Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Trong phòng vô cùng an tĩnh, gió đêm đã bắt đầu nổi lên, từ đây có thể nghe rõ tiếng sóng biển bên ngoài.
Tang Cẩn không khỏi cảm thấy bối rối, anh nói toàn bộ du thuyền lúc này chỉ còn hai người bọn họ là vì muốn cùng cô làm gì sao?
Chỉ là, anh không làm gì cả, chỉ buông tay ôm eo cô, xoay người kéo cô ra ngoài. Anh nói chuyện với cô về vụ án, trong lòng lại thầm nghĩ, nơi này vừa xảy ra vụ án giết người, anh sao có thể hôn cô ở đây? Chuyện đẹp như vậy, anh phải tìm một nơi thích hợp hơn.
Hai người nhanh chóng rời khỏi du thuyền.
Tang Cẩn có chút khó hiểu, phản ứng của anh như vậy là vì vừa rồi thời điểm anh muốn hôn cô, cô lại từ chối, cho nên trong lòng bất mãn tới tận bây giờ hay không?
Đó là vì khi đó bốn phía đều có người, nhưng lúc này không phải không có ai sao, chẳng lẽ anh nghĩ cô sẽ tiếp tục từ chối? Cô rõ ràng không có lý do từ chối mà! Cô nghĩ không ra, cũng không định hỏi, tiếp tục cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Bọn họ tìm một quán cơm gần cảng dùng bữa tối, sau đó liền trở về trường học.
Về tới chung cư cô ở, Tang Cẩn không biết phải mang theo thứ gì, cuối cùng liền trực tiếp kéo rương hành lý đi.
Bàng Lỗi tỏ vẻ khó hiểu: "Chỉ đi có một ngày, em mang theo nhiều đồ như vậy để làm gì?"
"Em là phụ nữ, có thể giống với anh sao? Anh có thể đi tay không, nhưng em thì không được." Mặc kệ đi đâu, Tang Cẩn đều sẽ mang theo va li bên cạnh, bởi vì bên trong có rất nhiều đồ vật quan trọng.
Bàng Lỗi vẫn không thể hiểu được, nhưng cuối cùng cũng chiều theo ý cô, một tay kéo va li, một tay nắm tay cô.
"Anh không đi gặp Âu Dương Húc sao?" Tới cổng trường, Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới con người này.
"Không có thời gian, lúc tới anh có gọi điện thoại, anh ta hiện tại cũng đang bận vụ án khác." Bàng Lỗi bắt taxi, kêu cô lên xe trước, còn mình kéo va li bỏ vào cốp xe, sau đó mới lên cùng.
Tang Cẩn có chút tò mò, hỏi anh có phải Âu Dương Húc đang trốn kẻ nào hay không. Anh trực tiếp ôm lấy bả vai cô, đem đầu cô nghiêng qua đặt lên vai mình: "Ngủ đi, bận rộn cả ngày em không mệt sao?"
Nghe tới chữ "Ngủ" cô mới nhận ra, hiện tại đã là 12h, nhưng cô dường như không hề mệt mỏi, có lẽ là vì bọn họ nửa năm không gặp, bây giờ đã được trùng phùng, nội tâm cô vẫn luôn tiềm ẩn một loại hưng phấn mãnh liệt. Trên du thuyền, vì công việc, cô còn có thể khống chế cảm xúc, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cô đột nhiên cảm thấy có chút mong chờ. Nhưng dù sao thì, bọn họ vẫn đang làm việc, hiện tại có lẽ nên ngủ một lát.
Vấn đề là, cứ như vậy mà dựa lên vai anh, cô có thể nghe được tiếng tim anh đập, cứ thế này làm sao cô ngủ được cơ chứ?
Tang Cẩn sợ anh mệt, cần phải nghỉ ngơi, vì thế cô nhắm mắt lại, cố gắng duy trì tư thế không chút cử động, mãi tới khi đến sân bay.
Sau khi lên máy bay, bọn họ nhanh chóng vào chỗ ngồi. Anh tiếp tục ôm cô, cô dựa vào người anh, cả người giống như khoai lang đang trên lò nướng, nóng rực từ Hongkong bay tới Singapore, mãi đến khách sạn mới hết.
Tới khách sạn, tiếp tân hỏi bọn họ một ở loại phòng thế nào, anh liền trả lời: "Hai phòng."
Lễ tân sửng sốt một hồi, sau đó cẩn thận quan sát đôi nam nữ này, dường như đang phỏng đoán bọn họ là gì của nhau. Nhưng cuối cùng lễ tân vẫn theo yêu cầu của anh, cho bọn họ hai gian phòng.
Tang Cẩn chưa từng lên tiếng, bọn họ ở hai phòng cũng tốt, tâm trạng cũng sẽ không cần khó chịu như vậy.
Hai người vào thang máy lên tầng của mình, đối chiếu số phòng, bọn họ mới phát hiện một phòng ở đầu này, một phòng ở cuối hành lang.
"Ngủ ngon." Tang Cẩn nhận lấy va li từ trong tay anh, chuyển hướng qua hành lang bên phải.
"Ngủ ngon." Bàng Lỗi nhìn cô càng đi càng xa, trong lòng không khỏi nghẹn lại, nửa năm trước, từ lúc chia tay cô ngay lối lên máy bay, mãi tới hôm nay, một khắc cô xoay người, ngọn lửa trong tim thiếu chts nữa đã trào ra.
May là cô đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn anh: "Trong va li của em có quần áo sạch của anh..."
"Được, bây giờ anh đi ngay." Anh đi nhanh về phía trước, vài bước đã vượt mặt cô, một tay cầm va li, tay còn lại nắm cổ tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Hành lang không dài, nhưng đối với cặp đôi đang nóng như khoai lang trên lửa đỏ thì xa xôi hơn dải ngân hà ngoài kia.
Rốt cuộc cũng tới, Tang Cẩn lấy thẻ mở mở cửa phòng.
"Tít tít" hai tiếng, cửa phòng mở ra, cô đi vào trong, vừa nghe tiếng đóng cửa phía sau thì một k cơ thể nóng rực tiến sát vào cô.
Anh ôm cô, một chút rồi buông ra, sau đó xoay người cô lại đối diện với anh.
Tang Cẩn nhìn đôi mắt trong suốt vốn lạnh lùng của anh, giờ phút này đã nóng như lửa đốt.
Hai người nhìn nhau, dường như là cùng lúc ôm chầm lấy đối phương.
Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ anh, nhưng căn bản không cần dùng sức, môi anh đã rơi xuống, chạm vào môi cô.
Hai người cứ thế mà ôm hôn nhau.
Một khắc cánh môi kia đan xen môi mình, Tang Cẩn cảm thấy trái tim run lên mãnh liệt. Môi anh nhấp lấy môi cô, cứ thế mà hút lấy.
Đương nhiên, anh không dừng lại trên môi cô quá lâu, đầu lưỡi cực nóng đã bắt đầu xuất động. Nhưng không cần anh dùng sức, cô đã khẽ mở hàm răng mình ra, nghênh đón anh vào.
Dường như không thể khống chế kích động của mình, cô theo phản xạ vươn đầu lưỡi hòa vào cùng anh. Lúc này, anh cũng không hề kiên nhẫn như những nụ hôn lần trước, trực tiếp tấn công cô.
Tang Cẩn cảm thấy lưỡi anh như mồi lửa đi thẳng vào miệng cô, thích ứng một lát, cô liền cảm thấy khắp nơi nóng như lửa đốt.
Ngọn lửa đó tấn công quá mạnh, sức nóng bắt đầu lan khắp người cô, thậm chí khiến cả căn phòng sắp bị thiêu cháy.
Cô chưa từng cảm thấy khát khô như vậy, hơn nữa càng hôn, chính cô như con cá không cẩn thận ra khỏi nước, hít thở cơ hồ không thông.
Giờ phút này, lý trí của người đàn ông kia cũng đã sụp đổ. Anh đột nhiên cảm thấy chỉ hôn cô thể này dường như không đủ thỏa mãn khát vọng củ anh. Hơn nữa, càng hôn, thân thể của anh càng khó chịu, nhưng rốt cuộc khó chịu ở đâu... Anh lập tức nhận ra nơi nào đó đã căng trướng, giống hệt đạn đã vào nòng, chỉ đợi nổ súng.
Bàng Lỗi bất giác muốn dùng thứ gì đó ngăn lại dục vọng càng ngày càng bành trướng của mình. Anh hôn cô, một bên đẩy cô dựa vào cánh cửa phía sau, hai tay chống ngang hai bên. Loại đè ép này khiến bên dưới của anh trướng tới khó chịu, anh tiếp tục nhịn... Từ từ!
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên sống lưng trắng nõn của cô hôm đó. Anh theo bản năng buông cô ra, lần nữa chống tay lên cửa, xoay tròn 180 độ.
Tang Cẩn đang đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt của anh cũng cảm giác được bản thân bị đẩy vào cửa. Loại chuyện này với cô cũng không xa lạ. Nụ hôn đầu tiên của bọn họ ở Phù Tang viên, anh cũng dùng sức đè cô như vậy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sống lưng đột nhiên rời khỏi cánh cửa. Rất nhanh, cô lại bị anh ôm vào người. Cả thân thể cô dường như đã đè lên người anh.
Tang Cẩn rốt cuộc cũng biết lý do là gì. Anh đem thân thể của mình là "vách tường" để cô khỏi bị thương, nhưng anh cơ hồ vẫn dùng sức như vậy, hơn nữa mỗi lúc một tăng.
Cô bỗng nhận ra một vấn đề, anh có lẽ là đang khó chịu lắm. Mà cô cũng cực kỳ khó chịu. Nhưng anh trước sau chỉ dừng ngoài cửa, liên tục hôn nồng nhiệt sau những ngày xa cách.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nếu anh khó chịu, vì sao không chịu lên giường? Anh có phải sợ cô từ chối hay không?
Tang Cẩn không biết bản thân nên làm thế nào, kêu cô chủ động thì thật sự có chút khó khăn với cô.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại, cằm đặt lên vai cô, hai tay vẫn ôm chặt không ngừng vuốt ve sống lưng cô, hơi thở khó khăn qua hồi lâu mới bình thường trở lại. Anh nói nhỏ một câu: "Hiện tại anh muốn nói với em chuyện..."
"Đừng nói nữa." Tang Cẩn lập tức cắt ngang.
Bàng Lỗi buông cô ra, đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhíu lại: "Vì sao không thể nói?"
"Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, vì sao phải trực tiếp nói ra chứ?" Tang Cẩn nhớ tới một câu "Ngủ chung với cô ấy" của anh, không khỏi bối rối.
Anh muốn làm gì, cô sẽ không từ chối, nhưng cô cảm thấy việc này không cần nói thẳng ra, đặc biệt là với người ngoài, dù sao đó cũng là chuyện riêng mà.
Bàng Lỗi nhíu mày càng sâu: "Chuyện này? Loại chuyện nào?" Anh thấy mặt cô đỏ bừng, khóe miệng cong lên, "Em cho rằng chuyện anh muốn nói là cùng em lên giường sao? Em hiểu lầm rồi, chuyện anh muốn nói là kêu em dọn tới nhà của anh."
"..." Tang Cẩn kinh ngạc nhìn anh, nói không ra lời.
Mặt anh một chút cũng không hồng, hô hấp cũng không gấp gáp, phảng phất như những chuyện anh nói không cần né tránh, hoàn toàn có thể cùng nhau giáp mặt thảo luận.
Trái lại, cô cảm thấy mặt mình như bị xát ớt cay lên, nóng tới cực điểm. Cô lập tức xoay người muốn vào phòng. Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói trêu chọc: "Nói như vậy, em muốn hiện tại cùng anh lên giường sao? Vậy chúng ta tiếp tục, thuận theo tự nhiên mà làm..."
"Anh câm miệng!" Tang Cẩn xoay người, trừng mắt nhìn anh.
Cô lại thấy trên gương mặt đó một tia cười nhạt, không đúng, đây là nụ cười xấu xa, lần đó ở Phù Tang viên, lúc xé váy cô, anh cũng cười như vậy.
Tang Cẩn càng thêm chắc chắn anh đang cố ý trêu chọc cô. Cô quyết định không để ý tới anh, mở va li ra, lấy một bộ áo ngủ của đàn ông, một bộ khăn tắm cùng một bộ âu phục đưa cho anh: "Hiện tại anh có thể về phòng mình rồi. Tối nay em muốn xem tài liệu, nếu không có việc thì đừng tới quấy rầy em."
"Em chắc chắn không có vấn đề muốn hỏi anh sao? Anh cũng được xem là thầy của em, giống giáo sư Grosson vậy." Bàng Lỗi nhìn quần áo trong tay, không khỏi kinh ngạc, từ khi nào thì cô mua cho anh nhiều quần áo như vậy?
"Vụ án này em phải tự mình giải quyết mới có thể tốt nghiệp. Ở trên du thuyền, em nói anh là thầy của em là vì để anh không mất mặt với người ngoài." Tang Cẩn mở cửa ra, nhìn anh, hạ lệnh đuổi khách, "Ngủ ngon."
Bàng Lỗi cúi người nhìn cô: "Giận rồi sao? Em nói cũng không sai, hiện tại anh muốn cùng em về phòng chính là muốn..." Anh thay đổi cách biểu đạt, không còn trực tiếp giống khi nãy, "Lần đầu của chúng ta không thể hấp tấp, phát sinh tùy tiện, càng không thể xảy ra ở nơi này."
Anh trịnh trọng giải thích với cô.
Cô không biết lời nói của anh được bao bọc một lớp mật bên ngoài hay không, nhưng từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài đều cảm nhận được vị ngọt.
Cô sững người ra, anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó nói nhỏ: "Còn nữa, hiện tại chúng ta chưa đăng ký kết hôn, nếu ngủ chung sẽ bị coi là phạm tội. Em vào tù rồi, ai tra án đây?"
Tang Cẩn nghe được câu giải thích như vậy, nhịn không được mà bật cười. Người đàn ông này, suy nghĩ này, cô thật đúng là lần đầu gặp được.
Cô đột nhiên nghĩ không ra người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào? Bề ngoài rõ ràng là lạnh lùng như vậy, nhưng nội tâm lại cực kỳ ấm áp, có đôi khi còn vô cùng đáng yêu; có những lúc anh nói chuyện rất độc miệng, có thể trực tiếp khiến đối phương nghẹn chết, nhưng cũng có lúc lại như mứt hoa quả, ngọt tới tan chảy lòng cô.
Anh như vậy, cô không muốn yêu cũng khó.
"Ngủ ngon." Bàng Lỗi thấy cô cười, rốt cuộc cũng kết thúc đề tài, nhanh chóng rời khỏi.
Tang Cẩn đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi anh vào phòng, cô mới trở về, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa.
Cô nhắm nghiền hai mắt, hồi tưởng lại những chuyện vừa phát sinh, cả người giống hệt chìm trong mật ngọt.
Tang Cẩn không khỏi cảm thấy bối rối, anh nói toàn bộ du thuyền lúc này chỉ còn hai người bọn họ là vì muốn cùng cô làm gì sao?
Chỉ là, anh không làm gì cả, chỉ buông tay ôm eo cô, xoay người kéo cô ra ngoài. Anh nói chuyện với cô về vụ án, trong lòng lại thầm nghĩ, nơi này vừa xảy ra vụ án giết người, anh sao có thể hôn cô ở đây? Chuyện đẹp như vậy, anh phải tìm một nơi thích hợp hơn.
Hai người nhanh chóng rời khỏi du thuyền.
Tang Cẩn có chút khó hiểu, phản ứng của anh như vậy là vì vừa rồi thời điểm anh muốn hôn cô, cô lại từ chối, cho nên trong lòng bất mãn tới tận bây giờ hay không?
Đó là vì khi đó bốn phía đều có người, nhưng lúc này không phải không có ai sao, chẳng lẽ anh nghĩ cô sẽ tiếp tục từ chối? Cô rõ ràng không có lý do từ chối mà! Cô nghĩ không ra, cũng không định hỏi, tiếp tục cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Bọn họ tìm một quán cơm gần cảng dùng bữa tối, sau đó liền trở về trường học.
Về tới chung cư cô ở, Tang Cẩn không biết phải mang theo thứ gì, cuối cùng liền trực tiếp kéo rương hành lý đi.
Bàng Lỗi tỏ vẻ khó hiểu: "Chỉ đi có một ngày, em mang theo nhiều đồ như vậy để làm gì?"
"Em là phụ nữ, có thể giống với anh sao? Anh có thể đi tay không, nhưng em thì không được." Mặc kệ đi đâu, Tang Cẩn đều sẽ mang theo va li bên cạnh, bởi vì bên trong có rất nhiều đồ vật quan trọng.
Bàng Lỗi vẫn không thể hiểu được, nhưng cuối cùng cũng chiều theo ý cô, một tay kéo va li, một tay nắm tay cô.
"Anh không đi gặp Âu Dương Húc sao?" Tới cổng trường, Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới con người này.
"Không có thời gian, lúc tới anh có gọi điện thoại, anh ta hiện tại cũng đang bận vụ án khác." Bàng Lỗi bắt taxi, kêu cô lên xe trước, còn mình kéo va li bỏ vào cốp xe, sau đó mới lên cùng.
Tang Cẩn có chút tò mò, hỏi anh có phải Âu Dương Húc đang trốn kẻ nào hay không. Anh trực tiếp ôm lấy bả vai cô, đem đầu cô nghiêng qua đặt lên vai mình: "Ngủ đi, bận rộn cả ngày em không mệt sao?"
Nghe tới chữ "Ngủ" cô mới nhận ra, hiện tại đã là 12h, nhưng cô dường như không hề mệt mỏi, có lẽ là vì bọn họ nửa năm không gặp, bây giờ đã được trùng phùng, nội tâm cô vẫn luôn tiềm ẩn một loại hưng phấn mãnh liệt. Trên du thuyền, vì công việc, cô còn có thể khống chế cảm xúc, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cô đột nhiên cảm thấy có chút mong chờ. Nhưng dù sao thì, bọn họ vẫn đang làm việc, hiện tại có lẽ nên ngủ một lát.
Vấn đề là, cứ như vậy mà dựa lên vai anh, cô có thể nghe được tiếng tim anh đập, cứ thế này làm sao cô ngủ được cơ chứ?
Tang Cẩn sợ anh mệt, cần phải nghỉ ngơi, vì thế cô nhắm mắt lại, cố gắng duy trì tư thế không chút cử động, mãi tới khi đến sân bay.
Sau khi lên máy bay, bọn họ nhanh chóng vào chỗ ngồi. Anh tiếp tục ôm cô, cô dựa vào người anh, cả người giống như khoai lang đang trên lò nướng, nóng rực từ Hongkong bay tới Singapore, mãi đến khách sạn mới hết.
Tới khách sạn, tiếp tân hỏi bọn họ một ở loại phòng thế nào, anh liền trả lời: "Hai phòng."
Lễ tân sửng sốt một hồi, sau đó cẩn thận quan sát đôi nam nữ này, dường như đang phỏng đoán bọn họ là gì của nhau. Nhưng cuối cùng lễ tân vẫn theo yêu cầu của anh, cho bọn họ hai gian phòng.
Tang Cẩn chưa từng lên tiếng, bọn họ ở hai phòng cũng tốt, tâm trạng cũng sẽ không cần khó chịu như vậy.
Hai người vào thang máy lên tầng của mình, đối chiếu số phòng, bọn họ mới phát hiện một phòng ở đầu này, một phòng ở cuối hành lang.
"Ngủ ngon." Tang Cẩn nhận lấy va li từ trong tay anh, chuyển hướng qua hành lang bên phải.
"Ngủ ngon." Bàng Lỗi nhìn cô càng đi càng xa, trong lòng không khỏi nghẹn lại, nửa năm trước, từ lúc chia tay cô ngay lối lên máy bay, mãi tới hôm nay, một khắc cô xoay người, ngọn lửa trong tim thiếu chts nữa đã trào ra.
May là cô đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn anh: "Trong va li của em có quần áo sạch của anh..."
"Được, bây giờ anh đi ngay." Anh đi nhanh về phía trước, vài bước đã vượt mặt cô, một tay cầm va li, tay còn lại nắm cổ tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Hành lang không dài, nhưng đối với cặp đôi đang nóng như khoai lang trên lửa đỏ thì xa xôi hơn dải ngân hà ngoài kia.
Rốt cuộc cũng tới, Tang Cẩn lấy thẻ mở mở cửa phòng.
"Tít tít" hai tiếng, cửa phòng mở ra, cô đi vào trong, vừa nghe tiếng đóng cửa phía sau thì một k cơ thể nóng rực tiến sát vào cô.
Anh ôm cô, một chút rồi buông ra, sau đó xoay người cô lại đối diện với anh.
Tang Cẩn nhìn đôi mắt trong suốt vốn lạnh lùng của anh, giờ phút này đã nóng như lửa đốt.
Hai người nhìn nhau, dường như là cùng lúc ôm chầm lấy đối phương.
Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ anh, nhưng căn bản không cần dùng sức, môi anh đã rơi xuống, chạm vào môi cô.
Hai người cứ thế mà ôm hôn nhau.
Một khắc cánh môi kia đan xen môi mình, Tang Cẩn cảm thấy trái tim run lên mãnh liệt. Môi anh nhấp lấy môi cô, cứ thế mà hút lấy.
Đương nhiên, anh không dừng lại trên môi cô quá lâu, đầu lưỡi cực nóng đã bắt đầu xuất động. Nhưng không cần anh dùng sức, cô đã khẽ mở hàm răng mình ra, nghênh đón anh vào.
Dường như không thể khống chế kích động của mình, cô theo phản xạ vươn đầu lưỡi hòa vào cùng anh. Lúc này, anh cũng không hề kiên nhẫn như những nụ hôn lần trước, trực tiếp tấn công cô.
Tang Cẩn cảm thấy lưỡi anh như mồi lửa đi thẳng vào miệng cô, thích ứng một lát, cô liền cảm thấy khắp nơi nóng như lửa đốt.
Ngọn lửa đó tấn công quá mạnh, sức nóng bắt đầu lan khắp người cô, thậm chí khiến cả căn phòng sắp bị thiêu cháy.
Cô chưa từng cảm thấy khát khô như vậy, hơn nữa càng hôn, chính cô như con cá không cẩn thận ra khỏi nước, hít thở cơ hồ không thông.
Giờ phút này, lý trí của người đàn ông kia cũng đã sụp đổ. Anh đột nhiên cảm thấy chỉ hôn cô thể này dường như không đủ thỏa mãn khát vọng củ anh. Hơn nữa, càng hôn, thân thể của anh càng khó chịu, nhưng rốt cuộc khó chịu ở đâu... Anh lập tức nhận ra nơi nào đó đã căng trướng, giống hệt đạn đã vào nòng, chỉ đợi nổ súng.
Bàng Lỗi bất giác muốn dùng thứ gì đó ngăn lại dục vọng càng ngày càng bành trướng của mình. Anh hôn cô, một bên đẩy cô dựa vào cánh cửa phía sau, hai tay chống ngang hai bên. Loại đè ép này khiến bên dưới của anh trướng tới khó chịu, anh tiếp tục nhịn... Từ từ!
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên sống lưng trắng nõn của cô hôm đó. Anh theo bản năng buông cô ra, lần nữa chống tay lên cửa, xoay tròn 180 độ.
Tang Cẩn đang đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt của anh cũng cảm giác được bản thân bị đẩy vào cửa. Loại chuyện này với cô cũng không xa lạ. Nụ hôn đầu tiên của bọn họ ở Phù Tang viên, anh cũng dùng sức đè cô như vậy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sống lưng đột nhiên rời khỏi cánh cửa. Rất nhanh, cô lại bị anh ôm vào người. Cả thân thể cô dường như đã đè lên người anh.
Tang Cẩn rốt cuộc cũng biết lý do là gì. Anh đem thân thể của mình là "vách tường" để cô khỏi bị thương, nhưng anh cơ hồ vẫn dùng sức như vậy, hơn nữa mỗi lúc một tăng.
Cô bỗng nhận ra một vấn đề, anh có lẽ là đang khó chịu lắm. Mà cô cũng cực kỳ khó chịu. Nhưng anh trước sau chỉ dừng ngoài cửa, liên tục hôn nồng nhiệt sau những ngày xa cách.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nếu anh khó chịu, vì sao không chịu lên giường? Anh có phải sợ cô từ chối hay không?
Tang Cẩn không biết bản thân nên làm thế nào, kêu cô chủ động thì thật sự có chút khó khăn với cô.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại, cằm đặt lên vai cô, hai tay vẫn ôm chặt không ngừng vuốt ve sống lưng cô, hơi thở khó khăn qua hồi lâu mới bình thường trở lại. Anh nói nhỏ một câu: "Hiện tại anh muốn nói với em chuyện..."
"Đừng nói nữa." Tang Cẩn lập tức cắt ngang.
Bàng Lỗi buông cô ra, đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhíu lại: "Vì sao không thể nói?"
"Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, vì sao phải trực tiếp nói ra chứ?" Tang Cẩn nhớ tới một câu "Ngủ chung với cô ấy" của anh, không khỏi bối rối.
Anh muốn làm gì, cô sẽ không từ chối, nhưng cô cảm thấy việc này không cần nói thẳng ra, đặc biệt là với người ngoài, dù sao đó cũng là chuyện riêng mà.
Bàng Lỗi nhíu mày càng sâu: "Chuyện này? Loại chuyện nào?" Anh thấy mặt cô đỏ bừng, khóe miệng cong lên, "Em cho rằng chuyện anh muốn nói là cùng em lên giường sao? Em hiểu lầm rồi, chuyện anh muốn nói là kêu em dọn tới nhà của anh."
"..." Tang Cẩn kinh ngạc nhìn anh, nói không ra lời.
Mặt anh một chút cũng không hồng, hô hấp cũng không gấp gáp, phảng phất như những chuyện anh nói không cần né tránh, hoàn toàn có thể cùng nhau giáp mặt thảo luận.
Trái lại, cô cảm thấy mặt mình như bị xát ớt cay lên, nóng tới cực điểm. Cô lập tức xoay người muốn vào phòng. Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói trêu chọc: "Nói như vậy, em muốn hiện tại cùng anh lên giường sao? Vậy chúng ta tiếp tục, thuận theo tự nhiên mà làm..."
"Anh câm miệng!" Tang Cẩn xoay người, trừng mắt nhìn anh.
Cô lại thấy trên gương mặt đó một tia cười nhạt, không đúng, đây là nụ cười xấu xa, lần đó ở Phù Tang viên, lúc xé váy cô, anh cũng cười như vậy.
Tang Cẩn càng thêm chắc chắn anh đang cố ý trêu chọc cô. Cô quyết định không để ý tới anh, mở va li ra, lấy một bộ áo ngủ của đàn ông, một bộ khăn tắm cùng một bộ âu phục đưa cho anh: "Hiện tại anh có thể về phòng mình rồi. Tối nay em muốn xem tài liệu, nếu không có việc thì đừng tới quấy rầy em."
"Em chắc chắn không có vấn đề muốn hỏi anh sao? Anh cũng được xem là thầy của em, giống giáo sư Grosson vậy." Bàng Lỗi nhìn quần áo trong tay, không khỏi kinh ngạc, từ khi nào thì cô mua cho anh nhiều quần áo như vậy?
"Vụ án này em phải tự mình giải quyết mới có thể tốt nghiệp. Ở trên du thuyền, em nói anh là thầy của em là vì để anh không mất mặt với người ngoài." Tang Cẩn mở cửa ra, nhìn anh, hạ lệnh đuổi khách, "Ngủ ngon."
Bàng Lỗi cúi người nhìn cô: "Giận rồi sao? Em nói cũng không sai, hiện tại anh muốn cùng em về phòng chính là muốn..." Anh thay đổi cách biểu đạt, không còn trực tiếp giống khi nãy, "Lần đầu của chúng ta không thể hấp tấp, phát sinh tùy tiện, càng không thể xảy ra ở nơi này."
Anh trịnh trọng giải thích với cô.
Cô không biết lời nói của anh được bao bọc một lớp mật bên ngoài hay không, nhưng từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài đều cảm nhận được vị ngọt.
Cô sững người ra, anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó nói nhỏ: "Còn nữa, hiện tại chúng ta chưa đăng ký kết hôn, nếu ngủ chung sẽ bị coi là phạm tội. Em vào tù rồi, ai tra án đây?"
Tang Cẩn nghe được câu giải thích như vậy, nhịn không được mà bật cười. Người đàn ông này, suy nghĩ này, cô thật đúng là lần đầu gặp được.
Cô đột nhiên nghĩ không ra người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào? Bề ngoài rõ ràng là lạnh lùng như vậy, nhưng nội tâm lại cực kỳ ấm áp, có đôi khi còn vô cùng đáng yêu; có những lúc anh nói chuyện rất độc miệng, có thể trực tiếp khiến đối phương nghẹn chết, nhưng cũng có lúc lại như mứt hoa quả, ngọt tới tan chảy lòng cô.
Anh như vậy, cô không muốn yêu cũng khó.
"Ngủ ngon." Bàng Lỗi thấy cô cười, rốt cuộc cũng kết thúc đề tài, nhanh chóng rời khỏi.
Tang Cẩn đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi anh vào phòng, cô mới trở về, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa.
Cô nhắm nghiền hai mắt, hồi tưởng lại những chuyện vừa phát sinh, cả người giống hệt chìm trong mật ngọt.