Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Tuổi 45 sung mãn, Chad Brinkerhoff là một người ăn mặc chải chuốt, và thạo tin. Bộ trang phục mùa hè lạ và làn da rám nắng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự mệt mỏi. Mái tóc dày màu hung, đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên sau cặp kính áp tròng.
Anh ta nhìn quanh văn phòng ốp gỗ và biết mình đã thăng tiến hết mức tại Cơ quan An ninh Quốc gia. Anh ta đang ở tầng thứ chín Mahogany Row- Văn phòng 9A197, dãy phòng dành cho Giám đốc.
Đêm thứ bảy, khu văn phòng giám đốc vắng nặng. Các giám đốc đều vắng mặt - họ đang tận hưởng những giây phút rỗi rãi của riêng mình. Mặc dù Brinkerhoff luôn mong ước có được một địa vị “thực sự đáng nể” trong cơ quan nhưng dường như anh chỉ có thể là một “quân hầu” - một vị thế chẳng có gì đáng tự hào trong giới chính trị.
Được làm việc cận kề với một trong những người quyền uy nhất trong ngành tình báo Mỹ chẳng khiến anh được an ủi nhiều. Brinkerhoff tốt nghiệp hạng ưu trường Andover and Williams, vậy mà cho đến bây giờ, dù đã ở tuổi trung tuần, anh vẫn chưa có một địa vị nào đáng kể. Anh vẫn chỉ là người sắp xếp thời gian biểu, lịch làm việc cho người khác.
Là trợ lý riêng của giám đốc, Brinkerhoff cũng có những lợi thế nhất định. Anh có cả phòng làm việc riêng trong dãy phòng dành cho giám đốc, anh cũng có quyền ra vào tất cả các phòng ban của Cơ quan An ninh quốc gia, và được nhiều người vị nế. Anh thực hiện những công việc lặt vặt cho các cấp lãnh đạo cao nhất. Từ đáy lòng, anh biết mình sinh ra để làm trợ lý - anh đủ nhanh nhẹn, tháo vát để ghi chép ngắn gọn, có vẻ ngoài ưa nhìn, phù hợp với việc tổ chức các cuộc họp báo nhưng lười biếng, không chịu tiến thủ đế an phận với vị trí này.
Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi điểm chuông êm dịu báo hiệu một ngày nhàm chán, vô vị nữa của anh dần kết thúc. Mẹ kiếp, anh nghĩ thầm: 5 giờ ngày thứ Bảy, mình đang làm cái quái gì đây?
- Chad à - Một người phụ nữ xuất hiện trước cửa phòng anh.
Brinkerhoff ngước nhìn lên. Đó là Midge Milken, chuyên gia phân tích An ninh nội bộ của Fontaine. Bà ta khoảng 60 tuổi, dáng dấp trông khá nặng nề, tuy nhiên Brinkerhoff bối rối khi nhận ra rằng bà ta vẫn khá quyến rũ. Midge là tay già đời trong chuyện tán tỉnh tình và đã qua ba đời chồng. Có vẻ như bà ta luôn biết điểm mạnh của mình. Sắc sảo, tinh tế, cần mẫn, và bà ta biết về nội bộ Cơ quan An ninh Quốc gia nhiều hơn cả Chúa.
Quái quỷ thật, Brinkerhoff vừa nghĩ vừa ngắm chiếc váy bằng len Cashmire của Midge. Hoặc là mình đã già mất rồi, hoặc là bà ta trẻ lại.
- Những bản tin tuần - Mụ mỉm cười, tay phe phẩy một tập báo cáo - Anh cần phải kiểm tra cho kỹ.
Brinkerhoff lại nhìn chằm chằm vào thân hình của mụ:
- Những chi tiết và hình ảnh ở đây đã rõ nét lắm rồi.
- Thật hả Chad - mụ cười to - Tôi đủ tuổi để làm mẹ của anh đấy.
Ai chả biết, anh ta nghĩ.
Midge bước vào trong và đi từ từ đến ghế của Brinkerhoff:
- Tôi đang định đi nghỉ thì giám đốc gọi về nói là ông ấy muốn đống tài liệu này được xử lý xong trước khi ông ta từ Nam Mỹ về. Tức là vào sáng sớm thứ Hai - Bà ta thả tập tài liệu xuống trước mặt Brinkerhoff.
- Là cái gì đấy? Kế toán viên chắc?
- Không đâu, chàng trai, anh là cánh tay phải của giám đốc mà. Tôi tưởng là anh biết điều đó chứ?
- Tôi phải làm gì với những con số khô khan này?
Bà ta lùa tay vào tóc Chad.
- Thì anh muốn gánh vác nhiều trách nhiệm hơn mà. Nhiệm vụ mới đấy còn gì?
Brinkerhoff buồn bã.
- Midge à…Tôi còn biết sống vào lúc nào đây?
Mụ gõ nhẹ ngón tay lên tờ giấy.
- Đây chính là cuộc sống của anh đấy, Chad Brinkerhoff - Mụ nhìn xuống Brinkerhoff và dịu dàng - Tôi có thể làm gì cho anh trước khi tôi đi không?
Anh ta nhìn mụ với ánh mắt năn nỉ và lúc lắc cổ đang bị đau:
- Vai của tôi mỏi nhừ ra.
Nhưng Midge không hưởng ứng.
- Vậy thì uống thuốc đi.
- Không phải là đấm lưng à?
Mụ lắc đầu.
- Người ta nói rằng hai phần ba các cuộc đấm lưng kết thúc trong tình dục.
Brinkerhoff bực bội nhìn mụ.
- Nhưng chúng ta sẽ không làm thế mà!
- Đúng rồi - Mụ nháy mắt.
- Đó mới là vấn đề.
- Ôii, Midge…
- Ngủ ngon nhé, Chad - Mụ đi thẳng về phía cửa.
- Bà định đi đấy à?
- Anh biết là tôi có thể ở lại - Midge nói và dừng lại ở lối ra - Nhưng mà tôi cũng có tự trọng. Tôi không thể chịu được việc mình chỉ là người thứ hai sau một đứa trẻ con đang tuổi lớn.
- Vợ tôi không phải là một đứa trẻ đang tuổi lớn đâu nhé! - Brinkerhoff chống chế - Bà ấy chỉ hành động giống như thế thôi.
Midge ngạc nhiên nhìn anh:
- Tôi có nói về vợ anh đâu - Mụ chớp mắt một cách ngây thơ - Tôi đang nói về Cannen đấy chứ?
Mụ phát âm cái tên với chất giọng Puerto Rico đặc sệt.
- Ai cơ? - giọng Brinkerhoff vỡ ra.
- Carmen? Cái cô ở bên hậu cần chứ còn ai?
Brinkerhoff đỏ bừng mặt. Carmen Huerta là bếp trưởng làm bánh. Cô nàng mới 27 tuổi và làm việc ở bộ phận hậu cần của Cơ quan An ninh Quốc gia. Brinkerhoff bí mật tán tỉnh cô trong nhà kho nhiều lần sau giờ làm việc.
Mụ nháy mắt giảo quyệt.
- Hãy nhớ đấy, Chad… Anh Cả biết tất cả.
- Anh Cả ư? - Brinkerhoff nuốt nước bọt và không thể tin được - Anh Cả cũng theo dõi cả nhà kho nữa ư?
Anh Cả, hay “Anh Trai” như Midge vẫn thường gọi là một tổng đài hiệu Centrex 333 được đặt trong một khoảng không gian bằng một phòng nhỏ ở bên ngoài phòng trung tâm của dãy phòng dành cho giám đốc. Anh Cả là thế giới riêng của Midge. Thiết bị này nhận dữ liệu từ 148 máy quay ghi hình sát nhau, 399 cửa điện tử, 377 điểm mắc rẽ nghe trộm điện thoại, và 212 máy ghi âm không cố định trong khu liên hợp của Cơ quan An ninh Quốc gia.
Những người đứng đầu của NSA cho rằng 26.000 công nhân viên của mình không chỉ là một tài sản lớn mà cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Những vụ xâm phạm an ninh trong lịch sử của NSA đều bắt nguồn ngay nội bộ cơ quan. Midge là một nhà phân tích an ninh nội bộ, chuyên xem xét mọi việc diễn ra bên trong NSA…bao gồm cả nhà kho lương thực.
Brinkerhoff đứng lên định biện hộ cho mình nhưng Midge đã đi ra ngoài rồi.
- Cư xử đường hoàng đấy - mụ nói vọng lại - Đừng có làm trò sau khi tôi đi. Tường ở đây có mắt đấy.
Brinkerhoff ngồi xuống và lắng nghe tiếng gót giầy của mụ vang xa dần ngoài hành lang. Ít nhất thì Midge sẽ không nồi ra điều này. Mụ không phải là không có điểm yếu. Midge cũng từng vài lần lả lơi khi đấm lưng cho Brinkerhoff.
Tâm trí anh ta lại quay trở về với Carmen, mường tượng ra tấm thân mềm mại, cặp đùi rám nắng của cô, và… cảnh cô lắc mình trong điệu nhảy Saniuan rực lửa. Anh ta mỉm cười. Có thể mình sẽ ghé qua ăn một bữa nhẹ khi làm việc xong.
Brinkerhoff mở trang dữ liệu đầu tiên.
CRYPTO- SẢN PHẨM/GIÁ THÀNH.
Thật nhẹ nhõm. Midge đúng là đã đưa thức ăn đến tận miệng anh ta và viết báo cáo của Crypto là trò dễ ợt. Về mặt chuyên môn, anh ta phải đọc báo cáo thống kê về mọi thứ, nhưng số liệu duy nhất mà giám đốc luôn hỏi là MCD - chi phí trung bình cho việc giải mã. MCD cho biết phí tổn để TRANSLTR gỉải một mật mã. Nếu con số là dưới 1.000 đôla thì Fontaine không lo ngại. Một ngàn đôla. Brinkerhoff cười thầm.Tiền thuế của dân!
Khi anh bắt đầu xem xét đống tài liệu và kiểm tra các MCD hàng ngày, những hình ảnh về Carmen với nước da bánh mật và thân hình bốc lửa cũng bẳt đầu hiện lên trong đầu anh. Ba mươi giây sau, anh ta hầu như đã hoàn thành công việc. Các dữ liệu của Crypto luôn hoàn hảo như mọi khi.
Nhưng đúng lúc định lật sang trang báo cáo tiếp theo thì anh ta nhìn thấy. Ở phía cuối của bảng, MCD cuối cùng bị lệch cột. Con số lớn đến mức nó chiếm cả cột tiếp theo và làm cho trang dữ liệu hỗn độn cả lên. Brinkerhoff choáng váng nhìn chằm chằm vào con số: 999.999.999 ư? Anh há hốc miệng. Một tỷ đô la? Hình ảnh của Carmen đã biến mất. Một mật mã giá một tỷ đô la cơ à?
Brinkefhoff ngồi đờ ra có đến một phút. Hoảng quá, anh lao ra phía hành lang.
- Midge! Quay lại ngay!
Anh ta nhìn quanh văn phòng ốp gỗ và biết mình đã thăng tiến hết mức tại Cơ quan An ninh Quốc gia. Anh ta đang ở tầng thứ chín Mahogany Row- Văn phòng 9A197, dãy phòng dành cho Giám đốc.
Đêm thứ bảy, khu văn phòng giám đốc vắng nặng. Các giám đốc đều vắng mặt - họ đang tận hưởng những giây phút rỗi rãi của riêng mình. Mặc dù Brinkerhoff luôn mong ước có được một địa vị “thực sự đáng nể” trong cơ quan nhưng dường như anh chỉ có thể là một “quân hầu” - một vị thế chẳng có gì đáng tự hào trong giới chính trị.
Được làm việc cận kề với một trong những người quyền uy nhất trong ngành tình báo Mỹ chẳng khiến anh được an ủi nhiều. Brinkerhoff tốt nghiệp hạng ưu trường Andover and Williams, vậy mà cho đến bây giờ, dù đã ở tuổi trung tuần, anh vẫn chưa có một địa vị nào đáng kể. Anh vẫn chỉ là người sắp xếp thời gian biểu, lịch làm việc cho người khác.
Là trợ lý riêng của giám đốc, Brinkerhoff cũng có những lợi thế nhất định. Anh có cả phòng làm việc riêng trong dãy phòng dành cho giám đốc, anh cũng có quyền ra vào tất cả các phòng ban của Cơ quan An ninh quốc gia, và được nhiều người vị nế. Anh thực hiện những công việc lặt vặt cho các cấp lãnh đạo cao nhất. Từ đáy lòng, anh biết mình sinh ra để làm trợ lý - anh đủ nhanh nhẹn, tháo vát để ghi chép ngắn gọn, có vẻ ngoài ưa nhìn, phù hợp với việc tổ chức các cuộc họp báo nhưng lười biếng, không chịu tiến thủ đế an phận với vị trí này.
Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi điểm chuông êm dịu báo hiệu một ngày nhàm chán, vô vị nữa của anh dần kết thúc. Mẹ kiếp, anh nghĩ thầm: 5 giờ ngày thứ Bảy, mình đang làm cái quái gì đây?
- Chad à - Một người phụ nữ xuất hiện trước cửa phòng anh.
Brinkerhoff ngước nhìn lên. Đó là Midge Milken, chuyên gia phân tích An ninh nội bộ của Fontaine. Bà ta khoảng 60 tuổi, dáng dấp trông khá nặng nề, tuy nhiên Brinkerhoff bối rối khi nhận ra rằng bà ta vẫn khá quyến rũ. Midge là tay già đời trong chuyện tán tỉnh tình và đã qua ba đời chồng. Có vẻ như bà ta luôn biết điểm mạnh của mình. Sắc sảo, tinh tế, cần mẫn, và bà ta biết về nội bộ Cơ quan An ninh Quốc gia nhiều hơn cả Chúa.
Quái quỷ thật, Brinkerhoff vừa nghĩ vừa ngắm chiếc váy bằng len Cashmire của Midge. Hoặc là mình đã già mất rồi, hoặc là bà ta trẻ lại.
- Những bản tin tuần - Mụ mỉm cười, tay phe phẩy một tập báo cáo - Anh cần phải kiểm tra cho kỹ.
Brinkerhoff lại nhìn chằm chằm vào thân hình của mụ:
- Những chi tiết và hình ảnh ở đây đã rõ nét lắm rồi.
- Thật hả Chad - mụ cười to - Tôi đủ tuổi để làm mẹ của anh đấy.
Ai chả biết, anh ta nghĩ.
Midge bước vào trong và đi từ từ đến ghế của Brinkerhoff:
- Tôi đang định đi nghỉ thì giám đốc gọi về nói là ông ấy muốn đống tài liệu này được xử lý xong trước khi ông ta từ Nam Mỹ về. Tức là vào sáng sớm thứ Hai - Bà ta thả tập tài liệu xuống trước mặt Brinkerhoff.
- Là cái gì đấy? Kế toán viên chắc?
- Không đâu, chàng trai, anh là cánh tay phải của giám đốc mà. Tôi tưởng là anh biết điều đó chứ?
- Tôi phải làm gì với những con số khô khan này?
Bà ta lùa tay vào tóc Chad.
- Thì anh muốn gánh vác nhiều trách nhiệm hơn mà. Nhiệm vụ mới đấy còn gì?
Brinkerhoff buồn bã.
- Midge à…Tôi còn biết sống vào lúc nào đây?
Mụ gõ nhẹ ngón tay lên tờ giấy.
- Đây chính là cuộc sống của anh đấy, Chad Brinkerhoff - Mụ nhìn xuống Brinkerhoff và dịu dàng - Tôi có thể làm gì cho anh trước khi tôi đi không?
Anh ta nhìn mụ với ánh mắt năn nỉ và lúc lắc cổ đang bị đau:
- Vai của tôi mỏi nhừ ra.
Nhưng Midge không hưởng ứng.
- Vậy thì uống thuốc đi.
- Không phải là đấm lưng à?
Mụ lắc đầu.
- Người ta nói rằng hai phần ba các cuộc đấm lưng kết thúc trong tình dục.
Brinkerhoff bực bội nhìn mụ.
- Nhưng chúng ta sẽ không làm thế mà!
- Đúng rồi - Mụ nháy mắt.
- Đó mới là vấn đề.
- Ôii, Midge…
- Ngủ ngon nhé, Chad - Mụ đi thẳng về phía cửa.
- Bà định đi đấy à?
- Anh biết là tôi có thể ở lại - Midge nói và dừng lại ở lối ra - Nhưng mà tôi cũng có tự trọng. Tôi không thể chịu được việc mình chỉ là người thứ hai sau một đứa trẻ con đang tuổi lớn.
- Vợ tôi không phải là một đứa trẻ đang tuổi lớn đâu nhé! - Brinkerhoff chống chế - Bà ấy chỉ hành động giống như thế thôi.
Midge ngạc nhiên nhìn anh:
- Tôi có nói về vợ anh đâu - Mụ chớp mắt một cách ngây thơ - Tôi đang nói về Cannen đấy chứ?
Mụ phát âm cái tên với chất giọng Puerto Rico đặc sệt.
- Ai cơ? - giọng Brinkerhoff vỡ ra.
- Carmen? Cái cô ở bên hậu cần chứ còn ai?
Brinkerhoff đỏ bừng mặt. Carmen Huerta là bếp trưởng làm bánh. Cô nàng mới 27 tuổi và làm việc ở bộ phận hậu cần của Cơ quan An ninh Quốc gia. Brinkerhoff bí mật tán tỉnh cô trong nhà kho nhiều lần sau giờ làm việc.
Mụ nháy mắt giảo quyệt.
- Hãy nhớ đấy, Chad… Anh Cả biết tất cả.
- Anh Cả ư? - Brinkerhoff nuốt nước bọt và không thể tin được - Anh Cả cũng theo dõi cả nhà kho nữa ư?
Anh Cả, hay “Anh Trai” như Midge vẫn thường gọi là một tổng đài hiệu Centrex 333 được đặt trong một khoảng không gian bằng một phòng nhỏ ở bên ngoài phòng trung tâm của dãy phòng dành cho giám đốc. Anh Cả là thế giới riêng của Midge. Thiết bị này nhận dữ liệu từ 148 máy quay ghi hình sát nhau, 399 cửa điện tử, 377 điểm mắc rẽ nghe trộm điện thoại, và 212 máy ghi âm không cố định trong khu liên hợp của Cơ quan An ninh Quốc gia.
Những người đứng đầu của NSA cho rằng 26.000 công nhân viên của mình không chỉ là một tài sản lớn mà cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Những vụ xâm phạm an ninh trong lịch sử của NSA đều bắt nguồn ngay nội bộ cơ quan. Midge là một nhà phân tích an ninh nội bộ, chuyên xem xét mọi việc diễn ra bên trong NSA…bao gồm cả nhà kho lương thực.
Brinkerhoff đứng lên định biện hộ cho mình nhưng Midge đã đi ra ngoài rồi.
- Cư xử đường hoàng đấy - mụ nói vọng lại - Đừng có làm trò sau khi tôi đi. Tường ở đây có mắt đấy.
Brinkerhoff ngồi xuống và lắng nghe tiếng gót giầy của mụ vang xa dần ngoài hành lang. Ít nhất thì Midge sẽ không nồi ra điều này. Mụ không phải là không có điểm yếu. Midge cũng từng vài lần lả lơi khi đấm lưng cho Brinkerhoff.
Tâm trí anh ta lại quay trở về với Carmen, mường tượng ra tấm thân mềm mại, cặp đùi rám nắng của cô, và… cảnh cô lắc mình trong điệu nhảy Saniuan rực lửa. Anh ta mỉm cười. Có thể mình sẽ ghé qua ăn một bữa nhẹ khi làm việc xong.
Brinkerhoff mở trang dữ liệu đầu tiên.
CRYPTO- SẢN PHẨM/GIÁ THÀNH.
Thật nhẹ nhõm. Midge đúng là đã đưa thức ăn đến tận miệng anh ta và viết báo cáo của Crypto là trò dễ ợt. Về mặt chuyên môn, anh ta phải đọc báo cáo thống kê về mọi thứ, nhưng số liệu duy nhất mà giám đốc luôn hỏi là MCD - chi phí trung bình cho việc giải mã. MCD cho biết phí tổn để TRANSLTR gỉải một mật mã. Nếu con số là dưới 1.000 đôla thì Fontaine không lo ngại. Một ngàn đôla. Brinkerhoff cười thầm.Tiền thuế của dân!
Khi anh bắt đầu xem xét đống tài liệu và kiểm tra các MCD hàng ngày, những hình ảnh về Carmen với nước da bánh mật và thân hình bốc lửa cũng bẳt đầu hiện lên trong đầu anh. Ba mươi giây sau, anh ta hầu như đã hoàn thành công việc. Các dữ liệu của Crypto luôn hoàn hảo như mọi khi.
Nhưng đúng lúc định lật sang trang báo cáo tiếp theo thì anh ta nhìn thấy. Ở phía cuối của bảng, MCD cuối cùng bị lệch cột. Con số lớn đến mức nó chiếm cả cột tiếp theo và làm cho trang dữ liệu hỗn độn cả lên. Brinkerhoff choáng váng nhìn chằm chằm vào con số: 999.999.999 ư? Anh há hốc miệng. Một tỷ đô la? Hình ảnh của Carmen đã biến mất. Một mật mã giá một tỷ đô la cơ à?
Brinkefhoff ngồi đờ ra có đến một phút. Hoảng quá, anh lao ra phía hành lang.
- Midge! Quay lại ngay!