-
Chương 15: Ngày tận thế
[Đến ở bên cạnh em]
***
Đêm nay là một đêm dịu dàng thân mật, Cận Phù Bạch không vội vàng thỏa mãn nhu cầu của bản thân, sự dịu dàng mà anh dành cho Hướng Dụ tựa như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay, hết mức nhẫn nại.
Sau khi đơn phương chiều lòng, Hướng Dụ đi tắm xong ra ngoài, cô dựa người vào cửa phòng tắm, hỏi anh với vẻ do dự: "...Vậy anh thì sao? Có cần em giúp không?"
Vì tắm nước nóng nên làn da của cô ửng lên một màu đỏ hồng khỏe mạnh, hơi nóng trong phòng tắm theo khe cửa bay ra ngoài, vấn vít xung quanh người cô.
Cận Phù Bạch khoác áo choàng ngủ rộng rãi, không thắt dây, anh đang uống nước khoáng được ướp lạnh: "Giúp anh cái gì?"
"...Lúc nãy em đã dùng di động tìm kiếm, hình như cũng không khó lắm."
Cận Phù Bạch mỉm cười, anh rất ít khi có biểu cảm thoải mái như thế này, so với những nụ cười lúc bình thường, dường như ở giữa đầu lông mày còn có một vẻ khoái trá.
Anh dùng đôi môi mát lạnh hôn vào tai cô, sau đó đẩy eo của cô: "Đi ngủ, anh đi tắm qua rồi ra với em."
Hướng Dụ theo lực đẩy của anh bước lên trước nửa bước, không yên tâm quay đầu: "Thật sự không cần em giúp sao?"
"Không cần."
Lúc Cận Phù Bạch đi tắm, Hướng Dụ đã có vẻ không chống đỡ nổi được cơn buồn ngủ nữa, mí mắt nặng trĩu, mắt nhắm chặt bị người ta lôi vào trong vòng tay đẫm mùi trầm hương.
Cô cọ cọ ở trong lòng anh, mơ màng hỏi: "Anh hút thuốc hả?"
"Việc không thành, đến cả thuốc cũng không cho hút à?"
Hình như anh vừa cười vừa trêu đùa một câu như vậy, nhưng Hướng Dụ thật sự đã quá buồn ngủ, một giây sau lại chìm vào giấc mộng.
Vẫn còn tưởng rằng một buổi tối dịu dàng tình cảm như thế này sẽ khiến cô ngủ một cách an ổn, nhưng đến lúc sắp sửa tỉnh dậy, cô lại mơ thấy câu nói mà Đường Dư Trì đã nói tối hôm đó.
"Mình nghe nói trước kia anh ta..."
Trước kia làm sao?
Hướng Dụ bất an, cô vặn vẹo thân mình, cảm nhận được có người đang vỗ nhẹ vào lưng cô. Trong ánh nắng ban mai, cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Cận Phù Bạch.
Anh dùng ngón trỏ chạm vào ấn đường của cô, nói: "Mơ thấy gì vậy, ấn đường cau hết lại thế kia?"
Hướng Dụ lắc đầu, nói dối rằng bản thân không nhớ.
Cận Phù Bạch hỏi hôm nay cô có phải đi làm không? Cô ngây người gật đầu.
"Vậy dậy thôi, anh gọi người mang đồ ăn sáng lên, sau đó đưa em đi làm."
Hướng Dụ khoác áo ngủ của anh, ngồi thẫn thờ ở trên giường.
Rõ ràng lúc Đường Dư Trì nói ra câu đó, cô đã rất ung dung cắt ngang câu chuyện, kiên quyết không truy hỏi những chuyện trước kia của Cận Phù Bạch.
Vậy mà bây giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy không an tâm.
Có lẽ vì sáng sớm nay cô trầm mặc một cách lạ thường, lúc chuẩn bị xuống xe, bên ngoài sương mù giăng lối, Cận Phù Bạch giúp cô mở cửa xe, sau đó quàng chiếc khăn lông dê của mình lên trên cổ cô, ngữ khí vỗ về nói đùa: "Không muốn tăng ca hả? Vậy hay là để anh mua lại công ty của bọn em, rồi để em làm ông chủ?"
Hướng Dụ đắm chìm trong suy tư không ngẩng đầu, nhưng Cận Phù Bạch vẫn rất có tâm trạng tiếp tục trêu đùa: "Hay là, em muốn làm bà chủ hơn?"
Dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng đó của anh, Hướng Dụ cuối cùng cũng hoàn hồn, cô lắc đầu cười nói: "Cũng chỉ bận mấy hôm nay thôi, không cần tốn kém vậy đâu."
Anh hiểu lầm nguyên nhân cô trầm mặc, mà cô cũng không buồn giải thích.
"Một chút tiền thôi mà."
"Một chút cũng là tiền!"
Hướng Dụ lườm anh, quàng khăn quàng cổ của anh rời đi, đi tới tầng dưới, cô quay đầu nhìn thấy Cận Phù Bạch đang dựa người vào xe hút thuốc.
Khói thuốc bay lượn trong sáng sớm mùa đông, anh nhìn cô nở nụ cười.
Hướng Dụ vẫy tay, sau đó xoay người đi vào trong công ty.
Bông tai kim cương nhiễm khí lạnh, nó giống như xúc cảm khi anh uống nước lạnh rồi dùng đôi môi lành lạnh hôn vào tai cô tối qua.
Trong sự bất an đột ngột kéo đến này, khiến Hướng Dụ bất mãn không phải là Cận Phù Bạch, mà là chính bản thân cô.
Cận Phù Bạch từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, so với cô tưởng tượng, anh thậm chí còn càng khiến cô say mê hơn, cũng càng chu đáo dịu dàng hơn.
Nguồn gốc bất an của cô đó là vì cô muốn có nhiều hơn thế nữa.
Nhưng những bất an này cũng không tiếp tục quá lâu, vì dù sao cũng đang là cuối năm, Hướng Dụ bị công ty thúc ép ngày nào cũng phải tăng ca, đến cả thời gian gặp Cận Phù Bạch cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Công ty cô làm về tạp chí, năm 2012 báo giấy thật ra đã xuống dốc rồi, đến ngay cả giáo viên trong Học viện báo chí cũng đều nói báo giấy đang bước vào con đường suy kiệt. Nhưng lạ cái là, cái công ty bé con con này đến cuối năm lại cực kỳ bận, hoặc cũng có thể là bởi vì không đủ nhân viên.
Nhưng thật ra cũng không tính là mệt lắm, những việc mà Hướng Dụ làm đều không cần phải động não.
Một ngày nọ, khi cô đang ngồi xổm trong phòng photocopy của công ty để thay mực cho máy in, thì giám đốc của công ty thình lình xuất hiện ở sau lưng.
Giám đốc là một người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ lớn hơn Hướng Dụ hai, ba tuổi gì đó, là một người rất kiệm lời.
Anh ta đưa hộp mực cho Hướng Dụ: "Khoảng thời gian này vất vả rồi, phần thưởng cuối năm ngoài tiền thưởng ra còn mong chờ gì khác không?"
Hướng Dụ chẳng ngẩng đầu lên: "Có chứ, muốn làm một kẻ rảnh rỗi thực thụ!"
Giám đốc bật cười: "Sợ là rất khó để thực hiện được."
Hướng Dụ thất vọng thở dài thườn thượt: "Vậy thì tăng lương cho tôi đi, tôi cũng không thể cứ mãi tốn sức mà lại không kiếm được đồng nào đâu."
Thật ra có nhiều lúc cô nghĩ bận rộn như thế này cũng tốt.
Nhẩm tính trên đầu ngón tay, lần cuối gặp Cận Phù Bạch là vào một tuần trước. Có khi cứ dần dần không liên lạc thế này, rồi cô cũng sẽ không còn trở nên tham lam nữa, mà chỉ tiếp tục duy trì sự say đắm lúc ban đầu và lòng yêu mến có giới hạn, đợi tới lúc cả hai cùng chán rồi, thì chỉ cần dứt áo ra đi là xong.
Thế nhưng suy nghĩ như vậy thật sự quá ngây thơ, Cận Phù Bạch không hề cho cô cơ hội đó.
Không nói rõ được có phải là cố ý hay không, anh lúc nào cũng mê hoặc khiến người ta càng lún càng sâu.
Với kiểu tính cách không có ước mơ gì như Hướng Dụ, cái khiến cô ngán ngẩm đầu tiên vậy mà lại là công việc. Vào một buổi chiều nào đó, cô nhìn đống tài liệu phải mang đi photo và đóng dấu, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Cũng vào đúng hôm đó, cô uể oải ôm một chồng tài liệu đã được photo xong quay về quầy lễ tân, nhìn thấy có anh giai shipper mặc áo phao lông vũ to đùng đang đứng đợi ở trước quầy.
"Hướng Dụ nhận hàng này." Anh giai shipper bỏ kiện hàng xuống, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Hình như gần đây cô chẳng đặt đồ gì trên mạng cả?
Kiện hàng chỉ to bằng lòng bàn tay, Hướng Dụ nghi hoặc mở ra, nằm bên trong chiếc hộp nhung màu đen là một chiếc kính viễn vọng mini được chế tạo vô cùng tinh xảo, màu sắc là loại màu đồng sẫm kiểu cổ điển.
Cùng lúc Hướng Dụ cầm kính viễn vọng lên, di động đổ chuông, Cận Phù Bạch ở trong điện thoại nói: "Hướng Dụ, em nhìn phía đối diện đi."
Công ty của Hướng Dụ chỉ chiếm một phần ba trong tòa nhà văn phòng này, có lẽ là vì vấn đề tiền thuê mướn, vị trí của công ty vô cùng tệ, ngoại trừ phòng làm việc của giám đốc và phòng họp ra, thì tất cả các phòng khác đều không có cửa sổ.
Trong những ngày tháng nhàm chán bị công việc đè ngập đầu, cô rất cần có một chút bất ngờ, thế là cô vừa cầm di động vừa chạy tới phòng làm việc của giám đốc, gõ cửa rồi thò đầu vào trong: "Tôi có thể mượn cửa sổ một chút không?"
Giám đốc gật đầu đồng ý, để lại phòng làm việc cho người nhân viên phải ôm hai phần công việc nhưng lại nuôi ý chí trở thành kẻ nhàn rỗi, sau đó đi ra ngoài.
Hướng Dụ hệt như một học sinh cấp ba, con ngươi sáng quắc chạy vào trong, giơ kính viễn vọng nhìn về hướng đối diện.
Cô đè thấp giọng hỏi người trong điện thoại: "Anh muốn em nhìn gì vậy?"
"Tòa nhà văn phòng cùng tầng đối diện với công ty của em."
Hướng Dụ nhìn qua đó, cô nhìn thấy Cận Phù Bạch đang đứng bên trong khung cửa sổ sát sàn làm bằng kính trong suốt ở tầng 7 phía đối diện.
Cận Phù Bạch mặc chiếc áo len màu trắng trong bộ sưu tập mùa đông mới của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, anh đứng bên cạnh cửa sổ, một tay đút trong túi quần, tay còn lại giơ kính viễn vọng nhìn Hướng Dụ mỉm cười.
Xung quanh anh vô cùng trống trải, chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Mới đầu Hướng Dụ tưởng rằng anh có bạn bè ở công ty nào đó bên phía đối diện, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy không đúng lắm.
Làm gì có cái công ty nào lại trống trơn như thế? Bàn lại còn đối diện với cửa sổ?
Trong điện thoại, ngữ khí của Cận Phù Bạch tùy ý: "Muốn gặp em, em lại toàn tăng ca, vậy nên anh chỉ đành mua tầng đối diện này, để có thể thường xuyên đến ngắm em."
Nhiều năm sau khi cô nhớ lại khoảnh khắc này, cô vẫn luôn cảm thấy đó là khoảnh khắc hiếm có và quý giá nhất trong cuộc đời của mình.
Họ ở trong tòa nhà văn phòng khác nhau, cách lớp kính cửa sổ dày cộp, cách một con phố ngựa xe như nước, nhìn nhau mỉm cười.
Hôm đó tuyết rơi nhẹ, vừa chạm đất đã tan, trên phố phảng phất hơi thở ướŧ áŧ, lòng bàn tay Hướng Dụ ấn lên trên cửa kính, chớp mắt đã vạn năm.
Chính ngay lúc đó, cô đột nhiên rất muốn rất muốn hôn anh.
Đây là lần đầu tiên có người chỉ vì muốn gặp cô, mà đã mua hẳn một tòa nhà văn phòng thương mại.
Cận Phù Bạch giống như đám mây, bạn biết anh ấy lơ lửng trôi nổi không kiên định, cũng biết anh ấy không chỉ dừng lại ở khoảng không trên đỉnh đầu của bạn.
Nhưng mỗi hình dáng mà anh ấy tùy ý biến đổi đều khiến bạn khó có thể kiềm chế để không bị hút mất hồn, điểm này khiến người ta cực kỳ đau đầu.
Vì sự bất ngờ của anh, nên một tuần sau đó Hướng Dụ đều ở bên cạnh Cận Phù Bạch.
Sau khi tăng ca xong sẽ đi ăn đêm cùng anh, hoặc là đến địa bàn của Lý Xỉ ngồi tán dóc, cuối tuần sẽ cùng anh lái xe ra ngoài ngoại ô chơi, nhưng cô rất ít khi ở lại qua đêm trong khách sạn với Cận Phù Bạch.
Tăng ca đã trở nên không còn vô vị nữa.
Ít nhất thì thỉnh thoảng Hướng Dụ cầm kính viễn vọng lên nhìn, cô có thể nhìn thấy bình hoa đặt trên bàn làm việc ở phía đối diện, trong bình đôi khi cắm một cành hồng tươi hoặc là cắm các loại hoa khác.
Thật ra nghĩ thôi cũng biết, hoa trong bình chưa chắc đã là do anh đích thân cắm.
Nhưng lại vẫn làm người ta vui sướng không thôi.
...
Ngày 21 tháng 12, ngày tận thế mà Maya tiên đoán chính là ngày hôm nay.
Hồi tưởng lại, hôm đó giống như một đêm cuồng hoan, trên mạng điên cuồng loan truyền 11 giờ 11 phút là thời gian của ngày tận thế, trên phố ồn ào náo nhiệt hệt như trước đêm Noel, có không ít người giơ băng rôn với nội dung 'có chuyện nào đó mà vẫn còn không làm thì sẽ không còn cơ hội để làm nữa đâu', để đi làm những chuyện mà bình thường muốn làm nhưng lại không có can đảm.
Ngày hôm đó Hướng Dụ vẫn tăng ca như thường lệ, tan làm đi ở bên ngoài tòa nhà văn phòng vừa lướt Weibo vừa lướt vòng tròn bạn bè, thậm chí cô còn nghĩ: Không lẽ có người sẽ ở trong ngày hôm nay nɠɵạı ŧìиɦ đấy chứ?
Nghĩ ngợi linh tinh chán chê, cô ngước mắt, nhìn thấy Cận Phù Bạch đứng ở bên cạnh xe.
Chắc anh đã đứng ở đó được một lúc rồi, thuốc cũng hút rất nhiều, ngón tay kẹp điếu thuốc bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ.
Cận Phù Bạch dang rộng hai tay, Hướng Dụ bổ nhào vào lòng anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Chẳng phải em nói hôm nay là ngày tận thế sao? Anh đến ở bên cạnh em."
Không hiểu sao, mũi Hướng Dụ đột nhiên có chút chua xót.
Anh thật sự là người tình dịu dàng chu đáo nhất trên thế gian này!
"Sao hốc mắt em lại đỏ? Sợ thật à?"
Anh tưởng cô sợ ngày tận thế, nhưng thật ra, Hướng Dụ càng sợ anh đối xử với cô quá mức dịu dàng, quá mức tỉ mỉ từng li từng tí hơn.
Cô sợ sẽ có một ngày cô không nỡ rời xa.
Bữa tối ăn ở khách sạn của Lý Xỉ, sau khi ăn xong, Hướng Dụ ở lại cùng Cận Phù Bạch một cách hợp tình hợp lý.
Hệ thống sưởi ấm trong khách sạn vượt quá mức bình thường, trong phòng nóng những tưởng như đang vào hạ, sắc trời ngoài cửa sổ xám xịt, nổi lên một tầng sương mù, đúng thật là có chút cảm giác của ngày tận thế rồi.
Hướng Dụ bám vào cửa sổ nhìn rất lâu, khí lạnh bên ngoài xuyên qua cánh cửa sổ đang mở thổi vào trong, thổi bay chiếc áo choàng ngủ trên người cô.
Cận Phù Bạch kéo cô vào lòng, đóng cửa sổ.
"Không chịu nhớ gì cả, chẳng phải bác sĩ đã nói em phải chú ý giữ ấm sao?"
"Sắp tới 11 giờ rồi, chúng ta làm gì đây nhỉ?"
Anh lộ ra một nụ cười khác lạ, cố ý nhấn mạnh chữ đầu tiên: "Làm ~~~ gì?"
Hướng Dụ đánh khẽ vào anh một cái.
Thật lạ là ngày hôm đó, chẳng có ai muốn lăn lộn trên giường cả, bọn họ giống như một cặp đôi đơn thuần, chỉ ngồi cạnh nhau cùng xem phim.
Là một bộ phim Hàn Quốc do Hướng Dụ chọn, Cận Phù Bạch nhìn di động, thi thoảng cũng sẽ ngước mắt liếc mấy cái.
Bộ phim chiếu được một nửa, nam chính vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên qua đời, nữ chính khóc lóc thảm thiết.
Hướng Dụ nhạy cảm, hốc mắt đỏ ửng dựa vào lòng Cận Phù Bạch, khịt khịt mũi: "Nếu bạn trai em mà chết, em cũng sẽ phải khóc như vậy!"
Cận Phù Bạch cảm thấy buồn cười, anh hôn cô rồi nói: "Nói gì đấy? Cũng chẳng nghĩ cho anh tốt một chút?"
"Anh cũng đâu phải là bạn trai của em!" Mắt cô vẫn dán chặt lên trên màn hình, nói một cách thản nhiên.
Sau khi nói xong câu đó, hai người họ đồng thời trầm mặc.
Thời gian đã trôi qua 11 giờ 11 phút, ngày tận thế không hề đến, Cận Phù Bạch dùng đầu ngón tay quệt đi vệt nước nơi khóe mắt cô, không nói lời nào.
~Hết chương 15~
***
Đêm nay là một đêm dịu dàng thân mật, Cận Phù Bạch không vội vàng thỏa mãn nhu cầu của bản thân, sự dịu dàng mà anh dành cho Hướng Dụ tựa như viên ngọc quý đặt trong lòng bàn tay, hết mức nhẫn nại.
Sau khi đơn phương chiều lòng, Hướng Dụ đi tắm xong ra ngoài, cô dựa người vào cửa phòng tắm, hỏi anh với vẻ do dự: "...Vậy anh thì sao? Có cần em giúp không?"
Vì tắm nước nóng nên làn da của cô ửng lên một màu đỏ hồng khỏe mạnh, hơi nóng trong phòng tắm theo khe cửa bay ra ngoài, vấn vít xung quanh người cô.
Cận Phù Bạch khoác áo choàng ngủ rộng rãi, không thắt dây, anh đang uống nước khoáng được ướp lạnh: "Giúp anh cái gì?"
"...Lúc nãy em đã dùng di động tìm kiếm, hình như cũng không khó lắm."
Cận Phù Bạch mỉm cười, anh rất ít khi có biểu cảm thoải mái như thế này, so với những nụ cười lúc bình thường, dường như ở giữa đầu lông mày còn có một vẻ khoái trá.
Anh dùng đôi môi mát lạnh hôn vào tai cô, sau đó đẩy eo của cô: "Đi ngủ, anh đi tắm qua rồi ra với em."
Hướng Dụ theo lực đẩy của anh bước lên trước nửa bước, không yên tâm quay đầu: "Thật sự không cần em giúp sao?"
"Không cần."
Lúc Cận Phù Bạch đi tắm, Hướng Dụ đã có vẻ không chống đỡ nổi được cơn buồn ngủ nữa, mí mắt nặng trĩu, mắt nhắm chặt bị người ta lôi vào trong vòng tay đẫm mùi trầm hương.
Cô cọ cọ ở trong lòng anh, mơ màng hỏi: "Anh hút thuốc hả?"
"Việc không thành, đến cả thuốc cũng không cho hút à?"
Hình như anh vừa cười vừa trêu đùa một câu như vậy, nhưng Hướng Dụ thật sự đã quá buồn ngủ, một giây sau lại chìm vào giấc mộng.
Vẫn còn tưởng rằng một buổi tối dịu dàng tình cảm như thế này sẽ khiến cô ngủ một cách an ổn, nhưng đến lúc sắp sửa tỉnh dậy, cô lại mơ thấy câu nói mà Đường Dư Trì đã nói tối hôm đó.
"Mình nghe nói trước kia anh ta..."
Trước kia làm sao?
Hướng Dụ bất an, cô vặn vẹo thân mình, cảm nhận được có người đang vỗ nhẹ vào lưng cô. Trong ánh nắng ban mai, cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Cận Phù Bạch.
Anh dùng ngón trỏ chạm vào ấn đường của cô, nói: "Mơ thấy gì vậy, ấn đường cau hết lại thế kia?"
Hướng Dụ lắc đầu, nói dối rằng bản thân không nhớ.
Cận Phù Bạch hỏi hôm nay cô có phải đi làm không? Cô ngây người gật đầu.
"Vậy dậy thôi, anh gọi người mang đồ ăn sáng lên, sau đó đưa em đi làm."
Hướng Dụ khoác áo ngủ của anh, ngồi thẫn thờ ở trên giường.
Rõ ràng lúc Đường Dư Trì nói ra câu đó, cô đã rất ung dung cắt ngang câu chuyện, kiên quyết không truy hỏi những chuyện trước kia của Cận Phù Bạch.
Vậy mà bây giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy không an tâm.
Có lẽ vì sáng sớm nay cô trầm mặc một cách lạ thường, lúc chuẩn bị xuống xe, bên ngoài sương mù giăng lối, Cận Phù Bạch giúp cô mở cửa xe, sau đó quàng chiếc khăn lông dê của mình lên trên cổ cô, ngữ khí vỗ về nói đùa: "Không muốn tăng ca hả? Vậy hay là để anh mua lại công ty của bọn em, rồi để em làm ông chủ?"
Hướng Dụ đắm chìm trong suy tư không ngẩng đầu, nhưng Cận Phù Bạch vẫn rất có tâm trạng tiếp tục trêu đùa: "Hay là, em muốn làm bà chủ hơn?"
Dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng đó của anh, Hướng Dụ cuối cùng cũng hoàn hồn, cô lắc đầu cười nói: "Cũng chỉ bận mấy hôm nay thôi, không cần tốn kém vậy đâu."
Anh hiểu lầm nguyên nhân cô trầm mặc, mà cô cũng không buồn giải thích.
"Một chút tiền thôi mà."
"Một chút cũng là tiền!"
Hướng Dụ lườm anh, quàng khăn quàng cổ của anh rời đi, đi tới tầng dưới, cô quay đầu nhìn thấy Cận Phù Bạch đang dựa người vào xe hút thuốc.
Khói thuốc bay lượn trong sáng sớm mùa đông, anh nhìn cô nở nụ cười.
Hướng Dụ vẫy tay, sau đó xoay người đi vào trong công ty.
Bông tai kim cương nhiễm khí lạnh, nó giống như xúc cảm khi anh uống nước lạnh rồi dùng đôi môi lành lạnh hôn vào tai cô tối qua.
Trong sự bất an đột ngột kéo đến này, khiến Hướng Dụ bất mãn không phải là Cận Phù Bạch, mà là chính bản thân cô.
Cận Phù Bạch từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, so với cô tưởng tượng, anh thậm chí còn càng khiến cô say mê hơn, cũng càng chu đáo dịu dàng hơn.
Nguồn gốc bất an của cô đó là vì cô muốn có nhiều hơn thế nữa.
Nhưng những bất an này cũng không tiếp tục quá lâu, vì dù sao cũng đang là cuối năm, Hướng Dụ bị công ty thúc ép ngày nào cũng phải tăng ca, đến cả thời gian gặp Cận Phù Bạch cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Công ty cô làm về tạp chí, năm 2012 báo giấy thật ra đã xuống dốc rồi, đến ngay cả giáo viên trong Học viện báo chí cũng đều nói báo giấy đang bước vào con đường suy kiệt. Nhưng lạ cái là, cái công ty bé con con này đến cuối năm lại cực kỳ bận, hoặc cũng có thể là bởi vì không đủ nhân viên.
Nhưng thật ra cũng không tính là mệt lắm, những việc mà Hướng Dụ làm đều không cần phải động não.
Một ngày nọ, khi cô đang ngồi xổm trong phòng photocopy của công ty để thay mực cho máy in, thì giám đốc của công ty thình lình xuất hiện ở sau lưng.
Giám đốc là một người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ lớn hơn Hướng Dụ hai, ba tuổi gì đó, là một người rất kiệm lời.
Anh ta đưa hộp mực cho Hướng Dụ: "Khoảng thời gian này vất vả rồi, phần thưởng cuối năm ngoài tiền thưởng ra còn mong chờ gì khác không?"
Hướng Dụ chẳng ngẩng đầu lên: "Có chứ, muốn làm một kẻ rảnh rỗi thực thụ!"
Giám đốc bật cười: "Sợ là rất khó để thực hiện được."
Hướng Dụ thất vọng thở dài thườn thượt: "Vậy thì tăng lương cho tôi đi, tôi cũng không thể cứ mãi tốn sức mà lại không kiếm được đồng nào đâu."
Thật ra có nhiều lúc cô nghĩ bận rộn như thế này cũng tốt.
Nhẩm tính trên đầu ngón tay, lần cuối gặp Cận Phù Bạch là vào một tuần trước. Có khi cứ dần dần không liên lạc thế này, rồi cô cũng sẽ không còn trở nên tham lam nữa, mà chỉ tiếp tục duy trì sự say đắm lúc ban đầu và lòng yêu mến có giới hạn, đợi tới lúc cả hai cùng chán rồi, thì chỉ cần dứt áo ra đi là xong.
Thế nhưng suy nghĩ như vậy thật sự quá ngây thơ, Cận Phù Bạch không hề cho cô cơ hội đó.
Không nói rõ được có phải là cố ý hay không, anh lúc nào cũng mê hoặc khiến người ta càng lún càng sâu.
Với kiểu tính cách không có ước mơ gì như Hướng Dụ, cái khiến cô ngán ngẩm đầu tiên vậy mà lại là công việc. Vào một buổi chiều nào đó, cô nhìn đống tài liệu phải mang đi photo và đóng dấu, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Cũng vào đúng hôm đó, cô uể oải ôm một chồng tài liệu đã được photo xong quay về quầy lễ tân, nhìn thấy có anh giai shipper mặc áo phao lông vũ to đùng đang đứng đợi ở trước quầy.
"Hướng Dụ nhận hàng này." Anh giai shipper bỏ kiện hàng xuống, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Hình như gần đây cô chẳng đặt đồ gì trên mạng cả?
Kiện hàng chỉ to bằng lòng bàn tay, Hướng Dụ nghi hoặc mở ra, nằm bên trong chiếc hộp nhung màu đen là một chiếc kính viễn vọng mini được chế tạo vô cùng tinh xảo, màu sắc là loại màu đồng sẫm kiểu cổ điển.
Cùng lúc Hướng Dụ cầm kính viễn vọng lên, di động đổ chuông, Cận Phù Bạch ở trong điện thoại nói: "Hướng Dụ, em nhìn phía đối diện đi."
Công ty của Hướng Dụ chỉ chiếm một phần ba trong tòa nhà văn phòng này, có lẽ là vì vấn đề tiền thuê mướn, vị trí của công ty vô cùng tệ, ngoại trừ phòng làm việc của giám đốc và phòng họp ra, thì tất cả các phòng khác đều không có cửa sổ.
Trong những ngày tháng nhàm chán bị công việc đè ngập đầu, cô rất cần có một chút bất ngờ, thế là cô vừa cầm di động vừa chạy tới phòng làm việc của giám đốc, gõ cửa rồi thò đầu vào trong: "Tôi có thể mượn cửa sổ một chút không?"
Giám đốc gật đầu đồng ý, để lại phòng làm việc cho người nhân viên phải ôm hai phần công việc nhưng lại nuôi ý chí trở thành kẻ nhàn rỗi, sau đó đi ra ngoài.
Hướng Dụ hệt như một học sinh cấp ba, con ngươi sáng quắc chạy vào trong, giơ kính viễn vọng nhìn về hướng đối diện.
Cô đè thấp giọng hỏi người trong điện thoại: "Anh muốn em nhìn gì vậy?"
"Tòa nhà văn phòng cùng tầng đối diện với công ty của em."
Hướng Dụ nhìn qua đó, cô nhìn thấy Cận Phù Bạch đang đứng bên trong khung cửa sổ sát sàn làm bằng kính trong suốt ở tầng 7 phía đối diện.
Cận Phù Bạch mặc chiếc áo len màu trắng trong bộ sưu tập mùa đông mới của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, anh đứng bên cạnh cửa sổ, một tay đút trong túi quần, tay còn lại giơ kính viễn vọng nhìn Hướng Dụ mỉm cười.
Xung quanh anh vô cùng trống trải, chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Mới đầu Hướng Dụ tưởng rằng anh có bạn bè ở công ty nào đó bên phía đối diện, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy không đúng lắm.
Làm gì có cái công ty nào lại trống trơn như thế? Bàn lại còn đối diện với cửa sổ?
Trong điện thoại, ngữ khí của Cận Phù Bạch tùy ý: "Muốn gặp em, em lại toàn tăng ca, vậy nên anh chỉ đành mua tầng đối diện này, để có thể thường xuyên đến ngắm em."
Nhiều năm sau khi cô nhớ lại khoảnh khắc này, cô vẫn luôn cảm thấy đó là khoảnh khắc hiếm có và quý giá nhất trong cuộc đời của mình.
Họ ở trong tòa nhà văn phòng khác nhau, cách lớp kính cửa sổ dày cộp, cách một con phố ngựa xe như nước, nhìn nhau mỉm cười.
Hôm đó tuyết rơi nhẹ, vừa chạm đất đã tan, trên phố phảng phất hơi thở ướŧ áŧ, lòng bàn tay Hướng Dụ ấn lên trên cửa kính, chớp mắt đã vạn năm.
Chính ngay lúc đó, cô đột nhiên rất muốn rất muốn hôn anh.
Đây là lần đầu tiên có người chỉ vì muốn gặp cô, mà đã mua hẳn một tòa nhà văn phòng thương mại.
Cận Phù Bạch giống như đám mây, bạn biết anh ấy lơ lửng trôi nổi không kiên định, cũng biết anh ấy không chỉ dừng lại ở khoảng không trên đỉnh đầu của bạn.
Nhưng mỗi hình dáng mà anh ấy tùy ý biến đổi đều khiến bạn khó có thể kiềm chế để không bị hút mất hồn, điểm này khiến người ta cực kỳ đau đầu.
Vì sự bất ngờ của anh, nên một tuần sau đó Hướng Dụ đều ở bên cạnh Cận Phù Bạch.
Sau khi tăng ca xong sẽ đi ăn đêm cùng anh, hoặc là đến địa bàn của Lý Xỉ ngồi tán dóc, cuối tuần sẽ cùng anh lái xe ra ngoài ngoại ô chơi, nhưng cô rất ít khi ở lại qua đêm trong khách sạn với Cận Phù Bạch.
Tăng ca đã trở nên không còn vô vị nữa.
Ít nhất thì thỉnh thoảng Hướng Dụ cầm kính viễn vọng lên nhìn, cô có thể nhìn thấy bình hoa đặt trên bàn làm việc ở phía đối diện, trong bình đôi khi cắm một cành hồng tươi hoặc là cắm các loại hoa khác.
Thật ra nghĩ thôi cũng biết, hoa trong bình chưa chắc đã là do anh đích thân cắm.
Nhưng lại vẫn làm người ta vui sướng không thôi.
...
Ngày 21 tháng 12, ngày tận thế mà Maya tiên đoán chính là ngày hôm nay.
Hồi tưởng lại, hôm đó giống như một đêm cuồng hoan, trên mạng điên cuồng loan truyền 11 giờ 11 phút là thời gian của ngày tận thế, trên phố ồn ào náo nhiệt hệt như trước đêm Noel, có không ít người giơ băng rôn với nội dung 'có chuyện nào đó mà vẫn còn không làm thì sẽ không còn cơ hội để làm nữa đâu', để đi làm những chuyện mà bình thường muốn làm nhưng lại không có can đảm.
Ngày hôm đó Hướng Dụ vẫn tăng ca như thường lệ, tan làm đi ở bên ngoài tòa nhà văn phòng vừa lướt Weibo vừa lướt vòng tròn bạn bè, thậm chí cô còn nghĩ: Không lẽ có người sẽ ở trong ngày hôm nay nɠɵạı ŧìиɦ đấy chứ?
Nghĩ ngợi linh tinh chán chê, cô ngước mắt, nhìn thấy Cận Phù Bạch đứng ở bên cạnh xe.
Chắc anh đã đứng ở đó được một lúc rồi, thuốc cũng hút rất nhiều, ngón tay kẹp điếu thuốc bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ.
Cận Phù Bạch dang rộng hai tay, Hướng Dụ bổ nhào vào lòng anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Chẳng phải em nói hôm nay là ngày tận thế sao? Anh đến ở bên cạnh em."
Không hiểu sao, mũi Hướng Dụ đột nhiên có chút chua xót.
Anh thật sự là người tình dịu dàng chu đáo nhất trên thế gian này!
"Sao hốc mắt em lại đỏ? Sợ thật à?"
Anh tưởng cô sợ ngày tận thế, nhưng thật ra, Hướng Dụ càng sợ anh đối xử với cô quá mức dịu dàng, quá mức tỉ mỉ từng li từng tí hơn.
Cô sợ sẽ có một ngày cô không nỡ rời xa.
Bữa tối ăn ở khách sạn của Lý Xỉ, sau khi ăn xong, Hướng Dụ ở lại cùng Cận Phù Bạch một cách hợp tình hợp lý.
Hệ thống sưởi ấm trong khách sạn vượt quá mức bình thường, trong phòng nóng những tưởng như đang vào hạ, sắc trời ngoài cửa sổ xám xịt, nổi lên một tầng sương mù, đúng thật là có chút cảm giác của ngày tận thế rồi.
Hướng Dụ bám vào cửa sổ nhìn rất lâu, khí lạnh bên ngoài xuyên qua cánh cửa sổ đang mở thổi vào trong, thổi bay chiếc áo choàng ngủ trên người cô.
Cận Phù Bạch kéo cô vào lòng, đóng cửa sổ.
"Không chịu nhớ gì cả, chẳng phải bác sĩ đã nói em phải chú ý giữ ấm sao?"
"Sắp tới 11 giờ rồi, chúng ta làm gì đây nhỉ?"
Anh lộ ra một nụ cười khác lạ, cố ý nhấn mạnh chữ đầu tiên: "Làm ~~~ gì?"
Hướng Dụ đánh khẽ vào anh một cái.
Thật lạ là ngày hôm đó, chẳng có ai muốn lăn lộn trên giường cả, bọn họ giống như một cặp đôi đơn thuần, chỉ ngồi cạnh nhau cùng xem phim.
Là một bộ phim Hàn Quốc do Hướng Dụ chọn, Cận Phù Bạch nhìn di động, thi thoảng cũng sẽ ngước mắt liếc mấy cái.
Bộ phim chiếu được một nửa, nam chính vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên qua đời, nữ chính khóc lóc thảm thiết.
Hướng Dụ nhạy cảm, hốc mắt đỏ ửng dựa vào lòng Cận Phù Bạch, khịt khịt mũi: "Nếu bạn trai em mà chết, em cũng sẽ phải khóc như vậy!"
Cận Phù Bạch cảm thấy buồn cười, anh hôn cô rồi nói: "Nói gì đấy? Cũng chẳng nghĩ cho anh tốt một chút?"
"Anh cũng đâu phải là bạn trai của em!" Mắt cô vẫn dán chặt lên trên màn hình, nói một cách thản nhiên.
Sau khi nói xong câu đó, hai người họ đồng thời trầm mặc.
Thời gian đã trôi qua 11 giờ 11 phút, ngày tận thế không hề đến, Cận Phù Bạch dùng đầu ngón tay quệt đi vệt nước nơi khóe mắt cô, không nói lời nào.
~Hết chương 15~