Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Khoảng thời gian hạnh phúc
"Heo nhỏ lười, mau xuống ăn sáng."
Ngoài cửa sổ, bầu trời sâu như biển cả, mây bay nhẹ nhàng như dải lụa vây quanh trăng sáng, chậm rãi chuyển động.
Tang Cẩn dựa vào đầu giường, híp mắt nhìn ánh trăng bên ngoài. Trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận rõ, thì ra ánh trăng lại lớn như vậy, sáng như vậy, cũng tròn như vậy.
Phía sau, người đàn ông vẫn ôm chặt cô, tay anh lại không chịu thành thật mà đặt trước ngực cô, sau đó còn cố tình di động. Cô đẩy anh hai lần, nhưng sau cũng mặc kệ.
"Còn đau sao?" Anh đột nhiên dò đầu ra trước nhìn cô.
Cả mặt Tang Cẩn đỏ bừng, nhanh chóng lắc đầu. Lần đầu quả thật rất đau, sau khi kết thúc, anh bế cô vào phòng tắm tẩy rửa, từ trong thân thể cô chảy ra rất nhiều máu khiến anh vô cùng hoảng sợ, đây chỉ là do anh quá nóng vội thôi. Trở về phòng, chưa được bao lâu, bọn họ lại chiến đấu tiếp hiệp hai. Lần này, thời điểm anh tiến vào, cô cũng bớt thấy đau hơn, toàn bộ quá trình anh đều rất nhẹ nhàng, chỉ có thời khắc cuối cùng vẫn mãnh liệt liên hồi.
Những lần sau đó, cô đã không còn cảm giác đau nữa, cả người chỉ là mệt rã rời, sau mỗi lần, cô đều cảm thấy sức lực trong người dường như đều bị rút cạn. Chỉ là, tinh thần cô lại vô cùng hưng phấn, mỗi lần mệt tới thiếp đi, ngủ chưa được bao lâu liền tỉnh dậy.
Anh chắc hẳn cũng rất hưng phấn, vẫn luôn như... Sói đói chưa ăn no!
Nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn anh, phát hiện mặt anh cũng hồng hồng. Đương nhiên, cô biết nguyên nhân đỏ mặt của hai người hoàn toàn khác nhau. Cô là vì không có thói quen trực tiếp thảo luận về vấn đề này, còn anh là vì áy náy vì lần đầu tiên anh không được dịu dàng với cô. Đột nhiên anh cảm thấy sách lược tốc chiến tốc thắng không nên áp dụng trên giường.
"Đinh Đinh." Anh đột nhiên gọi, ngón tay khẽ khảy mái tóc của cô.
"Ưm?" Tang Cẩn xoay người lại, đối mặt với anh.
"Em quay lại làm gì, anh đâu có nói muốn tiếp tục đâu. Anh chỉ gọi em một tiếng, như vậy cũng không được sao?" Anh đẩy cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đưa lưng về phía mình. Anh biết cô có thói quen nghiêng người bên phải, anh cũng vậy, cho nên tư thế của bọn họ giống hệt chữ "Vũ".
"Không có việc anh kêu em làm gì?" Tang Cẩn bỗng nhiên nhớ lại thời điểm kích tình, anh luôn không ngừng kêu cô, cô cũng có thói quen trả lời "Ưm" một tiếng. Nhìn khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhạt, cô lập tức nhận ra đây là trò đùa liền kéo chăn lên, chôn cả người vào ổ.
Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên độ cung lớn nhất, hơn nữa còn quyết không buông tha cho cô: "Giọng của em, cho dù chỉ là một từ 'Ưm' đơn giản cũng đủ khiến anh nhiệt huyết sôi trào." Đúng, anh là cố tình khiến cô phát ra thanh âm như vậy.
Anh kéo chăn trên đầu cô ra, một bên nhấn mạnh: "Sau này không được cắn môi nữa, em cùng anh làm... Chuyện này sẽ đẩy mạnh theo tự nhiên, em không cần nghiêm túc như vậy."
"Mau ngủ đi, em mệt rồi." Tang Cẩn đẩy anh ra. Người đàn ông này sao lại có tinh lực tốt như vậy? Rõ ràng bình thường vô cùng kiệm lời, tại sao khi lên giường lại như biến thành người khác thế?
Anh giật mạnh chăn trên đầu cô xuống, hôn lên mặt cô: "Được, ngủ ngon. Bảo bối, anh yêu em."
"..." Cả người Tang Cẩn như đều nổi da gà, cách xưng hô sến sẩm như thế, anh ấy lại gọi tự nhiên vậy sao? Đương nhiên, trong lòng cô không thể không thừa nhận, ba chữ cuối cùng tuy rằng khá bình thường nhưng cô cũng rất thích nghe, tuy chính cô lại không thể nói.
"Em cũng nói đi."
"Nói cái gì?"
"Gọi tên của anh, nói em yêu anh."
"..." Bàng Lỗi, tên khốn này, em không yêu anh mới lạ!
Sự thật lại là, mặc kệ anh có đe dọa hay dụ dỗ thế nào cô cũng kiên quyết không nói. Tiếng lòng của cô, anh đương nhiên không nghe thấy được. Cuối cùng anh cũng không ép cô, chỉ kêu cô đi ngủ. Anh chắc chắn cô đã nói câu đó, ngay lần đầu tiên thân thể bọn họ tiếp xúc, cô đã nói: Bàng Lỗi, em muốn anh, em yêu anh.
Không sai, cô đã nói như vậy. Vì thế, anh mới an tâm nằm xuống, ôm cô gái vào lòng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Lần này Tang Cẩn ngủ rất sâu, mãi tới sáng hôm sau, khi mặt trời đã treo trên đỉnh đầu cô mới tỉnh dậy.
Bức màn tự động bị kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến cô phải duỗi tay che mắt, cô xoay người, dúi đầu vào gối muốn tiếp tục ngủ.
Bàng Lỗi buông chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống, đi qua mép giường bên kia nhìn cô gái vẫn không chịu nhúc nhích. Anh bò lên giường, kéo gối trên đầu cô ra: "Heo nhỏ lười, mau xuống ăn sáng."
Tang Cẩn bị cách xưng hô anh vừa phát minh dọa cho tỉnh dậy: "Không phải đã nghỉ phép rồi sao? Em rất mệt, không muốn đứng dậy."
"Không dậy cũng được, anh sẽ cùng em ngủ thêm lát nữa, để mấy người công nhân kia tự phục vụ đi." Anh vừa nói vừa nằm xuống cùng cô.
Cô lại cả kinh ngồi bật dậy: "Công nhân nào? Bọn họ tới đây làm gì? Sao em chưa từng nghe anh nhắc tới?"
Bàng Lỗi duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô ngã xuống người anh: "Cũng là do anh nhất thời tham lam thôi. Tạm thời đừng để ý tới bọn họ, chúng ta làm chuyện vui vẻ trước đi."
"..." Cái gì gọi là chuyện vui vẻ? Cô không có cơ hội mở miệng hỏi, nhưng rất nhanh liền biết được.
Một tay anh giữ chặt gáy cô, tay còn lại ôm eo, một bên hôn, một bên ôm cô quay cuồng, để cô nằm thẳng lên giường.
Tang Cẩn bị anh hôn tới ý thức cũng trở nên mơ hồ, đột nhiên cô nhận ra mình còn chưa đánh răng. Cô đẩy anh: "Em đi đánh răng đã."
Cô muốn ngồi dậy thì lại bị anh đè xuống: "Em không biết hôn môi có tác dụng lọc sạch khoang miệng sao? Để em đánh răng giúp em." Nói xong, anh liền tiếp tục hôn cô.
Nếu anh đã không chê thì cô cũng chẳng còn gì để nói. Kết quả, người đàn ông càng lúc càng quá mức, hôn xong rồi lại theo thói quen bắt đầu tháo đai lưng áo ngủ của cô. Cô đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn: "Bây giờ là ban ngày."
Anh với tay lấy chiếc điều khiển từ xa trên đầu giường, nhấn một nút, "Đinh" bức màn tự động khép kín, cuối cùng khiến ánh sáng trong phòng đều mất hết, căn phòng không khác gì buổi tối.
Sau đó, cô liền không nói lời nào, chỉ cùng anh trầm luân thêm lần nữa...
Thời điểm hai người xuống giường đã là 11h. Nếu không phải chuông điện thoại hết lần này tới lần khác thúc giục, anh thật sự chưa muốn dừng lại.
Xuống lầu rồi Tang Cẩn mới biết, anh đã hẹn công nhân ra sau núi tháo chuông gió treo trên hoa dâm bụt xuống. Cảnh tượng đồ sộ như vậy có thể lãng mạn nhất thời, nhưng tiếp tục giữ lại khẳng định sẽ gây sự chú ý với người khác.
Bàng Lỗi dẫn công nhân ra vườn hoa phía sau, còn cô thì ở nhà chuẩn bị lại bữa sáng, bữa sáng mà anh làm sớm đã nguội lạnh. Cô bận rộn trong bếp một hồi vẫn chưa thấy anh về, cô không khỏi chán nản liền tò mò lên lầu trên xem. Hôm qua bọn họ chỉ cưỡi ngựa xem hoa một lát, cô vẫn chưa được cẩn thận nhìn ngắm.
Tang Cẩn đứng trước phòng của cô, tìm được rất nhiều món đồ chơi khi nhỏ cô từng dùng. Đương nhiên, trong đó cũng có vài thứ cô chưa từng thấy qua, ví dụ như chiếc đèn khinh khí cầu treo ở đầu giường, nhìn vào thật sự rất lãng mạn. Người đàn ông này sao có thể cẩn thận như thế?
Cô cầm một món đồ chơi trong tay sau đó qua phòng em trai dạo một vòng, rồi tiếp tục qua phòng cha mẹ, cách sắp xếp bên trong dường như giống hệt trí nhớ của cô. Cô thậm chí còn thấy được rất nhiều bản vẽ bằng tay, nào là công trình xây cầu, nào là bản đồ kiến trúc. Lúc trước cha cô hay cười nói với cô, ông ấy muốn xây cầu, cũng muốn xây phòng ốc. Đương nhiên, tất cả thiết kế của ông đều xuất phát từ tình yêu mà có được, sau này ông còn vui vẻ giúp bạn bè làm một vài thiết kế, bao gồm chính căn nhà của bọn họ.
Tang Cẩn ngồi vào bàn làm việc, cảm giác như bản thân đang trở về tuổi thơ, mà ba cô đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc đối diện, chăm chú nhìn vào bản vẽ, lâu lâu sẽ ngẩng đầu nhìn "tình nhân kiếp trước" là cô. Có một lần, mẹ cô dẫn em trai từ bên ngoài vào, ba cô còn cố ý nói với bà ấy: "Bảo bối, lại đây cho anh hôn một cái, anh sẽ nói cho em nghe một bí mật."
Lúc đó, cả gương mặt mẹ cô đỏ bừng, khi đó, cô không biết vì sao mẹ cô lại có phản ứng như vậy, nhưng em trai cô lại nhanh nhẹn hơn cô, nghe một cái liền biết, lớn tiếng: "Chị, người ba gọi là mẹ đấy. Hôm qua lúc ngủ em nghe ba gọi mẹ như vậy."
Ba mẹ cô đều như bị dọa mà nhảy dựng lên, sau đó em trai cô còn tiết lộ một bí mật, tối qua thằng nhỏ sợ tiếng chó sủa bên ngoài nên vào phòng ba mẹ, nó khẳng định ngồi ngay đuôi giường nên bọn họ không biết. Khi đó, có đôi lúc cô cảm thấy em trai mình thật phiền, nếu buổi tối nó ngủ cùng cô sẽ luôn đá cô xuống giường, vì để đề phòng, cô sẽ luôn khóa trái cửa lại.
Nhớ lại những ngày tháng đó, trái tim cô đột nhiên trở nên ấm lên nhưng trước sau vẫn có chút đau đớn, "Đinh Đang..." Cô vùi đầu xuống mặt bàn, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định mỗi tối sẽ ngủ cùng nó, cho dù có bị nó đá văng xuống giường cô cũng cam tâm tình nguyện.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng bên ngoài là một thân ảnh cao lớn.
Bàng Lỗi còn chưa tới cửa đã nghe người bên trong gọi một tiếng "Đinh Đang", giờ phút này, nhìn cô như vậy, trái tim anh rất đau, cũng rất khó xử, anh làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Cảm giác có người, Tang Cẩn lập tức ngẩng đầu, xoay người nhìn ra cửa. Bởi vì ngược sáng, tầm mắt cô có chút mơ hồ, nhất thời nhìn không rõ người đàn ông ấy là ai, cao lớn như thế giống hệt cha cô, nhưng ông ấy hình như béo hơn một chút; người đó khẳng định không phải em trai, thằng bé mới sáu tuổi. Anh tới gần hơn cô mới nhìn thấy rõ, khuôn mặt quen thuộc, hơi thở ấm áp kia giống hệt chàng kỵ sĩ trong tranh theo ánh nắng ấm áp đang đi về phía của cô.
Bàng Lỗi đi tới vươn tay về phía cô, cô nhìn lên, theo phản xạ nắm lấy ta anh. Anh thuận thế kéo cô đứng lên, còn mình ngồi xuống ghế, sau đó để cô ngồi lên người mình. Hai tay anh nắm chặt tay cô, kéo cô dựa vào lồng ngực của mình.
Cằm anh gác lên vai cô, nghiêng đầu nhìn: "Bà xã, anh đói rồi..." Vừa dứt lời, anh liền giải thích thêm một câu thừa thãi: "Không phải đói ở trên giường, anh là đang hỏi em lát nữa sẽ ăn gì."
"..." Khóe môi khẽ động, Tang Cẩn quay đầu nhìn anh, cô thật muốn hỏi hai loại đói này có gì khác nhau, nhưng ý niệm đó nhanh chóng biến mất. Cô đương nhiên biết anh đã cố làm cô vui vẻ, "Em nấu cháo hạt kê với làm thêm mấy cái màn thầu. Lát nữa sẽ xào thêm rau, luộc thêm hai quả trứng gà, còn sữa bò thì hâm nóng là được."
"Phong phú thế sao? Vậy phải khen thưởng một chút." Anh hôn cô, vốn dĩ chỉ định hôn một chút nhưng bản thân đột nhiên cảm thấy không đủ, vì thế anh lại hôn một chút, thêm một chút... Cuối cùng, môi anh đảo khắp khuôn mặt của cô.
Sau đó, một tay anh đưa lên mặt nghiêng đầu cô qua, môi anh liền dán lên môi cô, nhanh chóng khóa chặt.
Tang Cẩn trước sau vẫn tùy ý để anh hôn như vậy, một lúc sau, ký ức đau đớn cũng dần được an ủi.
Anh hôn không lâu, cuối cùng chỉ cắn mút hai cái trên cánh môi rồi dời đi, nhẹ giọng bên tai giải thích: "Ba em là bị người khác hãm hại, vụ án cả nhà họ Đinh đương nhiên cũng không liên quan tới ông ấy. Muốn lật vụ án ông ấy giết người rồi tự sát rất dễ, nhưng hiện tại không phải thời điểm, em phải nhịn một chút."
Tang Cẩn bất chợt xoay người nhìn anh: "Anh thật sự tin chuyện này không liên quan tới ông ấy sao? Anh tìm được chứng cứ gì rồi hả?"
Một nhà bọn họ hạnh phúc như vậy, ba cô yêu mẹ cô, coi chị em cô như tâm can bảo bối, ông ấy sao có thể giết chết cả nhà mình rồi tự sát chứ? Nhưng sự thật này lại bị những chứng cứ lạnh như băng đó che giấu. Hiện tại cô cũng không thể tìm được thứ gì để vạch trần tầng giả dối này.
"Chúng ta ăn cơm trước, sau này anh sẽ từ từ nói với em." Anh bế cô lên, ôm cô ra ngoài.
"..." Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc. Cô không dám nhìn anh, cũng không dám đưa mắt nhìn xung quanh, bởi vì cô sợ đột nhiên sẽ có người tới.
Nếu bị người khác nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ cười cô, ban ngày ban mặt, hai chân của cô rốt cuộc dùng để làm gì?
Nhưng về sau nó lại trở thành thói quen của cô, chuyện như vậy vẫn cứ tiếp tục suốt một tuần.
Những chuyện trước kia cô căn bản chưa từng nghĩ tới lại dần dần trở thành thói quen của cô.
Kỳ nghỉ khó có được này anh và cô lại không dành để đi du lịch, bọn họ chỉ ở trong căn nhà mới, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ, bầu trời sâu như biển cả, mây bay nhẹ nhàng như dải lụa vây quanh trăng sáng, chậm rãi chuyển động.
Tang Cẩn dựa vào đầu giường, híp mắt nhìn ánh trăng bên ngoài. Trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận rõ, thì ra ánh trăng lại lớn như vậy, sáng như vậy, cũng tròn như vậy.
Phía sau, người đàn ông vẫn ôm chặt cô, tay anh lại không chịu thành thật mà đặt trước ngực cô, sau đó còn cố tình di động. Cô đẩy anh hai lần, nhưng sau cũng mặc kệ.
"Còn đau sao?" Anh đột nhiên dò đầu ra trước nhìn cô.
Cả mặt Tang Cẩn đỏ bừng, nhanh chóng lắc đầu. Lần đầu quả thật rất đau, sau khi kết thúc, anh bế cô vào phòng tắm tẩy rửa, từ trong thân thể cô chảy ra rất nhiều máu khiến anh vô cùng hoảng sợ, đây chỉ là do anh quá nóng vội thôi. Trở về phòng, chưa được bao lâu, bọn họ lại chiến đấu tiếp hiệp hai. Lần này, thời điểm anh tiến vào, cô cũng bớt thấy đau hơn, toàn bộ quá trình anh đều rất nhẹ nhàng, chỉ có thời khắc cuối cùng vẫn mãnh liệt liên hồi.
Những lần sau đó, cô đã không còn cảm giác đau nữa, cả người chỉ là mệt rã rời, sau mỗi lần, cô đều cảm thấy sức lực trong người dường như đều bị rút cạn. Chỉ là, tinh thần cô lại vô cùng hưng phấn, mỗi lần mệt tới thiếp đi, ngủ chưa được bao lâu liền tỉnh dậy.
Anh chắc hẳn cũng rất hưng phấn, vẫn luôn như... Sói đói chưa ăn no!
Nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn anh, phát hiện mặt anh cũng hồng hồng. Đương nhiên, cô biết nguyên nhân đỏ mặt của hai người hoàn toàn khác nhau. Cô là vì không có thói quen trực tiếp thảo luận về vấn đề này, còn anh là vì áy náy vì lần đầu tiên anh không được dịu dàng với cô. Đột nhiên anh cảm thấy sách lược tốc chiến tốc thắng không nên áp dụng trên giường.
"Đinh Đinh." Anh đột nhiên gọi, ngón tay khẽ khảy mái tóc của cô.
"Ưm?" Tang Cẩn xoay người lại, đối mặt với anh.
"Em quay lại làm gì, anh đâu có nói muốn tiếp tục đâu. Anh chỉ gọi em một tiếng, như vậy cũng không được sao?" Anh đẩy cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đưa lưng về phía mình. Anh biết cô có thói quen nghiêng người bên phải, anh cũng vậy, cho nên tư thế của bọn họ giống hệt chữ "Vũ".
"Không có việc anh kêu em làm gì?" Tang Cẩn bỗng nhiên nhớ lại thời điểm kích tình, anh luôn không ngừng kêu cô, cô cũng có thói quen trả lời "Ưm" một tiếng. Nhìn khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhạt, cô lập tức nhận ra đây là trò đùa liền kéo chăn lên, chôn cả người vào ổ.
Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên độ cung lớn nhất, hơn nữa còn quyết không buông tha cho cô: "Giọng của em, cho dù chỉ là một từ 'Ưm' đơn giản cũng đủ khiến anh nhiệt huyết sôi trào." Đúng, anh là cố tình khiến cô phát ra thanh âm như vậy.
Anh kéo chăn trên đầu cô ra, một bên nhấn mạnh: "Sau này không được cắn môi nữa, em cùng anh làm... Chuyện này sẽ đẩy mạnh theo tự nhiên, em không cần nghiêm túc như vậy."
"Mau ngủ đi, em mệt rồi." Tang Cẩn đẩy anh ra. Người đàn ông này sao lại có tinh lực tốt như vậy? Rõ ràng bình thường vô cùng kiệm lời, tại sao khi lên giường lại như biến thành người khác thế?
Anh giật mạnh chăn trên đầu cô xuống, hôn lên mặt cô: "Được, ngủ ngon. Bảo bối, anh yêu em."
"..." Cả người Tang Cẩn như đều nổi da gà, cách xưng hô sến sẩm như thế, anh ấy lại gọi tự nhiên vậy sao? Đương nhiên, trong lòng cô không thể không thừa nhận, ba chữ cuối cùng tuy rằng khá bình thường nhưng cô cũng rất thích nghe, tuy chính cô lại không thể nói.
"Em cũng nói đi."
"Nói cái gì?"
"Gọi tên của anh, nói em yêu anh."
"..." Bàng Lỗi, tên khốn này, em không yêu anh mới lạ!
Sự thật lại là, mặc kệ anh có đe dọa hay dụ dỗ thế nào cô cũng kiên quyết không nói. Tiếng lòng của cô, anh đương nhiên không nghe thấy được. Cuối cùng anh cũng không ép cô, chỉ kêu cô đi ngủ. Anh chắc chắn cô đã nói câu đó, ngay lần đầu tiên thân thể bọn họ tiếp xúc, cô đã nói: Bàng Lỗi, em muốn anh, em yêu anh.
Không sai, cô đã nói như vậy. Vì thế, anh mới an tâm nằm xuống, ôm cô gái vào lòng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Lần này Tang Cẩn ngủ rất sâu, mãi tới sáng hôm sau, khi mặt trời đã treo trên đỉnh đầu cô mới tỉnh dậy.
Bức màn tự động bị kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến cô phải duỗi tay che mắt, cô xoay người, dúi đầu vào gối muốn tiếp tục ngủ.
Bàng Lỗi buông chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống, đi qua mép giường bên kia nhìn cô gái vẫn không chịu nhúc nhích. Anh bò lên giường, kéo gối trên đầu cô ra: "Heo nhỏ lười, mau xuống ăn sáng."
Tang Cẩn bị cách xưng hô anh vừa phát minh dọa cho tỉnh dậy: "Không phải đã nghỉ phép rồi sao? Em rất mệt, không muốn đứng dậy."
"Không dậy cũng được, anh sẽ cùng em ngủ thêm lát nữa, để mấy người công nhân kia tự phục vụ đi." Anh vừa nói vừa nằm xuống cùng cô.
Cô lại cả kinh ngồi bật dậy: "Công nhân nào? Bọn họ tới đây làm gì? Sao em chưa từng nghe anh nhắc tới?"
Bàng Lỗi duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô ngã xuống người anh: "Cũng là do anh nhất thời tham lam thôi. Tạm thời đừng để ý tới bọn họ, chúng ta làm chuyện vui vẻ trước đi."
"..." Cái gì gọi là chuyện vui vẻ? Cô không có cơ hội mở miệng hỏi, nhưng rất nhanh liền biết được.
Một tay anh giữ chặt gáy cô, tay còn lại ôm eo, một bên hôn, một bên ôm cô quay cuồng, để cô nằm thẳng lên giường.
Tang Cẩn bị anh hôn tới ý thức cũng trở nên mơ hồ, đột nhiên cô nhận ra mình còn chưa đánh răng. Cô đẩy anh: "Em đi đánh răng đã."
Cô muốn ngồi dậy thì lại bị anh đè xuống: "Em không biết hôn môi có tác dụng lọc sạch khoang miệng sao? Để em đánh răng giúp em." Nói xong, anh liền tiếp tục hôn cô.
Nếu anh đã không chê thì cô cũng chẳng còn gì để nói. Kết quả, người đàn ông càng lúc càng quá mức, hôn xong rồi lại theo thói quen bắt đầu tháo đai lưng áo ngủ của cô. Cô đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn: "Bây giờ là ban ngày."
Anh với tay lấy chiếc điều khiển từ xa trên đầu giường, nhấn một nút, "Đinh" bức màn tự động khép kín, cuối cùng khiến ánh sáng trong phòng đều mất hết, căn phòng không khác gì buổi tối.
Sau đó, cô liền không nói lời nào, chỉ cùng anh trầm luân thêm lần nữa...
Thời điểm hai người xuống giường đã là 11h. Nếu không phải chuông điện thoại hết lần này tới lần khác thúc giục, anh thật sự chưa muốn dừng lại.
Xuống lầu rồi Tang Cẩn mới biết, anh đã hẹn công nhân ra sau núi tháo chuông gió treo trên hoa dâm bụt xuống. Cảnh tượng đồ sộ như vậy có thể lãng mạn nhất thời, nhưng tiếp tục giữ lại khẳng định sẽ gây sự chú ý với người khác.
Bàng Lỗi dẫn công nhân ra vườn hoa phía sau, còn cô thì ở nhà chuẩn bị lại bữa sáng, bữa sáng mà anh làm sớm đã nguội lạnh. Cô bận rộn trong bếp một hồi vẫn chưa thấy anh về, cô không khỏi chán nản liền tò mò lên lầu trên xem. Hôm qua bọn họ chỉ cưỡi ngựa xem hoa một lát, cô vẫn chưa được cẩn thận nhìn ngắm.
Tang Cẩn đứng trước phòng của cô, tìm được rất nhiều món đồ chơi khi nhỏ cô từng dùng. Đương nhiên, trong đó cũng có vài thứ cô chưa từng thấy qua, ví dụ như chiếc đèn khinh khí cầu treo ở đầu giường, nhìn vào thật sự rất lãng mạn. Người đàn ông này sao có thể cẩn thận như thế?
Cô cầm một món đồ chơi trong tay sau đó qua phòng em trai dạo một vòng, rồi tiếp tục qua phòng cha mẹ, cách sắp xếp bên trong dường như giống hệt trí nhớ của cô. Cô thậm chí còn thấy được rất nhiều bản vẽ bằng tay, nào là công trình xây cầu, nào là bản đồ kiến trúc. Lúc trước cha cô hay cười nói với cô, ông ấy muốn xây cầu, cũng muốn xây phòng ốc. Đương nhiên, tất cả thiết kế của ông đều xuất phát từ tình yêu mà có được, sau này ông còn vui vẻ giúp bạn bè làm một vài thiết kế, bao gồm chính căn nhà của bọn họ.
Tang Cẩn ngồi vào bàn làm việc, cảm giác như bản thân đang trở về tuổi thơ, mà ba cô đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc đối diện, chăm chú nhìn vào bản vẽ, lâu lâu sẽ ngẩng đầu nhìn "tình nhân kiếp trước" là cô. Có một lần, mẹ cô dẫn em trai từ bên ngoài vào, ba cô còn cố ý nói với bà ấy: "Bảo bối, lại đây cho anh hôn một cái, anh sẽ nói cho em nghe một bí mật."
Lúc đó, cả gương mặt mẹ cô đỏ bừng, khi đó, cô không biết vì sao mẹ cô lại có phản ứng như vậy, nhưng em trai cô lại nhanh nhẹn hơn cô, nghe một cái liền biết, lớn tiếng: "Chị, người ba gọi là mẹ đấy. Hôm qua lúc ngủ em nghe ba gọi mẹ như vậy."
Ba mẹ cô đều như bị dọa mà nhảy dựng lên, sau đó em trai cô còn tiết lộ một bí mật, tối qua thằng nhỏ sợ tiếng chó sủa bên ngoài nên vào phòng ba mẹ, nó khẳng định ngồi ngay đuôi giường nên bọn họ không biết. Khi đó, có đôi lúc cô cảm thấy em trai mình thật phiền, nếu buổi tối nó ngủ cùng cô sẽ luôn đá cô xuống giường, vì để đề phòng, cô sẽ luôn khóa trái cửa lại.
Nhớ lại những ngày tháng đó, trái tim cô đột nhiên trở nên ấm lên nhưng trước sau vẫn có chút đau đớn, "Đinh Đang..." Cô vùi đầu xuống mặt bàn, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định mỗi tối sẽ ngủ cùng nó, cho dù có bị nó đá văng xuống giường cô cũng cam tâm tình nguyện.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng bên ngoài là một thân ảnh cao lớn.
Bàng Lỗi còn chưa tới cửa đã nghe người bên trong gọi một tiếng "Đinh Đang", giờ phút này, nhìn cô như vậy, trái tim anh rất đau, cũng rất khó xử, anh làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Cảm giác có người, Tang Cẩn lập tức ngẩng đầu, xoay người nhìn ra cửa. Bởi vì ngược sáng, tầm mắt cô có chút mơ hồ, nhất thời nhìn không rõ người đàn ông ấy là ai, cao lớn như thế giống hệt cha cô, nhưng ông ấy hình như béo hơn một chút; người đó khẳng định không phải em trai, thằng bé mới sáu tuổi. Anh tới gần hơn cô mới nhìn thấy rõ, khuôn mặt quen thuộc, hơi thở ấm áp kia giống hệt chàng kỵ sĩ trong tranh theo ánh nắng ấm áp đang đi về phía của cô.
Bàng Lỗi đi tới vươn tay về phía cô, cô nhìn lên, theo phản xạ nắm lấy ta anh. Anh thuận thế kéo cô đứng lên, còn mình ngồi xuống ghế, sau đó để cô ngồi lên người mình. Hai tay anh nắm chặt tay cô, kéo cô dựa vào lồng ngực của mình.
Cằm anh gác lên vai cô, nghiêng đầu nhìn: "Bà xã, anh đói rồi..." Vừa dứt lời, anh liền giải thích thêm một câu thừa thãi: "Không phải đói ở trên giường, anh là đang hỏi em lát nữa sẽ ăn gì."
"..." Khóe môi khẽ động, Tang Cẩn quay đầu nhìn anh, cô thật muốn hỏi hai loại đói này có gì khác nhau, nhưng ý niệm đó nhanh chóng biến mất. Cô đương nhiên biết anh đã cố làm cô vui vẻ, "Em nấu cháo hạt kê với làm thêm mấy cái màn thầu. Lát nữa sẽ xào thêm rau, luộc thêm hai quả trứng gà, còn sữa bò thì hâm nóng là được."
"Phong phú thế sao? Vậy phải khen thưởng một chút." Anh hôn cô, vốn dĩ chỉ định hôn một chút nhưng bản thân đột nhiên cảm thấy không đủ, vì thế anh lại hôn một chút, thêm một chút... Cuối cùng, môi anh đảo khắp khuôn mặt của cô.
Sau đó, một tay anh đưa lên mặt nghiêng đầu cô qua, môi anh liền dán lên môi cô, nhanh chóng khóa chặt.
Tang Cẩn trước sau vẫn tùy ý để anh hôn như vậy, một lúc sau, ký ức đau đớn cũng dần được an ủi.
Anh hôn không lâu, cuối cùng chỉ cắn mút hai cái trên cánh môi rồi dời đi, nhẹ giọng bên tai giải thích: "Ba em là bị người khác hãm hại, vụ án cả nhà họ Đinh đương nhiên cũng không liên quan tới ông ấy. Muốn lật vụ án ông ấy giết người rồi tự sát rất dễ, nhưng hiện tại không phải thời điểm, em phải nhịn một chút."
Tang Cẩn bất chợt xoay người nhìn anh: "Anh thật sự tin chuyện này không liên quan tới ông ấy sao? Anh tìm được chứng cứ gì rồi hả?"
Một nhà bọn họ hạnh phúc như vậy, ba cô yêu mẹ cô, coi chị em cô như tâm can bảo bối, ông ấy sao có thể giết chết cả nhà mình rồi tự sát chứ? Nhưng sự thật này lại bị những chứng cứ lạnh như băng đó che giấu. Hiện tại cô cũng không thể tìm được thứ gì để vạch trần tầng giả dối này.
"Chúng ta ăn cơm trước, sau này anh sẽ từ từ nói với em." Anh bế cô lên, ôm cô ra ngoài.
"..." Hai tay Tang Cẩn ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc. Cô không dám nhìn anh, cũng không dám đưa mắt nhìn xung quanh, bởi vì cô sợ đột nhiên sẽ có người tới.
Nếu bị người khác nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ cười cô, ban ngày ban mặt, hai chân của cô rốt cuộc dùng để làm gì?
Nhưng về sau nó lại trở thành thói quen của cô, chuyện như vậy vẫn cứ tiếp tục suốt một tuần.
Những chuyện trước kia cô căn bản chưa từng nghĩ tới lại dần dần trở thành thói quen của cô.
Kỳ nghỉ khó có được này anh và cô lại không dành để đi du lịch, bọn họ chỉ ở trong căn nhà mới, cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc.