Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Cuối cùng đã được cứu rồi!
“Chào mừng cậu chủ về nhà!” Những người giúp việc đồng loạt cúi đầu, giọng nói vang dội không 3kìm nén được
sự vui vẻ.
“Giải tán đi.” Đan Thần Huân nghiêm nghị nói một câu, quản gia Ấn hiểu rõ tính cách của anh, lập1 tức xua tay ra
hiệu cho bọn họ lui xuống.
Ông ta đi theo sau lưng Đan Thần Huân, hai người cùng bước vào đại sảnh.
9
Cả đại sảnh được trang trí theo phong cách Trung Quốc trang nhã tinh tế, trước cửa sổ sát đất bày đầy cây xanh và
hoa cỏ, từ3ng chậu cây tinh tế được lau sạch sẽ bóng loáng, lá xanh được cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn đã biết được
chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày.
Cả đại sảnh tràn ngập màu xanh nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu, nhưng không mất đi vẻ trang nghiêm.
Đại sảnh rất lớn, chính giữa là cầu thang dẫn lên tầng hai, lan can đá cẩm thạch trắng mịn màng, lấp lánh ánh sáng
bạc như trân châu.
“A Huân…” Một người phụ nữ bước xuống từ cầu thang, bà mặc váy tơ tằm màu xanh sẫm, trên vai khoác áo
choàng màu trắng gạo thêu hoa văn.
Trông bà hơi vội vàng, lúc thấy bóng người cao lớn đứng trong sảnh, vẻ mặt lo lắng đã biến thành vui mừng. “A
Huân, con về rồi à? Về thì tốt, về thì tốt!” Người phụ nữ chạy đến nắm chặt tay anh, dường như buông tay ra là anh
sẽ biến mất: “Lão Ấn, ông mau đi dọn dẹp căn phòng của cậu chủ, chắc chắn thằng bé đã đói rồi, mau đi chuẩn bị
bữa khuya!”
“Bà chủ, ngày nào cũng có người quét dọn phòng cậu chủ, có thể vào ở bất cứ lúc nào, bữa khuya đã được chuẩn bị
xong rồi.” Ấn Văn Lương trả lời, ngày nào bọn họ cũng chuẩn bị những việc này, chỉ chờ cậu chủ quay về.
Bàn về hiệu suất làm việc và sự cẩn thận, không ai có thể so sánh với ông ta, đây cũng là lý do ông ta có địa vị vững
chắc trong nhà họ Đan. “Được được, phải nhớ làm đồ thằng bé thích ăn, không đồ ngọt, không hoa quả, nhất là sầu
riêng.” Bà liên tục dặn dò.
“Bà chủ, tôi biết rồi, bà yên tâm.” Quản gia Ấn mỉm cười, bà chủ là người hiểu biết, dịu dàng đoan trang, chỉ có lúc
đối mặt với cậu chủ mới tỏ ra lo lắng không yên như thế.
Dường như lúc này đã kích động đến luống cuống.
Thế nhưng mọi người đều hiểu tâm trạng của bà, cậu chủ bỏ nhà đi cả nửa năm, ông chủ không cho phép mọi
người đi tìm cậu ấy.
Bà chủ chịu đựng suốt nửa năm trời, bà chỉ có mỗi một đứa con trai, ngày nào cũng nhớ mong da diết, ăn không
ngon ngủ không yên. Cuối cùng đã chờ được con trai quay về, không có lời lẽ nào có thể miêu tả tâm trạng kích
động của bà.
“Mau chuẩn bị đồ ăn rồi mang đến phòng sách…”
“Không cần phiền vậy đâu, con không đói, hơn nữa đêm nay con cũng không ở lại.” Đan Thần Huân ngăn cản
quản gia, anh ôm vai mẹ nói nhỏ: “Hôm nay con chỉ về thăm mẹ, sẽ đi ngay thôi, mẹ đừng vất vả như thế.”
“Con vừa về, tại sao lại muốn đi nữa?” Vẻ mặt vui mừng lập tức biến mất, Đồng Nghệ Trân cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ
mất mát:“… A Huân, con xin lỗi ông nội con đi, con biết ông con luôn cố chấp mà, dù ông có sai cũng không chịu nhận, hai ông cháu
cử giảng có như vậy cũng không tốt, chẳng lẽ không nói chuyện với nhau cả đời à?”.
“.. A Huân, nửa năm rồi con không về, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, con về nhà đi! Nếu con không muốn thừa kế gia sản, cứ giao cho
chị con hoặc là chú con, chỉ cần con vui là được, mẹ sẽ cầu xin ông nội cho con!”
“Mẹ hiểu tính ông mà, ông sẽ không đồng ý đâu, mẹ..” Anh đờ bà ngồi xuống ghế sofa: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ tự giải quyết
chuyện của con.”
“Sao mẹ không lo lắng được?” Bà Đan nóng này, cảm xúc ngày càng kích động: “Nếu con không học trường cảnh sát thì đầu xảy ra
nhiều việc như vậy? Mẹ không hy vọng điều xa vời, chỉ mong con về nhà ở.”
“Chào mừng cậu chủ về nhà!” Những người giúp việc đồng loạt cúi đầu, giọng nói vang dội không 3kìm nén được
sự vui vẻ.
“Giải tán đi.” Đan Thần Huân nghiêm nghị nói một câu, quản gia Ấn hiểu rõ tính cách của anh, lập1 tức xua tay ra
hiệu cho bọn họ lui xuống.
Ông ta đi theo sau lưng Đan Thần Huân, hai người cùng bước vào đại sảnh.
9
Cả đại sảnh được trang trí theo phong cách Trung Quốc trang nhã tinh tế, trước cửa sổ sát đất bày đầy cây xanh và
hoa cỏ, từ3ng chậu cây tinh tế được lau sạch sẽ bóng loáng, lá xanh được cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn đã biết được
chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày.
Cả đại sảnh tràn ngập màu xanh nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu, nhưng không mất đi vẻ trang nghiêm.
Đại sảnh rất lớn, chính giữa là cầu thang dẫn lên tầng hai, lan can đá cẩm thạch trắng mịn màng, lấp lánh ánh sáng
bạc như trân châu.
“A Huân…” Một người phụ nữ bước xuống từ cầu thang, bà mặc váy tơ tằm màu xanh sẫm, trên vai khoác áo
choàng màu trắng gạo thêu hoa văn.
Trông bà hơi vội vàng, lúc thấy bóng người cao lớn đứng trong sảnh, vẻ mặt lo lắng đã biến thành vui mừng. “A
Huân, con về rồi à? Về thì tốt, về thì tốt!” Người phụ nữ chạy đến nắm chặt tay anh, dường như buông tay ra là anh
sẽ biến mất: “Lão Ấn, ông mau đi dọn dẹp căn phòng của cậu chủ, chắc chắn thằng bé đã đói rồi, mau đi chuẩn bị
bữa khuya!”
“Bà chủ, ngày nào cũng có người quét dọn phòng cậu chủ, có thể vào ở bất cứ lúc nào, bữa khuya đã được chuẩn bị
xong rồi.” Ấn Văn Lương trả lời, ngày nào bọn họ cũng chuẩn bị những việc này, chỉ chờ cậu chủ quay về.
Bàn về hiệu suất làm việc và sự cẩn thận, không ai có thể so sánh với ông ta, đây cũng là lý do ông ta có địa vị vững
chắc trong nhà họ Đan. “Được được, phải nhớ làm đồ thằng bé thích ăn, không đồ ngọt, không hoa quả, nhất là sầu
riêng.” Bà liên tục dặn dò.
“Bà chủ, tôi biết rồi, bà yên tâm.” Quản gia Ấn mỉm cười, bà chủ là người hiểu biết, dịu dàng đoan trang, chỉ có lúc
đối mặt với cậu chủ mới tỏ ra lo lắng không yên như thế.
Dường như lúc này đã kích động đến luống cuống.
Thế nhưng mọi người đều hiểu tâm trạng của bà, cậu chủ bỏ nhà đi cả nửa năm, ông chủ không cho phép mọi
người đi tìm cậu ấy.
Bà chủ chịu đựng suốt nửa năm trời, bà chỉ có mỗi một đứa con trai, ngày nào cũng nhớ mong da diết, ăn không
ngon ngủ không yên. Cuối cùng đã chờ được con trai quay về, không có lời lẽ nào có thể miêu tả tâm trạng kích
động của bà.
“Mau chuẩn bị đồ ăn rồi mang đến phòng sách…”
“Không cần phiền vậy đâu, con không đói, hơn nữa đêm nay con cũng không ở lại.” Đan Thần Huân ngăn cản
quản gia, anh ôm vai mẹ nói nhỏ: “Hôm nay con chỉ về thăm mẹ, sẽ đi ngay thôi, mẹ đừng vất vả như thế.”
“Con vừa về, tại sao lại muốn đi nữa?” Vẻ mặt vui mừng lập tức biến mất, Đồng Nghệ Trân cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ
mất mát:“… A Huân, con xin lỗi ông nội con đi, con biết ông con luôn cố chấp mà, dù ông có sai cũng không chịu nhận, hai ông cháu
cử giảng có như vậy cũng không tốt, chẳng lẽ không nói chuyện với nhau cả đời à?”.
“.. A Huân, nửa năm rồi con không về, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, con về nhà đi! Nếu con không muốn thừa kế gia sản, cứ giao cho
chị con hoặc là chú con, chỉ cần con vui là được, mẹ sẽ cầu xin ông nội cho con!”
“Mẹ hiểu tính ông mà, ông sẽ không đồng ý đâu, mẹ..” Anh đờ bà ngồi xuống ghế sofa: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ tự giải quyết
chuyện của con.”
“Sao mẹ không lo lắng được?” Bà Đan nóng này, cảm xúc ngày càng kích động: “Nếu con không học trường cảnh sát thì đầu xảy ra
nhiều việc như vậy? Mẹ không hy vọng điều xa vời, chỉ mong con về nhà ở.”