Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-21
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 20_Đừng thế nữa, tôi chỉ sợ bản thân điên lên?
Tôn Tử Hạo cố đuổi theo cô, đến lúc cô thấy bản thân không thể chạy nổi nữa, mới lên tiếng:"Anh cớ gì phải đuổi theo tôi?"
Tôn Tử Hạo cố thở hắt ra một cái, nói:"Tôi không muốn em phải bỏ đi, tôi không muốn em lạnh nhạt với tôi"
"Tôn Tử Hạo, anh tưởng bản thân mình có quyền để cấm cản tôi sao? Ồ không đâu, tôi là tôi, anh là anh"
"Tôi biết em cũng có tình cảm với tôi, em nói đi, đừng như vậy nữa, tôi sẽ điên mất"
"Tình cảm sao? Xin lỗi, tôi đây rất bận, không có thời gian để yêu anh, nó quá lãng phí"
Vừa ban nãy, anh còn cảm thấy hưng phấn, nhưng hiện tại, mọi hưng phẫn đều khiến anh hụt vẫn, thì ra cô không hề yêu anh, chỉ có anh tự đa tình
Ha! Anh ngu ngốc, anh tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân
Cơ à, tình yêu anh đối với cô vẫn bùng cháy mãnh liệt
Mộ Đồng Tranh nhìn anh đang thờ người, len lén bỏ đi Nhưng lời cô nói ra, cứ như là gian dối, cô biết bản thân mình thích anh, nhưng anh đã có người trong lòng Vậy mà còn đến nói lời yêu cô
Cô đành cất giấu tâm tư tình của mình đi
Hàn Tĩnh Nhi ở đây, cứ như bị giam cầm vậy Không khí ngột ngạt, lại còn cô đơn như cô vậy
Vừa lúc đó, một lão bà đi vào, trên tay là một số thức ăn đầy màu sắc:"Tiểu thư, đây là thiếu gia bảo làm cho cô ăn, cô hãy thử đi ạ!"
Hàn Tĩnh Nhi cười đắng:"Bà cứ để đó đi, lát tôi sẽ ăn"
Lão bà nghiêm mặt:"Không được, thiếu gia căn dặn phải nhìn tiểu thư ăn hết rồi mới được đi khỏi"
Cư nhiên, anh lại giám sát cô như vậy, đến cả việc ăn cũng thế Cô khác gì thú cưng, ăn xong rồi lại ngủ, cô mệt mỏi
Nếu biết, anh đã thay đổi như vậy, cô đã không mang cái tình cảm vô dụng của mình đặt lên anh Quá lãng phí
Nghĩ xong, cô cầm bát và đũa lên, gấp vài sợi rau rồi bảo:"Đã, xong, bà có thể đi được rồi chứ!"
"Bà Tam, ra ngoài đi?"_một giọng nói vang lên, vừa lạnh lùng lại phất phơ khí chất
Bà Tam nghe vậy, cáo lui:"Vâng"
Hàn Tĩnh Nhi không nhìn anh, ánh mắt cô trở nên vô hồn
Mộ Kính Hiên cầm lấy cái bát của cô ăn khi nãy, mang đến trước mặt cô, ra lệnh:"Ăn hết cho tôi"
Cô lúc này mới ngước lên nhìn thẳng mặt anh:"Tôi không ăn"
"Ngoan cố sao?"
"Mộ Kính Hiên, anh đừng có mà quá đáng, tôi ăn hay không là việc của tôi, anh không cần phải xen vào"
"Vậy ai mới có thể xen vào, hắn ta sao?"
Hàn Tĩnh Nhi không hiểu anh mói gì cả? Từ ngay lúc đầu, thái độ của anh đã vô cùng lạnh nhạt với cô, và cứ luôn miệng nhắc đến anh ta? Rồi lại tình nhân?
Cô có sao? Dù cho ở nước ngoài hay bất kì nơi đâu, lòng cô vẫn luôn chung thủy, yêu một mình anh Tình yêu đó đã không thể kìm lại được nữa
"Sao nào? Nói đúng rồi sao? Cô đừng mơ thoát khỏi đây"
Nhưng mà, cô đối diện với người đàn ông này, quả thật rất yếu kém
Cô hiện tại muốn ra ngoài, ba mẹ sẽ lo cho cô, nhanh nhẩu, cô chọp lấy cái bát cơm khi nãy, đập nát, lấy mảnh vở đưa vào cổ:"Nếu hôm nay anh không thả tôi ra, được, tôi chết tại đây cho anh xem"
Mộ Kính Hiên vô cùng lo lắng, ngữ khí nói ra cũng dịu hơn:"Mau bỏ nó xuống, rất nguy hiểm"
"Anh cũng biết nguy hiểm sao? Tôi thà chết cũng không muốn ở đây ngày nào cả"
Anh cười nhạt, thì ra cô đối với anh lại khó chịu như vậy, chỉ muốn thoát khỏi anh
"Được, tôi thả cô đi, mau đi đi, đi khỏi mắt tôi, từ nay về sau tôi và cô chẳng còn bất kì quan hệ nào cả, tình cảm cũng không? "
Hàn Tĩnh Nhi nghe như xét đánh ngang tai, ậm ừ bỏ đi
Cô hiểu rồi, anh đã hết yêu cô
--------Còn-------
Hai cặp đôi này, về sau sẽ còn hiểu lầm nhau rất nhiều, đến khi nào họ mới nhận ra tình cảm của mình đây?
Theo dõi nhé,,FL mình đi nào các cậu?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tôn Tử Hạo cố đuổi theo cô, đến lúc cô thấy bản thân không thể chạy nổi nữa, mới lên tiếng:"Anh cớ gì phải đuổi theo tôi?"
Tôn Tử Hạo cố thở hắt ra một cái, nói:"Tôi không muốn em phải bỏ đi, tôi không muốn em lạnh nhạt với tôi"
"Tôn Tử Hạo, anh tưởng bản thân mình có quyền để cấm cản tôi sao? Ồ không đâu, tôi là tôi, anh là anh"
"Tôi biết em cũng có tình cảm với tôi, em nói đi, đừng như vậy nữa, tôi sẽ điên mất"
"Tình cảm sao? Xin lỗi, tôi đây rất bận, không có thời gian để yêu anh, nó quá lãng phí"
Vừa ban nãy, anh còn cảm thấy hưng phấn, nhưng hiện tại, mọi hưng phẫn đều khiến anh hụt vẫn, thì ra cô không hề yêu anh, chỉ có anh tự đa tình
Ha! Anh ngu ngốc, anh tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân
Cơ à, tình yêu anh đối với cô vẫn bùng cháy mãnh liệt
Mộ Đồng Tranh nhìn anh đang thờ người, len lén bỏ đi Nhưng lời cô nói ra, cứ như là gian dối, cô biết bản thân mình thích anh, nhưng anh đã có người trong lòng Vậy mà còn đến nói lời yêu cô
Cô đành cất giấu tâm tư tình của mình đi
Hàn Tĩnh Nhi ở đây, cứ như bị giam cầm vậy Không khí ngột ngạt, lại còn cô đơn như cô vậy
Vừa lúc đó, một lão bà đi vào, trên tay là một số thức ăn đầy màu sắc:"Tiểu thư, đây là thiếu gia bảo làm cho cô ăn, cô hãy thử đi ạ!"
Hàn Tĩnh Nhi cười đắng:"Bà cứ để đó đi, lát tôi sẽ ăn"
Lão bà nghiêm mặt:"Không được, thiếu gia căn dặn phải nhìn tiểu thư ăn hết rồi mới được đi khỏi"
Cư nhiên, anh lại giám sát cô như vậy, đến cả việc ăn cũng thế Cô khác gì thú cưng, ăn xong rồi lại ngủ, cô mệt mỏi
Nếu biết, anh đã thay đổi như vậy, cô đã không mang cái tình cảm vô dụng của mình đặt lên anh Quá lãng phí
Nghĩ xong, cô cầm bát và đũa lên, gấp vài sợi rau rồi bảo:"Đã, xong, bà có thể đi được rồi chứ!"
"Bà Tam, ra ngoài đi?"_một giọng nói vang lên, vừa lạnh lùng lại phất phơ khí chất
Bà Tam nghe vậy, cáo lui:"Vâng"
Hàn Tĩnh Nhi không nhìn anh, ánh mắt cô trở nên vô hồn
Mộ Kính Hiên cầm lấy cái bát của cô ăn khi nãy, mang đến trước mặt cô, ra lệnh:"Ăn hết cho tôi"
Cô lúc này mới ngước lên nhìn thẳng mặt anh:"Tôi không ăn"
"Ngoan cố sao?"
"Mộ Kính Hiên, anh đừng có mà quá đáng, tôi ăn hay không là việc của tôi, anh không cần phải xen vào"
"Vậy ai mới có thể xen vào, hắn ta sao?"
Hàn Tĩnh Nhi không hiểu anh mói gì cả? Từ ngay lúc đầu, thái độ của anh đã vô cùng lạnh nhạt với cô, và cứ luôn miệng nhắc đến anh ta? Rồi lại tình nhân?
Cô có sao? Dù cho ở nước ngoài hay bất kì nơi đâu, lòng cô vẫn luôn chung thủy, yêu một mình anh Tình yêu đó đã không thể kìm lại được nữa
"Sao nào? Nói đúng rồi sao? Cô đừng mơ thoát khỏi đây"
Nhưng mà, cô đối diện với người đàn ông này, quả thật rất yếu kém
Cô hiện tại muốn ra ngoài, ba mẹ sẽ lo cho cô, nhanh nhẩu, cô chọp lấy cái bát cơm khi nãy, đập nát, lấy mảnh vở đưa vào cổ:"Nếu hôm nay anh không thả tôi ra, được, tôi chết tại đây cho anh xem"
Mộ Kính Hiên vô cùng lo lắng, ngữ khí nói ra cũng dịu hơn:"Mau bỏ nó xuống, rất nguy hiểm"
"Anh cũng biết nguy hiểm sao? Tôi thà chết cũng không muốn ở đây ngày nào cả"
Anh cười nhạt, thì ra cô đối với anh lại khó chịu như vậy, chỉ muốn thoát khỏi anh
"Được, tôi thả cô đi, mau đi đi, đi khỏi mắt tôi, từ nay về sau tôi và cô chẳng còn bất kì quan hệ nào cả, tình cảm cũng không? "
Hàn Tĩnh Nhi nghe như xét đánh ngang tai, ậm ừ bỏ đi
Cô hiểu rồi, anh đã hết yêu cô
--------Còn-------
Hai cặp đôi này, về sau sẽ còn hiểu lầm nhau rất nhiều, đến khi nào họ mới nhận ra tình cảm của mình đây?
Theo dõi nhé,,FL mình đi nào các cậu?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn