Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 882
Edit:Linhlady
"Ừ." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, "Hắn tên là Ngân Nguyệt."
Nhậm Chỉ An khẽ cười một tiếng, mang theo một tia tò mò của thiếu nữ.
"Tên này thật là kỳ quái."
Mạc Vân Quả kỳ quái nhìn cô nàng một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Nhậm Chỉ An đứng lên, hướng tới Mạc Vân Quả bên kia mà đi.
Khi hai người cách nhau khoảng hai bước, cô nàng ngừng lại, ngồi xổm xuống dưới.
"Nhìn chị như vậy, thật đúng là xinh đẹp ~"
Ánh mắt cô nàng như đang mỉm cười, nhưng tinh tế nhìn lại, lại cái gì cũng không có.
Lông mi Mạc Vân Quả buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
"Quan hệ giữa chị cùng Ngân Nguyệt rất tốt sao?"
Hai tay Nhậm Chỉ An chống ở trên mặt đất, bàn tay trắng nõn cùng sàn nhà hình thành một loại tương phản mãnh liệt.
Mạc Vân Quả vẫn như cũ không trả lời cô nàng, chỉ liếc qua tay cô nàng, sau đó nói: "Cô biết người chết như thế nào không?"
Nhậm Chỉ An sửng sốt, trên mặt treo nụ cười.
"Em nguyện ý nghe chị giải thích."
"Có người không thể phạm quy luật tự nhiên, chết già chết bệnh, có người bởi vì các loại chuyện ngoài ý muốn tử vong, cũng có người chịu không nổi thời gian phiền nhiễu mà chính mình lựa chọn tử vong......"
Giọng nói của Mạc Vân Quả thanh lãnh xa cách lại cao cao tại thượng, Nhậm Chỉ An hận thấu xương một Mạc Vân Quả như vậy.
Mạc Vân Quả như vậy, luôn khiến cô nàng nhớ tới một người, một người cô nàng vốn nghĩ đã quên, một người cô nàng tự tay gi3t ch3t.
"Mà có người......" Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, nhìn về phía Nhậm Chỉ An, "Tự mình tìm đường chết."
Vừa dứt lời, nơi Nhậm Chỉ An chống tay mắt biến thành một mảnh phế tích, tiếng nổ mạnh cùng với ánh sáng màu bạc gần như bao lấy Nhậm Chỉ An cùng Mạc Vân Quả.
Trên mặt Nhậm Chỉ An treo nụ cười cổ quái, cô nàng nhẹ nhàng nói: "Còn có người à...... Là bởi vì nói nhiều quá......"
Giọng nói của cô nàng mang theo sung sướng quái lạ, đáy mắt là điên cuồng thật sâu.
Khi ánh sáng bạc kia tan đi, nơi nàng đã biến thành một mảnh phế tích, Nhậm Chỉ An đứng ở giữa phế tích, cười đến vô cùng càn rỡ.
Mạc Vân Quả đứng ở giữa không trung, nhìn Nhậm Chỉ An cười đến điên cuồng, chậm rãi từ không trung hạ xuống dưới.
"Cô...... cô như thế nào lại......"
Ý cười trên mặt Nhậm Chỉ An còn không kịp thu hồi, liền thấy Mạc Vân Quả xuất hiện, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn qua vô cùng cổ quái.
"Ừ, tôi còn sống."
Mạc Vân Quả nhàn nhạt thoáng nhìn, đối với công kích của Nhậm Chỉ An cũng không để ở trong lòng.
"Không...... Như thế nào lại...... Hắn rõ ràng...... Hắn rõ ràng nói......"
Nhậm Chỉ An lắc đầu, không muốn thừa nhận sự thật này.
"Nếu là trước đây ta, quả thật tôi không nhận nổi công kích này, đáng tiếc......" Lực lượng của cô đã trở về, cái này khó khăn lắm chỉ tương đương một phần ngàn thực lực của Ngân Nguyệt, sao có thể làm cô bị thương?
Nhậm Chỉ An lắc đầu, trên mặt thoáng hiện điên cuồng.
"Không...... Không......"
"Cô nên trở về thế giới của cô." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, cô nhẹ nhàng vung tay lên, phòng phát sóng trực tiếp giấu trong đầu Nhậm Chỉ An bị rút ra.
Đó là một cái chùm ánh sáng màu trắng, mà Mạc Vân Quả có thể nhận thấy được, bên trong chùm sáng này có trộn lẫn một tia hồn lực của Ngân Nguyệt.
Ánh mắt Mạc Vân Quả lóe lóe, nếu cô không đoán sai, tia hồn lực này vẫn như cũ là chủ lực giúp Ngân Nguyệt hấp thu căn nguyên của mỗi thế giới......
Vũ trụ có ngàn ngàn vạn vạn cái thế giới, nếu muốn đích thân đến mỗi một thế giới đi hấp thu căn nguyên, vậy phải tốn không biết bao nhiêu năm.
"Ừ." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, "Hắn tên là Ngân Nguyệt."
Nhậm Chỉ An khẽ cười một tiếng, mang theo một tia tò mò của thiếu nữ.
"Tên này thật là kỳ quái."
Mạc Vân Quả kỳ quái nhìn cô nàng một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Nhậm Chỉ An đứng lên, hướng tới Mạc Vân Quả bên kia mà đi.
Khi hai người cách nhau khoảng hai bước, cô nàng ngừng lại, ngồi xổm xuống dưới.
"Nhìn chị như vậy, thật đúng là xinh đẹp ~"
Ánh mắt cô nàng như đang mỉm cười, nhưng tinh tế nhìn lại, lại cái gì cũng không có.
Lông mi Mạc Vân Quả buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
"Quan hệ giữa chị cùng Ngân Nguyệt rất tốt sao?"
Hai tay Nhậm Chỉ An chống ở trên mặt đất, bàn tay trắng nõn cùng sàn nhà hình thành một loại tương phản mãnh liệt.
Mạc Vân Quả vẫn như cũ không trả lời cô nàng, chỉ liếc qua tay cô nàng, sau đó nói: "Cô biết người chết như thế nào không?"
Nhậm Chỉ An sửng sốt, trên mặt treo nụ cười.
"Em nguyện ý nghe chị giải thích."
"Có người không thể phạm quy luật tự nhiên, chết già chết bệnh, có người bởi vì các loại chuyện ngoài ý muốn tử vong, cũng có người chịu không nổi thời gian phiền nhiễu mà chính mình lựa chọn tử vong......"
Giọng nói của Mạc Vân Quả thanh lãnh xa cách lại cao cao tại thượng, Nhậm Chỉ An hận thấu xương một Mạc Vân Quả như vậy.
Mạc Vân Quả như vậy, luôn khiến cô nàng nhớ tới một người, một người cô nàng vốn nghĩ đã quên, một người cô nàng tự tay gi3t ch3t.
"Mà có người......" Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, nhìn về phía Nhậm Chỉ An, "Tự mình tìm đường chết."
Vừa dứt lời, nơi Nhậm Chỉ An chống tay mắt biến thành một mảnh phế tích, tiếng nổ mạnh cùng với ánh sáng màu bạc gần như bao lấy Nhậm Chỉ An cùng Mạc Vân Quả.
Trên mặt Nhậm Chỉ An treo nụ cười cổ quái, cô nàng nhẹ nhàng nói: "Còn có người à...... Là bởi vì nói nhiều quá......"
Giọng nói của cô nàng mang theo sung sướng quái lạ, đáy mắt là điên cuồng thật sâu.
Khi ánh sáng bạc kia tan đi, nơi nàng đã biến thành một mảnh phế tích, Nhậm Chỉ An đứng ở giữa phế tích, cười đến vô cùng càn rỡ.
Mạc Vân Quả đứng ở giữa không trung, nhìn Nhậm Chỉ An cười đến điên cuồng, chậm rãi từ không trung hạ xuống dưới.
"Cô...... cô như thế nào lại......"
Ý cười trên mặt Nhậm Chỉ An còn không kịp thu hồi, liền thấy Mạc Vân Quả xuất hiện, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn qua vô cùng cổ quái.
"Ừ, tôi còn sống."
Mạc Vân Quả nhàn nhạt thoáng nhìn, đối với công kích của Nhậm Chỉ An cũng không để ở trong lòng.
"Không...... Như thế nào lại...... Hắn rõ ràng...... Hắn rõ ràng nói......"
Nhậm Chỉ An lắc đầu, không muốn thừa nhận sự thật này.
"Nếu là trước đây ta, quả thật tôi không nhận nổi công kích này, đáng tiếc......" Lực lượng của cô đã trở về, cái này khó khăn lắm chỉ tương đương một phần ngàn thực lực của Ngân Nguyệt, sao có thể làm cô bị thương?
Nhậm Chỉ An lắc đầu, trên mặt thoáng hiện điên cuồng.
"Không...... Không......"
"Cô nên trở về thế giới của cô." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, cô nhẹ nhàng vung tay lên, phòng phát sóng trực tiếp giấu trong đầu Nhậm Chỉ An bị rút ra.
Đó là một cái chùm ánh sáng màu trắng, mà Mạc Vân Quả có thể nhận thấy được, bên trong chùm sáng này có trộn lẫn một tia hồn lực của Ngân Nguyệt.
Ánh mắt Mạc Vân Quả lóe lóe, nếu cô không đoán sai, tia hồn lực này vẫn như cũ là chủ lực giúp Ngân Nguyệt hấp thu căn nguyên của mỗi thế giới......
Vũ trụ có ngàn ngàn vạn vạn cái thế giới, nếu muốn đích thân đến mỗi một thế giới đi hấp thu căn nguyên, vậy phải tốn không biết bao nhiêu năm.