Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tử Ngọc nửa ngày mới thuận khí, nàng khuyên nhủ: “Quận chúa, chúng ta hay là đừng nên đi nữa. Đại nương trong vương phủ nói, những nữ tử nào chủ động thì về sau thường bị tướng công ăn tử. Huống hồ, người còn chưa lấy chồng, không thể nhìn lén cô gia tương lai!”
Quận chúa cũng thật là, làm gì có cô nương nào chưa xuất giá lại biểu hiện như con khỉ vậy chứ?
Hoàn toàn không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, vạn nhất bị lão Vương gia biết, khẳng định sẽ quở trách nàng không chăm sóc chủ tử cho tốt.
Hữu Nhàn chau mày, không vui mân mê miệng:
“Làm sao ngươi mới có nửa đường đã rút lui? Ta mặc kệ nhiều như vậy, khó khăn lắm chàng mới tới Vương phủ một chuyến, ta muốn đi nhìn chàng.”
Vừa dứt lời, Hữu Nhàn liền bỏ Tử Ngọc lại, lòng như lửa đốt chạy đến tiền sảnh.
“Ai ui! Chủ tử, người chờ ta một chút!”
Tử Ngọc mới dừng lại một chút đã thấy bóng Hữu Nhàn xa dần, vì vậy chỉ có thể bạt mạng đuổi theo.
★★★
Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc trốn sau tấm bình phong, Hữu Nhàn mở to đôi mắt trong veo như nước, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn bất phàm bên ngoài, một khắc cũng không rời khỏi người hắn.
Ngoài tiền sảnh, hắn và lão Vương gia đang nói chuyện với nhau, Hữu Nhàn vểnh tai, khẩn trương nghe lén——
“Thuộc Vương gia tuổi còn trẻ đã được phong Vương tước, thật là nhân tài quốc gia a!”
Thuộc Phong từ chối cho ý kiến, môi mỏng khẽ cười, hai tay nhún, thở dài nói :
“Lão Vương gia cất nhắc rồi, Thuộc mỗ chỉ là kẻ kế thừa Vương tước của gia phụ, vẫn chưa có công lao gì đáng được ca tụng.”
Lão Vương gia cười cười, khoát tay:
“Thuộc Vương gia quá khiêm nhường, người trong thiên hạ ai mà không biết thuộc Vương gia văn võ song toàn, sao có thể thành ta cất nhắc lên được?”
Hắn đối với tên con rể này càng xem càng thấy thích, tìm không ra tật xấu gì của hắn.
Thuộc Phong gợi lên khóe môi một chút đen tối.
“Thuộc mỗ lần này tới, một là đến cầu hôn, hai là muốn cùng ngài xác định ngày thành thân để còn sớm chuẩn bị, không làm Hữu Nhàn quận chúa bị bạc đãi.”
Lão Vương gia vui vẻ ra mặt.
“Hảo hảo hảo, hiền chất muốn khi nào thì cứ tổ chức lúc đó là được!”
Thuộc Phong lợi lạc khép hờ con ngươi.
“Nếu lão Vương gia đã đồng ý, mùng 8 đầu tháng sau là ngày hoàng đạo.”
Nếu thú nàng là kết cục đã định, vậy không cần thiết lề mà lề mề. (M: cụm từ này y nguyên bản cv nha!)
Lão Vương gia vỗ tay.
“Được! Nàng 6 năm trước đã năm nỉ ta đem nàng gả cho ngươi rồi đó! Nữ nhi của Giang Thái Ngôn ta có ánh mắt chọn vị hôn phụ thực độc đáo!”
Lão Vương gia lòng tràn đầy khen ngợi nhìn Thuộc Phong.
Cuộc hôn sự này hắn phải đi cầu Thái hoàng thái hậu mới được ân chuẩn.
Lúc ấy là sinh thần (sinh nhật) 10 tuổi của Hữu Nhàn, một phần vì đã ưng thuận tâm nguyện sau khi lớn lên muốn gả cho Thuộc Phong, một phần do có chút thưởng thức hắn, cho nên nhờ Thái hoàng thái hậu làm mai mối.
Quận chúa cũng thật là, làm gì có cô nương nào chưa xuất giá lại biểu hiện như con khỉ vậy chứ?
Hoàn toàn không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, vạn nhất bị lão Vương gia biết, khẳng định sẽ quở trách nàng không chăm sóc chủ tử cho tốt.
Hữu Nhàn chau mày, không vui mân mê miệng:
“Làm sao ngươi mới có nửa đường đã rút lui? Ta mặc kệ nhiều như vậy, khó khăn lắm chàng mới tới Vương phủ một chuyến, ta muốn đi nhìn chàng.”
Vừa dứt lời, Hữu Nhàn liền bỏ Tử Ngọc lại, lòng như lửa đốt chạy đến tiền sảnh.
“Ai ui! Chủ tử, người chờ ta một chút!”
Tử Ngọc mới dừng lại một chút đã thấy bóng Hữu Nhàn xa dần, vì vậy chỉ có thể bạt mạng đuổi theo.
★★★
Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc trốn sau tấm bình phong, Hữu Nhàn mở to đôi mắt trong veo như nước, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn bất phàm bên ngoài, một khắc cũng không rời khỏi người hắn.
Ngoài tiền sảnh, hắn và lão Vương gia đang nói chuyện với nhau, Hữu Nhàn vểnh tai, khẩn trương nghe lén——
“Thuộc Vương gia tuổi còn trẻ đã được phong Vương tước, thật là nhân tài quốc gia a!”
Thuộc Phong từ chối cho ý kiến, môi mỏng khẽ cười, hai tay nhún, thở dài nói :
“Lão Vương gia cất nhắc rồi, Thuộc mỗ chỉ là kẻ kế thừa Vương tước của gia phụ, vẫn chưa có công lao gì đáng được ca tụng.”
Lão Vương gia cười cười, khoát tay:
“Thuộc Vương gia quá khiêm nhường, người trong thiên hạ ai mà không biết thuộc Vương gia văn võ song toàn, sao có thể thành ta cất nhắc lên được?”
Hắn đối với tên con rể này càng xem càng thấy thích, tìm không ra tật xấu gì của hắn.
Thuộc Phong gợi lên khóe môi một chút đen tối.
“Thuộc mỗ lần này tới, một là đến cầu hôn, hai là muốn cùng ngài xác định ngày thành thân để còn sớm chuẩn bị, không làm Hữu Nhàn quận chúa bị bạc đãi.”
Lão Vương gia vui vẻ ra mặt.
“Hảo hảo hảo, hiền chất muốn khi nào thì cứ tổ chức lúc đó là được!”
Thuộc Phong lợi lạc khép hờ con ngươi.
“Nếu lão Vương gia đã đồng ý, mùng 8 đầu tháng sau là ngày hoàng đạo.”
Nếu thú nàng là kết cục đã định, vậy không cần thiết lề mà lề mề. (M: cụm từ này y nguyên bản cv nha!)
Lão Vương gia vỗ tay.
“Được! Nàng 6 năm trước đã năm nỉ ta đem nàng gả cho ngươi rồi đó! Nữ nhi của Giang Thái Ngôn ta có ánh mắt chọn vị hôn phụ thực độc đáo!”
Lão Vương gia lòng tràn đầy khen ngợi nhìn Thuộc Phong.
Cuộc hôn sự này hắn phải đi cầu Thái hoàng thái hậu mới được ân chuẩn.
Lúc ấy là sinh thần (sinh nhật) 10 tuổi của Hữu Nhàn, một phần vì đã ưng thuận tâm nguyện sau khi lớn lên muốn gả cho Thuộc Phong, một phần do có chút thưởng thức hắn, cho nên nhờ Thái hoàng thái hậu làm mai mối.