Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2: Châu thường tụy hoa cái (2)
Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm một chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển trên mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.
______________
Lầu ba Phỉ Thúy Triều Châu, phòng đầu tiên.
Một nữ tử tóc dài áo đen chống má ngồi im lìm giữa phòng, trông ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh sắc say lòng, từ chỗ nàng ngồi có thể thấy ngoài song bích đào trải rộng, hoa đơm rực rỡ, xuân ý dạt dào.
Nàng ngồi trong bóng râm, làn da trắng tái, hơi thiếu hồng hào, nhưng mi thanh mục tú, dù không hẳn mỹ lệ nhưng cũng coi là xinh đẹp. Mặt mày nàng đoan chính, không mảy may giống một quái nhân đi đâu cũng đem theo cương thi dã quỷ.
Hơn nữa bên cạnh nàng trống không, làm gì có bóng dáng cương thi dã quỷ. Trên bàn có bầu rượu nhạt, một chén được châm nhưng không uống, chỉ đặt rất im, soi bóng nắng bên ngoài cửa sổ.
Nàng chính là Cô Quang, hậu duệ dị tộc vùng núi tây bắc, bộ tộc của nàng tên là Nguyệt Thiên Thủ. Người ta đồn Nguyệt Thiên Thủ là tộc vu yêu thần bí nhất trong núi, giỏi ngự quỷ từ thời viễn cổ. Tộc nhân ở chung với quỷ lâu ngày, thông hôn với lệ quỷ, trong máu có quỷ khí, không thể gặp ánh mặt trời.
Bộ tộc Nguyệt Thiên Thủ cả đời bầu bạn với quỷ, trăm năm nay rất hiếm kẻ kết hôn với người ngoại tộc, mà người đồng tộc thành hôn sinh con đều là thai chết. Nghe bảo vì quỷ khí xung khắc, trừ phi quỷ khí trên người phụ mẫu có thể dung hợp lẫn nhau, bằng không tất phải tuyệt hậu. Chính vì vậy, người trong tộc ngày càng ít, cho đến nay chỉ còn độ ba trăm.
Còn Cô Quang… là ngoại lệ vạn kẻ chưa chắc có một, là kết quả của một cuộc hôn nhân đồng tộc duy nhất còn sống sót.
Quỷ khí trên ngươi nàng gấp mười lần người trong tốộc, sức mạnh và số lượng quỷ nàng có thể sai khiến càng khiến người thường khó lòng tưởng tượng.
Tộc trưởng trục xuất nàng khỏi tộc vào năm nàng mười tuổi. Quỷ khí trên người nàng quá mạnh, có thể nói là nửa người nửa quỷ. Theo tộc quy, nàng không được coi là người, mà nên quy vào quỷ tộc, bị Nguyệt Thiên thủ tộc nhân sai khiến, nhưng Cô Quang quá mạnh, toàn tộc không một ai có thể sai khiến nàng, đành phỉa trục xuất.
Nàng đem theo quỷ mị mình sở hữu, lang thang từ năm mười tuổi, cho đến nay đã tròn tám năm.
Bóng dáng phụ mẫu và tộc nhân đã mơ hồ từ lâu. Nàng xưa nay vốn khác người, không thể gặp ánh mặt trời, không thể vào Phật đường, nàng phải ăn thịt, không được ăn bất cứ một món chay nào; thậm chí vào những đêm trăng tròn, nàng còn phải cho quỷ mị của mình uống máu tươi.
Nếu nàng là người, tại sao phải sống đời của quỷ?
Nếu nàng là quỷ, tại sao địa ngục không dung chứa nàng?
Vì sao nàng không thể ngừng lưu lạc giữa trần thế? Vì sao phải ở dưới cùng một bầu trời với vô số con người? Vì sao không thể giống như quỷ, hóa thành hơi mây bóng khói mà đi? Vì sao nàng phải giống người, phải ăn cơm, phải ngủ, thậm chí, phải bệnh và chết?
Vì sao?
Rốt cuộc nàng là gì?
Không phải người, không phải quỷ, là một loài quái vật không tên.
Không ai hoan nghênh quái vật.
“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ khẽ, nhẹ mà vững vàng, kẻ gõ cửa là người lễ độ, thong dong điềm tĩnh.
Cô Quang quay lại, nàng không có bạn, chưa từng có ai tìm, trừ khi gõ nhầm phòng, liếc nhìn cửa phòng, cánh cửa đột ngột mở toang, “Nhầm phòng rồi.” Nàng hờ hững nói.
Cửa mở.
Kẻ bên ngoài tịnh không giật mình vì cửa mở bất ngờ, một luồng thánh khí nhà Phật ập vào khiến nàng ngộp thở, chớp mắt bóng quỷ lởn vởn khắp phòng, mười con quỷ chắn trước mặt nàng thành một bức tường, ngăn lại luồng thánh khí, bỗng nghe kẻ đứng bên ngoài dùng một giọng nói ôn hòa mà không chút tình cảm lên tiếng, “Đây có phải là Lục Cô Quang Lục cô nương?”
Nàng nhìn ra, thấy ngoài cửa một nam tử vận áo cà sa trắng toát, ôn nhuận hiền hòa, đoan chính ưu nhã, trên dưới toàn thân mãnh liệt tỏa ra dòng khí thánh khiết. Có thánh khí ấy hộ thân, quỷ mị bên người không thể bước tới gần y dù một bước.
Nàng không hoảng hốt, cũng chẳng bực mình, chỉ hờ hừng nói, “Cao nhân nhà Phật đến tìm ta, có phải lại định khoác lác đòi thay trời hành đạo, muốn thu ta về địa ngục?”
Nam tử bên ngoài nghiêm nghị vái nàng một vái, “cô nương hiểu lầm, bần tăng… ta thành tâm thành ý, mong được cưới cô nương làm vợ, chẳng rõ cô nương có đồng ý hay không?”
Kiếp này nàng chưa từng giật mình hay hoảng sợ, khi tai họa khiếp số sắp tới, nàng đều có dự cảm, nhưng nay bảy chữ “mong được cưới cô nương làm vợ” khiến nàng cau mày, giũ tay áo, một chiếc quạt đen tuyền nằm gọn trong tay. Nàng thong thả mở quạt, trên cánh quạt lờ mờ bóng quỷ phiêu tán, một hồi lâu sau, nàng cất giọng hững hờ, “Cưới vợ?”
Nam tử vận cà sa trắng toát gật đầu, đôi mắt trong veo bằng lắng, không hằn gợn ý đồ lường gạt.
Nàng ngó gã nam nhân áo trắng không mời mà tới ấy rất lâu, khẽ phe phẩy quạt trong tay, “Ngươi… nhất định là có ý đồ khác.”
Y không hề giấu giếm, gật đầu.
“Nếu ngươi có thể làm được ba việc…” Nàng trầm ngâm đôi chút, đột nhiên mỉm cười, “Ta sẽ đồng ý.”
“Việc gì?”
“Ta muốn có Cực Nhật Châu, Vô Ái Hồn.” Nụ cười trên môi nàng bỗng dưng tắt ngấm, “Còn có… qua được vạn quỷ phệ hồn trận của ta rồi nói sau!”
Nam tử vận cà sa trắng tuyết thoáng gật đầu, bóng đen trong phòng xoáy tít, gió tà thổi mạnh, những nhũ băng răng rắc đâm xuống từ khung cửa, mỗi cái đều sắc như dao. Một luồng khói đen tụ thành hình đầu người, xô thẳng vào ngực nam tử áo trắng, tức thời vô số đầu lâu vụt ra từ luồng khói, chụp tới người y.
Tay áo phất lên khẽ khàng, trong gió thoảng một mùi thơm mát lành như hoa lại chẳng phải hoa, như cỏ mà không phải cỏ, gian phòng dường như sáng bừng lên đôi chút, những khói đen, sọ quỷ, đầu lâu thảy hóa hư vô. Nam tử áo trắng soi đôi mắt trong veo vào nàng, chỉ cần nhấc tay đã gột sạch quỷ khí, tuyệt không kiêu ngạo, chỉ im lìm đứng đợi nàng lên tiếng.
Nàng nghẹn lời, vạn quỷ phệ hồn trận đã chon thây không biết bao nhiêu cao thủ, lại địch không nổi một cái phất tay của kẻ này. Cô Quang nhấc ly rượu nhạt nhấp một ngụm, “Ngươi tên gì?”
“Tục danh Nhậm Hoài Tô.” Dù đã thanh trừ quỷ mị, y vẫn đứng ở ngưỡng cửa, không đến gần nàng thêm dù là một bước.
Nhậm Hoài Tô? Nàng ngắm nghía y từ đầu xuống chân, với võ công và tu vi ấy, tuyệt đối không thể vì đột nhiên si mê mà đòi cưới nàng làm vợ nhỉ? Nhất địn có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó. Ha! Nàng bật cười, bất luận là lý do gì, đều chẳng phải chuyện tốt. Nhưng gã này tu vi cực cao, nếu y có điều muốn cầu nàng, vậy thì mượn dùng cũng không tệ. “Ngươi thật lợi hại, coi như ta đã gặp được người không sợ quỷ nhất.” Nàng nhịp ngón tay trên mặt bàn, mời y ngồi, “Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Cực Nhật Châu và Vô Ái Hồn, ta sẽ gả cho ngươi.” Hơi khựng lại, nàng chợt mỉm cười, “Bất luận lý do của ngươi là gì.”
Nhậm Hoài Tô vẫn đứng ngoài ngưỡng cửa, không bước vào trong, một hồi lâu sau mới đáp, “Cực Nhật Châu xa cách muôn trùng, chìm trong dung nham, cô nương ở đây chờ, nửa tháng sau ta sẽ mang châu về.”
Nàng lạnh nhạt nhìn y, “Không được, không phải ngươi muốn cưới ta sao? Ta phải đi cùng ngươi.”
Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi đi cùng y lại không muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất không phải phường gian tà, dẫu không biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.
______________
Lầu ba Phỉ Thúy Triều Châu, phòng đầu tiên.
Một nữ tử tóc dài áo đen chống má ngồi im lìm giữa phòng, trông ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh sắc say lòng, từ chỗ nàng ngồi có thể thấy ngoài song bích đào trải rộng, hoa đơm rực rỡ, xuân ý dạt dào.
Nàng ngồi trong bóng râm, làn da trắng tái, hơi thiếu hồng hào, nhưng mi thanh mục tú, dù không hẳn mỹ lệ nhưng cũng coi là xinh đẹp. Mặt mày nàng đoan chính, không mảy may giống một quái nhân đi đâu cũng đem theo cương thi dã quỷ.
Hơn nữa bên cạnh nàng trống không, làm gì có bóng dáng cương thi dã quỷ. Trên bàn có bầu rượu nhạt, một chén được châm nhưng không uống, chỉ đặt rất im, soi bóng nắng bên ngoài cửa sổ.
Nàng chính là Cô Quang, hậu duệ dị tộc vùng núi tây bắc, bộ tộc của nàng tên là Nguyệt Thiên Thủ. Người ta đồn Nguyệt Thiên Thủ là tộc vu yêu thần bí nhất trong núi, giỏi ngự quỷ từ thời viễn cổ. Tộc nhân ở chung với quỷ lâu ngày, thông hôn với lệ quỷ, trong máu có quỷ khí, không thể gặp ánh mặt trời.
Bộ tộc Nguyệt Thiên Thủ cả đời bầu bạn với quỷ, trăm năm nay rất hiếm kẻ kết hôn với người ngoại tộc, mà người đồng tộc thành hôn sinh con đều là thai chết. Nghe bảo vì quỷ khí xung khắc, trừ phi quỷ khí trên người phụ mẫu có thể dung hợp lẫn nhau, bằng không tất phải tuyệt hậu. Chính vì vậy, người trong tộc ngày càng ít, cho đến nay chỉ còn độ ba trăm.
Còn Cô Quang… là ngoại lệ vạn kẻ chưa chắc có một, là kết quả của một cuộc hôn nhân đồng tộc duy nhất còn sống sót.
Quỷ khí trên ngươi nàng gấp mười lần người trong tốộc, sức mạnh và số lượng quỷ nàng có thể sai khiến càng khiến người thường khó lòng tưởng tượng.
Tộc trưởng trục xuất nàng khỏi tộc vào năm nàng mười tuổi. Quỷ khí trên người nàng quá mạnh, có thể nói là nửa người nửa quỷ. Theo tộc quy, nàng không được coi là người, mà nên quy vào quỷ tộc, bị Nguyệt Thiên thủ tộc nhân sai khiến, nhưng Cô Quang quá mạnh, toàn tộc không một ai có thể sai khiến nàng, đành phỉa trục xuất.
Nàng đem theo quỷ mị mình sở hữu, lang thang từ năm mười tuổi, cho đến nay đã tròn tám năm.
Bóng dáng phụ mẫu và tộc nhân đã mơ hồ từ lâu. Nàng xưa nay vốn khác người, không thể gặp ánh mặt trời, không thể vào Phật đường, nàng phải ăn thịt, không được ăn bất cứ một món chay nào; thậm chí vào những đêm trăng tròn, nàng còn phải cho quỷ mị của mình uống máu tươi.
Nếu nàng là người, tại sao phải sống đời của quỷ?
Nếu nàng là quỷ, tại sao địa ngục không dung chứa nàng?
Vì sao nàng không thể ngừng lưu lạc giữa trần thế? Vì sao phải ở dưới cùng một bầu trời với vô số con người? Vì sao không thể giống như quỷ, hóa thành hơi mây bóng khói mà đi? Vì sao nàng phải giống người, phải ăn cơm, phải ngủ, thậm chí, phải bệnh và chết?
Vì sao?
Rốt cuộc nàng là gì?
Không phải người, không phải quỷ, là một loài quái vật không tên.
Không ai hoan nghênh quái vật.
“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ khẽ, nhẹ mà vững vàng, kẻ gõ cửa là người lễ độ, thong dong điềm tĩnh.
Cô Quang quay lại, nàng không có bạn, chưa từng có ai tìm, trừ khi gõ nhầm phòng, liếc nhìn cửa phòng, cánh cửa đột ngột mở toang, “Nhầm phòng rồi.” Nàng hờ hững nói.
Cửa mở.
Kẻ bên ngoài tịnh không giật mình vì cửa mở bất ngờ, một luồng thánh khí nhà Phật ập vào khiến nàng ngộp thở, chớp mắt bóng quỷ lởn vởn khắp phòng, mười con quỷ chắn trước mặt nàng thành một bức tường, ngăn lại luồng thánh khí, bỗng nghe kẻ đứng bên ngoài dùng một giọng nói ôn hòa mà không chút tình cảm lên tiếng, “Đây có phải là Lục Cô Quang Lục cô nương?”
Nàng nhìn ra, thấy ngoài cửa một nam tử vận áo cà sa trắng toát, ôn nhuận hiền hòa, đoan chính ưu nhã, trên dưới toàn thân mãnh liệt tỏa ra dòng khí thánh khiết. Có thánh khí ấy hộ thân, quỷ mị bên người không thể bước tới gần y dù một bước.
Nàng không hoảng hốt, cũng chẳng bực mình, chỉ hờ hừng nói, “Cao nhân nhà Phật đến tìm ta, có phải lại định khoác lác đòi thay trời hành đạo, muốn thu ta về địa ngục?”
Nam tử bên ngoài nghiêm nghị vái nàng một vái, “cô nương hiểu lầm, bần tăng… ta thành tâm thành ý, mong được cưới cô nương làm vợ, chẳng rõ cô nương có đồng ý hay không?”
Kiếp này nàng chưa từng giật mình hay hoảng sợ, khi tai họa khiếp số sắp tới, nàng đều có dự cảm, nhưng nay bảy chữ “mong được cưới cô nương làm vợ” khiến nàng cau mày, giũ tay áo, một chiếc quạt đen tuyền nằm gọn trong tay. Nàng thong thả mở quạt, trên cánh quạt lờ mờ bóng quỷ phiêu tán, một hồi lâu sau, nàng cất giọng hững hờ, “Cưới vợ?”
Nam tử vận cà sa trắng toát gật đầu, đôi mắt trong veo bằng lắng, không hằn gợn ý đồ lường gạt.
Nàng ngó gã nam nhân áo trắng không mời mà tới ấy rất lâu, khẽ phe phẩy quạt trong tay, “Ngươi… nhất định là có ý đồ khác.”
Y không hề giấu giếm, gật đầu.
“Nếu ngươi có thể làm được ba việc…” Nàng trầm ngâm đôi chút, đột nhiên mỉm cười, “Ta sẽ đồng ý.”
“Việc gì?”
“Ta muốn có Cực Nhật Châu, Vô Ái Hồn.” Nụ cười trên môi nàng bỗng dưng tắt ngấm, “Còn có… qua được vạn quỷ phệ hồn trận của ta rồi nói sau!”
Nam tử vận cà sa trắng tuyết thoáng gật đầu, bóng đen trong phòng xoáy tít, gió tà thổi mạnh, những nhũ băng răng rắc đâm xuống từ khung cửa, mỗi cái đều sắc như dao. Một luồng khói đen tụ thành hình đầu người, xô thẳng vào ngực nam tử áo trắng, tức thời vô số đầu lâu vụt ra từ luồng khói, chụp tới người y.
Tay áo phất lên khẽ khàng, trong gió thoảng một mùi thơm mát lành như hoa lại chẳng phải hoa, như cỏ mà không phải cỏ, gian phòng dường như sáng bừng lên đôi chút, những khói đen, sọ quỷ, đầu lâu thảy hóa hư vô. Nam tử áo trắng soi đôi mắt trong veo vào nàng, chỉ cần nhấc tay đã gột sạch quỷ khí, tuyệt không kiêu ngạo, chỉ im lìm đứng đợi nàng lên tiếng.
Nàng nghẹn lời, vạn quỷ phệ hồn trận đã chon thây không biết bao nhiêu cao thủ, lại địch không nổi một cái phất tay của kẻ này. Cô Quang nhấc ly rượu nhạt nhấp một ngụm, “Ngươi tên gì?”
“Tục danh Nhậm Hoài Tô.” Dù đã thanh trừ quỷ mị, y vẫn đứng ở ngưỡng cửa, không đến gần nàng thêm dù là một bước.
Nhậm Hoài Tô? Nàng ngắm nghía y từ đầu xuống chân, với võ công và tu vi ấy, tuyệt đối không thể vì đột nhiên si mê mà đòi cưới nàng làm vợ nhỉ? Nhất địn có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó. Ha! Nàng bật cười, bất luận là lý do gì, đều chẳng phải chuyện tốt. Nhưng gã này tu vi cực cao, nếu y có điều muốn cầu nàng, vậy thì mượn dùng cũng không tệ. “Ngươi thật lợi hại, coi như ta đã gặp được người không sợ quỷ nhất.” Nàng nhịp ngón tay trên mặt bàn, mời y ngồi, “Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Cực Nhật Châu và Vô Ái Hồn, ta sẽ gả cho ngươi.” Hơi khựng lại, nàng chợt mỉm cười, “Bất luận lý do của ngươi là gì.”
Nhậm Hoài Tô vẫn đứng ngoài ngưỡng cửa, không bước vào trong, một hồi lâu sau mới đáp, “Cực Nhật Châu xa cách muôn trùng, chìm trong dung nham, cô nương ở đây chờ, nửa tháng sau ta sẽ mang châu về.”
Nàng lạnh nhạt nhìn y, “Không được, không phải ngươi muốn cưới ta sao? Ta phải đi cùng ngươi.”
Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi đi cùng y lại không muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất không phải phường gian tà, dẫu không biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.