Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Nếu em dám suy nghĩ lung tung, anh sẽ... Hôn em cho tới khi em không suy nghĩ nữa mới thôi.
Trong văn phòng cục trưởng.
Cả căn phòng thoạt nhìn như vừa có quỷ vào thôn càn quét, văn kiện bị vứt dưới đất tùm lum.
Trong hiện trường cực kỳ hỗn loạn này, hai người đàn ông vẫn im lặng ngồi trên sô pha, uống trà, coi như chưa từng xảy ra việc gì.
"Ông chắc chắn việc này hữu dụng sao?" Bàng Lỗi buông chén trà trong tay, nhìn người đối diện.
Khương Duy Dân uống một ngụm trà, sau đó vừa đặt xuống vừa trả lời: "Có hữu dụng hay không cũng cần phải làm. Vụ án sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt lần trước chẳng phải cậu cũng dùng cách này sao? Ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta có thể bình an vô sự. Vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cậu và cô Tang đều có công, lãnh đạo bên trên tạm thời sẽ không để ý tới hai người, cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện ra sự tình đang che giấu. Người trong cục cảnh sát chúng ta rốt cuộc là ai động tay động chân phía sau, không sớm thì muộn cũng lộ ra dấu vết. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể diễn vở kịch này cho người ngoài xem."
Nói tới đây, trên mặt Khương Duy Dân lộ rõ đắc ý: "Tiểu Bàng, cậu có phát hiện tôi rất có thiên phú viết kịch bản hay không? Lỡ như có ngày tôi không còn làm cục trưởng nữa, biết đâu có thể gia nhập vào giới nghệ thuật..."
"Thôi được rồi, bớt vô nghĩa đi. Hiện tại ông không phải cục trưởng, chỉ là phó cục trưởng thôi." Bàng Lỗi cắt ngang, khuôn mặt vốn trầm ổn lúc này đã có chút xao động. Anh vẫn không thể nào chấp nhận được việc mình làm lại phải để người khác gánh trách nhiệm, "Ông chỉ cần trực tiếp nói với bọn họ là ý của tôi không phải được rồi sao? Vì sao phải gánh trách nhiệm này chứ hả? Từ cục trưởng xuống phó cục trưởng rất dễ, nhưng muốn leo lên lại vô cùng khó khăn, điều này có lẽ ông rõ. Cho dù là án diệt môn của Đinh gia, vụ án mất tích của Dương Uyển hay vụ sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt kia đều không liên quan tới ông. Tiểu Vạn và Thích Nguyệt cũng không biết việc này."
Khương Huy Dân phất tay: "Những vụ này đều là án chưa được giải quyết, cho dù bọn họ biết cậu âm thầm điều tra thì tôi vẫn phải có trách nhiệm. Hiện tại một mình tôi cũng có thể đứng vững, vì sao không tạo bước đệm cho cậu? Có lẽ sau lưng có người nhắm vào tôi... Việc này cậu không hiểu đâu, cái gọi là chính trị gì đó tôi có thể ứng phó, cậu chỉ cần chuyên tâm tra án của cậu là được. Ít nhất trong ba tháng tới, điều tra của cậu sẽ có tiến triển."
Hai người nhanh chóng đi vào vấn đề cần thảo luận.
Nhắc tới vụ án, Bàng Lỗi mới lấy lại bình tĩnh, anh đem những tình tiết đã trả được báo cáo đơn giản, sau đó tổng kết bằng một câu: "Tôi nghi ngờ vụ án cả nhà họ Đinh chết cùng sự mất tích của Dương Uyển có liên quan với nhau. Hai vụ án chưa được phá này đều xảy ra trong cùng một năm, hơn nữa khẳng định có liên quan tới tin đồn sát thủ hoa dâm bụt gì đó. Chúng ta nhất định phải mau chóng chấm dứt vụ án này, nhiều nhất không được vượt quá nửa năm."
Lúc đó cô đã trở về, anh tin, đây là món quà tốt nhất anh dành cho cô.
Trong đầu Bàng Lỗi lại bắt đầu tưởng tượng, nếu vấn đề này được giải quyết, cô sẽ vui vẻ thế nào, sau đó sẽ chủ động... Nhớ tới nụ hôn chủ động tối qua của cô, khóe môi dường như còn lưu lại chút hơi ấm, trái tim anh đột nhiên đập thình thịch, gương mặt cũng bất giác đỏ bừng lên.
Tất cả biểu cảm đều thu vào mắt của Khương Duy Dân khiến ông không khỏi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên ông thấy người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng này lộ ra một chút dịu dàng. Từ trước tới giờ, ông rất thưởng thức sự quyết đoán cùng quả cảm của anh. Nhưng hiện tại, khí phách lúc trước cùng tia dịu dàng khó gặp ở chung với nhau, tựa hồ không hợp chút nào.
Khương Duy Dân đột nhiên nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: "Đúng rồi, cô Tang ở Hongkong có an toàn không? Những người đó liệu có theo dõi tới Hongkong không?"
"Việc này tôi đã sắp xếp ổn thỏa." Nói xong, Bàng Lỗi đã muốn đứng dậy, "Hiện tại có phải đã tới giờ rồi không?" Vụ diễn kịch này anh không rành, cũng rất phản cảm, bản thân ước gì có thể kết thúc ngay.
Khương Duy Dân an ủi nhìn anh, cười: "Chỉ mới như vậy đã mất kiên nhẫn rồi sao? Yên tâm đi, cho dù tôi có la mắng thế nào cũng không ảnh hưởng tới địa vị của cậu trong cục cảnh sát này đâu. Có điều, nếu có thời gian rảnh thì tìm Thích Nguyệt nói chuyện đi, cô bé này dạo gần đây có chút không bình thường."
Bàng Lỗi không hỏi nhiều, lập tức xoay người rời khỏi phòng cục trưởng, về phòng làm việc của mình. Trên hành lang, những người vốn đang xem náo nhiệt thấy anh ra ngoài liền sôi nổi chào hỏi, có người còn an ủi anh vài câu, thậm chí còn nói, cục trưởng lớn tuổi rồi, anh đừng đi so đo mấy chuyện lặt vặt với ông ấy.
Anh vừa nghe vừa im lặng gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Xa xa, Thích Nguyệt và Chu Tiểu Vạn đều đứng trước cửa phòng làm việc chung, hình như đang nói gì đó. Hai người thấy anh, Chu Tiểu Vạn liền chạy lại, biểu cảm trên mặt Thích Nguyệt có chút khó xử. Cô chào anh, sau đó xoay người chuẩn bị về phòng.
"Thích Nguyệt, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Bàng Lỗi nhớ lại chuyện Khương Huy Dân vừa nói, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với cô.
Thích Nguyệt tỏ vẻ không tình nguyện: "Boss, em còn có chuyện phải xử lý, có gì anh cứ nói với Chu Tiểu Vạn trước đi. Khi nào rảnh em sẽ hỏi lại cậu ta..." Nói tới đây, thấy ánh mắt Bàng Lỗi đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô không thể không sửa lại, "Thôi được rồi."
Thích Nguyệt đi theo Bàng Lỗi về phòng làm việc, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô muốn kéo Chu Tiểu Vạn đi cùng, kết quả Bàng Lỗi lại giao nhiệm vụ cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu ta ra ngoài. Cuối cùng, cô chỉ đành đi theo đội trưởng về văn phòng, trước sau không dám ngồi xuống.
"Mẹ cô dạo này thế nào? Trong nhà gần đây có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Vì sao lại có bộ dáng không yên như vậy, ngay cả cục trưởng cũng có thể nhìn ra." Bàng Lỗi ra dấu kêu cô ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Thích Nguyệt cúi đầu nhìn chân của mình, do dự một hồi, cô rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn anh: "Boss, vì sao cơ hội tới Hongkong tốt như vậy anh lại không đề cử em? Em là cảnh sát tốt nghiệp trường chính quy, ở đây đã có 3 năm kinh nghiệm làm việc. Tang Cẩn chưa tới cục cảnh sát một ngày, chỉ bởi vì vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cô ấy có nói vài câu thì có thể lấy được cơ hội này sao? Em cảm thấy không phục."
Bàng Lỗi nhìn cô, không trực tiếp trả lời mà giao cho cô một phần văn kiện.
Thích Nguyệt nhìn theo, biểu cảm lộ rõ khó xử: "Chương trình huấn luyện dã chiến này không phải Chu Tiểu Vạn sẽ tham gia sao? Bài kiểm tra của em thậm chí còn không qua nổi."
"Bài kiểm tra vì sao không qua, nguyên nhân chắc trong lòng cô hiểu rõ. Từ lúc gia nhập đội cảnh sát tới giờ, hiện tại thể lực của cô không những không tiến bộ mà còn thụt lùi. Đến bây giờ nếu cô còn không rõ bản thân mình, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm lãng phí khả năng của cô. Ngay cả Chu Tiểu Vạn cũng cảm thấy, cho cô đi Hongkong trao đổi tâm lý học tội phạm còn không bằng cho cô đi tham gia huấn luyện giả chiến. Vì thế cậu ấy mới nhường cơ hội này cho cô. Tôi hy vọng cô đừng để đội của chúng ta mất mặt."
"Boss, em không đi. Cứ để Chu Tiểu Vạn tự mình đi đi. Không qua chính là không qua, vì sao còn cố tới đó làm gì? Nếu muốn đi lần sau em sẽ tự dành cơ hội." Thích Nguyệt đẩy văn kiện trở về trước mặt Bàng Lỗi, "Là em nghĩ nhiều rồi. Em sẽ tự điều chỉnh lại chính mình."
Nói xong, Thích Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Thích Nguyệt, cô không suy nghĩ rằng vì sao Tiểu Vạn lại nhường cơ hội này cho cô sao? Tôi có thể xin thêm một suất cho hai người cùng đi."
"Không được!" Thích Nguyệt dứt khoát từ chối, "Boss, hiện tại thì em đã biết vì sao mấy tháng nay anh lại bận rộn như vậy, nếu cả hai bọn em đều rời đi, ai sẽ ở lại hỗ trợ anh phá án chứ? Hơn nữa, vì em biết nguyên nhân Chu Tiểu Vạn nhường cơ hội cho em nên em mới không thể nhận. Không nhận chính là không nhận, điểm này, anh không phải cũng có quyền lên tiếng sao?"
Thích Nguyệt vừa nói xong mới nhận ra bản thân đã quá kích động. Nhưng nếu đã tới bước này, cô cũng nên đem suy nghĩ trong lòng nói ra hết: "Em không dịu dàng như Tang Cẩn, nhưng em đồng ý thay đổi. Chuyện cô ấy có thể làm, em cũng có thể làm được, bởi vì đó là điều em muốn. Chỉ cần giúp được anh, em tình nguyện làm tất cả, chỉ cần anh cho em cơ hội. Nhưng anh... Không cho em cơ hội nào cả." Giọng của cô mỗi lúc một nhỏ.
Bàng Lỗi nhíu mày, dường như không hiểu rốt cuộc Thích Nguyệt đang nói cái gì. Vẻ mặt của anh như vậy rõ ràng đối với cô ấy là một loại đả kích. Không đợi anh nói chuyện, cô đã tìm cớ, vội vàng bỏ đi.
Bàng Lỗi chỉ đành kêu Chu Tiểu Vạn vào, hỏi thăm để biết thêm chuyện của Thích Nguyệt từ cậu. Anh nghĩ Thích Nguyệt là cô gái phóng khoáng, chắc chắn sẽ không cố chấp như vậy. Nhưng hiện tại, hình như suy nghĩ của anh bị sai.
Chu Tiểu Vạn nói đông nói tây một hồi vẫn không đi vào vấn đề chính, vấn đề này cậu cũng rất đau đầu. Cuối cùng, cậu chỉ đành đề nghị với Bàng Lỗi, tạm thời loại cô ấy khỏi đội, đưa tới vị trí khác.
"Cậu đang đưa ra chủ ý gì vậy hả? Hiện tại trong lòng cô ấy không phục, nếu lại để cô ấy rời đi, thế không phải ép người ta vào ngõ cục sao?"
Chu Tiểu Vạn vò đầu bức tai một hồi, cuối cùng cũng nói thẳng ra chân tướng: "Boss, anh không nhìn ra Thích Nguyệt đang ghen sao? Từ vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cô ấy đã bộc lộ ra ngoài. Hiện tại anh và Tang Cẩn đã hẹn hò, anh cảm thấy để cô ấy ở lại đội, đối với mọi người đều tốt hay sao?"
"..." Bàng Lỗi rốt cuộc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, cô gái này lại có ý nghĩ thế sao?
Anh bắt đầu cảm thấy khó xử, cũng không biết phải xử lý vấn đề này thế nào, chỉ đành mơ hồ chấm dứt chủ đề: "Cô ấy đi hay ở là do cô ấy quyết định, kêu cô ấy trực tiếp tới gặp cục trưởng. Còn cậu, ra ngoài trước đi."
Chu Tiểu Vạn vừa rời khỏi, Bàng Lỗi liền lập tức lấy di động ra, gọi cho Tang Cẩn.
Đầu bên kia không bắt máy, anh nhìn đồng hồ, máy bay có lẽ không nhanh như vậy đã tới Hongkong. Anh chỉ có thể xử lý công việc trước, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Cách vài phút sẽ gọi một lần, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.
"Anh có chuyện muốn nói với em. Nếu Thích Nguyệt có nói với em cái gì, em cũng đừng để trong lòng, trong mắt anh cô ấy chỉ là một cô bé." Bàng Lỗi vội vàng giải thích.
Ở đầu bên kia, Tang Cẩn đang đứng trước băng chuyền chờ lấy hành lý, nghe anh không đầu không đuôi nói chuyện vô lý như vậy không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu chuyện anh ám chỉ: "Đội trưởng Bàng, anh là đang khoe với em anh rất đào hoa sao?"
"Không phải, anh đang nói đang nói chuyện quan trọng, em có thể nghiêm túc chút được không? Nếu em dám suy nghĩ lung tung, anh sẽ... Hôn em mãi tới khi em không còn suy nghĩ nữa mới thôi."
Tang Cẩn nghe anh "đe dọa" không chút đạo lý như vậy, trên mặt lập tức nở hoa, trong lòng vui sướng lạ thường: "Em vốn có chút lo lắng, tối qua cũng định hỏi anh vấn đề này. Nhưng hiện tại anh đã chủ động nói với em, vậy vấn đề này không tồn tại nữa. Anh yên tâm, em biết phải xử lý thế nào. Anh cũng đừng nói với Thích Nguyệt gì cả, em tin cô ấy có chừng mực, cũng đừng đuổi cô ấy đi, làm vậy đối với cô ấy là đả kích rất lớn."
Bàng Lỗi nghe cô nói thế, tâm trạng nôn nóng rốt cuộc cũng buông xuống, cả người cũng thoải mái hơn nhiều. Cảm giác ăn ý này khiến anh khắc sâu vào tim hơn, đây là một nửa của anh, cô ấy không cần anh giải thích vẫn có thể thấu hiểu.
Nếu cô giống những người phụ nữ khác nghi thần nghi quỷ, truy hỏi anh suốt ngày, có lẽ anh thật sự sẽ điên mất. Điều anh sợ nhất chính là phiền phức này, cho nên, trước khi người kia xuất hiện, anh thà thiếu chứ không ẩu.
"Đinh Đinh, anh rất nhớ em." Không biết vì sao, giờ khắc này, Bàng Lỗi đột nhiên rất muốn gặp cô. Vừa nghĩ tới việc hôm nay bọn họ ly biệt, hơn nữa còn chia xa nhau nửa năm, trong lòng anh không khỏi phiền muộn.
Tang Cẩn đi lấy hành lý, trong đầu vẫn luôn nhớ lại, vừa rồi anh gọi cô là Đinh Đinh.
Cái tên này như theo nơi sâu nhất trong linh hồn cô truyền tới, không chỉ làm tai cô chấn động, ngay cả trái tim vốn bình tĩnh cũng bắt đầu loạn nhịp.
Trong văn phòng cục trưởng.
Cả căn phòng thoạt nhìn như vừa có quỷ vào thôn càn quét, văn kiện bị vứt dưới đất tùm lum.
Trong hiện trường cực kỳ hỗn loạn này, hai người đàn ông vẫn im lặng ngồi trên sô pha, uống trà, coi như chưa từng xảy ra việc gì.
"Ông chắc chắn việc này hữu dụng sao?" Bàng Lỗi buông chén trà trong tay, nhìn người đối diện.
Khương Duy Dân uống một ngụm trà, sau đó vừa đặt xuống vừa trả lời: "Có hữu dụng hay không cũng cần phải làm. Vụ án sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt lần trước chẳng phải cậu cũng dùng cách này sao? Ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta có thể bình an vô sự. Vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cậu và cô Tang đều có công, lãnh đạo bên trên tạm thời sẽ không để ý tới hai người, cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện ra sự tình đang che giấu. Người trong cục cảnh sát chúng ta rốt cuộc là ai động tay động chân phía sau, không sớm thì muộn cũng lộ ra dấu vết. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể diễn vở kịch này cho người ngoài xem."
Nói tới đây, trên mặt Khương Duy Dân lộ rõ đắc ý: "Tiểu Bàng, cậu có phát hiện tôi rất có thiên phú viết kịch bản hay không? Lỡ như có ngày tôi không còn làm cục trưởng nữa, biết đâu có thể gia nhập vào giới nghệ thuật..."
"Thôi được rồi, bớt vô nghĩa đi. Hiện tại ông không phải cục trưởng, chỉ là phó cục trưởng thôi." Bàng Lỗi cắt ngang, khuôn mặt vốn trầm ổn lúc này đã có chút xao động. Anh vẫn không thể nào chấp nhận được việc mình làm lại phải để người khác gánh trách nhiệm, "Ông chỉ cần trực tiếp nói với bọn họ là ý của tôi không phải được rồi sao? Vì sao phải gánh trách nhiệm này chứ hả? Từ cục trưởng xuống phó cục trưởng rất dễ, nhưng muốn leo lên lại vô cùng khó khăn, điều này có lẽ ông rõ. Cho dù là án diệt môn của Đinh gia, vụ án mất tích của Dương Uyển hay vụ sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt kia đều không liên quan tới ông. Tiểu Vạn và Thích Nguyệt cũng không biết việc này."
Khương Huy Dân phất tay: "Những vụ này đều là án chưa được giải quyết, cho dù bọn họ biết cậu âm thầm điều tra thì tôi vẫn phải có trách nhiệm. Hiện tại một mình tôi cũng có thể đứng vững, vì sao không tạo bước đệm cho cậu? Có lẽ sau lưng có người nhắm vào tôi... Việc này cậu không hiểu đâu, cái gọi là chính trị gì đó tôi có thể ứng phó, cậu chỉ cần chuyên tâm tra án của cậu là được. Ít nhất trong ba tháng tới, điều tra của cậu sẽ có tiến triển."
Hai người nhanh chóng đi vào vấn đề cần thảo luận.
Nhắc tới vụ án, Bàng Lỗi mới lấy lại bình tĩnh, anh đem những tình tiết đã trả được báo cáo đơn giản, sau đó tổng kết bằng một câu: "Tôi nghi ngờ vụ án cả nhà họ Đinh chết cùng sự mất tích của Dương Uyển có liên quan với nhau. Hai vụ án chưa được phá này đều xảy ra trong cùng một năm, hơn nữa khẳng định có liên quan tới tin đồn sát thủ hoa dâm bụt gì đó. Chúng ta nhất định phải mau chóng chấm dứt vụ án này, nhiều nhất không được vượt quá nửa năm."
Lúc đó cô đã trở về, anh tin, đây là món quà tốt nhất anh dành cho cô.
Trong đầu Bàng Lỗi lại bắt đầu tưởng tượng, nếu vấn đề này được giải quyết, cô sẽ vui vẻ thế nào, sau đó sẽ chủ động... Nhớ tới nụ hôn chủ động tối qua của cô, khóe môi dường như còn lưu lại chút hơi ấm, trái tim anh đột nhiên đập thình thịch, gương mặt cũng bất giác đỏ bừng lên.
Tất cả biểu cảm đều thu vào mắt của Khương Duy Dân khiến ông không khỏi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên ông thấy người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng này lộ ra một chút dịu dàng. Từ trước tới giờ, ông rất thưởng thức sự quyết đoán cùng quả cảm của anh. Nhưng hiện tại, khí phách lúc trước cùng tia dịu dàng khó gặp ở chung với nhau, tựa hồ không hợp chút nào.
Khương Duy Dân đột nhiên nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: "Đúng rồi, cô Tang ở Hongkong có an toàn không? Những người đó liệu có theo dõi tới Hongkong không?"
"Việc này tôi đã sắp xếp ổn thỏa." Nói xong, Bàng Lỗi đã muốn đứng dậy, "Hiện tại có phải đã tới giờ rồi không?" Vụ diễn kịch này anh không rành, cũng rất phản cảm, bản thân ước gì có thể kết thúc ngay.
Khương Duy Dân an ủi nhìn anh, cười: "Chỉ mới như vậy đã mất kiên nhẫn rồi sao? Yên tâm đi, cho dù tôi có la mắng thế nào cũng không ảnh hưởng tới địa vị của cậu trong cục cảnh sát này đâu. Có điều, nếu có thời gian rảnh thì tìm Thích Nguyệt nói chuyện đi, cô bé này dạo gần đây có chút không bình thường."
Bàng Lỗi không hỏi nhiều, lập tức xoay người rời khỏi phòng cục trưởng, về phòng làm việc của mình. Trên hành lang, những người vốn đang xem náo nhiệt thấy anh ra ngoài liền sôi nổi chào hỏi, có người còn an ủi anh vài câu, thậm chí còn nói, cục trưởng lớn tuổi rồi, anh đừng đi so đo mấy chuyện lặt vặt với ông ấy.
Anh vừa nghe vừa im lặng gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Xa xa, Thích Nguyệt và Chu Tiểu Vạn đều đứng trước cửa phòng làm việc chung, hình như đang nói gì đó. Hai người thấy anh, Chu Tiểu Vạn liền chạy lại, biểu cảm trên mặt Thích Nguyệt có chút khó xử. Cô chào anh, sau đó xoay người chuẩn bị về phòng.
"Thích Nguyệt, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Bàng Lỗi nhớ lại chuyện Khương Huy Dân vừa nói, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với cô.
Thích Nguyệt tỏ vẻ không tình nguyện: "Boss, em còn có chuyện phải xử lý, có gì anh cứ nói với Chu Tiểu Vạn trước đi. Khi nào rảnh em sẽ hỏi lại cậu ta..." Nói tới đây, thấy ánh mắt Bàng Lỗi đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô không thể không sửa lại, "Thôi được rồi."
Thích Nguyệt đi theo Bàng Lỗi về phòng làm việc, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô muốn kéo Chu Tiểu Vạn đi cùng, kết quả Bàng Lỗi lại giao nhiệm vụ cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu ta ra ngoài. Cuối cùng, cô chỉ đành đi theo đội trưởng về văn phòng, trước sau không dám ngồi xuống.
"Mẹ cô dạo này thế nào? Trong nhà gần đây có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Vì sao lại có bộ dáng không yên như vậy, ngay cả cục trưởng cũng có thể nhìn ra." Bàng Lỗi ra dấu kêu cô ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Thích Nguyệt cúi đầu nhìn chân của mình, do dự một hồi, cô rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn anh: "Boss, vì sao cơ hội tới Hongkong tốt như vậy anh lại không đề cử em? Em là cảnh sát tốt nghiệp trường chính quy, ở đây đã có 3 năm kinh nghiệm làm việc. Tang Cẩn chưa tới cục cảnh sát một ngày, chỉ bởi vì vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cô ấy có nói vài câu thì có thể lấy được cơ hội này sao? Em cảm thấy không phục."
Bàng Lỗi nhìn cô, không trực tiếp trả lời mà giao cho cô một phần văn kiện.
Thích Nguyệt nhìn theo, biểu cảm lộ rõ khó xử: "Chương trình huấn luyện dã chiến này không phải Chu Tiểu Vạn sẽ tham gia sao? Bài kiểm tra của em thậm chí còn không qua nổi."
"Bài kiểm tra vì sao không qua, nguyên nhân chắc trong lòng cô hiểu rõ. Từ lúc gia nhập đội cảnh sát tới giờ, hiện tại thể lực của cô không những không tiến bộ mà còn thụt lùi. Đến bây giờ nếu cô còn không rõ bản thân mình, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm lãng phí khả năng của cô. Ngay cả Chu Tiểu Vạn cũng cảm thấy, cho cô đi Hongkong trao đổi tâm lý học tội phạm còn không bằng cho cô đi tham gia huấn luyện giả chiến. Vì thế cậu ấy mới nhường cơ hội này cho cô. Tôi hy vọng cô đừng để đội của chúng ta mất mặt."
"Boss, em không đi. Cứ để Chu Tiểu Vạn tự mình đi đi. Không qua chính là không qua, vì sao còn cố tới đó làm gì? Nếu muốn đi lần sau em sẽ tự dành cơ hội." Thích Nguyệt đẩy văn kiện trở về trước mặt Bàng Lỗi, "Là em nghĩ nhiều rồi. Em sẽ tự điều chỉnh lại chính mình."
Nói xong, Thích Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Thích Nguyệt, cô không suy nghĩ rằng vì sao Tiểu Vạn lại nhường cơ hội này cho cô sao? Tôi có thể xin thêm một suất cho hai người cùng đi."
"Không được!" Thích Nguyệt dứt khoát từ chối, "Boss, hiện tại thì em đã biết vì sao mấy tháng nay anh lại bận rộn như vậy, nếu cả hai bọn em đều rời đi, ai sẽ ở lại hỗ trợ anh phá án chứ? Hơn nữa, vì em biết nguyên nhân Chu Tiểu Vạn nhường cơ hội cho em nên em mới không thể nhận. Không nhận chính là không nhận, điểm này, anh không phải cũng có quyền lên tiếng sao?"
Thích Nguyệt vừa nói xong mới nhận ra bản thân đã quá kích động. Nhưng nếu đã tới bước này, cô cũng nên đem suy nghĩ trong lòng nói ra hết: "Em không dịu dàng như Tang Cẩn, nhưng em đồng ý thay đổi. Chuyện cô ấy có thể làm, em cũng có thể làm được, bởi vì đó là điều em muốn. Chỉ cần giúp được anh, em tình nguyện làm tất cả, chỉ cần anh cho em cơ hội. Nhưng anh... Không cho em cơ hội nào cả." Giọng của cô mỗi lúc một nhỏ.
Bàng Lỗi nhíu mày, dường như không hiểu rốt cuộc Thích Nguyệt đang nói cái gì. Vẻ mặt của anh như vậy rõ ràng đối với cô ấy là một loại đả kích. Không đợi anh nói chuyện, cô đã tìm cớ, vội vàng bỏ đi.
Bàng Lỗi chỉ đành kêu Chu Tiểu Vạn vào, hỏi thăm để biết thêm chuyện của Thích Nguyệt từ cậu. Anh nghĩ Thích Nguyệt là cô gái phóng khoáng, chắc chắn sẽ không cố chấp như vậy. Nhưng hiện tại, hình như suy nghĩ của anh bị sai.
Chu Tiểu Vạn nói đông nói tây một hồi vẫn không đi vào vấn đề chính, vấn đề này cậu cũng rất đau đầu. Cuối cùng, cậu chỉ đành đề nghị với Bàng Lỗi, tạm thời loại cô ấy khỏi đội, đưa tới vị trí khác.
"Cậu đang đưa ra chủ ý gì vậy hả? Hiện tại trong lòng cô ấy không phục, nếu lại để cô ấy rời đi, thế không phải ép người ta vào ngõ cục sao?"
Chu Tiểu Vạn vò đầu bức tai một hồi, cuối cùng cũng nói thẳng ra chân tướng: "Boss, anh không nhìn ra Thích Nguyệt đang ghen sao? Từ vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cô ấy đã bộc lộ ra ngoài. Hiện tại anh và Tang Cẩn đã hẹn hò, anh cảm thấy để cô ấy ở lại đội, đối với mọi người đều tốt hay sao?"
"..." Bàng Lỗi rốt cuộc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, cô gái này lại có ý nghĩ thế sao?
Anh bắt đầu cảm thấy khó xử, cũng không biết phải xử lý vấn đề này thế nào, chỉ đành mơ hồ chấm dứt chủ đề: "Cô ấy đi hay ở là do cô ấy quyết định, kêu cô ấy trực tiếp tới gặp cục trưởng. Còn cậu, ra ngoài trước đi."
Chu Tiểu Vạn vừa rời khỏi, Bàng Lỗi liền lập tức lấy di động ra, gọi cho Tang Cẩn.
Đầu bên kia không bắt máy, anh nhìn đồng hồ, máy bay có lẽ không nhanh như vậy đã tới Hongkong. Anh chỉ có thể xử lý công việc trước, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Cách vài phút sẽ gọi một lần, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.
"Anh có chuyện muốn nói với em. Nếu Thích Nguyệt có nói với em cái gì, em cũng đừng để trong lòng, trong mắt anh cô ấy chỉ là một cô bé." Bàng Lỗi vội vàng giải thích.
Ở đầu bên kia, Tang Cẩn đang đứng trước băng chuyền chờ lấy hành lý, nghe anh không đầu không đuôi nói chuyện vô lý như vậy không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu chuyện anh ám chỉ: "Đội trưởng Bàng, anh là đang khoe với em anh rất đào hoa sao?"
"Không phải, anh đang nói đang nói chuyện quan trọng, em có thể nghiêm túc chút được không? Nếu em dám suy nghĩ lung tung, anh sẽ... Hôn em mãi tới khi em không còn suy nghĩ nữa mới thôi."
Tang Cẩn nghe anh "đe dọa" không chút đạo lý như vậy, trên mặt lập tức nở hoa, trong lòng vui sướng lạ thường: "Em vốn có chút lo lắng, tối qua cũng định hỏi anh vấn đề này. Nhưng hiện tại anh đã chủ động nói với em, vậy vấn đề này không tồn tại nữa. Anh yên tâm, em biết phải xử lý thế nào. Anh cũng đừng nói với Thích Nguyệt gì cả, em tin cô ấy có chừng mực, cũng đừng đuổi cô ấy đi, làm vậy đối với cô ấy là đả kích rất lớn."
Bàng Lỗi nghe cô nói thế, tâm trạng nôn nóng rốt cuộc cũng buông xuống, cả người cũng thoải mái hơn nhiều. Cảm giác ăn ý này khiến anh khắc sâu vào tim hơn, đây là một nửa của anh, cô ấy không cần anh giải thích vẫn có thể thấu hiểu.
Nếu cô giống những người phụ nữ khác nghi thần nghi quỷ, truy hỏi anh suốt ngày, có lẽ anh thật sự sẽ điên mất. Điều anh sợ nhất chính là phiền phức này, cho nên, trước khi người kia xuất hiện, anh thà thiếu chứ không ẩu.
"Đinh Đinh, anh rất nhớ em." Không biết vì sao, giờ khắc này, Bàng Lỗi đột nhiên rất muốn gặp cô. Vừa nghĩ tới việc hôm nay bọn họ ly biệt, hơn nữa còn chia xa nhau nửa năm, trong lòng anh không khỏi phiền muộn.
Tang Cẩn đi lấy hành lý, trong đầu vẫn luôn nhớ lại, vừa rồi anh gọi cô là Đinh Đinh.
Cái tên này như theo nơi sâu nhất trong linh hồn cô truyền tới, không chỉ làm tai cô chấn động, ngay cả trái tim vốn bình tĩnh cũng bắt đầu loạn nhịp.