Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Mùi hương trên cơ thể cô toả ra, lập tức thu hút bọn yêu quái xung quanh tiến tới. Vài mĩ nữ đang đứng một góc, phát giác mùi hương vì con mồi ngay trước mặt.
Tư Hạo Thần giờ mới phát giác. Ngay lập tức, hắn nhặt tấm lụa dưới đất, che đầu cô lại. Thiên Song đơn giản chỉ theo bản năng nấp sau lưng của Tư Hạo Thần. Chính hành động này khiến cho A Tu La đứng đó nhớ lại những kí ức lúc trước.
Ngọc Nhi của hắn đã từng rất sợ hãi, đã từng nấp sau lưng của hắn, coi hắn là chỗ dựa... Đám yêu quái kia hùng hổ kéo tới khiến hắn trở lại thực tại. Rất nhiều quả cầu lửa từ đâu xuất hiện trên không, đánh thẳng vào từng yêu quái bay tới khiến chúng tan thành cát bụi.
Là do A Tu La gây lên. Xử lí xong đám rác rưởi đó, hắn tiến lại chỗ của cô nhưng Tư Hạo Thần lại vươn tay chắn ngang ngăn cản hắn lại gần.
- Tránh ra! Ngươi... Tìm được nàng ấy rồi... Tại sao lại giấu ta?
A Tu La tức giận nắm lấy y phục trên người Tư Hạo Thần gầm lên.
Còn Tư Hạo Thần thì sững người một lúc. Hắn cũng không ngờ rằng Thiên Song lại có gương mặt giống Ngọc Nhi tới vậy. Năm đó, khi hắn đến thì A Tu La đã ôm Ngọc Nhi toàn thân là máu đã chết rồi. Hắn chỉ mới lướt qua dung mạo của cô ta chứ chưa thấy cận cảnh. Vốn dĩ hắn định lợi dụng Thiên Song để đối phó Tư Hạo Quân, giờ đây cô lại liên quan đến cả cái tên điên A Tu La này khiến kế hoạch của hắn bị ngắt quãng.
Tư Hạo Thần đẩy A Tu La ra, nhưng cái tên này cứ hễ có chuyện liên quan đến nữ nhân tên Ngọc Nhi thì lại như điên loạn cả lên.
A Tu La không màng đến Tư Hạo Thần mà đến chỗ của cô. Hắn nắm chặt lấy tay của cô, giọng điệu có chút khẩn trương.
- Ngọc Nhi, ta là người nàng từng yêu nhất. Ta đợi nàng lâu rồi... Nàng....
- Đủ rồi! Cô ta là người của ta! A Tu La, cô ấy không phải là Ngọc Nhi của ngươi!
- Ngươi nói dối!
- Được...
Lần này, Tư Hạo Thần chẳng kiêng nể gì nữa. Hắn tạo ra một kết giới lớn bao bọc lấy cả ba người. Sau đó, một lần nữa hắn thẳng thừng kéo tâm lụa trên đầu cô xuống. A Tu La thấy vậy thì suýt nữa không kìm chế được mà muốn ôm chằm lấy cô. Tư Hạo Thần lén chắp tay ra sau, hắn sử dụng năng lực điều khiển trùng độc, bắt đầu khống chế.
Cơ thể của Thiên Song bắt đầu phản ứng đau đớn. Hai mắt cô hơi đỏ lên, cử động như một con rồi để Tư Hạo Thần điều khiển. Hắn cúi xuống vừa nhìn chằm A Tu La nhưng lại nói vào bên tai cô.
- Song Song, nói cho tên đó biết cô có phải là Ngọc Nhi không?
Thiên Song nghe Tư Hạo Thần hỏi vậy thì nhìn về phía của A Tu La. Hai mắt cô ngân ngấn nước, nhanh chóng nhào vào lòng Tư Hạo Thần ôm chầm lấy hắn sợ hãi.
- Tên đó khủng khiếp quá, tôi sợ lắm!
Vẻ mặt của Tư Hạo Thần hơi giãn ra. Hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ.
- Song Song, nào... Nói cho tên kia biết rằng cô không phải Ngọc Nhi đi.
- Tôi không phải Ngọc Nhi. Tôi chỉ quen mỗi anh thôi. Chỉ yêu thích vẻ đẹp của anh thôi!
- Không thể nào! Nàng ấy là Ngọc Nhi của ta!
Dường như A Tu La không chấp nhận được việc này. Hắn đã chờ quá lâu rồi. Chờ lâu đến nỗi hình hài này của hắn chẳng khác gì một con quái vật. Hắn làm tất cả chẳng phải vì cô sao? Tại sao Ngọc Nhi của hắn lại không nhận ra hắn?
- Cô ấy là Song Song! Cô ấy không phải là Ngọc Nhi của ngươi!
A Tu La che tai lại ngồi sụp xuống. Hắn vì đợi một người mà chờ đợi. Hắn đã trở lên tệ hại như vậy cũng vì người đó. Hắn tuy đã ra nhập tà đạo nhưng vẫn còn trái tim. Hắn yêu người con gái đó. Hắn đã từng yêu sâu đậm như vậy...
______________
- Thủy thần đại nhân, phu nhân không có ở trong phòng...
- Tên đó đến đưa nàng ấy đi rồi!
Tư Hạo Quân ngồi cạnh hồ nước, quan sát hình ảnh trong hồ. Đây là hồ Vọng Cảnh, bảo vật của Thủy Cung. Nó có thể cho ta thấy bất kì điều gì ta muốn. Và hắn đã thấy cô đi vào rừng gặp Tư Hạo Thần.
Nhìn cô đi gặp tên đó, lòng hắn lại nhói đau thêm một chút. Tư Hạo Quân mân mê chiếc vòng ngọc bích trong tay. Hắn thở dài, vẻ mặt rất mệt mỏi.
- Ta có nên giành lại nàng ấy không?
Thực ra Vô Ưu cũng chưa trải qua mối tình nào nên cũng khó trả lời. Tuy nhiên, hắn đã gặp nhiều trường hợp nên cũng có chút kiến thức.
- Việc ngài cho là đúng thì ngài nên hành động ngay. Phu nhân quả thật là một nữ nhân đặc biệt, lại dám từ chối trước vẻ đẹp của ngài. Nếu vậy, ngài thử bỏ bùa phu nhân xem sao. Tuy cách làm này có chút bỉ ổi nhưng ta thấy rất nhiều vị tiên đã làm.
- Bỏ bùa?
- Chính là nhờ đến sự giúp đỡ của Liễu Uyên.
- Ngươi nghĩ ta phải hạ mình lại gần cô ta?
Cứ nhắc đến Liễu Uyên là hắn lại không chịu nổi. Cô ta chính là con hồ ly 5 ngàn tuổi, tu tâm dưỡng tính cũng được lọt vào hàng ngũ chúng tiên. Tuy nhiên, dù có thành tiên nhưng bản tính dục vọng vẫn như vậy. Có lần, Liễu Uyên uống say quấy rối Tư Hạo Quân, bị hắn thẳng thừng đạp xuống núi Ngũ Hàng liệt giường mấy tháng.
- Thì... Chỉ có Liễu Uyên mới thấu hiểu lòng nữ nhân. Cũng chỉ có cô ta mới có bùa để gán ghép cặp đôi suốt kiếp....
Nghe Vô Ưu nói, Tư Hạo Quân lại trầm luân suy nghĩ. Hắn lại nhìn xuống Vọng Cảnh, bản thân lại không thể chịu đựng nổi cô ở cạnh nam nhân khác. Cuối cùng, Tư Hạo Quân cất chiếc vòng vào trong người, đứng dậy lấy lại vẻ uy nghiêm của bản thân.
- Ta sẽ thử. Bằng mọi cách, ta phải khiến cho nàng ấy yêu ta!
Tư Hạo Thần giờ mới phát giác. Ngay lập tức, hắn nhặt tấm lụa dưới đất, che đầu cô lại. Thiên Song đơn giản chỉ theo bản năng nấp sau lưng của Tư Hạo Thần. Chính hành động này khiến cho A Tu La đứng đó nhớ lại những kí ức lúc trước.
Ngọc Nhi của hắn đã từng rất sợ hãi, đã từng nấp sau lưng của hắn, coi hắn là chỗ dựa... Đám yêu quái kia hùng hổ kéo tới khiến hắn trở lại thực tại. Rất nhiều quả cầu lửa từ đâu xuất hiện trên không, đánh thẳng vào từng yêu quái bay tới khiến chúng tan thành cát bụi.
Là do A Tu La gây lên. Xử lí xong đám rác rưởi đó, hắn tiến lại chỗ của cô nhưng Tư Hạo Thần lại vươn tay chắn ngang ngăn cản hắn lại gần.
- Tránh ra! Ngươi... Tìm được nàng ấy rồi... Tại sao lại giấu ta?
A Tu La tức giận nắm lấy y phục trên người Tư Hạo Thần gầm lên.
Còn Tư Hạo Thần thì sững người một lúc. Hắn cũng không ngờ rằng Thiên Song lại có gương mặt giống Ngọc Nhi tới vậy. Năm đó, khi hắn đến thì A Tu La đã ôm Ngọc Nhi toàn thân là máu đã chết rồi. Hắn chỉ mới lướt qua dung mạo của cô ta chứ chưa thấy cận cảnh. Vốn dĩ hắn định lợi dụng Thiên Song để đối phó Tư Hạo Quân, giờ đây cô lại liên quan đến cả cái tên điên A Tu La này khiến kế hoạch của hắn bị ngắt quãng.
Tư Hạo Thần đẩy A Tu La ra, nhưng cái tên này cứ hễ có chuyện liên quan đến nữ nhân tên Ngọc Nhi thì lại như điên loạn cả lên.
A Tu La không màng đến Tư Hạo Thần mà đến chỗ của cô. Hắn nắm chặt lấy tay của cô, giọng điệu có chút khẩn trương.
- Ngọc Nhi, ta là người nàng từng yêu nhất. Ta đợi nàng lâu rồi... Nàng....
- Đủ rồi! Cô ta là người của ta! A Tu La, cô ấy không phải là Ngọc Nhi của ngươi!
- Ngươi nói dối!
- Được...
Lần này, Tư Hạo Thần chẳng kiêng nể gì nữa. Hắn tạo ra một kết giới lớn bao bọc lấy cả ba người. Sau đó, một lần nữa hắn thẳng thừng kéo tâm lụa trên đầu cô xuống. A Tu La thấy vậy thì suýt nữa không kìm chế được mà muốn ôm chằm lấy cô. Tư Hạo Thần lén chắp tay ra sau, hắn sử dụng năng lực điều khiển trùng độc, bắt đầu khống chế.
Cơ thể của Thiên Song bắt đầu phản ứng đau đớn. Hai mắt cô hơi đỏ lên, cử động như một con rồi để Tư Hạo Thần điều khiển. Hắn cúi xuống vừa nhìn chằm A Tu La nhưng lại nói vào bên tai cô.
- Song Song, nói cho tên đó biết cô có phải là Ngọc Nhi không?
Thiên Song nghe Tư Hạo Thần hỏi vậy thì nhìn về phía của A Tu La. Hai mắt cô ngân ngấn nước, nhanh chóng nhào vào lòng Tư Hạo Thần ôm chầm lấy hắn sợ hãi.
- Tên đó khủng khiếp quá, tôi sợ lắm!
Vẻ mặt của Tư Hạo Thần hơi giãn ra. Hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ.
- Song Song, nào... Nói cho tên kia biết rằng cô không phải Ngọc Nhi đi.
- Tôi không phải Ngọc Nhi. Tôi chỉ quen mỗi anh thôi. Chỉ yêu thích vẻ đẹp của anh thôi!
- Không thể nào! Nàng ấy là Ngọc Nhi của ta!
Dường như A Tu La không chấp nhận được việc này. Hắn đã chờ quá lâu rồi. Chờ lâu đến nỗi hình hài này của hắn chẳng khác gì một con quái vật. Hắn làm tất cả chẳng phải vì cô sao? Tại sao Ngọc Nhi của hắn lại không nhận ra hắn?
- Cô ấy là Song Song! Cô ấy không phải là Ngọc Nhi của ngươi!
A Tu La che tai lại ngồi sụp xuống. Hắn vì đợi một người mà chờ đợi. Hắn đã trở lên tệ hại như vậy cũng vì người đó. Hắn tuy đã ra nhập tà đạo nhưng vẫn còn trái tim. Hắn yêu người con gái đó. Hắn đã từng yêu sâu đậm như vậy...
______________
- Thủy thần đại nhân, phu nhân không có ở trong phòng...
- Tên đó đến đưa nàng ấy đi rồi!
Tư Hạo Quân ngồi cạnh hồ nước, quan sát hình ảnh trong hồ. Đây là hồ Vọng Cảnh, bảo vật của Thủy Cung. Nó có thể cho ta thấy bất kì điều gì ta muốn. Và hắn đã thấy cô đi vào rừng gặp Tư Hạo Thần.
Nhìn cô đi gặp tên đó, lòng hắn lại nhói đau thêm một chút. Tư Hạo Quân mân mê chiếc vòng ngọc bích trong tay. Hắn thở dài, vẻ mặt rất mệt mỏi.
- Ta có nên giành lại nàng ấy không?
Thực ra Vô Ưu cũng chưa trải qua mối tình nào nên cũng khó trả lời. Tuy nhiên, hắn đã gặp nhiều trường hợp nên cũng có chút kiến thức.
- Việc ngài cho là đúng thì ngài nên hành động ngay. Phu nhân quả thật là một nữ nhân đặc biệt, lại dám từ chối trước vẻ đẹp của ngài. Nếu vậy, ngài thử bỏ bùa phu nhân xem sao. Tuy cách làm này có chút bỉ ổi nhưng ta thấy rất nhiều vị tiên đã làm.
- Bỏ bùa?
- Chính là nhờ đến sự giúp đỡ của Liễu Uyên.
- Ngươi nghĩ ta phải hạ mình lại gần cô ta?
Cứ nhắc đến Liễu Uyên là hắn lại không chịu nổi. Cô ta chính là con hồ ly 5 ngàn tuổi, tu tâm dưỡng tính cũng được lọt vào hàng ngũ chúng tiên. Tuy nhiên, dù có thành tiên nhưng bản tính dục vọng vẫn như vậy. Có lần, Liễu Uyên uống say quấy rối Tư Hạo Quân, bị hắn thẳng thừng đạp xuống núi Ngũ Hàng liệt giường mấy tháng.
- Thì... Chỉ có Liễu Uyên mới thấu hiểu lòng nữ nhân. Cũng chỉ có cô ta mới có bùa để gán ghép cặp đôi suốt kiếp....
Nghe Vô Ưu nói, Tư Hạo Quân lại trầm luân suy nghĩ. Hắn lại nhìn xuống Vọng Cảnh, bản thân lại không thể chịu đựng nổi cô ở cạnh nam nhân khác. Cuối cùng, Tư Hạo Quân cất chiếc vòng vào trong người, đứng dậy lấy lại vẻ uy nghiêm của bản thân.
- Ta sẽ thử. Bằng mọi cách, ta phải khiến cho nàng ấy yêu ta!