy ván game, đang chuẩn bị cất di động để quay vào trong nhà thì đáy mắt liếc được một đôi giày da.
Cô nghĩ, toi rồi.
Quả nhiên nghe thấy thanh âm của Cận Phù Bạch: "Em giỏi nhỉ, bụng đau mà còn ngồi trên bậu cửa."
Anh cúi người, bế cô dậy: "Không lạnh à?"
Hướng Dụ ôm cổ Cận Phù Bạch như một thói quen, dùng một ngữ khí "em rất nghe lời, em rất ngoan" nói: "Không lạnh, bấy giờ ánh mặt trời đẹp như vậy, em nghe lời anh nên ra khỏi nhà đi dạo mà."
Cận Phù Bạch nhướng mày, buồn cười hỏi: "Ra khỏi nhà, đi tới cổng, sau đó mệt quá nên ngồi xuống dưới suốt buổi chiều à?"
"...Đâu có."
Hướng Dụ được Cận Phù Bạch bế vào trong phòng ngủ, căn phòng quay mặt về hướng ánh mặt trời, đệm giường được sưởi đến mức nóng hầm hập, nước giặt quần áo mùi chanh mát tản ra thoang thoảng.
Cô ngồi trên giường, nhắc đến chuyện lúc chiều nhìn thấy Jenny với anh.
Nói nửa ngày, Cận Phù Bạch đều luôn giữ một biểu cảm yên tĩnh trầm tư.
Hướng Dụ nhíu mày: "Không lẽ anh không biết người em nói đến là ai à?"
"Ừm, anh đang nghĩ."
Dường như đàn ông bẩm sinh đã chẳng thể nhớ được gì lâu, Hướng Dụ chỉ đành giải thích nói, Jenny chính là người yêu của Trác Tiêu lúc còn sống, là cái cô nghệ sĩ có dòng máu lai, chúng ta còn từng nhìn thấy người ta làm đàn dương cầm và cây dương xỉ, anh có nhớ không?
Cô nói, không ngờ con của cô ấy đã lớn đến thế rồi.
Cận Phù Bạch ôm cô vào lòng, tay phủ lên trên bụng dưới của cô, xoa bóp nhẹ nhàng.
Kể cho cô nghe một câu chuyện xưa.
Trước kia Trác Tiêu và Lý Xỉ từng là bạn học, biết được rất nhiều chuyện của Trác Tiêu, cũng từng nói lại với Cận Phù Bạch một vài điều.
Nói sự gặp gỡ của Trác Tiêu và Jenny là bởi vì rêu xanh.
Trên con đường nhỏ nào đó ở nước Pháp, rêu phong phủ đầy đất, Jenny ôm kẹp vẽ tranh, không cẩn thận giẫm lên trên đó, suýt chút nữa đã bị ngã nhào.
Đúng lúc đó Trác Tiêu đi ngang qua, ra tay giúp đỡ, đỡ cô ấy đứng vững, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau này, tất cả những sáng tác của Jenny đều có yếu tố của rêu xanh.
Vì vậy nói cô ấy yêu rêu xanh, có lẽ ít nhiều đều có liên quan đến hình bóng của người mà cô ấy từng yêu.
Nghĩ nhẹ nhàng hơn một chút thì những người đã lên thiên đường đó, thật ra trong nhân gian vẫn luôn sống trong những nỗi nhớ nhung không một tiếng động của rất nhiều người.
Hướng Dụ ngẩn người một lúc, cảm thấy Cận Phù Bạch còn dịu dàng hơn cả lập luận này.
Ở quá khứ, anh bắt gặp những mối quan hệ muôn hình muôn vẻ trong thế giới của mình nhiều như vậy, nhưng lại không bao giờ nói ra một lời.
Đây là lần đầu tiên Hướng Dụ nghe Cận Phù Bạch nhắc đến chuyện của Trác Tiêu, không hề giống với dáng vẻ khịt mũi coi thường của Lý Mạo năm đó.
Ngay từ lúc ban đầu anh đã không giống với bọn họ rồi.
Cũng xuôi theo chủ đề này, Hướng Dụ đột nhiên hỏi: "Cận Phù Bạch, anh có từng cực kỳ cực kỳ hối hận chuyện gì không?"
Cô nghĩ, người giống như anh phần lớn đều kiêu ngạo, chắc có lẽ sẽ không vì chuyện gì mà hối hận đâu nhỉ?
Nhưng không ngờ rằng, Cận Phù Bạch lại nói, có.
Hướng Dụ nhớ Cận Phù Bạch từng nhắc đến cậu em họ đã cưới cô con gái của nhà họ Chử đó, anh nói em trai họ có rất nhiều nghi hoặc với Cận Phù Bạch, luôn cảm thấy rồi có một ngày anh sẽ vì mất đi mà cảm thấy hối hận.
Nhưng Cận Phù Bạch cũng từng nói, con người đều sẽ mất đi, kết cục cuối cùng của tất cả mọi người chẳng qua chỉ là mất đi sinh mạng để rồi trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Mất đi là lẽ thường.
Có thể có được lâu dài thật ra là một loại may mắn cần phải được cảm ơn.
Một người nhìn cuộc đời thoáng như anh, cũng sẽ vì chuyện gì đó mà cảm thấy hối hận ư?
Hướng Dụ dựa vào lòng anh, ngước đầu nhìn khuôn mặt thon gọn của anh, cố ý trêu chọc: "Không lẽ là hối hận vì không cưới được cô Chử đó hả?"
Cận Phù Bạch giơ tay véo má cô, hỏi cô, rốt cuộc muốn ghen đến khi nào?
Hướng Dụ đảo mắt: "Đến khi có đối tượng tiếp theo để ghen."
Vốn dĩ tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ nói, sẽ không có đối tượng tiếp theo để ghen đâu.
Kết quả anh lại nói: "Ừ, vậy cũng sắp rồi đấy."
Hướng Dụ không vui, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng anh: "Cận Phù Bạch, không ngờ anh lại còn để em có được đối tượng tiếp theo để ghen!"
"Sẽ có mà..."
Lồng ngực anh hứng chịu hai cú đấm của Hướng Dụ xong mới cười rồi nói tiếp: "...Nếu như em là một người mẹ sẽ ghen tuông với con gái mình."
Phản ứng lại được anh đang nói gì, Hướng Dụ lại đấm cho anh thêm một cú nữa: "Ai muốn sinh con gái cho anh chứ."
"Không sinh à? Không sao, không có con anh cũng có thể chấp nhận."
Ngón tay cái của Cận Phù Bạch vuốt ve nhẹ nhàng cổ tay cô: "Em thích lối sống như thế nào cũng được hết."
Hối hận mà anh nói thật ra chỉ đến từ lúc suy nghĩ trong chốc lát.
Đó là khi gặp phải tai nạn xe cộ ở nước ngoài, khoảnh khắc Cận Phù Bạch đánh tay lái, đột nhiên hối hận vì mình đã để lại cho Hướng Dụ một chiếc nhẫn kim cương.
Xe ô tô giống như con mãnh thú phát cuồng, lao như bay về phía anh, tiếng va chạm và sự đau đớn đều chớp mắt tan biến, nhưng anh lại nhớ rõ những lo lắng của mình...!
Nếu như sau khi anh chết đi Hướng Dụ mới phát hiện ra chiếc nhẫn đó thì phải làm sao đây?
Cô bé ngốc của anh nhất định sẽ khóc cho mà xem.
Đó là lần hối hận duy nhất của anh trong suốt 35 năm qua.
...!
Cận Phù Bạch người này đích thực là một tên phá gia chi tử.
Lạc Dương từng nói một lần "Bây giờ anh Cận chẳng còn đồng nào nữa đâu", kể từ sau đó, Hướng Dụ luôn cảm thấy người đàn ông tiêu xài hoang phí này sắp sửa phải rơi vào cảnh sa sút khố rách áo ôm rồi.
Còn tưởng rằng Cận Phù Bạch sẽ bớt tiêu hoang, nhưng kết quả anh lại là người một mực theo chủ nghĩa lãng mạn, tiêu tiền như nước.
Đến đón Hướng Dụ tan làm cũng không quên mua một bó hoa tươi.
Hôm đó Hướng Dụ mặc một bộ đồ công sở đi ra khỏi công ty, ráng chiều nhuộm đỏ cả một góc trời, tòa nhà văn phòng bằng kính phản chiếu ánh hào quang, tỏa ra một thứ màu cam cam hồng hồng đầy ngọt ngào.
Xe của Cận Phù Bạch đậu bên dưới công ty, gương mặt anh vốn đã vô cùng bảnh bao, vậy nên mặc gì cũng đều có dáng vẻ rất cao quý.
Anh chỉ cần dựa vào cạnh xe đợi cô thôi là đã bắt mắt lắm rồi, bấy giờ còn ôm cả một bó hoa tươi được bọc trong giấy bọc tông màu ấm, nhìn anh giống như một người chuẩn bị tỏ tình bước ra từ trong ánh chiều tà nơi chân trời.
Người đi đường không ai không dừng lại liếc mắt quan sát.
Hướng Dụ chạy một mạch tới trước mặt Cận Phù Bạch, đón lấy bó hoa, không quá để ý đến những tiếng trầm trồ của đồng nghiệp cùng đi ra khỏi công ty, cô chỉ cảm thấy khó hiểu.
Cô ngửi được mùi hoa hồng thơm ngào ngạt: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
"Không phải."
Cận Phù Bạch giúp cô mở cửa ghế lái phụ: "Vẫn chưa từng tặng em cả một bó hoa, anh muốn tặng, vậy nên đã mua."
Hướng Dụ ngồi vào trong xe, ngẫm nghĩ: "Rõ ràng từng tặng rồi mà, có một năm Valentine, không phải anh đã từng tặng em sao? Anh quên rồi à?"
Tất nhiên anh không quên.
Chỉ có điều bó hoa khi đó không phải anh đích thân đi mua.
Không giống với bó hoa này, mỗi một cành đều là anh tự chọn, luôn cảm thấy như vậy sẽ có ý nghĩa hơn một chút.
Hướng Dụ ôm bó hoa, mặc dù cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng không tránh khỏi suy nghĩ:
Hỏng bét rồi, trông chờ người đàn ông này tiết kiệm chi tiêu quả thực là điều không thể nào.
Ăn xong bữa tối, cô gom góp đồ trang sức và vàng bạc lại, ôm một chiếc túi to tướng đi tìm Lạc Dương: "Đây là tất cả những thứ có giá trị của tôi, A Dương cậu tìm chỗ nào đó mang bán nó đi, có lẽ có thể đổi được ít tiền..."
Lạc Dương nhìn đống trang sức mờ mịt chẳng hiểu gì.
Nguyên bông tai kim cương đã có tận mười chiếc, còn có dây chuyền bạch kim, vòng tay vàng, dây chuyền kim cương, lắc chân bạch kim, một đống thứ đồ sộ.
Thứ chói mắt nhất là một chiếc nhẫn kim cương hồng, nhìn kiểu gì cũng phải tận mấy carat, lấp lánh lóa mắt dưới ánh đèn.
"...Cô Hướng, cô thiếu tiền hả?"
Hướng Dụ hạ thấp giọng nói: "Tôi thì thiếu gì tiền, không phải tôi đang sợ Cận Phù Bạch không đủ tiền tiêu sao!"
Lạc Dương phút chốc mỉm cười, còn chưa đợi anh ấy nói gì, Cận Phù Bạch đúng lúc bước vào cửa, liếc nhìn trang sức trên bàn, thuận miệng cười hỏi: "Mở hội triển lãm à?"
"Anh Cận, cô Hướng nói muốn bán những thứ đồ này đi để tài trợ cho anh."
Cận Phù Bạch kinh ngạc nhướng chân mày: "Tài trợ cho anh?"
"Là một thời gian trước Lạc Dương nói, cậu ấy nói anh hết tiền rồi..."
Người bị nói hết tiền đột nhiên bật cười, gật gật đầu, thừa nhận một cách phóng khoáng: "Đúng là không có tiền như trước kia nữa, nhưng đồ anh tặng cho em cũng không đến mức phải bán đi."
Vừa nói, anh vừa cầm một đôi vòng vàng lên quan sát tỉ mỉ, sau đó trêu cô, "Bạn trai cũ tặng à?"
"Bạn trai cũ cái gì chứ!"
Hướng Dụ giơ cổ tay ra, "Đó là đồ mà người già trong nhà tặng khi em đầy tháng, kích thước của chiếc vòng này là bao nhiêu hả anh, bây giờ em còn có thể đeo vừa không?"
Cô rõ ràng là một người tỉnh táo như thế, vậy mà khi vùi đầu vào trong tình yêu, vì người đàn ông của mình mà đến cả vòng vàng lúc đầy tháng hay chiếc khóa nhỏ vàng cũng đều mang ra chuẩn bị bán đi hết để hỗ trợ cho anh.
Sao lại khiến người ta yêu thương đến thế cơ chứ?
Cận Phù Bạch nắm nắm lấy cổ tay Hướng Dụ: "Anh thấy bây giờ vẫn còn nhỏ lắm, em phải ăn nhiều vào."
Buổi tối trước khi ngủ, Hướng Dụ sát lại trước mặt Cận Phù Bạch, chọc chọc vào bả vai anh: "Cận Phù Bạch, em có câu hỏi muốn hỏi anh."
Ánh đèn lờ mờ, mái tóc cô mềm mượt kẹp sau tai, lông mi phản chiếu chút bóng mờ xuống dưới mí mắt.
Mười năm trước khi còn trong trường học, Cận Phù Bạch nghe giáo sư Đại học giảng bài, khi đó giáo sư từng nói, ánh mắt của một vài người phụ nữ sẽ rất dịu dàng lấp lánh.
Hướng Dụ vào lúc này đây, chắc chắn chính là như vậy.
Có lẽ vì lần trước cô ở trên giường nghiêm túc gọi tên anh như thế là để hỏi những câu hỏi kiểu phụ nữ dùng miệng làm cái đó cho đàn ông...!
Thế là Cận Phù Bạch không khỏi tự chủ động suy nghĩ về hướng không đứng đắn.
Nhưng Hướng Dụ không hề nghĩ tới mấy thứ đó, cô nhíu mày, vẫn đang lo lắng cho tình hình tài chính của Cận Phù Bạch.
Vốn dĩ cô không muốn nhắc đến, nhưng hôm nay đống trang sức đó đã bị Cận Phù Bạch nhìn thấy, thôi thì cứ nói toạc ra đi.
Hướng Dụ đằng hắng cổ họng: "Em có mấy chục vạn tiền tiết kiệm.
Còn có, hôm đó em hỏi Chu Liệt rồi, tiền thuê của tòa nhà văn phòng đối diện công ty em hình như còn cao hơn, diện tích của bên đó hình như cũng to hơn bọn em, chắc phải hơn 1700 mét vuông ấy nhỉ? Cho bên ngoài thuê cũng có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.
Mấy đống trang sức gì đó của em, bán đi cũng không vấn đề gì, vì dù sao em cũng đã có nhẫn rồi..."
Cùi chỏ của cô chống trên giường, nét mặt nghiêm túc, bẻ đầu ngón tay muốn giúp anh tính tiền.
Cô gái này, cô rõ ràng là người tỉnh táo nhất, cũng là người biết cách tránh hại tìm lợi nhất.
Cô thông minh như vậy, lúc đầu nghe thấy Lý Mạo nói về Trác Tiêu là cô đã đoán ra được tương lai.
Thế mà đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn không hề nghĩ tới việc đi yêu một người khác.
Cho dù trong lòng cô nghĩ rằng anh sắp sửa phá sản, sắp nghèo đến mức phải đi ăn xin tới nơi.
Trong mắt Cận Phù Bạch tràn ngập tất cả mọi sự dịu dàng mà anh có, anh sát lại bên tai Hướng Dụ, nhẹ giọng nói ra một con số.
Hướng Dụ giật nảy mình, run lẩy bẩy hỏi: "Mắc...!mắc nợ? Nhiều vậy sao?"
"Ngốc à? Là tiền tiết kiệm."
Cô không hiểu: "Nhưng không phải Lạc Dương nói anh hết tiền rồi ư?
Cận Phù Bạch bị cô chọc cười: "Cậu ấy chỉ nói cậu ấy đã tiêu hết sạch số tiền anh để ở chỗ cậu ấy thôi.
Lạc Dương cũng chẳng phải vợ anh, lẽ nào anh lại có thể để tất cả tiền bạc ở chỗ cậu ấy?"
Ngừng một lát, anh giống như nhớ ra gì đó, lại nói, để anh chuyển hết tiền sang chỗ em cho rồi.
Hướng Dụ sợ chết khiếp: "Chuyển gì mà chuyển! Thẻ ngân hàng của em cũng chẳng biết có bỏ được nhiều tiền thế không, tự anh giữ cho kỹ đi!"
"Thẻ ngân hàng bình thường bỏ tiền tiết kiệm cũng không có giới hạn đâu."
Cận Phù Bạch hôn cô, cười nói, "Em đừng lo lắng linh tinh, biết không?"
"Nhưng em từng đọc tin tức, bọn họ đều nói tập đoàn đó của anh xảy ra vấn đề, không phải sắp phá sản sao?"
"Rắn chết vẫn còn nọc." Anh nói.
Lời này đã an ủi được Hướng Dụ phần nào, sự tính toán lanh lẹ vượt trội hơn thường ngày đó của cô lập tức biến đi hết, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy mà anh không nói sớm với em, em vẫn còn đang nghĩ tan làm xong liệu có nên đi tìm một công việc làm thêm nữa không đấy."
Sao có thể lo lắng đến mức đấy chứ?
Chẳng phải chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi anh mới dám quay về tìm cô sao?
Thực sự không nhìn nổi dáng vẻ cô cau mày nhăn nhó dù chỉ một chút.
Cận Phù Bạch nhìn Hướng Dụ say đắm, cuối cùng kéo người vào trong lòng hôn sâu.
Hôn mãi hôn mãi, anh cười đến mức bị sặc trước, cười xong mới nói, cuộc đời này em sẽ không có cơ hội lo lắng về tiền bạc đâu, nhưng nếu như em thực sự muốn làm một người vợ của người nghèo, vậy thì kiếp sau khi anh phó thác sinh mạng, thì anh sẽ thác sinh nghèo một chút.
Nhưng cô gái này, đối với bên ngoài thì là một con cá muối chẳng bận tâm điều gì, đối với anh thì hình như luôn có những chuyện lo lắng mãi không hết.
Cô nằm xuống chưa được mấy phút đã lại ngồi thẳng dậy, nhìn Cận Phù Bạch: "Cận Phù Bạch, đột nhiên em phát hiện, anh chắc là một người đàn ông rất được săn đón nhỉ?"
Không biết cô nghĩ sao, lẽ nào trong quá khứ anh không được săn đón bằng hiện tại? Khi đó cũng không thấy Hướng Dụ khẩn trương chút nào.
Có lúc anh đi tham dự một bữa tiệc, cố ý trêu cô, nói trong bữa tiệc sẽ có phụ nữ, khi đó cô chỉ mải chơi Rắn tham ăn, đầu cũng chẳng ngẩng lên, không kiên nhẫn giục anh, đi nhanh đi nhanh, vậy anh đi nhanh đi, đừng có nói chuyện mãi với em, làm phiền em chơi game rồi đấy.
Cận Phù Bạch cười hỏi: "Bây giờ mới nhớ ra khẩn trương à?"
Hướng Dụ nghiêng đầu, suy nghĩ giây lát, bỗng dưng kéo tay Cận Phù Bạch: "Em đưa cho anh một tín vật đính ước nhé."
Dáng vẻ trên dưới trần trụi đó của cô kỳ thực không giống như có thể biến được ở đâu ra vật đính ước.
Cận Phù Bạch uể oải dựa lên gối, nghe Hướng Dụ bịa đặt lý do, cô nói anh dù gì cũng là một ông chủ của Viện dưỡng lão, ngộ nhỡ bị bà lão nào đó nhìn trúng thì phải làm sao?
Vừa nói, cô vừa giơ tay trái của Cận Phù Bạch lên, sau đó cắn một miếng thật mạnh vào sau ngón áp úp của anh, cắn xong còn vô cùng đắc ý: "Được rồi, đây chính là tín vật đính ước!"
Người con gái vẫn còn lảm nhảm, nói trên ngón áp út có một mạch máu dẫn đến tim, cô như này là đã tương đương với việc cắn vào trong tim anh một miếng.
Còn nói đây là phong ấn, người khác không thể cướp đi được.
Cận Phù Bạch trước lúc tắt đèn còn giơ tay lên nhìn, dấu răng in hằn trên tay anh, cũng đẹp lắm.
Anh tắt đèn ngủ: "Vậy được, đây chính là phong ấn, sau này chuyển kiếp anh sẽ dùng nó để tìm em?"
Hướng Dụ hoảng sợ tột độ, vô cùng bất mãn lẩm bẩm: "Hả? Anh còn muốn bên em đời đời kiếp kiếp nữa à? Đợi em đầu thai lần nữa, em không thể đổi thử kiểu khác sao? Kiếp nào cũng là anh vậy thì phải vô vị đến mức nào chứ?"
Dày vò cả đêm, Cận Phù Bạch cũng đã buồn ngủ, trong thanh âm tuy xen lẫn vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn nuông chiều theo ý cô.
Anh nói: "Em thích kiểu nào anh sẽ biến thành kiểu đó, không phải được rồi sao?"
Hướng Dụ cũng buồn ngủ rồi, cô co lại trong lòng anh: "Vậy anh nói lời phải giữ lấy lời đấy."
"Ừ, nói lời giữ lời."
~Hết ngoại truyện 2~.