-
Chương 32: Vết thương nhỏ
[Là ở đây sao?]
***
Hôm đó, ánh mắt của Cận Phù Bạch chỉ có một vẻ nghiêm túc, con ngươi tựa như đáy biển sâu thẳm, khiến người ta đắm chìm.
Vì vậy khi anh nói Hướng Dụ chuyển đến sống cùng anh, cô cũng chỉ có đôi chút lưỡng lự, sau đó đặt khẽ chiếc hộp nhựa đựng đĩa CD ở trong tay xuống dưới giường, gật đầu đồng ý, cô nói: "Được!"
Bộ phim điện ảnh mà cô chọn rất hay, là bộ phim tình yêu rất đặc biệt, nhân vật chính trong phim tuy vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng tình cảm non nớt đơn thuần lại dũng cảm, vậy nên bạn không thể nói nó không phải là tình yêu được.
Ấy vậy mà ở trong phòng ngủ được màn hình ti vi chiếu sáng, Hướng Dụ dựa vào vòm ngực ấm áp của Cận Phù Bạch, thơ thẩn mất mấy lần.
Thật ra cô đều hiểu rõ, Cận Phù Bạch nói cô chuyển qua sống cùng anh, thật ra là đang hỏi cô có dám hay không?
Có dám tiến gần đến cuộc sống của anh không? Có dám cùng anh ngắm nhìn những bộ mặt chân thật của những con người đó không?
Nếu như nhìn thấy rồi, thì em có còn dám tiếp tục yêu anh không?
...
Cuối tuần trôi qua, Hướng Dụ quay trở lại đi làm, vừa đi làm vừa bắt đầu thu dọn hành lý.
Hầu như mỗi ngày tan làm Cận Phù Bạch đều đến đón cô, có lúc ăn cơm cùng cô, có lúc lại chỉ đưa cô về nhà.
Về chuyện chuyển nhà, anh chưa từng thúc giục, mà anh cho Hướng Dụ đủ thời gian để suy nghĩ.
Với kiểu tính cách như Hướng Dụ, cô không thích rườm rà, lúc tốt nghiệp đại học có rất nhiều đồ đạc cô đều tặng lại cho bạn cùng phòng, cho dù ở chung một thành phố cô cũng lười mang đi gửi chuyển phát nhanh.
Cô không thích mang nhiều đồ đạc, đợt đi Mỹ đến cả một chiếc vali cũng chẳng có.
Lần này cũng vậy, kỳ thực không có quá nhiều đồ cần cô xử lý, cho dù cô chỉ chuyển mỗi người qua đó thì Cận Phù Bạch cũng sẽ giúp cô mua đầy đủ tất cả những đồ cần thiết.
Hai người họ đều biết 'thu dọn hành lý' chẳng qua chỉ là cái cớ để Hướng Dụ tự cho bản thân thời gian hòa hoãn mà thôi.
Cô không biết liệu bản thân có đủ dũng cảm hay không.
Khi gặp được Chử Giác ở Mỹ, nghe anh ta nói những lời đó.
Rồi còn cái đêm Cận Phù Bạch trầm lặng suy sụp trước lúc cô về nước.
Nửa đêm tỉnh mộng, lúc xoay người, cô cũng không hoàn toàn khống chế được bản thân để không suy nghĩ linh tinh.
Đầu tháng chín, Hướng Dụ đứng vững vàng trong phòng làm việc của Chu Liệt, hoa trong tầng bảy phía đối diện đã mấy ngày liên tiếp đều là hoa hồng đỏ rồi.
Vì vậy cô biết, đối với việc trì hoãn của cô, Cận Phù Bạch cũng có lo lắng.
Chỉ là anh tôn trọng cô, bằng lòng cho cô sự nhẫn nại.
Cũng chính vào hôm đó, Hướng Dụ cầm chiếc kính viễn vọng mini thầm nghĩ:
Con người khao khát tình yêu, nhưng lại luôn bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc và sự hèn nhát, chi bằng buông bỏ một lần yêu hết mình.
Như thế cũng tốt hơn việc tiếc nuối bị thiêu đốt trong năm tháng cuộc đời, để rồi mỗi khi nghĩ đến là lại đau.
Trong một ngày thứ bảy nắng chói chang, Hướng Dụ làm bộ thu dọn một đống đồ đạc, chất đầy vào trong chiếc vali kích cỡ 29 inch.
Cô ngồi trên vali gọi điện thoại cho Cận Phù Bạch: "Khi nào anh đến đón em? Em thu dọn xong hành lý rồi."
Lúc Cận Phù Bạch nhận được điện thoại, anh vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu, đang đứng hút thuốc trước cửa sổ.
Nghe cô nói xong, anh rít hơi thuốc bắt đầu cười, cười không ngừng lại được, tàn thuốc vương trên cửa sổ, khắp phòng tràn ngập mùi trầm hương.
Anh nói: "Bây giờ anh sẽ đi đón em, đợi anh."
Làn gió mát mẻ thổi vi vu bên ngoài cửa sổ, lại là một năm đầu thu.
Cận Phù Bạch vẫn còn nhớ tình cảm của mình đối với Hướng Dụ vào tháng 10 năm ngoái.
Nói thế nào nhỉ, có tận trăm lẻ nghìn cách để thoát khỏi sự nhàm chán, nhưng bình thường Cận Phù Bạch đều không nghĩ đến mấy thứ này, cho dù là cách thức nào thì anh cũng sẽ vĩnh viễn như vậy, giống như đến ngay cả cái từ 'nhàm chán' bản thân anh cũng lười đi cảm nhận.
Nhưng có một lần nọ, trong hộp đêm ồn ào của Lý Xỉ, anh nhìn ánh đèn phản chiếu trong ly rượu, đột nhiên nghĩ, người con gái Hướng Dụ này liệu có thể trở thành cách để anh thoát khỏi sự nhàm chán hay không.
Thế rồi cũng bắt đầu một cách tùy ý như vậy.
Anh nói với cô, chi bằng đi theo anh.
Trong khoảng thời gian một năm, bọn họ đã từng xa nhau, đã từng tranh cãi, cũng đã từng có lúc lý trí vẫy tay từ biệt, vậy mà không hiểu sao lại vẫn có thể tiến triển được đến ngày hôm nay?
Trên đường đi đón Hướng Dụ, thậm chí Cận Phù Bạch còn vượt cả đèn đỏ.
Anh đi đón cô đã vội vàng gấp gáp đến mức này rồi.
Khi Cận Phù Bạch cho xe lái vào trong tiểu khu nhà Hướng Dụ, ánh nắng chan hòa, Hướng Dụ đeo một chiếc kính râm, ngồi trên vali, vẫy tay với anh từ phía xa.
Tóc cô đã dài hơn một chút, lay động theo gió, mái tóc được ánh mặt trời nhuộm thành màu nâu sáng.
Cận Phù Bạch dừng xe lại trước mặt cô, bế thốc Hướng Dụ lên bằng một cánh tay, tay còn lại kéo theo vali của cô: "Đi thôi, theo anh về nhà!"
Xe lái ra khỏi tiểu khu, nhưng càng đi lại càng cảm thấy con đường trở nên lạ lẫm.
Hướng Dụ chơi hai ván Rắn tham ăn, lúc ngước mắt lên lần nữa thì hoàn toàn ngơ ngác với khung cảnh xa lạ xung quanh.
Hướng Dụ mờ mịt hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"...Đây đâu phải đường quay về khách sạn của Lý Xỉ."
Cận Phù Bạch phì cười: "Cái khách sạn rách đó của cậu ta sao tính là nhà được."
Hướng Dụ chưa từng đến nhà của Cận Phù Bạch, cô cũng chưa từng nghe nói anh còn có nhà ở thành phố Đế Đô.
Nhưng mà ngẫm nghĩ thấy cũng phải, những người ở vị trí đó như bọn họ, có ai là không có mấy căn nhà, lẽ nào lại có thể sống mãi được ở khách sạn?
Trên đường, Hướng Dụ nghịch ngợm tưởng tượng ra rất nhiều cảnh xa hoa trụy lạc.
Thậm chí cô còn nghĩ, không lẽ khi trang hoàng nhà cửa Cận Phù Bạch cũng mời Lý Xỉ đến tư vấn, sau đó trang hoàng cho căn nhà theo kiểu phong cách xa xỉ đốt tiền?
Sau khi đến nơi mới phát hiện đó chỉ là một tiểu khu rất bình thường, đi trong tiểu khu thỉnh thoảng cũng bắt gặp một vài gương mặt thường nhìn thấy trên ti vi.
Hướng Dụ phấn khích kéo Cận Phù Bạch, hỏi anh ở đây có nam minh tinh nào đó không, nếu như cô gặp được thật sự rất muốn xin chữ ký.
Cận Phù Bạch liếc cô một cái: "Không quen!"
Phong cách trang trí trong nhà anh rất đơn giản, sạch sẽ, không hề tô điểm gì thêm, nhìn có vẻ hơi quạnh quẽ.
Sách trong thư phòng chẳng có mấy quyển, nhưng nó lại giống như câu lạc bộ cho thuê đĩa CD khi còn nhỏ, khắp trên tường đều là đĩa CD.
Những chiếc đĩa CD này không giống với đĩa CD trong khách sạn của Lý Xỉ, có rất nhiều đĩa đều được đạo diễn và diễn viên ký tên.
Hướng Dụ hiếu kỳ đi vòng quanh trong nhà Cận Phù Bạch, tay chắp ở sau lưng, hệt như nữ lãnh đạo đang đi thị sát công việc.
Cận Phù Bạch dựa vào tường, cười hỏi: "Lãnh đạo, có hài lòng không?"
Lúc này Hướng Dụ đang bước tới cửa phòng tắm, làm bộ gật gật đầu: "Cũng tạm cũng tạm."
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, sững người, căn phòng tắm này thật sự khiến người ta có chút xấu hổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hướng Dụ nhìn thấy bức tường trong phòng tắm nhà người ta được làm bằng kính thủy tinh phản chiếu, đứng trong phòng tắm có thể nhìn thấy hoa viên xanh mướt của tiểu khu và dòng xe cộ nườm nượp trên phố.
Cô quay đầu hỏi anh: "Khi tắm anh không có ảo giác sẽ bị nhiều người nhìn thấy sao?"
"Trước mắt vẫn chưa có."
Cận Phù Bạch cũng không quen thuộc căn nhà này lắm, anh hình như cũng đã rất lâu rồi không quay về đây, đi quanh nhà mấy vòng mới tìm được cốc nước để rót cho cô một cốc nước trắng nhiệt độ bình thường.
"Trời nóng như vậy, em muốn uống nước lạnh cơ!"
Cận Phù Bạch liếc cô: "Người vật lộn trên giường lúc đau bụng kinh không phải là em à?"
Đúng là cũng khéo, Cận Phù Bạch vừa mới quay về mấy hôm, Hướng Dụ đến tháng lại đau bụng đến mức đầu túa đầy mồ hôi lạnh.
Lần này Cận Phù Bạch còn càng khoa trương hơn, trực tiếp gọi vị giáo sư già đó đến khách sạn để tiêm cho Hướng Dụ.
Vị giáo sư già đẩy gọng kính rồi nói, cô Hướng vẫn không được ăn đồ sống đồ lạnh đâu đấy, bình thường cũng phải chú ý một chút.
Đợi vị giáo sư già rời đi, Hướng Dụ nhìn thấy hộp kem Häagen-Dazs vị mâm xôi, rượu rum và kem nho khô nhập khẩu, kem ốc quế vị vani, cacao mà cô bỏ trong tủ lạnh của căn hộ khách sạn, tất cả đều nằm chỏng chơ trong thùng rác thì không khỏi ấm ức tủi thân.
Hôm đó nếu không phải vì bản thân yếu ớt, cô thật sự muốn bóp chết Cận Phù Bạch.
Hôm nay không yếu ớt nữa, vì vậy hôm nay Hướng Dụ vô cùng có khí phách.
Cô ngồi xổm bên cạnh vali, liếm liếm đôi môi đã có chút khô khốc: "Không phải nước lạnh thì em không uống đâu!"
Cận Phù Bạch không nói gì, qua mấy giây, Hướng Dụ ôm một đống quần áo ra, cảm giác được anh đang vỗ vào bả vai cô.
Hướng Dụ theo bản năng ngước mắt, cằm bị anh dùng tay giữ chặt, sau đó có một nụ hôn rơi xuống môi.
Anh chuyển hết nước từ trong miệng mình sang miệng cô, vừa cười vừa phê bình: "Bướng bỉnh!"
Hướng Dụ ngậm nước trong miệng, nuốt xuống một cách cực kỳ không tình nguyện, hậm hực nói: "Em cứ bướng đó, sao nào?"
Cận Phù Bạch cười khẽ một tiếng, sau đó dỗ dành cô: "Anh nói sai rồi, em được mọi người yêu thích, cực kỳ cực kỳ được mọi người yêu thích."
Anh nhận lấy đống quần áo trong tay cô, bước đến trước tủ quần áo kéo cửa ra, treo quần áo của cô và anh song song với nhau, anh quay đầu hỏi cô: "Anh cảm thấy vẫn nên làm cho em một tủ đựng đồ riêng."
Hướng Dụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Căn nhà này không phải nhà mới, cô không biết có thể sống được ở đây bao lâu. Nếu còn đặc biệt làm một tủ quần áo riêng liệu có phải là phô trương quá rồi không?
Hôm đó sau khi dọn dẹp hành lý xong, Hướng Dụ mệt lử nằm bẹp trên giường, Cận Phù Bạch bỗng dưng nói năm ngoái phòng tắm mới thay bồn tắm mát xa, không biết dùng có tốt không.
Thế là Hướng Dụ hớn hở nhảy cẫng lên, dép lê cũng chẳng đi, chạy thẳng vào trong nói muốn giúp anh thử nghiệm.
Kết quả đây chỉ là một cái bẫy, cô bị đè lên trên bức tường thủy tinh sát sàn trong phòng tắm, bị anh ăn sạch sẽ!
Bọn họ không đổi chế độ nóng lạnh, nước nóng vẫn luôn được bật, hơi nước bốc lên nghi ngút, tai và thái dương cọ sát vào nhau.
Cận Phù Bạch người đàn ông này lúc làm cũng vẫn không quên trêu chọc cô, anh hạ thấp giọng, kề sát ở bên tai cô cười nói: "Nhìn kỹ ngoài cửa sổ, chẳng phải em hỏi trong tiểu khu này có nam minh tinh mà em thích không sao? Nhìn kỹ có lẽ sẽ thấy."
Bên ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, đàn ông trong tiểu khu cũng không ít, có người đang dắt chó đi dạo, có người đang chạy bộ.
Cả người Hướng Dụ bị đè trên kính thủy tinh, nghiến răng nghiến lợi đưa ra yêu cầu: "Cận Phù Bạch, em muốn về phòng ngủ... á!"
Đáp lại cô chỉ có động tác càng sâu càng căng chặt hơn nữa.
Ngày đầu tiên ở trong nhà của Cận Phù Bạch, bọn họ đã trải qua một cách ấm cúng như vậy.
Thậm chí sau khi kết thúc bữa tối, bọn họ còn tay nắm tay đi dạo trong hoa viên dưới tầng, ngồi trong đình nghỉ mát nhìn hai con mèo hoang vùi đầu ăn thức ăn dành cho mèo do người tốt bụng cho ăn.
Hệt như những đôi tình nhân bình thường khác.
Nhưng có lẽ vì thay đổi chỗ ở nên giấc ngủ của Hướng Dụ đã trở nên khó khăn hơn.
Cô tỉnh dậy trong đêm, bên cạnh trống không, Cận Phù Bạch không hề ở đây.
Có tia sáng trắng hắt ra từ bên trong khe cửa phòng tắm, cũng loáng thoáng nghe được có tiếng người đang nói chuyện.
Lại còn là giọng của phụ nữ? Nói tiếng Quảng Đông?
Hướng Dụ lén la lén lút bước tới gần, giọng nói bên trong đã ngừng, chỉ còn xót lại một tiếng 'hừ' của Cận Phù Bạch.
Là kiểu thanh âm dùng âm mũi phát ra, ừm.
Khiến người ta rất khó để không mơ tưởng viển vông.
Cô đẩy cửa đi vào trong phòng tắm, giống như một vị Hoàng hậu nương nương đi bắt gian, nhíu mày, ngữ khí có phần không dám tin: "Anh giày vò em thành ra như thế mà vẫn còn chưa thỏa mãn? Lại còn trốn ở trong đây xem phim nóng, tự mình giải quyết thêm lần nữa?"
Cận Phù Bạch ngồi trên thành bồn tắm, áo choàng tắm mở bung, đầu ngón tay dính thứ gì đó.
Anh nhướng nhướng chân mày, cười xấu xa, quệt thứ ở trên tay vào mặt Hướng Dụ: "Anh giải quyết cái gì?"
Hướng Dụ tưởng rằng là 'thứ đó', cô trợn to mắt, đang muốn giơ tay lên đánh anh thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm man mát của bạc hà, mà trên mặt cũng cảm thấy lạnh lạnh.
Cô chớp chớp mắt: "Đây là cái gì?"
"Thuốc mỡ."
"...Thuốc mỡ?"
Cận Phù Bạch cười vô cùng vui vẻ, hỏi cô, nếu không thì sao, em tưởng là cái gì?"
Hướng Dụ không để ý đến anh, nhìn trái ngó phải, phát hiện ra trên bồn rửa mặt có đặt một lọ thuốc mỡ nhập khẩu màu xanh lá cây.
Thân lọ thuốc không có lấy một chữ Trung Quốc, tiếng nước ngoài ở bên trên cô không nhận ra được là của quốc gia nào.
Di động của Cận Phù Bạch đặt ở bên cạnh lọ thuốc, màn hình tạm dừng có thể nhìn ra được anh đang tìm kiếm cách sử dụng của thuốc mỡ.
Thật sự...
Hiểu lầm anh rồi.
Cô đằng hắng giọng, không nhắc đến chữ nào về hiểu lầm ban nãy, cầm thuốc mỡ lên giả ngốc: "Lọ thuốc mỡ này dùng để làm gì?"
"Chữa trị vết thương."
Người đàn ông này trước lúc ngủ còn điên cuồng như vậy, sao bây giờ lại phải bôi thuốc trị vết thương chứ?
Hướng Dụ cẩn thận quan sát Cận Phù Bạch, trên vai trái của anh vẫn còn một chút ướt ướt chưa khô.
Lẽ nào là do sáng nay khi bế cô lên bằng một tay đã bị thương?
Chắc là như vậy rồi, lần này anh quay về đã gầy đi rất nhiều, có lẽ ở nước ngoài quá bận nên không có cơ hội vận động chăng?
Cận Phù Bạch nhíu mày: "Vết thương nhỏ thôi, bôi ít thuốc là được rồi."
Sao nghe giống như anh đang giải thích thế nhỉ.
Hướng Dụ cảm thấy tác dụng của loại thuốc mỡ này rất chậm, buổi tối mà bị đổ mồ hôi là kiểu gì cũng trôi hết sạch, cô hỏi Cận Phù Bạch có loại thuốc nào mà dán được lên người không, anh nói trong hộp y tế chắc là có.
Hướng Dụ xách hộp y tế đến, tìm thuốc mỡ lấy ra ngoài, bóc lớp giấy dính phía sau ra, sau đó sát lại đằng sau Cận Phù Bạch, chỉ chỉ vào vai anh: "Là ở đây sao?"
"Ừ."
Thuốc mỡ được cô dán thẳng lên trên, Hướng Dụ dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, lẩm bẩm một câu: "Sao trước khi ngủ anh không nói hả? Anh mà nói thì em đã giúp anh dán rồi, lại cứ thích giày vò vào lúc nửa đêm gà gáy thế này!"
Cận Phù Bạch nghiêng đầu, mặt không cảm xúc, từ chối trả lời câu hỏi này.
Hướng Dụ nhìn anh chằm chằm nửa giây, bỗng nhiên phì cười một tiếng: "Cận Phù Bạch, không lẽ anh sợ mất mặt hả?"
~Hết chương 32~
***
Hôm đó, ánh mắt của Cận Phù Bạch chỉ có một vẻ nghiêm túc, con ngươi tựa như đáy biển sâu thẳm, khiến người ta đắm chìm.
Vì vậy khi anh nói Hướng Dụ chuyển đến sống cùng anh, cô cũng chỉ có đôi chút lưỡng lự, sau đó đặt khẽ chiếc hộp nhựa đựng đĩa CD ở trong tay xuống dưới giường, gật đầu đồng ý, cô nói: "Được!"
Bộ phim điện ảnh mà cô chọn rất hay, là bộ phim tình yêu rất đặc biệt, nhân vật chính trong phim tuy vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng tình cảm non nớt đơn thuần lại dũng cảm, vậy nên bạn không thể nói nó không phải là tình yêu được.
Ấy vậy mà ở trong phòng ngủ được màn hình ti vi chiếu sáng, Hướng Dụ dựa vào vòm ngực ấm áp của Cận Phù Bạch, thơ thẩn mất mấy lần.
Thật ra cô đều hiểu rõ, Cận Phù Bạch nói cô chuyển qua sống cùng anh, thật ra là đang hỏi cô có dám hay không?
Có dám tiến gần đến cuộc sống của anh không? Có dám cùng anh ngắm nhìn những bộ mặt chân thật của những con người đó không?
Nếu như nhìn thấy rồi, thì em có còn dám tiếp tục yêu anh không?
...
Cuối tuần trôi qua, Hướng Dụ quay trở lại đi làm, vừa đi làm vừa bắt đầu thu dọn hành lý.
Hầu như mỗi ngày tan làm Cận Phù Bạch đều đến đón cô, có lúc ăn cơm cùng cô, có lúc lại chỉ đưa cô về nhà.
Về chuyện chuyển nhà, anh chưa từng thúc giục, mà anh cho Hướng Dụ đủ thời gian để suy nghĩ.
Với kiểu tính cách như Hướng Dụ, cô không thích rườm rà, lúc tốt nghiệp đại học có rất nhiều đồ đạc cô đều tặng lại cho bạn cùng phòng, cho dù ở chung một thành phố cô cũng lười mang đi gửi chuyển phát nhanh.
Cô không thích mang nhiều đồ đạc, đợt đi Mỹ đến cả một chiếc vali cũng chẳng có.
Lần này cũng vậy, kỳ thực không có quá nhiều đồ cần cô xử lý, cho dù cô chỉ chuyển mỗi người qua đó thì Cận Phù Bạch cũng sẽ giúp cô mua đầy đủ tất cả những đồ cần thiết.
Hai người họ đều biết 'thu dọn hành lý' chẳng qua chỉ là cái cớ để Hướng Dụ tự cho bản thân thời gian hòa hoãn mà thôi.
Cô không biết liệu bản thân có đủ dũng cảm hay không.
Khi gặp được Chử Giác ở Mỹ, nghe anh ta nói những lời đó.
Rồi còn cái đêm Cận Phù Bạch trầm lặng suy sụp trước lúc cô về nước.
Nửa đêm tỉnh mộng, lúc xoay người, cô cũng không hoàn toàn khống chế được bản thân để không suy nghĩ linh tinh.
Đầu tháng chín, Hướng Dụ đứng vững vàng trong phòng làm việc của Chu Liệt, hoa trong tầng bảy phía đối diện đã mấy ngày liên tiếp đều là hoa hồng đỏ rồi.
Vì vậy cô biết, đối với việc trì hoãn của cô, Cận Phù Bạch cũng có lo lắng.
Chỉ là anh tôn trọng cô, bằng lòng cho cô sự nhẫn nại.
Cũng chính vào hôm đó, Hướng Dụ cầm chiếc kính viễn vọng mini thầm nghĩ:
Con người khao khát tình yêu, nhưng lại luôn bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc và sự hèn nhát, chi bằng buông bỏ một lần yêu hết mình.
Như thế cũng tốt hơn việc tiếc nuối bị thiêu đốt trong năm tháng cuộc đời, để rồi mỗi khi nghĩ đến là lại đau.
Trong một ngày thứ bảy nắng chói chang, Hướng Dụ làm bộ thu dọn một đống đồ đạc, chất đầy vào trong chiếc vali kích cỡ 29 inch.
Cô ngồi trên vali gọi điện thoại cho Cận Phù Bạch: "Khi nào anh đến đón em? Em thu dọn xong hành lý rồi."
Lúc Cận Phù Bạch nhận được điện thoại, anh vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu, đang đứng hút thuốc trước cửa sổ.
Nghe cô nói xong, anh rít hơi thuốc bắt đầu cười, cười không ngừng lại được, tàn thuốc vương trên cửa sổ, khắp phòng tràn ngập mùi trầm hương.
Anh nói: "Bây giờ anh sẽ đi đón em, đợi anh."
Làn gió mát mẻ thổi vi vu bên ngoài cửa sổ, lại là một năm đầu thu.
Cận Phù Bạch vẫn còn nhớ tình cảm của mình đối với Hướng Dụ vào tháng 10 năm ngoái.
Nói thế nào nhỉ, có tận trăm lẻ nghìn cách để thoát khỏi sự nhàm chán, nhưng bình thường Cận Phù Bạch đều không nghĩ đến mấy thứ này, cho dù là cách thức nào thì anh cũng sẽ vĩnh viễn như vậy, giống như đến ngay cả cái từ 'nhàm chán' bản thân anh cũng lười đi cảm nhận.
Nhưng có một lần nọ, trong hộp đêm ồn ào của Lý Xỉ, anh nhìn ánh đèn phản chiếu trong ly rượu, đột nhiên nghĩ, người con gái Hướng Dụ này liệu có thể trở thành cách để anh thoát khỏi sự nhàm chán hay không.
Thế rồi cũng bắt đầu một cách tùy ý như vậy.
Anh nói với cô, chi bằng đi theo anh.
Trong khoảng thời gian một năm, bọn họ đã từng xa nhau, đã từng tranh cãi, cũng đã từng có lúc lý trí vẫy tay từ biệt, vậy mà không hiểu sao lại vẫn có thể tiến triển được đến ngày hôm nay?
Trên đường đi đón Hướng Dụ, thậm chí Cận Phù Bạch còn vượt cả đèn đỏ.
Anh đi đón cô đã vội vàng gấp gáp đến mức này rồi.
Khi Cận Phù Bạch cho xe lái vào trong tiểu khu nhà Hướng Dụ, ánh nắng chan hòa, Hướng Dụ đeo một chiếc kính râm, ngồi trên vali, vẫy tay với anh từ phía xa.
Tóc cô đã dài hơn một chút, lay động theo gió, mái tóc được ánh mặt trời nhuộm thành màu nâu sáng.
Cận Phù Bạch dừng xe lại trước mặt cô, bế thốc Hướng Dụ lên bằng một cánh tay, tay còn lại kéo theo vali của cô: "Đi thôi, theo anh về nhà!"
Xe lái ra khỏi tiểu khu, nhưng càng đi lại càng cảm thấy con đường trở nên lạ lẫm.
Hướng Dụ chơi hai ván Rắn tham ăn, lúc ngước mắt lên lần nữa thì hoàn toàn ngơ ngác với khung cảnh xa lạ xung quanh.
Hướng Dụ mờ mịt hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"...Đây đâu phải đường quay về khách sạn của Lý Xỉ."
Cận Phù Bạch phì cười: "Cái khách sạn rách đó của cậu ta sao tính là nhà được."
Hướng Dụ chưa từng đến nhà của Cận Phù Bạch, cô cũng chưa từng nghe nói anh còn có nhà ở thành phố Đế Đô.
Nhưng mà ngẫm nghĩ thấy cũng phải, những người ở vị trí đó như bọn họ, có ai là không có mấy căn nhà, lẽ nào lại có thể sống mãi được ở khách sạn?
Trên đường, Hướng Dụ nghịch ngợm tưởng tượng ra rất nhiều cảnh xa hoa trụy lạc.
Thậm chí cô còn nghĩ, không lẽ khi trang hoàng nhà cửa Cận Phù Bạch cũng mời Lý Xỉ đến tư vấn, sau đó trang hoàng cho căn nhà theo kiểu phong cách xa xỉ đốt tiền?
Sau khi đến nơi mới phát hiện đó chỉ là một tiểu khu rất bình thường, đi trong tiểu khu thỉnh thoảng cũng bắt gặp một vài gương mặt thường nhìn thấy trên ti vi.
Hướng Dụ phấn khích kéo Cận Phù Bạch, hỏi anh ở đây có nam minh tinh nào đó không, nếu như cô gặp được thật sự rất muốn xin chữ ký.
Cận Phù Bạch liếc cô một cái: "Không quen!"
Phong cách trang trí trong nhà anh rất đơn giản, sạch sẽ, không hề tô điểm gì thêm, nhìn có vẻ hơi quạnh quẽ.
Sách trong thư phòng chẳng có mấy quyển, nhưng nó lại giống như câu lạc bộ cho thuê đĩa CD khi còn nhỏ, khắp trên tường đều là đĩa CD.
Những chiếc đĩa CD này không giống với đĩa CD trong khách sạn của Lý Xỉ, có rất nhiều đĩa đều được đạo diễn và diễn viên ký tên.
Hướng Dụ hiếu kỳ đi vòng quanh trong nhà Cận Phù Bạch, tay chắp ở sau lưng, hệt như nữ lãnh đạo đang đi thị sát công việc.
Cận Phù Bạch dựa vào tường, cười hỏi: "Lãnh đạo, có hài lòng không?"
Lúc này Hướng Dụ đang bước tới cửa phòng tắm, làm bộ gật gật đầu: "Cũng tạm cũng tạm."
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, sững người, căn phòng tắm này thật sự khiến người ta có chút xấu hổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hướng Dụ nhìn thấy bức tường trong phòng tắm nhà người ta được làm bằng kính thủy tinh phản chiếu, đứng trong phòng tắm có thể nhìn thấy hoa viên xanh mướt của tiểu khu và dòng xe cộ nườm nượp trên phố.
Cô quay đầu hỏi anh: "Khi tắm anh không có ảo giác sẽ bị nhiều người nhìn thấy sao?"
"Trước mắt vẫn chưa có."
Cận Phù Bạch cũng không quen thuộc căn nhà này lắm, anh hình như cũng đã rất lâu rồi không quay về đây, đi quanh nhà mấy vòng mới tìm được cốc nước để rót cho cô một cốc nước trắng nhiệt độ bình thường.
"Trời nóng như vậy, em muốn uống nước lạnh cơ!"
Cận Phù Bạch liếc cô: "Người vật lộn trên giường lúc đau bụng kinh không phải là em à?"
Đúng là cũng khéo, Cận Phù Bạch vừa mới quay về mấy hôm, Hướng Dụ đến tháng lại đau bụng đến mức đầu túa đầy mồ hôi lạnh.
Lần này Cận Phù Bạch còn càng khoa trương hơn, trực tiếp gọi vị giáo sư già đó đến khách sạn để tiêm cho Hướng Dụ.
Vị giáo sư già đẩy gọng kính rồi nói, cô Hướng vẫn không được ăn đồ sống đồ lạnh đâu đấy, bình thường cũng phải chú ý một chút.
Đợi vị giáo sư già rời đi, Hướng Dụ nhìn thấy hộp kem Häagen-Dazs vị mâm xôi, rượu rum và kem nho khô nhập khẩu, kem ốc quế vị vani, cacao mà cô bỏ trong tủ lạnh của căn hộ khách sạn, tất cả đều nằm chỏng chơ trong thùng rác thì không khỏi ấm ức tủi thân.
Hôm đó nếu không phải vì bản thân yếu ớt, cô thật sự muốn bóp chết Cận Phù Bạch.
Hôm nay không yếu ớt nữa, vì vậy hôm nay Hướng Dụ vô cùng có khí phách.
Cô ngồi xổm bên cạnh vali, liếm liếm đôi môi đã có chút khô khốc: "Không phải nước lạnh thì em không uống đâu!"
Cận Phù Bạch không nói gì, qua mấy giây, Hướng Dụ ôm một đống quần áo ra, cảm giác được anh đang vỗ vào bả vai cô.
Hướng Dụ theo bản năng ngước mắt, cằm bị anh dùng tay giữ chặt, sau đó có một nụ hôn rơi xuống môi.
Anh chuyển hết nước từ trong miệng mình sang miệng cô, vừa cười vừa phê bình: "Bướng bỉnh!"
Hướng Dụ ngậm nước trong miệng, nuốt xuống một cách cực kỳ không tình nguyện, hậm hực nói: "Em cứ bướng đó, sao nào?"
Cận Phù Bạch cười khẽ một tiếng, sau đó dỗ dành cô: "Anh nói sai rồi, em được mọi người yêu thích, cực kỳ cực kỳ được mọi người yêu thích."
Anh nhận lấy đống quần áo trong tay cô, bước đến trước tủ quần áo kéo cửa ra, treo quần áo của cô và anh song song với nhau, anh quay đầu hỏi cô: "Anh cảm thấy vẫn nên làm cho em một tủ đựng đồ riêng."
Hướng Dụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Căn nhà này không phải nhà mới, cô không biết có thể sống được ở đây bao lâu. Nếu còn đặc biệt làm một tủ quần áo riêng liệu có phải là phô trương quá rồi không?
Hôm đó sau khi dọn dẹp hành lý xong, Hướng Dụ mệt lử nằm bẹp trên giường, Cận Phù Bạch bỗng dưng nói năm ngoái phòng tắm mới thay bồn tắm mát xa, không biết dùng có tốt không.
Thế là Hướng Dụ hớn hở nhảy cẫng lên, dép lê cũng chẳng đi, chạy thẳng vào trong nói muốn giúp anh thử nghiệm.
Kết quả đây chỉ là một cái bẫy, cô bị đè lên trên bức tường thủy tinh sát sàn trong phòng tắm, bị anh ăn sạch sẽ!
Bọn họ không đổi chế độ nóng lạnh, nước nóng vẫn luôn được bật, hơi nước bốc lên nghi ngút, tai và thái dương cọ sát vào nhau.
Cận Phù Bạch người đàn ông này lúc làm cũng vẫn không quên trêu chọc cô, anh hạ thấp giọng, kề sát ở bên tai cô cười nói: "Nhìn kỹ ngoài cửa sổ, chẳng phải em hỏi trong tiểu khu này có nam minh tinh mà em thích không sao? Nhìn kỹ có lẽ sẽ thấy."
Bên ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, đàn ông trong tiểu khu cũng không ít, có người đang dắt chó đi dạo, có người đang chạy bộ.
Cả người Hướng Dụ bị đè trên kính thủy tinh, nghiến răng nghiến lợi đưa ra yêu cầu: "Cận Phù Bạch, em muốn về phòng ngủ... á!"
Đáp lại cô chỉ có động tác càng sâu càng căng chặt hơn nữa.
Ngày đầu tiên ở trong nhà của Cận Phù Bạch, bọn họ đã trải qua một cách ấm cúng như vậy.
Thậm chí sau khi kết thúc bữa tối, bọn họ còn tay nắm tay đi dạo trong hoa viên dưới tầng, ngồi trong đình nghỉ mát nhìn hai con mèo hoang vùi đầu ăn thức ăn dành cho mèo do người tốt bụng cho ăn.
Hệt như những đôi tình nhân bình thường khác.
Nhưng có lẽ vì thay đổi chỗ ở nên giấc ngủ của Hướng Dụ đã trở nên khó khăn hơn.
Cô tỉnh dậy trong đêm, bên cạnh trống không, Cận Phù Bạch không hề ở đây.
Có tia sáng trắng hắt ra từ bên trong khe cửa phòng tắm, cũng loáng thoáng nghe được có tiếng người đang nói chuyện.
Lại còn là giọng của phụ nữ? Nói tiếng Quảng Đông?
Hướng Dụ lén la lén lút bước tới gần, giọng nói bên trong đã ngừng, chỉ còn xót lại một tiếng 'hừ' của Cận Phù Bạch.
Là kiểu thanh âm dùng âm mũi phát ra, ừm.
Khiến người ta rất khó để không mơ tưởng viển vông.
Cô đẩy cửa đi vào trong phòng tắm, giống như một vị Hoàng hậu nương nương đi bắt gian, nhíu mày, ngữ khí có phần không dám tin: "Anh giày vò em thành ra như thế mà vẫn còn chưa thỏa mãn? Lại còn trốn ở trong đây xem phim nóng, tự mình giải quyết thêm lần nữa?"
Cận Phù Bạch ngồi trên thành bồn tắm, áo choàng tắm mở bung, đầu ngón tay dính thứ gì đó.
Anh nhướng nhướng chân mày, cười xấu xa, quệt thứ ở trên tay vào mặt Hướng Dụ: "Anh giải quyết cái gì?"
Hướng Dụ tưởng rằng là 'thứ đó', cô trợn to mắt, đang muốn giơ tay lên đánh anh thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm man mát của bạc hà, mà trên mặt cũng cảm thấy lạnh lạnh.
Cô chớp chớp mắt: "Đây là cái gì?"
"Thuốc mỡ."
"...Thuốc mỡ?"
Cận Phù Bạch cười vô cùng vui vẻ, hỏi cô, nếu không thì sao, em tưởng là cái gì?"
Hướng Dụ không để ý đến anh, nhìn trái ngó phải, phát hiện ra trên bồn rửa mặt có đặt một lọ thuốc mỡ nhập khẩu màu xanh lá cây.
Thân lọ thuốc không có lấy một chữ Trung Quốc, tiếng nước ngoài ở bên trên cô không nhận ra được là của quốc gia nào.
Di động của Cận Phù Bạch đặt ở bên cạnh lọ thuốc, màn hình tạm dừng có thể nhìn ra được anh đang tìm kiếm cách sử dụng của thuốc mỡ.
Thật sự...
Hiểu lầm anh rồi.
Cô đằng hắng giọng, không nhắc đến chữ nào về hiểu lầm ban nãy, cầm thuốc mỡ lên giả ngốc: "Lọ thuốc mỡ này dùng để làm gì?"
"Chữa trị vết thương."
Người đàn ông này trước lúc ngủ còn điên cuồng như vậy, sao bây giờ lại phải bôi thuốc trị vết thương chứ?
Hướng Dụ cẩn thận quan sát Cận Phù Bạch, trên vai trái của anh vẫn còn một chút ướt ướt chưa khô.
Lẽ nào là do sáng nay khi bế cô lên bằng một tay đã bị thương?
Chắc là như vậy rồi, lần này anh quay về đã gầy đi rất nhiều, có lẽ ở nước ngoài quá bận nên không có cơ hội vận động chăng?
Cận Phù Bạch nhíu mày: "Vết thương nhỏ thôi, bôi ít thuốc là được rồi."
Sao nghe giống như anh đang giải thích thế nhỉ.
Hướng Dụ cảm thấy tác dụng của loại thuốc mỡ này rất chậm, buổi tối mà bị đổ mồ hôi là kiểu gì cũng trôi hết sạch, cô hỏi Cận Phù Bạch có loại thuốc nào mà dán được lên người không, anh nói trong hộp y tế chắc là có.
Hướng Dụ xách hộp y tế đến, tìm thuốc mỡ lấy ra ngoài, bóc lớp giấy dính phía sau ra, sau đó sát lại đằng sau Cận Phù Bạch, chỉ chỉ vào vai anh: "Là ở đây sao?"
"Ừ."
Thuốc mỡ được cô dán thẳng lên trên, Hướng Dụ dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, lẩm bẩm một câu: "Sao trước khi ngủ anh không nói hả? Anh mà nói thì em đã giúp anh dán rồi, lại cứ thích giày vò vào lúc nửa đêm gà gáy thế này!"
Cận Phù Bạch nghiêng đầu, mặt không cảm xúc, từ chối trả lời câu hỏi này.
Hướng Dụ nhìn anh chằm chằm nửa giây, bỗng nhiên phì cười một tiếng: "Cận Phù Bạch, không lẽ anh sợ mất mặt hả?"
~Hết chương 32~