Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Nơi đó có ám khí mà nàng cất dấu.
Hạ Kiếm Bội quả nhiên trúng kế , không hề ý thức được sự kì quái của nàng, chỉ biết liều lĩnh đuổi theo nàng đi vào.
Hữu Nhàn theo chạy về phía bụi cỏ rậm rạp, Hạ Kiếm Bội nhất quyết đuổi theo không từ bỏ.
Nàng rất nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn nhếch nên thànhn một nụ cười xấu xa.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hét thê thảm của Hạ Kiếm Bội.
“ AAAAAAAA”
“ Là bẫy chuột !”
Hạ Kiếm Bội sau khi kêu gào thảm thiết thật lâu sau mới phát hiện ra thứ gì khiến hắn bị đau như vậy.
Hữu Nhàn nhếch môi, tiến tới gần vài bước .
“ Hạ phôi đản , bị dính bẫy chuột tư vị cảm thấy như thế nào?”
Hữu Nhàn nhìn hắn, rất vô tâm (*) đứngg trước mặt hắn cười rạng ngời.
(*): Nguyên văn là vô tâm vô phế.
Hạ Kiếm Bội thống khổ nhíu chặt lại đôi lông mày, gương mặt tuấn lãng vì đau mà vặn vẹo nghiêm trọng.
“ Thật sự là không dễ chịu! Rất không tốt a! Vương phi nương nương, người mau, mau giúp ta tháo cái bẫy chuột này ra đi!”
Hữu Nhàn nhếch môi, tạo thành một nụ cười giả tạo.
“ Không được! Cởi nó cho ngươi để ngươi lại đuổi ta sao, ta không ngu như vậy đâu!”
“ Ai ui! Ta thật sự là không chịu nổi nữa rồi! Đau quá ! Thật sự là đau quá a!”
Hạ Kiếm Bội thật sự là muốn khóc rồi, cái bẫy này răng cưa không tính là sắc bén nhưng nó chỉ kẹp chặt lấy thịt thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy rất đau đớn không chịu nổi rồi.
Hữu Nhàn nhìn bộ dạng hiện tại của hắn liền thấy có chút không đàng lòng , dù hắn khiến nàng khó chịu nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy nàng lại bắt đầu dao động.
“ Trừ khi ngươi đáp ứng điều kiện của ta, không được phép bám lấy ta nữa!”
Hạ Kiếm Bội thống khổ nhìn Hữu Nhàn , im lặng không trả lời.
“ Ngươi không đồng ý, ta sẽ đi ngay bây giờ. Nơi này bình thường không có người tới , nếu bị nhốt ở đây hai , ba ngày, thì cho dù ngươi có được cứu ra thì chân của ngươi cũng sẽ bị tàn phế. Lại nói nếu như ngươi không may mắn , ngươi cũng có thể sẽ chết đói a ! Đến lúc đó ngươi cũng không thể đuổi theo ta được nữa a.”
Hữu Nhàn đe dọa hắn , vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc muốn khuyên giải .
Sắc mặtHạ Kiếm Bội đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy dọc xuống.
Hắn hiển nhiên là đã trúng kế, tin tưởng những gì nàng nói.
“ T a cam đoan! Ta cam đoan! Vương phi nương nương, người mau giúp ta đem cái bẫy chết tiệt này cởi ra đi a!”
Hắn không hề kiên trì, đáng thương cầu khẩn.
“ Ngươi nói lời giữ lời?”
Hữu Nhàn nheo mắt lại, nếu như hắn nuốt lời , như vậy không phải là nàng bị lỗ vốn sao?
“ Ta đảm bảo giữ lời ! Cô nãi nãi của ta ơi, người nói cái gì thì chính là cái đó!”
Hắn đã đau đến mức muốn kêu mẹ rồi, bây giờ cho dù có muốn bảo hắn thừa nhận hắn là một thằng nhóc, hắn cũng đành phải thừa nhận.
Hữu Nhàn giảo hoạt cười cười, giả bộ từ bi đại lượng mà nói.
“ Được, thấy ngươi thành tâm hối cải như vậy ta sẽ thả ngươi đi.”
Hữu Nhàn ngổi xổm xuống, từ trong ống tay áo lấy ra một cái chìa khó nhỏ , mở khóa của bẫy chuột giải thoát cho hắn.
“ Tất cả chỉ là ngoại thương, cũng may không có gì đáng ngại. Tuy nhiên đây đều là do ngươi gieo gió gặp bão, coi như là cho ngươi một chút giáo huấn, về sau nhớ kĩ một chút.”
Hữu Nhàn cúi đầu nhìn nhìn những vết thương trên người hắn.
Nàng nói với Hạ Kiếm Bội xong liền giật mình cảm thấy những lời bản thân mình vừa mới nói vô cùng quen thuộc ……….
Những lời này , hình như là những lời Thuộc Phong thường xuyên nói với chính nàng.
“ Cám ơn ……………”
Thoát khỏi cái bẫy chuột quỷ quái, lúc này Hạ Kiếm Bội mới có thể ngẩn đầu nên nhìn Hữu Nhàn , bất chợt ngay đúng lúc Hữu Nhàn đang cúi xuống nhìn hắn.
Gương mặt của mỹ nhân gần trong gang tấc khiến cho hắn nhìn tới ngây người , giống như bị trúng cổ độc vậy, hoàn toàn không thể rời ánh mắt đi được.
Được nhìn nữ nhân mà hắn mơ ước bao lâu nay khiến hắn vui sướng tới mức thất thần , những vết thương nhỏ nhoi trên chân đã sớm bị hắn vứt nên chín tầng mây.
“ Ngươi làm gì thế?”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu nên, nhìn thấy bộ dạng thèm thồng háo sắc của hắn liền nhíu đầu lông mày, không vui hỏi.
“ T a , ta không có làm cái gì nha!”
Hạ Kiếm Bội nhanh chóng thu lại anh mắt, giả bộ hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Cẩu cải bất liễu cật thỉ!” (**)
(**): nghĩa là chó không sửa được tật ăn shit
Hữu Nhàn tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đứng dậy định bỏ đi .
Loại người này dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, còn lâu mới bằng được Thuộc Phong của nàng.
Mặc dù người Thuộc Phong yêu không phải là nàng, nhưng hắn là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vì dung mạo của một nữ nhân mà quyết định yêu thích một ai đó , nếu hắn yêu một người nào đó sẽ tuyệt đối chung tình, tuyệt không phụ bạc người mình yêu.
“ Thuộc vương phi!”
Hạ Kiếm Bội thấy nàng muốn bỏ đi liền vội vàng khéo mép váy của nàng lại.
“ Ngươi làm cái gì thế hả ? Lập tức buông tay!”
Hữu Nhàn bị chọc giận, nhíu chặt đôi lông mày.
“ Nàng hứa không bỏ đi , ta liền lập tức buông tay”
Hạ Kiếm Bội tươi cười lấy lòng.
“ Ngươi, người này, sao có thể chơi xấu như vậy?”
Hắn giữ chặt váy của nàng, Hữu Nhàn lại không thể cứng rắn lôi kéo, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
“ Nang yên tâm, ta tuyệt không nuốt lời , ta cũng sẽ không tiếp tục đi theo làm phiền nang. Nhưng mà ta đường lặn lội xa tới đây, lại ở cùng một nhà với nàng. Cho dù chỉ gặp nhau có vài lần nhưng cũng có thể giống như bằng hữu bình thường tán gẫu vài câu được không?”
Hạ Kiếm Bội chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt như nước hồ mùa thu của nàng mà nói.
“ Chỉ là tán gẫu vài câu?”
Hữu Nhàn hoài nghi động cơ của hắn chẳng lẽ lại “ đơn thuần” như thế .
Hạ Kiếm Bội dùng sức gật gật đầu, con ngươi sác quắc có thần mong chờ nhìn nàng, khiến cho người ta không nỡ cự tuyệt.
Loại ánh mắt này khiến cho Hữu Nhàn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Thật ra hắn và chính mình , cũng có thể coi là cùng cảnh ngộ.
Chẳng qua , hắn thích nàng mà nàng lại thích Thuộc Phong.
Hữu Nhàn do dự suy nghĩ , dù sao bản thân mình cũng không có việc gì , một mình hắn lại từ nơi xa xôi chạy tới đây dù sao cũng là xa quê hương, cũng có chút đáng thương, liền túy ý tìm nơi ngồi xuống.
Hạ Kiếm Bội quả nhiên trúng kế , không hề ý thức được sự kì quái của nàng, chỉ biết liều lĩnh đuổi theo nàng đi vào.
Hữu Nhàn theo chạy về phía bụi cỏ rậm rạp, Hạ Kiếm Bội nhất quyết đuổi theo không từ bỏ.
Nàng rất nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn nhếch nên thànhn một nụ cười xấu xa.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hét thê thảm của Hạ Kiếm Bội.
“ AAAAAAAA”
“ Là bẫy chuột !”
Hạ Kiếm Bội sau khi kêu gào thảm thiết thật lâu sau mới phát hiện ra thứ gì khiến hắn bị đau như vậy.
Hữu Nhàn nhếch môi, tiến tới gần vài bước .
“ Hạ phôi đản , bị dính bẫy chuột tư vị cảm thấy như thế nào?”
Hữu Nhàn nhìn hắn, rất vô tâm (*) đứngg trước mặt hắn cười rạng ngời.
(*): Nguyên văn là vô tâm vô phế.
Hạ Kiếm Bội thống khổ nhíu chặt lại đôi lông mày, gương mặt tuấn lãng vì đau mà vặn vẹo nghiêm trọng.
“ Thật sự là không dễ chịu! Rất không tốt a! Vương phi nương nương, người mau, mau giúp ta tháo cái bẫy chuột này ra đi!”
Hữu Nhàn nhếch môi, tạo thành một nụ cười giả tạo.
“ Không được! Cởi nó cho ngươi để ngươi lại đuổi ta sao, ta không ngu như vậy đâu!”
“ Ai ui! Ta thật sự là không chịu nổi nữa rồi! Đau quá ! Thật sự là đau quá a!”
Hạ Kiếm Bội thật sự là muốn khóc rồi, cái bẫy này răng cưa không tính là sắc bén nhưng nó chỉ kẹp chặt lấy thịt thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy rất đau đớn không chịu nổi rồi.
Hữu Nhàn nhìn bộ dạng hiện tại của hắn liền thấy có chút không đàng lòng , dù hắn khiến nàng khó chịu nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy nàng lại bắt đầu dao động.
“ Trừ khi ngươi đáp ứng điều kiện của ta, không được phép bám lấy ta nữa!”
Hạ Kiếm Bội thống khổ nhìn Hữu Nhàn , im lặng không trả lời.
“ Ngươi không đồng ý, ta sẽ đi ngay bây giờ. Nơi này bình thường không có người tới , nếu bị nhốt ở đây hai , ba ngày, thì cho dù ngươi có được cứu ra thì chân của ngươi cũng sẽ bị tàn phế. Lại nói nếu như ngươi không may mắn , ngươi cũng có thể sẽ chết đói a ! Đến lúc đó ngươi cũng không thể đuổi theo ta được nữa a.”
Hữu Nhàn đe dọa hắn , vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc muốn khuyên giải .
Sắc mặtHạ Kiếm Bội đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy dọc xuống.
Hắn hiển nhiên là đã trúng kế, tin tưởng những gì nàng nói.
“ T a cam đoan! Ta cam đoan! Vương phi nương nương, người mau giúp ta đem cái bẫy chết tiệt này cởi ra đi a!”
Hắn không hề kiên trì, đáng thương cầu khẩn.
“ Ngươi nói lời giữ lời?”
Hữu Nhàn nheo mắt lại, nếu như hắn nuốt lời , như vậy không phải là nàng bị lỗ vốn sao?
“ Ta đảm bảo giữ lời ! Cô nãi nãi của ta ơi, người nói cái gì thì chính là cái đó!”
Hắn đã đau đến mức muốn kêu mẹ rồi, bây giờ cho dù có muốn bảo hắn thừa nhận hắn là một thằng nhóc, hắn cũng đành phải thừa nhận.
Hữu Nhàn giảo hoạt cười cười, giả bộ từ bi đại lượng mà nói.
“ Được, thấy ngươi thành tâm hối cải như vậy ta sẽ thả ngươi đi.”
Hữu Nhàn ngổi xổm xuống, từ trong ống tay áo lấy ra một cái chìa khó nhỏ , mở khóa của bẫy chuột giải thoát cho hắn.
“ Tất cả chỉ là ngoại thương, cũng may không có gì đáng ngại. Tuy nhiên đây đều là do ngươi gieo gió gặp bão, coi như là cho ngươi một chút giáo huấn, về sau nhớ kĩ một chút.”
Hữu Nhàn cúi đầu nhìn nhìn những vết thương trên người hắn.
Nàng nói với Hạ Kiếm Bội xong liền giật mình cảm thấy những lời bản thân mình vừa mới nói vô cùng quen thuộc ……….
Những lời này , hình như là những lời Thuộc Phong thường xuyên nói với chính nàng.
“ Cám ơn ……………”
Thoát khỏi cái bẫy chuột quỷ quái, lúc này Hạ Kiếm Bội mới có thể ngẩn đầu nên nhìn Hữu Nhàn , bất chợt ngay đúng lúc Hữu Nhàn đang cúi xuống nhìn hắn.
Gương mặt của mỹ nhân gần trong gang tấc khiến cho hắn nhìn tới ngây người , giống như bị trúng cổ độc vậy, hoàn toàn không thể rời ánh mắt đi được.
Được nhìn nữ nhân mà hắn mơ ước bao lâu nay khiến hắn vui sướng tới mức thất thần , những vết thương nhỏ nhoi trên chân đã sớm bị hắn vứt nên chín tầng mây.
“ Ngươi làm gì thế?”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu nên, nhìn thấy bộ dạng thèm thồng háo sắc của hắn liền nhíu đầu lông mày, không vui hỏi.
“ T a , ta không có làm cái gì nha!”
Hạ Kiếm Bội nhanh chóng thu lại anh mắt, giả bộ hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Cẩu cải bất liễu cật thỉ!” (**)
(**): nghĩa là chó không sửa được tật ăn shit
Hữu Nhàn tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đứng dậy định bỏ đi .
Loại người này dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, còn lâu mới bằng được Thuộc Phong của nàng.
Mặc dù người Thuộc Phong yêu không phải là nàng, nhưng hắn là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vì dung mạo của một nữ nhân mà quyết định yêu thích một ai đó , nếu hắn yêu một người nào đó sẽ tuyệt đối chung tình, tuyệt không phụ bạc người mình yêu.
“ Thuộc vương phi!”
Hạ Kiếm Bội thấy nàng muốn bỏ đi liền vội vàng khéo mép váy của nàng lại.
“ Ngươi làm cái gì thế hả ? Lập tức buông tay!”
Hữu Nhàn bị chọc giận, nhíu chặt đôi lông mày.
“ Nàng hứa không bỏ đi , ta liền lập tức buông tay”
Hạ Kiếm Bội tươi cười lấy lòng.
“ Ngươi, người này, sao có thể chơi xấu như vậy?”
Hắn giữ chặt váy của nàng, Hữu Nhàn lại không thể cứng rắn lôi kéo, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
“ Nang yên tâm, ta tuyệt không nuốt lời , ta cũng sẽ không tiếp tục đi theo làm phiền nang. Nhưng mà ta đường lặn lội xa tới đây, lại ở cùng một nhà với nàng. Cho dù chỉ gặp nhau có vài lần nhưng cũng có thể giống như bằng hữu bình thường tán gẫu vài câu được không?”
Hạ Kiếm Bội chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt như nước hồ mùa thu của nàng mà nói.
“ Chỉ là tán gẫu vài câu?”
Hữu Nhàn hoài nghi động cơ của hắn chẳng lẽ lại “ đơn thuần” như thế .
Hạ Kiếm Bội dùng sức gật gật đầu, con ngươi sác quắc có thần mong chờ nhìn nàng, khiến cho người ta không nỡ cự tuyệt.
Loại ánh mắt này khiến cho Hữu Nhàn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Thật ra hắn và chính mình , cũng có thể coi là cùng cảnh ngộ.
Chẳng qua , hắn thích nàng mà nàng lại thích Thuộc Phong.
Hữu Nhàn do dự suy nghĩ , dù sao bản thân mình cũng không có việc gì , một mình hắn lại từ nơi xa xôi chạy tới đây dù sao cũng là xa quê hương, cũng có chút đáng thương, liền túy ý tìm nơi ngồi xuống.