Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tang Cẩn nhìn người đàn ông đối diện, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn là biểu tình lạnh lùng và nghiêm trọng.
Cô thấy anh như vậy, không hỏi cũng biết, khẳng định là không thu được kết quả.
Bàng Lỗi đi tới chỗ hai người, gật đầu với Trần Ngâm Khiết, sau đó nhìn cô: "Cô muốn tiếp tục ở đây hay theo tôi tới đảo Thanh An?"
"Đội trưởng Bàng, chồng tôi không sao chứ? Anh ấy chắc chắn không giết người, Tiểu Cẩn cũng biết con người giáo sư cô ấy không phải như vậy." Trần Ngâm Khiết đứng lên, khẩn trương nắm tay Tang Cẩn.
"Ông ấy có giết người hay không hiện tại chỉ có hai người biết, một là Đàm Tuyết Thiến đã chết, hai là chính giáo sư Phó, nhưng ông ấy không chịu nói gì. Chức trách của tôi là tìm ra chân tướng, truy bắt hung phạm. Kết quả sẽ thế nào, hai người hẳn biết rõ, nếu ông ấy vẫn không chịu phối hợp, chúng tôi chỉ đành làm việc theo trình tự mà thôi."
"Không đâu, anh ấy nhất định sẽ nói, tôi sẽ đi thuyết phục anh ấy, phiền anh cho tôi thêm chút thời gian được không?" Trần Ngâm Khiết nghe ra ý phải đưa Phó Sơn Nhạc về cục cảnh sát, càng thêm hoảng loạn, "Tiểu Cẩn, hôm nay không thể mời em về nhà ăn cơm, lần sau hãy tới nha. Tôi lên lầu tìm anh ấy." Nói xong, bà ấy lập tức rời đi, nhanh chóng lên lầu.
Tang Cẩn nhìn anh, ánh mắt thăm dò.
Bàng Lỗi chỉ trả lời một chữ đơn giản: "Chờ." Nói xong, anh cũng lập tức xoay người ra ngoài. Sau lần trước, não anh đã phát ra tín hiệu không thể lại nắm tay cô, cho nên lần này anh không thể tiếp tục để xuất hiện sự tình không hợp lý như vậy.
Tang Cẩn nhìn lên lầu ba. Hiện tại, có lẽ chỉ một mình Trần Ngâm Khiết mới có khả năng thuyết phục Phó Sơn Nhạc, cô ở lại cũng không làm được gì. Do dự một hồi, cô vẫn quyết định đuổi theo bóng lưng kia.
Hai người một trước một sau rời khỏi học viện, đột nhiên, một cô gái áo trắng chạy về phía này: "Cô Tang, hai người quả nhiên ở đây."
Tang Cẩn nhìn Vu Hân, không khỏi kinh ngạc, buổi sáng không phải bọn họ đã gọi điện thoại rồi sao? Cô ấy đã nói ra chuyện thấy Phó Sơn Nhạc ở khách sạn trên đảo, hiện tại vì sao còn từ công ty tới tìm bọn họ?
Vu Hân thấy hai người, vẻ mặt vui mừng khôn xiết: "Cô Tang, lúc này hai người có thời gian không? Chuyện của Đàm Tuyết Thiến và giáo sư Phó em có biết một chút, có lẽ sẽ giúp ích cho quá trình điều tra của hai người. Em sợ nói trong điện thoại không rõ nên mới chạy tới đây."
"Vậy thì tốt quá, chúng tôi đương nhiên có thời gian rồi." Tang Cẩn nhìn Bàng Lỗi, ánh mắt trưng cầu ý kiến của anh.
Bàng Lỗi nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Vu Hân: "Cho cô nửa giờ."
Nửa tiếng này, anh có thể chờ Trần Ngâm Khiết thuyết phục Phó Sơn Nhạc.
Ba người tới quán trà gần trường. Bên trong không đông, vô cùng yên tĩnh.
Sau khi bọn họ vào chỗ, Vu Hân trực tiếp đi vào vấn đề: "Tôi cảm thấy cái chết của Tuyết Thiến chắc chắn có liên quan tới Phó Sơn Nhạc." Lần này cô không gọi là giáo sư Phó mà trực tiếp chỉ thẳng tên, giọng nói lộ rõ tức giận.
"Chúng tôi không cần cô cảm thấy, cô chỉ cần đem chuyện mình biết nói thật là được." Bàng Lỗi nhìn Vu Hân, nói xong liền nâng tách trà uống một ngụm.
Đây là lần đầu tiên giọng nói của anh không còn nghiêm khắc, mặc dù ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.
Vu Hân hôm nay đã không còn sợ hãi như ngày hôm qua, cô ấy nhìn anh, cười: "Được, cảnh sát, nam thần." Cô bổ sung thêm hai chữ 'nam thần' ở cuối.
Tang Cẩn lại trực tiếp gạt qua, vội hỏi: "Quan hệ giữa Tuyết Thiến và giáo sư Phó có gì không bình thường sao? Giáo sư Phó không giống là người như vậy, tình cảm giữa ông ấy và vợ vẫn luôn tốt mà."
Cô còn chưa nói xong, Bàng Lỗi đã cắt ngang: "Cái này của cô gọi là nhân chứng gây nhầm lẫn. Đừng mang suy nghĩ chủ quan của mình áp đặt vào người khác."
Tang Cẩn sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Cô dường như thấy được vị "Bàng tướng quân" lần đầu gặp mặt ở cục cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, nói chuyện trực tiếp không chút lưu tình. Bất giác, cô cảm thấy áp lực đè nặng.
Chỉ là, tuy trong lòng không được thoải mái nhưng sự thật quả thật giống thế, cô luôn không có cái nhìn khách quan với người bên cạnh. Cô không phản bác được anh, cho nên đành phải im lặng, vừa uống trà vừa nghe Vu Hân nói.
Vu Hân đem chuyện của Đàm Tuyết Thiến kể nhanh một lần.
Đàm Tuyết Thiến thi và được nhận vào trường ngành phát thanh. Tiếng Trung cô ấy rất tốt, nhưng tiếng Anh thì không, không những thế thời trung học còn cực kỳ không thích tiếng Anh. Vào đại học, sau khi học một khóa của Phó Sơn Nhạc, cô ấy đột nhiên thay đổi.
Cô ấy bắt đầu nghiêm túc học, thành tích cũng theo đó tăng lên, chính cô ấy không chỉ thuận lợi vượt qua các kỳ thi cần thiết cho khóa học mà ngay cả tiếng Anh cấp 4, cấp 6 đều dễ dàng vượt qua. Cuối kỳ, tới bài thi cấp 8, đối với sinh viên thuộc chuyên ngành tiếng Anh còn khó nhưng cô ấy vẫn có thể thi đậu.
Điều làm người khác kinh ngạc hơn chính là Đàm Tuyết Thiến đột nhiên muốn học lên thạc sĩ chuyên ngành tiếng Anh.
Nói tới đây, trên mặt Vu Hân lộ ra vẻ khó hiểu: "Cô gái này, thật sự điên rồi. Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy nói giỡn, nào ngờ cô ấy định thi thật. Tôi thật sự không rõ vì sao cô ấy lại phải thế. Mãi đến tối thứ tư, tôi thấy Phó Sơn Nhạc xuất hiện ở khách sạn thì mới hiểu, thì ra Đàm Tuyết Thiến yêu thầm ông ấy."
"Không phải trường cấm giảng viên và sinh viên yêu nhau sao?" Tang Cẩn hỏi.
Thời gian cô vào dạy không ngắn, đương nhiên quá rõ nội quy của trường. Lúc mới đọc, cô còn không thể tin, đây là thời đại nào rồi, vì sao còn có quy định như vậy?
"Mấu chốt vấn đề không phải ở đây, như cô Tang vừa nói, tình cảm giữa Phó Sơn Nhạc và vợ ông ấy rất tốt. Có lẽ đó chỉ đơn giản là suy nghĩ trong lòng của Đàm Tuyết Thiến mà thôi. Tôi đoán rằng sắp tới lễ tốt nghiệp nên cảm xúc cô ấy có chút dao động. Chiều thứ tư hôm đó, tôi thật bị cô ấy làm cho tức điên. Cô ấy cùng đám người Tiêu Vũ San thân thiết thế nào tôi không quan tâm, nhưng cô ấy lại đi nói với tôi, cô ấy muốn sinh con, còn nói nguyện vọng rất nhanh sẽ thành hiện thực. Hai người nói xem có phải đầu óc cô ấy có vấn đề rồi không?"
Nói tới đây, Vu Hân tức giận nâng tách trà lên, uống một ngụm.
Trong lòng Tang Cẩn có chút khó hiểu, vì sao Vu Hân lại chán ghét Đàm Tuyết Thiến như vậy?
Một sinh viên vốn có thành tích tiếng Anh rất kém, nhưng vì thích giáo viên nên bắt đầu nỗ lực học hành, muốn gần người mình thích một chút, cho dù cô ấy biết rõ không thể tới gần. Loại chuyện này, cô cảm thấy quá bình thường.
"Khi đó tôi mắng cô ấy một trận, bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận, tại sao chính mình lại không hỏi cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện thế nào chứ? Hôm thứ ba, tôi chỉ biết cô ấy tới viện ngoại ngữ, chắc chắn là tìm Phó Sơn Nhạc, chẳng lẽ giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì rồi sao? Liệu có phải Đàm Tuyết Thiến ngu ngốc kia chủ động nhào vào, Phó Sơn Nhạc xong việc đổi ý, muốn giết cô ấy hay không?"
"Cô có thể đi rồi." Người đàn ông im lặng ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng.
Vu Hân xấu hổ cười, có lẽ bản thân cũng ý thức được bản thân đã quá xúc động. Đúng lúc có điện thoại gọi tới thúc giục, có lẽ là chuyện công ty, cô ấy liền đứng dậy rời đi.
Tang Cẩn nhìn người đàn ông đối diện vẫn luôn im lặng, như một thói quen, cô nhịn không được mà hỏi: "Anh cũng cảm thấy giáo sư Phó không phải loại người như Vu Hân nói đúng không?"
"Đó là cô cảm thấy, đừng lôi tôi vào." Bàng Lỗi nâng tay nhìn đồng hồ.
Tang Cẩn biết anh đang chờ tin tức bên Trần Ngâm Khiết. Không biết nên nói cái gì, cô tiếp tục uống trà, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.
Phó Sơn Nhạc vì sao không muốn giải thích chứ?
Tang Cẩn bắt đầu từ góc độ khách quan xem xét vai trò của Phó Sơn Nhạc trong vụ án của Đàm Tuyết Thiến.
Động cơ gây án vô cùng đầy đủ. Một sinh viên ông không thích lại đi thích ông, còn tỏ ra chủ động, có lẽ thói hư tật xấu của đàn ông khiến ông ấy nhất thời mất không chế. Xong việc, cô gái yêu cầu người đàn ông chịu trách nhiệm, người đàn ông từ chối, sau đó giết người giết khẩu... Cốt truyện cẩu huyết như vậy cũng rất thường thấy.
Điều kiện gây án vô cùng rõ ràng. Như Bàng Lỗi nói, căn cứ theo kết quả kiểm nghiệm tử thi, tài liệu có được từ hiện trường gây án cùng bức họa tâm lý hung thủ đều tương đồng với Phó Sơn Nhạc tới hơn 90%.
Tuy từ góc độ cá nhân, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật Phó Sơn Nhạc là hung thủ, nhưng theo những chỉ dẫn hiện tại, nếu ông ấy không chịu mở miệng nói chân tướng ra, việc điều tra căn bản không thể tiếp tục.
Hay là do cô đã nghĩ sai chỗ nào sao?
Tang Cẩn cảm thấy bản thân như rơi vào vũng bùn, cô không thể giải thích rõ các mối quan hệ phức tạp trong đó, trong nháy mắt, cảm giác thất bại liền vây quanh. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Những gì hôm qua tôi nói đều là vô nghĩa, mấy anh đừng để ý."
Bàng Lỗi bị cô cắt ngang suy nghĩ, rốt cuộc cũng hoàn hồn: "Hiện tại cô mới là nói lung tung. Phó Sơn Nhạc không phải hung thủ, ông ta là nhân chứng quan trọng nhất, cũng là người duy nhất ngoại trừ hung thủ nhìn thấy hiện trường gây án đầu tiên."
"..." Tang Cẩn bị tư duy của anh làm cho kinh sợ.
Từ lúc Phó Sơn Nhạc bị nghi ngờ là hung thủ tới những lời anh nói lúc này chẳng qua chỉ mới nửa ngày. Giữa thời gian đó bọn họ chỉ tới kiểm tra vườn hoa trên sân thượng viện ngoại ngữ, sau đó anh nói chuyện với Phó Sơn Nhạc chưa tới nửa giờ, thời gian ngồi cùng Vu Hân ở đây cũng chỉ nửa giờ. Tại sao anh có thể đưa ra kết luận này nhanh như vậy?
Tang Cẩn nghe Phó Sơn Nhạc không phải hung thủ, cảm giác suy sụp lập tức thay đổi: "22h thứ tư, Vu Hân thấy Phó Sơn Nhạc xuất hiện ở khách sạn, trên video giám sát cũng có ghi lại. Lúc đó ông ấy vào phòng Đàm Tuyết Thiến nhưng nhanh chóng ra ngoài, trong phòng có lẽ đã không có ai, điều đó chứng minh thời gian đó Đàm Tuyết Thiến đã bị hại, hơn nữa còn bị di dời sao?"
"Không sai, tối thứ tư, lần đầu Tất Minh về ký túc xá là trước 22h30, cô ấy đã thấy hung thủ đem thi thể của Đàm Tuyết Thiến tới. Trước đó chúng ta đã tính, từ đảo Thanh An tới ký túc xá, bao gồm cả việc xử lý thi thể, thời gian ngắn nhất cần dùng cũng là 2 tiếng, vậy suy ngược lại, thời gian nạn nhân tử vong là khoảng 22h30. Trên bàn làm việc trong văn phòng của Phó Sơn Nhạc có để lịch giảng dạy, ông ấy có lẽ sau khi hết tiết mới chạy tới đảo Thanh An."
"Chắc chắn là thế, tiết cuối cùng trên trường phải tới 20h30 mới tan. Tốt quá, tôi phải gọi cho cô Phó ngay." Tang Cản nghe anh phân tích như thế, tâm tình lập tức tốt lên. Cô lấy di động ra, bắt đầu ấn phím nhưng đột nhiên cảm thấy có một người đang dựa tới mình.
Tang Cẩn nhận ra mùi thơm quen thuộc này. Cô vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen nhánh kia.
Anh vốn ngồi đối diện cô, còn bây giờ, một tay chống trên bàn, cả người đưa về phía trước. Anh dựa vào cô, cô lại ngả người ra phía sau, nhưng đây là ghế dựa, cô không thể tiếp tục lui về.
Người đàn ông rất cao lớn, cô ngồi đó không thể cử động, mặt hai người cơ hồ lại gần sát nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cũng đan xen vào.
Tang Cẩn không biết vì sao hô hấp lại có chút khó khăn, ngay cả nói cũng không ra lời như vậy.
Anh tiến lại gần hơn, chóp mũi cao thẳng động tới chóp mũi cô khiến cả người nóng lên, loại tiếp xúc da thịt này khiến cô như bị điện giật.
"Gọi cái gì?" Anh lên tiếng, cô liền cảm thấy tay mình bỗng nhiên trống không.
Thì ra anh đã đoạt lấy điện thoại của cô.
Chờ cô hoàn hồn, anh đã đứng lên, đặt điện thoại cô xuống bàn: "Người nên gọi điện không phải là cô."
Quả nhiên, như lời anh nói, chuông di động đột nhiên vang lên.
Cô thấy anh như vậy, không hỏi cũng biết, khẳng định là không thu được kết quả.
Bàng Lỗi đi tới chỗ hai người, gật đầu với Trần Ngâm Khiết, sau đó nhìn cô: "Cô muốn tiếp tục ở đây hay theo tôi tới đảo Thanh An?"
"Đội trưởng Bàng, chồng tôi không sao chứ? Anh ấy chắc chắn không giết người, Tiểu Cẩn cũng biết con người giáo sư cô ấy không phải như vậy." Trần Ngâm Khiết đứng lên, khẩn trương nắm tay Tang Cẩn.
"Ông ấy có giết người hay không hiện tại chỉ có hai người biết, một là Đàm Tuyết Thiến đã chết, hai là chính giáo sư Phó, nhưng ông ấy không chịu nói gì. Chức trách của tôi là tìm ra chân tướng, truy bắt hung phạm. Kết quả sẽ thế nào, hai người hẳn biết rõ, nếu ông ấy vẫn không chịu phối hợp, chúng tôi chỉ đành làm việc theo trình tự mà thôi."
"Không đâu, anh ấy nhất định sẽ nói, tôi sẽ đi thuyết phục anh ấy, phiền anh cho tôi thêm chút thời gian được không?" Trần Ngâm Khiết nghe ra ý phải đưa Phó Sơn Nhạc về cục cảnh sát, càng thêm hoảng loạn, "Tiểu Cẩn, hôm nay không thể mời em về nhà ăn cơm, lần sau hãy tới nha. Tôi lên lầu tìm anh ấy." Nói xong, bà ấy lập tức rời đi, nhanh chóng lên lầu.
Tang Cẩn nhìn anh, ánh mắt thăm dò.
Bàng Lỗi chỉ trả lời một chữ đơn giản: "Chờ." Nói xong, anh cũng lập tức xoay người ra ngoài. Sau lần trước, não anh đã phát ra tín hiệu không thể lại nắm tay cô, cho nên lần này anh không thể tiếp tục để xuất hiện sự tình không hợp lý như vậy.
Tang Cẩn nhìn lên lầu ba. Hiện tại, có lẽ chỉ một mình Trần Ngâm Khiết mới có khả năng thuyết phục Phó Sơn Nhạc, cô ở lại cũng không làm được gì. Do dự một hồi, cô vẫn quyết định đuổi theo bóng lưng kia.
Hai người một trước một sau rời khỏi học viện, đột nhiên, một cô gái áo trắng chạy về phía này: "Cô Tang, hai người quả nhiên ở đây."
Tang Cẩn nhìn Vu Hân, không khỏi kinh ngạc, buổi sáng không phải bọn họ đã gọi điện thoại rồi sao? Cô ấy đã nói ra chuyện thấy Phó Sơn Nhạc ở khách sạn trên đảo, hiện tại vì sao còn từ công ty tới tìm bọn họ?
Vu Hân thấy hai người, vẻ mặt vui mừng khôn xiết: "Cô Tang, lúc này hai người có thời gian không? Chuyện của Đàm Tuyết Thiến và giáo sư Phó em có biết một chút, có lẽ sẽ giúp ích cho quá trình điều tra của hai người. Em sợ nói trong điện thoại không rõ nên mới chạy tới đây."
"Vậy thì tốt quá, chúng tôi đương nhiên có thời gian rồi." Tang Cẩn nhìn Bàng Lỗi, ánh mắt trưng cầu ý kiến của anh.
Bàng Lỗi nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Vu Hân: "Cho cô nửa giờ."
Nửa tiếng này, anh có thể chờ Trần Ngâm Khiết thuyết phục Phó Sơn Nhạc.
Ba người tới quán trà gần trường. Bên trong không đông, vô cùng yên tĩnh.
Sau khi bọn họ vào chỗ, Vu Hân trực tiếp đi vào vấn đề: "Tôi cảm thấy cái chết của Tuyết Thiến chắc chắn có liên quan tới Phó Sơn Nhạc." Lần này cô không gọi là giáo sư Phó mà trực tiếp chỉ thẳng tên, giọng nói lộ rõ tức giận.
"Chúng tôi không cần cô cảm thấy, cô chỉ cần đem chuyện mình biết nói thật là được." Bàng Lỗi nhìn Vu Hân, nói xong liền nâng tách trà uống một ngụm.
Đây là lần đầu tiên giọng nói của anh không còn nghiêm khắc, mặc dù ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.
Vu Hân hôm nay đã không còn sợ hãi như ngày hôm qua, cô ấy nhìn anh, cười: "Được, cảnh sát, nam thần." Cô bổ sung thêm hai chữ 'nam thần' ở cuối.
Tang Cẩn lại trực tiếp gạt qua, vội hỏi: "Quan hệ giữa Tuyết Thiến và giáo sư Phó có gì không bình thường sao? Giáo sư Phó không giống là người như vậy, tình cảm giữa ông ấy và vợ vẫn luôn tốt mà."
Cô còn chưa nói xong, Bàng Lỗi đã cắt ngang: "Cái này của cô gọi là nhân chứng gây nhầm lẫn. Đừng mang suy nghĩ chủ quan của mình áp đặt vào người khác."
Tang Cẩn sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Cô dường như thấy được vị "Bàng tướng quân" lần đầu gặp mặt ở cục cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, nói chuyện trực tiếp không chút lưu tình. Bất giác, cô cảm thấy áp lực đè nặng.
Chỉ là, tuy trong lòng không được thoải mái nhưng sự thật quả thật giống thế, cô luôn không có cái nhìn khách quan với người bên cạnh. Cô không phản bác được anh, cho nên đành phải im lặng, vừa uống trà vừa nghe Vu Hân nói.
Vu Hân đem chuyện của Đàm Tuyết Thiến kể nhanh một lần.
Đàm Tuyết Thiến thi và được nhận vào trường ngành phát thanh. Tiếng Trung cô ấy rất tốt, nhưng tiếng Anh thì không, không những thế thời trung học còn cực kỳ không thích tiếng Anh. Vào đại học, sau khi học một khóa của Phó Sơn Nhạc, cô ấy đột nhiên thay đổi.
Cô ấy bắt đầu nghiêm túc học, thành tích cũng theo đó tăng lên, chính cô ấy không chỉ thuận lợi vượt qua các kỳ thi cần thiết cho khóa học mà ngay cả tiếng Anh cấp 4, cấp 6 đều dễ dàng vượt qua. Cuối kỳ, tới bài thi cấp 8, đối với sinh viên thuộc chuyên ngành tiếng Anh còn khó nhưng cô ấy vẫn có thể thi đậu.
Điều làm người khác kinh ngạc hơn chính là Đàm Tuyết Thiến đột nhiên muốn học lên thạc sĩ chuyên ngành tiếng Anh.
Nói tới đây, trên mặt Vu Hân lộ ra vẻ khó hiểu: "Cô gái này, thật sự điên rồi. Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy nói giỡn, nào ngờ cô ấy định thi thật. Tôi thật sự không rõ vì sao cô ấy lại phải thế. Mãi đến tối thứ tư, tôi thấy Phó Sơn Nhạc xuất hiện ở khách sạn thì mới hiểu, thì ra Đàm Tuyết Thiến yêu thầm ông ấy."
"Không phải trường cấm giảng viên và sinh viên yêu nhau sao?" Tang Cẩn hỏi.
Thời gian cô vào dạy không ngắn, đương nhiên quá rõ nội quy của trường. Lúc mới đọc, cô còn không thể tin, đây là thời đại nào rồi, vì sao còn có quy định như vậy?
"Mấu chốt vấn đề không phải ở đây, như cô Tang vừa nói, tình cảm giữa Phó Sơn Nhạc và vợ ông ấy rất tốt. Có lẽ đó chỉ đơn giản là suy nghĩ trong lòng của Đàm Tuyết Thiến mà thôi. Tôi đoán rằng sắp tới lễ tốt nghiệp nên cảm xúc cô ấy có chút dao động. Chiều thứ tư hôm đó, tôi thật bị cô ấy làm cho tức điên. Cô ấy cùng đám người Tiêu Vũ San thân thiết thế nào tôi không quan tâm, nhưng cô ấy lại đi nói với tôi, cô ấy muốn sinh con, còn nói nguyện vọng rất nhanh sẽ thành hiện thực. Hai người nói xem có phải đầu óc cô ấy có vấn đề rồi không?"
Nói tới đây, Vu Hân tức giận nâng tách trà lên, uống một ngụm.
Trong lòng Tang Cẩn có chút khó hiểu, vì sao Vu Hân lại chán ghét Đàm Tuyết Thiến như vậy?
Một sinh viên vốn có thành tích tiếng Anh rất kém, nhưng vì thích giáo viên nên bắt đầu nỗ lực học hành, muốn gần người mình thích một chút, cho dù cô ấy biết rõ không thể tới gần. Loại chuyện này, cô cảm thấy quá bình thường.
"Khi đó tôi mắng cô ấy một trận, bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận, tại sao chính mình lại không hỏi cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện thế nào chứ? Hôm thứ ba, tôi chỉ biết cô ấy tới viện ngoại ngữ, chắc chắn là tìm Phó Sơn Nhạc, chẳng lẽ giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì rồi sao? Liệu có phải Đàm Tuyết Thiến ngu ngốc kia chủ động nhào vào, Phó Sơn Nhạc xong việc đổi ý, muốn giết cô ấy hay không?"
"Cô có thể đi rồi." Người đàn ông im lặng ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng.
Vu Hân xấu hổ cười, có lẽ bản thân cũng ý thức được bản thân đã quá xúc động. Đúng lúc có điện thoại gọi tới thúc giục, có lẽ là chuyện công ty, cô ấy liền đứng dậy rời đi.
Tang Cẩn nhìn người đàn ông đối diện vẫn luôn im lặng, như một thói quen, cô nhịn không được mà hỏi: "Anh cũng cảm thấy giáo sư Phó không phải loại người như Vu Hân nói đúng không?"
"Đó là cô cảm thấy, đừng lôi tôi vào." Bàng Lỗi nâng tay nhìn đồng hồ.
Tang Cẩn biết anh đang chờ tin tức bên Trần Ngâm Khiết. Không biết nên nói cái gì, cô tiếp tục uống trà, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.
Phó Sơn Nhạc vì sao không muốn giải thích chứ?
Tang Cẩn bắt đầu từ góc độ khách quan xem xét vai trò của Phó Sơn Nhạc trong vụ án của Đàm Tuyết Thiến.
Động cơ gây án vô cùng đầy đủ. Một sinh viên ông không thích lại đi thích ông, còn tỏ ra chủ động, có lẽ thói hư tật xấu của đàn ông khiến ông ấy nhất thời mất không chế. Xong việc, cô gái yêu cầu người đàn ông chịu trách nhiệm, người đàn ông từ chối, sau đó giết người giết khẩu... Cốt truyện cẩu huyết như vậy cũng rất thường thấy.
Điều kiện gây án vô cùng rõ ràng. Như Bàng Lỗi nói, căn cứ theo kết quả kiểm nghiệm tử thi, tài liệu có được từ hiện trường gây án cùng bức họa tâm lý hung thủ đều tương đồng với Phó Sơn Nhạc tới hơn 90%.
Tuy từ góc độ cá nhân, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật Phó Sơn Nhạc là hung thủ, nhưng theo những chỉ dẫn hiện tại, nếu ông ấy không chịu mở miệng nói chân tướng ra, việc điều tra căn bản không thể tiếp tục.
Hay là do cô đã nghĩ sai chỗ nào sao?
Tang Cẩn cảm thấy bản thân như rơi vào vũng bùn, cô không thể giải thích rõ các mối quan hệ phức tạp trong đó, trong nháy mắt, cảm giác thất bại liền vây quanh. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Những gì hôm qua tôi nói đều là vô nghĩa, mấy anh đừng để ý."
Bàng Lỗi bị cô cắt ngang suy nghĩ, rốt cuộc cũng hoàn hồn: "Hiện tại cô mới là nói lung tung. Phó Sơn Nhạc không phải hung thủ, ông ta là nhân chứng quan trọng nhất, cũng là người duy nhất ngoại trừ hung thủ nhìn thấy hiện trường gây án đầu tiên."
"..." Tang Cẩn bị tư duy của anh làm cho kinh sợ.
Từ lúc Phó Sơn Nhạc bị nghi ngờ là hung thủ tới những lời anh nói lúc này chẳng qua chỉ mới nửa ngày. Giữa thời gian đó bọn họ chỉ tới kiểm tra vườn hoa trên sân thượng viện ngoại ngữ, sau đó anh nói chuyện với Phó Sơn Nhạc chưa tới nửa giờ, thời gian ngồi cùng Vu Hân ở đây cũng chỉ nửa giờ. Tại sao anh có thể đưa ra kết luận này nhanh như vậy?
Tang Cẩn nghe Phó Sơn Nhạc không phải hung thủ, cảm giác suy sụp lập tức thay đổi: "22h thứ tư, Vu Hân thấy Phó Sơn Nhạc xuất hiện ở khách sạn, trên video giám sát cũng có ghi lại. Lúc đó ông ấy vào phòng Đàm Tuyết Thiến nhưng nhanh chóng ra ngoài, trong phòng có lẽ đã không có ai, điều đó chứng minh thời gian đó Đàm Tuyết Thiến đã bị hại, hơn nữa còn bị di dời sao?"
"Không sai, tối thứ tư, lần đầu Tất Minh về ký túc xá là trước 22h30, cô ấy đã thấy hung thủ đem thi thể của Đàm Tuyết Thiến tới. Trước đó chúng ta đã tính, từ đảo Thanh An tới ký túc xá, bao gồm cả việc xử lý thi thể, thời gian ngắn nhất cần dùng cũng là 2 tiếng, vậy suy ngược lại, thời gian nạn nhân tử vong là khoảng 22h30. Trên bàn làm việc trong văn phòng của Phó Sơn Nhạc có để lịch giảng dạy, ông ấy có lẽ sau khi hết tiết mới chạy tới đảo Thanh An."
"Chắc chắn là thế, tiết cuối cùng trên trường phải tới 20h30 mới tan. Tốt quá, tôi phải gọi cho cô Phó ngay." Tang Cản nghe anh phân tích như thế, tâm tình lập tức tốt lên. Cô lấy di động ra, bắt đầu ấn phím nhưng đột nhiên cảm thấy có một người đang dựa tới mình.
Tang Cẩn nhận ra mùi thơm quen thuộc này. Cô vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen nhánh kia.
Anh vốn ngồi đối diện cô, còn bây giờ, một tay chống trên bàn, cả người đưa về phía trước. Anh dựa vào cô, cô lại ngả người ra phía sau, nhưng đây là ghế dựa, cô không thể tiếp tục lui về.
Người đàn ông rất cao lớn, cô ngồi đó không thể cử động, mặt hai người cơ hồ lại gần sát nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cũng đan xen vào.
Tang Cẩn không biết vì sao hô hấp lại có chút khó khăn, ngay cả nói cũng không ra lời như vậy.
Anh tiến lại gần hơn, chóp mũi cao thẳng động tới chóp mũi cô khiến cả người nóng lên, loại tiếp xúc da thịt này khiến cô như bị điện giật.
"Gọi cái gì?" Anh lên tiếng, cô liền cảm thấy tay mình bỗng nhiên trống không.
Thì ra anh đã đoạt lấy điện thoại của cô.
Chờ cô hoàn hồn, anh đã đứng lên, đặt điện thoại cô xuống bàn: "Người nên gọi điện không phải là cô."
Quả nhiên, như lời anh nói, chuông di động đột nhiên vang lên.