- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,074
- Cập nhật
PHẢI CHĂNG NỮ GIỚI CHUNG TÌNH HƠN NAM GIỚI
Phải chăng nữ giới chung tình hơn nam giới?
Khi nói đến hai tiếng chung tình hay chung thủy, thường thường người ta hay nghĩ đến những người vợ hiền ngồi ôm con đợi cơm tối ông chồng bay bướm đã “lạc” vào vòng tay của một người đàn bà nào khác. Phái nam thường hay đến các hộp đêm để giải trí, tìm “đối tượng” mới hơn phái nữ. Mặc dù ở Mỹ, phụ nữ vẫn được tự do lui tới các tiệm nhảy, quán rượu một mình, nhưng hình như chuyện đó chỉ xảy ra cho các bà, các cô còn độc thân. Phụ nữ có gia đình ít khi lui tới các nơi ăn chơi trừ khi đi chung với chồng. Khi đã lập gia đình, người phụ nữ xem “hôn nhân” là một bổn phận cao cả, họ tự bắt buộc mình phải “chung thủy”, trong khi các ông, sau lưng vợ, vẫn nhìn những người đàn bà đẹp bằng đôi mắt ngưỡng mộ, thèm muốn.
Mặc phong trào ”nam nữ bình quyền”, những người phụ nữ ngày nay đáng được gắn huy chương “chung thủy”. Mặc dù đã đạt được những quyền lợi ngang với nam giới, họ vẫn cẩn thận khi sử dụng những phương pháp để trả thù sự thiếu thủy chung của chồng họ. Người phụ nữ ít khi nghĩ đến sự lạc thú và họ chịu đựng giỏi hơn nam giới. Nói một cách khác, họ thường mơ ước được “một hoàng tử trong mộng” đánh thức họ. “Nhưng người đàn ông chỉ cần có một thứ và khi nào cũng chỉ một thứ đó mà thôi.” Đó là lời than thở muôn thuở của người đàn bà không chỉ thèm được chồng yêu mà thôi, họ còn muốn được người chồng thèm khát họ. Trong khi đó thì sự thèm muốn của phái nam tàn ngay sau khi họ đã thỏa mãn. Có người đàn ông nào có thể thành thật nói những lời như một người đàn bà đã có ba con với chồng thú nhận sau mười năm chung sống: “Càng gần chồng bao nhiêu tôi càng cảm thấy đầy đủ. Sự quen thuộc kích thích tôi hơn là sự đổi mới.”
Đối với người phụ nữ, sự dâng hiến không chỉ là sự thăng hoa và kết thúc của tình yêu, trái lại, đối với họ, đó chỉ mới là sự bắt đầu.
Trong tình yêu cũng như trong tất cả mọi sự, người phụ nữ không bao giờ muốn chia sẻ. Một người bạn già của tôi, trước khi chết, đã kể cho tôi nghe một câu chuyện tình thật cảm động. Đó là thảm kịch của đời bà ấy. “Khi còn trẻ, - bà ta kể - tôi đã kết hôn với một người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều và trên tất cả mọi phương diện, cuộc hôn nhân đó là một sự thất bại hoàn toàn. Vài năm sau, tôi gặp được người đàn ông mà tôi mơ ước. Ông ấy cũng yêu tôi điên cuồng nhưng địa vị xã hội của ông ấy không cho phép ông ta kết duyên với một người đàn bà ly dị. Ông ta theo đuổi tôi thật gắt và tôi cũng cảm thấy bị thu hút thật nhiều nhưng tôi hiểu chỉ cần tôi sa ngã một lần thôi thì tất cả sẽ đổ vỡ. Tôi không thể nào chịu đựng được một cuộc tình lén lút, tôi muốn tình yêu của chúng tôi nẩy nở trọn vẹn và trong sáng. Và vì vậy, trong hai mươi năm, chúng tôi chỉ tự cho phép gặp nhau một tuần một lần, để ăn sáng ở tiệm. Sau khi chồng tôi chết, chúng tôi đã có thể công khai kết hôn nhưng cái hạnh phúc đó thật ngắn ngủi, chàng đã chết trong một tai nạn xe hơi sáu tháng sau. Dù ngắn ngủi nhưng hạnh phúc đó thật toàn vẹn và tôi đã không hối tiếc đã đợi hai mươi năm mới có nó.”
Trái lại, người phụ nữ khó lòng tha thứ cho người đàn ông nào đã làm cho họ thất vọng. “Thật hiếm hoi khi nghe được một người đàn bà nói tốt về một người tình cũ hơn là khi họ nói về một người yêu đầu đời của họ.” Simone de Beauvoir đã phải kết luận như vậy khi nói về sự thủy chung của người phụ nữ. Và nếu, trong cuộc sống chung, họ ít bị quyến rũ vì sự ngoại tình như người nam, thì khi họ đã quyết định phản bội, đó là một sự gẫy đổ hoàn toàn, không thể nào hàn gắn được.
Một người phụ nữ khác, tuyệt vọng vì sự tàn bạo của người chồng quá ghen tuông, đã gần sa ngã trước những lời đường mật của một người ái mộ nhưng, khi đi lên cầu thang để bước vào phòng người đó, bà ta chợt cảm thấy khó chịu. Và chỉ cần có thế cũng đủ cho bà ta cảm thấy hối hận và trở về lại với người chồng, tuy vũ phu, nhưng đã yêu thương bà.
Nói chung người phụ nữ áp dụng được sự chung thủy trong cuộc sống lứa đôi tốt hơn nam giới. Đó cũng không phải vì họ muốn tuân theo luật lệ của loài người. Vậy thì cái gì giữ họ lại khi họ đã không còn phục tùng người chồng, khi họ cũng biết đi làm để kiếm sống và không có mặc cảm nào ngăn cấm họ? Có thể rằng, sự hy vọng mới mẻ trong đời sống vợ chồng, họ muốn có trong tay tất cả mọi yếu tố để thành công?
Dù sao, người chồng ngày nay phải là một người khôn khéo và phải dành cho vợ mình sự tự do chọn lựa cách đối xử của họ đối với chồng vì người chồng cũng có trách nhiệm trong sự thành công của một cuộc hôn nhân trong thời đại đổi mới này. Ông ta phải học hỏi nhiều, phải cố gắng tự kiềm chế để xứng đáng hưởng sự chung thủy “thông minh” đó. Đâu phải người chồng nào muốn nghe vợ mình trả lời, khi một ông chồng kia trước khi đi xa đã dặn dò vợ ở nhà phải chung thủy, không được phản bội: “Anh yên chí đi, tôi chỉ muốn lừa dối chồng khi tôi thấy mặt anh.”
Thời đại này không còn cảnh ”trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng”. Muốn vợ mình chung thủy với mình, người chồng phải tỏ ra xứng đáng hưởng được sự chung thủy đó. Không một người đàn bà nào muốn có một gia đình đầy sóng gió. Khi chấp nhận sống chung, họ không bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa cách và mong rằng cuộc đời họ sẽ được ràng buộc suốt đời với người chồng mà họ lựa chọn, thương yêu.
Chuyện gì cũng có một sự bắt đầu. Nếu người chồng không làm quá thì người vợ không bao giờ có ý nghĩ phản bội hay trả thù chồng. Vậy “chung thủy hay không”, đó là tùy theo cách đối xử của người đàn ông mà thôi. Cá ít khi lội ngược dòng, người phụ nữ thể chất yếu đuối và trái tim đầy rung cảm không khi nào muốn cuộc đời mình bị phong ba, bão táp. Hãy là “cây tùng” cho người vợ “núp bóng”, đừng để căn nhà mình bị dột nhiều quá, mưa sa bão táp sẽ làm cho người phụ nữ nản lòng.
Ta đã từng nghe nói đến Hòn Chồng, Hòn Vọng Phu chứ chưa được chứng kiến hoặc nghe được huyền thoại nào nói đến “hòn vọng thê” phải không các bạn. Vậy thì bạn gái chúng ta chung tình hơn nam giới là đúng quá rồi. “À vaincre sans périls, on triomphe sans gloire”, chiến đấu không gian nan, chiến thắng không hào hùng. Ta hãy giữ vững sự thủy chung rồi thì người chồng, dù tệ bạc đến bao nhiêu, cũng sẽ có ngày hối hận về lại với vợ con. Có dòng nước nào không chảy ra sông đâu các bạn nhỉ?
Bình luận facebook