Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
... Chị Đài cùng hai đứa con lếch thếch đi, đi đâu thì không biết nữa. Giữa cái rộng lớn của chốn phồn hoa thành thị này. Liệu, có một chốn dừbh chân cho chị và các con.
Lúc nãy chị còn gan góc nghĩ rằng đã trút đi một gánh nợ đời. Thì nay,lòng chị não nề bởi những chuyện khác, về quê thì chắc chắn sẽ không được rồi, tai tiếng sẽ ám ảnh chị và các con cả đời. Còn ở đây, chị không biết làm gì, gưit các con cho ai để kiếm sống. Tâm tư trong đầu rối như tơ vò. Bàn chân chị cứ nhắm thẳng đường mà đi. Trời lại sắp tối đến nơi, rồi tối nay, ngày mai, và cả những ngày tiếp theo, chị làm gì để sống.
Bỗng một cơn mưa to ập xuống đầu ba mẹ con chị. Mưa đột ngột chẳng kiếm được chỗ dừng chân. Tay này chị bế con, tay kia chị xách đồ. Xa xa kia có cái cầu to,chắc là trú được. Chị giục thằbg Cò chạy nhanh chân không phải đợi chị làm gì. Nó nghe lời, cầm cái bọc quần áo co giò chạy trước đến chân cầu khi toàn thân đã ướt sũng.
Chị bế con chạy theo sau, hai mẹ con cũng như chuột hết cả. Nhanh tay lấy quần áo cho các con thay,chị sợ chúng nó ngấm nước mưa lại cảm lạnh chết dở.
Ba mẹ con ôm lấy nhau co ro dưới chân cầu cũ nát. Nước mưa cứ thế bắn vào tận chân,cũng chẳng còn chỗ nào ngồi khô ráo hơn nữa. Chị ngồi lên đống quần áo, rồi bế hai đứa con vào lòng run lật bật.
Ba người nhà chị ngồi đến tối mịt thì cơn mưa ấy mới ngớt được một chút. Có bà bán bánh bao dạo đi qua, chị lại mua 2 cái, cho hai đứa ăn no nê rồi còn thừa chị mới dám ăn. Cũng mong sao trời nhanh sáng để chị cùng các con kiếm được ngôi chùa hay tu viện nào có thể giúp đỡ.
Những cái số chị chẳng ra gì, cái Hĩn có vẻ bị cảm do ngấm nước mưa nên đêm ấy sốt cao kiên tục,nó quấy cứ khóc ré lên liên hồi. Đến chị còn hơi sốt rét. Đêm hôm này, biết đi đâu bây giờ:
- Bu này!Hay bu gọi cho bác Dũng đi, bác Dũng cũng ở thành phố mà. Biết đâu,bác lại cho mình tá túc...
- Sao con biết bác Dũng?
Chị tái nghét mặt hỏi con, nhờ thằng Cò bảo chị mới nhớ đến Dũng. Thằng bé ngồi bệt xuống bảo:
- Thì cái hôm bác ấy đưa cho bu cái tấm gì bé bé thơm thơm, bảo bu khi nào gặp khó khăn thì gọi còn gì. Bây giờ mình không phải đang khó khăn à. Bác ấy tốt thật ấy bu nhỉ? Từ cứu cái Hĩn, đến cho con ăn bánh mì. Bu cứ gọi cho bác ấy đi, nếu không được thì thôi.
Nghe thằbg bé nói, chị có đôi chút do dự. Chị bỏ Dũbg mà chẳng một lời nào, phải như chị chị cũbg hận chứ nói gì anh. Chị không nói năng gì, thở dài lim dim mắt suy nghĩ, thì cái Hĩn sốt đến có giật, mắt nó trắng dã ra rồi thè lưỡi. Thằbg Cò lại bảo chị:
- Bu cứ gọi đi xem nào, cái Hĩn mà nó làm sao thì tất cả là lỗi do bu đấy nhé.
Thằng Cò thấy em như thế thì mếu máo trách chị. Nó nói đúng chứ sai đâu. Lúc đấy chị lúng túng, ôm lấy con vào nhà gần nhất xin gọi điện thoại nhờ. Đêm hôm khuya khắt mà đứa bé phát bệnh vàng vọt người ta cũng chẳng thể làm ngơ.
Chị lục lọi rồi đưa cái danh thiếp ấy cho người ta bấm số. Đầu dây bên kia lâu quá chẳng thấy bắt máy. Tim chị cũng đập liên hồi theo cái tiếng tút tút điện thoại. Cuối cùng, Dũbg đã không nhấc máy. Nguồn hi vọng cuối cùng bị dập tắt.
- người ta không nhấc máy đâu,bu con mày thuê xe ra bệnh viện xem Thế nào. Để lâu là con bé chết đấy.
Người ta trân thành góp ý,chị gật đầu, chỉ lo là chị không có đủ tiền đưa con đến đấy.Chị cám ơn người đàn ông tốt bụng rồi toan đi, thì chuông điện thoại lại đổ. Người đàn ông mừng gọi chị quay lại:
- Chị gì ơi!người đấy gọi lại cho chị này. Mau mau vào nghe.
Chị đưa cái Hĩn cho thằbg Cò bế rồi mừng ra mặt chạy vào. Ấy thế mà đến khi nghe được giọng Dũng, chị lại không mở mồm nổi:
- Cho hỏi ai đấy?ai mà đêm hôm gọi tôi đấy?
- ....
- Có việc gì không?ơ hay gọi xong lại im lặng là thế nào?
Chị không biết phải mở mồm thế nào bởi bây giờ chị mặt dày quá thể. Chính chị trốn tránh Dũng, ấy thế mà giờ khó khăn chị chỉ còn biết tìm anh.
Thằng Cò sốt ruột thấy bu không nói được gì,chạy vào giằng lấy điện thoại nói liên tục;
- Bác Dũng ơi!bác dũng phải không?cháu là Cờ, con bu Đài. Bu cháu ngày xưa làm thủy lợi cho bác ấy. Cái hôm mà ngồi ở cái mồ ăn bánh mì đấy bác nhớ chưa....
- Ờ ờ!bác nhớ!thế có việc gì mà gọi cho bác. Bu cháu đâu?
- Cháu với bu cháu đa g ở thành phố, cái Hĩn nhà cháu ngấm mưa giờ nó sốt xong lè lưỡi bác ợ. Bác có thể ra đưa bu con cháu đi được không?nãy bu cháu cầm mà không nói được nên cháu nói thay bác ợ.
- Ừ,không sao! Cháu hỏi người ta xem cháu đang ở chỗ nào để bác đến ngay đây.
Thằng Cò quay lại hỏi người đàn ông:
- Ông ơi!cầu này là cầu gì?đây là đâu hở ông?
- Đây là chân Cầu Xoạc cứ bảo thế người ta tự khắc biết ở đâu.
Thằng bé lại nói y nhưng người đàn ông ấy bảo. Dũbg mừng bảo nó:
- Thế thì gần ngay nhà bác,bác ở trên đoạn đấy một tí. Bảo bu đừng đi đâu, bác đánh xe ra ngay nhé.
Thằng cò vâng dạ răm rắp rồi cúp máy. Chị Đài đứng bên cạnh thở phào. Thôi thì trăm sự nhờ cả vào dũng, chứ bây giờ liêm sỉ gì tầm này nữa. Cứu con mới là quan trọng
Lúc nãy chị còn gan góc nghĩ rằng đã trút đi một gánh nợ đời. Thì nay,lòng chị não nề bởi những chuyện khác, về quê thì chắc chắn sẽ không được rồi, tai tiếng sẽ ám ảnh chị và các con cả đời. Còn ở đây, chị không biết làm gì, gưit các con cho ai để kiếm sống. Tâm tư trong đầu rối như tơ vò. Bàn chân chị cứ nhắm thẳng đường mà đi. Trời lại sắp tối đến nơi, rồi tối nay, ngày mai, và cả những ngày tiếp theo, chị làm gì để sống.
Bỗng một cơn mưa to ập xuống đầu ba mẹ con chị. Mưa đột ngột chẳng kiếm được chỗ dừng chân. Tay này chị bế con, tay kia chị xách đồ. Xa xa kia có cái cầu to,chắc là trú được. Chị giục thằbg Cò chạy nhanh chân không phải đợi chị làm gì. Nó nghe lời, cầm cái bọc quần áo co giò chạy trước đến chân cầu khi toàn thân đã ướt sũng.
Chị bế con chạy theo sau, hai mẹ con cũng như chuột hết cả. Nhanh tay lấy quần áo cho các con thay,chị sợ chúng nó ngấm nước mưa lại cảm lạnh chết dở.
Ba mẹ con ôm lấy nhau co ro dưới chân cầu cũ nát. Nước mưa cứ thế bắn vào tận chân,cũng chẳng còn chỗ nào ngồi khô ráo hơn nữa. Chị ngồi lên đống quần áo, rồi bế hai đứa con vào lòng run lật bật.
Ba người nhà chị ngồi đến tối mịt thì cơn mưa ấy mới ngớt được một chút. Có bà bán bánh bao dạo đi qua, chị lại mua 2 cái, cho hai đứa ăn no nê rồi còn thừa chị mới dám ăn. Cũng mong sao trời nhanh sáng để chị cùng các con kiếm được ngôi chùa hay tu viện nào có thể giúp đỡ.
Những cái số chị chẳng ra gì, cái Hĩn có vẻ bị cảm do ngấm nước mưa nên đêm ấy sốt cao kiên tục,nó quấy cứ khóc ré lên liên hồi. Đến chị còn hơi sốt rét. Đêm hôm này, biết đi đâu bây giờ:
- Bu này!Hay bu gọi cho bác Dũng đi, bác Dũng cũng ở thành phố mà. Biết đâu,bác lại cho mình tá túc...
- Sao con biết bác Dũng?
Chị tái nghét mặt hỏi con, nhờ thằng Cò bảo chị mới nhớ đến Dũng. Thằng bé ngồi bệt xuống bảo:
- Thì cái hôm bác ấy đưa cho bu cái tấm gì bé bé thơm thơm, bảo bu khi nào gặp khó khăn thì gọi còn gì. Bây giờ mình không phải đang khó khăn à. Bác ấy tốt thật ấy bu nhỉ? Từ cứu cái Hĩn, đến cho con ăn bánh mì. Bu cứ gọi cho bác ấy đi, nếu không được thì thôi.
Nghe thằbg bé nói, chị có đôi chút do dự. Chị bỏ Dũbg mà chẳng một lời nào, phải như chị chị cũbg hận chứ nói gì anh. Chị không nói năng gì, thở dài lim dim mắt suy nghĩ, thì cái Hĩn sốt đến có giật, mắt nó trắng dã ra rồi thè lưỡi. Thằbg Cò lại bảo chị:
- Bu cứ gọi đi xem nào, cái Hĩn mà nó làm sao thì tất cả là lỗi do bu đấy nhé.
Thằng Cò thấy em như thế thì mếu máo trách chị. Nó nói đúng chứ sai đâu. Lúc đấy chị lúng túng, ôm lấy con vào nhà gần nhất xin gọi điện thoại nhờ. Đêm hôm khuya khắt mà đứa bé phát bệnh vàng vọt người ta cũng chẳng thể làm ngơ.
Chị lục lọi rồi đưa cái danh thiếp ấy cho người ta bấm số. Đầu dây bên kia lâu quá chẳng thấy bắt máy. Tim chị cũng đập liên hồi theo cái tiếng tút tút điện thoại. Cuối cùng, Dũbg đã không nhấc máy. Nguồn hi vọng cuối cùng bị dập tắt.
- người ta không nhấc máy đâu,bu con mày thuê xe ra bệnh viện xem Thế nào. Để lâu là con bé chết đấy.
Người ta trân thành góp ý,chị gật đầu, chỉ lo là chị không có đủ tiền đưa con đến đấy.Chị cám ơn người đàn ông tốt bụng rồi toan đi, thì chuông điện thoại lại đổ. Người đàn ông mừng gọi chị quay lại:
- Chị gì ơi!người đấy gọi lại cho chị này. Mau mau vào nghe.
Chị đưa cái Hĩn cho thằbg Cò bế rồi mừng ra mặt chạy vào. Ấy thế mà đến khi nghe được giọng Dũng, chị lại không mở mồm nổi:
- Cho hỏi ai đấy?ai mà đêm hôm gọi tôi đấy?
- ....
- Có việc gì không?ơ hay gọi xong lại im lặng là thế nào?
Chị không biết phải mở mồm thế nào bởi bây giờ chị mặt dày quá thể. Chính chị trốn tránh Dũng, ấy thế mà giờ khó khăn chị chỉ còn biết tìm anh.
Thằng Cò sốt ruột thấy bu không nói được gì,chạy vào giằng lấy điện thoại nói liên tục;
- Bác Dũng ơi!bác dũng phải không?cháu là Cờ, con bu Đài. Bu cháu ngày xưa làm thủy lợi cho bác ấy. Cái hôm mà ngồi ở cái mồ ăn bánh mì đấy bác nhớ chưa....
- Ờ ờ!bác nhớ!thế có việc gì mà gọi cho bác. Bu cháu đâu?
- Cháu với bu cháu đa g ở thành phố, cái Hĩn nhà cháu ngấm mưa giờ nó sốt xong lè lưỡi bác ợ. Bác có thể ra đưa bu con cháu đi được không?nãy bu cháu cầm mà không nói được nên cháu nói thay bác ợ.
- Ừ,không sao! Cháu hỏi người ta xem cháu đang ở chỗ nào để bác đến ngay đây.
Thằng Cò quay lại hỏi người đàn ông:
- Ông ơi!cầu này là cầu gì?đây là đâu hở ông?
- Đây là chân Cầu Xoạc cứ bảo thế người ta tự khắc biết ở đâu.
Thằng bé lại nói y nhưng người đàn ông ấy bảo. Dũbg mừng bảo nó:
- Thế thì gần ngay nhà bác,bác ở trên đoạn đấy một tí. Bảo bu đừng đi đâu, bác đánh xe ra ngay nhé.
Thằng cò vâng dạ răm rắp rồi cúp máy. Chị Đài đứng bên cạnh thở phào. Thôi thì trăm sự nhờ cả vào dũng, chứ bây giờ liêm sỉ gì tầm này nữa. Cứu con mới là quan trọng