Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Nụ cười trên môi của Tư Hạo Quân vụt tắt. Hắn nhìn người con gái trước mặt, một giọt lệ lăn dài trên má. Lần đầu tiên hắn khóc. Cũng là lần đầu tiên hắn vì một nữ nhân mà làm nhiều đến vậy.
Thì ra, cho đến cuối cùng cô cũng không chấp nhận hắn. Hắn giống như Tư Hạo Thần, giống Tuyết Liên sử dụng chiêu trò hèn hạ này. Nếu đã đi đến bước đường cùng này, tại sao hắn còn giả bộ làm gì nữa? Trong mắt cô, hắn là kẻ như vậy... Việc gì hắn phải cố gắng tốt nữa?
Thiên Song giật mình khi thấy ánh mắt của Tư Hạo Quân sẫm lại. Hắn cười, nhưng lần này không còn là nụ cười hạnh phúc nữa. Thay vào đó, chính là sự lạnh lùng tàn nhẫn. Tư Hạo Quân giơ tay ra, cơ thể của cô bị khống chế lại gần hắn. Sau đó, hắn thẳng tay bóp chặt lấy cổ của cô.
- Đáng lẽ, ngay từ đầu ta nên sử dụng vũ lực với nàng thì hơn!
- Tư Hạo Quân...
A Tu La thấy Ngọc Nhi của hắn đang bị Tư Hạo Quân bóp cổ, hắn tạo ra rất nhiều bóng đen lao về phía của hai người.
Nhưng, bất kể những bóng đen của A Tu La có nhiều như thế nào thì bọn chúng không thể chạm vào Tư Hạo Quân. Tất cả đều trong chớp mắt tan biến.
Cả người Tư Hạo Quân toả ra một nguồn sức mạnh xanh lam phóng thẳng lên trời. Thiên Song bị gió lốc thốc vào mặt không thể mở mắt được. Cô muốn khuyên Tư Hạo Quân dừng lại nhưng không thể. Cơn bão lốc dần khuyếch đại, ảnh hướng đến Uất Cốc, khiến mặt đất rung chuyển.
Tư Hạo Thần đang nằm ngủ thì mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh quen thuộc này.
Là của Tư Hạo Quân?
Hắn nhớ năm đó, khi tận mắt chứng kiến phụ thân và mẫu thân chết, Tư Hạo Quân đã nhìn hắn bằng cặp mắt xanh sẫm. Nguồn sức mạnh trong người của Tư Hạo Quân vì giận mà bộc phát, càn quét tất cả đại dương gây nên chấn động lớn...
Nghĩ đến đây, Tư Hạo Thần nhanh chóng đến nơi phát ra nguồn sức mạnh.
Bên này, A Tu La bị một con rồng nước cuộn chặt lấy ép đến ngạt thở. Hắn không ngờ rằng, sức mạnh của Tư Hạo Quân khi tức giận đến đỉnh điểm lại khủng khiếp đến vậy. Bây giờ trong mắt của Tư Hạo Quân chỉ toàn là hận thù xen lẫn sự đau đớn. Trong cơn lốc, Tư Hạo Quân bình tĩnh nói với cô.
- Tại sao nàng lại nhẫn tâm gạt bỏ thành ý của ta?
- Ta yêu nàng, ta mới trân trọng muốn nàng bên cạnh ta! Vì cái gì mà từ chối ta?
Giọng nói của Tư Hạo Quân cứ văng vẳng bên tai cô.
Khi Tư Hạo Thần đến nơi, A Tu La đã trọng thương nằm dưới đất. Còn Tư Hạo Quân và Thiên Song đã biến mất. Do vì tác dụng của Song Hồn nên A Tu La bị thương thì cơ thể của hắn cũng chẳng khấm khá, bị thương ngang bằng A Tu La.
- Song Song đâu?
Tư Hạo Thần kéo tay của A Tu La đỡ hắn dậy. Chỉ biết A Tu La ho nặng rồi chảy ra một chất lỏng đen từ trong miệng ra.
- Cô ấy là Ngọc Nhi.
- Ta không muốn gây sự với ngươi bây giờ. Đừng có mà ảo tưởng nữa. Cô ta không phải Ngọc Nhi của ngươi!
- Cô ấy chính là Ngọc Nhi!
Hai người lại nhìn nhau đầy sát khí. Cuối cùng, Tư Hạo Thần không muốn đôi co với tên điên này nữa nên đành tự mình liên kết với trùng độc trong cơ thể của cô. Sau một hồi, Tư Hạo Thần giật mình mở mắt, trán ướt đẫm mồ hôi.
Trùng độc của hắn trong cơ thể của cô không những không khống chế được, ngược lại còn đang dần dần bị một sức mạnh loại bỏ.
Hắn không ngờ Tư Hạo Quân lại gia tăng công lực nhanh tới như vậy. Hắn buộc phải làm gì đó... Chỉ sợ càng để lâu thì hắn sẽ mất đi vị trí đó mãi mãi...
Tư Hạo Quân đưa cô trở lại Thủy Tinh Cung. Hắn dẫn cô đến căn phòng mà trước đây cô đã từng ở. Cánh cửa vừa mở ra, Tư Hạo Quân không nhân nhượng hất tay khiến cô không kịp phản ứng mà ngã xuống đất.
- Tư Hạo Quân... Ngài...
- Từ giờ, nàng bị cấm ở trong này! Bước ra khỏi phòng 1 bước, ta lập tức bẻ gãy chân.
Cô không phục nhìn hắn, còn hắn không thèm nói thêm nữa mà ra ngoài đóng cửa lại. Để đảm bảo cô không trốn đi, hắn tạo một kết giới xung quanh. Nếu không có hắn mở kết giới thì dù cho là ai thì cũng không thể ra vào kết giới này.
Dựng kết giới xong, cũng là lúc Tư Hạo Quân mất hết sức lực. Hắn thở dốc, cơ thể ngã xuống đất. Vết thương phía sau lưng vẫn không ngừng chảy máu. Hắn vừa rồi muốn nhanh chóng đi để cô không thấy bộ dạng này của hắn.
Vô Ưu và Vô Diệm xuất hiện, nhanh chóng chạy tới chỗ của Tư Hạo Quân. Khi hai người lại gần, hắn đã ngất vì mất quá nhiều máu rồi.
Thì ra, cho đến cuối cùng cô cũng không chấp nhận hắn. Hắn giống như Tư Hạo Thần, giống Tuyết Liên sử dụng chiêu trò hèn hạ này. Nếu đã đi đến bước đường cùng này, tại sao hắn còn giả bộ làm gì nữa? Trong mắt cô, hắn là kẻ như vậy... Việc gì hắn phải cố gắng tốt nữa?
Thiên Song giật mình khi thấy ánh mắt của Tư Hạo Quân sẫm lại. Hắn cười, nhưng lần này không còn là nụ cười hạnh phúc nữa. Thay vào đó, chính là sự lạnh lùng tàn nhẫn. Tư Hạo Quân giơ tay ra, cơ thể của cô bị khống chế lại gần hắn. Sau đó, hắn thẳng tay bóp chặt lấy cổ của cô.
- Đáng lẽ, ngay từ đầu ta nên sử dụng vũ lực với nàng thì hơn!
- Tư Hạo Quân...
A Tu La thấy Ngọc Nhi của hắn đang bị Tư Hạo Quân bóp cổ, hắn tạo ra rất nhiều bóng đen lao về phía của hai người.
Nhưng, bất kể những bóng đen của A Tu La có nhiều như thế nào thì bọn chúng không thể chạm vào Tư Hạo Quân. Tất cả đều trong chớp mắt tan biến.
Cả người Tư Hạo Quân toả ra một nguồn sức mạnh xanh lam phóng thẳng lên trời. Thiên Song bị gió lốc thốc vào mặt không thể mở mắt được. Cô muốn khuyên Tư Hạo Quân dừng lại nhưng không thể. Cơn bão lốc dần khuyếch đại, ảnh hướng đến Uất Cốc, khiến mặt đất rung chuyển.
Tư Hạo Thần đang nằm ngủ thì mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh quen thuộc này.
Là của Tư Hạo Quân?
Hắn nhớ năm đó, khi tận mắt chứng kiến phụ thân và mẫu thân chết, Tư Hạo Quân đã nhìn hắn bằng cặp mắt xanh sẫm. Nguồn sức mạnh trong người của Tư Hạo Quân vì giận mà bộc phát, càn quét tất cả đại dương gây nên chấn động lớn...
Nghĩ đến đây, Tư Hạo Thần nhanh chóng đến nơi phát ra nguồn sức mạnh.
Bên này, A Tu La bị một con rồng nước cuộn chặt lấy ép đến ngạt thở. Hắn không ngờ rằng, sức mạnh của Tư Hạo Quân khi tức giận đến đỉnh điểm lại khủng khiếp đến vậy. Bây giờ trong mắt của Tư Hạo Quân chỉ toàn là hận thù xen lẫn sự đau đớn. Trong cơn lốc, Tư Hạo Quân bình tĩnh nói với cô.
- Tại sao nàng lại nhẫn tâm gạt bỏ thành ý của ta?
- Ta yêu nàng, ta mới trân trọng muốn nàng bên cạnh ta! Vì cái gì mà từ chối ta?
Giọng nói của Tư Hạo Quân cứ văng vẳng bên tai cô.
Khi Tư Hạo Thần đến nơi, A Tu La đã trọng thương nằm dưới đất. Còn Tư Hạo Quân và Thiên Song đã biến mất. Do vì tác dụng của Song Hồn nên A Tu La bị thương thì cơ thể của hắn cũng chẳng khấm khá, bị thương ngang bằng A Tu La.
- Song Song đâu?
Tư Hạo Thần kéo tay của A Tu La đỡ hắn dậy. Chỉ biết A Tu La ho nặng rồi chảy ra một chất lỏng đen từ trong miệng ra.
- Cô ấy là Ngọc Nhi.
- Ta không muốn gây sự với ngươi bây giờ. Đừng có mà ảo tưởng nữa. Cô ta không phải Ngọc Nhi của ngươi!
- Cô ấy chính là Ngọc Nhi!
Hai người lại nhìn nhau đầy sát khí. Cuối cùng, Tư Hạo Thần không muốn đôi co với tên điên này nữa nên đành tự mình liên kết với trùng độc trong cơ thể của cô. Sau một hồi, Tư Hạo Thần giật mình mở mắt, trán ướt đẫm mồ hôi.
Trùng độc của hắn trong cơ thể của cô không những không khống chế được, ngược lại còn đang dần dần bị một sức mạnh loại bỏ.
Hắn không ngờ Tư Hạo Quân lại gia tăng công lực nhanh tới như vậy. Hắn buộc phải làm gì đó... Chỉ sợ càng để lâu thì hắn sẽ mất đi vị trí đó mãi mãi...
Tư Hạo Quân đưa cô trở lại Thủy Tinh Cung. Hắn dẫn cô đến căn phòng mà trước đây cô đã từng ở. Cánh cửa vừa mở ra, Tư Hạo Quân không nhân nhượng hất tay khiến cô không kịp phản ứng mà ngã xuống đất.
- Tư Hạo Quân... Ngài...
- Từ giờ, nàng bị cấm ở trong này! Bước ra khỏi phòng 1 bước, ta lập tức bẻ gãy chân.
Cô không phục nhìn hắn, còn hắn không thèm nói thêm nữa mà ra ngoài đóng cửa lại. Để đảm bảo cô không trốn đi, hắn tạo một kết giới xung quanh. Nếu không có hắn mở kết giới thì dù cho là ai thì cũng không thể ra vào kết giới này.
Dựng kết giới xong, cũng là lúc Tư Hạo Quân mất hết sức lực. Hắn thở dốc, cơ thể ngã xuống đất. Vết thương phía sau lưng vẫn không ngừng chảy máu. Hắn vừa rồi muốn nhanh chóng đi để cô không thấy bộ dạng này của hắn.
Vô Ưu và Vô Diệm xuất hiện, nhanh chóng chạy tới chỗ của Tư Hạo Quân. Khi hai người lại gần, hắn đã ngất vì mất quá nhiều máu rồi.