-
Chương 77
Tây Sơn là thánh địa để nghỉ hè, hoàng tộc xây hành cung ở Tây Sơn, tất nhiên là bởi vì phong cảnh nơi đây. Bởi vì có hành cung nên ở Tây Sơn có rất nhiều người trông coi xử lý. Ở đây có vài tòa miếu thờ, lớn nhất là Ngọc Hoa tự, từng viên gạch đều do hoàng tộc làm nên.
Sau tiết Vạn Thọ, Hoàng thượng sẽ cùng chúng phi tần đến Ngọc Hoa tự dâng hương, cầu cho Hoằng La quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Khó có cơ hội du sơn này, các phi tần đều nén tâm tình hưng phấn. Ngọc Hoa tự tọa lạc ở nơi cao nhất phía bắc Tây Sơn, xa xa nhìn lại, đỉnh chùa màu vàng kim, rạng rỡ huy hoàng, yên tĩnh an dật.
Sáng sớm, từng chiếc xe ngựa dưới sự bảo hộ của ba trăm quân thiết kỵ chậm rãi xuất cung, tiếng bánh xe vó ngựa vang vọng khắp nơi.
Đỉnh xe sáng chói, màn xe tơ lụa, nạm vàng khảm ngọc, cái xe ngựa to lớn nhất được kỵ binh che chở kỹ càng. Mỗi binh sĩ đều dùng giáp đen, lạnh lùng, nắm chặt đao, bởi vì bốn phía đều là cây cối rậm rạp nên không có một tia buông lỏng nào.
Bên trong xe, Thích Bạch ôm lấy Quý U từ sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng nàng. Quý U dựa vào lồng ngực vững chãi của hắn, đôi tay tuyết trắng chơi đùa bàn tay Thích Bạch. Hai người chặt chẽ dựa vào nhau, tim như là cùng đập một nhịp.
“Sớm tinh mơ đã cau mày, bởi vì y phục khó coi, không thoải mái sao?” Quý U nhẹ kéo ống tay áo của Thích Bạch. Rất ít khi Thích Bạch nói chuyện triều chính với nàng, không muốn nàng lo lắng, nàng cũng không hỏi hắn. Bất quá sáng nay hắn thường thất thần, làm Quý U có chút bận tâm.
Thích Bạch mặc một thân hoa phục màu tím, thuê hoa văn lá trúc tao nhã, lịch sự, đều sử dụng chỉ màu tối, lá trúc rất sống động, hoa văn dày đặc nhưng chân thực, khiêm tốn nhưng không mất vẻ xa hoa. Kim quang buộc tóc, ngọc bội bạch ngọc, hiển lộ khí thế vương giả.
Thích Bạch hồi thần, thấy ánh mắt Quý U chứa đựng sự quan tâm liền cười nói “Không có việc gì, tay nghề của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.” Thấy Quý U bĩu môi hắn cuống quýt thêm một câu “Tay nghề không những đuổi kịp mà còn vượt qua các tú nương trong cung nữa, về sau ta sẽ không mặc y phục người khác thêu nữa… Sao tay nghề của nàng cao như vậy, làm yêu cầu của ta càng ngày càng khắc khe đó.”
“Hừ, nếu không có tú công kinh thiên động địa, tinh xảo tuyệt luân của ta thì không thể làm cho chàng có khí thế hiên ngang như bây giờ được đâu.”
Thích Bạch nhịn cười, trong lòng đã rất mềm mại rồi, nàng vì để hắn có y phục thoải mái đã rất tốn công sức rồi. Thích Bạch nghiêm trang gật đầu “Nói rất đúng, sau này y phục của ta đều sẽ giao cho nàng nhé?”
Nháy mắt Quý U đã thu liễm biểu tình đắc ý lại “Ta cần luyện nhiều thêm đã, khụ, tú công của ta đương nhiên là hoàn mỹ rồi, nhưng tốc độ còn hơi chậm…”
Chưa nói xong đã bị tiếng cười của Thích Bạch cắt đứt “Xem xem, làm nàng sợ rồi, làm sao ta lại bắt nàng làm chút việc này được.”
“Này, ta học nữ hồng chính là để làm cho chàng đó, chỉ là sợ chậm chạp không đủ cho chàng thay thôi.” Quý U ủy khuất, nếu không làm cho hắn thì nàng học cái này làm gì.
Thích Bạch xoa xoa đầu nàng, “Ta không nỡ để nàng mệt, một năm một bộ là đủ rồi.”
Thích Bạch dặn dò “Đến Ngọc Hoa tự, nàng không được chạy loạn, phải đi bên cạnh ta mọi lúc, nếu…” Nói đến câu sau, sợ Quý U lo lắng nên Thích Bạch giữ lại, dù sao hắn cũng sẽ chiếu cố nàng.
“Ân, ta biết rồi. Dù phát sinh chuyện gì ta cũng không cho chàng đẩy ta ra, chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ.” Quý U cũng không bị dọa, hai ngày nay Thích Bạch bận rộn như vậy, chắc chắn là sẽ có việc xảy ra. Quý U rất sợ chết, nhưng hiện tại có thứ làm nàng sợ hãi hơn cả chết, đó là nàng sợ Thích Bạch gặp chuyện không may, cho nên nàng nhất định phải dũng cảm vì Thích Bạch.
Thích Bạch than nhẹ, hắn không muốn Quý U nghĩ nhiều, không phải là do hắn thấy nàng không đủ kiên cường, không đủ thông minh, mà là hắn muốn che gió chắn mưa cho nàng, muốn nàng an toàn trong vòng tay của hắn, không buồn lo, phiền não. Đợi mọi chuyện lắng xuống, trong hậu cung sẽ không còn người nào khiến Quý U để tâm nữa.
Mọi kế hoạch đã được an bày thỏa đáng, nhưng đao kiếm vô tình, hắn vẫn lo Quý U sẽ bị thương, sẽ sợ hãi. Hắn không muốn để Quý U ở hành cung một mình, không ở trước mắt hắn thì hắn càng lo lắng. Thích Bạch kiềm lại bất an trong lòng, U U nhất định sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
“Nàng đừng lo, chỉ là suy đoán mà thôi. Ám vệ trong cung truyền đến tin tức, rất có khả năng Mộng lương đệ đã trở thành một xác hai mạng rồi, chỉ là Hoàng hậu phong bế tin tức mà thôi. Hậu cung đã bị người của Hoàng hậu khống chế, mấy người trong triều đình cũng rục rịch, ta đã bố trí hết thảy, chỉ chờ chứng cứ cuối cùng nữa thôi.” Thích Bạch nhỏ giọng nói bên tai Quý U, lộ ra tin tức đơn giản cho nàng có sự đề phòng.
Quý U ôm Thích Bạch thật chặt, gật đầu.
Thích Bạch cũng ôm lại nàng, không nói lời nào nữa.
Các xe ngựa phía sau vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.
“Tình muội muội, không phải ta nói muội, tính tình của muội quá tốt rồi, muội nên phạt nàng ta thật nặng mới tốt.”
“Lục quý nhân cũng không cố ý, tối qua nàng đã chạy đến chỗ muội tạ lỗi rồi… Hẳn là đã sợ hãi lắm.” Tình quý tần thấy Vũ thục nghi bênh vực nàng, liền cười cảm kích.
“Vẫn không chịu thành thật ở trong cung của nàng ta sao… Đúng là đồ ngu ngốc.”
Tình quý tần nghĩ đến chuyện tối qua Lục Nhạc Dao đến tìm nàng nói “Chúng ta đều là người xuyên không, sao không cùng liên kết để đối phó với Tích phi? Có thể gặp nhau là duyên phận của chúng ta, gia thế của cả hai đều hiển hách, vô luận là trong triều đình hay hậu cung, kết minh mới có đường sống.”
Tuy nàng không biết “xuyên không” nghĩa là gì, nhưng cũng không hỏi lại Lục Nhạc Dao, chỉ là tiếp lời của nàng tiếp tục hỏi “Ngươi cũng là người xuyên không sao?”
“Đúng vậy, ta cũng không phải người của triều đại này, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình ở đây rồi, ngươi đến từ đâu? Từ nhỏ ta đã là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, đây là ưu thế lớn nhất của ta rồi. Mà ngươi với Hoàng thượng lại có tình xưa, chúng ta hợp tác thì chắc chắn sẽ xô ngã được Tích phi.”
Tuy Tình quý tần như lọt vào sương mù, nhưng trong chốc lát nàng hiểu ra trên đời này thật sự có chuyện hoán đổi linh hồn. Khó trách ngôn hành cử chỉ của nàng ta khác với người khác như vậy, đồ ăn lạ, khúc nhạc lạ, điệu vũ lạ… Nàng ta căn bản không phải là một người bình thường.
Kiếp trước nàng bại dưới tay nữ nhân này, một yêu ma quỷ quái, một quỷ hồn không biết từ đâu tới…
Trong lòng Tình quý tần tràn đầy trào phúng, kiếp trước Quách Tình nàng chết không oan chút nào, mà kiếp này, nàng sẽ chính tay đâm chết yêu quái này!
Quách Tình nàng cần gì kết minh với Lục Nhạc Dao. Thanh danh của Lục Nhạc Dao dưới sự trợ giúp của nàng, càng ngày càng thối. Bất quá, biết được lai lịch của Lục Nhạc Dao, tự nhiên là nàng sẽ đồng ý kết minh với nàng ta… Chỉ là lời nói miệng mà thôi, đến lúc đó nàng vẫn sẽ không giúp nàng.
“Tình muội muội đang nghĩ gì thế? Lần này muội muốn cầu cái gì?”
Tình quý tần hồi thần, nghe câu hỏi thì gật đầu “Muội muốn cầu bùa bình an.”
Lần dâng hương này không hề yên ổn, nhưng nàng chắc chắn sẽ không cho Lục Nhạc Dao cơ hội!
Xe ngựa phía sau lại rất im lặng, bình thường Lý Ngưng Nguyệt rất thích nói đùa, từ khi đến hành cung lại trầm lặng nhất, nhất là sau khi tham gia yến tiệc, càng không nói lời nào.
Bởi vì Lục Nhạc Dao bị mất mặt trên yến tiệc nên mọi người có chút khinh thường nàng, nữ nhi của tướng quân thì đã sao, chọc cho Hoàng thượng chán ghét, gia thế có hiển hách hơn nữa cũng vô dụng mà thôi. Dù Hoàng thượng chưa nói gì với các nàng, nhưng cũng chưa từng trách cứ, hơn nữa nếu không phải do nàng ta làm chậm trễ thời gian thì các nàng đã có cơ hội thể hiện trước mặt Hoàng thượng rồi.
Lục Nhạc Dao đương nhiên biết vì sao các nàng không để ý đến bản thân, làm gì có chuyện nàng không so đo với các nàng ấy. Nàng hận nhất là bị người khác xem thường, làm lơ nàng. Các phi tần phần chức cao hơn nàng thì nàng nhịn, người thấp hơn nàng thì dựa vào cái gì mà dám coi khinh nàng?
Không được bao lâu, xe ngựa đã dừng trước Ngọc Hoa tự. Ngọc Hoa tự do hoàng tộc xây dựng, có khí thế nổi bật. Đỉnh của Ngọc Hoa tự đều bằng vàng, những chữ trước cửa cũng được thiếp vàng, từ xa nhìn tới như là Phật tổ hiển linh.
Quý U được Thích Bạch ôm xuống xe ngựa, nhìn ngôi chùa to lớn trước mắt, mơ hồ như nghe được âm thanh của Phật tổ, trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhóm phi tần đều bước xuống, Lục Nhạc Dao thấy hành động săn sóc của Hoàng thượng, liền chuyển tầm mắt sang hướng khác, nhìn Vũ thục nghi đang trò chuyện vui vẻ với Tình quý tần, nàng hận thù nắm chặt bàn tay.
Thích ca ca bị Tích phi mê hoặc đã không còn là Thích ca ca trước đây nữa rồi, ca ca ruột thịt của nàng cũng không còn như xưa, cứ tưởng có thể trông cậy vào Lý Ngưng Nguyệt và Phó Như Tuyết lại không ngờ cả hai vô dụng như vậy.
Lại nghĩ đến Tình quý tần, may mắn là nàng và Tình quý tần đã kết liên minh, tuy nàng chưa dò hỏi được lai lịch của Tình quý tần nhưng không sao, nàng không tin sau này Tình quý tần sẽ không nói với nàng.
Có thể Tình quý tần sẽ không tận tâm giúp đỡ nàng, nhưng hiện tại Tích phi độc chiếm ân sủng, Tình quý tần cần một người có thể giúp nàng một tay. Lục Nhạc Dao nàng lại không ngốc, đến lúc lại bán đứng Tình quý tần là được. Chỉ là lúc nào Tình quý tần và Vũ thục nghi cũng ở cùng một chỗ, điều này có chút phiền… Vũ thục nghi chính là kẻ ỷ thế hiếp người.
Trong Ngọc Hoa tự hương khói tràn ngập, vấn vít. Bình thường có rất nhiều kẻ đến người đi, nhưng lúc Hoàng thượng đến hành cung nghỉ hè thì không được có người ngoài xâm nhập.
Thích Bạch dắt tay Quý U đi qua cửa tự, đi vào nội viện. Trọng địa của Phật môn, kỵ binh chỉ được phép đứng ở ngoài canh giữ, Thích Bạch chỉ mang theo mười thị vệ bên cạnh.
Chúng phi tần không dám náo động nữa, yên lặng đi sau Hoàng thượng.
Thích Bạch nói vài câu với phương trượng, sau đó cùng Quý U nhập điện dâng hương.