Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
.... Đợi tầm chưa đầy năm phút sau, thì Dũbg đã đánh xe tới. Mặt anh cũbg không khỏi lo lắng nên khi nhìn thấy ba mẹ con, anh không hỏi han được gì vội bế thốc cái Hĩn vào xe,thằng Cò và Chị Đài cũng lật đật chạy vào xe ngồi. Chị ngồi bên cạnh lén nhìn trộm anh một tí, anh vội quá còn chưa kịp mặc quần dài, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn màu đỏ,bên trên có hình hai con chim nhỏ,chị tí nữa thì cười to. Đằng sau một người đàn ông ga lăng, lịch lãm,lạnh lùng như Dũbg mà cũng ngọt ngào quá vậy:
- Sao em gọi mà không nói gì?thằng cò mà không nhanh mồm thì em định để con chết ở ngoài đường à?
Dũbg vừa lái xe vừa trách móc làm chị hơi buồn. Chị lúng túng không biết phải nói gì với anh. Nếu anh giận chị mà không đến thì không biết cái Hĩn sẽ thế nào. Thật là may cho nhà chị.
Anh đưa bu con chị đến bệnh viện gần nhất. Dũbg bảo bu con chị ngồi ở đây để mình anh bế cái Hĩn đi làm thủ tục nhập viện. Anh biết chị dưới quê lên chẳng biết mấy cái thủ tục. xét nhiệm này khác nên anh đi làm hết cho anh. Lúc bế đi con bé giật liên tục,sợ nó cắn vào lưỡi anh liền cho ngón tay anh vào. Nó cắn anh đến bật cả máu nhưng anh vẫn để nó đi.
Xong hết mọi việc cũbg là lúc đồng hồ điểm một giờ sáng. Con bé được người ta truyền nước nên đã vơi đi khó chịu,nó nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh, thằng Cò cũng mệt liền lăn kềnh ra dãy ghế nằm tạm. Bệnh viện về đêm chẳng còn ai, chỉ có những tiếng bánh xe ca vang lên cút kít,và cũng chỉ có hai anh chị....
- Em lên đây tìm ai?lên có việc gì?
- Em.... em...
Chị không trả lời được, cứ mỗi lần Dũng hỏi chị rất muốn kể nhưng lạ là chị khô g biết nói thế nào. Dũng nhìn chị, anh cầm tay chị hỏi han:
- Thế nào! Em sống vẫb tốt chứ?chồng em còn hay đánh đập mấy bu con không? Rồi sang năm, em cho thằng Cò đi học chứ?
Anh hòa nhã hỏi chị như một người bạn lâu năm không gặp. Những vấn đề đấy chị cũng đang đau đáu trong lòng đây. Chị tủi thân, chị mếu máo. Chỉ mở mồm nói được vài chữ ngắn gọn:
- Em bỏ chồng rồi....
Dũng không ngạc nhiên, anh có thể đoán trước được chuyện này. Một người đàn bà kham thế nào được cái gánh nợ đời đấy. Chị Đài còn sáng suốt chán, chưa phải những người lạc hậu, sợ tai tiếng thì chỉ có khổ cả đời.
Anh khẽ cười, vén mái tóc rũ rượi của chị ra sau. Anh giả nghiêm túc trêu chị:
- hóa ra nhà cô bỏ chồng rồi cô mới nhớ đến tôi. Sao cô ác thế?tôi yêu thương cô thế cơ mà...
Chị cứ rưng rức khóc, chị biết cái sai của chị là sự không quyết đoán,hi vọng sự thay đổi hoang đường từ chồng. Chị không biết phải nói thế nào, cứ cắm mặt xuống đất khóc mãi không thôi.
Dũng để cho chị khóc thoải mái thì thôi. Cuối cùng,anh ôm lấy chị,anh xoa lưng độ g viên chị:
- Anh nói thế thôi, chứ em bỏ chồng anh mừng còn không kịp. Bây giờ em không bị ràng buộc điều gì nữa thì về nhà anh, anh cũbg chỉ sống có một mình. Anh bỏ vợ, em bỏ chồng, mình góp gạo thổi cơm chung. Anh hứa sẽ không làm em khổ đâu. Em yên tâm.
Dũng thủ thỉ mãi, chị mới gật nhẹ cái đầu. Thực ra, anh không trách chị, anh biết nếu anh yêu thương chị ở cái thời điểm chị đang có chồng, xã hội thời nào cũng sẽ không để yên cho chị. Thế nên,lúc chị bỏ đi, anh biết chị đang suy nghĩ một cách đúbg đắn. Bản thân anh cũng không muốn mình cứ vụng trộm mãi thế. Nhưng đến bây giờ, khi chị hoàn toàn độc thân, thì anh có thể chính thức theo đuổi chị công khai minh bạch mà chẳng sợ tiếng để đời nữa.
Chị cứ ngồi như thế gục vào vai anh ngủ lúc nào không biết, chỉ đến khi sáng, chị đã được nằm trên giường bệnh, tay chị cũbg được truyền nước từ khi nào.
Bên giường cạnh, thằbg Cò đang nằm chung với con Hĩn, cả hai đều được truyền nước. Dũng nằm giữa lối đi hai dãy giường, anh ngủ ngon lành trên ghế, chỉ đắp tạm cái áo mỏng tang.
Chị Đài nhìn anh mà xúc động nghẹn nào. Thanh xuân cuộc đời chị nợ Dũng một ân huệ lớn lao. Cứ lúc nào mẹ con chị gặp nguy nan, cũng chỉ có anh đêm hay ngày xuất hiện cứu giúp:
- Em tỉnh rồi à? Đêm em sốt xong lịm đi đấy, chắc cũng cảm giống cái Hĩn rồi. Truyền chai nước biển vào có thấy đỡ hơn không?
Dũbg thấy lạch cạch động thì vùng dậy, thấy chị đang mở mắt nhìn anh. Chị gật đầu cười nhẹ. Anh ngồi bên cạnh chị nắn tay nắm chân rồi bảo:
- người ta nói cái Hĩn không còn nguy hiểm gì nữa rồi,chỉ cần ở ngày mai nữa là về nhà. Mấy bu con cứ ở đây cho khỏe hẳn rồi mình về nhà.
Chị Đài hơi đỏ mặt, eo ơi nghe Dũng nói mà cứ ngỡ chị lại là vợ anh từ bao giờ rồi. Giường bên cạnh hai đứa trẻ cũng vừa mới dậy, chúng nó tíu tít hỏi Dũng:
- Bác Dũng này! Có phải từ nay về sau bu cọ cháu được ở nhà bác không?
- Ừ!tất nhiên rồi. Nếu bác đề nghị bác làm thầy các cháu,các cháu có đồng ý không.
Hai đứa trẻ lưỡng lự nhìn nhau. Thằbg Cò bảo với Dũng:
- Được thì có được,cơ mà bác không được giống thầy cháu hất hủi bu con cháu đâu nhé. Nhận một người làm thầy mình thì dễ lắm, nhưng quan trọng bác có đối xử với bu con cháu như ruột thịt không
Thằ g bé ngây thơ mà lo xa phết. cũbg phải thôi, nó sợ bu nó lại không hạnh phúc,lại bị đánh đập, hay lại đi lang thang suốt dưới mưa để rồi bị cảm. Hoặc phải quỳ lạy van xin tình cảm giống như thầy nó đã làm. Những điều nó lo lắng hoàn toàn có cơ sở. Nhận thấy điều ấy, Dũbg trả lời nó luôn mà không cần suy nghĩ:
- bác hứa,được không nào. Có mặt bu cháu ở đây, chẳng lẽ bác lại nói phét.
- Như thầy cháu đấy, hứa mãi cuối cùng cũng thất hứa.
.Thằbg bé phịu mặt ra làu bàu bắt bẻ làm Dũng khó xử. Anh giải thích:
- Bác làm sao mà giống thầy cháu được. Cháu thấy không?mỗi lần có việc gì bác đều chạy đến ngay chứ có như thấy cháu đâu.
Dũng so sánh với Chức trong câu nói có phần hơi ghét ghét thì phải. đúng là đàn ông, giàu có đến đâu lâu lâu cũng chẳng khác gì trẻ con. Thằbg Cò thấy Dũng nói thì gật gù yên tâm. Như nhớ ra điều gì, nó lại hỏi Dũbg:
- À bác, cái cầu tối qua bu con cháu đứng tại sao lại tên là cầu Xoạc hả bác. Bộ cứ lên đấy đứng là xách quần hay gì.
Thằng Cò hỏi rất ngây ngô,nhưng lại khiến bu nó và Dũng đỏ bự mặt. Dũng không biết phải nói thế nào cho nó hiểu còn bu nó thì cứ ngoác mồm ra cười.
- cái này Bác cũng không biết đâu, để khi nào bác hỏi người ta xem rồi về trả lời cháu nhé.
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, gia đình họ ở lại thêm một ngày rồi dọn về nhà Dũng ở hẳn. Dũng bắt hai đứa trẻ gọi anh bằng Thầy.làm mấy mâm cơm rồi đưa chị đi ra mắt họ hàng. Được cái,chị lại rất được mắt nhà chồng. Họ bàn với nhau chỉ cần sống với nhau hạnh phúc thôi, chứ chẳng cần phải mở to long trọng quá làm gì. Bởi, nếu không hợp nhau, thì có trăm mâm cỗ đầy cũng chẳng thể ở với nhau.
- Sao em gọi mà không nói gì?thằng cò mà không nhanh mồm thì em định để con chết ở ngoài đường à?
Dũbg vừa lái xe vừa trách móc làm chị hơi buồn. Chị lúng túng không biết phải nói gì với anh. Nếu anh giận chị mà không đến thì không biết cái Hĩn sẽ thế nào. Thật là may cho nhà chị.
Anh đưa bu con chị đến bệnh viện gần nhất. Dũbg bảo bu con chị ngồi ở đây để mình anh bế cái Hĩn đi làm thủ tục nhập viện. Anh biết chị dưới quê lên chẳng biết mấy cái thủ tục. xét nhiệm này khác nên anh đi làm hết cho anh. Lúc bế đi con bé giật liên tục,sợ nó cắn vào lưỡi anh liền cho ngón tay anh vào. Nó cắn anh đến bật cả máu nhưng anh vẫn để nó đi.
Xong hết mọi việc cũbg là lúc đồng hồ điểm một giờ sáng. Con bé được người ta truyền nước nên đã vơi đi khó chịu,nó nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh, thằng Cò cũng mệt liền lăn kềnh ra dãy ghế nằm tạm. Bệnh viện về đêm chẳng còn ai, chỉ có những tiếng bánh xe ca vang lên cút kít,và cũng chỉ có hai anh chị....
- Em lên đây tìm ai?lên có việc gì?
- Em.... em...
Chị không trả lời được, cứ mỗi lần Dũng hỏi chị rất muốn kể nhưng lạ là chị khô g biết nói thế nào. Dũng nhìn chị, anh cầm tay chị hỏi han:
- Thế nào! Em sống vẫb tốt chứ?chồng em còn hay đánh đập mấy bu con không? Rồi sang năm, em cho thằng Cò đi học chứ?
Anh hòa nhã hỏi chị như một người bạn lâu năm không gặp. Những vấn đề đấy chị cũng đang đau đáu trong lòng đây. Chị tủi thân, chị mếu máo. Chỉ mở mồm nói được vài chữ ngắn gọn:
- Em bỏ chồng rồi....
Dũng không ngạc nhiên, anh có thể đoán trước được chuyện này. Một người đàn bà kham thế nào được cái gánh nợ đời đấy. Chị Đài còn sáng suốt chán, chưa phải những người lạc hậu, sợ tai tiếng thì chỉ có khổ cả đời.
Anh khẽ cười, vén mái tóc rũ rượi của chị ra sau. Anh giả nghiêm túc trêu chị:
- hóa ra nhà cô bỏ chồng rồi cô mới nhớ đến tôi. Sao cô ác thế?tôi yêu thương cô thế cơ mà...
Chị cứ rưng rức khóc, chị biết cái sai của chị là sự không quyết đoán,hi vọng sự thay đổi hoang đường từ chồng. Chị không biết phải nói thế nào, cứ cắm mặt xuống đất khóc mãi không thôi.
Dũng để cho chị khóc thoải mái thì thôi. Cuối cùng,anh ôm lấy chị,anh xoa lưng độ g viên chị:
- Anh nói thế thôi, chứ em bỏ chồng anh mừng còn không kịp. Bây giờ em không bị ràng buộc điều gì nữa thì về nhà anh, anh cũbg chỉ sống có một mình. Anh bỏ vợ, em bỏ chồng, mình góp gạo thổi cơm chung. Anh hứa sẽ không làm em khổ đâu. Em yên tâm.
Dũng thủ thỉ mãi, chị mới gật nhẹ cái đầu. Thực ra, anh không trách chị, anh biết nếu anh yêu thương chị ở cái thời điểm chị đang có chồng, xã hội thời nào cũng sẽ không để yên cho chị. Thế nên,lúc chị bỏ đi, anh biết chị đang suy nghĩ một cách đúbg đắn. Bản thân anh cũng không muốn mình cứ vụng trộm mãi thế. Nhưng đến bây giờ, khi chị hoàn toàn độc thân, thì anh có thể chính thức theo đuổi chị công khai minh bạch mà chẳng sợ tiếng để đời nữa.
Chị cứ ngồi như thế gục vào vai anh ngủ lúc nào không biết, chỉ đến khi sáng, chị đã được nằm trên giường bệnh, tay chị cũbg được truyền nước từ khi nào.
Bên giường cạnh, thằbg Cò đang nằm chung với con Hĩn, cả hai đều được truyền nước. Dũng nằm giữa lối đi hai dãy giường, anh ngủ ngon lành trên ghế, chỉ đắp tạm cái áo mỏng tang.
Chị Đài nhìn anh mà xúc động nghẹn nào. Thanh xuân cuộc đời chị nợ Dũng một ân huệ lớn lao. Cứ lúc nào mẹ con chị gặp nguy nan, cũng chỉ có anh đêm hay ngày xuất hiện cứu giúp:
- Em tỉnh rồi à? Đêm em sốt xong lịm đi đấy, chắc cũng cảm giống cái Hĩn rồi. Truyền chai nước biển vào có thấy đỡ hơn không?
Dũbg thấy lạch cạch động thì vùng dậy, thấy chị đang mở mắt nhìn anh. Chị gật đầu cười nhẹ. Anh ngồi bên cạnh chị nắn tay nắm chân rồi bảo:
- người ta nói cái Hĩn không còn nguy hiểm gì nữa rồi,chỉ cần ở ngày mai nữa là về nhà. Mấy bu con cứ ở đây cho khỏe hẳn rồi mình về nhà.
Chị Đài hơi đỏ mặt, eo ơi nghe Dũng nói mà cứ ngỡ chị lại là vợ anh từ bao giờ rồi. Giường bên cạnh hai đứa trẻ cũng vừa mới dậy, chúng nó tíu tít hỏi Dũng:
- Bác Dũng này! Có phải từ nay về sau bu cọ cháu được ở nhà bác không?
- Ừ!tất nhiên rồi. Nếu bác đề nghị bác làm thầy các cháu,các cháu có đồng ý không.
Hai đứa trẻ lưỡng lự nhìn nhau. Thằbg Cò bảo với Dũng:
- Được thì có được,cơ mà bác không được giống thầy cháu hất hủi bu con cháu đâu nhé. Nhận một người làm thầy mình thì dễ lắm, nhưng quan trọng bác có đối xử với bu con cháu như ruột thịt không
Thằ g bé ngây thơ mà lo xa phết. cũbg phải thôi, nó sợ bu nó lại không hạnh phúc,lại bị đánh đập, hay lại đi lang thang suốt dưới mưa để rồi bị cảm. Hoặc phải quỳ lạy van xin tình cảm giống như thầy nó đã làm. Những điều nó lo lắng hoàn toàn có cơ sở. Nhận thấy điều ấy, Dũbg trả lời nó luôn mà không cần suy nghĩ:
- bác hứa,được không nào. Có mặt bu cháu ở đây, chẳng lẽ bác lại nói phét.
- Như thầy cháu đấy, hứa mãi cuối cùng cũng thất hứa.
.Thằbg bé phịu mặt ra làu bàu bắt bẻ làm Dũng khó xử. Anh giải thích:
- Bác làm sao mà giống thầy cháu được. Cháu thấy không?mỗi lần có việc gì bác đều chạy đến ngay chứ có như thấy cháu đâu.
Dũng so sánh với Chức trong câu nói có phần hơi ghét ghét thì phải. đúng là đàn ông, giàu có đến đâu lâu lâu cũng chẳng khác gì trẻ con. Thằbg Cò thấy Dũng nói thì gật gù yên tâm. Như nhớ ra điều gì, nó lại hỏi Dũbg:
- À bác, cái cầu tối qua bu con cháu đứng tại sao lại tên là cầu Xoạc hả bác. Bộ cứ lên đấy đứng là xách quần hay gì.
Thằng Cò hỏi rất ngây ngô,nhưng lại khiến bu nó và Dũng đỏ bự mặt. Dũng không biết phải nói thế nào cho nó hiểu còn bu nó thì cứ ngoác mồm ra cười.
- cái này Bác cũng không biết đâu, để khi nào bác hỏi người ta xem rồi về trả lời cháu nhé.
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, gia đình họ ở lại thêm một ngày rồi dọn về nhà Dũng ở hẳn. Dũng bắt hai đứa trẻ gọi anh bằng Thầy.làm mấy mâm cơm rồi đưa chị đi ra mắt họ hàng. Được cái,chị lại rất được mắt nhà chồng. Họ bàn với nhau chỉ cần sống với nhau hạnh phúc thôi, chứ chẳng cần phải mở to long trọng quá làm gì. Bởi, nếu không hợp nhau, thì có trăm mâm cỗ đầy cũng chẳng thể ở với nhau.