Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hữu Nhàn khuôn mặt tái nhợt vô lực nhìn hắn, không thể lý giải tại sao hắn có thể lấy loại thái độ vân đạm phong khinh này để nói với nàng những điều tàn nhẫn đó.
“Ân?”
Hắn phản dò xét liệt mâu.
“Ngươi không ủng hộ? Hoặc là, không muốn phối hợp?”
Trong mắt hắn mang theo chút uy hiếp.
“Không phải. . . . . .” Hữu Nhàn cúi đầu ngập ngừng ,” thiếp không phải không muốn phối hợp. . . . . .”
Hắn nhíu mày cười.
“Vậy thì tốt rồi!”
Hắn lỗ mãng nhếch môi liếc xéo nàng, cũng không mang một tia áy náy.
“Hữu Nhàn, ở Thuộc Vương Phủ có quen không? Ngươi từ nhỏ đã nằm quen giường, mấy đêm trước nhất định ngủ không ngon đi?”
Lão Vương gia đau lòng nhìn ái nữ, ánh mắt tràn ngập từ ái.
Hữu Nhàn liếc mắt nhìn Thuộc Phong bên cạnh, lăng lăng gật gật đầu.
“Nhàn Nhi ở Thuộc Vương Phủ hết thảy đều mạnh khỏe, không có gì là không quen, phụ vương yên tâm đi.”
Từ sau khi đến Thuộc Vương phủ rồi gặp không ít trắc trở, tính tình Hữu Nhàn theo bản năng thu liễm không ít, đặc biệt lúc ở trước mặt hắn.
Lão Vương gia vuốt râu cười nói:
“Ân, vậy là tốt rồi. Bản thân mình liền đối với Thuộc Phong nhất kiến chung tình, nói vậy khi về nơi ở của hắn, chắc con cũng sẽ không có gì là không quen.”
Nghe được bốn chữ ” nhất kiến chung tình”, thuộc Phong mày kiếm nhăn lại, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Phụ vương!” Hữu Nhàn nhìn thấy biểu tình của Thuộc Phong, vội vàng ngăn lại.” Người lại nói hươu nói vượn, Nhàn Nhi sẽ không để ý đến người nữa!”
Lão Vương gia gặp Hữu Nhàn làm nũng, tiếp tục trêu nàng:
“Ui! Nữ nhi ngoan, đỏ mặt a? Thật là, đã lập gia đình rồi mà còn e lệ như vậy ư?”
“Phụ vương!”
“Được rồi được rồi, nữ nhi bảo bối, phụ vương ta không nói nữa được chưa?”
Thấy nữ nhi yêu quý sinh khí, Lão Vương gia lập tức cười lành giảng hòa.
Kỳ thật, Hữu Nhàn cũng không phải e lệ, chỉ là hắn đã không còn nhớ rõ sự tình ngày đó, thế nên nàng nghĩ không cần thiết đề cập lại.
Huống hồ, nàng cũng không cho rằng, hắn sẽ vì vài câu nói vui đùa lúc trước mà thay đổi thái độ với nàng.
Thuộc Phong bất động thanh sắc nhìn đôi phụ thân và nữ nhi nói chuyện với nhau, âm thầm bĩu môi cười lạnh ——
Trách không được tính tình đại tiểu thư của Giang Hữu Nhàn lớn như vậy, thì ra đều là vì được Giang lão Vương gia sủng tới tận trời.
“Vậy người phải hứa với con không bao giờ được nói lung tung!”
Hữu Nhàn tích cực nói, một đôi mắt con thỏ thỉnh thoảng lại nghiêng nhìn thân ảnh cao to bên cạnh.
“Hứa hứa hứa!” Lão Vương gia nhận lời gật đầu, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hữu Nhàn, ánh mắt đột nhiên chuyển sang áy náy, “Thật sự là triều đình đột nhiên hạ mệnh lênh, vì vậy đem đại sự của con làm trễ nải.”
Nếu không phải rời đi kinh thành là việc không có cách nào thoái thác, hắn mới luyến tiếc đi lâu như vậy, làm trễ nải ngày Hữu Nhàn về thăm phụ mẫu.
“Ân?”
Hắn phản dò xét liệt mâu.
“Ngươi không ủng hộ? Hoặc là, không muốn phối hợp?”
Trong mắt hắn mang theo chút uy hiếp.
“Không phải. . . . . .” Hữu Nhàn cúi đầu ngập ngừng ,” thiếp không phải không muốn phối hợp. . . . . .”
Hắn nhíu mày cười.
“Vậy thì tốt rồi!”
Hắn lỗ mãng nhếch môi liếc xéo nàng, cũng không mang một tia áy náy.
“Hữu Nhàn, ở Thuộc Vương Phủ có quen không? Ngươi từ nhỏ đã nằm quen giường, mấy đêm trước nhất định ngủ không ngon đi?”
Lão Vương gia đau lòng nhìn ái nữ, ánh mắt tràn ngập từ ái.
Hữu Nhàn liếc mắt nhìn Thuộc Phong bên cạnh, lăng lăng gật gật đầu.
“Nhàn Nhi ở Thuộc Vương Phủ hết thảy đều mạnh khỏe, không có gì là không quen, phụ vương yên tâm đi.”
Từ sau khi đến Thuộc Vương phủ rồi gặp không ít trắc trở, tính tình Hữu Nhàn theo bản năng thu liễm không ít, đặc biệt lúc ở trước mặt hắn.
Lão Vương gia vuốt râu cười nói:
“Ân, vậy là tốt rồi. Bản thân mình liền đối với Thuộc Phong nhất kiến chung tình, nói vậy khi về nơi ở của hắn, chắc con cũng sẽ không có gì là không quen.”
Nghe được bốn chữ ” nhất kiến chung tình”, thuộc Phong mày kiếm nhăn lại, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Phụ vương!” Hữu Nhàn nhìn thấy biểu tình của Thuộc Phong, vội vàng ngăn lại.” Người lại nói hươu nói vượn, Nhàn Nhi sẽ không để ý đến người nữa!”
Lão Vương gia gặp Hữu Nhàn làm nũng, tiếp tục trêu nàng:
“Ui! Nữ nhi ngoan, đỏ mặt a? Thật là, đã lập gia đình rồi mà còn e lệ như vậy ư?”
“Phụ vương!”
“Được rồi được rồi, nữ nhi bảo bối, phụ vương ta không nói nữa được chưa?”
Thấy nữ nhi yêu quý sinh khí, Lão Vương gia lập tức cười lành giảng hòa.
Kỳ thật, Hữu Nhàn cũng không phải e lệ, chỉ là hắn đã không còn nhớ rõ sự tình ngày đó, thế nên nàng nghĩ không cần thiết đề cập lại.
Huống hồ, nàng cũng không cho rằng, hắn sẽ vì vài câu nói vui đùa lúc trước mà thay đổi thái độ với nàng.
Thuộc Phong bất động thanh sắc nhìn đôi phụ thân và nữ nhi nói chuyện với nhau, âm thầm bĩu môi cười lạnh ——
Trách không được tính tình đại tiểu thư của Giang Hữu Nhàn lớn như vậy, thì ra đều là vì được Giang lão Vương gia sủng tới tận trời.
“Vậy người phải hứa với con không bao giờ được nói lung tung!”
Hữu Nhàn tích cực nói, một đôi mắt con thỏ thỉnh thoảng lại nghiêng nhìn thân ảnh cao to bên cạnh.
“Hứa hứa hứa!” Lão Vương gia nhận lời gật đầu, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hữu Nhàn, ánh mắt đột nhiên chuyển sang áy náy, “Thật sự là triều đình đột nhiên hạ mệnh lênh, vì vậy đem đại sự của con làm trễ nải.”
Nếu không phải rời đi kinh thành là việc không có cách nào thoái thác, hắn mới luyến tiếc đi lâu như vậy, làm trễ nải ngày Hữu Nhàn về thăm phụ mẫu.