Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Hai tay của Thiên Song dính thứ gì đó nhơm nhớp. Cô giật mình, đẩy Tư Hạo Quân ra rồi xoè bàn tay ra xem. Hai bàn tay cô dính đầy máu đỏ.
- Máu ở đâu vậy?
Cô nghi hoặc nhìn Tư Hạo Quân. Chỉ biết hắn hơi lùi lại về phía sau. Nhưng, hắn không thể che giấu qua mắt cô được. Cô di chuyển tầm nhìn xuống đất, thấy phía sau lưng hắn đang từng giọt máu chảy xuống.
- Tư Hạo Quân... Ngài....
- Ta không sao, nàng đừng bận tâm!
Hắn chảy nhiều máu như vậy mà bảo cô không bận tâm sao?
- Ta... Có thể hôn nàng chứ?
Thiên Song chỉ nhìn hắn, hai hàng nước mắt bất giác lăn xuống gò má. Tư Hạo Quân bây giờ mới chầm chậm bước đến gần cô. Hắn cần nụ hôn của cô ngay. Chỉ cần qua ngày mai, tim của hắn vì lá bùa mà bị bóp ngày càng chặt lại. Hình như... Cơn đau bắt đầu tái phát. Tư Hạo Quân không những đang gắng gượng vết thương sau lưng mà còn cố gắng chịu đựng tim mình đang bị một sức mạnh bóp chặt.
Gương mặt của Tư Hạo Quân thoáng nhợt nhạt. Hắn từng bước lại gần phía cô. Sau đó, bàn tay hắn giữ đầu cô định cúi đầu xuống hôn, ai ngờ bóng đen phía sau xuất hiện rút thanh kiếm đang đâm sau lưng hắn ra. Chỉ biết Tư Hạo Quân hơi nhăn mặt mà ngã xuống đất.
Cô hốt hoảng định đỡ lấy Tư Hạo Quân, ai ngờ lại bị một bóng đen kéo ra xa.
- Thả ta ra! Hạo Quân... Hạo Quân....
- Ngọc Nhi, không được chạm vào hắn! Tư Hạo Quân đã bỏ bùa nàng, hắn bỏ bùa nàng để mê hoặc tâm trí nàng...
A Tu La không thể chịu nổi cô kích động vì Tư Hạo Quân như vậy. Hắn đành quát lớn, nói thẳng tất cả cho cô biết.
Nghe được những lời này, Thiên Song như không tin, cô vẫn cố chấp muốn lại gần Tư Hạo Quân hỏi hắn. Mà Tư Hạo Quân vì nhát đâm của A Tu La mà mất khá nhiều sức lực, cố gắng mãi mới loạng choạng đứng dậy được. Khoé miệng của hắn nhỏ máu, từng giọt máu đỏ chói chảy xuống đất.
- Tư Hạo Quân, có đúng là ngài bỏ bùa tôi không? Nói cho tôi biết ngài sẽ không giống với Tư Hạo Thần khiến cho tôi đau đớn...
- Ta...
Tư Hạo Quân không biết trả lời ra sao. Hắn quả thực sử dụng bùa để cho cô yêu hắn. Tuy nhiên, lá bùa này không làm tổn hại đến cô, mà là đánh cược cả mạng sống của hắn.
Nhìn thấy cô khóc, A Tu La càng siết chặt lấy tay của cô. Hắn không thể chịu được Ngọc Nhi của hắn khóc. Ai cũng làm cho Ngọc Nhi của hắn tổn thương... Chi bằng... Hắn sẽ xử lí tất cả một thể. Có như vậy, Ngọc Nhi của hắn sẽ vui vẻ trở lại.
- Song Nhi... Tin ta... Ta chỉ muốn nàng nhận ra tình cảm của ta...
Tư Hạo Quân muốn vươn tay chạm vào gương mặt của cô. Tiếc rằng, khoảng cách rất xa khiến hắn không thể nào với tới được. Thời gian từng chút một qua đi, trái tim của Tư Hạo Quân ngày càng bị siết chặt lại. Nếu không có được nụ hôn của cô, hắn nhất định sẽ chết.
- Song Nhi... Ta muốn hôn nàng... Song Nhi...
Cô không hề biết rằng tính mạng của hắn giờ đây chỉ còn là gang tấc, rất mỏng manh. Đối với lời được coi là cầu xin được hôn của Tư Hạo Quân, cô cảm thấy rất thất vọng. Hắn vì làm cho cô yêu hắn mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Tại sao cô phải động tâm chứ?
Lá bùa ràng buộc hai người với nhau. Nhưng cũng khiến cho đối phương yêu càng sâu, hận càng đậm.
Vô tình, A Tu La nhìn thấy vết đen trên tay của Tư Hạo Quân. Hắn chợt nhận ra thứ gì đó. Hắn cũng không ngờ rằng, Tư Hạo Quân lại đi gặp Liễu Uyên, đánh cược cả mạng sống như vậy. Thế cũng tốt, nếu hắn không nói cho Ngọc Nhi biết, Tư Hạo Quân không có được nụ hôn của cô thì hắn có thể loại bỏ được vị Thủy Thần tại thượng này!
Thiên Song nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tư Hạo Quân, cô không thể nào làm ngơ được. Cô quay sang nói với A Tu La.
- Có thể thả tôi ra không? Tôi... Có lời cuối muốn nói với Tư Hạo Quân.
Đối với lời đề nghị của cô, dĩ nhiên A Tu La đồng ý. Hắn từ trước đến giờ vẫn vậy, hắn luôn làm tất cả những gì mà Ngọc Nhi của hắn muốn.
Không còn sự ràng buộc, cô từng bước lại gần Tư Hạo Quân. Hắn muốn chạm vào cô nhưng lại bị cô nắm cổ tay chặn lại. Hành động này của cô khiến hắn có chút bất ngờ.
Tư Hạo Quân còn chưa kịp phản ứng, cô kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi của hắn. Trái tim hắn thịch một cái, cơn đau cũng vì thế mà dần đỡ hơn..
Khoé miệng hắn hơi cong lên, nụ cười đẹp đến nỗi rung động.
- Không biết vì lá bùa hay vì tôi yêu ngài thực sự. Tư Hạo Quân... Chúng ta... Không thể bên nhau đâu... Không thể....
- Máu ở đâu vậy?
Cô nghi hoặc nhìn Tư Hạo Quân. Chỉ biết hắn hơi lùi lại về phía sau. Nhưng, hắn không thể che giấu qua mắt cô được. Cô di chuyển tầm nhìn xuống đất, thấy phía sau lưng hắn đang từng giọt máu chảy xuống.
- Tư Hạo Quân... Ngài....
- Ta không sao, nàng đừng bận tâm!
Hắn chảy nhiều máu như vậy mà bảo cô không bận tâm sao?
- Ta... Có thể hôn nàng chứ?
Thiên Song chỉ nhìn hắn, hai hàng nước mắt bất giác lăn xuống gò má. Tư Hạo Quân bây giờ mới chầm chậm bước đến gần cô. Hắn cần nụ hôn của cô ngay. Chỉ cần qua ngày mai, tim của hắn vì lá bùa mà bị bóp ngày càng chặt lại. Hình như... Cơn đau bắt đầu tái phát. Tư Hạo Quân không những đang gắng gượng vết thương sau lưng mà còn cố gắng chịu đựng tim mình đang bị một sức mạnh bóp chặt.
Gương mặt của Tư Hạo Quân thoáng nhợt nhạt. Hắn từng bước lại gần phía cô. Sau đó, bàn tay hắn giữ đầu cô định cúi đầu xuống hôn, ai ngờ bóng đen phía sau xuất hiện rút thanh kiếm đang đâm sau lưng hắn ra. Chỉ biết Tư Hạo Quân hơi nhăn mặt mà ngã xuống đất.
Cô hốt hoảng định đỡ lấy Tư Hạo Quân, ai ngờ lại bị một bóng đen kéo ra xa.
- Thả ta ra! Hạo Quân... Hạo Quân....
- Ngọc Nhi, không được chạm vào hắn! Tư Hạo Quân đã bỏ bùa nàng, hắn bỏ bùa nàng để mê hoặc tâm trí nàng...
A Tu La không thể chịu nổi cô kích động vì Tư Hạo Quân như vậy. Hắn đành quát lớn, nói thẳng tất cả cho cô biết.
Nghe được những lời này, Thiên Song như không tin, cô vẫn cố chấp muốn lại gần Tư Hạo Quân hỏi hắn. Mà Tư Hạo Quân vì nhát đâm của A Tu La mà mất khá nhiều sức lực, cố gắng mãi mới loạng choạng đứng dậy được. Khoé miệng của hắn nhỏ máu, từng giọt máu đỏ chói chảy xuống đất.
- Tư Hạo Quân, có đúng là ngài bỏ bùa tôi không? Nói cho tôi biết ngài sẽ không giống với Tư Hạo Thần khiến cho tôi đau đớn...
- Ta...
Tư Hạo Quân không biết trả lời ra sao. Hắn quả thực sử dụng bùa để cho cô yêu hắn. Tuy nhiên, lá bùa này không làm tổn hại đến cô, mà là đánh cược cả mạng sống của hắn.
Nhìn thấy cô khóc, A Tu La càng siết chặt lấy tay của cô. Hắn không thể chịu được Ngọc Nhi của hắn khóc. Ai cũng làm cho Ngọc Nhi của hắn tổn thương... Chi bằng... Hắn sẽ xử lí tất cả một thể. Có như vậy, Ngọc Nhi của hắn sẽ vui vẻ trở lại.
- Song Nhi... Tin ta... Ta chỉ muốn nàng nhận ra tình cảm của ta...
Tư Hạo Quân muốn vươn tay chạm vào gương mặt của cô. Tiếc rằng, khoảng cách rất xa khiến hắn không thể nào với tới được. Thời gian từng chút một qua đi, trái tim của Tư Hạo Quân ngày càng bị siết chặt lại. Nếu không có được nụ hôn của cô, hắn nhất định sẽ chết.
- Song Nhi... Ta muốn hôn nàng... Song Nhi...
Cô không hề biết rằng tính mạng của hắn giờ đây chỉ còn là gang tấc, rất mỏng manh. Đối với lời được coi là cầu xin được hôn của Tư Hạo Quân, cô cảm thấy rất thất vọng. Hắn vì làm cho cô yêu hắn mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Tại sao cô phải động tâm chứ?
Lá bùa ràng buộc hai người với nhau. Nhưng cũng khiến cho đối phương yêu càng sâu, hận càng đậm.
Vô tình, A Tu La nhìn thấy vết đen trên tay của Tư Hạo Quân. Hắn chợt nhận ra thứ gì đó. Hắn cũng không ngờ rằng, Tư Hạo Quân lại đi gặp Liễu Uyên, đánh cược cả mạng sống như vậy. Thế cũng tốt, nếu hắn không nói cho Ngọc Nhi biết, Tư Hạo Quân không có được nụ hôn của cô thì hắn có thể loại bỏ được vị Thủy Thần tại thượng này!
Thiên Song nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tư Hạo Quân, cô không thể nào làm ngơ được. Cô quay sang nói với A Tu La.
- Có thể thả tôi ra không? Tôi... Có lời cuối muốn nói với Tư Hạo Quân.
Đối với lời đề nghị của cô, dĩ nhiên A Tu La đồng ý. Hắn từ trước đến giờ vẫn vậy, hắn luôn làm tất cả những gì mà Ngọc Nhi của hắn muốn.
Không còn sự ràng buộc, cô từng bước lại gần Tư Hạo Quân. Hắn muốn chạm vào cô nhưng lại bị cô nắm cổ tay chặn lại. Hành động này của cô khiến hắn có chút bất ngờ.
Tư Hạo Quân còn chưa kịp phản ứng, cô kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi của hắn. Trái tim hắn thịch một cái, cơn đau cũng vì thế mà dần đỡ hơn..
Khoé miệng hắn hơi cong lên, nụ cười đẹp đến nỗi rung động.
- Không biết vì lá bùa hay vì tôi yêu ngài thực sự. Tư Hạo Quân... Chúng ta... Không thể bên nhau đâu... Không thể....