Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Cậu muốn nói gì?” Sau mấy lần, người ngồi sau đã lên tiếng.
“Sếp…” Hạ Bân cân nhắc từng chữ: “Cục trưởng Lục…”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Đan Thần Huân nhắc nhở anh ta, khuôn mặt rất nặng nề.
Hạ Bân lập tức ngậm miệng, tập trung lái xe.
Sau mấy phút yên lặng, Đan Thần Huân lấy báo cáo khám nghiệm tử thi trong túi công văn ra xem đi xem lại mấy lần, hàng lông mày cau chặt lại.
Cuối cùng anh nhìn vào chữ ký ở góc dưới cùng bên phải – Tô Cẩn.
Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ không hề giống chữ ký của con gái, có vẻ rất khí phách hào hùng.
“Điều tra cô gái tên Tô Cẩn xem, tôi muốn nhận được tư liệu của cô ta trong vòng nửa tiếng.” Anh dặn dò.
“Vị pháp y Tô kia sao? Vâng, tôi sẽ làm ngay…” Hạ Bân nhận được lệnh, lập tức gọi người đi điều tra.
Chiếc xe chạy thêm mười lăm phút nữa thì dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô phía Đông thủ đô.
Đêm đã khuya, bên ngoài căn biệt thự có rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen và cảnh sát, còn có rất nhiều xe cảnh sát đỗ ở cửa căn biệt thự.
Lúc Đan Thần Huân xuống xe, trong lùm cây ở ven đường có ánh đèn lóe lên, Hạ Bân nhanh chóng tiến lên mấy bước bắt được một phóng viên ở phía sau lùm cây, kéo máy ảnh ở trên cổ cô ta xuống.
“Này này này, máy ảnh của tôi! Đừng ném, đừng ném…” Cô phóng viên hét lên, muốn cướp lại máy ảnh.
“Cô ở tòa soạn nào?” Hạ Bân giơ máy ảnh lên, hung dữ nhìn cô ta.
“Tôi… Chuyện này…” Cô phóng viên vô thức giấu thẻ phóng viên ở trước ngực.
Hạ Bân nhanh tay nhanh mắt giật lấy trước: “Giải trí Dịch Chu… Diệp Ái Lạp…”
Anh ta nhìn về phía Đan Thần Huân: “Là cấp dưới của Chu Dịch.”
“Cấp dưới của Chu Dịch?” Đan Thần Huân nhếch môi, rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta thấy rùng mình: “Tôi từng gặp Chu Dịch vài lần, cũng coi như người quen sơ sơ, là anh ta cho phép cô đến?”
“Không, không, không…” Cô phóng viên sợ hãi, vội vàng cười: “Không liên quan đến ông chủ, là tôi, là tôi…”
“Gọi điện thoại cho Chu Dịch, hỏi anh ta còn muốn làm việc trong giới truyền thông nữa không?” Đan Thần Huân nghiêm nghị ngắt lời cô gái, khuôn mặt tối sầm khó chịu.
“Xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi không chụp được gì hết, cũng không thấy gì hết…” Cô phóng viên giật mình hoảng sợ vội cúi đầu khom lưng, sau đó bỏ lại máy ảnh vội vàng chạy đi.
Hạ Bân hừ lạnh, rút thẻ nhớ trong máy ảnh ra, hai người cùng nhau đi vào cửa chính.
“Đội trưởng Đan!”
“Đội trưởng Đan…”
Nhóm cảnh sát đang trực chốt đều cúi chào Đan Thần Huân, người đàn ông còn chưa nói gì, Hạ Bân đã dừng bước.
“Các cậu trực chốt kiểu gì thế hả? Lại để phóng viên lẻn vào đây!?” Anh ta ném máy ảnh cho cấp dưới, trách mắng một trận.
Đám cảnh sát cúi đầu không dám nói câu nào.
“Phái thêm mấy người đến trông coi, nếu tin tức bị lộ ra ngoài, các cậu cứ đợi bị đuổi việc đi!” Cảnh cáo xong, Hạ Bân sải bước đuổi theo Đan Thần Huân.
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của người đàn ông đi phía trước, biết lúc này sếp đang cảm thấy thế nào.
Đừng nói sếp, ngay cả anh ta cũng không chấp nhận được chuyện này.
Người chết Lục Chính Hùng là Đại đội trưởng Tổng cục cảnh sát thủ đô, nhân vật đứng đầu trong giới cảnh sát Đế thành, còn được gọi là “anh cả”. Ông là một người thanh chính liêm minh, công bằng công chính, tác phong chính trực.
Trong thời gian nhậm chức, ông không giành quyền lợi đặc biệt mà chỉ coi trọng năng lực, đề bạt rất nhiều nhân tài không có xuất thân đặc biệt, nhận được sự công nhận của cả Bộ Công an, ai ai cũng khen ngợi.
Xem ảnh 1
“Sếp…” Hạ Bân cân nhắc từng chữ: “Cục trưởng Lục…”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Đan Thần Huân nhắc nhở anh ta, khuôn mặt rất nặng nề.
Hạ Bân lập tức ngậm miệng, tập trung lái xe.
Sau mấy phút yên lặng, Đan Thần Huân lấy báo cáo khám nghiệm tử thi trong túi công văn ra xem đi xem lại mấy lần, hàng lông mày cau chặt lại.
Cuối cùng anh nhìn vào chữ ký ở góc dưới cùng bên phải – Tô Cẩn.
Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ không hề giống chữ ký của con gái, có vẻ rất khí phách hào hùng.
“Điều tra cô gái tên Tô Cẩn xem, tôi muốn nhận được tư liệu của cô ta trong vòng nửa tiếng.” Anh dặn dò.
“Vị pháp y Tô kia sao? Vâng, tôi sẽ làm ngay…” Hạ Bân nhận được lệnh, lập tức gọi người đi điều tra.
Chiếc xe chạy thêm mười lăm phút nữa thì dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô phía Đông thủ đô.
Đêm đã khuya, bên ngoài căn biệt thự có rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen và cảnh sát, còn có rất nhiều xe cảnh sát đỗ ở cửa căn biệt thự.
Lúc Đan Thần Huân xuống xe, trong lùm cây ở ven đường có ánh đèn lóe lên, Hạ Bân nhanh chóng tiến lên mấy bước bắt được một phóng viên ở phía sau lùm cây, kéo máy ảnh ở trên cổ cô ta xuống.
“Này này này, máy ảnh của tôi! Đừng ném, đừng ném…” Cô phóng viên hét lên, muốn cướp lại máy ảnh.
“Cô ở tòa soạn nào?” Hạ Bân giơ máy ảnh lên, hung dữ nhìn cô ta.
“Tôi… Chuyện này…” Cô phóng viên vô thức giấu thẻ phóng viên ở trước ngực.
Hạ Bân nhanh tay nhanh mắt giật lấy trước: “Giải trí Dịch Chu… Diệp Ái Lạp…”
Anh ta nhìn về phía Đan Thần Huân: “Là cấp dưới của Chu Dịch.”
“Cấp dưới của Chu Dịch?” Đan Thần Huân nhếch môi, rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta thấy rùng mình: “Tôi từng gặp Chu Dịch vài lần, cũng coi như người quen sơ sơ, là anh ta cho phép cô đến?”
“Không, không, không…” Cô phóng viên sợ hãi, vội vàng cười: “Không liên quan đến ông chủ, là tôi, là tôi…”
“Gọi điện thoại cho Chu Dịch, hỏi anh ta còn muốn làm việc trong giới truyền thông nữa không?” Đan Thần Huân nghiêm nghị ngắt lời cô gái, khuôn mặt tối sầm khó chịu.
“Xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi không chụp được gì hết, cũng không thấy gì hết…” Cô phóng viên giật mình hoảng sợ vội cúi đầu khom lưng, sau đó bỏ lại máy ảnh vội vàng chạy đi.
Hạ Bân hừ lạnh, rút thẻ nhớ trong máy ảnh ra, hai người cùng nhau đi vào cửa chính.
“Đội trưởng Đan!”
“Đội trưởng Đan…”
Nhóm cảnh sát đang trực chốt đều cúi chào Đan Thần Huân, người đàn ông còn chưa nói gì, Hạ Bân đã dừng bước.
“Các cậu trực chốt kiểu gì thế hả? Lại để phóng viên lẻn vào đây!?” Anh ta ném máy ảnh cho cấp dưới, trách mắng một trận.
Đám cảnh sát cúi đầu không dám nói câu nào.
“Phái thêm mấy người đến trông coi, nếu tin tức bị lộ ra ngoài, các cậu cứ đợi bị đuổi việc đi!” Cảnh cáo xong, Hạ Bân sải bước đuổi theo Đan Thần Huân.
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của người đàn ông đi phía trước, biết lúc này sếp đang cảm thấy thế nào.
Đừng nói sếp, ngay cả anh ta cũng không chấp nhận được chuyện này.
Người chết Lục Chính Hùng là Đại đội trưởng Tổng cục cảnh sát thủ đô, nhân vật đứng đầu trong giới cảnh sát Đế thành, còn được gọi là “anh cả”. Ông là một người thanh chính liêm minh, công bằng công chính, tác phong chính trực.
Trong thời gian nhậm chức, ông không giành quyền lợi đặc biệt mà chỉ coi trọng năng lực, đề bạt rất nhiều nhân tài không có xuất thân đặc biệt, nhận được sự công nhận của cả Bộ Công an, ai ai cũng khen ngợi.