Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Edit: Linhlady
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả đã sớm tỉnh lại, trên thực tế đêm qua cô không hề ngủ một chút nào.
Không khí trong sơn động làm cô không thoải mái, nhất thời không quen được.
Ngải Khắc bởi vì muốn cùng các tộc nhân ra ngoài đi săn thú nên đã đi từ rất sớm.
Chỉ còn lại có Ngải Sâm ham ngủ còn đang lười biếng nằm trong hang.
Mạc Vân Quả không quen thuộc nơi hoàn cảnh nơi này, cô cần một người dẫn đường, mà lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có Ngải Sâm.
Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm còn đang ngủ nướng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Mà Ngải Sâm đúng là bị lạnh tới tỉnh, hắn trợn mắt liền thấy Mạc Vân Quả, sợ tới mức toàn bộ thân thể đều co rụt lại.
"Đứng dậy, đi ra ngoài tìm thực vật."
Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát nói, Ngải Sâm nghe được hai chữ "Đồ ăn", đôi mắt xoát một chút liền sáng lên.
"Nơi nào có đồ ăn?" Ngải Sâm tạm thời bỏ xuống sợ hãi trong lòng, hưng phấn đứng lên nhìn Mạc Vân Quả.
"Không biết, cho nên mới muốn đi tìm." Mạc Vân Quả xoay người đi ra phía cửa sơn động.
Ngải Sâm nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, xung quanh đây đã không còn đồ ăn, nếu không anh trai đã không cần đi xa như vậy......
Ngải Sâm thở dài một hơi, nếu tiểu giống cái muốn đi ra ngoài đi dạo, như vậy hắn liền bồi cô đi......
Ngải Sâm mang theo Mạc Vân Quả đi tới bên ngoài rừng rậm, tuy rằng nói là bên ngoài rừng rậm, lại có rất nhiều thực vật.
Mạc Vân Quả nhìn kỹ, thật là phát hiện ra không ít thứ hữu ích.
Tỷ như có một mảng lớn hành lá xanh miết, tỷ như trên đầu rất nhiều quả quýt nhỏ đang đung đưa......
Sau khi quan sát mọi thứ, lại có vấn đề thứ hai cho Mạc Vân Quả liệu những thứ này có ăn được không, quỷ mới biết, những thứ cô quen thuộc ở địa phương xa lạ này có bị biến dị hay không.
Đang lúc Mạc Vân Quả khó xử, phòng phát sóng đột nhiên có người đánh thưởng cho cô.
"Người sử dụng kẻ thần bí đánh vui lòng nhận một quả quang não."
Mạc Vân Quả nghe được thanh âm này liền sửng sốt, mà lúc này, Đoàn Tử đúng lúc lên tiếng giải thích.
"Ký chủ thật là may mắn, quang não như bách khoa toàn thư có thể giúp kí chủ nhận biết đồ vật có thể ăn được hay không ở các vị diện, còn những công năng khác kí chủ vui lòng tự tìm hiểu."
Mạc Vân Quả nghe được lời này trong lòng vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn trưng khuôn mặt đơ vạn năm.
Mạc Vân Quả lấy được quang não, sau đó đeo vào cổ tay.
"Leng keng, đang ở trạng thái xác nhận chủ nhân, đang ở trạng thái download bối cảnh thế giới này......"
"Leng keng, download xong."
"Leng keng, quang não 007 xin được phục vụ chủ nhân."
Mạc Vân Quả nghe thấy nó nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua Ngải Sâm, xác định hắn nhìn không thấy đồ vật trên tay mình, cô mới thấp giọng nói một câu, "Rà quét chung quanh những thực vật có thể ăn được."
"Leng keng, chủ nhân không cần lên tiếng cũng có thể cùng ta nói chuyện ~ bởi vì 007 đang ở trạng thái cấp thấp, cho nên không thể trực tiếp rà quét tình huống chung quanh, yêu cầu chủ nhân đem đồ vật cầm ở trong tay, 007 mới có thể phán đoán có thể sử dụng hay không."
Mạc Vân Quả cũng biết bản thân không thể cưỡng cầu quá nhiều, cô tùy ý cầm một lá hành để cho 007 phán đoán.
"Đinh! Hành lá, có thể ăn."
Mạc Vân Quả:...... Thật đúng là ngắn gọn súc tích.
Nhưng với tình huống hiện tại bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, Mạc Vân Quả khó có khi cảm kích người khác lần này lại "Cảm ơn" người mới đánh thưởng kia.
Nhưng mà đáng tiếc chính là, Kẻ thần bí trước sau đều không xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp nữa, giống như hắn chỉ đi ngang qua tiện tay đánh thưởng mà thôi.
Mạc Vân Quả không suy nghĩ quá nhiều, ngược lại người trong phòng phát sóng lại vì chuyện này mà bùng nổ.
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả đã sớm tỉnh lại, trên thực tế đêm qua cô không hề ngủ một chút nào.
Không khí trong sơn động làm cô không thoải mái, nhất thời không quen được.
Ngải Khắc bởi vì muốn cùng các tộc nhân ra ngoài đi săn thú nên đã đi từ rất sớm.
Chỉ còn lại có Ngải Sâm ham ngủ còn đang lười biếng nằm trong hang.
Mạc Vân Quả không quen thuộc nơi hoàn cảnh nơi này, cô cần một người dẫn đường, mà lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có Ngải Sâm.
Mạc Vân Quả nhìn Ngải Sâm còn đang ngủ nướng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Mà Ngải Sâm đúng là bị lạnh tới tỉnh, hắn trợn mắt liền thấy Mạc Vân Quả, sợ tới mức toàn bộ thân thể đều co rụt lại.
"Đứng dậy, đi ra ngoài tìm thực vật."
Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát nói, Ngải Sâm nghe được hai chữ "Đồ ăn", đôi mắt xoát một chút liền sáng lên.
"Nơi nào có đồ ăn?" Ngải Sâm tạm thời bỏ xuống sợ hãi trong lòng, hưng phấn đứng lên nhìn Mạc Vân Quả.
"Không biết, cho nên mới muốn đi tìm." Mạc Vân Quả xoay người đi ra phía cửa sơn động.
Ngải Sâm nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, xung quanh đây đã không còn đồ ăn, nếu không anh trai đã không cần đi xa như vậy......
Ngải Sâm thở dài một hơi, nếu tiểu giống cái muốn đi ra ngoài đi dạo, như vậy hắn liền bồi cô đi......
Ngải Sâm mang theo Mạc Vân Quả đi tới bên ngoài rừng rậm, tuy rằng nói là bên ngoài rừng rậm, lại có rất nhiều thực vật.
Mạc Vân Quả nhìn kỹ, thật là phát hiện ra không ít thứ hữu ích.
Tỷ như có một mảng lớn hành lá xanh miết, tỷ như trên đầu rất nhiều quả quýt nhỏ đang đung đưa......
Sau khi quan sát mọi thứ, lại có vấn đề thứ hai cho Mạc Vân Quả liệu những thứ này có ăn được không, quỷ mới biết, những thứ cô quen thuộc ở địa phương xa lạ này có bị biến dị hay không.
Đang lúc Mạc Vân Quả khó xử, phòng phát sóng đột nhiên có người đánh thưởng cho cô.
"Người sử dụng kẻ thần bí đánh vui lòng nhận một quả quang não."
Mạc Vân Quả nghe được thanh âm này liền sửng sốt, mà lúc này, Đoàn Tử đúng lúc lên tiếng giải thích.
"Ký chủ thật là may mắn, quang não như bách khoa toàn thư có thể giúp kí chủ nhận biết đồ vật có thể ăn được hay không ở các vị diện, còn những công năng khác kí chủ vui lòng tự tìm hiểu."
Mạc Vân Quả nghe được lời này trong lòng vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn trưng khuôn mặt đơ vạn năm.
Mạc Vân Quả lấy được quang não, sau đó đeo vào cổ tay.
"Leng keng, đang ở trạng thái xác nhận chủ nhân, đang ở trạng thái download bối cảnh thế giới này......"
"Leng keng, download xong."
"Leng keng, quang não 007 xin được phục vụ chủ nhân."
Mạc Vân Quả nghe thấy nó nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua Ngải Sâm, xác định hắn nhìn không thấy đồ vật trên tay mình, cô mới thấp giọng nói một câu, "Rà quét chung quanh những thực vật có thể ăn được."
"Leng keng, chủ nhân không cần lên tiếng cũng có thể cùng ta nói chuyện ~ bởi vì 007 đang ở trạng thái cấp thấp, cho nên không thể trực tiếp rà quét tình huống chung quanh, yêu cầu chủ nhân đem đồ vật cầm ở trong tay, 007 mới có thể phán đoán có thể sử dụng hay không."
Mạc Vân Quả cũng biết bản thân không thể cưỡng cầu quá nhiều, cô tùy ý cầm một lá hành để cho 007 phán đoán.
"Đinh! Hành lá, có thể ăn."
Mạc Vân Quả:...... Thật đúng là ngắn gọn súc tích.
Nhưng với tình huống hiện tại bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, Mạc Vân Quả khó có khi cảm kích người khác lần này lại "Cảm ơn" người mới đánh thưởng kia.
Nhưng mà đáng tiếc chính là, Kẻ thần bí trước sau đều không xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp nữa, giống như hắn chỉ đi ngang qua tiện tay đánh thưởng mà thôi.
Mạc Vân Quả không suy nghĩ quá nhiều, ngược lại người trong phòng phát sóng lại vì chuyện này mà bùng nổ.