Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
An Thuần không nhớ là mình ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại ngay đầu giường, trên đó có một tin nhắn mà Hàn Tử Thần gửi lúc sáng.
"Đồ ăn sáng dưới nhà, em hâm lại là ăn được. Hai đứa nhỏ đã ăn sáng rồi, anh dẫn chúng đến công ty, hôm nay em nghỉ đi."
Nội dung rất rõ ràng và dứt khoát, An Thuần ngáp dài một cái rồi chui ra khỏi giường làn vệ sinh cá nhân.
Vài phút sau cô mới xuống nhà, vài chiếc bánh mì, một ly sữa được đặt cẩn thận ngay bàn.
Mới đầu cô vốn định ăn ngay nhưng không hiểu sao lại cho vào lò hâm lại, trong thời gian chờ đợi một cuộc gọi tới không báo trước.
Nhìn số điện thoại lạ hoắc hiện lên trên màn hình, thói quen của cô là không bao giờ nhận những cuộc gọi như thế này.
Chỉ là có một linh cảm nào đấy thúc đẩy cô nghe máy.
"Alo..."
"Công chúa, thần e rằng có tin tức không hay dành cho người."
"..."
Cuộc gọi trên điện thoại kéo dài hơn chục phút, mãi đến khi đầu giây bên kia không nói gì nữa, An Thuần thở dài một hơi rồi mới trả lời.
"Em biết rồi."
An Thuần cúp máy rồi đứng tựa vào bàn ăn, chưa bao giờ cô came thấy bản thân mình phải đưa ra một quyết định khó khăn như vầy cả.
Đến khi tiếng *tinh của máy hâm nóng đồ ăn vang lên cô mới thu lại cảm xúc nơi đáy mắt rồi bắt đầu bữa sáng của mình.
Dù vậy cô không có một chút khẩu vị nào. Miễn cưỡng ăn đủ cho bữa sáng cô cũng cất những thứ đó vào tủ lạnh rồi ra phòng khách ngồi sauy nghĩ.
An Thuần ngồi yên tĩnh ở đó rất lâu, rất lâu sau cô có quyết định thì chân đã tê mê không thể đi được. Mất thêm một lúc để xoa bóp chân, cô cuối cùng cũng có quyết định của mình.
————
Hàn Tử Thần làm việc ở công ty thì luôn có cảm giác gì đó thúc đẩy anh hoàn thành nhanh chóng rồi trở về nhà.
Anh nhìn qua An Thiên và An Hiên đang thoải mái chơi game ở trong phòng nghỉ ngơi rồi lại nhớ đến An Thuần.
Cuối cùng động lực thúc đẩy anh hoàn thành nhanh công việc hôm nay để trở về nhà.
Anh nhớ cô.
Lúc anh trở về nhà đã chiều tối, vừa bước vào nhà anh đã thấy nó lạnh lẽo hơn bình thường.
Hàn Tử Thần bảo hai đứa ở phòng khách đợi anh, bản thân một mình lên phòng thì chợt nhận ra.
Người con gái đáng lẽ ra phải ở đó thì lại không thấy đâu.
Anh điên cuồng tìm cô thì thấy đồ đạc của cô vẫn giữ nguyên, chỉ có điều khác biệt duy nhất là bức thư tay trên đầu giường. Nó được điện thoại của cô đặt lên một cách cẩn thận.
Hàn Tử Thần cẩn thận mở bức thư ra, chỉ là trái tim anh đã sắp ngừng đập rồi.
"Gửi Hàn Tử Thần.
Em đoán là hiện tại anh cảm thấy ngạc nhiên lắm khi đọc được bức thư này, đây là lần đầu tiên em viết thư tay nên anh đừng chê cười nha!
Em nhớ lần đầu em gặp anh là tại Bar BW, một nơi mà tưởng chừng như cả đời em chả bao giờ đặt chân đến. Em đã gặp anh ở đó.
Em vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng của anh lần đầu tiên khi nhìn thấy em, nó quả thật doạ cho những cô gái không dám lại gần đấy!
Nhưng mà...
Em không sợ.
Em không biết mình lấy cam đảm ở đâu ra khi đối mặt với ánh mắt của anh, chắc em không biết anh là ai hoặc một phần do tác dụng của thuốc nên gan em lớn hơn nhiều đúng không?
Khi đó em hỏi anh một câu rất ngớ ngẩn làm em nhớ lại mà chợt thấy buồn cười, "Xin lỗi, tôi có thể mượn nhà tắm được không?"
Một người phụ nữ mà nói với người đàn ông câu đó thì hẳn sẽ mang nghĩa khác đúng không? Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là em muốn giảm bớt nhiệt độ trong người mà thôi.
Phải rồi, em chưa từng hỏi anh ấn tượng lần đầu tiên khi gặp em nhỉ? Em đoán chắc là một cô gái dâm đãng, có thể leo lên giường đàn ông đúng không?
Quả thật giờ nghĩ lại em cũng thấy xấu hổ về bản thân.
Sau đó là lần đầu tiên của em, anh biết cảm giác lúc ấy thế nào không? Đau lắm đấy! Cả cơ thể em như muốn xé ra làm đôi vậy. Nhưng sau đó cũng là lần đầu tiên mà em có thể buông thả bản thân mình sau một khoảng thời gian dài... rất dài...
Sau đó anh giữ em ở bên cạnh, em không rõ mục đích của anh là gì khi bảo em làm thư kí riêng cho anh. Mới đầu em đồng ý là do ánh mắt anh nhìn em quá hung dữ đi mà! Cuối cùng khi nghĩ lại, anh là người mà em có thể thả lỏng khi bên cạnh, rồi cả cơ thể và trái tim em cuốn theo suy nghĩ đó.
Anh rất lạnh lùng. Thô lỗ, thẳng thắn, tiết kiệm lời, đòi hỏi cao trong công việc.
Nhưng...
Không biết từ lúc nào con người em lại chấp nhận những thứ đó của anh, nhiều lúc còn có những suy nghĩ cho rằng hành động đó vô cùng dễ thương.
Chắc em có bệnh mất!!
Chỉ là khoảng cách hai chúng ta quá xa vời, em không chắc tình cảm nhỏ bé của mình được đáp lại nên cuối cùng vẫn là không để cho anh biết được.
Và rồi rất nhiều chuyện đã sảy ra, em đỡ đạn cho anh, quen biết những người bạn của anh, trả thù Nhĩ Gia... Sau đó em phát hiện mình có thai.
Mọi chuyện sảy ra rất lâu rồi nhưng em nhớ lại mới chỉ như hôm qua, từng chi tiết một hiện lên rất rõ trong đầu em.
Rồi bi kịch đến khi em sinh An Thiên và An Hiên. Anh biết không? Em không hề hối hận vì đã sinh ra hai đứa, đó là minh chứng cho tình yêu của em và anh dù em phải đánh đổi bằng sinh mạng của mình.
Cuối cùng hai chúng ta cũng trở về với nhau, em vốn nghĩ thử thách đến đây là hết. Nhưng hoá ra nó mới chỉ là kết thúc cho một khởi đầu mới.
Em đã suy nghĩ rất nhiều việc để gia đình ta cùng nhau làm, đi dã ngoại, đi du lịch khắp nơi, em và anh sẽ dạy hai đứa học, An Hiên sẽ dạy em chơi game,... Em đã nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc, em vẫn chưa làm được...
Bởi vì những suy nghĩ tiêu cực đã ám ảnh em từ rất lâu rồi. Anh quá hoàn hảo, em khi đó chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ nào đó phụ hợp với anh, hay là người nào đó nói ai đó phù hợp với anh là suy nghĩ đó lại lớn dần trong em.
Em tự nhắc nhở rằng không cần để ý đến nó, tin tưởng anh... nhưng vẫn không làm được, là bản thân em không tin tưởng chính mình.
Em đoán bây giờ anh sẽ nói, "Em cũng rất giỏi."
Em biết, vì thời gian ở bên anh khiến em tiến bộ lên về rất nhiều mặt. Nhưng cái suy nghĩ tiêu cực từ Nhĩ Gia vẫn ám ảnh em đến bây giờ.
Em thật yếu đuối phải không anh?
Từ khi phát hiện ra bản thân em không biết đã yêu anh từ lúc nào, đó là lúc em bắt đầu quyết định.
Em không muốn cuộc đời mình có bất kì sự hối tiếc nào. Em quyết định không kiềm chế nữa, và cố gắng làm những gì mình muốn làm.
Em không còn sợ khi phải cầm dao vào bếp.
Em có thể thoải mái ăn những gì mình muốn, thay vì cứ lo lắng về Nhĩ Gia sẽ hạ độc.
Em vứt bỏ những quy tắc sống của mình trong cuộc sống, và sống theo cách mà em có thể tận hưởng nó.
Và sau đó, em đã dám đối mặt với anh.
Nói một cách rõ ràng rằng em yêu anh nhiều như thế nào.
Và lời cầu hôn của anh đã kéo gần khoảng cách giữ em và anh hơn.
Em biết Bích Thuần chắc đã nói với anh rất nhiều điều kì lạ đúng không? Tha thứ cho cô ấy nhé! Vì bọn em đã có rất nhiều lời hứa với nhau mà.
Xin lỗi Bích Thuần giùm em nhé! Nếu không cô ấy sẽ lại trách bản thân vì không thể ở bên em đấy!
Và cũng xin lỗi An Thiên và An Hiên giùm em nhé! Em đã không thể ở bên chúng khi chúng mới chào đời, bây giờ lại không thể chăm sóc cho chúng nữa!
Em biết mình hơi đòi hỏi quá đáng nhưng nhờ anh chăm sóc chúng cẩn thận nhé! Giống như lúc em hôn mê vậy, bù đắp cả tình thương mà em không thể cho chúng.
Em không thể nào nói trực tiếp với chúng, sợ bản thân mình sẽ không kìm được mà ra quyết định sai lầm.
Em đã muốn ở bên chúng và trao chúng tình thương yêu của người mẹ mà từ nhỏ em đã không nhận được.
Tình cảm của em đã đưa em đến gần hơn với anh, mặc dù, em biết ban đầu anh muốn thử gì đó trên người em đúng không?
Nhưng em vẫn tỏ ra không biết và không quan tâm.
Bắt đầu từ suy nghĩ ấy...
Một chút khó chịu.
Một chút cảm xúc.
Một vài hành động ngu ngốc và bướng bỉnh...
Nhẹ nhàng, ấm áp.
Ngọt ngào, mạnh mẽ.
Anh còn nhớ lần đầu tiên dạy em chơi Poker không? Em chơi ngốc thật nhỉ!
Anh còn nhớ lần em đỡ đạn cho anh không? Nó đau lắm đấy!
Anh còn nhớ lúc em lợi dụng anh cứu em ở Nhĩ Gia không? Em đã rất hạnh phúc khi anh đến!
Và hòn đảo nhỏ mà anh tặng cho em, lớn thật đấy, tiếc rằng em chưa có cơ hội quay lại đấy.
Và ngôi biệt thự lúc trước anh và em sống, không biết nó thế nào rồi.
Và gia đình của anh và em, họ chưa ăn chung với nhau lần nào đúng không? Lâu rồi em chưa gặp lại họ.
Ái chà! Em đã bỏ lỡ rất nhiều điều đấy.
Thật kỳ lạ phải không, em không nghĩ bản thân mình lại có nhiều kỉ niệm, những cảm xúc lấp đầy trái tim như vậy.
Chỉ là những điều giản đơn, nhưng thật sự hạnh phúc và ấm áp. Thật kỳ lạ, phải không?
Hừm, đọc đến đây rồi, anh đang nghĩ gì thế?
Hỏi nè, anh có nghĩ rằng em cũng đã lấp đầy trái tim của một ai đó bằng những kỷ niệm, những cảm xúc, không bao giờ có thể quên được chưa?
Em tự hỏi, nếu mình đã ở trong trái tim của anh.
Em tự hỏi, nếu anh vẫn còn nhớ đến em.
Nếu anh quên em, em chỉ cần quay trở lại và...
Không, em không muốn bắt đầu lại từ đầu.
Đừng quên em nhé.
Hứa với em, rằng anh sẽ không bao giờ quên em.
Em rất vui, vì đã được gặp anh, Hàn Tử Thần.
Em hi vọng, cảm xúc của em sẽ tới được với anh.
Em yêu anh.
Em yêu anh.
Em yêu anh.
Em xin lỗi, vì chúng mình không được cùng nhau nấu ăn nữa.
Em xin lỗi, vì em lỡ giấu anh rất nhiều điều.
Em xin lỗi, vì em quá ích kỷ. Em thật sự, thật sự... thật... sự xin lỗi....
Và...
Cảm ơn anh, về tất cả mọi thứ.
An Thuần."
Cô với tay lấy chiếc điện thoại ngay đầu giường, trên đó có một tin nhắn mà Hàn Tử Thần gửi lúc sáng.
"Đồ ăn sáng dưới nhà, em hâm lại là ăn được. Hai đứa nhỏ đã ăn sáng rồi, anh dẫn chúng đến công ty, hôm nay em nghỉ đi."
Nội dung rất rõ ràng và dứt khoát, An Thuần ngáp dài một cái rồi chui ra khỏi giường làn vệ sinh cá nhân.
Vài phút sau cô mới xuống nhà, vài chiếc bánh mì, một ly sữa được đặt cẩn thận ngay bàn.
Mới đầu cô vốn định ăn ngay nhưng không hiểu sao lại cho vào lò hâm lại, trong thời gian chờ đợi một cuộc gọi tới không báo trước.
Nhìn số điện thoại lạ hoắc hiện lên trên màn hình, thói quen của cô là không bao giờ nhận những cuộc gọi như thế này.
Chỉ là có một linh cảm nào đấy thúc đẩy cô nghe máy.
"Alo..."
"Công chúa, thần e rằng có tin tức không hay dành cho người."
"..."
Cuộc gọi trên điện thoại kéo dài hơn chục phút, mãi đến khi đầu giây bên kia không nói gì nữa, An Thuần thở dài một hơi rồi mới trả lời.
"Em biết rồi."
An Thuần cúp máy rồi đứng tựa vào bàn ăn, chưa bao giờ cô came thấy bản thân mình phải đưa ra một quyết định khó khăn như vầy cả.
Đến khi tiếng *tinh của máy hâm nóng đồ ăn vang lên cô mới thu lại cảm xúc nơi đáy mắt rồi bắt đầu bữa sáng của mình.
Dù vậy cô không có một chút khẩu vị nào. Miễn cưỡng ăn đủ cho bữa sáng cô cũng cất những thứ đó vào tủ lạnh rồi ra phòng khách ngồi sauy nghĩ.
An Thuần ngồi yên tĩnh ở đó rất lâu, rất lâu sau cô có quyết định thì chân đã tê mê không thể đi được. Mất thêm một lúc để xoa bóp chân, cô cuối cùng cũng có quyết định của mình.
————
Hàn Tử Thần làm việc ở công ty thì luôn có cảm giác gì đó thúc đẩy anh hoàn thành nhanh chóng rồi trở về nhà.
Anh nhìn qua An Thiên và An Hiên đang thoải mái chơi game ở trong phòng nghỉ ngơi rồi lại nhớ đến An Thuần.
Cuối cùng động lực thúc đẩy anh hoàn thành nhanh công việc hôm nay để trở về nhà.
Anh nhớ cô.
Lúc anh trở về nhà đã chiều tối, vừa bước vào nhà anh đã thấy nó lạnh lẽo hơn bình thường.
Hàn Tử Thần bảo hai đứa ở phòng khách đợi anh, bản thân một mình lên phòng thì chợt nhận ra.
Người con gái đáng lẽ ra phải ở đó thì lại không thấy đâu.
Anh điên cuồng tìm cô thì thấy đồ đạc của cô vẫn giữ nguyên, chỉ có điều khác biệt duy nhất là bức thư tay trên đầu giường. Nó được điện thoại của cô đặt lên một cách cẩn thận.
Hàn Tử Thần cẩn thận mở bức thư ra, chỉ là trái tim anh đã sắp ngừng đập rồi.
"Gửi Hàn Tử Thần.
Em đoán là hiện tại anh cảm thấy ngạc nhiên lắm khi đọc được bức thư này, đây là lần đầu tiên em viết thư tay nên anh đừng chê cười nha!
Em nhớ lần đầu em gặp anh là tại Bar BW, một nơi mà tưởng chừng như cả đời em chả bao giờ đặt chân đến. Em đã gặp anh ở đó.
Em vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng của anh lần đầu tiên khi nhìn thấy em, nó quả thật doạ cho những cô gái không dám lại gần đấy!
Nhưng mà...
Em không sợ.
Em không biết mình lấy cam đảm ở đâu ra khi đối mặt với ánh mắt của anh, chắc em không biết anh là ai hoặc một phần do tác dụng của thuốc nên gan em lớn hơn nhiều đúng không?
Khi đó em hỏi anh một câu rất ngớ ngẩn làm em nhớ lại mà chợt thấy buồn cười, "Xin lỗi, tôi có thể mượn nhà tắm được không?"
Một người phụ nữ mà nói với người đàn ông câu đó thì hẳn sẽ mang nghĩa khác đúng không? Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là em muốn giảm bớt nhiệt độ trong người mà thôi.
Phải rồi, em chưa từng hỏi anh ấn tượng lần đầu tiên khi gặp em nhỉ? Em đoán chắc là một cô gái dâm đãng, có thể leo lên giường đàn ông đúng không?
Quả thật giờ nghĩ lại em cũng thấy xấu hổ về bản thân.
Sau đó là lần đầu tiên của em, anh biết cảm giác lúc ấy thế nào không? Đau lắm đấy! Cả cơ thể em như muốn xé ra làm đôi vậy. Nhưng sau đó cũng là lần đầu tiên mà em có thể buông thả bản thân mình sau một khoảng thời gian dài... rất dài...
Sau đó anh giữ em ở bên cạnh, em không rõ mục đích của anh là gì khi bảo em làm thư kí riêng cho anh. Mới đầu em đồng ý là do ánh mắt anh nhìn em quá hung dữ đi mà! Cuối cùng khi nghĩ lại, anh là người mà em có thể thả lỏng khi bên cạnh, rồi cả cơ thể và trái tim em cuốn theo suy nghĩ đó.
Anh rất lạnh lùng. Thô lỗ, thẳng thắn, tiết kiệm lời, đòi hỏi cao trong công việc.
Nhưng...
Không biết từ lúc nào con người em lại chấp nhận những thứ đó của anh, nhiều lúc còn có những suy nghĩ cho rằng hành động đó vô cùng dễ thương.
Chắc em có bệnh mất!!
Chỉ là khoảng cách hai chúng ta quá xa vời, em không chắc tình cảm nhỏ bé của mình được đáp lại nên cuối cùng vẫn là không để cho anh biết được.
Và rồi rất nhiều chuyện đã sảy ra, em đỡ đạn cho anh, quen biết những người bạn của anh, trả thù Nhĩ Gia... Sau đó em phát hiện mình có thai.
Mọi chuyện sảy ra rất lâu rồi nhưng em nhớ lại mới chỉ như hôm qua, từng chi tiết một hiện lên rất rõ trong đầu em.
Rồi bi kịch đến khi em sinh An Thiên và An Hiên. Anh biết không? Em không hề hối hận vì đã sinh ra hai đứa, đó là minh chứng cho tình yêu của em và anh dù em phải đánh đổi bằng sinh mạng của mình.
Cuối cùng hai chúng ta cũng trở về với nhau, em vốn nghĩ thử thách đến đây là hết. Nhưng hoá ra nó mới chỉ là kết thúc cho một khởi đầu mới.
Em đã suy nghĩ rất nhiều việc để gia đình ta cùng nhau làm, đi dã ngoại, đi du lịch khắp nơi, em và anh sẽ dạy hai đứa học, An Hiên sẽ dạy em chơi game,... Em đã nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc, em vẫn chưa làm được...
Bởi vì những suy nghĩ tiêu cực đã ám ảnh em từ rất lâu rồi. Anh quá hoàn hảo, em khi đó chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ nào đó phụ hợp với anh, hay là người nào đó nói ai đó phù hợp với anh là suy nghĩ đó lại lớn dần trong em.
Em tự nhắc nhở rằng không cần để ý đến nó, tin tưởng anh... nhưng vẫn không làm được, là bản thân em không tin tưởng chính mình.
Em đoán bây giờ anh sẽ nói, "Em cũng rất giỏi."
Em biết, vì thời gian ở bên anh khiến em tiến bộ lên về rất nhiều mặt. Nhưng cái suy nghĩ tiêu cực từ Nhĩ Gia vẫn ám ảnh em đến bây giờ.
Em thật yếu đuối phải không anh?
Từ khi phát hiện ra bản thân em không biết đã yêu anh từ lúc nào, đó là lúc em bắt đầu quyết định.
Em không muốn cuộc đời mình có bất kì sự hối tiếc nào. Em quyết định không kiềm chế nữa, và cố gắng làm những gì mình muốn làm.
Em không còn sợ khi phải cầm dao vào bếp.
Em có thể thoải mái ăn những gì mình muốn, thay vì cứ lo lắng về Nhĩ Gia sẽ hạ độc.
Em vứt bỏ những quy tắc sống của mình trong cuộc sống, và sống theo cách mà em có thể tận hưởng nó.
Và sau đó, em đã dám đối mặt với anh.
Nói một cách rõ ràng rằng em yêu anh nhiều như thế nào.
Và lời cầu hôn của anh đã kéo gần khoảng cách giữ em và anh hơn.
Em biết Bích Thuần chắc đã nói với anh rất nhiều điều kì lạ đúng không? Tha thứ cho cô ấy nhé! Vì bọn em đã có rất nhiều lời hứa với nhau mà.
Xin lỗi Bích Thuần giùm em nhé! Nếu không cô ấy sẽ lại trách bản thân vì không thể ở bên em đấy!
Và cũng xin lỗi An Thiên và An Hiên giùm em nhé! Em đã không thể ở bên chúng khi chúng mới chào đời, bây giờ lại không thể chăm sóc cho chúng nữa!
Em biết mình hơi đòi hỏi quá đáng nhưng nhờ anh chăm sóc chúng cẩn thận nhé! Giống như lúc em hôn mê vậy, bù đắp cả tình thương mà em không thể cho chúng.
Em không thể nào nói trực tiếp với chúng, sợ bản thân mình sẽ không kìm được mà ra quyết định sai lầm.
Em đã muốn ở bên chúng và trao chúng tình thương yêu của người mẹ mà từ nhỏ em đã không nhận được.
Tình cảm của em đã đưa em đến gần hơn với anh, mặc dù, em biết ban đầu anh muốn thử gì đó trên người em đúng không?
Nhưng em vẫn tỏ ra không biết và không quan tâm.
Bắt đầu từ suy nghĩ ấy...
Một chút khó chịu.
Một chút cảm xúc.
Một vài hành động ngu ngốc và bướng bỉnh...
Nhẹ nhàng, ấm áp.
Ngọt ngào, mạnh mẽ.
Anh còn nhớ lần đầu tiên dạy em chơi Poker không? Em chơi ngốc thật nhỉ!
Anh còn nhớ lần em đỡ đạn cho anh không? Nó đau lắm đấy!
Anh còn nhớ lúc em lợi dụng anh cứu em ở Nhĩ Gia không? Em đã rất hạnh phúc khi anh đến!
Và hòn đảo nhỏ mà anh tặng cho em, lớn thật đấy, tiếc rằng em chưa có cơ hội quay lại đấy.
Và ngôi biệt thự lúc trước anh và em sống, không biết nó thế nào rồi.
Và gia đình của anh và em, họ chưa ăn chung với nhau lần nào đúng không? Lâu rồi em chưa gặp lại họ.
Ái chà! Em đã bỏ lỡ rất nhiều điều đấy.
Thật kỳ lạ phải không, em không nghĩ bản thân mình lại có nhiều kỉ niệm, những cảm xúc lấp đầy trái tim như vậy.
Chỉ là những điều giản đơn, nhưng thật sự hạnh phúc và ấm áp. Thật kỳ lạ, phải không?
Hừm, đọc đến đây rồi, anh đang nghĩ gì thế?
Hỏi nè, anh có nghĩ rằng em cũng đã lấp đầy trái tim của một ai đó bằng những kỷ niệm, những cảm xúc, không bao giờ có thể quên được chưa?
Em tự hỏi, nếu mình đã ở trong trái tim của anh.
Em tự hỏi, nếu anh vẫn còn nhớ đến em.
Nếu anh quên em, em chỉ cần quay trở lại và...
Không, em không muốn bắt đầu lại từ đầu.
Đừng quên em nhé.
Hứa với em, rằng anh sẽ không bao giờ quên em.
Em rất vui, vì đã được gặp anh, Hàn Tử Thần.
Em hi vọng, cảm xúc của em sẽ tới được với anh.
Em yêu anh.
Em yêu anh.
Em yêu anh.
Em xin lỗi, vì chúng mình không được cùng nhau nấu ăn nữa.
Em xin lỗi, vì em lỡ giấu anh rất nhiều điều.
Em xin lỗi, vì em quá ích kỷ. Em thật sự, thật sự... thật... sự xin lỗi....
Và...
Cảm ơn anh, về tất cả mọi thứ.
An Thuần."