Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-40
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 39_Biến mất
Tối hôm đó, ba mẹ cô, cùng với Mộ Kính Hiên đều có mặt
Vì không muốn cô trở nên kích động nữa nên họ đã bảo bác sĩ tim cho cô một liều thuốc mê
Họ cũng an tâm mà ra ngoài
Nhưng họ đâu biết, một liều thuốc thì có thể khiến cô ngủ đi sao? Đó là điều không thể
Cô tìm cho mình một bộ đồ bó sát cơ thể, do cô ở phòng bệnh của lầu năm, mà đối với cô từ đây xuống đến tầng trệt rất dễ dàng
Cô lấy tấm rèm buộc lại với nhau Nối vào cửa sổ, dùng kĩ năng của bản thân mà leo xuống tầng trệt
Cô đi trong đêm cho nên không ai hay biết cả
Cô bắt một chiếc taxi đi đến Four Girls
Vừa đến thì cô đã ngất đi do quá sức
Thương A Hoành vẫn chưa biết chuyện cô bin thương, cũng may hôm nay anh ta ở lại đây làm một số việc
"Chủ nhân, cô làm sao vậy?"_Thương A Hoành vừa lúc đi khỏi thì thấy cô
"Tôimệt"_cô cố mở mắt, thều thào nói
Thương A Hoành nhanh chóng bế cô đi vào, đặt cô lên giường
Thương A Hoành thầm mắng:"Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?"
Thương A Hoành chăm sóc cô cả đêm, mệt quá nên dựa lưng vào thành giường ngủ thiếp đi
Bệnh Viện
"Ba, mẹ, tiểu Tranh biến mất rồi?"_Mộ Kính Hiên đi vào xem clo thế nào, thì thấy giường không có người nằm
"Tiểu Tranh trốn rồi sao?"_Mục Lạc Anh hốt hoảng
"Nó là leo từ đây xuống, con bé này có biết nguy hiểm không vậy?"_Mộ Tư Phàm nhanh mắt nhìn
Mấu chốt đó khiến cho Kính Hiên đa nghi Thân thủ của em gái khi nào tốt như vậy Có thể leo từ tầng năm xuống dưới
"Mau cho người đi tìm nó về"
Giữa khuya, cô thấy khô rát cổ họng, nên ngồi dậy đi tìm nước uống
Thương A Hoành cũng giật mình:"Cô muốn đi đâu?"
"Ásao anh ở đây?"_cô giật mình
Thương A Hoành đi lại mở đèn:"Tôi thấy cô ngất xỉu nên mới đem cô vào chăm sóc"
"Vậy à? Làm phiền lấy giúp tôi một chút nước được không?"
"Ừ"
Cô sau khi nhận được ly nước, uống một hơi hết sạch
Thương A Hoành hỏi:"Tại sao cô bị thương?"
Cô im lặng
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? "
Lại im lặng
"Cô nói gì đi chứ, sao cứ im lặng thế kia, có biết cô như vậy tôi sẽ rất lo lắng hay không hả?"_Thương A Hoành bỗng chốc hét lớn
Mộ Đồng Tranh nhìn anh:"Anh lo lắng cho tôi?"
Thương A Hoành nắm chặt bả vai cô, nghiêm túc nói:"Đúng, tôi rất lo lắng cho cô, cô vì sao mà bị thương?"
"Tôi, tôi tự làm bản thân bị thương"
"Cô bị điên rồi?"
"Đúng tôi điên rồi, điên thật rồi, vì một người phản bội mà tôi trở nên điên dại"
Với sự nhanh trí, anh ta đã hiểu ra một phần nào đó
Thương A Hoành kéo cô vào lòng:"Cô vì người khác mà điên, còn tôi vì cô mà lo lắng, cô yêu một người đến điên dại, còn tôi thì yêu cô đến điên cuồng "
"A Hoành, anh, ý anh là sao?"
"Em còn tỏ ra không hiểu nữa hay sao? Tôi yêu em, thật sự rất yêu em,vì khi trước tôi chỉ muốn nhìn em được hạnh phúc bên cạnh anh ta, ấy mà hôm nay em lại trở nên xa xút như vậy, có lẽ tôi đã sai khi nhường hạnh phúc đó cho hắn, đừng yêu hắn nữa, xin em đấy, em có thể dành cho tôi một chút gì đó yêu thương hay không?"
Cô không thể tưởng tượng được, A Hoành lại yêu cô
Mọi chuyện cứ xảy ra nhanh chóng Cô không thể nào bắt lại được
"Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn nhắc đến việc tình cảm nữa"
Thương A Hoành buông cô ra, cảm thấy như có gì đó vừa đâm lấy tim anh, đau lắm, cảm giác trống trãi đến lạ:"Ha, tôi biết mà, tôi biết em sẽ không đồng ý, vậy mà tôi cứ ôm mộng tưởng em sẽ nói đồng ý, từ nhỏ tôi đã không có được tình yêu gia đình, ba tôi vì sự nghiệp, mà muốn tôi lên kế quản, nhưng ông ấy không biết tôi từ bé đến bây giờ tôi thích gì, ông ấy một tay quyết định và bắt tôi phải làm theo Cũng như lần này, ông ấy muốn tôi tiếp quản tập đoàn Thương thị, nhưng tôi không đồng ý, và đã khiến tôi gặp được em, lúc đó tôi mới hiểu được, tình yêu là gì? Là thứ khiến tôi phải đặt niềm tin vào nó, và niềm tin của tôi là em sẽ có một ngày yêu tôi"
Nói đoạn, anh khóc, chỉ là vô tình thôi, những giọt nước mắt này vô cùng ít ỏi
Có người nói, đàn ông rất ít khi khóc, mà một khi họ khóc thì cho thấy họ rất đau lòng
Cô tiến lại một chút gần anh, hôn lên những giọt nước mắt:"Xem như đây là món quà anh tặng tôi đi, tôi cũng chỉ có thể nói là chúng ta hãy làm bạn đi, tôi không thể yêu anh"
Thương A Hoành bỗng nhiên mỉm cười, mơ hồ nói:"Cô gái à! Em có biết mấy lời đó thốt ra từ miệng em nó như phóng phi tiêu vào tim tôi không? Mũi nào trúng mũi đó"
","_trong hoàn cảnh này mà anh ta vẫn còn có thể đùa
Gạt bỏ chuyện đó, anh chuyển chủ đề:"Muốn báo cho em một chuyện?"
"Nói đi?"
"Khi nãy có một tin nhắn ẩn danh nhắn đến, nội dung tin nhắn là muốn thách đấu với bang chủ của Four Girls "
"Hắn là ai?"
"Không biết, đã bảo là ẩn danh mà"_Thương A Hoành nhăn nhó
Cô nhéo má hắn:"Biết rồi, làm gì khó chịu vậy?"
"Địa điểm là ở mảnh đất trống đường XC, vào hai ngày nữa"
--------còn------
Like, bỏ phiếu ,theo dõi mình nhé? /chụt chụt /
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tối hôm đó, ba mẹ cô, cùng với Mộ Kính Hiên đều có mặt
Vì không muốn cô trở nên kích động nữa nên họ đã bảo bác sĩ tim cho cô một liều thuốc mê
Họ cũng an tâm mà ra ngoài
Nhưng họ đâu biết, một liều thuốc thì có thể khiến cô ngủ đi sao? Đó là điều không thể
Cô tìm cho mình một bộ đồ bó sát cơ thể, do cô ở phòng bệnh của lầu năm, mà đối với cô từ đây xuống đến tầng trệt rất dễ dàng
Cô lấy tấm rèm buộc lại với nhau Nối vào cửa sổ, dùng kĩ năng của bản thân mà leo xuống tầng trệt
Cô đi trong đêm cho nên không ai hay biết cả
Cô bắt một chiếc taxi đi đến Four Girls
Vừa đến thì cô đã ngất đi do quá sức
Thương A Hoành vẫn chưa biết chuyện cô bin thương, cũng may hôm nay anh ta ở lại đây làm một số việc
"Chủ nhân, cô làm sao vậy?"_Thương A Hoành vừa lúc đi khỏi thì thấy cô
"Tôimệt"_cô cố mở mắt, thều thào nói
Thương A Hoành nhanh chóng bế cô đi vào, đặt cô lên giường
Thương A Hoành thầm mắng:"Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?"
Thương A Hoành chăm sóc cô cả đêm, mệt quá nên dựa lưng vào thành giường ngủ thiếp đi
Bệnh Viện
"Ba, mẹ, tiểu Tranh biến mất rồi?"_Mộ Kính Hiên đi vào xem clo thế nào, thì thấy giường không có người nằm
"Tiểu Tranh trốn rồi sao?"_Mục Lạc Anh hốt hoảng
"Nó là leo từ đây xuống, con bé này có biết nguy hiểm không vậy?"_Mộ Tư Phàm nhanh mắt nhìn
Mấu chốt đó khiến cho Kính Hiên đa nghi Thân thủ của em gái khi nào tốt như vậy Có thể leo từ tầng năm xuống dưới
"Mau cho người đi tìm nó về"
Giữa khuya, cô thấy khô rát cổ họng, nên ngồi dậy đi tìm nước uống
Thương A Hoành cũng giật mình:"Cô muốn đi đâu?"
"Ásao anh ở đây?"_cô giật mình
Thương A Hoành đi lại mở đèn:"Tôi thấy cô ngất xỉu nên mới đem cô vào chăm sóc"
"Vậy à? Làm phiền lấy giúp tôi một chút nước được không?"
"Ừ"
Cô sau khi nhận được ly nước, uống một hơi hết sạch
Thương A Hoành hỏi:"Tại sao cô bị thương?"
Cô im lặng
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? "
Lại im lặng
"Cô nói gì đi chứ, sao cứ im lặng thế kia, có biết cô như vậy tôi sẽ rất lo lắng hay không hả?"_Thương A Hoành bỗng chốc hét lớn
Mộ Đồng Tranh nhìn anh:"Anh lo lắng cho tôi?"
Thương A Hoành nắm chặt bả vai cô, nghiêm túc nói:"Đúng, tôi rất lo lắng cho cô, cô vì sao mà bị thương?"
"Tôi, tôi tự làm bản thân bị thương"
"Cô bị điên rồi?"
"Đúng tôi điên rồi, điên thật rồi, vì một người phản bội mà tôi trở nên điên dại"
Với sự nhanh trí, anh ta đã hiểu ra một phần nào đó
Thương A Hoành kéo cô vào lòng:"Cô vì người khác mà điên, còn tôi vì cô mà lo lắng, cô yêu một người đến điên dại, còn tôi thì yêu cô đến điên cuồng "
"A Hoành, anh, ý anh là sao?"
"Em còn tỏ ra không hiểu nữa hay sao? Tôi yêu em, thật sự rất yêu em,vì khi trước tôi chỉ muốn nhìn em được hạnh phúc bên cạnh anh ta, ấy mà hôm nay em lại trở nên xa xút như vậy, có lẽ tôi đã sai khi nhường hạnh phúc đó cho hắn, đừng yêu hắn nữa, xin em đấy, em có thể dành cho tôi một chút gì đó yêu thương hay không?"
Cô không thể tưởng tượng được, A Hoành lại yêu cô
Mọi chuyện cứ xảy ra nhanh chóng Cô không thể nào bắt lại được
"Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn nhắc đến việc tình cảm nữa"
Thương A Hoành buông cô ra, cảm thấy như có gì đó vừa đâm lấy tim anh, đau lắm, cảm giác trống trãi đến lạ:"Ha, tôi biết mà, tôi biết em sẽ không đồng ý, vậy mà tôi cứ ôm mộng tưởng em sẽ nói đồng ý, từ nhỏ tôi đã không có được tình yêu gia đình, ba tôi vì sự nghiệp, mà muốn tôi lên kế quản, nhưng ông ấy không biết tôi từ bé đến bây giờ tôi thích gì, ông ấy một tay quyết định và bắt tôi phải làm theo Cũng như lần này, ông ấy muốn tôi tiếp quản tập đoàn Thương thị, nhưng tôi không đồng ý, và đã khiến tôi gặp được em, lúc đó tôi mới hiểu được, tình yêu là gì? Là thứ khiến tôi phải đặt niềm tin vào nó, và niềm tin của tôi là em sẽ có một ngày yêu tôi"
Nói đoạn, anh khóc, chỉ là vô tình thôi, những giọt nước mắt này vô cùng ít ỏi
Có người nói, đàn ông rất ít khi khóc, mà một khi họ khóc thì cho thấy họ rất đau lòng
Cô tiến lại một chút gần anh, hôn lên những giọt nước mắt:"Xem như đây là món quà anh tặng tôi đi, tôi cũng chỉ có thể nói là chúng ta hãy làm bạn đi, tôi không thể yêu anh"
Thương A Hoành bỗng nhiên mỉm cười, mơ hồ nói:"Cô gái à! Em có biết mấy lời đó thốt ra từ miệng em nó như phóng phi tiêu vào tim tôi không? Mũi nào trúng mũi đó"
","_trong hoàn cảnh này mà anh ta vẫn còn có thể đùa
Gạt bỏ chuyện đó, anh chuyển chủ đề:"Muốn báo cho em một chuyện?"
"Nói đi?"
"Khi nãy có một tin nhắn ẩn danh nhắn đến, nội dung tin nhắn là muốn thách đấu với bang chủ của Four Girls "
"Hắn là ai?"
"Không biết, đã bảo là ẩn danh mà"_Thương A Hoành nhăn nhó
Cô nhéo má hắn:"Biết rồi, làm gì khó chịu vậy?"
"Địa điểm là ở mảnh đất trống đường XC, vào hai ngày nữa"
--------còn------
Like, bỏ phiếu ,theo dõi mình nhé? /chụt chụt /
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn