Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
....Thằng Cò biết Dũng yêu thương bu nó nên nó tán thành lắm. Chị Đài nhiều lúc ngại ngùng với con nên vẫn ngủ chung với hai đứa. Đến hôm nay,Dũng phải mua chuộc thằng Cò bằng những cuộc đi chơi,mua đủ thứ chúng nó thích. Thế nên,hôm đấy chị Đài tắm xong,hai đứa nhanh tay khóa trái cửa để cho bu nó đứng ở ngoài. Chị Đài kêu gào khản cổ nhưng chúng nó nhất định không chịu mở cửa.
Chị phụng phịu đứng mãi, chị còn trách chúng nó bán đứng chị. Dũng nghe thấy chị làu bàu liền nói vọng ra:
- Em không vào đây chứ đứng đấy làm gì? Định ngủ ở ngoài đấy cho muỗi nó khênh luôn đi à.
Nói xong, Dũng thò đầu ra kéo tay chị vào phòng. Hai anh chị vẫn ngượng ngùng như còn son. Dũng huých tay chị;
- Gớm nữa mà! Có phải lần đầu ấy đâu mà ngại. À!Hay để anh kể cho e nghe sự tích cây cầu Xoạc nhé. Có hấp dẫn cực.
Chị Đài cười,véo anh một cái:
- Sự tích cái đầu anh, em không nghe đâu. Kinh lắm!
Nói rồi,chị chùm ăn kín mít, nhưng Dũng vẫn lôi kéo:
- Này! Hay lắm đấy nhé. Không nghe là hơi phí đấy. Không phải tự dưng nó lại tên là Xoạc đâu.
Hai anh chị giằng co, cuối cùng, Dũng cầm chặt tay chị, anh từ từ kể:
- Ngày xửa ngày xưa, có hai người hết mực yêu thương nhau. Nhưng vì do định kiến xã hội, do miệng lưỡi thế gian,thầy bu phản đối nên hàng đêm anh chị rủ nhau ra đống rơm hú hí. Về sau, ông trời cảm động trước tình cảm hai người,nên hóa hai người lên trời làm tiên. Cái đống rơm có khá nhiều nòng nọc bỗng biến thành cây cầu to lớn. Về sau, các đôi uyên ương hay lên cầu để "đóng dấu"lấy may mắn, mong chuyện tình duyên sẽ bền chặt. Nên kể từ đấy, người ta đặt tên là cầu Xoạc....Em thấy có hay không?
Miệng Dũng hỏi chị có hay không, nhưng tay anh đã len lỏi vào lớp áo nghịch ngợm bộ ngực tròn căng của chị. Chị Đài tủm tỉm cười, chị biết anh đang bịa ra và nói về hai người thì có chứ lấy đâu ra truyền thuyết con cóc như thế:.
Chị để cho Dũng nghịch ngợm, anh cũng trẻ con quá thể,cứ cấu cắn chị khắp nơi. Bao lâu rồi hai người họ không có cảm xúc mãnh liệt này. Tình cảm họ trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, thử thách. Nếu không có tình yêu chân thành, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ về chung một nhà như bây giờ.
Lại nói về gia đình nhà Thy khi cả nhà Chức đến ở. Kinh tế ngày một khó khăn lại nuôi thêm những con lợn vô ích. Hai mụ đàn bà khó chịu ra mặt. Chưa hết, cái thói ăn hoang, vơ vét làm của riêng của ông bà Tư không hề giảm, ngược lại còn tăng nhiều hơn nữa. Chức tham gia những cuộc vui chơi, thâu đêm suốt sáng, hắn lại nghiện cờ bạc như thời xưa. Chưa kể, còn thêm nghiện cả thuốc phiện,ngày đêm miên man trong khói anh túc.
Trong bữa cơm, Bu con Thy bàn bạc:
- Mày tính xem về nhà thằng thầy mày như thế nào. Tao nghe đâu nó có vợ bé rồi đấy. Mày mà không khôn ra về đấy đòi ít tài sản thì sau này đi ăn mày hết cả lũ.
- Thế bây giờ bu chỉ đường cho con đi! Ông ấy chắc gì đã có. Ở vậy bao lâu có thấy quen biết con nào đâu mà lấy.
Cả nhà Chức vểnh tai nghe như đàn gẩy tai trâu mà chả hiểu nhà đấy đang nói gì. Chức lại hỏi:
- Thế hai mẹ con lại tập kịch đấy à?
- Kịch kịch cái gì? Sắp đến không có tiền mà ăn đây này.
Thy cáu gào um lên, Chức im bặt không nói năng gì. Hắn cũng biết chắc là có chuyện gì phức tạp nên không thắc mắc nhiều nữa. Trong khi ấy, đầu ông bà Tư chỉ lóe lên rằng vơ cho nhanh mà giữ lấy thân,vì thấy hai bu con nhà đấy có làm ăn gì đâu, toàn chơi với bời. Lỡ dở mà có sạt nghiệp thật thì còn có vốn mà chuồn:
- Này! Tôi bảo này! Tí ông bà lo đi rửa bát đi. Cứ ngồi chơi không rồi lại mỡ trong máu ra đấy. Hai người ở đây tôi cũng coi như người nhà, mà đã không làm ra tiền thì nên tự giác một chút.
Bà Tú nói thẳng thừng, hai ông bà Tư chỉ biết lắp bắp dạ vâng. Ngày xưa,khi ở với chị Đài, tuy nhà không giàu có, nhưng lúc nào chị cũng rửa bát, giặt giũ,cơm nước tận mồm ông bà. Chứ chẳng bao giờ ông bà bị ai sai khiến như con ở thế này bao giờ. Lắm khi nghĩ lại ông bà cũng hơi tiếc tiếc. Bây giờ bà Tú mới có ngoài ba lăm còn nhỏ hơn tuổi bà Tư gần mười lăm tuổi,ấy thế nói năng thì bà Tú như mẹ ông bà Tư vậy. Ai bảo người ta có tiền, hai người họ phải luồn cúi. Lớ ngớ bị tống ra khỏi nhà cũng là.
Sáng sớm nay, khi chửa mở mắt ra Chức đã dậy làm điếu thuốc phiện. gã nghiện nặng quá rồi. Khi đang đê mê, Thy liền tới vả vào mồm hắn:
- Gọi ông bà già dậy nấu ăn nhanh lên, tí tôi còn phải có việc đi bây giờ. Ngồi đấy mà phê với pha.
Chức bị phá tan không khi riêng thì cáu bẳn. Dạo này Thu cứ bị làm sao thế?hơi tí lại chửi rủa. Chức phụng phịu:
- Thì xuống dưới nhà xem có gì ăn không?Chứ bây giờ hai cụ còn ngủ mà....
- Ngủ cũng phải dậy nấu. Sắp tới không có tiền xem còn ngủ được nữa không. Con thy này nuôi con chó còn để trông nhà, chứ không phải bỗng tự nhiên lại nhận lời đưa hai lọ mắm thối ở nhà trưng bày đâu.
Bị Thy cáu, gã lẩm bẩm chửi lại. May mà ả khô g nghe chứ không hắn lại tan xác với ả.
Chức xuống chuẩn bị cho hai bu con Thy hai bát mì tôm trứng. Thy đang ăn thì bảo Chức:
- Tí ra đây với tôi một tí, có việc gấp.
Chức không nói gì chỉ gật đầu, Hai con mụ ăn xong Chức còn phải dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được đi. Thy thuê xe đi đâu cứ chạy lòng vòng mãi, dạo này chẳng biết cái xe ô tô của nhà đâu mà hai bu con toàn phải đi thuê xe. Chắc bán rồi cũng là.
Hai bu con vừa đi vừa bàn bạc không ngừng, tính bao nhiêu kế sách mong bòn mót tí tài sản khổng lồ từ người chồng cũ. Với cái bản tính lười làm nhưng lại thích hưởng thụ. Bây giờ sắp cạn kiệt thì quay ra xin đểu cũbg là điều bình thường. Đến bây giờ,Chức mới hiểu ra, đây không phải diễn kịch, mà hai bu con chúng nó nói chuyện thật.
Xe dừng lại tại một căn biệt thự rộng lớn, trước cổng có hai con chó đá rát vàng cỡ bự. Hai bên sân trồng rất nhiều các loại lan quý hiếm. Ngôi nhà nhìn có vẻ cổ,nhưng kiến trúc xây lại pha hiện đại, chứng tỏ chủ nhà có con mắt thẩm mỹ khá cao
Ba người chẳng gọi cổng hay bấm chuông mà xộc vào tận trong sân. Thấy cửa nhà khóa trái, Thy ngọt giọng gọi:
- Thầy ơi!Con gái về thăm thầy đây.thầy ra mở cửa cho con với
Vừa dứt lời, cửa nhà mở ra. Thy định cười cợt trêu thầy ả vài câu nhưng bỗng mặt thị xám kịt lại, cả ba người nhà nó lắp bắp:
- Con... con... Đài... sao mày lại ở đây?
Chị phụng phịu đứng mãi, chị còn trách chúng nó bán đứng chị. Dũng nghe thấy chị làu bàu liền nói vọng ra:
- Em không vào đây chứ đứng đấy làm gì? Định ngủ ở ngoài đấy cho muỗi nó khênh luôn đi à.
Nói xong, Dũng thò đầu ra kéo tay chị vào phòng. Hai anh chị vẫn ngượng ngùng như còn son. Dũng huých tay chị;
- Gớm nữa mà! Có phải lần đầu ấy đâu mà ngại. À!Hay để anh kể cho e nghe sự tích cây cầu Xoạc nhé. Có hấp dẫn cực.
Chị Đài cười,véo anh một cái:
- Sự tích cái đầu anh, em không nghe đâu. Kinh lắm!
Nói rồi,chị chùm ăn kín mít, nhưng Dũng vẫn lôi kéo:
- Này! Hay lắm đấy nhé. Không nghe là hơi phí đấy. Không phải tự dưng nó lại tên là Xoạc đâu.
Hai anh chị giằng co, cuối cùng, Dũng cầm chặt tay chị, anh từ từ kể:
- Ngày xửa ngày xưa, có hai người hết mực yêu thương nhau. Nhưng vì do định kiến xã hội, do miệng lưỡi thế gian,thầy bu phản đối nên hàng đêm anh chị rủ nhau ra đống rơm hú hí. Về sau, ông trời cảm động trước tình cảm hai người,nên hóa hai người lên trời làm tiên. Cái đống rơm có khá nhiều nòng nọc bỗng biến thành cây cầu to lớn. Về sau, các đôi uyên ương hay lên cầu để "đóng dấu"lấy may mắn, mong chuyện tình duyên sẽ bền chặt. Nên kể từ đấy, người ta đặt tên là cầu Xoạc....Em thấy có hay không?
Miệng Dũng hỏi chị có hay không, nhưng tay anh đã len lỏi vào lớp áo nghịch ngợm bộ ngực tròn căng của chị. Chị Đài tủm tỉm cười, chị biết anh đang bịa ra và nói về hai người thì có chứ lấy đâu ra truyền thuyết con cóc như thế:.
Chị để cho Dũng nghịch ngợm, anh cũng trẻ con quá thể,cứ cấu cắn chị khắp nơi. Bao lâu rồi hai người họ không có cảm xúc mãnh liệt này. Tình cảm họ trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, thử thách. Nếu không có tình yêu chân thành, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ về chung một nhà như bây giờ.
Lại nói về gia đình nhà Thy khi cả nhà Chức đến ở. Kinh tế ngày một khó khăn lại nuôi thêm những con lợn vô ích. Hai mụ đàn bà khó chịu ra mặt. Chưa hết, cái thói ăn hoang, vơ vét làm của riêng của ông bà Tư không hề giảm, ngược lại còn tăng nhiều hơn nữa. Chức tham gia những cuộc vui chơi, thâu đêm suốt sáng, hắn lại nghiện cờ bạc như thời xưa. Chưa kể, còn thêm nghiện cả thuốc phiện,ngày đêm miên man trong khói anh túc.
Trong bữa cơm, Bu con Thy bàn bạc:
- Mày tính xem về nhà thằng thầy mày như thế nào. Tao nghe đâu nó có vợ bé rồi đấy. Mày mà không khôn ra về đấy đòi ít tài sản thì sau này đi ăn mày hết cả lũ.
- Thế bây giờ bu chỉ đường cho con đi! Ông ấy chắc gì đã có. Ở vậy bao lâu có thấy quen biết con nào đâu mà lấy.
Cả nhà Chức vểnh tai nghe như đàn gẩy tai trâu mà chả hiểu nhà đấy đang nói gì. Chức lại hỏi:
- Thế hai mẹ con lại tập kịch đấy à?
- Kịch kịch cái gì? Sắp đến không có tiền mà ăn đây này.
Thy cáu gào um lên, Chức im bặt không nói năng gì. Hắn cũng biết chắc là có chuyện gì phức tạp nên không thắc mắc nhiều nữa. Trong khi ấy, đầu ông bà Tư chỉ lóe lên rằng vơ cho nhanh mà giữ lấy thân,vì thấy hai bu con nhà đấy có làm ăn gì đâu, toàn chơi với bời. Lỡ dở mà có sạt nghiệp thật thì còn có vốn mà chuồn:
- Này! Tôi bảo này! Tí ông bà lo đi rửa bát đi. Cứ ngồi chơi không rồi lại mỡ trong máu ra đấy. Hai người ở đây tôi cũng coi như người nhà, mà đã không làm ra tiền thì nên tự giác một chút.
Bà Tú nói thẳng thừng, hai ông bà Tư chỉ biết lắp bắp dạ vâng. Ngày xưa,khi ở với chị Đài, tuy nhà không giàu có, nhưng lúc nào chị cũng rửa bát, giặt giũ,cơm nước tận mồm ông bà. Chứ chẳng bao giờ ông bà bị ai sai khiến như con ở thế này bao giờ. Lắm khi nghĩ lại ông bà cũng hơi tiếc tiếc. Bây giờ bà Tú mới có ngoài ba lăm còn nhỏ hơn tuổi bà Tư gần mười lăm tuổi,ấy thế nói năng thì bà Tú như mẹ ông bà Tư vậy. Ai bảo người ta có tiền, hai người họ phải luồn cúi. Lớ ngớ bị tống ra khỏi nhà cũng là.
Sáng sớm nay, khi chửa mở mắt ra Chức đã dậy làm điếu thuốc phiện. gã nghiện nặng quá rồi. Khi đang đê mê, Thy liền tới vả vào mồm hắn:
- Gọi ông bà già dậy nấu ăn nhanh lên, tí tôi còn phải có việc đi bây giờ. Ngồi đấy mà phê với pha.
Chức bị phá tan không khi riêng thì cáu bẳn. Dạo này Thu cứ bị làm sao thế?hơi tí lại chửi rủa. Chức phụng phịu:
- Thì xuống dưới nhà xem có gì ăn không?Chứ bây giờ hai cụ còn ngủ mà....
- Ngủ cũng phải dậy nấu. Sắp tới không có tiền xem còn ngủ được nữa không. Con thy này nuôi con chó còn để trông nhà, chứ không phải bỗng tự nhiên lại nhận lời đưa hai lọ mắm thối ở nhà trưng bày đâu.
Bị Thy cáu, gã lẩm bẩm chửi lại. May mà ả khô g nghe chứ không hắn lại tan xác với ả.
Chức xuống chuẩn bị cho hai bu con Thy hai bát mì tôm trứng. Thy đang ăn thì bảo Chức:
- Tí ra đây với tôi một tí, có việc gấp.
Chức không nói gì chỉ gật đầu, Hai con mụ ăn xong Chức còn phải dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được đi. Thy thuê xe đi đâu cứ chạy lòng vòng mãi, dạo này chẳng biết cái xe ô tô của nhà đâu mà hai bu con toàn phải đi thuê xe. Chắc bán rồi cũng là.
Hai bu con vừa đi vừa bàn bạc không ngừng, tính bao nhiêu kế sách mong bòn mót tí tài sản khổng lồ từ người chồng cũ. Với cái bản tính lười làm nhưng lại thích hưởng thụ. Bây giờ sắp cạn kiệt thì quay ra xin đểu cũbg là điều bình thường. Đến bây giờ,Chức mới hiểu ra, đây không phải diễn kịch, mà hai bu con chúng nó nói chuyện thật.
Xe dừng lại tại một căn biệt thự rộng lớn, trước cổng có hai con chó đá rát vàng cỡ bự. Hai bên sân trồng rất nhiều các loại lan quý hiếm. Ngôi nhà nhìn có vẻ cổ,nhưng kiến trúc xây lại pha hiện đại, chứng tỏ chủ nhà có con mắt thẩm mỹ khá cao
Ba người chẳng gọi cổng hay bấm chuông mà xộc vào tận trong sân. Thấy cửa nhà khóa trái, Thy ngọt giọng gọi:
- Thầy ơi!Con gái về thăm thầy đây.thầy ra mở cửa cho con với
Vừa dứt lời, cửa nhà mở ra. Thy định cười cợt trêu thầy ả vài câu nhưng bỗng mặt thị xám kịt lại, cả ba người nhà nó lắp bắp:
- Con... con... Đài... sao mày lại ở đây?