-
Chương 22
"Tại sao?" Ðợi người tà đạo đi sạch, Phong Vân Vô Kị truy hỏi.
"Tại sao cái gì?" Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu ,nhìn Phong Vân Vô Kị , mỗi một cử động, có một vẻ tiêu sái,từ từ phát tán ra xung quanh.
"Tại sao muốn giúp một người lạ như ta?" Phong Vân Vô Kị không thừa nhận đối phương vô duyên vô cớ giúp đỡ bản thân.
Tây Môn Y Bắc ngón tay búng ra một cái, Huyền minh quyển vừa bị người tà đạo tranh cướp, đánh nhau vỡ đầu chảy máu bị y vứt về phía Phong Vân Vô Kị ,sau đó quay người, bước từng bước trên không, hướng về phía xa đi tới.
"Bởi vì ngươi cũng là một kiếm khách." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc từ phía trước vọng lại, mang theo một nỗi niềm tịch mịch.
"Bởi vì ta cũng là một kiếm khách?" Phong Vân Vô Kị tử tế cân lường câu nói ấy, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không còn thấy kiếm khách thần bí kia nữa.
"Thiếu niên này, ngày sau ở U Minh Phong, do ta bảo hộ.Ai dám động vào y, thì sẽ như ngọn núi này." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc như u hồn dưới địa ngục phiêu đ ãng trong không trung, nhưng Phong Vân Vô Kị biết đó chỉ là âm thanh lưu lại của y từ trước.
Câu nói vừa xong, một ánh kiếm quang từ chân trời loé lên, vừa hiện ra đã biến mất, lúc lâu không có âm thanh, bốn phía một khoảng tĩnh lặng.
Ầm ầm ầm!
Ðột nhiên phía trước Phong Vân Vô Kị , một ngọn núi cao ngàn trượng đột nhiên từ sườn núi đứt rời ra, từ sườn núi trở lên trên từ từ trượt xuống, rơi xuống sơn cốc, tiếng vọng vang lên trong thời gian dài.
Trời đất thêm im lặng và lạnh lẽo, chỉ còn tiếng gió thổi trong không trung.
Chỉ có một chiêu, chỉ xuất một kiếm.
Kiếm đạo như vậy, khả dĩ đã đạt tới đỉnh phong rồi. Phong Vân Vô Kị im lặng đứng trên không, nhìn hướng Tây Môn Y Bắc rời đi, đột nhiên có chút sáng tỏ. Người này tu kiếm đã bước vào một thiên đạo, hơn nữa nay đã tu đến cực chí của thiên đạo ấy,tu kiếm như vậy, đã không còn gì nữa.Người như vậy mà nói, chỉ có một chiêu, chỉ xuất một kiếm, nhưng một kiếm này, ai có thể đỡ được.
Một chiêu xuất ra, một kiếm lập tức phân thắng phụ, địch không chết,thì ta chết, đó là kiếm thuộc sát đạo!
Tình hình Tây Môn Y Bắc xuất kiếm, Phong Vân Vô Kị thử nghĩ bản thân đối diện với một kiếm ấy: Một ánh kiếm quang hoành không xuất thế...
Mồ hôi từ trên trán rơi xuống như mưa, một kiếm ấy, Phong Vân Vô Kị tự nhận tất tử.Một kiếm ấy, đã mạnh đến độ, hoàn toàn không quản chiêu thức của đối phương, cảnh giới một chiêu giết địch.
"Người ấy là người như thế nào?Có thể khả dĩ cầm kiếm, tu đến dạng cảnh giới nghe thấy đã phát sợ ấy." Phong Vân Vô Kị lầm rầm nói, đầu hướng lên trời, nhất thời đã phát ngốc.
Lúc lâu, Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, đi theo phía Nam, thế giới băng tuyết này,không thích hợp cho y ở lại...
Trên đường trải qua từng ngọn núi,vô số đạo thần thức lướt qua trên người y, rồi như thuỷ triều rút nhanh chóng quay lại, uy danh của Tây Môn Y Bắc , không ngờ lớn như vậy.
Nửa ngày sau, Phong Vân Vô Kị cuối cùng đi khỏi thế giới băng tuyết này, đứng ở biên giới tuyết vực, một nửa là băng tuyết, một nửa là vùng đất trời xanh tươi, nh ư ng giữa băng tuyết và đất đai, một bóng người màu nâu,ngạo nhiên ở đó.
Bóng người màu nâu quay người lại, một đầu tóc nâu dài tung bay,lộ ra một đôi mắt trắng dã. Người này cười nhìn Phong Vân Vô Kị đang bước trên không,nói: "Chúng ta, lại gặp lại rồi."
Sát na người này quay người lại,tâm thần Phong Vân Vô Kị chấn động mạnh: "Là ngươi....Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện."
Người áo nâu gật đầu,thong thả dùng chân phải đạp vào không khí, chớp mắt, biến mất khỏi chỗ cũ,xuất hiện ở nơi trước thân Phong Vân Vô Kị không đầy mười trượng,biến hoá do cực tĩnh đến cực động ấy,làm người nhìn khó chịu vô cùng.
"Ngươi không chết, đạo chủ rất giận dữ." Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện ngữ khí không có chút biến hoá, như một xác chết biết đi không có tình cảm.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi thật thông minh, tại sao vừa rồi không động thủ, đợi ta rời khỏi nơi này, mới xuất hiện?Liệu có phải là sợ Tây Môn Y Bắc ."
"Người áo nâu bình thản gật đầu, bình đạm nói: "Kiếm đạo của y quá cực đoan, ta không muốn cùng y liều mạng!Cũng không hẳn nếu cần."
"Ngươi ra tay đi." Phong Vân Vô Kị không muốn nói nhiều, đã biết rõ đối phương không thể lay động, bản thân chuẩn bị tuỳ thời đối phó với tấn công của đối phương.
Nam tử áo nâu ngẩng đầu lên,nhìn Phong Vân Vô Kị bình tĩnh,trường kiếm từ trong ống tay áo to bên phải xuất ra, trường kiếm tuy chưa rời khỏi vỏ, nhưng Phong Vân Vô Kị đã nghe thấy tiếng kiếm reo càng lúc càng rõ .
Một vỏ trường kiếm màu nâu từ trên không bắn ra,Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Không kịp nhìn rõ , linh cảm một ánh kiếm quang sắc nhọn đã sắp tiếp cận thân thể, Phong Vân Vô Kị hít một hơi dài, thân thể lập tức trở nên mềm dẻo,trượt ra phía sau.
Nơi nguyên là chỗ của Phong Vân Vô Kị , hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện lại xuất hiện,trong tay phải của hắn nắm chặt chuôi kiếm, là một tư thế cầm kiếm kì quái.
Hộ pháp áo nâu ngẩng đầu lên,trong ánh mắt loé lên tia kì dị,sau đó đầu cúi xuống, phía Phong Vân Vô Kị ,hộ pháp áo nâu lại xuất hiện, một kiếm chém lên một vệt,một đạo kiếm khí màu nâu mờ mờ phá không bay tới.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp của Phong Vân Vô Kị đã có thể phát huy mười phần uy lực,chỉ cần một chút gió,có thể làm y mượn thế bay đi,đường kiếm khí chém vào hư không.
Hữu hộ pháp thu lại trường kiếm, quét lên một đường bên thân,rồi như bất động, lập tức Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy, đó chỉ là một tàn ảnh, bản thân hắn đã không còn ở tại chỗ cũ.
Sau lư ng một tia kiếm khí vô thanh vô tức thâu tập,nhưng chỉ phóng qua bên dưới Phong Vân Vô Kị .
Một kiếm lại một kiếm,liên miên bất tuyệt,trên kiếm phát ra lớp khói cổ quái tán phát ra,không trung có mùi vị thối nát, trong không trung, đã xuất hiện thêm mười người áo nâu, một người vừa biến mất, lại có thêm nhiều ngưới mới sinh ra,mỗi người áo nâu đ ều giữ những tư thế bất đồng khi vung kiếm.
Nhưng càng thêm quỷ dị là Phong Vân Vô Kị .Ðó không phải là những động tác của con người có thể làm được, thân thể cong cong lướt đi, như một tờ giấy,theo ý về góc độ bẻ cong.Hữu hộ pháp xuất thủ hơn ngàn kiếm, nhưng không đắc thủ được một kiếm.
"Ðây là võ học gì của ngươi vậy?" Âm thanh của hữu hộ pháp trên không vang vọng, một chữ vừa nói, một chữ khác đã phát ra từ hướng khác.
Phong Vân Vô Kị từ giọng nói người này đã cảm thấy một chút dậy sóng trong lòng, trong lòng người này đang cực kỳ chán nản cùng buồn bực.
"Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp" Phong Vân Vô Kị tiện mồm nói.
Ðột nhiên,ảo ảnh đầy trời đột nhiên biến mất hết, cách Phong Vân Vô Kị không xa, nam tử áo nâu lại xuất hiện,chiếc áo choàng lớn lay động theo gió.
"Có tuyệt thế thân pháp như thế này, ngươi đã ở vào thế bất bại, kiếm của ta, có mạnh hơn nữa, cũng không thể làm ngươi bị thương." Nói xong,sau đó ngẩng lên,vỏ kiếm từ trên đất bay lên chui vào trong tay y.
Keng!Trường kiếm nhập bao, nam tử áo nâu không quay đầu nhằm hướng U Minh Phong đ i tới.
"Ðợi ta thu liễm được kiếm khí,không còn phát ra chút gió nào,sẽ lại tìm ngươi!"
Âm thanh xa dần, nhưng người đã không còn tung tích....
"Tại sao cái gì?" Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu ,nhìn Phong Vân Vô Kị , mỗi một cử động, có một vẻ tiêu sái,từ từ phát tán ra xung quanh.
"Tại sao muốn giúp một người lạ như ta?" Phong Vân Vô Kị không thừa nhận đối phương vô duyên vô cớ giúp đỡ bản thân.
Tây Môn Y Bắc ngón tay búng ra một cái, Huyền minh quyển vừa bị người tà đạo tranh cướp, đánh nhau vỡ đầu chảy máu bị y vứt về phía Phong Vân Vô Kị ,sau đó quay người, bước từng bước trên không, hướng về phía xa đi tới.
"Bởi vì ngươi cũng là một kiếm khách." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc từ phía trước vọng lại, mang theo một nỗi niềm tịch mịch.
"Bởi vì ta cũng là một kiếm khách?" Phong Vân Vô Kị tử tế cân lường câu nói ấy, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không còn thấy kiếm khách thần bí kia nữa.
"Thiếu niên này, ngày sau ở U Minh Phong, do ta bảo hộ.Ai dám động vào y, thì sẽ như ngọn núi này." Âm thanh của Tây Môn Y Bắc như u hồn dưới địa ngục phiêu đ ãng trong không trung, nhưng Phong Vân Vô Kị biết đó chỉ là âm thanh lưu lại của y từ trước.
Câu nói vừa xong, một ánh kiếm quang từ chân trời loé lên, vừa hiện ra đã biến mất, lúc lâu không có âm thanh, bốn phía một khoảng tĩnh lặng.
Ầm ầm ầm!
Ðột nhiên phía trước Phong Vân Vô Kị , một ngọn núi cao ngàn trượng đột nhiên từ sườn núi đứt rời ra, từ sườn núi trở lên trên từ từ trượt xuống, rơi xuống sơn cốc, tiếng vọng vang lên trong thời gian dài.
Trời đất thêm im lặng và lạnh lẽo, chỉ còn tiếng gió thổi trong không trung.
Chỉ có một chiêu, chỉ xuất một kiếm.
Kiếm đạo như vậy, khả dĩ đã đạt tới đỉnh phong rồi. Phong Vân Vô Kị im lặng đứng trên không, nhìn hướng Tây Môn Y Bắc rời đi, đột nhiên có chút sáng tỏ. Người này tu kiếm đã bước vào một thiên đạo, hơn nữa nay đã tu đến cực chí của thiên đạo ấy,tu kiếm như vậy, đã không còn gì nữa.Người như vậy mà nói, chỉ có một chiêu, chỉ xuất một kiếm, nhưng một kiếm này, ai có thể đỡ được.
Một chiêu xuất ra, một kiếm lập tức phân thắng phụ, địch không chết,thì ta chết, đó là kiếm thuộc sát đạo!
Tình hình Tây Môn Y Bắc xuất kiếm, Phong Vân Vô Kị thử nghĩ bản thân đối diện với một kiếm ấy: Một ánh kiếm quang hoành không xuất thế...
Mồ hôi từ trên trán rơi xuống như mưa, một kiếm ấy, Phong Vân Vô Kị tự nhận tất tử.Một kiếm ấy, đã mạnh đến độ, hoàn toàn không quản chiêu thức của đối phương, cảnh giới một chiêu giết địch.
"Người ấy là người như thế nào?Có thể khả dĩ cầm kiếm, tu đến dạng cảnh giới nghe thấy đã phát sợ ấy." Phong Vân Vô Kị lầm rầm nói, đầu hướng lên trời, nhất thời đã phát ngốc.
Lúc lâu, Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, đi theo phía Nam, thế giới băng tuyết này,không thích hợp cho y ở lại...
Trên đường trải qua từng ngọn núi,vô số đạo thần thức lướt qua trên người y, rồi như thuỷ triều rút nhanh chóng quay lại, uy danh của Tây Môn Y Bắc , không ngờ lớn như vậy.
Nửa ngày sau, Phong Vân Vô Kị cuối cùng đi khỏi thế giới băng tuyết này, đứng ở biên giới tuyết vực, một nửa là băng tuyết, một nửa là vùng đất trời xanh tươi, nh ư ng giữa băng tuyết và đất đai, một bóng người màu nâu,ngạo nhiên ở đó.
Bóng người màu nâu quay người lại, một đầu tóc nâu dài tung bay,lộ ra một đôi mắt trắng dã. Người này cười nhìn Phong Vân Vô Kị đang bước trên không,nói: "Chúng ta, lại gặp lại rồi."
Sát na người này quay người lại,tâm thần Phong Vân Vô Kị chấn động mạnh: "Là ngươi....Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện."
Người áo nâu gật đầu,thong thả dùng chân phải đạp vào không khí, chớp mắt, biến mất khỏi chỗ cũ,xuất hiện ở nơi trước thân Phong Vân Vô Kị không đầy mười trượng,biến hoá do cực tĩnh đến cực động ấy,làm người nhìn khó chịu vô cùng.
"Ngươi không chết, đạo chủ rất giận dữ." Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện ngữ khí không có chút biến hoá, như một xác chết biết đi không có tình cảm.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi thật thông minh, tại sao vừa rồi không động thủ, đợi ta rời khỏi nơi này, mới xuất hiện?Liệu có phải là sợ Tây Môn Y Bắc ."
"Người áo nâu bình thản gật đầu, bình đạm nói: "Kiếm đạo của y quá cực đoan, ta không muốn cùng y liều mạng!Cũng không hẳn nếu cần."
"Ngươi ra tay đi." Phong Vân Vô Kị không muốn nói nhiều, đã biết rõ đối phương không thể lay động, bản thân chuẩn bị tuỳ thời đối phó với tấn công của đối phương.
Nam tử áo nâu ngẩng đầu lên,nhìn Phong Vân Vô Kị bình tĩnh,trường kiếm từ trong ống tay áo to bên phải xuất ra, trường kiếm tuy chưa rời khỏi vỏ, nhưng Phong Vân Vô Kị đã nghe thấy tiếng kiếm reo càng lúc càng rõ .
Một vỏ trường kiếm màu nâu từ trên không bắn ra,Hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Không kịp nhìn rõ , linh cảm một ánh kiếm quang sắc nhọn đã sắp tiếp cận thân thể, Phong Vân Vô Kị hít một hơi dài, thân thể lập tức trở nên mềm dẻo,trượt ra phía sau.
Nơi nguyên là chỗ của Phong Vân Vô Kị , hữu hộ pháp của Phá Diệt Hư Không điện lại xuất hiện,trong tay phải của hắn nắm chặt chuôi kiếm, là một tư thế cầm kiếm kì quái.
Hộ pháp áo nâu ngẩng đầu lên,trong ánh mắt loé lên tia kì dị,sau đó đầu cúi xuống, phía Phong Vân Vô Kị ,hộ pháp áo nâu lại xuất hiện, một kiếm chém lên một vệt,một đạo kiếm khí màu nâu mờ mờ phá không bay tới.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp của Phong Vân Vô Kị đã có thể phát huy mười phần uy lực,chỉ cần một chút gió,có thể làm y mượn thế bay đi,đường kiếm khí chém vào hư không.
Hữu hộ pháp thu lại trường kiếm, quét lên một đường bên thân,rồi như bất động, lập tức Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy, đó chỉ là một tàn ảnh, bản thân hắn đã không còn ở tại chỗ cũ.
Sau lư ng một tia kiếm khí vô thanh vô tức thâu tập,nhưng chỉ phóng qua bên dưới Phong Vân Vô Kị .
Một kiếm lại một kiếm,liên miên bất tuyệt,trên kiếm phát ra lớp khói cổ quái tán phát ra,không trung có mùi vị thối nát, trong không trung, đã xuất hiện thêm mười người áo nâu, một người vừa biến mất, lại có thêm nhiều ngưới mới sinh ra,mỗi người áo nâu đ ều giữ những tư thế bất đồng khi vung kiếm.
Nhưng càng thêm quỷ dị là Phong Vân Vô Kị .Ðó không phải là những động tác của con người có thể làm được, thân thể cong cong lướt đi, như một tờ giấy,theo ý về góc độ bẻ cong.Hữu hộ pháp xuất thủ hơn ngàn kiếm, nhưng không đắc thủ được một kiếm.
"Ðây là võ học gì của ngươi vậy?" Âm thanh của hữu hộ pháp trên không vang vọng, một chữ vừa nói, một chữ khác đã phát ra từ hướng khác.
Phong Vân Vô Kị từ giọng nói người này đã cảm thấy một chút dậy sóng trong lòng, trong lòng người này đang cực kỳ chán nản cùng buồn bực.
"Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp" Phong Vân Vô Kị tiện mồm nói.
Ðột nhiên,ảo ảnh đầy trời đột nhiên biến mất hết, cách Phong Vân Vô Kị không xa, nam tử áo nâu lại xuất hiện,chiếc áo choàng lớn lay động theo gió.
"Có tuyệt thế thân pháp như thế này, ngươi đã ở vào thế bất bại, kiếm của ta, có mạnh hơn nữa, cũng không thể làm ngươi bị thương." Nói xong,sau đó ngẩng lên,vỏ kiếm từ trên đất bay lên chui vào trong tay y.
Keng!Trường kiếm nhập bao, nam tử áo nâu không quay đầu nhằm hướng U Minh Phong đ i tới.
"Ðợi ta thu liễm được kiếm khí,không còn phát ra chút gió nào,sẽ lại tìm ngươi!"
Âm thanh xa dần, nhưng người đã không còn tung tích....