Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Edit: kaylee
"Không dám?" Nụ cười của Cố Nhược Vân dần dần biến thành lãnh lẽo, trong đôi mắt trong veo một mảnh khí phách nghiêm nghị lẫm liệt, "Vậy từ nay về sau, các ngươi liền nhớ kỹ cho ta! Nếu lại có người nói ta là phế vật, ta đây không để ý cho các ngươi lãnh giáo một chút thực lực của ta! Cố Nhược Vân ta, là nữ nhi của Cố Thiên, muội muội của Cố Sanh Tiêu, hai người bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài, ta tuyệt sẽ không làm mất mặt bọn họ!"
Cho dù Cố Nhược Vân không thèm để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng mà, nàng lại có người để ý.
Kiếp trước, nàng có phụ thân không bằng không có, đệ đệ thân ái nhất cũng không từng nhận được bảo hộ tốt nhất, vậy nếu đã có thể sống lại một đời, nàng liền thay thế Cố Nhược Vân mà sống, bảo vệ tốt thân nhân đời này, báo thù vì phụ thân!
Nàng tuyệt đối không để cho người nào vũ nhục bọn họ!
Chỗ không xa, gió nhẹ nhàng thổi, quần áo minh hoàng đứng thẳng ở giữa bụi cỏ, bắt mắt như thế, lại không người chú ý.
Hai mắt của Lãnh Ngôn Phong gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một thần sắc không dễ phát hiện, rất nhanh biến mất hầu như không còn.
"Cố Nhược Vân, đây cũng là phương pháp ngươi muốn khiến ta chú ý? Đáng tiếc, cho dù ngươi giả bộ giống thế nào, cũng không cách nào hấp dẫn bản Thái Tử, ở trong mắt của bản Thái Tử vĩnh viễn không thể dung nạp ngươi." (L: bó tay, bó chân, bó toàn thân ~ sao lại có người cứ thích ảo tưởng sức mạnh thế này???)
Ban đầu hắn là muốn qua Thiên Linh trận xem một chút tình huống, không nghĩ tới trông thấy tình cảnh này, Lãnh Ngôn Phong không tin bản thân đứng ở đối diện Cố Nhược Vân, nàng sẽ không hề phát hiện, nàng đương nhiên là thấy bản thân, mới nói như vậy.
Chỉ vì hắn đã từng nói qua, xứng đứng ở bên người hắn chỉ có cường giả!
Đáng tiếc, lúc này đây quả thật lại là Lãnh Ngôn Phong tự mình đa tình, mặc dù Cố Nhược Vân đã nhận ra sự xuất hiện của hắn, lại căn bản không có liếc hắn nhiều một cái.
"Các ngươi mấy kẻ ngu ngốc này, đối phó một phế vật lại còn có thể không dám lên!"
Đúng lúc này, một âm thanh kiêu ngạo đánh vỡ yên lặng, giống như hòn đá rơi vào trong nước, tạo ra từng đợt gợn sóng.
Chỉ thấy Lăng Hi dẫn theo một đám người từ sau đám người đi đến, cười lạnh nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Ta là nhận thấy được bên này dao động, nghi có bảo vật xuất hiện, cho nên mới đến tìm tòi kết quả, không nghĩ tới sẽ nghe được đối thoại của các ngươi, các ngươi nhiều người như vậy, thế mà lại sợ hãi phế vật này? Cho dù ta vũ nhục Cố Sanh Tiêu lại như thế nào? Hắn có một muội muội phế vật như vậy, quả thực là sỉ nhục của hắn! Còn có quỷ đoản mệnh cha (người cha chết sớm) của ngươi kia, nếu hắn còn sống nhìn thấy ngươi phế sài như vậy, phỏng chừng đều muốn tự sát! Cố Nhược Vân, ngươi nói ngươi còn sống có ích gì hả? Chỉ biết làm mất mặt cha huynh của ngươi, làm cho phụ thân đã chết của ngươi cũng phải hổ thẹn!"
Thích, thật thích!
Mỗi lần khi dễ phế vật này, chính là thích như vậy!
Nhưng mà, bản thân Lăng tiểu thiếu gia quá vui thích, không chút nào nhìn thấy con ngươi của Cố Nhược Vân co rụt lại……….....
"Tiểu thiếu gia, cẩn thận, nữ tử này vừa mới đánh bại Lâm Tây nhà Hộ Bộ Thị Lang."
Người bên cạnh lo lắng Lăng tiểu thiếu gia chịu thiệt, khẽ nhắc nhở một câu.
"Cái gì?"
Lăng Hi sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười phá lên: "Tốt xấu gì Lâm Tây cũng là Tụ Khí cấp năm, phế vật này đánh bại hắn? Đừng nói ta không tin, chỉ sợ toàn bộ Thanh Long Quốc cũng không có người sẽ tin tưởng, nói dối cũng không cao cấp một chút." (L: nghĩa là tên này nghĩ tên kia nói dối không có trình độ =))) nói dối cấp thấp không thể tin được)
Chính là khi nói hết những lời này, Lăng Hi đột nhiên nhìn thấy Lâm Tây nằm trên mặt đất, tươi cười trên mặt cứng lại một chút……....
Thật sự là hắn đến quá muộn, không nhìn thấy một màn phía trước, nếu không sẽ không không có chuẩn bị gì liền nhảy vào nhục nhã một trận.
Mà lúc này hắn nhìn thấy gì? Lâm Tây thân là Tụ Khí cấp năm, vậy mà im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, giống như là đã chết……….....
"Không dám?" Nụ cười của Cố Nhược Vân dần dần biến thành lãnh lẽo, trong đôi mắt trong veo một mảnh khí phách nghiêm nghị lẫm liệt, "Vậy từ nay về sau, các ngươi liền nhớ kỹ cho ta! Nếu lại có người nói ta là phế vật, ta đây không để ý cho các ngươi lãnh giáo một chút thực lực của ta! Cố Nhược Vân ta, là nữ nhi của Cố Thiên, muội muội của Cố Sanh Tiêu, hai người bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài, ta tuyệt sẽ không làm mất mặt bọn họ!"
Cho dù Cố Nhược Vân không thèm để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng mà, nàng lại có người để ý.
Kiếp trước, nàng có phụ thân không bằng không có, đệ đệ thân ái nhất cũng không từng nhận được bảo hộ tốt nhất, vậy nếu đã có thể sống lại một đời, nàng liền thay thế Cố Nhược Vân mà sống, bảo vệ tốt thân nhân đời này, báo thù vì phụ thân!
Nàng tuyệt đối không để cho người nào vũ nhục bọn họ!
Chỗ không xa, gió nhẹ nhàng thổi, quần áo minh hoàng đứng thẳng ở giữa bụi cỏ, bắt mắt như thế, lại không người chú ý.
Hai mắt của Lãnh Ngôn Phong gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một thần sắc không dễ phát hiện, rất nhanh biến mất hầu như không còn.
"Cố Nhược Vân, đây cũng là phương pháp ngươi muốn khiến ta chú ý? Đáng tiếc, cho dù ngươi giả bộ giống thế nào, cũng không cách nào hấp dẫn bản Thái Tử, ở trong mắt của bản Thái Tử vĩnh viễn không thể dung nạp ngươi." (L: bó tay, bó chân, bó toàn thân ~ sao lại có người cứ thích ảo tưởng sức mạnh thế này???)
Ban đầu hắn là muốn qua Thiên Linh trận xem một chút tình huống, không nghĩ tới trông thấy tình cảnh này, Lãnh Ngôn Phong không tin bản thân đứng ở đối diện Cố Nhược Vân, nàng sẽ không hề phát hiện, nàng đương nhiên là thấy bản thân, mới nói như vậy.
Chỉ vì hắn đã từng nói qua, xứng đứng ở bên người hắn chỉ có cường giả!
Đáng tiếc, lúc này đây quả thật lại là Lãnh Ngôn Phong tự mình đa tình, mặc dù Cố Nhược Vân đã nhận ra sự xuất hiện của hắn, lại căn bản không có liếc hắn nhiều một cái.
"Các ngươi mấy kẻ ngu ngốc này, đối phó một phế vật lại còn có thể không dám lên!"
Đúng lúc này, một âm thanh kiêu ngạo đánh vỡ yên lặng, giống như hòn đá rơi vào trong nước, tạo ra từng đợt gợn sóng.
Chỉ thấy Lăng Hi dẫn theo một đám người từ sau đám người đi đến, cười lạnh nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Ta là nhận thấy được bên này dao động, nghi có bảo vật xuất hiện, cho nên mới đến tìm tòi kết quả, không nghĩ tới sẽ nghe được đối thoại của các ngươi, các ngươi nhiều người như vậy, thế mà lại sợ hãi phế vật này? Cho dù ta vũ nhục Cố Sanh Tiêu lại như thế nào? Hắn có một muội muội phế vật như vậy, quả thực là sỉ nhục của hắn! Còn có quỷ đoản mệnh cha (người cha chết sớm) của ngươi kia, nếu hắn còn sống nhìn thấy ngươi phế sài như vậy, phỏng chừng đều muốn tự sát! Cố Nhược Vân, ngươi nói ngươi còn sống có ích gì hả? Chỉ biết làm mất mặt cha huynh của ngươi, làm cho phụ thân đã chết của ngươi cũng phải hổ thẹn!"
Thích, thật thích!
Mỗi lần khi dễ phế vật này, chính là thích như vậy!
Nhưng mà, bản thân Lăng tiểu thiếu gia quá vui thích, không chút nào nhìn thấy con ngươi của Cố Nhược Vân co rụt lại……….....
"Tiểu thiếu gia, cẩn thận, nữ tử này vừa mới đánh bại Lâm Tây nhà Hộ Bộ Thị Lang."
Người bên cạnh lo lắng Lăng tiểu thiếu gia chịu thiệt, khẽ nhắc nhở một câu.
"Cái gì?"
Lăng Hi sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười phá lên: "Tốt xấu gì Lâm Tây cũng là Tụ Khí cấp năm, phế vật này đánh bại hắn? Đừng nói ta không tin, chỉ sợ toàn bộ Thanh Long Quốc cũng không có người sẽ tin tưởng, nói dối cũng không cao cấp một chút." (L: nghĩa là tên này nghĩ tên kia nói dối không có trình độ =))) nói dối cấp thấp không thể tin được)
Chính là khi nói hết những lời này, Lăng Hi đột nhiên nhìn thấy Lâm Tây nằm trên mặt đất, tươi cười trên mặt cứng lại một chút……....
Thật sự là hắn đến quá muộn, không nhìn thấy một màn phía trước, nếu không sẽ không không có chuẩn bị gì liền nhảy vào nhục nhã một trận.
Mà lúc này hắn nhìn thấy gì? Lâm Tây thân là Tụ Khí cấp năm, vậy mà im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, giống như là đã chết……….....