Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
"Đứng lại..." Ngay khi có một người định rời khỏi đó, An Thuần lập tức cản lại.
"Rời đi lúc này khác nào báo cho chúng biết 'bọn tao đang ở đây này, đến bắt đi.' Ngồi yên một lúc cho tôi, Thần tạm thời chưa sao được, những người đi theo anh cũng không phải dạng vừa đâu." An Thuần nói câu này không phải vì cô không lo cho Hàn Tử Thần mà là cô tin tưởng anh, với lại cần phải có người ở đây để theo dõi hành động của Bạch Thường.
Những người theo sau cô nhìn nhau một cái rồi quyết định ở lại, An Thuần không quan tâm mấy mà vẫn quan sát hành động của Bạch Thường bên này.
"Chúng ta chỉ có sáu người, chia làm ba đội, hai người tìm những tay bắn tỉa của chúng, hai người còn lại âm thầm theo dõi quân chi viện nếu có, một người theo tôi giám sát lô hàng đó." An Thuần ra lệnh, giọng cô vang lên rất nhỏ nhưng đủ rõ ràng và lạnh lẽo khiến những người không khỏi nổi da gà.
"An tiểu thư, việc này quá nguy hiểm." Một người con trai có vẻ là giỏi nhất trong đây lên tiếng ngăn cản cô.
An Thuần nhìn về phía người đó chừng hai giây rồi ánh mắt cô lại lướt đi, hai giây đó đủ để cô đánh giá người đàn ông này. Anh ta có vẻ cũng tầm tuổi cô, có thể lớn hơn một chút, trong bóng tối cô không nhìn rõ gương mặt của người đó trông như thế nào nhưng cô đoán được con người qua đôi mắt của họ.
Anh có vẻ là một người thận trọng, luôn cẩn thận và không tin tưởng cô... An Thuần nhận thấy điều đó, người như vậy dù có giỏi đến đâu cũng không thể hợp tác hành động cùng cô được.
"Nếu anh thấy nguy hiểm thì hỗ trợ cho bọn tôi, anh và cậu này theo dõi xem họ còn ai không. Hai người để ý những nơi cao, thoáng một chút, có thể tay bắn tỉa của họ nằm ở đó. Cậu, theo tôi." An Thuần phân công nhiệm vụ ngay lập tức rồi cô hành động luôn khiến những người kia không kịp trở tay ngăn cản.
Họ cảm thấy người con gái này vô cùng hấp tấp, người cô chọn đi cũng là người trẻ nhất ở đây, kinh nghiệm không nhiều. Cuối cùng họ bám theo cô mà không làm theo nhiệm vụ.
An Thuần sao có thể để yên như thế, một đàn em mà không làm theo kế hoạch thì họ có chết cũng không liên quan đến cô.
"Sao chị lại chọn em?" Cậu thanh niên này còn khá trẻ, chắc cũng tầm tuổi An Bình, mà cô cũng không rõ tuổi của cậu ta dù sao người An Gia không thể phân biệt tuổi tác qua ngoại hình nhỉ?
"Vì em là người tin tưởng chị nhất." An Thuần không hề quay đầu lại để trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ của cô cứ thế mà vang lên trước mặt cậu.
Cậu tên là Tư Mộ, là người trẻ nhất trong những người đang được huấn luyện khoá này. Cậu không quá giỏi nhưng những thứ Lão đại, Phong Vĩ dạy cậu đều ghi nhớ hết và không bao giờ có ý nghĩ làm trái lời họ.
Điển hình lúc Lão đại ra lệnh cho cậu bảo vệ một người phụ nữ, cậu không chút băn khoăn mà nhận nhiệm vụ. Chỉ là cậu có chút hiếu kì người phụ nữ của Lão đại như thế nào.
"Cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?"
"Chị... em không chắc, bí ẩn, kì lạ... trước mặt Lão đại thì chị là một cô gái bình thường khi yêu, nhưng khi Lão đại không ở đây chị lại là một người âm thầm, quyết đoán, biết suy tính,... chắc là vậy." Tư Mộ ấp úng, An Thuần ở trước mặt cậu nên cậu không thể thấy vẻ mặt của cô lúc này, cậu chỉ nói theo cảm nhận của cậu về cô trong vòng mấy tiếng gần đây.
"Cậu biết vì sao tôi chọn cậu không?" An Thuần vẫn chuyên tâm theo dõi đám người.
Tư Mộ lắc đầu.
Dù không quay lại, An Thuần vẫn tiếp tục nói như cô đoán ra được hành động của Tư Mộ lúc này.
Giọng cô nhẹ như lông hồng.
"Vì người mới dễ tẩy não."
Tư Mộ: "..."
—————
"Tuấn Khiên, cô nhóc kia sao lại có thể tự nhiên ra lệnh cho chúng ta vậy chứ? Lại còn chọn một người không có chút kinh nghiệm nào theo cô ta hành động."
Tuấn Khiên là người vừa này khinh thường An Thuần, người đang nói là Lệ Lôi cả hai người đều có thể coi là lớn tuổi nhất trong đám người huấn luyện đợt này, cũng nhiều kinh nghiệm nhất.
Vẻ ngoài của An Thuần lại vô cùng trẻ con nên họ vẫn nghĩ cô mới chỉ tầm hơn hai mươi một chút, đối với họ ở độ tuổi ấy vẫn chỉ là cô nhóc mà thôi.
Vì vậy khi mà Lão đại ra lệnh cho họ ở lại đây bảo vệ An Thuần, tất nhiên là họ phản đối. Mà hành động đó tuyệt nhiên không tác động gì đến suy nghĩ của Lão đại.
Đơn giản thôi, trước mặt cô nhóc đó, Lão đại đã không còn là Lão đại mà họ biết rồi.
"Rút lui, Lão đại đang gặp nguy hiểm." Tuấn Khiên âm thầm ra lệnh.
"Nhưng..." Những người còn lại tỏ vẻ băn khoăn.
"Lão đại sẽ không vì một cô nhóc mà làm gì quá đáng với chúng ta đâu, cùng lắm chỉ phạt vài cái cho có lệ thôi."
"..." Những người còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn Tuấn Khiên.
"Yên tâm, trước giờ con gái quanh Lão đại đâu phải ít, cô nhóc đó lại không có gì nổi bật, Lão đại chắc chỉ vui chơi một hai ngày thôi. Huống hồ lần này chúng ta còn mang được tin khác về, có khi lại còn được thưởng nữa chứ." Bọn họ đều là những người mới nên tất nhiên không biết mối quan hệ giữa hai người mà họ đang nói đến, cuối cùng cả bốn người đều đồng loạt rời đi.
—————
Dạo này mình phải học cả sáng chiều tối nên không thể đăng thường xuyên được.
Tránh truyện bị drop cuối cùng mình quyết định rút ngắn chương lại còn khoảng 1000 từ mà thôi, như vậy mình có thể có thời gian viết tiếp được.
Nếu có thể mỗi ngày mình sẽ đăng một chương.
Mong mn thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện
"Rời đi lúc này khác nào báo cho chúng biết 'bọn tao đang ở đây này, đến bắt đi.' Ngồi yên một lúc cho tôi, Thần tạm thời chưa sao được, những người đi theo anh cũng không phải dạng vừa đâu." An Thuần nói câu này không phải vì cô không lo cho Hàn Tử Thần mà là cô tin tưởng anh, với lại cần phải có người ở đây để theo dõi hành động của Bạch Thường.
Những người theo sau cô nhìn nhau một cái rồi quyết định ở lại, An Thuần không quan tâm mấy mà vẫn quan sát hành động của Bạch Thường bên này.
"Chúng ta chỉ có sáu người, chia làm ba đội, hai người tìm những tay bắn tỉa của chúng, hai người còn lại âm thầm theo dõi quân chi viện nếu có, một người theo tôi giám sát lô hàng đó." An Thuần ra lệnh, giọng cô vang lên rất nhỏ nhưng đủ rõ ràng và lạnh lẽo khiến những người không khỏi nổi da gà.
"An tiểu thư, việc này quá nguy hiểm." Một người con trai có vẻ là giỏi nhất trong đây lên tiếng ngăn cản cô.
An Thuần nhìn về phía người đó chừng hai giây rồi ánh mắt cô lại lướt đi, hai giây đó đủ để cô đánh giá người đàn ông này. Anh ta có vẻ cũng tầm tuổi cô, có thể lớn hơn một chút, trong bóng tối cô không nhìn rõ gương mặt của người đó trông như thế nào nhưng cô đoán được con người qua đôi mắt của họ.
Anh có vẻ là một người thận trọng, luôn cẩn thận và không tin tưởng cô... An Thuần nhận thấy điều đó, người như vậy dù có giỏi đến đâu cũng không thể hợp tác hành động cùng cô được.
"Nếu anh thấy nguy hiểm thì hỗ trợ cho bọn tôi, anh và cậu này theo dõi xem họ còn ai không. Hai người để ý những nơi cao, thoáng một chút, có thể tay bắn tỉa của họ nằm ở đó. Cậu, theo tôi." An Thuần phân công nhiệm vụ ngay lập tức rồi cô hành động luôn khiến những người kia không kịp trở tay ngăn cản.
Họ cảm thấy người con gái này vô cùng hấp tấp, người cô chọn đi cũng là người trẻ nhất ở đây, kinh nghiệm không nhiều. Cuối cùng họ bám theo cô mà không làm theo nhiệm vụ.
An Thuần sao có thể để yên như thế, một đàn em mà không làm theo kế hoạch thì họ có chết cũng không liên quan đến cô.
"Sao chị lại chọn em?" Cậu thanh niên này còn khá trẻ, chắc cũng tầm tuổi An Bình, mà cô cũng không rõ tuổi của cậu ta dù sao người An Gia không thể phân biệt tuổi tác qua ngoại hình nhỉ?
"Vì em là người tin tưởng chị nhất." An Thuần không hề quay đầu lại để trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ của cô cứ thế mà vang lên trước mặt cậu.
Cậu tên là Tư Mộ, là người trẻ nhất trong những người đang được huấn luyện khoá này. Cậu không quá giỏi nhưng những thứ Lão đại, Phong Vĩ dạy cậu đều ghi nhớ hết và không bao giờ có ý nghĩ làm trái lời họ.
Điển hình lúc Lão đại ra lệnh cho cậu bảo vệ một người phụ nữ, cậu không chút băn khoăn mà nhận nhiệm vụ. Chỉ là cậu có chút hiếu kì người phụ nữ của Lão đại như thế nào.
"Cậu cảm thấy tôi là người như thế nào?"
"Chị... em không chắc, bí ẩn, kì lạ... trước mặt Lão đại thì chị là một cô gái bình thường khi yêu, nhưng khi Lão đại không ở đây chị lại là một người âm thầm, quyết đoán, biết suy tính,... chắc là vậy." Tư Mộ ấp úng, An Thuần ở trước mặt cậu nên cậu không thể thấy vẻ mặt của cô lúc này, cậu chỉ nói theo cảm nhận của cậu về cô trong vòng mấy tiếng gần đây.
"Cậu biết vì sao tôi chọn cậu không?" An Thuần vẫn chuyên tâm theo dõi đám người.
Tư Mộ lắc đầu.
Dù không quay lại, An Thuần vẫn tiếp tục nói như cô đoán ra được hành động của Tư Mộ lúc này.
Giọng cô nhẹ như lông hồng.
"Vì người mới dễ tẩy não."
Tư Mộ: "..."
—————
"Tuấn Khiên, cô nhóc kia sao lại có thể tự nhiên ra lệnh cho chúng ta vậy chứ? Lại còn chọn một người không có chút kinh nghiệm nào theo cô ta hành động."
Tuấn Khiên là người vừa này khinh thường An Thuần, người đang nói là Lệ Lôi cả hai người đều có thể coi là lớn tuổi nhất trong đám người huấn luyện đợt này, cũng nhiều kinh nghiệm nhất.
Vẻ ngoài của An Thuần lại vô cùng trẻ con nên họ vẫn nghĩ cô mới chỉ tầm hơn hai mươi một chút, đối với họ ở độ tuổi ấy vẫn chỉ là cô nhóc mà thôi.
Vì vậy khi mà Lão đại ra lệnh cho họ ở lại đây bảo vệ An Thuần, tất nhiên là họ phản đối. Mà hành động đó tuyệt nhiên không tác động gì đến suy nghĩ của Lão đại.
Đơn giản thôi, trước mặt cô nhóc đó, Lão đại đã không còn là Lão đại mà họ biết rồi.
"Rút lui, Lão đại đang gặp nguy hiểm." Tuấn Khiên âm thầm ra lệnh.
"Nhưng..." Những người còn lại tỏ vẻ băn khoăn.
"Lão đại sẽ không vì một cô nhóc mà làm gì quá đáng với chúng ta đâu, cùng lắm chỉ phạt vài cái cho có lệ thôi."
"..." Những người còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn Tuấn Khiên.
"Yên tâm, trước giờ con gái quanh Lão đại đâu phải ít, cô nhóc đó lại không có gì nổi bật, Lão đại chắc chỉ vui chơi một hai ngày thôi. Huống hồ lần này chúng ta còn mang được tin khác về, có khi lại còn được thưởng nữa chứ." Bọn họ đều là những người mới nên tất nhiên không biết mối quan hệ giữa hai người mà họ đang nói đến, cuối cùng cả bốn người đều đồng loạt rời đi.
—————
Dạo này mình phải học cả sáng chiều tối nên không thể đăng thường xuyên được.
Tránh truyện bị drop cuối cùng mình quyết định rút ngắn chương lại còn khoảng 1000 từ mà thôi, như vậy mình có thể có thời gian viết tiếp được.
Nếu có thể mỗi ngày mình sẽ đăng một chương.
Mong mn thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện