-
Chương 1
[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
PHÁ THAI (phần 1)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Bố tôi ngoại tình.
Đứa con của tiểu tam là do tôi phá.
Thời điểm tôi biết việc này là vào tháng Năm năm nay.
Ngày đó cậu út đến nhà, bố tôi uống rượu cùng ông ấy, rồi cả hai nằm ngủ say sưa trên sô pha. Mẹ tôi đột nhiên đau dạ dày nên tôi phải chở bà đến bệnh viện.
Đến lúc đăng ký, tôi mới biết mình lấy nhầm điện thoại di động của bố.
Cả hai điện thoại đều có vỏ màu đen, thoạt nhìn giống hệt nhau.
Tôi có thói quen vuốt màn hình rồi nhấp vào WeChat để thanh toán.
Đúng lúc có một tin nhắn mới gửi đến.
"Anh yêu, khi nào anh qua đây? Vợ anh không phát hiện ra chứ?"
Hình đại diện không phải mẹ tôi, nội dung lại càng không giống với những gì bà có thể nói ra.
Tôi sững người trong giây lát.
Nhấp vào hộp trò chuyện, thì thấy hiển thị đối phương đang typing, sau đó là một câu khác gửi tới.
“Đúng rồi, em rất thích chiếc vòng cổ anh tặng.”
Cuộn lên trên, lịch sử trò chuyện trống không.
Không khó lý giải ý nghĩa hai tin nhắn này. Lưng tôi cứng đờ, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Phía sau còn có người xếp hàng, cô y tá thúc giục: “Tiên sinh, anh thanh toán thế nào?”
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi đứng bên cạnh, nhìn qua chỗ tôi.
Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhanh chóng tắt màn hình, cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh, hơi chột dạ giải thích, “Tiền trong WeChat của con cho bạn cùng phòng mượn mất rồi.”
Cũng may là mẹ tôi không nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười, liếc tôi một cái, “Con trai ngốc nghếch, không có tiền thì cứ nói đi.”
Nói xong thì đưa ví cho tôi.
Kiểm tra, tư vấn và kê đơn thuốc, tôi vô tri vô giác cùng mẹ vượt qua cả quá trình, nhưng tâm trí đã hỗn loạn từ lâu.
Tận dụng lúc rảnh tay, tôi trốn vào góc lục xem điện thoại của bố.
Vừa xem, tôi vừa quan sát mẹ vì sợ mẹ nhận ra điều gì đó không ổn.
Tay chân lạnh ngắt vì căng thẳng.
Về đến nhà thì đã muộn, bố tôi vẫn còn ngủ, nhưng vị trí đã được thay đổi từ ghế sô pha trong phòng khách sang giường trong phòng ngủ.
Chiếc điện thoại kia vẫn còn ở trên bàn trà, giống như trước khi ra ngoài.
Tôi đánh dấu tin nhắn là chưa đọc, sau đó để điện thoại về chỗ cũ trước khi bố thức dậy.
Về đến phòng, không phải giả vờ như không có việc gì khi ở trước mặt mẹ, lúc này tôi mới sa sầm mặt mày.
Lúc ở bệnh viện, tôi đã kiểm tra điện thoại của bố.
Nhưng ngoài hai tin đúng lúc gửi tới kia, thì không còn cái gì khác thường.
Các bản ghi cuộc gọi tất cả đều là liên hệ công việc, trong album thì chủ yếu là ảnh phong cảnh không trọng tâm, các tài liệu liên quan đến công việc, và... một bức ảnh chụp gia đình.
Nhưng lòng tôi lại càng thêm nặng nề.
Càng không tìm được gì, có nghĩa ông ấy càng thận trọng.
Thậm chí càng khó đánh giá thời điểm ông ấy bắt đầu.
Tôi cau mày, thực sự không thể hình dung ra được.
Trong những năm đầu, bố tôi kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư vào bất động sản. Nhưng những năm gần đây, công ty hoạt động không tốt, ông đang cố gắng thay đổi mô hình. Ông không quá bận, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, cũng rất ít xã giao. Rốt cuộc ông “trật bánh” từ khi nào?
Do dự một lúc, tôi mở WeChat tìm kiếm tài khoản WeChat đó.
Bởi đã đọc rất nhiều lần nên tôi đã thuộc lòng dãy số đó.
Hình đại diện là Shiba Inu, nick name là Tiểu Hoan, không có chú thích gì cả...
Tôi vừa lẩm nhẩm trong đầu vừa nhập số vào, nhưng đột nhiên sửng sốt.
Kết quả tìm kiếm cho thấy người đó đã là bạn của tôi.
Sao có thể ……
Theo bản năng tôi kiểm tra lại dãy số đó.
Có phải đã nhầm chỗ nào rồi không?
Nhưng hóa ra là đúng. Ảnh đại diện, biệt hiệu và thậm chí cả ID WeChat đều giống hệt như những gì tôi thấy trên điện thoại của bố.
Người này là ai?
Không có ghi chú, không có nhãn.
Nhưng sau khi nhấp vào hộp trò chuyện, đã có một tin nhắn được ghi lại.
Thời điểm là 16:25 ngày 25 tháng 3 năm 2017, nội dung chỉ có hai chữ “Cảm ơn.”
Đối phương cũng không phản hồi.
Tôi không có thói quen xóa hộp thoại nên vẫn giữ lại lịch sử trò chuyện từ lâu lắm rồi.
Nhưng vấn đề là, ở thời điểm này, tôi không có chút ấn tượng gì về người này cả.
Tôi nhìn chằm chằm vào nhật ký trò chuyện từ ba năm trước, lông mày nhíu lại, đầu đầy những câu hỏi.
Cô ta là ai? Đó có phải là người tôi biết không? Tại sao tôi lại nói lời cảm ơn với cô ta?
Không có nguyên nhân kết quả, chỉ có hai chữ không đầu không cuối.
Hình đại diện và tên trên mạng có thể được sửa đổi bất kỳ lúc nào, điều này khiến việc xác nhận danh tính của đối phương trở nên khó khăn hơn.
Khi tôi đang cố gắng nhớ lại, thì dòng nick name hiển thị ở góc trên bên trái đột nhiên thay đổi, trở thành "Đối phương đang gõ..."
Tôi giật bắn người.
Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng chắc chắn tôi không nhầm!
Chuyện này là sao? Ngẫu nhiên? Hay là bug?
Không thể... hoặc là, cô ta thực sự muốn gửi cho tôi một tin nhắn.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào vòng kết nối bạn bè của cô ta.
Tôi tìm thấy nội dung mới nhất, chỉ mới một phút trước.
Cô ta viết: Tôi biết bạn đã xem rồi. 2h30 chiều mai, tại công viên nước. Không gặp không về.
Tôi nhìn chằm chằm thông tin đó trong giây lát.
Cái này gửi cho ai?
"Bạn" trong câu này là ai?
Tôi mở nội dung với khuôn mặt trống rỗng.
Nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó nảy ra một ý nghĩ không thể tin được.
Chẳng lẽ là tôi sao?
Nhưng cô ta nói tôi đã xem rồi, ý là gì?
Cho dù như thế nào, cũng không thể là chuyện bố tôi ngoại tình… nhỉ?
Dù sao cô ta cũng không biết tôi, lại càng không thể cài đặt theo dõi tôi. Làm sao có thể biết tôi đang xem điện thoại?
Nằm trên giường lăn qua lộn lại, không sao ngủ được.
Trằn trọc mãi cho đến rạng sáng. Trước khi mẹ gọi dậy ăn sáng, tôi đã lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Tôi không thể ở nhà. Thứ nhất là tôi không biết phải đối mặt với bố thế nào. Thứ hai là tôi sợ để lộ chuyện trước mặt mẹ.
Vì vậy, tôi lái xe trở về trường.
Mở cửa ký túc xá, phát hiện đèn vẫn còn tắt.
Có bốn giường trong ký túc xá của chúng tôi, nhưng nhìn quanh một vòng, mới phát hiện chỉ có một mình Hứa Uy đang ngủ ở giường tầng trên.
Tôi không bật đèn, nhưng cậu ấy vẫn nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy.
"Trang tử? Sao cậu về sớm thế?”
Tôi lơ đễnh đáp: “Có chút việc.”
Cậu ấy không hỏi nhiều mà nằm xuống ngủ tiếp.
Khi ký túc xá yên tĩnh lại, tôi lấy điện thoại ra, tiếp tục nghiên cứu ID WeChat Tiểu Hoan.
Ảnh đại diện rất phổ biến, nick name cũng phổ biến.
Cũng không có nhiều thông tin trên tài khoản WeChat. Một chuỗi ký tự bị cắt xén, dường như được tạo tự động trong quá trình đăng ký.
Chiều ngày 25 tháng 3 năm 2017 đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nghĩ đến bực cả mình, nhưng không có kết quả.
Giờ học buổi sáng, thậm chí tôi còn không nghe lọt một từ nào.
Buổi trưa tan học, tôi vội vàng ra khỏi lớp đi lấy xe.
Đi thẳng đến khu vườn nước.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ, đến nơi là lúc 12 rưỡi, còn hai tiếng nữa mới đến thời gian hẹn.
Nơi này không gần trường, nhưng lại không xa nhà tôi.
Mất khoảng mười phút để lái xe từ nhà.
Tôi đậu xe cách đó năm mươi mét, kéo cửa kính xe xuống, chăm chú nhìn lối vào công viên nước.
Mặc dù là giữa trưa, nhưng có nhiều người hơn tôi nghĩ.
Nhưng đa phần là người lớn có con nhỏ.
Công viên này rất dễ tìm, hơn nữa còn gần khu dân cư, quy mô không hề nhỏ.
Người đó hẹn gặp tại nơi này, thứ nhất có thể thấy cô ta biết rõ địa chỉ nhà tôi, thứ hai, có khả năng cô ta đang sống ở gần đây.
Điểm thứ nhất không có gì khó hiểu, dù gì thì cô ta cũng là tiểu tam của bố nên về hoàn cảnh gia đình tôi cô ta phải nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng điểm thứ hai...
Gần đây có 3 khu, ngoại trừ tòa nhà cũ ở tiểu khu Hoa Thăng mới được cải tạo vào năm ngoái, hai khu còn lại đều mới được xây dựng trong mấy năm qua.
Gần đây có trường cấp 1, cấp 2, thuộc khu học xá, giao thông đi lại thuận tiện nên 2 khu mới đều là cộng đồng dân cư cao cấp ngay từ ngày đầu xây dựng.
Nhưng vì người phụ nữ đó còn làm tiểu tam nên có lẽ tuổi còn trẻ lại không có tiền.
Thế thì tự thân cô ta tuyệt đối không thể mua được một căn nhà ở đây, trừ khi... có người khác mua cho.
Nghĩ đến khả năng đó, lòng tôi chùng xuống.
Vẫn còn một khoảng thời gian đến hai giờ rưỡi.
Người đó cũng không đề cập đến địa điểm gặp mặt.
Vì vậy tôi chỉ có thể đến đây sớm một chút, ôm cây đợi thỏ trước cổng công viên.
Nhìn xuống lịch sử trò chuyện với bố tôi, cũng chỉ có mấy chữ, uy nghiêm còn hơn cả quan tâm, không thể đoán ra một chút thành thật trong đó.
Đột nhiên, có một cơn đau rói trên trán.
Một hòn đá rơi vào trong xe.
Tôi nhìn lên thì thấy một cậu bé đứng cách xe không xa, trên tay cầm một cục đá, đang cười hớn hở.
Mười một, mười hai tuổi, bẩn thỉu như một con khỉ nhúng bùn.
Không nên trách mắng trẻ con?
Tôi đen mặt ngay lập tức, thấy thằng nhóc giơ tay định ném tiếp, tôi liền mở cửa bước xuống xe.
Nhưng khi thấy tôi xuống xe, thằng nhóc không hề sợ hãi, thay vào đó, vẫn đứng đấy ném một nắm đá, rồi còn làm mặt quỷ với tôi.
Sau đó, bỏ chạy thục mạng ra phía sau tiểu khu tẩu thoát.
Bị chọc cho thế nà thì làm sao mà chịu được. Tình huống này nếu đổi lại là ai cũng không nhịn được.
Tôi nhướng mày, đi về phía thằng oắt đấy.
Có lẽ thằng nhóc đã biết sợ, bắt đầu tăng tốc. Dù sao cũng là người lớn, sao có thể để nó chạy thoát?
Cho nên tôi cũng tăng tốc.
Mắt thấy sắp tóm được áo nó.
Thế nhưng sau gáy tôi rung lên, đột nhiên đau nhức, tôi loạng choạng suýt ngã xuống đất, quay cuồng rồi bất tỉnh...
Không biết đã bao lâu, một giọng nói bé bé vang lên bên tai, "Thằng nhóc này còn chưa tỉnh đúng không? Bị đánh chết rồi à?"
"Xì, còn thở mà, không thấy sao? Không dậy thì đổ xô khác đi!"
"Aizz, được rồi."
Tôi thấy lạnh cả người.
Nước lạnh dội xuống đầu, kích thích tôi trốn tránh trong vô thức.
Miễn cưỡng mở mắt.
Có một người đàn ông đứng trước mặt tôi với một cái xô đỏ trên tay.
Thấy tôi tỉnh, anh ta liền chỉ vào tôi hét lên: “Đại ca ơi, tỉnh rồi!”
Nước chảy xuống người, tôi run lên vì lạnh.
Ý thức dần dần sáng tỏ, ký ức trở lại.
Đến cổng công viên, hòn đá ném vào cửa kính ô tô, đứa trẻ khiêu khích, bị một cú đánh rất nặng sau gáy... tay chân không cử động được, bị trói chặt bằng dây.
Hình như tôi bị bắt cóc.
Chịu đựng cơn đau dữ dội sau gáy, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nhìn bố cục xung quanh thì đây là một phòng khách.
Không có nhiều đồ đạc, ngoại trừ ghế sô pha và giá treo áo khoác ngoài cửa ra, thì không có bất kỳ đồ nào khác, khiến căn phòng vô cùng trống trải.
Rèm cửa khép hờ, nhưng vì góc độ hạn chế, nên tôi không thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, cũng không xác định được vị trí hiện tại của mình.
Muốn đứng dậy đổi góc.
Nhưng phía bên kia đang đến gần.
Tôi sững người, cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Cũng là một người đàn ông.
Đầu hói, cả người mặc đồ màu đen, đeo khẩu trang, hình thể cường tráng đến dọa người.
Xem ra thật sự là bắt cóc.
E rằng đứa trẻ đó cũng đã được sắp xếp trước.
Nhưng những chuyện này bắt đầu từ đâu? Đứa trẻ, người phụ nữ tên Tiểu Hoan, hay... trước đó?
Ngẩng đầu, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo khẩu trang, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ đặc thù của hắn.
Nhưng lại chọc giận hắn.
“Nhìn cái rắm!” Nói xong, hắn lại giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh người.
Tôi lùi lại, tránh được cái tát dễ dàng.
Nhưng trên mặt lại cố ý bày ra vẻ nhát gan cùng sợ hãi, "Đừng đừng, đừng đánh đại ca, em có chuyện muốn nói. Anh xem anh thấy khó chịu, thiếu tiền hay là muốn trút giận. Anh cứ đưa ra yêu cầu, em hứa sẽ làm anh hài lòng. ”
Hảo hán không sợ tổn thất trước mắt.
Suy cho cùng, điều quan trọng nhất lúc này là tìm ra mục đích của đối phương.
Người đàn ông nghe thấy điều này thì cười nhạo một tiếng.
“Chỉ với thằng nhóc mày, thì thật sự không thể thỏa mãn tao.”
“Vậy thì phải làm sao…”
Người vừa xách xô vừa rồi kéo ghế tới với vẻ mặt nịnh nọt: “Đại ca, ngồi đi!”
Tên đeo khẩu trang kéo khẩu trang xuống, sau khi ngồi xuống thì thái độ trở nên ác liệt, "Mày còn kém xa thằng bố ngạo mạn kia của mày!"
Người này, biết bố tôi...
Đầu óc tôi chuyển động nhanh như gió, suy nghĩ về các mối liên hệ có khả năng xảy ra.
Nhưng bề ngoài lại giả vờ mờ mịt, tiếp tục nói: "Bố em nợ tiền anh à? Anh ơi, đừng lo, em có thể trả thay ông ấy".
"Tiền á? Xì! Mày thấy tao giống... "
" Rinh rinh rinh —— "
Còn chưa kịp nói xong, liền bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.
PHÁ THAI (phần 1)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Bố tôi ngoại tình.
Đứa con của tiểu tam là do tôi phá.
Thời điểm tôi biết việc này là vào tháng Năm năm nay.
Ngày đó cậu út đến nhà, bố tôi uống rượu cùng ông ấy, rồi cả hai nằm ngủ say sưa trên sô pha. Mẹ tôi đột nhiên đau dạ dày nên tôi phải chở bà đến bệnh viện.
Đến lúc đăng ký, tôi mới biết mình lấy nhầm điện thoại di động của bố.
Cả hai điện thoại đều có vỏ màu đen, thoạt nhìn giống hệt nhau.
Tôi có thói quen vuốt màn hình rồi nhấp vào WeChat để thanh toán.
Đúng lúc có một tin nhắn mới gửi đến.
"Anh yêu, khi nào anh qua đây? Vợ anh không phát hiện ra chứ?"
Hình đại diện không phải mẹ tôi, nội dung lại càng không giống với những gì bà có thể nói ra.
Tôi sững người trong giây lát.
Nhấp vào hộp trò chuyện, thì thấy hiển thị đối phương đang typing, sau đó là một câu khác gửi tới.
“Đúng rồi, em rất thích chiếc vòng cổ anh tặng.”
Cuộn lên trên, lịch sử trò chuyện trống không.
Không khó lý giải ý nghĩa hai tin nhắn này. Lưng tôi cứng đờ, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Phía sau còn có người xếp hàng, cô y tá thúc giục: “Tiên sinh, anh thanh toán thế nào?”
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi đứng bên cạnh, nhìn qua chỗ tôi.
Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhanh chóng tắt màn hình, cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh, hơi chột dạ giải thích, “Tiền trong WeChat của con cho bạn cùng phòng mượn mất rồi.”
Cũng may là mẹ tôi không nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười, liếc tôi một cái, “Con trai ngốc nghếch, không có tiền thì cứ nói đi.”
Nói xong thì đưa ví cho tôi.
Kiểm tra, tư vấn và kê đơn thuốc, tôi vô tri vô giác cùng mẹ vượt qua cả quá trình, nhưng tâm trí đã hỗn loạn từ lâu.
Tận dụng lúc rảnh tay, tôi trốn vào góc lục xem điện thoại của bố.
Vừa xem, tôi vừa quan sát mẹ vì sợ mẹ nhận ra điều gì đó không ổn.
Tay chân lạnh ngắt vì căng thẳng.
Về đến nhà thì đã muộn, bố tôi vẫn còn ngủ, nhưng vị trí đã được thay đổi từ ghế sô pha trong phòng khách sang giường trong phòng ngủ.
Chiếc điện thoại kia vẫn còn ở trên bàn trà, giống như trước khi ra ngoài.
Tôi đánh dấu tin nhắn là chưa đọc, sau đó để điện thoại về chỗ cũ trước khi bố thức dậy.
Về đến phòng, không phải giả vờ như không có việc gì khi ở trước mặt mẹ, lúc này tôi mới sa sầm mặt mày.
Lúc ở bệnh viện, tôi đã kiểm tra điện thoại của bố.
Nhưng ngoài hai tin đúng lúc gửi tới kia, thì không còn cái gì khác thường.
Các bản ghi cuộc gọi tất cả đều là liên hệ công việc, trong album thì chủ yếu là ảnh phong cảnh không trọng tâm, các tài liệu liên quan đến công việc, và... một bức ảnh chụp gia đình.
Nhưng lòng tôi lại càng thêm nặng nề.
Càng không tìm được gì, có nghĩa ông ấy càng thận trọng.
Thậm chí càng khó đánh giá thời điểm ông ấy bắt đầu.
Tôi cau mày, thực sự không thể hình dung ra được.
Trong những năm đầu, bố tôi kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư vào bất động sản. Nhưng những năm gần đây, công ty hoạt động không tốt, ông đang cố gắng thay đổi mô hình. Ông không quá bận, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, cũng rất ít xã giao. Rốt cuộc ông “trật bánh” từ khi nào?
Do dự một lúc, tôi mở WeChat tìm kiếm tài khoản WeChat đó.
Bởi đã đọc rất nhiều lần nên tôi đã thuộc lòng dãy số đó.
Hình đại diện là Shiba Inu, nick name là Tiểu Hoan, không có chú thích gì cả...
Tôi vừa lẩm nhẩm trong đầu vừa nhập số vào, nhưng đột nhiên sửng sốt.
Kết quả tìm kiếm cho thấy người đó đã là bạn của tôi.
Sao có thể ……
Theo bản năng tôi kiểm tra lại dãy số đó.
Có phải đã nhầm chỗ nào rồi không?
Nhưng hóa ra là đúng. Ảnh đại diện, biệt hiệu và thậm chí cả ID WeChat đều giống hệt như những gì tôi thấy trên điện thoại của bố.
Người này là ai?
Không có ghi chú, không có nhãn.
Nhưng sau khi nhấp vào hộp trò chuyện, đã có một tin nhắn được ghi lại.
Thời điểm là 16:25 ngày 25 tháng 3 năm 2017, nội dung chỉ có hai chữ “Cảm ơn.”
Đối phương cũng không phản hồi.
Tôi không có thói quen xóa hộp thoại nên vẫn giữ lại lịch sử trò chuyện từ lâu lắm rồi.
Nhưng vấn đề là, ở thời điểm này, tôi không có chút ấn tượng gì về người này cả.
Tôi nhìn chằm chằm vào nhật ký trò chuyện từ ba năm trước, lông mày nhíu lại, đầu đầy những câu hỏi.
Cô ta là ai? Đó có phải là người tôi biết không? Tại sao tôi lại nói lời cảm ơn với cô ta?
Không có nguyên nhân kết quả, chỉ có hai chữ không đầu không cuối.
Hình đại diện và tên trên mạng có thể được sửa đổi bất kỳ lúc nào, điều này khiến việc xác nhận danh tính của đối phương trở nên khó khăn hơn.
Khi tôi đang cố gắng nhớ lại, thì dòng nick name hiển thị ở góc trên bên trái đột nhiên thay đổi, trở thành "Đối phương đang gõ..."
Tôi giật bắn người.
Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng chắc chắn tôi không nhầm!
Chuyện này là sao? Ngẫu nhiên? Hay là bug?
Không thể... hoặc là, cô ta thực sự muốn gửi cho tôi một tin nhắn.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào vòng kết nối bạn bè của cô ta.
Tôi tìm thấy nội dung mới nhất, chỉ mới một phút trước.
Cô ta viết: Tôi biết bạn đã xem rồi. 2h30 chiều mai, tại công viên nước. Không gặp không về.
Tôi nhìn chằm chằm thông tin đó trong giây lát.
Cái này gửi cho ai?
"Bạn" trong câu này là ai?
Tôi mở nội dung với khuôn mặt trống rỗng.
Nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó nảy ra một ý nghĩ không thể tin được.
Chẳng lẽ là tôi sao?
Nhưng cô ta nói tôi đã xem rồi, ý là gì?
Cho dù như thế nào, cũng không thể là chuyện bố tôi ngoại tình… nhỉ?
Dù sao cô ta cũng không biết tôi, lại càng không thể cài đặt theo dõi tôi. Làm sao có thể biết tôi đang xem điện thoại?
Nằm trên giường lăn qua lộn lại, không sao ngủ được.
Trằn trọc mãi cho đến rạng sáng. Trước khi mẹ gọi dậy ăn sáng, tôi đã lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Tôi không thể ở nhà. Thứ nhất là tôi không biết phải đối mặt với bố thế nào. Thứ hai là tôi sợ để lộ chuyện trước mặt mẹ.
Vì vậy, tôi lái xe trở về trường.
Mở cửa ký túc xá, phát hiện đèn vẫn còn tắt.
Có bốn giường trong ký túc xá của chúng tôi, nhưng nhìn quanh một vòng, mới phát hiện chỉ có một mình Hứa Uy đang ngủ ở giường tầng trên.
Tôi không bật đèn, nhưng cậu ấy vẫn nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy.
"Trang tử? Sao cậu về sớm thế?”
Tôi lơ đễnh đáp: “Có chút việc.”
Cậu ấy không hỏi nhiều mà nằm xuống ngủ tiếp.
Khi ký túc xá yên tĩnh lại, tôi lấy điện thoại ra, tiếp tục nghiên cứu ID WeChat Tiểu Hoan.
Ảnh đại diện rất phổ biến, nick name cũng phổ biến.
Cũng không có nhiều thông tin trên tài khoản WeChat. Một chuỗi ký tự bị cắt xén, dường như được tạo tự động trong quá trình đăng ký.
Chiều ngày 25 tháng 3 năm 2017 đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nghĩ đến bực cả mình, nhưng không có kết quả.
Giờ học buổi sáng, thậm chí tôi còn không nghe lọt một từ nào.
Buổi trưa tan học, tôi vội vàng ra khỏi lớp đi lấy xe.
Đi thẳng đến khu vườn nước.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ, đến nơi là lúc 12 rưỡi, còn hai tiếng nữa mới đến thời gian hẹn.
Nơi này không gần trường, nhưng lại không xa nhà tôi.
Mất khoảng mười phút để lái xe từ nhà.
Tôi đậu xe cách đó năm mươi mét, kéo cửa kính xe xuống, chăm chú nhìn lối vào công viên nước.
Mặc dù là giữa trưa, nhưng có nhiều người hơn tôi nghĩ.
Nhưng đa phần là người lớn có con nhỏ.
Công viên này rất dễ tìm, hơn nữa còn gần khu dân cư, quy mô không hề nhỏ.
Người đó hẹn gặp tại nơi này, thứ nhất có thể thấy cô ta biết rõ địa chỉ nhà tôi, thứ hai, có khả năng cô ta đang sống ở gần đây.
Điểm thứ nhất không có gì khó hiểu, dù gì thì cô ta cũng là tiểu tam của bố nên về hoàn cảnh gia đình tôi cô ta phải nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng điểm thứ hai...
Gần đây có 3 khu, ngoại trừ tòa nhà cũ ở tiểu khu Hoa Thăng mới được cải tạo vào năm ngoái, hai khu còn lại đều mới được xây dựng trong mấy năm qua.
Gần đây có trường cấp 1, cấp 2, thuộc khu học xá, giao thông đi lại thuận tiện nên 2 khu mới đều là cộng đồng dân cư cao cấp ngay từ ngày đầu xây dựng.
Nhưng vì người phụ nữ đó còn làm tiểu tam nên có lẽ tuổi còn trẻ lại không có tiền.
Thế thì tự thân cô ta tuyệt đối không thể mua được một căn nhà ở đây, trừ khi... có người khác mua cho.
Nghĩ đến khả năng đó, lòng tôi chùng xuống.
Vẫn còn một khoảng thời gian đến hai giờ rưỡi.
Người đó cũng không đề cập đến địa điểm gặp mặt.
Vì vậy tôi chỉ có thể đến đây sớm một chút, ôm cây đợi thỏ trước cổng công viên.
Nhìn xuống lịch sử trò chuyện với bố tôi, cũng chỉ có mấy chữ, uy nghiêm còn hơn cả quan tâm, không thể đoán ra một chút thành thật trong đó.
Đột nhiên, có một cơn đau rói trên trán.
Một hòn đá rơi vào trong xe.
Tôi nhìn lên thì thấy một cậu bé đứng cách xe không xa, trên tay cầm một cục đá, đang cười hớn hở.
Mười một, mười hai tuổi, bẩn thỉu như một con khỉ nhúng bùn.
Không nên trách mắng trẻ con?
Tôi đen mặt ngay lập tức, thấy thằng nhóc giơ tay định ném tiếp, tôi liền mở cửa bước xuống xe.
Nhưng khi thấy tôi xuống xe, thằng nhóc không hề sợ hãi, thay vào đó, vẫn đứng đấy ném một nắm đá, rồi còn làm mặt quỷ với tôi.
Sau đó, bỏ chạy thục mạng ra phía sau tiểu khu tẩu thoát.
Bị chọc cho thế nà thì làm sao mà chịu được. Tình huống này nếu đổi lại là ai cũng không nhịn được.
Tôi nhướng mày, đi về phía thằng oắt đấy.
Có lẽ thằng nhóc đã biết sợ, bắt đầu tăng tốc. Dù sao cũng là người lớn, sao có thể để nó chạy thoát?
Cho nên tôi cũng tăng tốc.
Mắt thấy sắp tóm được áo nó.
Thế nhưng sau gáy tôi rung lên, đột nhiên đau nhức, tôi loạng choạng suýt ngã xuống đất, quay cuồng rồi bất tỉnh...
Không biết đã bao lâu, một giọng nói bé bé vang lên bên tai, "Thằng nhóc này còn chưa tỉnh đúng không? Bị đánh chết rồi à?"
"Xì, còn thở mà, không thấy sao? Không dậy thì đổ xô khác đi!"
"Aizz, được rồi."
Tôi thấy lạnh cả người.
Nước lạnh dội xuống đầu, kích thích tôi trốn tránh trong vô thức.
Miễn cưỡng mở mắt.
Có một người đàn ông đứng trước mặt tôi với một cái xô đỏ trên tay.
Thấy tôi tỉnh, anh ta liền chỉ vào tôi hét lên: “Đại ca ơi, tỉnh rồi!”
Nước chảy xuống người, tôi run lên vì lạnh.
Ý thức dần dần sáng tỏ, ký ức trở lại.
Đến cổng công viên, hòn đá ném vào cửa kính ô tô, đứa trẻ khiêu khích, bị một cú đánh rất nặng sau gáy... tay chân không cử động được, bị trói chặt bằng dây.
Hình như tôi bị bắt cóc.
Chịu đựng cơn đau dữ dội sau gáy, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Nhìn bố cục xung quanh thì đây là một phòng khách.
Không có nhiều đồ đạc, ngoại trừ ghế sô pha và giá treo áo khoác ngoài cửa ra, thì không có bất kỳ đồ nào khác, khiến căn phòng vô cùng trống trải.
Rèm cửa khép hờ, nhưng vì góc độ hạn chế, nên tôi không thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, cũng không xác định được vị trí hiện tại của mình.
Muốn đứng dậy đổi góc.
Nhưng phía bên kia đang đến gần.
Tôi sững người, cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Cũng là một người đàn ông.
Đầu hói, cả người mặc đồ màu đen, đeo khẩu trang, hình thể cường tráng đến dọa người.
Xem ra thật sự là bắt cóc.
E rằng đứa trẻ đó cũng đã được sắp xếp trước.
Nhưng những chuyện này bắt đầu từ đâu? Đứa trẻ, người phụ nữ tên Tiểu Hoan, hay... trước đó?
Ngẩng đầu, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo khẩu trang, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ đặc thù của hắn.
Nhưng lại chọc giận hắn.
“Nhìn cái rắm!” Nói xong, hắn lại giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh người.
Tôi lùi lại, tránh được cái tát dễ dàng.
Nhưng trên mặt lại cố ý bày ra vẻ nhát gan cùng sợ hãi, "Đừng đừng, đừng đánh đại ca, em có chuyện muốn nói. Anh xem anh thấy khó chịu, thiếu tiền hay là muốn trút giận. Anh cứ đưa ra yêu cầu, em hứa sẽ làm anh hài lòng. ”
Hảo hán không sợ tổn thất trước mắt.
Suy cho cùng, điều quan trọng nhất lúc này là tìm ra mục đích của đối phương.
Người đàn ông nghe thấy điều này thì cười nhạo một tiếng.
“Chỉ với thằng nhóc mày, thì thật sự không thể thỏa mãn tao.”
“Vậy thì phải làm sao…”
Người vừa xách xô vừa rồi kéo ghế tới với vẻ mặt nịnh nọt: “Đại ca, ngồi đi!”
Tên đeo khẩu trang kéo khẩu trang xuống, sau khi ngồi xuống thì thái độ trở nên ác liệt, "Mày còn kém xa thằng bố ngạo mạn kia của mày!"
Người này, biết bố tôi...
Đầu óc tôi chuyển động nhanh như gió, suy nghĩ về các mối liên hệ có khả năng xảy ra.
Nhưng bề ngoài lại giả vờ mờ mịt, tiếp tục nói: "Bố em nợ tiền anh à? Anh ơi, đừng lo, em có thể trả thay ông ấy".
"Tiền á? Xì! Mày thấy tao giống... "
" Rinh rinh rinh —— "
Còn chưa kịp nói xong, liền bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.