Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Vô Ưu và Vô Diệm đi đi lại lại ở bên ngoài phòng của Thiên Song. Tư Hạo Quân đã vào đó mấy canh giờ chưa ra.
Vừa mới được lão Rùa cứu tỉnh lại, một nô tỳ chạy đến nói rằng phu nhân bị ngất. Vô Ưu và Vô Diệm định khuyên ngăn Tư Hạo Quân nhưng ai ngờ hắn đã đi từ bao giờ. Hai người sốt ruột muốn vào xem có chuyện gì nhưng lại bị kết giới ngăn lại bên ngoài. Vết thương của Thủy Thần vừa mới được chữa trị, chỉ sợ vết thương mà rách ra thì lại lón chuyện.
- Vô Ưu, hay gọi người đến. Ta thấy thế này thì không ổn chút nào.
- Gọi đến thì có vào được kết giới không?
- Vậy thì cứ mặc ngài ấy như vậy à!
Hai người suýt nữa vì lo lắng mà mất bình tĩnh. Cũng may, đúng lúc kết giới biến mất, cửa phòng lúc này được Tư Hạo Quân mở ra. Gương mặt hắn quá đỗi nhợt nhạt. Y phục trên người không hiểu sao rách nát, máu loang ra chảy từng giọt xuống đất.
- Đại nhân... Ngài sao vậy?
Thấy cơ thể của Tư Hạo Thần nghiêng ngả sang một bên, Vô Ưu nhanh chóng đỡ lấy hắn.Tư Hạo Quân đưa tay chặn miệng, hắn ho ra một ngụm máu màu đen. Vô Diệm nhìn thấy thì cau mày lại.
- Ngài, đã giúp phu nhân như thế nào?
- Vô Diệm, ngươi càng ngày càng to gan đấy. Chuyện của ta, tự ta biết sắp xếp!
Vô Ưu nhìn về phía Vô Diệm. Ai ngờ, Vô Diệm đột ngột quỳ xuống, cúi mặt nghiêm trọng nói.
- Đại nhân, thứ tội cho thuộc hạ... Nhưng, ngài hãy đem trùng độc trở lại cơ thể phu nhân. Nếu ngài còn giữ trong người, ngài sẽ...
Lúc này Vô Ưu mới hiểu ra mọi chuyện. Còn Tư Hạo Quân thì lờ đi. Hắn đã quyết định rồi, tất cả mọi chuyện hắn sẽ sắp xếp ổn thoả. Bất giác, Tư Hạo Quân đưa tay chặn trước ngực. Hắn đang cố gắng nhịn cơn đau đớn đang giày xéo trong người. Vì không muốn nhìn thấy cô đau đớn khi bị trùng độc phát tác, hắn đã dùng máu dẫn trùng độc vào cơ thể của bản thân.
Vốn dĩ sức mạnh của hắn đã cắt đứt liên lạc giữa Tư Hạo Thần và trùng độc. Ai ngờ, mất đi khống chế của chủ nhân, trùng độc ngày càng bất chấp càng quấy ăn mòn cơ thể của cô. Tư Hạo Quân bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành lấy máu của mình dẫn để trùng độc vào cơ thể của hắn. Giờ đây trùng độc kí sinh trong người hắn, hút dòng máu cao quý nên không thể lấy ra khỏi cơ thể được. Hoặc là hắn sẽ phải đem trùng độc trả về cơ thể của cô, hoặc là hắn thay cô hứng chịu tất cả cho đến chết.
Chính vì lí do này mà Vô Diệm nhất quyết không đồng ý, hắn không thể để Tư Hạo Quân chết được. Cả đại dương này mất đi người cai quản, chẳng khác gì tiếp tay cho Tư Hạo Thần được nước lên ngôi.
- Ta nói rồi! Không phải chuyện các ngươi, tốt nhất đình để ta nhắc lại!
- Đại nhân....
Tư Hạo Quân đẩy Vô Ưu ra, hắn loạng choạng đi về phía thư phòng của mình. Hai thuộc hạ thân tín muốn chạy đến hết lời khuyên nhủ, nhưng lại bị Tư Hạo Quân làm cho bất động không di chuyển được. Hắn nói, qua 4 canh giờ nữa, hai người tự khắc cử động được. Nhưng, nếu qua 4 canh giờ thì trùng độc trong cơ thể Tư Hạo Quân không còn cách nào lấy ra được....
- Đại nhân!!!
[.....]
Không biết qua bao lâu, Thiên Song mới có thể tỉnh dậy. Tư Hạo Quân ngồi bên cạnh giường của cô, lo lắng nắm chặt lấy tay cô không buông. Cho đến khi cô tỉnh lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Song Nhi.... Nàng tỉnh rồi sao?
Cô nhìn Tư Hạo Quân, nhanh chóng rụt tay lại. Cô vẫn chưa hết giận. Hắn lừa cô, đem nhốt cô lại, hại cô bị trùng độc làm cho đau đớn không ai biết.
- Tôi không muốn gặp ngài!
Không hiểu sao hắn lại thở dài. Sau đó, bất chấp sự khó chịu của cô, hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.
- Cho ta 7 ngày được không? Ta chỉ cần nàng cho ta 7 ngày được bên cạnh nàng... Ta sẽ để nàng đi...
- Thật không?
- Ta chưa từng nuốt lời! Chỉ cần sau 7 ngày, ta sẽ để Vô Ưu đưa nàng đến chỗ Mạnh Bà. Nàng sẽ trở về vòng đời của mình, thành một người phàm sống vô lo vô tư...
Cô vẫn nửa tin nửa ngờ khi nghe Tư Hạo Quân nói. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ chân thành của hắn, cô cảm thấy có chút tin tưởng. Suy nghĩ một lúc, cô mới gật đầu đồng ý với Tư Hạo Quân.
Nhận được câu trả lời, hắn mỉm cười ôm chặt lấy cô vào lòng. Sau 7 ngày, hắn sẽ buông tay. Hắn sẽ để cô đi.
- Song Nhi, ta có thể hôn nàng không?
- Được!
Tư Hạo Quân từ từ nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó. Cô nhắm mắt lại, cơ gắng miễn cưỡng bản thân. Trong ánh mắt của Tư Hạo Quân hiện lên một nỗi buồn. Mái tóc bạch kim của hắn dần dần có mấy sợi chuyển biến thành màu đen óng. Chân thân của hắn vốn là Bạch Long, nếu mái tóc đổi màu chứng tỏ cơ thể hắn đang dần yếu đi, đến khi mái tóc chuyển sang hết màu đen cũng là lúc hắn... Nhắm mắt...
Đây đúng là kết cục mà hắn đã đoán trước được. Trước đây, hắn khiến bao nữ nhân đau khổ vì tình, bây giờ chính hắn phải hứng chịu nỗi đau này..
- Song Nhi, chúng ta thành thân đi!
- --------
P/s: Tôi đã quay lại rồi đâyChúc mọi người một năm mới an khang, sức khoẻ dồi dào, tiền vào như nước, thành công trên con đường mình đã chọn!
Tôi là Bạc Hà! Happy New Year
Vừa mới được lão Rùa cứu tỉnh lại, một nô tỳ chạy đến nói rằng phu nhân bị ngất. Vô Ưu và Vô Diệm định khuyên ngăn Tư Hạo Quân nhưng ai ngờ hắn đã đi từ bao giờ. Hai người sốt ruột muốn vào xem có chuyện gì nhưng lại bị kết giới ngăn lại bên ngoài. Vết thương của Thủy Thần vừa mới được chữa trị, chỉ sợ vết thương mà rách ra thì lại lón chuyện.
- Vô Ưu, hay gọi người đến. Ta thấy thế này thì không ổn chút nào.
- Gọi đến thì có vào được kết giới không?
- Vậy thì cứ mặc ngài ấy như vậy à!
Hai người suýt nữa vì lo lắng mà mất bình tĩnh. Cũng may, đúng lúc kết giới biến mất, cửa phòng lúc này được Tư Hạo Quân mở ra. Gương mặt hắn quá đỗi nhợt nhạt. Y phục trên người không hiểu sao rách nát, máu loang ra chảy từng giọt xuống đất.
- Đại nhân... Ngài sao vậy?
Thấy cơ thể của Tư Hạo Thần nghiêng ngả sang một bên, Vô Ưu nhanh chóng đỡ lấy hắn.Tư Hạo Quân đưa tay chặn miệng, hắn ho ra một ngụm máu màu đen. Vô Diệm nhìn thấy thì cau mày lại.
- Ngài, đã giúp phu nhân như thế nào?
- Vô Diệm, ngươi càng ngày càng to gan đấy. Chuyện của ta, tự ta biết sắp xếp!
Vô Ưu nhìn về phía Vô Diệm. Ai ngờ, Vô Diệm đột ngột quỳ xuống, cúi mặt nghiêm trọng nói.
- Đại nhân, thứ tội cho thuộc hạ... Nhưng, ngài hãy đem trùng độc trở lại cơ thể phu nhân. Nếu ngài còn giữ trong người, ngài sẽ...
Lúc này Vô Ưu mới hiểu ra mọi chuyện. Còn Tư Hạo Quân thì lờ đi. Hắn đã quyết định rồi, tất cả mọi chuyện hắn sẽ sắp xếp ổn thoả. Bất giác, Tư Hạo Quân đưa tay chặn trước ngực. Hắn đang cố gắng nhịn cơn đau đớn đang giày xéo trong người. Vì không muốn nhìn thấy cô đau đớn khi bị trùng độc phát tác, hắn đã dùng máu dẫn trùng độc vào cơ thể của bản thân.
Vốn dĩ sức mạnh của hắn đã cắt đứt liên lạc giữa Tư Hạo Thần và trùng độc. Ai ngờ, mất đi khống chế của chủ nhân, trùng độc ngày càng bất chấp càng quấy ăn mòn cơ thể của cô. Tư Hạo Quân bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành lấy máu của mình dẫn để trùng độc vào cơ thể của hắn. Giờ đây trùng độc kí sinh trong người hắn, hút dòng máu cao quý nên không thể lấy ra khỏi cơ thể được. Hoặc là hắn sẽ phải đem trùng độc trả về cơ thể của cô, hoặc là hắn thay cô hứng chịu tất cả cho đến chết.
Chính vì lí do này mà Vô Diệm nhất quyết không đồng ý, hắn không thể để Tư Hạo Quân chết được. Cả đại dương này mất đi người cai quản, chẳng khác gì tiếp tay cho Tư Hạo Thần được nước lên ngôi.
- Ta nói rồi! Không phải chuyện các ngươi, tốt nhất đình để ta nhắc lại!
- Đại nhân....
Tư Hạo Quân đẩy Vô Ưu ra, hắn loạng choạng đi về phía thư phòng của mình. Hai thuộc hạ thân tín muốn chạy đến hết lời khuyên nhủ, nhưng lại bị Tư Hạo Quân làm cho bất động không di chuyển được. Hắn nói, qua 4 canh giờ nữa, hai người tự khắc cử động được. Nhưng, nếu qua 4 canh giờ thì trùng độc trong cơ thể Tư Hạo Quân không còn cách nào lấy ra được....
- Đại nhân!!!
[.....]
Không biết qua bao lâu, Thiên Song mới có thể tỉnh dậy. Tư Hạo Quân ngồi bên cạnh giường của cô, lo lắng nắm chặt lấy tay cô không buông. Cho đến khi cô tỉnh lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Song Nhi.... Nàng tỉnh rồi sao?
Cô nhìn Tư Hạo Quân, nhanh chóng rụt tay lại. Cô vẫn chưa hết giận. Hắn lừa cô, đem nhốt cô lại, hại cô bị trùng độc làm cho đau đớn không ai biết.
- Tôi không muốn gặp ngài!
Không hiểu sao hắn lại thở dài. Sau đó, bất chấp sự khó chịu của cô, hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.
- Cho ta 7 ngày được không? Ta chỉ cần nàng cho ta 7 ngày được bên cạnh nàng... Ta sẽ để nàng đi...
- Thật không?
- Ta chưa từng nuốt lời! Chỉ cần sau 7 ngày, ta sẽ để Vô Ưu đưa nàng đến chỗ Mạnh Bà. Nàng sẽ trở về vòng đời của mình, thành một người phàm sống vô lo vô tư...
Cô vẫn nửa tin nửa ngờ khi nghe Tư Hạo Quân nói. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ chân thành của hắn, cô cảm thấy có chút tin tưởng. Suy nghĩ một lúc, cô mới gật đầu đồng ý với Tư Hạo Quân.
Nhận được câu trả lời, hắn mỉm cười ôm chặt lấy cô vào lòng. Sau 7 ngày, hắn sẽ buông tay. Hắn sẽ để cô đi.
- Song Nhi, ta có thể hôn nàng không?
- Được!
Tư Hạo Quân từ từ nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó. Cô nhắm mắt lại, cơ gắng miễn cưỡng bản thân. Trong ánh mắt của Tư Hạo Quân hiện lên một nỗi buồn. Mái tóc bạch kim của hắn dần dần có mấy sợi chuyển biến thành màu đen óng. Chân thân của hắn vốn là Bạch Long, nếu mái tóc đổi màu chứng tỏ cơ thể hắn đang dần yếu đi, đến khi mái tóc chuyển sang hết màu đen cũng là lúc hắn... Nhắm mắt...
Đây đúng là kết cục mà hắn đã đoán trước được. Trước đây, hắn khiến bao nữ nhân đau khổ vì tình, bây giờ chính hắn phải hứng chịu nỗi đau này..
- Song Nhi, chúng ta thành thân đi!
- --------
P/s: Tôi đã quay lại rồi đâyChúc mọi người một năm mới an khang, sức khoẻ dồi dào, tiền vào như nước, thành công trên con đường mình đã chọn!
Tôi là Bạc Hà! Happy New Year